Luân Hồi Kính: Thực hiện sai nhiệm vụ, mời tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.
Đường Tuế lập tức nhào tới, đôi tay ôm lấy cổ Lục Cảnh Ngôn, bẹp, hôn lên miệng Lục Cảnh Ngôn.
Cô nghe thấy tiếng thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành trong đầu mình.
Vừa định buông tay ra thì phát hiện mình hoàn toàn đã không còn quyền chủ động.
Cô bị đè trên sô pha.
Lục Cảnh Ngôn cúi đầu, giọng nói trầm thấp dễ nghe như đàn cello.
“Trêu chọc xong thì muốn chạy à?”
Đường Tuế nghe anh nói như vậy thì cảm thấy xấu hổ.
“Em… Không phải… Ưm.”
Đường Tuế rụt cổ lại nằm trên sô pha, mái tóc đen nhánh xõa ra, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng nõn.
Cái mũi hồng hồng, đôi mắt ngập nước, giống như một cô nhóc đáng thương.
Bình thường Lục Cảnh Ngôn nhìn Đường Tuế như vậy thì có lẽ sẽ không nỡ.
Nhưng hiện tại anh nhìn cô tủi thân như vậy thì… Hận không thể bắt nạt cô hơn.
Nhất là giọng nói mềm mại đáng yêu của cô, vẫn luôn mang theo tiếng nức nở.
Làm cho người ta có chút muốn ngừng mà không được.
Lục Cảnh Ngôn đan chặt mười ngón tay mình vào kẽ tay cô, đè cả người cô lên sofa mềm mại.
Sau đó mạnh mẽ hôn cô.
Cho đến khi…
Lục Dao đi ra khỏi phòng, không cẩn thận nhìn thấy cảnh này trên sofa, hoàn toàn ngây người.
Cô nàng hoàn toàn không ngờ anh cả nghiêm túc của mình lại có một mặt như vậy.
Cô nàng chớp mắt, vừa chuẩn bị rời đi lại thấy hai người trên sofa đã ngồi dậy.
Sắc mặt của anh cả vẫn chưa thỏa mãn, còn Đường Tuế vẫn luôn cúi đầu, nếu trên mặt đất có một cái hố thì cô nàng cảm thấy Đường Tuế chắc chắn sẽ chui xuống.
“Tuế Tuế... ăn gì không?”
Lục Dao cảm giác được Đường Tuế xấu hổ nên gọi một tiếng.
“Ăn mì đi, chị sẽ làm.”
Đường Tuế nhớ đến chuyện lúc trước mình đã đồng ý với Lục Cảnh Ngôn.
Vậy là cô chạy đến trước mặt Lục Dao.
Lục Dao gật đầu: “Em giúp chị.”
Mấy hôm trước cô nàng nghe anh cả nói bạn gái của anh nấu mì siêu ngon, là sơn hào hải vị.
Cô nàng vốn không tin anh sẽ có bạn gái.
Hiện tại anh có bạn gái, vậy mì sợi sơn hào hải vị chắc chắn có tồn tại.
Dưới sự hỗ trợ của Lục Dao, Đường Tuế nhanh chóng nấu xong mì sợi.
Cô vừa nếm thử, hương vị… Ờ, một lời khó nói hết.
Cho nên cô chia cho mình và Lục Dao ít đi một chút.
Cuối cùng bày ra trên bàn.
Lục Dao còn trêu ghẹo một tiếng.
“Tuế Tuế, chị quá bất công, cho anh trai phần nhiều như vậy, em lại chỉ có một chút.”
Lục Cảnh Ngôn đã sớm phát hiện, trong lòng còn có chút đắc ý.
Quả nhiên, Tuế Tuế chỉ thích anh.
“Ăn đi.”
Lục Cảnh Ngôn nói xong thì bắt đầu ăn ào ào.
Lục Dao:???
Nhưng trước khi anh mắc bệnh kén ăn, cũng sẽ không như vậy.
Lúc anh ăn bất cứ thứ gì cũng vô cùng tao nhã.
Làm gì giống như bây giờ?
Chắc chắn là do mì sợi vô cùng ngon.
Trong lòng Lục Dao nghĩ như vậy, cảm thấy chén mì sợi trước mắt như đang phát sáng vậy.
Cô nàng học theo anh trai, ăn một miếng lớn.