Cô thở dài, vừa xoa trán vừa nói: “Không có cãi nhau, mà là muốn ly hôn với anh ta.”
Trong lòng Đường Tuế cũng hơi nghi ngờ.
Suy cho cùng thì mẹ Cố cũng từng là hộ lý bên người mẹ anh, theo những gì anh điều tra, có rất nhiều chứng cứ, hướng về phía mẹ Cố.
Nhưng mà... Trước mắt những chuyện này, chưa có khả năng để kết luận.
Anh rõ ràng là không có thiện cảm gì với cả nhà Cố Đình Tước.
Nhưng sao hôm nay, lại đối xử tốt với cô nhỉ.
Không phải là kìm nén đến hỏng rồi chứ!
Dù sao cũng là đại Boss hắc hóa, ai biết được trong lòng anh nghĩ gì, nghĩ thôi đã thấy sợ.
Nhưng hỏi xong câu này, Cố Đình Uyên cũng không nói gì nữa, chỉ cúi đầu, nhìn tập tài liệu trong tay.
Anh không nói chuyện, Đường Tuế cũng không dám tìm đề tài nói chuyện.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, vào nhà Cố Đình Uyên ở, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nha.
Đường Tuế:!!!
Ngày thường nguyên chủ và Cố Đình Uyên cũng không nói với nhau mấy câu. Giờ không có lý do gì lại muốn vào nhà người ta ở, dù có mở lời thế nào cũng rất kỳ lạ đó!
Cô nuốt nước miếng một cái, theo bản năng nhìn về phía Cố Đình Uyên.
Nhưng ánh mắt vừa chạm vào sườn mặt lạnh lùng của Cố Đình Uyên, trong lòng lập tức bộp một cái.
Cô cảm thấy, chuyện này thật đáng sợ.
“Em có chuyện gì sao?”
Cố Đình Uyên đột nhiên hỏi.
Hả!?
Cố Đình Uyên này nhạy bén dữ trời!
Mới lén nhìn anh một cái đã bị anh tóm được rồi.
Đường Tuế mím môi, hai tay nắm chặt váy mình.
Lúc nói chuyện cũng hơi ấp úng.
“Anh ơi, em không có chỗ để ở, có thể tới nhà anh ở được không?”
Vừa nói xong, Đường Tuế liền mẫn cảm phát hiện, ngay tại khoảnh khắc đó, ánh mắt Cố Đình Uyên nhìn cô trở nên sắc bén hơn.
Hai tay cô, đột nhiên siết chặt lại.
Uầy, cô sợ nhất là bị điện giật.
Tuy biết chuyện tự nhiên muốn đến người ta ở, sẽ không có ai chịu cả!
Haizzz, điện giật chắc chắn là đau cực luôn.
Nghĩ tới đây, bả vai gầy yếu của Đường Tuế, lại gục xuống.
Cả người rúc lại thành một cục.
Cố Đình Uyên nhìn cô, ngón gay thon dài hơi cuộn tròn lại.
Nhìn cô như vậy, không hiểu sao cảm thấy, cô hệt như chú chó con bị vứt bỏ vậy.
Có chút đáng yêu, lại hơi ngốc nghếch.
Có lẽ là, chuyện này đã chạm vào nơi mềm yếu của anh sâu trong nội tâm anh, cho nên Cố Đình Uyên cũng không nói gì thêm.
Anh đưa tay lên môi, ho khan một tiếng, sau đó khẽ gật đầu.
“Tôi có một căn hộ ở Thâm Lam Hải Đình, em có thể tới đó ở.”
“Dạ, cảm ơn anh.”
Đường Tuế vừa nghe vậy, thì hơi giật mình.
Cô biết, căn hộ đó không phải nơi Cố Đình Uyên thường ở, mà chỉ là một trong số những căn hộ của anh.
Nhưng đó cũng tính là nhà của Cố Đình Uyên, vậy nhiệm vụ của cô cũng tính là hoàn thành nhỉ!
Quả nhiên, giây tiếp theo, cô đã nghe được tiếng thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Đường Tuế có chút vui, khuôn mặt trắng nõn, thoáng đỏ bừng lên.
Cố Đình Uyên thấy vậy thì nhìn nhiều hơn vài lần.
Chỉ là có nhà để ở thôi mà đã vui vậy rồi?