Khóe môi cũng cong cong.
Hoắc Chi Châu nhíu mày, nhìn vết bẩn trên áo sơ mi.
“Hình như cô rất vui nhỉ.”
Giọng anh trầm thấp hơi không vui.
“Không không, sao vậy được.” Đường Tuế lập tức xua tay, thu dọn trà trái cây: “Về phòng thôi, cậu chủ.”
“Về phòng?”
Hoắc Chi Châu hơi nhướng mày, mặt không đổi sắc nhìn Đường Tuế.
“Cô trở về lấy áo sơ mi mới cho tôi là được, tôi sẽ thay ở đây.”
Anh nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại vẫn còn sớm.
“Cậu chủ, áo của anh dơ rồi, chắc chắn đã dính lên người, hay là đi tắm rửa thay đồ nhé.”
“Huống chi hiện tại cũng hơn tám giờ, tắm rửa xong cũng đến chín giờ, thật sự không cần thiết lắm, dù sao đến chín giờ mới đi tắm rửa.”
Đường Tuế từ từ dẫn dắt, trong lòng vô cùng chờ mong Hoắc Chi Châu sẽ đồng ý với mình.
Hoắc Chi Châu nhíu mày, khoanh tay trước ngực, ánh mắt mang theo vẻ dò xét nhìn chằm chằm Đường Tuế.
“Hình như cô muốn tôi quay về phòng nhỉ?”
Trong giọng nói đầy vẻ không vui.
“Không, không mà.”
Đường Tuế lắc đầu như trống bỏi.
“Vậy thì tốt, bớt phiền.”
“Đi thôi.”
Lúc Đường Tuế cảm thấy nhiệm vụ của mình không thể hoàn thành, Hoắc Chi Châu lại đồng ý.
“Cậu chủ, anh đồng ý hả!”
Đường Tuế mở to hai mắt, bàn tay cũng chợt siết chặt lại.
“Ừ.”
Hoắc Chi Châu đưa tay nhấn nút trên xe lăn, chạy ra ngoài cửa.
Đường Tuế cầm khay đuổi theo.
Lúc Đường Tuế đi ra ngoài thấy có mấy hầu gái đi tới, cô nhanh chóng đưa khay vào tay hầu gái.
Rồi theo sau Hoắc Chi Châu vào phòng.
“Cô đi theo làm gì?”
Hoắc Chi Châu nhướng mày, hờ hững liếc Đường Tuế một cái.
“Tôi giúp cậu chủ tắm rửa.”
“Vào đây.”
Hoắc Chi Châu cũng không phản đối, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Cơ hội tốt cứ vậy mà đến.
Đường Tuế nhắm mắt đi theo.
Hoắc Chi Châu ngồi trên xe lăn, đôi mắt sâu không thấy đáy giống như hầm băng.
Đường Tuế cảm giác hơi thở lạnh lẽo trên người Hoắc Chi Châu khá áp lực.
Cô liếm môi, lại đi đến bên cạnh Hoắc Chi Châu.
Trong lòng vẫn hơi lo lắng, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này.
“Hửm?”
Hoắc Chi Châu thấy Đường Tuế vẫn không có động tác nào thì hơi nhướng mày, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Đường Tuế.
“À vâng.” Đường Tuế đáp lại, đi tới trước mặt Hoắc Chi Châu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cởi áo cho anh, yết hầu di chuyển lên xuống chạm vào ngón tay Đường Tuế.
Đường Tuế chỉ cảm thấy ngón tay như bị phỏng, sợ tới mức rút tay lại.
“Tiếp tục.”
Hoắc Chi Châu cụp mi xuống, che đi cảm xúc trong mắt, làm cho người ta không thấy rõ rốt cuộc trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì.
Đường Tuế mím môi, tiếp tục giúp Hoắc Chi Châu cởi áo.
Nút áo thứ hai, thứ ba… Đến khi áo của anh hoàn toàn cởi ra, lộ ra cơ thể rắn chắc.
Trong lòng Đường Tuế không khỏi ngờ vực.
Hình như chân của anh đã không đi lại được gần một năm.
Một năm qua, đừng nói là vận động, đi đứng bình thường cũng không có.