Đúng lúc này, điện thoại Lục Cảnh Ngôn đặt ở ghế lái phụ vang lên.
Đường Tuế cầm lên, ấn nghe.
"Alo."
"Vị tiểu thư này, sao cô lại nghe máy của điện thoại này?"
Giọng nói bên kia mang theo sự kinh ngạc.
"Lục Cảnh Ngôn ngất xỉu rồi, hiện tại tôi đang ở..."
Đường Tuế tường thuật lại một chút, rồi báo địa chỉ.
"Tiểu thư, phiền cô chờ tôi đến rồi hãy đi được không?"
Người kia căng thẳng nhờ cậy.
Đường Tuế khó xử nhìn thoáng qua đồ ăn trên mặt đất, lại nhìn Lục Cảnh Ngôn đang nằm kia.
Suy cho cùng cũng là mục tiêu của nhiệm vụ, thôi thì nể mặt một chút.
"Được."
Đường Tuế đồng ý.
Đường Tuế cúp điện thoại, vừa ném điện thoại của Lục Cảnh Ngôn vào trong xe, còn chưa kịp thu tay lại thì cổ tay bị tóm lấy.
Đường Tuế cúi đầu nhìn, Lục Cảnh Ngôn đã tỉnh lại rồi.
Anh mở mắt, trong đôi mắt đen kịt như sương đêm dường như ẩn chứa cả ngàn vạn vì sao.
"Cô là ai?"
Giọng nói trầm thấp thoáng có sự lạnh lẽo.
"Tôi vừa mới cứu anh."
Đường Tuế muốn rút tay ra khỏi tay anh.
Nhưng làm thế nào cũng không rút ra được, sức anh mạnh quá.
Ăn no rồi?
Theo như cái tính thúi của Luân Hồi Kính, nhiệm vụ kế tiếp, chắc chắn có liên quan đến Lục Cảnh Ngôn.
"Đau."
Mắt Đường Tuế hồng hồng, đôi tay mềm mại trắng nõn bị Lục Cảnh Ngôn siết chặt.
Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, vừa rồi bị ngất xỉu nên anh không biết chuyện gì cả.
Anh dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Đường Tuế.
Bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô cũng dần dần buông ra.
Đường Tuế rút tay lại, thấy xung quanh cổ tay đỏ lên thì khịt mũi.
Đau quá!
"Cô là nhân viên phục vụ vừa nãy."
Tuy đã thay quần áo, nhưng Lục Cảnh Ngôn chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
"Ừm."
Một người đàn ông mập mạp vội vội vàng vàng bước từ trên xe xuống.
Tống Bân đi tới, thấy Lục Cảnh Ngôn ở trong xe không có vấn đề gì, lúc này mới nhìn về phía Đường Tuế đang đứng bên cạnh.
Anh ta đẩy cặp kính trên mũi, vô cùng khách sáo nhìn Đường Tuế.
"Vị tiểu thư này, rất cảm ơn sự giúp đỡ của cô, cô có cần thứ gì, hay là tôi chuyển cho cô chút tiền nhé."
Đường Tuế khoát tay, giọng nói dịu dàng mềm mại: "Không cần đâu."
Nói xong, Đường Tuế nhặt đồ rơi trên mặt đất lên, phất tay với Tống Bân, trực tiếp rời đi.
Tống Bân thấy Đường Tuế đang dần đi xa, ánh mắt có chút mê muội.
Miệng không tự chủ thốt lên: "Người này, hình như đã gặp ở đâu rồi."
Lục Cảnh Ngôn bước xuống xe, liếc Tống Bân một cái.
"Cô ấy là nhân viên phục vụ ở Minh Châu, tôi vừa gặp cô ấy ở bên kia."
Lục Cảnh Ngôn nói rồi ngồi xuống vị trí phía sau.
Tống Bân nghe vậy, gật đầu.
"Bảo sao lại quen mắt thế, ra là đã từng gặp."
Khi nói chuyện, Tống Bân cũng ngồi xuống vị trí lái xe, quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Ngôn phía sau.
"Hay là đến bệnh viện kiểm tra chút nhé."
Lục Cảnh Ngôn khẽ gật đầu đồng ý.
"Được."
...
Đường Tuế dựa theo trí nhớ, về tới khu nhà ở, ấn vân tay mở khóa cửa rồi đi vào.
Căn phòng này là cô tự mua, hai phòng một sảnh, trang trí đơn giản, đồ trang trí bên trong đều là những thứ khi mẹ còn khỏe đi mua cùng cô.
Nghĩ tới mẹ, Đường Tuế cảm thấy, ngày mai chỉ cần trời vừa sáng cô sẽ lập tức đến bệnh viện.
Người môi giới kia chắc chắn sẽ làm chuyện xấu.