Cô không nhịn được nhếch môi, ý cười không xuống đến đáy mắt: “Bà mặt dày thật đấy, tôi quan tâm Lục Dữ Phong có thích không chắc? Anh ta là cái thá gì?"
Khương San không ngờ Đường Tuế không phải tới xin lỗi.
Sắc mặt bà ta biến đổi, vừa chuẩn bị làm khó dễ, đã bị Lục Dữ Phong bên cạnh đè tay lại.
Khương San chỉ đành cố gắng nhẫn nhịn, con khốn này, chờ nó gả tới đây, xem bà ta có hung hăng tra tấn nó không.
"Tuế Tuế, sao em có thể nói năng với người lớn như vậy?! Hơn nữa vì sao em không nhận điện thoại của anh?" Lục Dữ Phong híp mắt nhìn kỹ cô.
Đường Tuế lạnh lùng nhìn Lục Dữ Phong, khóe môi là ý cười mỉa mai: “Anh là chủ tịch nước à? Tôi còn phải chờ cuộc gọi của anh từng giây từng phút?"
Giày cao gót của người phụ nữ gõ trên mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
Đôi môi đỏ quyến rũ, cả người như đóa hoa hồng có gai, khi đến gần hương thơm vương vấn.
Lục Dữ Phong thiếu tập trung trong một lát.
Liền nghe thấy Đường Tuế lại lười nhác phun thêm một câu.
"Anh mà cũng xứng?"
Lời nói sắc bén, như một cái tát mạnh vào mặt Lục Dữ Phong.
"Cô... "
Một câu khiến Lục Dữ Phong hoàn toàn tỉnh táo, nghe rõ Đường Tuế nói gì, anh ta càng giận xanh cả mặt, ánh mắt chứa sự phẫn nộ.
Nghiến răng nghiến lợi: “Đường Tuế, cô có biết cô đang nói gì không?!"
"Tai có bệnh thì đi chữa đi, đừng phát bệnh trước mặt tôi."
Đường Tuế cười nhạo một tiếng, lập tức bước tới sô pha ngồi xuống, chân lộ ra từ tà váy xẻ cao, mềm mịn trắng nõn như ngọc, tinh tế thẳng tắp dưới ánh đèn. Màu trắng mà màu đen đối lập cực độ, cũng đủ để hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Vẻ đẹp của cô sáng chói rực rỡ, sắc bén cả người không che giấu chút nào.
Hai mẹ con quen được Đường Tuế lấy lòng, đã bao giờ phải chịu đối xử thế này?
" Đường Tuế, cô có ý gì? Nếu hôm nay cô tới gây sự, nhà họ Lục chúng tôi không chào đón cô!"
Bà ta trầm mặt xuống, đột nhiên đập bàn, giọng điệu nghiêm nghị, muốn cho Đường Tuế thấy rõ ràng tính nghiêm trọng của sự việc.
"Vốn dĩ thấy cô yêu Dữ Phong muốn chết muốn sống, tôi còn định giúp cô khuyên nhủ thẳng bé, nhưng nếu cô muốn tiếp tục như vậy, đời này đừng mơ tiến vào nhà họ Lục chúng tôi!"
Khương San nửa ám chỉ nửa uy hiếp, Đường Tuế phải biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nên lập tức ngoan ngoãn xin lỗi!
Sẽ không nghĩ rằng cô tới đây vì Lục Dữ Phong đấy chứ?
Thấy cô cứ nói năng lỗ mãng mãi, Khương San hoàn toàn bộc phát: “Nếu đã vậy, mời cô ra ngoài! Hôm nay là tiệc gia đình chúng tôi, người đâu, tiễn khách!"
Nghe thấy mệnh lệnh của Khương San, hầu gái vừa chuẩn bị tiến lên, nhưng ánh mắt chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của Đường Tuế, cả đám đều chùn bước.
Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy cô Đường, trước kia chưa từng thấy ánh mắt sắc bén như vậy.
Nhìn hơi đáng sợ.
Nhìn các cô ấy, Đường Tuế cười nhạo một tiếng, đôi mắt hạnh quyến rũ khẽ cong, xinh đẹp mê người, cơ thể cũng đổi thành một tư thế thoải mái hơn, lười nhác dựa trên sô pha.
Cô làm như vậy, trong mắt Khương San chính là khiêu khích một cách trần trụi.
Nháy mắt chọc điên thần kinh của Khương San.
Thấy đám người không động đậy, Khương San giận đến mức ném một cái bình hoa quý trên bàn trà xuống đất, lồng ngực liên tục phập phồng: "Sao thế? Tôi không ra lệnh đực cho các người phải không?! Còn không đuổi cô ta ra ngoài cho tôi!"
Con khốn này!
Đám hầu gái tuy e ngại ánh mắt của Đường Tuế, nhưng so với chuyện bị mất việc, vẫn phải căng da dầu tiến lên.