Thư Di Giai tiến lên mấy bước, nhìn xéo về phía lối vào hầm trú vì vụ nổ mà đã bị chắn ngang bởi một lớp kính bén nhọn, bên dưới cửa còn vươn vãi một ít mảnh vỡ nhỏ vụn.
Cô lại nhìn về phía bàn chân trần của mình, 'trống rỗng' không có bất kỳ một lớp bảo hộ nào.
"AA, đây là đang trêu đùa tôi sao?"
Tiểu nhân miêu đang ngồi trên điện thoại lơ lửng bên cạnh, lập tức trả lời: "Người chơi, đây là do cô tự lựa chọn mức độ, tôi chỉ chấp hành theo yêu cầu mà thôi."
"Được rồi, là lỗi của tôi, đừng xát muối vào tim tôi nữa."
Thư Di Giai hiện tại đúng là khóc không ra nước mắt, nếu cô thật sự liều mình chạy qua lớp kính vụn với đôi chân trần này, thì cô có thể thoát ra khỏi tầng hầm thật đấy nhưng cũng có thể vì vậy mà sẽ thu hút zombie xông vào bởi mùi máu tươi. Đường nào cũng là đường tử!
"Thôi nào Di Giai, bình tĩnh lại động não! Chuyện khó nào rồi cũng sẽ có cách vượt qua, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh."
Tự trấn định bản thân, lấy lại tinh thần cô bắt đầu nghiêm túc quan sát xung quanh. Hầm trú cô đang đứng cao chừng hai mét hơn, chiều ngang tầm năm mét, theo cô dự đoán đây có thể là nơi nghỉ ngơi của người điều khiển khu thí nghiệm này.
Nhưng tại sao bốn phía lại trống rỗng như vậy, một người tự kích hoạt phá hủy có thể bình tĩnh đến mức thu dọn hết tất cả đồ đạc trước khi rời đi hay sao? Hoàn toàn không thể!
Cả căn phòng chỉ có duy nhất hai chiếc đèn tường treo trên hai góc tường đối diện cửa, hai bức tường hai bên cũng gần như trống trơn chỉ có hai thanh ngang ở giữa tường. Khoan đã! Tại sao lại có hai thanh ngang? Không lẽ…
Cô bước lên mấy bước về phía bức tường bên trái, đưa tay nắm lấy thanh ngang dùng sức kéo ra. Không tốn quá nhiều sức lực đã kéo được thanh ngang xuống, quả đúng như cô nghĩ! Là giường âm tường! Giống y như của những thế kỷ trước mà cô từng xem qua trong sách. Bên trên ván giường vô cùng đơn giản, chỉ có một cái nệm đơn và một cái gối nằm.
Cô lại tiếp tục bước sang bức tường bên phải lần nữa kéo xuống thanh ngang, nhưng lần này chỉ là một cái bàn âm tường kèm theo chiếc ghế xếp đã được gấp gọn.
Cái ghế xếp gỗ này làm thành vũ khí cũng không tệ, cầm lấy ghế lật trái lại lật phải xem xét, Thư Di Giai quyết định đây sẽ là vũ khí tạm thời của mình, sau đó cô bắt đầu tận dụng những thứ vừa tìm được để thoát ra ngoài.
Đầu tiê, cô tháo ga gối kẹp vào bên trong ghế xếp, kế tiếp kéo nệm khỏi ván giường đè lên những mảnh kính vỡ trên mặt đất, sau đó một tay cầm ghế xếp một tay cầm ruột gối bước trên nệm đơn thẳng đến cầu thang rồi dùng gối phủi đi những mảnh kính vươn trên bậc. Cuối cùng, khi đã đến gần cửa hầm cô luồng gối vào giữa khe hở đặt tay phía sau gối bông, bắt đầu dùng sức đẩy tấm kính to đang chắn ngang ở phía trên sang một bên.
Thật may, tấm kính không quá khó xử lý cho nên rất nhanh cô đã có thể ra khỏi hầm trú tối tăm. Nhưng bên ngoài cũng trông không khá hơn là mấy, nguồn điện đã bị ngắt, cả căn phòng hiện tại được thắp sáng lờ mờ bởi những ánh lửa còn sót lại trên mấy buồng điều khiển đang bốc khói trắng, lồng kính xung quanh đều đã vỡ tung rải rác mảnh kính bén nhọn khắp sàn.
Nếu vừa rồi cô không thoát được khỏi lồng kính, thì có lẽ bây giờ ngay trên sàn nhà kia ngoài những mảnh kính vỡ vụn còn trộn lẫn thêm cả vụn da thịt của cô cũng không chừng… Chỉ mới nghĩ thôi đã cảm thấy run rợn cả người.
Đặt gối bông xuống sàn, lại lấy ghế xếp gỗ làm trụ ở trên thong thả đẩy gối về phía trước như động tác lau nhà để mở đường. Thư Di Giai cứ thế thuận lợi một đường, đi về phía bàn điều khiển có ký hiệu chấm vàng trên bản đồ thu thập vật tư.
Bên trong ngăn kéo bàn đầu tiên, quả thật có một chai nước đã uống lưng nửa và hai gói bánh nén. Cô vươn tay, lấy ra ga gối đã kẹp ở ghế xếp cho hết vật phẩm vào bên trong. Sau khi kiểm tra hết các ngăn còn lại, chắc chắn không còn gì mới tiếp tục đẩy gối tiến về phía cửa lớn.
Cửa lớn phòng điều khiển là loại cửa sắt cảm biến mở tự động, hiện tại vì mất nguồn điện mà đóng chặt không một kẻ hở dù cô đã đứng ở ngay bên cạnh. Nhón chân nhìn qua ô nhỏ trên cửa, đập vào mắt cô chính là hành lang tăm tối không nhìn rõ vật, chỉ có thể nghe thấy tiếng "gầm gừ" nho nhỏ và tiếng bước chân "sột soạt" ở xa xa của zombie.
Trong bóng tối zombie chính là vua, nếu cô trực tiếp ra đối kháng chính là lấy trứng chọi đá. Thư Di Giai vô thức cắn môi dưới, trong đầu tìm kiếm kế hoạch chiến đấu.
Lúc này, trần nhà bỗng lần nữa rung chuyển cực mạnh.
…
Bên trên, ngoài cửa lớn bị che lấp bởi gạch đá đoàn tiếp viện từ căn cứ đã đến. Đội ba ngoài mang theo dụng cụ, còn mang đến thêm một thùng thuốc nổ, anh Hạo nhìn thấy liền trực tiếp phân phó bố trí thuốc nổ khai thông lại lối vào.
"Đùng! Đoàng!" Phía trước khu nghiên cứu lần nữa chấn động vang lên mấy tiếng nổ lớn.
"Phá được một lỗ trống rồi!" Một thành viên ở gần cửa nhìn qua khói bụi hét lên.
"Tốt! Nhanh lên! Mọi người cầm lấy dụng cụ khai thông thêm lối đi. Tiến vào!" Anh Hạo hét to, dẫn đầu cầm dụng cụ tiến đến.