Tiểu cô nương đỏ bừng mặt, liên tục lắc đầu.
Cái người này, rốt cuộc đang nói gì thế.
Đường Tuế đẩy Đế Huyền ra, lại phát hiện ra người nam nhân này khác hoàn toàn với dáng vẻ bệnh tật trước kia.
Cả người hắn đều là cơ bắp, nàng căn bản không đẩy ra được.
"Sao lại không được, nàng là phi tử của trẫm, mọi chuyện đều là danh chính ngôn thuận."
Ánh mắt của Đế Huyền âm trầm hơn vài phần.
Đợi đến khi hắn tóm được đám người Đường Duy An, lập Đường Tuế làm hoàng hậu, lúc đó lại càng thêm danh chính ngôn thuận.
Hu hu.
Đường Tuế nhìn ánh mắt của Đế Huyền, trong lòng cảm thấy có lẽ hôm nay nàng sẽ bị ăn sạch rồi.
Nàng che mắt lại, yếu ớt nói: "Vậy chàng ăn đi, ăn nhanh một chút."
Đế Huyền nghe vậy không nhịn được cười.
"Sợ rằng trẫm không thể thỏa mãn yêu cầu của nàng được."
"Hả?"
Đường Tuế lén lút hé tay, lộ ra cặp mắt trong suốt to tròn.
"Gì cơ?"
Giọng nói bi bô dò hỏi.
"Bởi vì, trẫm không có nhanh như vậy."
Giọng Đế Huyền lại càng trầm thấp hơn.
"Hả?"
Đường Tuế vẫn không thể hiểu nổi hàm ý bên trong lời nói của hắn.
Có điều, Đế Huyền cũng không định cho nàng thời gian suy nghĩ, trực tiếp ôm thân thể mềm mại lên đi về phía giường.
Đường Tuế bị hắn ôm, bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác khẩn trương không hiểu.
Cái ôm của hắn vừa ấm áp vừa quen thuộc.
Bị hắn ôm chặt, nàng chỉ cảm thấy thân thiết chứ không hề sợ hãi.
Huống chi...
Đường Tuế nghe được nhịp tim vừa nhanh vừa mạnh của hắn.
Giọng nói mềm mại xen lẫn chút nghi hoặc.
Bàn tay đang ôm lấy vòng eo thon tinh thế của nàng, đột nhiên xiết chặt lại.
"Chàng truyền thái y đi, có phải lại phát bệnh rồi không?"
Đế Huyền nhíu mày nhìn chằm chằm Đường Tuế.
Vẻ mặt Đường Tuế còn rất chân thành.
"Hoàng thượng?"
Haizzz, Đường Tuế cúi đầu thở dài một hơi.
Không truyền thì không truyền vậy.
Nàng chỉ có thể tự mình hành động.
Lúc này, Đế Huyền đã đặt Đường Tuế xuống long sàng mềm mại.
Hắn không biết xuống tay từ đâu, ngay cả vành tai cũng hơi nóng lên.
Đường Tuế vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn tinh tế.
"Hoàng thượng."
"Hửm?"
Đế Huyền khó hiểu nhìn nàng.
"Liếm một cái đi."
Haizzz, nếu Hoàng thượng không thích gọi thái y đến xem.
Vậy thì nàng chỉ có thể hi sinh một chút, cho hắn liếm một cái.
Chờ Hoàng thượng tốt lên rồi, nàng chắc chắn sẽ nói cho hắn hiểu.
Mấy chuyện giấu bệnh sợ bác sĩ như này là không tốt lắm.
Đế Huyền nhìn thấy động tác của nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười yếu ớt, trong mắt đầy vẻ kỳ quái.
"Hóa ra... nàng thích loại này à!"
Đường Tuế còn chưa hiểu motor gì, Đế Huyền đã bắt đầu động tác.
"Hoàng, hoàng thượng?"
...
Khoảng hơn một tiếng sau, xương cốt toàn thân đau nhức, Đường Tuế nằm bẹp trên giường.
Đôi mắt hồng hồng, ấm ức nhìn Đế Huyền bên cạnh.
"Còn đau hả."
Đế Huyền nhìn thấy bộ dáng đó của nàng, trong lòng có chút không nỡ.
Hắn đúng thật là có chút thô lỗ.
"Ừm."
Đường Tuế cúi đầu đáp, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
"Nàng ngủ một lát đi, chút nữa tỉnh lại, chúng ta cùng ăn cơm."
Đế Huyền ôm nàng vào lồng ngực, nhẹ nhàng an ủi.
"Hoàng thượng."
Đường Tuế chôn mặt trong lồng ngực hắn, nhỏ nhẹ gọi.
"Ừ?"
Đế Huyền rũ mắt, bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc nàng.