"Cạch"
Ghế bên cạnh đột nhiên bị kéo ra, Thư Di Giai giật mình đến nảy người, ngơ ngác đưa mắt nhìn lên bên cạnh.
"Anh là ma sao? Đi đến một tiếng động cũng không nghe thấy." Vừa nhìn rõ được người kéo ghế là ai, cô thở ra một hơi nhẹ nhõm lần nữa nhắm mắt lại càu nhàu.
Hạc Hiên nhìn người trước mắt nằm trường dài nửa người trên bàn ủ rũ như một con mèo lười biếng, không tự chủ được tay vươn ra nắm lấy nón sau áo cô kéo dậy.
"Này!" Thư Di Giai hét thất thanh lên một tiếng, quay người trừng mắt nhìn về phía anh. "Anh bị điên à?!"
"Đứng lên, theo tôi ra sân tập."
"Không! Tại sao tôi phải nghe lời anh!"
"Nhanh lên."
"Tôi bảo là không!"
"Có muốn vào đội chiến đấu hay không?"
"Tôi bảo là…" Lần nữa định hét to từ chối cô bỗng bất ngờ dừng lại, lấy lại tinh thần nghi ngờ hỏi. "Anh vừa nói gì?"
Nhưng Hạc Hiên ở đối diện lần này lại không trả lời lại, anh xoay người bước ra ngoài không nói bất kỳ một tiếng nào.
Nhìn thấy anh rời đi, Thư Di Giai cũng ngay lập tức vội vàng đứng dậy quần áo còn chưa kịp chỉnh lại gọn gàng đã nhanh chân chạy theo phía sau anh. "Này! Chờ tôi với."
Trên suốt đường đi, cô vẫn không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu hỏi, chính mình muốn xác định chắc chắn xem có nghe nhầm hay không, nhưng cho đến khi đã tới được sân tập nhỏ ở góc phía đông anh cũng chưa có trả lời cô bất kỳ một câu nào.
"Này! Tại sao anh không trả lời? Anh có cách giúp tôi vào đội chiến đấu thật sao?" Thời điểm vừa bước tới bàn đặt vũ khí ở trong lều, Thư Di Giai cuối cùng cũng không nhịn được nữa chen ngang lên phía trước hai tay ép lấy mặt anh nhìn thẳng vào mình.
Hạc Hiên bị ép buộc cúi đầu mặt đối mặt với cô, sau một lúc lâu cuối cùng cũng mở miệng lạnh lùng nói: "Tôi chỉ đưa ra chỉ dẫn, còn làm được hay không là do bản thân cô." Nói xong liền nhét khẩu súng mình vừa cầm lên vào trong lòng cô, sau đó đưa tay gỡ hai tay đang áp trên mặt mình xuống nhanh chóng đi về phía giữa sân.
Nhìn bóng lưng của anh, lại nhìn vào khẩu súng trong lòng mình, qua mấy giây Thư Di Giai mới nhận ra chuyện mình vừa làm, xấu hổ đến mức ôm chặt súng, cúi đầu nhắm tịt mắt thầm gào thét trong lòng: Cô thế mà dám ôm lấy khuôn mặt lạnh lùng của Hạc Hiên a!!!
Chính vào lúc quan trọng nhất cô lại cúi đầu, cho nên không có phát hiện được tai người phía trước cũng đã từng ửng đỏ lên, nhưng rất nhanh đã biến mất như chưa từng tồn tại.
"Thư Di Giai! Đến đây." Hạc Hiên nhìn thấy đã trôi qua hơn năm phút, mà cô vẫn còn đang ôm súng đứng ở trong lều vũ khí không nhúc nhích, liền cất giọng hô to lên một tiếng.
Nghe thấy có tiếng người kêu tên mình, chân cô vô thanh vô thức theo bản năng đi đến nơi được gọi, cho đến lúc đã đến trước mặt anh ánh mắt vẫn như cũ chìm trong mơ hồ chớp chớp mấy cái nhìn anh.
"Thư Di Giai!" Hạc Hiên lần nữa nâng giọng gọi cô.
"Hở?"
Giữa sân tập, ở vị trí chiến đấu, vài ngọn gió khan nhè nhẹ thổi qua cuốn theo mấy sợi tóc mai bay loạn ở trước mặt, nhìn người ngốc nghếch ở trước mắt Hạc Hiên thật sự nhịn không được, khóe miệng bỗng khẽ nhếch lên một chút, đưa tay búng vào trán cô "phốc" một tiếng rõ to.
"A! Đau đau!" Thư Di Giai đột nhiên bị tấn công, hai tay theo quán tính ôm chặt lấy trán ngồi xổm xuống, súng đang ôm trong lòng cũng vì thế mà rơi lăn lóc trên mặt đất, hai mắt ngấn nước ngước nhìn người đang đứng sừng sững phía trên dùng hết sức mình mà hét.
"Này! Anh bị cái gì vậy hả?!"
"Bài học thứ nhất, bất cứ thời điểm nào cũng không được lơ đãng cho dù người bên cạnh có thân quen đi nữa cũng không được!"
Khuôn mặt Hạc Hiên bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì, cúi người cầm lấy khẩu súng rơi ở bên cạnh chân mình.
"Bài học thứ hai, phải luôn cầm chặt vũ khí, có đau đớn cấp mấy vẫn không được buông tay, nếu không…" Anh dừng lại, tay lưu loát mở khóa đạn lên nòng súng, đưa mũi súng đối diện đầu Thư Di Giai ánh mắt sắc bén. "Người chết sẽ là cô."
"Đùng!" Anh làm một động tác giả, hơi nhấc cổ tay, nơi đôi môi xinh đẹp chậc lưỡi một tiếng bắt chước tiếng súng nổ, khóe miệng cười một một cái rõ ràng. "Đã nhớ chưa?"
Nhưng còn chưa đợi cho cô trả lời Hạc Hiên đã kéo tay cô đứng dậy, lần nữa nhét súng vào tay cô rồi chính mình xoay người bước tiếp về phía trước.
"Theo tôi, học tập một chút điểm yếu của zombie."
Nghe những lời Hạc Hiên nói, ánh mắt cô hơi trầm xuống như đang suy nghĩ gì đó, nhưng rất nhanh đã sáng trở lại hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nghiêm túc đi theo anh.
Sau khi bước đến khu điều khiển ở trong góc, chỉ thấy anh nhấn vào nút khởi động, bên trong sân chỗ hai người vừa đứng bỗng xuất hiện ra mấy ô vuông rải rác khắp nơi, ở phía dưới từng ô còn đang chậm rãi đẩy lên mấy hình nộm zombie rồi bắt đầu di chuyển qua lại trông vô cùng sinh động.
Đây là muốn cô tập bắn zombie sao?
"Lúc chiến đấu với zombie biến dị cấp 3 ở đại sảnh, tôi đã từng nhìn thấy cô bắn súng, rất chuẩn, nhưng đấy là vì nó đang đứng im ở một chỗ nên tôi không thể xác định được thực lực của cô đang nằm ở mức nào. Hiện tại bắn ngã hết những mục tiêu đấy trước, tôi sẽ dựa theo tốc độ bắn và độ chính xác của cô rồi cho ra đánh giá sau."
Hạc Hiên không biết khi nào đã đi bến bên cạnh cô, đột ngột lên tiếng, sau đó rất nhanh đã lui về phía sau lười biếng tựa lưng vào tường bên cạnh máy điều khiển như thể là đang chuẩn bị xem kịch vui.