• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật khó thở!

Trong cơn mê man, đó chính là cảm giác mà Thư Di Giai cảm nhận được lúc này. Cô cố gắng hít từng ngụm khí lớn, chống chọi với sự khó chịu nơi lòng ngực từ từ mở mắt ra.

Đây là đâu? 

Cả người như bị hút hết sinh lực, đầu óc vì thiếu oxy mà choáng váng đến mơ hồ, cô dùng sức cắn vào môi của mình thật mạnh một cơn đau thấu lập tức truyền đến kích thích dây thần kinh, tinh thần nhờ đó mà cũng tỉnh táo hơn mấy phần.

Lúc này, bỗng một âm thanh máy móc vang lên kèm theo ánh sáng đỏ nhấp nháy liên hồi.

"Kích hoạt chế độ tự hủy, phòng thí nghiệm sẽ tự nổ tung trong vòng mười lăm phút nữa, bắt đầu đếm ngược tít... tít… tít..."

Chuyện gì đang xảy ra? Tự hủy? Nổ tung?

Trong lúc hoảng loạn cô không tự giác ngã người về phía trước "Bing" một tiếng vang vọng, trán va thẳng vào lớp kính dày. Không cần nghĩ cô cũng có thể đón được, không lâu nữa trán cô chắc chắn sẽ xuất hiện vết u thật to.

Lấy lại tinh thần, Thư Di Giai dùng hết sức lực cuối cùng chống người vào lớp kính quan sát xung quanh. Theo như âm thanh vừa vang lên khi nãy, nơi đây hẵng là một phòng thí nghiệm còn cô hiện tại đang ở trong một lồng kính, tiếng "xèo xèo" nho nhỏ ở phía trên đầu cho cô ý thức được bình tiếp khí đã hư, oxy trong lồng kính đang ngày càng cạn kiệt đó cũng là lý do tại sao lúc mê man cô luôn cảm thấy khó thở. 

"Thông báo! Hiện tại còn mười phút nữa sẽ kích hoạt tự hủy, chín phút năm mươi chín… chín phút năm mươi tám…" Tiếng thông báo lần nữa vang lên, thu hút sự chú ý của Thư Di Giai.

Chết tiệt! Làm sao để ra khỏi đây? Không lẽ cô thật sự phải bỏ mạng tại đây hay sao? Không được, không thể được!

Thông thường, lồng kính chỉ được kích hoạt mở đóng từ phía ngoài nhưng ít ai biết được người chế tạo cũng sẽ làm thêm một chốt thoát hiểm từ bên trong để phòng trường hợp trục trặc, chỉ là chốt đấy rất nhỏ cũng được giấu rất kỹ. Đưa mắt tìm kiếm bốn phía, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được một chốt nhỏ màu đỏ ở bên cạnh bình tiếp khí. Thư Di Giai khẽ nhíu mày, nếu là bình thường cô dùng hết sức bật nhảy thì chắc chắn có thể chạm đến, nhưng bây giờ…

Nhúc nhích cơ thể, cô cố gắng vươn tay lên trong đầu ước lượng khoảng cách với nút mở khẩn cấp, nhờ lần va chạm đầu vừa rồi lồng kính cũng theo lực đập mà hơi nghiêng qua một bên, chỉ cần cô cố bám chặt trên kính trường lên thì khả năng chạm tới được là rất lớn. Nhưng mấy lần liên tục đều thất bại, thân thể chỉ vừa nhích lên được một chút liền bị tuột trở lại không cách nào chạm tới.

Đồng hồ vẫn tiếp tục đếm ngược, cô chỉ còn không đến năm phút để thoát thân, lúc này không thể bỏ cuộc. 

"Cố lên! Thư Di Giai, mày làm được mà." 

