Thịch thịch thịch, một tiếng lại một tiếng, ồn ào vô cùng.
Trong xe yên tĩnh nên nghe được cực kỳ rõ ràng.
Đường Tuế nhíu mày, dùng một bàn tay khác nhẹ nhàng chọc vào ngực Cố Kim Triều.
"Mi ồn ào chết đi được, đừng ồn nữa."
Cố Kim Triều đen mặt.
"Phụt...”
Tài xế Tiểu Lưu thật sự không nhịn nổi nữa, cười ra tiếng.
Sắc mặt Cố Kim Triều càng khó coi hơn.
Cũng may xe đã tiến vào biệt thự.
Chờ xe dừng hẳn, Tiểu Lưu đi xuống mở cửa xe cho Cố Kim Triều.
Nhìn Cố Kim Triều ôm Đường Tuế đi xa, trái tim của Tiểu Lưu mới thả lỏng.
Bây giờ trời đã khuya, mẹ Cố đã sớm nghỉ ngơi.
Cố Kim Triều ôm Đường Tuế về phòng ngủ rồi thì ném cô lên sô pha.
Ghế sô pha rất co dãn, cơ thể mềm mại mảnh mai của Đường Tuế còn nảy lên đó vài cái, mãi đến khi cô duỗi tay ôm một bên tay vịn mới ổn định lại được.
Cô mím môi, cô có thể cảm giác hôm nay tâm trạng Cố Kim Triều không tốt lắm.
"Em muốn đi tắm trước."
Đường Tuế rụt chân lại, mặt đỏ bừng.
Cố Kim Triều định ôm cô, thì cả người Đường Tuế lại ngã sát ra sau.
"Để tôi ôm em vào nhà tắm."
Lúc này Đường Tuế mới gật đầu, dang tay ra.
Cố Kim Triều ôm cô vào phòng tắm, xả nước cho cô xong rồi ra ngoài.
Đường Tuế tắm qua loa qua, tùy tiện mặc chiếc váy ngủ màu hồng rồi nhảy cà nhắc ra ngoài.
Đường Tuế đứng bên ngoài, nhìn Cố Kim Triều ngồi trên sô pha đang cầm laptop làm việc.
Có vẻ như anh nghe thấy tiếng động ở đằng sau nên quay đầu lại, nhìn Đường Tuế nhảy cà nhắc sau lưng mình.
Anh đứng dậy, bước tới ôm Đường Tuế lên, nhẹ nhàng đặt cô lên sô pha.
"Tôi bôi thuốc cho em trước, bôi xong thì em ngủ đi."
"Vậy anh đi đâu?"
Đường Tuế hỏi.
"Tôi phải vào thư phòng làm việc."
Cố Kim Triều xắn tay áo, cầm thuốc mỡ, nhẹ nhàng xoa nắn mát xa bàn tay cô.
"À."
Đường Tuế đáp lại một tiếng.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, tới thư phòng với Cố Kim Triều.
Đường Tuế:...
Bây giờ cô đang chóng mặt, chỉ muốn ngủ.
"Em...”
Đường Tuế nhẹ nhàng lau lay ống tay áo của Cố Kim Triều.
"Hửm?"
Dưới ánh đèn, làn da trắng trẻo mịn màng của Đường Tuế bởi vì rượu mà có vệt ửng đỏ nhàn nhạt, hàng mi cong dài khẽ rung động, lộ ra ánh nước vô tội.
Đôi mắt anh, yên lặng nhìn cô, cảm giác thời gian như dừng lại ngay khoảnh khắc này.
"Em muốn tới thư phòng với anh."
Đường Tuế nói xong còn ngáp một cái.
"Cũng được."
Cố Kim Triều hơi gật đầu, bôi thuốc cho cô xong thì ôm cô tới thư phòng.
Đặt cô lên ghế sô pha trong thư phòng, còn anh thì xoay người đến bàn làm việc bận rộn.
Chờ khi ngẩng đầu lên lần nữa, Cố Kim Triều thấy Đường Tuế đã ngủ rồi, điện thoại đang phát phim hoạt hình vẫn bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cố Kim Triều đứng lên, cầm một cái chăn mỏng đi tới trước mặt Đường Tuế, nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Rồi lấy điện thoại cô đi, vừa định tắt giúp cô thì thấy wechat có tin nhắn mới.
Nam thần: Nhớ gửi tài liệu trong máy tính chú nhỏ cho tôi.
Ngón tay thon dài của Cố Kim Triều hơi khựng lại, mặt trầm như nước.