Mục lục
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì thế, Tần Tiễn Dư quan tâm hỏi: "Em họ khi nào về thế ạ?"

"Tuần sau."

Bác Tần mỉm cười đáp, vẻ mặt của bà thản nhiên, chuyên tâm gắp rau cho Đường Tuế, dường như đối với chuyện con trai sắp trở về cũng không quá để ý.

Tuần sau à.

Tần Tiễn Dư yên lặng nhớ kĩ.

Đúng lúc, tuần sau là lúc anh xuất viện.

Nhiều lắm thì chỉ hai ngày nay anh sẽ bị bác gây chút đau khổ mà thôi.

Nghĩ vậy thì cảm thấy dường như cũng không quá khó qua như thế.



Bác Tần ngước mắt lên, tuy nói sắc mặt Tần Tiễn Dư không có chút thay đổi nào.


Dù sao cũng là đứa trẻ nhìn từ nhỏ đến lớn, tất nhiên bác Tần vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ý tưởng của Tần Tiễn Dư.

Hừ, tên nhóc thối này còn muốn thoát khỏi bà, không có cửa đâu.

Bữa cơm này, ngoài mặt có vẻ bình thản, nhưng mà bên trong là sóng gió mà không ai biết được.

"Giám đốc."

Lát sau, trợ lý đi đến, trên tay anh ta còn cầm một đống hồ sơ dày cộp.

"Đây đều là tài liệu, có một số trên mạng, tôi đều tổng hợp lại đây rồi."

Tần Tiễn Dư khẽ gật đầu.

Nhận văn kiện trong tay trợ lý xong, rồi đưa đến trước mặt Đường Tuế.

"Em xem một chút rồi xử lý đi."

Đường Tuế có chút mơ màng, trong khoảng thời gian ngắn không biết cái trước mắt này là cái gì.

Cô vươn bàn tay nhỏ bé mở ra.

Trên cơ bản đều là ảnh chụp nguyên chủ bị ngược đãi.



Xem ra, những tấm ảnh chụp này đều được chụp từ ô tô đậu bên ngoài đường, hoặc là từ camera bên đường.

Bởi vì chỗ ngủ của nguyên chủ là ở ban công, hơn nữa bảo mẫu không để ý đến cô chút nào, ban công lại không có bức rèm, cho nên các loại hành vi ngược đãi của bảo mẫu đối với nguyên chủ đều bị bại lộ.

Có tấm nguyên chủ quỳ gối trên mặt đất ăn cơm, có ảnh mùa đông bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, nguyên chủ mặc quần áo đơn bạc, ngủ ở ban công đến lạnh run.

Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy những tấm ảnh chụp này, Đường Tuế siết chặt ngón tay.

Vẫn cảm thấy ngày đó xuống tay có hơi nhẹ.

"Mấy cái đó là cái gì thế?"

Bác Tần nhìn thấy ảnh chụp trên bàn, mỗi một tấm đều tràn đầy khuất nhục khó coi.

Bà đau lòng nhìn Đường Tuế, trong lòng cực kì không đành lòng.

"Không có việc gì đâu, bác, bác đừng lo lắng."

Đường Tuế cười cười, tay cô vỗ vỗ trên mu bàn tay của bác Tần.

"Chuyện gì?"

Bác Tần thấy đứa bé này chuyện gì cũng không chịu nói, tầm mắt bèn nhìn về phía Tần Tiễn Dư đứng một bên.

Tần Tiễn Dư nhìn thoáng qua trợ lý, ý bảo anh ta có thể nói.

Trợ lý khẽ gật đầu, lúc này mới kể tất cả mọi chuyện một lần nữa.

Lúc nói chuyện, ngữ điệu của anh ta cũng khó nén được sự tức giận.

Dù sao chuyện này, thật sự rất đáng giận.

Trong quá trình anh ta điều tra, cũng không biết sẽ có một cha mẹ không quan tâm con cái như thế, cũng chưa từng thấy một bảo mẫu có thể to gan lớn mật đến vậy.

"Trước đây cô Đường có bệnh, sau khi em gái cô ấy sinh ra, cha mẹ cô ấy bèn đưa cô ấy tới căn nhà ở ngoại ô, cũng không phái người theo cùng mà chỉ tìm một bảo mẫu. Làm cha mẹ không quan tâm thì cũng thôi, bảo mẫu cũng không phải người, dẫn theo con gái con trai vào ở cùng, rõ ràng nhà khá lớn, thế mà lại để cô Đường ngủ ở ban công. Động một cái là đánh cô Đường, tóm lại... Cô Đường đã phải nhận hết khuất nhục vào trách mắng."

"Cặp cha mẹ này thật sự rất không xứng chức."

Trong lòng bác Tần tràn đầy tức giận, cầm lấy báo cáo điều tra trong tay trợ lý, đọc một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng thấy được tên của cặp vợ chồng Đường Hữu Đức và Giang Lưu Sương, và con gái nhỏ Đường Noãn Noãn của họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK