"Chẳng lẽ ta phải hung dữ chàng mới thích hả?"
Cố ý nói to.
"Hừ, hơn nữa trước kia ta đã nói với chàng rồi, bây giờ ta chỉ muốn sống với chàng thật tốt, chăm sóc bọn trẻ, sao chàng còn phải hỏi.”
Nói xong, nàng trợn mắt với Khương Vân Thần.
Khương Vân Thần nhìn bộ dạng này của nàng, trái tim hắn không nhịn được nóng lên.
Lập tức cúi đầu cười khẽ.
Có phải bởi vì thích một người nên hắn mới như vậy hay không.
Từ từ, thích?
Ngón tay Khương Vân Thần đột nhiên cứng đờ, hai mắt cũng chợt trợn to.
Thích?
Hắn ngẩng đầu, âm thầm liếc mắt nhìn Đường Tuế một cái.
Đường Tuế đang cúi đầu rán trứng gà, hàng mi mảnh dài rũ xuống hơi rung động, đôi môi hồng hào như quả anh đào chín mọng, kiều diễm ướt át.
Khiến người ta muốn hái xuống.
Nghĩ đến đây, miệng lưỡi Khương Vân Thần trở nên khô khốc.
Đặc biệt là trước đó đã từng thưởng thức qua sự ngọt ngào của nàng, cho nên trong lòng hắn cũng suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần -10, tổng còn 25. Wow! Củ Cải Nhỏ quá đỉnh.
Đường Tuế hừ một tiếng, thầm vui vẻ.
Giá trị hắc hóa giảm đi một chút, có nghĩa là Khương Vân Thần thích nàng hơn một chút.
Luân Hồi Kính: Giỏi quá, tôi đi theo cô cũng đỡ phải chịu khổ.
Đường Tuế: Hà? Có ý gì?
Cô không hiểu lời này cho lắm.
Luân Hồi Kính trưng ra vẻ mặt thảm thương: Cô bị điện giật, tôi cũng bị giật đấy, cô chịu khổ, tôi còn chịu khổ gấp trăm lần đây này.
Cho nên nó mới toàn tâm toàn ý mong cho Củ Cải Nhỏ không bị điện giật, có như thế thì nó mới không bị liền lụy, sống thoải mái hơn chút.
Đường Tuế: Hóa ra là thế, ha ha ha, đáng đời, lần sau ta sẽ bị điện giật nhiều hơn nữa.
Hừ, dường như nắm được một nhược điểm nữa của Luân Hồi Kính rồi.
Luân Hồi Kính:???
Nghiêm túc à?
Vừa rồi nó còn cảm thấy Đường Tuế siêu lợi hại, có vẻ nên rút lại những lời này.
Trông nàng không được thông minh cho lắm.
Những chiến thắng trước đó thật ra chỉ là nhờ may mắn, đúng không?
Cứ như làm nó bị điện giật thì nàng không cảm nhận được không bằng.
Đồ ngốc?
Đường Tuế nhận ra mình có thêm một nhược điểm nữa của Luân Hồi Kính nên cực kỳ vui vẻ.
Chờ sau khi chiên trứng gà xong, nàng mới ngẩng đầu nhìn về phía Khương Vân Thần.
Phát hiện Khương Vân Thần muốn nói lại thôi.
Nghe được Luân Hồi Kính nói vậy, đôi mắt to đen láy của Đường Tuế nhanh chóng nhìn về phía Khương Vân Thần.
"Khương Vân Thần, chàng gọi ta là nương tử đi."
Khương Vân Thần:?
Đột ngột vậy luôn.
Đường Tuế véo eo, giọng nói cũng đột nhiên lớn hơn.
"Gọi đi chứ."
Siêu hung dữ.
Khương Vân Thần:...
Dù thế, hắn cũng không hề cảm thấy nàng dữ dằn chút nào.
Ngược lại còn thấy khá đáng yêu.
Quả nhiên vì hắn thích nên bây giờ Đường Tuế có làm gì hắn cũng cảm thấy tốt cả.
"Khương Vân Thần, chàng gọi đi mà."
Gọi xong một tiếng này, chính hắn cũng hơi ngượng.
Đường Tuế nghe thấy thế, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Thì ra được người khác gọi là nương tử là cảm giác này.
"Gọi một lần nữa đi."
Giọng nói không cao như trước mà mang theo sự ngọt ngào.
"Nương tử."
Đối với giọng điệu nũng nịu này của Đường Tuế, Khương Vân Thần không có cách nào chống lại được.
Vậy nên gọi một tiếng nữa.
"Tướng công."
Đường Tuế nở nụ cười xinh đẹp, nghiêng đầu, mở to đôi mắt ngập nước, ngọt ngào gọi Khương Vân Thần một tiếng.