Nhìn người trước mặt bỗng dưng bất động, ánh mặt chăm chú vào mình mãi không buông Thư Di Giai lần nữa mở miệng cố ý nâng giọng cao hơn.
"Anh Khải Trạch!"
Sau tiếng gọi to Tống Khải Trạch cuối cùng cũng đã dứt ra được khỏi suy nghĩ miên man, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Thư Di Giai.
Anh cất bước chậm rãi đi đến bên cạnh cửa, vươn tay xoa đầu cô, giọng nói cũng bất giác dịu dàng hơn rất nhiều.
"Tỉnh rồi à? Ngủ lâu thế chắc em cũng đói rồi, vào sửa soạn lại một chút đi anh dẫn em đến nhà ăn."
Thư Di Giai chớp mắt mấy cái, sau đó khóe miệng bất giác mỉm cười gật đầu một cái. "Anh chờ em một chút nhé."
Không để Tống Khải Trạch đứng đợi quá lâu, rất nhanh Thư Di Giai đã quay trở lại, hai người cùng nhau sánh bước đi đến nhà ăn tập thể của căn cứ Bạch Hổ.
Hiện tại trời đã sẩm tối, nhưng không hiểu vì sao khí trời mãi vẫn còn oi bức, mấy ngọn gió lâu lâu thổi đến không những không thể làm dịu đi cái nóng xung quanh mà còn làm cho người nhận được khó chịu đến mức cau mày.
Thư Di Giai cũng vậy, theo bản năng khẽ nhíu mày một cái chủ động tìm đề tài phá đi bầu không khí ngượng ngùng hiện tại.
"Trời hôm nay hơi nóng anh nhỉ?"
"Hửm?" Tống Khải Trạch hít vào một hơi, sau đó chậm chậm thở ra nhẹ giọng nói. "Mùa đông năm nay so với năm trước đã dịu đi rất nhiều rồi."
"Mùa đông?" Thư Di Giai tròn xoe hai mắt không thể tin được, quay đầu nhìn anh.
"Đúng vậy, đã là tháng cuối cùng trong năm rồi. Em không biết sao?" Vừa nói, anh vừa quay đầu đối mặt với cô.
Thư Di Giai bị anh nhìn liền chột dạ, ngay lập tức cụp mắt cúi đầu: "Em… Em không biết, từ sau khi tỉnh dậy ở khu thí nghiệm cái gì em cũng không nhớ."
"Cả những việc nhỏ nhặt nhất cũng không sao?"
"...Vâng."
Không gian xung quanh lần nữa rơi vào im lặng, thẳng cho đến khi hai người đến gần cửa nhà ăn.
"Ba Tống, chị gái nhỏ!" Tiếng gọi của Tiểu Thiên vang lên vô cùng rõ ràng giữa nhà ăn ồn ào, náo nhiệt. Tiếp đến, rất nhanh Thư Di Giai đã bị một bóng dáng nhỏ bé tròn trịa nhào đến ôm chặt lấy đôi chân, va chạm mạnh đến mức thiếu chút nữa cô đã ngã ngửa người về phía sau, nhưng rất may Tống Khải Trạch đã kịp thời đưa tay đỡ lấy.
"Tiểu Thiên, đừng nghịch ngợm." Anh lên tiếng, nắm lấy cổ áo thằng bé nhấc lên trên không trung rồi ôm vào lòng. "Con như thế có thể sẽ làm cô té đau đấy, mau xin lỗi."
Tiểu Thiên chu chu cái môi nhỏ, tỏ vẻ đáng thương. "Chị gái nhỏ, thật xin lỗi."
"Phải gọi là cô mới đúng." Cô xoa đầu cục bột trước mặt, hai mắt cười đến híp lại.
"Không được, em muốn gọi là chị cơ! Làm cô quá lớn, sau này sẽ không thể cưới." Tiểu Thiên liên tục lắc cái đầu nhỏ từ chối.
"Cưới cái gì?" Phía sau lưng Tiểu Thiên bỗng vang lên giọng nói. "Kêu con đứng ở cửa đón ba Tống và cô, con lại ra đây nháo cái gì đó hả thằng nhóc thối!"
Vừa dứt lời Hạo Bách đã đánh một cái vang dội vào sau gáy con trai của mình.
Tiểu Thiên bị đánh đau lập tức nháo lên, oa oa gào thét: "Oaaaa… Baba thật hung dữ, baba đánh con… Oaaa."
"Đưa nó cho tôi, hai người vào bên trong trước đi, thằng nhóc này nuông chiều nó quá lại sinh hư rồi." Hạo Bách vươn một tay đỡ lấy Tiểu Thiên vào trong lòng mình, tay còn lại đẩy Tống Khải Trạch cùng Thư Di Giai vẫn còn đang ngơ ngác vào phía bên trong nhà ăn.
Cho đến khi Thư Di Giai chính mình tỉnh táo lại, thì cô đã ngồi vào vị trí từ lúc nào không hay, trước mặt còn có một dĩa to đựng mấy cái màn thầu và thịt nướng. Tống Khải Trạch thì ngồi ở vị trí bên cạnh cô, còn phía đối diện chính là Tiểu Thiên mặt đang lấm lem nước mắt, hai bên là Hạo Bách và Hạc Hiên.
"Cô nhóc, cứ tự nhiên ăn nhiều vào nhé, hôm nay căn cứ đãi thịt ngại ngùng là sẽ mất phần đấy." Hạo Bách nhìn cô khách khí cười nói một tiếng, sau đó bắt đầu bận rộn làm bánh bao kẹp thịt dỗ dành con trai nhỏ của mình.
…
Sau khi dùng xong bữa tối, nhìn một đám đàn ông trước mắt cười đùa, ca hát, ăn uống no say, Thư Di Giai chỉ có thể buồn chán lặng lẽ trốn ra khỏi nhà ăn.
Một mình đi dạo xung quanh, cô cuối cùng cũng có thể thoải mái quan sát căn cứ. Hiện tại tất cả mọi người gần như đều đã tập trung về phía nhà ăn ở phía bắc, xung quanh chỉ còn lác đác vài người canh giữ, tuần tra khắp căn cứ nhất là ở tường vây bảo vệ.
Người trong căn cứ hầu như đa số ai cũng đều rất thân thiện với cô, chỉ cần nhìn thấy cô đến gần đều sẽ mỉm cười, ân cần hỏi xem cô có cần mình dẫn đường hay giúp đỡ gì không. Nhiệt tình đến mức cô còn chưa đi được nửa đoạn đường trở về phòng, đã phải từ chối gần hơn mười lời đề nghị giúp đỡ.
Cuối cùng, cô chỉ có thể lựa chọn tránh né đường lớn mới không còn gặp thêm nhiều người như vậy nữa, nhưng mà cô quả thật không thể ngờ tới mình thế mà lại đi lạc! Cô hiện tại cũng không biết mình đã đi đến đâu, xung quanh đều là mấy cái nhà vòm to xem kẻ lớn nhỏ, mỗi vòm còn được bao quanh bởi mấy hàng rào sắt cao chừng hai mét, trông vô cùng cơ mật.