Đường Tuế:??? Khi nào, điện giật cũng là khen thương thế??
Hừ.
Đường Tuế vừa quay đầu liền nhìn thấy hoa tường vi đỏ cực kỳ xum xuê bên ngoài cửa sổ sát đất, dưới ánh nắng gió nhẹ, đung đưa lay động.
Thấp thoáng dưới ánh sáng chói, hoa tường vi đỏ tươi cũng có vẻ tràn đầy sức sống.
Đường Tuế mím môi, khóe miệng hơi con lê.
Đúng là đẹp thật.
"Dì ơi, cháu có thể cắt mấy đóa hoa tường vi này không?"
Đường Tuế hỏi.
Dì Tần nhìn theo ánh mắt cô, "Có thể."
"Con đi cắt mấy đóa."
Đường Tuế cười hì hì, đứng lên, tìm người hầu cầm kéo và lẵng hoa, phấn khích đi ra ngoài.
Dì Tân chống tay, nghiêng đầu nhìn Đường Tuế giống như con bướm nhỏ chạy trong bụi hoa.
Bà còn nhớ rõ, đám hoa tường vi này là anh hai trồng cho chị dâu.
Dì Tần hơi mỉm cười, nhìn dáng vẻ này của Đường Tuế, chắc là muốn ngắt hoa tường vi này cho Tiện Dư.
Đường Tuế hái được hai đóa hoa, cẩn thận cắt tỉa, tìm được một cái bình hoa nhỏ, cắm hoa vào, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy đã đủ hoàn mỹ không tì vết.
Cười khanh khách bưng bình hoa, lên lầu tìm Tần Tiện Dư.
"Cốc cốc..."
Vừa mới gõ cửa.
"Tần Tiện Dư, là tôi."
Không đợi Tần Tiện Dư bên trong trả lời, Đường Tuế đã gấp không chờ nổi mở miệng.
"Vào đi!"
Vốn dĩ chân mày còn quanh quẩn tia không vui, nghe thấy giọng nói Đường Tuế dễ nghe đầy sức sống như thế, tia không vui trong lòng Tần Tiện Dư lập tức tan thành mây khói.
"Tôi tới rồi."
Đường Tuế đẩy cửa tiến vào, mặt lộ vẻ dịu dàng, đôi tay trắng nõn nâng bình hoa, cẩn thận đi tới trước mặt Tần Tiện Dư, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, người còn đẹp hơn hoa.
Đường Tuế cầm bình hoa trong tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn Tần Tiện Dư.
Làm không khí nặng nề trong phòng trở nên linh động.
Trong không khí cũng tràn ngập mùi hương thoang thoảng.
Tần Tiện Dư biết đó không phải mùi hoa mà là hơi thở mang hương thơm trên người thiếu nữ.
Mùi thơm ngào ngạt mê người.
"Thơm quá."
Đường Tuế hít sâu một hơi.
Cô có cảm giác, hoa tường vi nhà họ khác với hoa ở những nơi khác cô từng thấy.
Nó ngọt ngào hơn và quyến rũ hơn.
"Hoa tường vi này là cha tôi đặc biệt trồng để tặng mẹ tôi, tên cũng lấy theo tên mẹ tôi." Tần Tiện Dư hơi mỉm cười.
Trong đầu cũng hiện ra cảnh lúc nhỏ.
Dưới tia nắng ban mai, cha mẹ ngồi trên chiếc ghế dài trong biển hoa tường vi.
Chỉ là sau khi cha qua đời, mẹ cũng tự sát theo.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tần Tiện Dư cũng trầm mặc, trong mắt có vẻ âm u mơ hồ.
"Anh sao thế?"
Tay nhỏ mềm mại của Đường Tuế bao phủ lên mu bàn tay Tần Tiện Dư.
Mềm mại chạm phải cứng rắn.
Hai tròng mắt Tần Tiện Dư dần rõ ràng.
"Không sao, mọi chuyện đều đã qua."
Cho tới nay, có lẽ anh sẽ trách mẹ vì sao lại bỏ rơi mình, muốn rời đi với cha.
Để lại một mình anh sống trên thế giới này.
Bây giờ...
Tầm mắt Tần Tiện Dư dừng trên người Đường Tuế thật sâu.
Có vẻ như anh đã hiểu rõ phần nào.
Giống như bản thân anh thích Đường Tuế, trong lòng đương nhiên hy vọng Đường Tuế và mình ở bên nhau.
Nếu...