Lần nữa cổ vũ bản thân, dùng hết sức có thể thêm cả ý chí kiên cường vươn về phía trước mặc kệ hết tất cả đau đớn "Cạch" một tiếng vừa vang lên cửa lồng kính ngay lập tức được mở ra. Cơ thể đang dựa trên cửa kính, không còn nơi chống đỡ cứ thế ngã nhào va thẳng xuống mặt đất, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

"Thông báo! Hiện tại còn hai phút nữa sẽ kích hoạt tự hủy…" Giọng nói máy móc phát ra ngày càng vặn vẹo, đến cả ánh đèn cũng chớp tắt liên tục không ngừng trông vô cùng quỷ dị đáng sợ.

Chỉ còn một phút hơn, với sức lực hiện giờ của cô việc trường ra được khỏi cửa thoát hiểm cách xa đằng kia là chuyện hoàn toàn không thể. Trong lúc cấp bách nhất, điện thoại mà Nguyệt Kha đưa cô đột nhiên xuất hiện trước mắt bên trên hiển thị một sơ đồ đường đi, ở giữa sơ đồ còn có một chấm đỏ đang nhấp nháy.

Đây là gì? Hình như là một sơ đồ phòng ốc, không lẽ... là của phòng thí nghiệm này? Còn chấm đỏ kia là cô sao? Không còn kịp để do dự nữa, liều thôi!

Theo hiển thị của sơ đồ, sau quầy điều khiển có một hầm trú nhỏ phía bên dưới, cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể chống người tiến đến.

"Mười, chín, tám…"

"Cố lên Thư Di Giai, sắp đến rồi, sắp rồi."

"... Hai, một, không!"

"A a a"

"Đùng, đoàng!!!..."

Những tiếng nổ lớn vang lên liên tục, như thể một chuỗi pháo dài phát nổ không ngừng nghỉ cho đến khi không còn gì…

Ngoài sảnh lớn, một đám người vì trận nổ mà hoảng loạn tách nhau ra khắp nơi tìm lối thoát.

"Mấy lão già chết tiệt, vì thứ kia mà có thể kích nổ chôn cả chính mình tại đây." Một giọng nam trầm tức giận nói lớn.

"Tất cả mọi người, tập trung đừng hoảng loạn! Nhanh chóng quay lại đường cũ thoát ra bên ngoài." Một giọng nam khác vang lên, bình tĩnh trấn an mọi người.

"Nhanh lên, nhanh quay lại, không nghe Hạc Hiên nói gì sao? Còn chạy loạn cái gì lo mà nhìn đường cho rõ." Giọng nam trầm lần nữa hét lên, người xung quanh cuối cùng cũng lấy lại chút bình tĩnh, theo lối cũ chạy nhanh trở về.

"Anh Hạo, anh dẫn mọi người ở đội một, hai ra trước đi tôi quay lại ngã ngoặc yểm hộ cho anh Tống cùng đội ba ở phía sau." Người con trai được gọi là Hạc Hiên vẫn trấn định như trước phân phó cho mọi người.

Anh Hạo nhìn người con trai trước mắt trong lòng tán thưởng. "Được, cẩn thận, tôi dẫn đội ra trước."

Dứt lời, anh Hạo chạy nhanh về phía trước đội dẫn dắt mọi người tránh khỏi sức công phá của trận nổ. Đội ba nhờ sự yểm trợ của Hạc Hiên cũng nhanh chóng theo sau, thành viên cuối cùng của ba đội vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy "Ầm" một tiếng toàn bộ sảnh chính sụp đổ.

Thành viên cuối cùng sau khi hoàn hồn lập tức hét lên: "A! Hạc Hiên cùng anh Tống vẫn còn chưa ra khỏi."

"Chết tiệt!" Anh Hạo vừa nghe thấy, đường máu ở mắt gần như đều lộ lên vì tức giận. "Đội một hai ở lại hỗ trợ mở đường, đội ba quay trở lại căn cứ tìm thêm cứu trợ và mang thêm dụng cụ đến."

"Rõ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK