• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tay nắm chặt lấy súng dây, cô đứng vào vị trí của Hạc Hiên bắt đầu ngắm về tường cao ở tầng trên.

"Nâng lên, qua trái một chút."

Tay Thư Di Giai còn đang loay hoay chưa tìm được vị trí ngắm tốt, thì bên tai đã vang lên giọng nói lạnh lẽo kèm theo đó là một bàn tay to bao trùm lấy tay cô, tuy chỉ là chạm vào nhau không đến mấy giây nhưng cô vẫn cảm nhận được dòng hơi lạnh từ bàn tay anh tỏa ra. 

Lạnh đến sởn cả gai óc! Đây còn là nhiệt độ của một con người hay sao?

Lắc đầu mấy cái để xua đi những suy nghĩ nhảm nhí, cô theo chỉ dẫn của Hạc Hiên bóp chặt hai tay. "Vút" một tiếng móc bám bay thẳng đến vị trí đã ngắm, kéo theo cả cơ thể của cô lên thẳng phía tầng trên.

"Tiểu Giai, tất cả ổn chứ?" Giọng Tống Khải Trạch từ ở tầng dưới nói vọng lên.

Nhanh chóng ổn định lại cơ thể, nhấn vào chốt thu hồi dây ở sau đuôi súng cô hơi chồm người nhìn xuống phía dưới lỗ thủng.

"Tất cả đều ổn." Nói xong, cô nhanh tay quăng súng trở lại. "Hạc Hiên, bắt lấy."

Người bên dưới bắt vô cùng chuẩn, sau đó hai người Tống Khải Trạch cũng nhanh chóng theo lên trên.

Sau khi cả ba người đều đã lên được hết tầng một, trong thời gian chờ đợi Hạc Hiên cất đi súng dây Thư Di Giai ngay lập tức tranh thủ nhìn lướt qua tình hình của tầng một trên điện thoại.

Hiện tại nhóm cô đang đứng tại hành lang phụ phía trong cùng của đại sảnh, tầng một ở phía trước là sảnh lớn làm khu đón tiếp khách có hai cầu thang to hai bên vòng thành vòng cung để lên tầng trên, còn phía sau được chia thành mấy phòng kính nhỏ để trò chuyện riêng hoặc làm thành một phòng họp nhóm nhỏ.

Phía trên tầng hai và ba không có sảnh giữa, mà chia thành hai hành lang hai bên có thể nhìn xuống sảnh tầng một. Tầng hai một bên là văn phòng tập trung, một bên là nhà ăn. Tầng ba cao nhất, đa số đều là phòng làm việc, nghỉ ngơi của cấp cao và phòng bảo an.

Ở tầng một khắp nơi đều là gạch đá bị nổ tung thành từng khối, kèm theo mấy mảnh kính vụn rơi rớt từ ở hai bên tầng trên xuống, trong vô cùng hoang tàn. Chấm xanh zombie, chấm vàng vật tư và cả chấm đen con người đều cùng lúc xuất hiện rải rác khắp nơi.

Không biết là may mắn hay xui xẻo gần cạnh nơi cô đang đứng nhất, còn tập trung hơn năm chấm đen và một chấm xanh to đùng. Tất cả đều đang di chuyển về phía hành lang phụ, càng đến gần điện thoại càng nhấp nháy ánh đỏ liên tục.

Cái loại nhấp nháy này AA đã từng nói qua, chính là loại báo động nguy hiểm có thể đe dọa đến tính mạng của cô đó a!

Còn chưa định thần lại cửa thoát hiểm đã "ầm" một tiếng vỡ tung. 

Cô chỉ kịp nghe thấy tiếng hét to "cẩn thận", sau đó là một bóng người lao đến ôm chầm lấy mình ngã lăn mấy vòng.

Đầu óc của cô lúc này hoàn toàn chỉ cảm nhận được sự choáng váng, cùng mấy tiếng ong ong vang vọng ở hai bên tai. Chuyện gì đã xảy ra?

"Tiểu Giai, em gái nhỏ Tiểu Giai…"

Qua một lúc lâu, cô cuối cùng cũng cảm nhận lại được các giác quan, nghe được có người gọi mình, bờ vai bị nắm chặt xóc nảy đến đau đớn.

"Uhmm… Anh Khải Trạch?" Cô mở miệng, mơ hồ cất giọng hỏi. "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tống Khải Trạch nhìn thấy Thư Di Giai đã tỉnh táo lại, liền thở phào ra một hơi. 

"Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

"Em không, đã xảy ra chuyện gì vậy anh?" Cô lắc đầu, lần nữa lặp lại câu hỏi.

"Là zombie biến bị cấp 3, em xém nữa đã bị nó xông vào cào trúng rồi, cũng may là né kịp." Tống Khải Trạch xoa đầu cô trả lời.

Thư Di Giai nghe thấy câu trả lời, cố gắng nhớ lại hoàn cảnh trước khi ngã xuống. Đúng là có người đã chạy đến ôm lấy cô né tránh sự tấn công của zombie, thì ra chính là anh.

"Cảm ơn anh…"

"Hửm?" 

"Cảm ơn anh vì đã cứu em." Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tống Khải Trạch, giọng điệu nghiêm túc.

Người đàn ông này, cô định rồi! Anh sẽ là mục tiêu công lược của cô.

Tống Khải Trạch nhìn thấy đôi mắt trong veo của Thư Di Giai hơi ngẩn người một lúc, sau đó phì cười một tiếng xoa xoa đầu cô.

"Đi thôi, mọi người đều đã tập trung ra sảnh trước hết rồi."

Nói xong, anh đứng dậy đưa tay không bị thương vươn ra đỡ lấy cô.

Thư Di Giai nắm lấy tay anh, cũng chống đỡ người ngồi dậy cùng anh ra khỏi hành lang phụ.

"Anh nói tất cả mọi người… là người quen sao?" Vừa đi phía sau anh, cô vừa hỏi.

"Đúng vậy, là người của căn cứ Huyền Vũ và Bạch Hổ, bọn nó quay trở lại cứu viện thì gặp phải zombie biến dị." Tống Khải Trạch ở phía trước, gật nhẹ đầu trả lời.

Vẫn còn cách một đoạn nữa mới đến sảnh lớn, nhưng cô đã nghe thấy được tiếng súng cùng tiếng gầm gừ của zombie vang lên ngút trời, lại nhớ đến dấu chấm xanh to cùng màn hình nhấp nháy báo động liên hồi, không cần nhìn cô cũng có thể biết được trận đấu này, khủng bố đến mức nào rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK