Tống Tinh Dã dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô, khóe miệng chứa ý cười.
"Ừm."
Đường Tuế gật đầu lia lịa, tròng mắt đen nhánh sáng rực lên.
"Đường Tuế."
Tống Tinh Dã bỗng dưng gọi một tiếng.
"Hả?"
Đường Tuế mông lung ngẩng đầu, đôi mắt trong veo ngập nước nhìn Tống Tinh Dã.
"Em muốn trêu chọc tôi ư?"
Đường Tuế lắc mạnh đầu.
Đùa gì thế, sao cô dám có mấy ý tưởng tào lao này.
"Ừ."
Tống Tinh Dã nhẹ nhàng đáp lại.
Đường Tuế còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể nhỏ nhắn mềm mại đã bị Tống Tinh Dã ôm vào lòng.
"Ưm..."
Cô đang định nói gì đó thì đôi môi lạnh lẽo của Tống Tinh Dã đã áp lên môi cô.
Hơi thở Đường Tuế cứng lại, chốc lát lòng cô đã rối tung rối mù.
Bỗng nhiên, cơ thể Tống Tinh Dã đè xuống, Đường Tuế không chống đỡ được, cơ thể mềm nhũn ngã xuống sô pha.
Ghế sô pha mềm mại làm cơ thể Đường Tuế lún sâu xuống.
Nhịp tim thình thịch nặng trĩu bên tai.
Đường Tuế mở to đôi mắt mông lung, không cẩn thận nhìn thấy lỗ tai Tống Tinh Dã đỏ bừng.
Chà.
Đường Tuế thấy rất thần kỳ.
Chờ đến khi nụ hôn kết thúc.
Đường Tuế bĩu đôi môi như thạch trái cây của mình, tầm mắt luôn dừng trên tai Tống Tinh Dã.
"Tống Tinh Dã, tai anh đỏ lắm đấy."
Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo vị ngọt ngào.
Tống Tinh Dã:...
"Có phải anh đang rất hồi hộp không?"
Đường Tuế cảm thấy nhịp tim của của anh còn to hơn của mình.
Cô cười toe toét, sấn lại gần Tống Tinh Dã, lỗ tai cũng dán lên trước ngực anh.
Thịch thịch thịch, nghe như tiếng trống dày đặc.
"Câm miệng."
Tống Tinh Dã lúng túng nhìn sang chỗ khác.
Nhưng thấy vẻ đùa cợt trên mặt Đường Tuế, anh lại nhịn không được hừ một tiếng, ngón tay thon dài sờ má mình một chút.
Rồi nhìn khuôn mặt trắng trẻo mịn màng như sứ của Đường Tuế, đột nhiên đỏ bừng.
Tống Tinh Dã nới lỏng tay theo bản năng.
Mỏng manh thật đấy.
"Đi thôi, đưa em về trước."
Nói xong, Tống Tinh Dã đứng dậy.
"Hả?"
Lúc này Đường Tuế mới chợt nhận ra.
Nhưng giá trị hắc hóa của anh còn chưa được trừ sạch mà.
"Anh không ở lại nhà em hả?"
Đường Tuế căng thẳng.
Thế thì sao cô thanh trừ hết giá trị hắc hóa nữa, toang rồi!
"Em nói xem?"
Đường Tuế rũ vai, vẻ mặt mơ màng ngồi trên xe Tống Tinh Dã.
Mãi cho đến khi về nhà họ Đường, hai người cùng xuống xe.
Đường Tuế vẫn như lọt vào sương mù.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, làm Tống Tinh Dã ở lại qua đêm.
Đường Tuế nghe vậy, khóc không ra nước mắt.
Đùa gì vậy chứ, chẳng lẽ cô không muốn anh ở lại sao mà còn giao cho cô nhiệm vụ này.
"Tống Tinh Dã."
Đường Tuế ngẩng đầu, túm vạt áo anh, hơi căng thẳng.
"Hả?"
Tống Tinh Dã nhẹ nhàng xoay chùm chìa khóa trên ngón tay giữ thon dài.
"Anh có thể ở lại không, đừng đi mà."
Đường Tuế cẩn thận hỏi.
“Cũng không phải không thể.”
Tống Tinh Dã ho hai tiếng, gật đầu.
"Vậy là anh đồng ý rồi!"
Ánh mắt Đường Tuế tức khắc sáng ngời, hai tay cũng nắm chặt.
"Vậy em phải giúp tôi một việc."
Tống Tinh Dã nói xong, tầm mắt dừng trên người cô.
!!!
Trong lòng Đường Tuế lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Đôi mắt cũng trừng to như con lắc đồng hồ, cánh tay nhỏ tự ôm lấy mình.