Mục lục
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nếu không thì chọn ông ta đi?"

Khương Vân Thần chỉ tay vào ông Khương.

Trong lòng hắn hiểu rõ, ông Khương là người rất sợ chết, lại rất sĩ diện.

Thấy Khương Vân Thần chỉ rõ, những người còn lại đều thở phào một hơi.

Nếu là vặn cổ tay bọn họ, cha mẹ nhất định sẽ không chi tiền, bây giờ ấy mà, mọi thứ đều khó nói.

"Cái gì cơ?"

Ông Khương thấy tầm mắt của mọi người đều đổ dồn vào mình.

Nhất là Đường Tuế đã đặt Đại Bảo xuống, lúc này lại bước từng bước chậm rãi lại gần ông ta, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa ôn hòa.

Nhưng mà tất cả những biểu hiện này rơi vào trong mắt ông Khương, giống như là sắp lấy mạng ông ta đến nơi.



Trong lòng ông ta bất an: "Ngươi, ngươi lớn mật, ta là cha chồng ngươi, sao ngươi dám?"


Nhưng mà Đường Tuế vẫn không chịu buông tha cho ông ta, cười như không cười bước đến trước mặt ông Khương.

"Đúng vậy. Ông là cha chồng của ta, không thì, nể tình ông là cha chồng của ta, ta cho ông tự chọn một cái tay đấy!"

"Cá nhân ta đề nghị ông nên chọn tay trái, như vậy thì tay phải của ông vẫn còn có thể ăn cơm làm việc. Không phải vẹn cả đôi đường sao?"

Nói xong, Đường Tuế lại tiến lên thêm vài bước.

Vừa rồi ông Khương nghe thấy rõ tiếng xương của Khương lão đại bị vặn đến kêu răng rắc.

"Không được."'

Ông Khương sợ tới mức mồ hôi đầm đìa, người cũng lùi từng bước về phía sau, rất sợ Đường Tuế sẽ túm được ông ta.

"Không muốn bị vặn gãy, thì nhanh chóng bồi thường mười lượng bạc đi, nếu không ai trong các người cũng đừng mơ rời khỏi nơi này."

Đường Tuế nghiến răng, nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lẽo.

"Bà già kia, nhanh lấy tiền ra đi."

Trong lòng Ông Khương tiếc đứt ruột, nhưng ông ta không muốn bị vặn gãy cổ tay đâu.



"Ông ngốc à, ta không tin, chúng ta có nhiều người như vậy, nó còn dám làm gì chúng ta."

"Bên chúng ta có mười người, nó còn dám bẻ gãy hết à?"

Nói xong, bà Khương lại ngửa cổ lên, trợn tròn mắt lườm Đường Tuế.

"Ngươi có dám không?"

"Ta vẫn nói câu kia, ta chỉ đồng ý bồi thường một lượng bạc, muốn nhiều hơn một xu cũng không có."

Tuy rằng cả người bà Khương đau đớn, nhưng nghĩ đến việc phải bỏ ra một số bạc lớn như vậy, bà ta lập tức cảm thấy thịt đau.

Vậy nên lại ồn ào nói với Đường Tuế.

"Đồ khốn kiếp nhà ngươi, vậy mà ngươi lại dám áp dụng hình phạt riêng đối với bọn ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, ngươi chờ đó cho ta."

Đường Tuế nghe vậy, nhịn không được cười phá lên.

"Bà đang nói đùa đấy à? Là các người bỗng nhiên xông vào nhà ta, vừa trộm đồ vừa đập phá, ta bảo các ngươi đưa tiền, đây cũng là một cách để các ngươi bồi thường, ta có sai ư?"

Đường Tuế vô tội trợn tròn mắt.

Nhưng vào lúc này, Hổ Tử nương vốn đứng một bên cũng lên tiếng.

"Vợ Vân Thần, ngươi không sai gì cả, là bọn họ gieo gió gặt bão, ngày mai báo với tộc trưởng đuổi bọn họ ra ngoài."

Vẻ mặt bà Khương lúc này lại cực kì bình tĩnh, dù sao bảo bà ta làm gì cũng được, nhưng bắt bà ta phải lấy ra nhiều bạc như thế, bà ta tuyệt đối không đồng ý.

"Nếu không giao tiền, vậy chịu nhiều khổ sở một chút đi. Dù sao cũng không đáng bao nhiêu cả."

Đường Tuế tùy tiện nói một câu, khoát tay áo rồi đi tới trước mặt ông Khương, mặc kệ ông ta trốn tránh thế nào vẫn túm được cổ tay ông ta, kéo ra.

"Ai ôi... ai ôi... đau chết mất."


"Ngươi dừng lại, ta trả tiền, ta trả tiền."

Ông Khương thật sự không nhịn được nữa, lập tức cầu xin tha thứ.

Đường Tuế vốn chỉ đang giả vờ, nghe thấy vậy thì lập tức buông ra.

Nàng vừa buông ra, ông Khương lập tức vọt tới trước mặt bà Khương, vươn tay, tát tới tấp lên mặt của bà Khương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK