"Anh Hạo tấn công phía sau, Nhất Kim phòng thủ trái, Nhị Thủy phòng thủ phải. Tôi sẽ tấn công trực tiếp ở phía trước!"
"Được!"
"Đùng, đùng!!!"
"Đùng, đoàng…"
"Tam Mộc, tiếp đạn!"
"..."
Thư Di Giai đi ở phía sau Tống Khải Trạch, vừa bước ra đến sảnh lớn đã được chứng kiến một trận đấu vô cùng kịch liệt gần ngay trước mắt.
Ở giữa đại sảnh, zombie biến dị cấp ba cao hơn hai mét, thân hình dẻo dai linh hoạt liên tục tấn công hết phía này lại đến phía kia không ngừng nghĩ. Cái móng vuốt bén nhọn gấp mấy lần zombie cấp một mà cô đã từng chạm trán qua, đôi mắt đẫm huyết xanh, cái miệng há ta rống cổ gầm gừ vì tức giận, súng đạn bao vây xung quanh cũng không làm giảm đi được khí thế của nó.
Đột nhiên "phụt" một tiếng từ miệng xác sống bỗng phun ra chất nhờn đặc sệt màu xanh vô cùng quỷ dị, làm cho mọi người xung quanh ngạc nhiên hơn đó chính là cái chất lỏng đấy lại đang ăn mòn mọi thứ mà nó dính lên.
"Chết tiệt." Hạc Hiên chửi lên một tiếng, hét lớn. "Mọi người xung quanh tìm nơi che chắn, không được để chất lỏng dính vào da."
"Tam Mộc, đổi súng phun lửa."
"Rõ."
"Chậc, thằng nhóc này ngày càng mạnh hơn rồi." Tống Khải Trạch sau một lúc quan sát thì cất giọng thốt lên một câu.
"Hở???" Thư Di Giai hơi xoay đầu nhìn về phía anh mơ hồ.
Tống Khải Trạch nghe thấy âm thanh của cô, mới chợt nhớ ra bên cạnh mình hiện tại vẫn còn một cây nấm nhỏ di động liền mỉm cười xoa xoa đầu cô lảng tránh.
"Cẩn thận một chút, em lui về phía sau quầy lễ tân cùng mọi người cho an toàn."
"Được, anh cũng cẩn thận." Thư Di Giai biết rõ, cho dù cô có cố hỏi thì anh cũng sẽ không trả lời cho nên rất ngoan ngoãn thuận theo lời anh mà lui về phía sau. Nhưng cô không phải đi trốn tránh như anh nói, mà là bắt đầu kế hoạch luồng lách thu thập vật tư.
Nhìn chấm vàng vật tư ở khắp nơi trên màn hình điện thoại, hai mắt Thư Di Giai ngay lập tức sáng lên lấp lánh nở nụ cười. Lần này, phát tài rồi!
Cô bắt đầu theo bản đồ tiến về phía sau quầy lễ tân, vui vẻ vào từng phòng họp thu thập hết các chấm vàng ở xung quanh mà màn hình 3D đang hiển thị.
Tiểu nhân miêu nhàm chán, ngồi chống cằm ở một góc trên điện thoại nhìn cô. "Người chơi, cô đây là đang chơi trò chơi công lược giải cứu thế giới, hay là đang chơi trò chơi tên trộm lén lút vậy?"
"Trộm cái gì? Tôi là đang lấy quang minh chính đại, cô chưa từng nghe qua câu có thực mới vực được đạo sao? Tôi trước tiên phải lấp đầy balo trước đã, rồi mới có thể an tâm ở nơi không có nhiều "thực" này "vực" được nhiệm vụ.
Hơn nữa, không phải chính hệ thống cũng cảm nhận được tôi của hiện tại không thể đánh bại được con zombie ngoài sảnh kia cho nên mới liên tục nhảy đèn cảnh báo đấy sao? Nhiệm vụ cũng không có bảo tôi phải đánh nó, đối tượng công lược của tôi cũng không bị nó tấn công, vậy thì cớ gì tôi phải liều mạng chạy ra đấy?" Cô cứ thế nói ra một mạch không dừng, làm cho AA phải mất một lúc lâu mới có thể loading được hết tất cả những gì mình vừa nghe.
AA sau khi đã loading xong: "..." Hiện tại tôi muốn từ chức có còn kịp hay không?
(Tác giả: Xin lỗi, bạn đã quay vào ô mất lượt!)
Thời điểm Thư Di Giai soát đồ đến phòng thứ năm, thì điện thoại cuối cùng cũng vang lên: "Thông báo, túi đã đầy! Không thể tiếp nhận vật tư."
"A! Đã đầy rồi sao? Vẫn còn rất nhiều mà." Cô nhíu mày nhìn mấy gói bánh nén trong tay tiếc nuối.
"Có muốn mở rộng thêm túi không?" AA đột nhiên cất giọng gian manh hỏi Thư Di Giai.
"Nghe cách cô nói tôi cảm thấy chắc chắn không phải là điều tốt lành gì, với cả ở mục túi vốn có ghi chú rằng 'không thể nâng cấp' cô tưởng tôi không đọc hay sao? Hừ, đừng có hòng mà lừa được tôi!" Thư Di Giai không cần suy nghĩ một giây nào đã nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
"Ồ" Tiểu nhân miêu bỗng ồ lên một tiếng, chăm chú nghiêm túc nhìn cô. "Thật sự không muốn mở rộng sao? Túi không thể nâng cấp được là thật, nhưng trong túi vẫn còn một ô bị khóa a."
Thư Di Giai hơi cắn môi, nhìn về phía màn hình quả thật vẫn còn một ô bị khóa.
"Ô đấy cũng là giới hạn x3 giống như các ô trống trước phải không?"
"Không, chỉ có một." AA trả lời chắc nịch.
"Chỉ có một? Nếu chỉ mang thêm được một cái thì thôi, tôi cứ đứng tại chỗ ăn luôn không phải là lợi y nhau rồi sao…"
"Một ô vô tận."
"... Nhưng mà làm sao tôi có thể làm thế, không thể lúc nào cũng đứng ăn như vậy, đường công lược vẫn còn dài cần phải tiết kiệm tích trữ thức ăn. Cho nên là AA, tôi đồng ý mở rộng túi! Cô nói đi tôi phải làm gì?" Thư Di Giai vừa nghe được lời AA nói xong liền ngay lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt sáng ngời gật đầu đồng ý.
Tiểu nhân miêu nhìn cô chân chó trước mặt, nhịn không được liền phì cười một tiếng. "Liêm sỉ của cô rớt đâu mất rồi?"
"Ở nơi khó khăn này, liêm sỉ cũng đâu thể chứa được vật tư hay cứu tôi một mạng, nếu vô dụng như vậy thì cần làm gì a!" Thư Di Giai hiện tại chính là bất chấp, không tâm chính mình có bị vả mặt hay không mà trả lời. Bởi vì ở đây cũng không có ai khác ngoài cô và tiểu nhân miêu, mà nếu thật sự có đi nữa cũng không ai có thể nghe thấy cô nói gì.