Nhưng đúng vào lúc này, ánh mắt tìm tòi nguyên cứu của Khương Vân Thần cũng nhìn về phía Đường Tuế.
“Nàng... có vẻ sợ ta thì phải."
Đôi mày dài và hẹp của Khương Vân Thần nhíu lại.
Trong lòng Đường Tuế giật thót một cái, ngón tay đột nhiên siết chặt.
“Chàng nói nhảm gì vậy, ta sợ cái gì chứ?”
Đường Tuế cố gắng hết sức để kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, trừng mắt nhìn Khương Vân Thần, rồi lại hừ lạnh một tiếng.
Nàng sải bước tới chỗ Khương Vân Thần, tiếp tục giơ tay mình lên.
“Ta chỉ muốn chàng ăn bánh bao thôi."
Khương Vân Thần nhíu mày, vẫn nhìn Đường Tuế như cũ.
“Ta không ăn."
Đường Tuế nghiến răng.
“Cái này rất ngon đó."
Nói xong, Đường Tuế cắn một miếng.
Quả nhiên là rất ngon.
Vỏ ngoài của bánh mềm, mang theo mùi thơm ngào ngạt tự nhiên, nhân thịt bên trong cũng ngon, mọng nước.
Thật sự rất ngon.
Đường Thế có chút không nhịn được, lại cắn thêm một cái.
Nhìn bộ dạng này của Đường Tuế, ánh mắt Khương Vân Thần không khỏi nhìn vào môi nàng.
Đỏ hồng, hơi bóng loáng.
Có vẻ như bánh bao thịt này thực sự rất ngon.
Rõ ràng là nói cho mình ăn, nhưng nàng lại đang ăn rất hăng say.
“Chàng cũng cắn một miếng đi."
Giọng nói mềm mại trong veo, có chút gì đó giộng Ngô Nông Nhuyễn Ngữ của Giang Nam.
Khương Vân Thần hé môi, Đường Tuế thấy vậy chợt sáng mắt lên.
Nàng đưa tay về phía trước, trực tiếp nhét bánh bao vào trong miệng Khương Vân Thần.
Khương Vân Thần nhíu mày, hơi thở cũng lạnh đi.
Đường Tuế cắn môi dưới, tầm mắt cũng hơi né tránh.
Nàng chớp mắt, nhưng tay không hề buông ra.
Mà cố chấp chờ Khương Vân Thần ăn miếng bánh bao đó.
Cuối cùng Khương Vân Thần cũng cắn một miếng, Đường Tuế như trút được gánh nặng rút tay về.
Ngoài miệng Khương Vân Thần đã bị dính một tầng chất béo.
Hiển nhiên là vừa rồi nàng dùng sức quá mạnh, nhét bánh bao vào miệng hắn, vô tình làm cho dầu mỡ chảy xuống.
“Ta lau giúp chàng."
Nói xong, Đường Tuế đưa một bàn tay khác ra xoa xoa khóe miệng và má của Khương Vân Thần.
Thoáng chốc, khuôn mặt Khương Vân Thần lấm lem dầu mỡ.
Khương Vân Thần vươn tay nắm lấy cổ tay mềm mại mang theo hương sữa của nàng.
“Đường Tuế."
Giọng của Khương Vân Thần dần trở nên nguy hiểm.
“Nàng cố ý."
Đường Tuế bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng sợ, đầu óc co rụt lại: "Ta không có."
Nghe như tiếng muỗi kêu.
Rồi chợt ngẫm lại, không thể OOC được, vậy là lại mạnh miệng.
“Ta không có!”
Giọng nói rất lớn.
Khương Vân Thần chỉ cảm thấy màng nhĩ mình sắp bị chọc thủng luôn rồi.
Giọng điệu cảnh báo.
Đường Tuế cúi đầu, nhìn thấy tay phải mình đang cầm bánh bao, cộng với mùi bánh bao thịt tỏa ra trong không khí.
Đường Tuế nhất thời không nhịn nổi nữa.
Nàng đưa tay lên, “A” cắn một ngụm.
Bánh bao nhân thịt thơm lừng ngon ơi là ngon.
Khương Vân Thần thấy nàng không coi ai ra gì bắt đầu ăn bánh bao thì không khỏi nhướng mày.
Xem ra đúng là không thay đổi chút nào, cũng không thật sự sợ hắn, nếu không thì hắn dữ như vậy sao nàng còn có tâm tình ăn bánh bao ở đây.
Luân Hồi Kính: Cưỡng hôn Khương Vân Thần.
Đường Tuế:?
Mới vừa ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, nhưng nghe được câu này của Luân Hồi Kính thiếu chút nữa chết nghẹn luôn rồi.
“Khụ khụ khụ..."
Tiếng ho khan long trời lở đất.
Khương Vân Thần thấy mặt nàng nhanh chóng đỏ bừng.