Cảnh tượng này nếu bị Khương Vân Thần nhìn thấy sẽ không cảm thấy nàng cố ý chứ?
Nhất thời, da đầu Đường Tuế run lên.
Nhưng mà, Khương Vân Thần không liếc nàng một cái nào, chỉ kinh ngạc nhìn Tiểu Bảo.
"Tiểu Bảo, con khỏe rồi sao?"
Khương Vân Thần cúi đầu, bàn tay túm lấy cánh tay của Tiểu Bảo, trong mắt đầy lo lắng.
"Cha, cha đừng lo, con không có việc gì cả."
Tiểu Bảo lắc đầu, bàn tay nhỏ bé nắm ngược lại tay của Khương Vân Thần.
"Ra đây, để đại phu khám một chút."
Khương Vân Thần nhìn đại phu mà sáng sớm hắn đã lên trấn mời về, cúi đầu xoay người ôm Tiểu Bảo đi ra ngoài.
Vào nhà chính, đại phu khám cho Tiểu Bảo.
Đại phu vừa bắt mạch, vừa trầm ngâm.
"Cô bé này không có gì đáng ngại nữa."
Khương Vân Thần ôm cô bé vào ngực, cẩn thận hỏi lại.
"Không cần đâu, đứa nhỏ không có chuyện gì nữa. Là thuốc thì có ba phần độc."
Đại phu khoát tay áo, ý bảo không cần.
"Được."
Khương Vân Thần thấy vậy cũng gật đầu.
Hắn đặt Tiểu Bảo xuống đất, còn mình thì đi ra ngoài.
Sau khi tiễn đại phu xong, Khương Vân Thần quay lại, nhìn thấy Khương Tiểu Muội rụt rè đứng một góc, giọng nói cũng dịu dàng hơn chút.
"Tiểu Muội, lần này ít nhiều nhờ có muội."
Khương Tiểu Muội vừa nghe ca ca nhà mình nói vậy thì khoát tay.
"Không phải, không phải."
"Ca, không phải muội, là do tẩu tử chăm sóc Tiểu Bảo."
Rõ ràng Khương Vân Thần không quá tin tưởng lời Khương Tiểu Muội nói, vì trong mắt hắn, Khương Tiểu Muội đang nói dối.
Là vì muốn hắn và Đường Tuế chung sống hòa thuận nên mới nói dối.
Khương Vân Thần rũ mắt, nhìn tiểu đậu đinh trước mặt.
"Tiểu Bảo, là ai chăm sóc con?"
Trẻ con sẽ không nói dối.
Tiểu Bảo mím môi, liếc qua phòng bếp.
"Là người phụ nữ kia chăm sóc con."
Nói xong, Tiểu Bảo lại cúi đầu xuống, vẻ mặt cũng mang theo một tia thắc mắc.
Tối hôm qua... Cô bé cảm giác được sự quan tâm và yêu thích của Đường Tuế đối với cô bé.
Theo lời người khác nói thì đây chính là cảm giác có mẹ.
Tiểu Bảo trợn tròn mắt, ngón tay cũng đột nhiên siết chặt lại.
"Các ngươi đến ăn cơm đi."
Đường Tuế ở trong bếp gọi vọng ra.
Nàng có chút bấc đắc dĩ, một bàn lớn đồ ăn thế này, cũng không thể để chỉ có mình nàng ăn chứ?
Nghe tiếng Đường Tuế gọi, bụng mấy đứa nhỏ bắt đầu reo lên.
Khương Vân Thần thấy dáng vẻ này của bọn chúng thì nói: "Các con đi ăn đi."
"Cha, cha cũng cùng ăn đi."
Đại Bảo nói xong, lôi kéo cánh tay của Khương Vân Thần, nhưng mà không kéo được.
"Ừm, cha không ăn, con cũng không ăn."
Tiểu Bảo cũng gật đầu thật mạnh, nắm một bàn tay khác của Khương Vân Thần.
"Đi thôi."
Khương Vân Thần thấy vậy, cũng chỉ có thể đáp ứng.
Mỗi tay nắm một tiểu đậu đinh, đi về phía phòng bếp.
Mới vừa đi vài bước liền quay đầu lại, thấy Khương Tiểu Muội vẫn còn đứng bất động ở đằng kia: "Tiểu Muội, vào ăn cùng đi."
Khương Tiểu Muội nắm chặt tay, sợ hãi gật đầu.
Vài người đi đến phòng bếp rồi ngồi xuống.
Đường Tuế vừa uống cháo vừa ngửa đầu nhiệt tình mời họ ngồi.
"Cháo của chàng ta vẫn chưa múc."
Đường Tuế liếm môi, ngượng ngùng nhìn Khương Vân Thần.
"Các ngươi ăn trước đi."
Khương Vân Thần cũng không nói gì, đi tới bên cạnh cầm bát múc một chén cháo.