• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã có kinh nghiệm từ lần chiến đấu trước, Thư Di Giai vắt lại súng vào lưng quần, rút ra đoản đao vung lên chém về phía cổ tay xác sống.

Như nhận ra sự nguy hiểm zombie biến dị nhanh chóng tránh đi, một đao cứ thế bị chém hụt vào không khí.

Thoát được chiêu hiểm nó kích động rống lên một tiếng, khuôn miệng đã bị thối rửa gần hết lúc này há to hướng về phía cô "gầm gừ" như tức giận.

Nhưng cuối cùng zombie cũng vẫn chỉ là một cái xác sống không ý thức, trong đầu chỉ quanh quẩn ý niệm tấn công, cắn xé, ăn thịt. Tuy rằng cảm thấy người phía trước nguy hiểm, nhưng vẫn theo bản năng tiếp tục vồ lên. 

Thư Di Giai luôn chú ý quan sát zombie, nhìn thấy nó có ý định vồ lên liền ngay lập tức lùi lại. Nhưng chỉ cần cô né một lần nó lại tiếp tục vồ tới một lần, nhất quyết không buông tha. 

Thời điểm bị dồn đến chân tường, cô mới bất giác cảm thấy hối hận, cô đã quá coi thường zombie và tự tin với khả năng bản thân quá rồi, lần này xem ra không thể thoát được rồi, không nghĩ tới còn chưa hoàn thành xong được hết một bảng nhiệm vụ đã chết, cái chết của của chắc chắn sẽ được đưa vào bảng kỷ lục của game - Kỷ lục những người chết sớm nhất.

"Đùng… Đùng… Đùng" 

Đang còn chìm trong suy nghĩ lung tung, từ phía sau zombie bỗng vang lên ba tiếng súng vang vọng kéo cô thức tỉnh.

Zombie bị bắn lén cũng tức giận quay người trở lại phía sau, Thư Di Giai nhìn thấy liền chớp lấy cơ hội, vung đao chém thẳng vào sau gáy xác sống. Nhưng bất ngờ, lần này đao lại không kẹt lại ở giữa cổ mà một đường thẳng tuột chém đầu zombie văng ra xa.

Cô mở to mắt, khuôn mặt kinh ngạc nhìn về lưỡi đao rồi lại nhìn về phía đầu zombie. Đây… đây là, chuyện gì đã xảy ra? Sao lần này lại có thể một đao chặt đứt?

Như nhìn ra sự thắc mắc trên khuôn mặt của cô, AA bên cạnh liền cất giọng giải thích. "Đoản đao của cô đã được nâng lên cấp 1, cho nên khả năng gây sát thương cũng được nâng cao hơn đối với zombie cùng cấp. Với cả, thể chất hiện tại của cô cũng được lấp đầy hơn so với lần chiến đấu trước cho nên kỹ năng lực lượng cũng được sử dụng một cách tối đa nhất."

"À, được rồi, tôi đã hiểu." Thư Di Giai gật gật mấy cái, sau nó nâng mặt nhìn về phía vừa rồi phát ra tiếng súng.

Đằng xa, ở cửa văn phòng số hai một người bóng dáng cao gầy tay cầm súng cũng đang đưa mắt nhìn về phía cô.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, tra đao trở về vị trí cũ sau đó đưa hai tay lên ngang mặt bắt đầu tiến lên phía trước, vừa đi vừa cất giọng nói.

"Xin chào, tôi là con người, đừng bắn."

Sau khi cô dứt lời người trong bóng tối ở phía trước cũng không có lên tiếng đáp lại, trên hành lang dài chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của cô. Cho đến khi chỉ còn cách người phía trước gần một mét, cô cũng lờ mờ nhìn thấy được bóng dáng của người đã bắn ba phát súng vừa rồi.

Là một người con trai, thân hình gầy gò cao hơn cô chừng một cái đầu. Khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía cô, tay vẫn giữ chặt súng không buông.

"Xin chào…" Cô lần nữa chủ động nói chuyện trước, nhưng chưa kịp dứt câu đã bị người đối diện cắt ngang.

"Có nước hay không?"

"Hả?" Cô khó hiểu nhìn anh, hỏi lại một tiếng.

"Có nước để uống hay không?"

"À, có... tôi có, để tôi lấy cho anh."

Tháo balo trên vai xuống, cô đưa tay lấy một chai nước khoáng mới đưa cho anh. Ngay lập tức, người trước mắt liền đưa tay cầm lấy nhanh chân quay trở lại văn phòng số hai.

Sau khi kéo lại balo, cô cũng chậm rãi tiến vào bên trong. 

Ở trong phòng, người con trai vừa nãy đang nửa quỳ nâng một người khác dậy để uống nước. Thời điểm cô vừa bước vào bờ vai anh có chút cứng ngắt, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường không quan tâm đến sự xuất hiện của cô.

"Anh… anh có cần tôi giúp đỡ hay không? Người kia hình như bị thương rất nặng, tôi có một ít cồn y tế có thể khử trùng." Sau khi nói xong, cô hơi cắn môi dưới nhìn người con trai vẫn luôn giữ nguyên tư thế nửa quỳ đút nước.

"Đến đây." Qua một lúc lâu cuối cùng anh cũng cất giọng lạnh nhạt trả lời.

Thư Di Giai nghe thấy anh đồng ý liền thở phào một cái, nhanh tay lấy ra cồn y tế và váy trắng ban đầu của mình ra khỏi balo.

Cồn y tế là cô lấy từ phòng khử trùng, lúc rời khỏi cảm thấy balo vẫn còn nhiều chỗ trống nên tiện tay lấy ba chai để phòng hờ có lúc cần, nhưng không ngờ rất nhanh đã sử dụng đến. Còn váy trắng, vốn dĩ ban đầu cô đã định vứt đi nhưng cảm thấy hiện tại chỉ có một bộ quần áo đang mặc trên người thì sẽ không tiện cho lắm nên tính toán giữ lại làm váy ngủ, nhưng bây giờ không có bông băng đến khăn cũng không, cô cũng chỉ có thể cắn răng nhịn đau mà cắn đi một khúc váy để lau vết thương và băng bó cho người bị thương trước mặt.

Nhìn cô dùng đao cắt đi một khúc váy, người con trai đang nửa quỳ ánh mắt khó hiểu nhìn về về cô.

"Không có khăn hay băng gạc, cho nên tôi cắt tạm váy của mình cho anh dùng tạm." Không đợi anh hỏi, cô đã nhanh miệng giải thích trước.

Người con trai sau khi nghe xong, nhìn cô thêm một giây sau đó không quan tâm nữa nhìn về người đang nửa ngồi, nửa nằm trên chân mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK