Mục lục
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ lo lắng xe sẽ bị nổ mạnh, họ chỉ có thể lùi xa ra.

Đường Tuế cũng ngửi được mùi xăng và mùi cháy khét.

Người có mùi hương thơm như thế sao có thể chết được, huống chi, đây còn là mục tiêu nhiệm vụ của cô, cô trực tiếp tiến lên kéo cửa xe ra.

Mọi người vây xem đều bị cô dọa sợ, hô to: "Cô gái nhỏ à, mau quay lại đi. Cô không kéo ra được đâu."

"Cô không muốn sống nữa à? Xe sắp nổ rồi."

Đối với những âm thanh này, Đường Tuế ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ dùng sức một cái đã dỡ xuống cửa xe bị đâm đến biến hình.

Những giọng nói sốt sắng khuyên cô đột nhiên im bặt, người phản ứng nhanh thì vội chạy lại giúp đỡ.

Thấy Đường Tuế đã kéo người đàn ông ở ghế sau ra, thì lập tức kêu cô cũng kéo luôn người phía trước ra.



Sau khi Đường Tuế kéo Tần Tiễn Dư ra rồi, mới tháo cửa xe ở chỗ ghế lái.

Những hành động này trước sau chưa đến mười giây.


Bộ váy trắng của Đường Tuế nhuộm đầy máu đỏ, cô ngồi xổm bên người của Tần Tiễn Dư, lấy tay lau máu trên mặt anh.

Sau đó đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, ánh mắt sáng rực lên.

Đúng vậy. Chính là anh.

Nếu không phải xung quanh có rất nhiều người, cô đã không nhịn được liếm máu tươi trên tay.

Đường Tuế kìm nén xúc động thèm ăn, hai tay nắm chặt cánh tay của người đàn ông đang hôn mê.

Có lẽ là do cô dùng quá nhiều sức, nên người đàn ông bị thương ở đầu lâm vào hôn mê từ từ mở mắt ra.

Anh có một đôi mắt cực kì đẹp. Lúc nhắm lại còn không thấy được, nhưng sau khi mở mắt ra, gương mặt vốn tuấn mĩ vô song càng khiến người ta kinh ngạc hơn.

Giờ phút này, gương mặt tái nhợt và màu máu đỏ tươi tạo thành sự tương phản rõ rệt. Anh yếu ớt nằm đó, cả người toát ra vẻ đẹp mong manh.

Tần Tiễn Dư mơ màng mở mắt ra, thấy bên cạnh mình có một thân ảnh màu trắng.

Anh chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng của đối phương, biết đó là mọt cô gái trẻ.



Rất nhanh, đau đớn trên đầu đã khiến anh lại mất đi ý thức.

Đường Tuế vừa mới nở một nụ cười thân thiện với Tần Tiễn Dư, thấy vậy thì ngẩn người, anh sẽ không chết chứ/

Vậy nhiệm vụ của cô nên làm thế nào bây giờ?

Đúng lúc này, xe cứu thương và xe cảnh sát một trước một sau tới.

Nhân viên y tế kiểm tra đơn giản cho Tần Tiễn Dư và tài xế, sau đó mới nâng bọn họ lên cáng.

Đường Tuế theo sát phía sau, không chút do dự leo lên xe cứu thương.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô đầy lo lắng, trên người còn có máu.

Nhân viên y tế liền nghĩ là bọn họ ở cùng nhau, còn hỏi cô trên người có bị thương không.

Đường Tuế lắc lắc đầu, nhìn Tần Tiễn Dư không chớp mắt, hỏi nhân viên y tế bên cạnh: "Anh ấy sẽ chết ư?"

Nhân viên y tế thấy vẻ mặt của cô lo lắng, dáng vẻ lại xinh đẹp, cảm thấy cô hẳn là bạn gái của người bị thương.

Vì thế bèn trấn an cô: "Không cần lo lắng, họ không có việc gì."


Xe cứu thương tới bệnh viện, Tần Tiễn Dư và lái xe rất nhanh đã được đưa tới phòng phẫu thuật.

Đường Tuế chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Rất nhanh sau đó, nhà họ Tần được cảnh sát liên hệ đã vội vàng chạy tới.

Người tới là cô và dượng của Tần Tiễn Dư, vợ chồng bác hai, và mấy anh em họ.

Cảnh sát phụ trách vu tai nạn giao thông này cũng theo vào viện, thấy người nhà của nạn nhân đến đây, bèn tiến lên trình bày rõ tình huống.

Sau khi bác Tần biết rõ thương tích của Tần Tiễn Dư không quá nghiêm trọng mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền chú ý tới Đường Tuế ngồi trên ghế, tầm mắt nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật.

"Đó là?"

Cảnh sát giao thông nhìn theo tầm mắt bác Tần, sau đó "ồ" lên một tiếng: "Cô ấy đi theo xe cứu thương tới, chúng tôi cũng đã hỏi qua tình huống của cô ấy, nhưng cô ấy không nói gì cả, có lẽ là bị dọa rồi. Các vị không biết cô ấy à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK