Đường Tuế ngọt ngào giải thích.
Cậu bé nọ tỏ vẻ sét đánh ngang tai, dường như không dám tin.
Thế này… Thế này cũng đáng sợ quá đi.
Cậu nhóc nhìn Đường Tuế rồi lại nhìn ông chú đen mặt đằng sau Đường Tuế.
Trên cái đầu nho nhỏ hiện ra dấu hỏi chấm lớn.
"Xin lỗi, thằng bé còn nhỏ không hiểu chuyện."
Cha nó đứng đằng sau, vội vàng xấu hổ xin lỗi Cố Kim Triều, đợi có kem liền nhanh chóng kéo con mình đi.
Từ đằng xa vẫn có thể nghe tiếng bọn họ nói chuyện.
"Con nói linh tinh gì thế, còn nhỏ tuổi sau này không được nói bậy nữa."
Sau đó là tiếng cậu nhóc ấm ức giải thích với cha nó.
"Nhưng giống thật mà."
"Rất giống cũng không cho nói!"
Đường Tuế:...
Anh cúi đầu, nhìn bộ quần áo trên người mình, rất trẻ trung mà, còn có khuôn mặt này của anh nữa.
Bố?
Đường Tuế tiến lên, kéo lấy tay Cố Kim Triều, nhịn đau đưa que kem đến trước mặt anh.
"Ăn đi nè."
"Ăn một miếng là sẽ vui lên liền."
Cố Kim Triều:...
Cô gái nhỏ vô tâm này, rốt cuộc cô có biết tại sao anh không vui không?
Anh bất đắc dĩ gật đầu.
Nhìn bộ dạng đau lòng của cô, anh hung tợn cắn một miếng.
Quả nhiên, Đường Tuế càng đau lòng hơn.
Cô mím chặt môi, ngẩng đầu: "Có vui không?"
"Ha ha ha..."
Nhìn bộ dạng này của Đường Tuế, Cố Kim Triều nhịn không được bật cười.
Ngốc nghếch.
Anh kéo tay Đường Tuế: " Em ăn xong rồi, vậy chúng ta xếp hàng chơi trò chơi đi."
Hôm nay là ngày hành chính nên công viên trò chơi không đông lắm, tuy vẫn phải xếp hàng nhưng không quá nhiều người.
Đường Tuế gật đầu.
Cố Kim Triều vốn cho rằng Đường Tuế sẽ sợ, nhưng không ngờ cô lại chơi điên cuồng như vậy.
Chờ khi tàu lượn siêu tốc xuống núi, Cố Kim Triều khẽ niết tay Đường Tuế, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô: "Sao em lại không sợ chút nào vậy?"
Đường Tuế chớp mắt, cái này cũng chỉ giống khi Huyền Ly thượng thần đưa cô đi bay thôi.
"Em không thèm sợ đâu."
Đường Tuế phồng má, hừ một tiếng, vì sao anh chắc rằng cô sẽ sợ chứ.
Hai người lái xe về nhà.
Xe chạy vào trong biệt thự, vừa dừng lại thì cha mẹ Đường lao tới trước ô tô, liên tục đập lên cửa sổ xe bên Đường Tuế.
Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Kim Triều liếc qua một cái rồi nhanh chóng thu về.
"Em đợi lát nữa rồi xuống."
"Không sao đâu."
Đường Tuế lắc đầu.
Ngay từ đầu cô đã không xem bọn họ là những người quan trọng gì.
Cô đẩy cửa xe ra, đứng trên đất.
Bộ dạng cha mẹ Đường đầy phẫn nộ.
"Đường Tuế?"
Mẹ Đường tức giận đến đỏ bừng mặt, ngón tay chỉ thẳng vào Đường Tuế run rẩy.
"Mấy người làm việc kiểu gì đấy, loại người nào cũng cho vào, để bây giờ xúc phạm tới cô chủ sao."
Cố Kim Triều nhanh chóng đi đến trước mặt Đường Tuế, kéo tay cô, bảo vệ cô sau lưng mình.
Lúc này, đám người hầu đứng một bên lập tức hiểu ý, gật đầu, đang chuẩn bị đuổi bọn họ đi.
Ai ngờ, mẹ Đường trực tiếp nằm bệt ra đất.
"Tôi cứ không đi đấy, để xem xem ai có thể làm gì tôi nào."
Mẹ Đường nằm trên đất giãy đành đạch, tầm mắt trộm nhìn Cố Kim Triều, liên tưởng đến những chuyện của anh, trong lòng bọn họ có hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc không còn được hưởng thụ vinh hoa phú quý nữa.
Một chút sợ hãi trước mắt có đáng là gì?