Đường Tuế nói xong, nhét đống đồ vào trong tay mẹ Đường.
"Sao vậy được, món điểm tâm ta thích ăn này tận một lượng bạc một hộp. Con nha đầu chết tiệt nhà con, không tiếc à."
Mẹ Đường nhíu mày: "Hay là con mang đi trả nhé."
Đang lúc hai người đang nói chuyện, chị dâu Đường Tuế từ bên trong đi ra, nàng ta cũng nhìn thấy chiếc hộp trong tay hai người, không khỏi nhướng mày.
Trước kia cô em chồng này đến đây cơ bản đều là tống tiền, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao mà mua đến cả đống đồ ăn đến.
Hiếm lạ, thật đúng là hiếm lạ.
Nhưng mà em chồng lấy đồ đi hay mang đồ gì đến cũng đều không liên quan đến nàng ta, dù sao trong nhà mẹ chồng là chủ, bà muốn cho ai thì cho người đó.
"Tẩu tẩu, ta cũng mua cho ngươi vài thứ này."
Đường Tuế đưa một đống lớn đồ ăn cho mẹ Đường, lại lấy một cái hộp nhỏ bên trong ra đưa cho chị dâu.
Chị dâu Đường vẻ mặt giật mình, hôm nay đưa một đống đồ đến đây đã rất hiếm có rồi, thế mà còn có phần cho nàng ta.
Đường Tuế thấy nàng ta ngẩn ngơ, nên cầm tay nàng ta, đặt hộp nhỏ lên lòng bàn tay chị dâu Đường.
Chị dâu Đường cúi đầu nhìn, thế mà là Tuyết Dung Sương của phường Phù Dung, cái này rất đắt, một hộp nhỏ đã có giá ba lượng bạc.
Mẹ Đường cũng nhìn thấy, lập tức vỗ Đường Tuế: "Con sao thế, tiêu tiền lung tung."
"Nương."
Giọng Đường Tuế mềm mại, con ngươi đen láy dầm dề nhìn mẹ Đường.
Trái tim mẹ Đường lập tức mềm nhũn, không còn chút tức giận nào.
Thật ra bà không giận Đường Tuế, chỉ là cảm thấy nàng tiêu tiền lung tung như vậy, nhà nàng sẽ loạn mất.
"Gần đây con kiếm được một ít tiền, về nhà sẽ bàn bạc với Khương Vân Thần một chút, hẳn là có thể dọn vào thị trấn."
"Con muốn vào thị trấn thuê nhà?"
Mẹ Đường cực kỳ vui mừng.
Nếu Tuế Tuế có thể vào thị trấn ở, bọn họ sẽ được gặp nhau thường xuyên hơn, bà cũng có thể giúp đỡ.
"Đúng vậy."
Đường Tuế không nói rằng nàng có thể mua nhà.
Dù sao chuyện lớn như vậy, nói ra cũng không thực tế cho lắm.
"Ha ha, tốt quá, chuyện này nương vui lắm, con có muốn ở lại đây ăn cơm không, nương nấu đồ ăn ngon cho con."
Mẹ Đường đặt tất cả đồ trong tay xuống đất, cầm tay Đường Tuế, lưu luyến không muốn buông ra.
"Con còn phải về, mấy đứa bé đều đang chờ ở nhà."
Đường Tuế lắc đầu.
Trong lòng mẹ Đường không nỡ, nhưng nghĩ lại, cũng không thể nói gì, ở nhà có trẻ con còn rất nhiều việc.
Dù sao sau này cũng có thể trở lại thị trấn, đến lúc đó sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn.
Nàng mua một cái sọt và ít thức ăn ở thị trấn, bỏ hết vào trong xe, ngồi xe trở về.
Vừa về tới nhà, đến trước của liền nhìn thấy hai đứa nhóc Đại Bảo và Tiểu Bảo, cả hai đều đứng lay cánh cửa, vẻ mặt trông mòn con mắt.
Trong lòng Đường Tuế hơi ngọt ngào.
Khi hai đứa nhỏ nhìn thấy Đường Tuế, đều bắt đầu hoan hô.
Tiểu Bảo bước đôi chân ngắn của mình, lộc cộc chạy tới, mãi cho đến khi đứng trước mặt Đường Tuế.
"Nương."
Gọi một tiếng ngọt ngào, còn vươn đôi tay nhỏ bé ra ôm chặt lấy Đường Tuế.