Hở?
Bỗng nhiên nghe giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu giảm bớt, Đường Tuế giật mình ngây ra một lát, cô hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, dù sao đoạn thời gian gần đây, Hoắc Chi Châu đối xử với cô rất lạnh lùng vô tình.
Thế mà dưới tình huống như vậy, giá trị hắc hóa lại giảm bớt.
Đúng là ông trời có mắt.
Đường Tuế cong môi, lúm đồng tiền như hoa.
Người xung quanh nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đều không kìm được ghé mắt.
Bố mẹ Đường thì thầm với nhau một hồi, cuối cùng quyết định, nể mặt Hoắc Chi Châu cho Đường Tuế chút thể diện.
Xem ra, Đường Tuế thật sự giành được một vị trí nhỏ bên cạnh Hoắc Chi Châu nhờ gương mặt quyến rũ của mình.
Ngẫm lại thì cũng hay đấy, chỉ cần Hoắc Chi Châu luôn đối xử tốt với Đường Tuế, chỉ cần Đường Tuế mãi là người nhà họ Đường, như vậy thì nhà họ Đường bọn họ có thể ké nhà họ Hoắc để xử lý vài chuyện.
Bố mẹ Đường phân tích sơ qua rồi bắt đầu tính toàn, bọn họ sắp đạt được lợi ích rồi.
Hai vợ chồng lập tức vui mừng khôn xiết.
Đợi lát nữa rảnh rỗi phải nói với Đường Tuế.
Đám người lần lượt đi vào biệt thự.
Dáng người Đường Tuế rất bốc lửa, tóc đen môi đỏ, đi trong đám người vẫn hết sức thu hút sự chú ý, bất kể là nam hay nữ đều không khỏi nhìn cô với ánh mắt ghen ghét.
Vừa nãy, không ít người đã biết Đường Tuế là người của Hoắc Chi Châu, nên ít nhiều cũng muốn tạo tí quan hệ với Hoắc Chi Châu thông qua Đường Tuế.
Khá nhiều người cả nam cả nữ tiến lên, muốn nói vài lời với cô, nhưng đều bị Đường Tuế từ chối.
Cô đi thẳng tới trước mặt bà.
"Bà nội."
Hôm nay bà cụ mặc đường trang màu đỏ, mặc dù tóc đã bạc trắng nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Bà cụ đang cúi đầu đọc sách, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai.
"Cục cưng của bà đã về rồi."
Bà cụ cuống quít vươn tay, kéo Đường Tuế, muốn cô mau đi qua.
"Bà nội, bà có khỏe không?"
Không biết do trong lòng vẫn còn một ít cảm xúc của nguyên chủ hay là cô chưa bao giờ có tình thân, ánh mắt giọng điệu lúc này của bà cụ khiến trái tim Đường Tuế rung động.
Này...
"Đứa bé ngốc, sao đỏ cả mắt thế kia, bà nội khỏe lắm."
Bà cụ đau lòng nhìn Đường Tuế, vừa nói vừa đưa tay lên cổ tay tháo một chiếc vòng ngọc xuống, đeo vào cổ tay mảnh khảnh của Đường Tuế.
"Bà nội, bà giữ lại cái này cho mình đi."
Đường Tuế nhìn vòng xanh biếc trên cổ tay trắng nõn của mình, vội vàng từ chối.
"Vốn dĩ phải cho cháu, bà đã từng này tuổi, còn đeo đồ hoa hòe lòe loẹt làm gì, chỗ bà còn nhiều đồ tốt lắm, tất cả đều cho cháu cả."
Bà cụ mỉm cười nhìn Đường Tuế.
"Vâng."
Đường Tuế gật đầu.
"Hôm nay, có phải chúng nó lấy danh nghĩa của bà ép cháu tới đây không?”
Bà cụ bỗng chợt nghiêm túc nhìn Đường Tuế.
Đường Tuế mím môi, không trả lời.
Bà cụ nhìn dáng vẻ này của Đường Tuế, sao có thể không hiểu.
Bà lập tức tức muốn hộc máu, mắng: "Chúng nó là lũ không có lương tâm, đối xử với cháu như vậy, chỉ vì chút ích lợi mà gả cháu cho tên ma quỷ Hoắc Chi Châu kia.”