Bà cụ cũng sững sờ, suy cho cùng vẫn là đứa trẻ mình nuôi nấng từ bé, tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng ít nhất còn công ơn dưỡng thành.
Rõ ràng là anh ta làm sai trước.
Thế mà khi bị vạch trần còn dám làm vậy?
Trong ánh mắt bà cụ mang theo tia đau buồn, bất lực nhắm mắt lại.
"Rầm..."
Bà không cảm thấy đau đớn, khi còn chưa có cảm giác gì khác, đã nghe thấy một tiếng vang lớn bên tai.
Bà cụ mở mắt ra thì thấy Tống Tinh Dã đạp một chân lên cổ Tống Minh Trì.
"Ách ách ách..."
Tống Minh Trì như cá mắc cạn nằm trên mặt đất, cả cơ thể run rẩy, giãy giụa.
Nhưng không có cách nào thoát khỏi sự không chế của Tống Tinh Dã.
"Buông ra."
Ha ha ha.
Xong rồi, tất cả đều kết thúc rồi.
“Tống Tinh Dã.”
Đường Tuế vội vã đi tới, duỗi tay kéo vạt áo anh, nhẹ nhàng lay lay.
Loại người dơ bẩn như Tống Minh Trì sẽ vấy bẩn anh.
"Tinh Dã, quên đi, bà không sao đâu."
Hình như bà cụ cũng không muốn dây dưa với anh ta, bà bước qua, ngăn Tống Tinh Dã lại.
Tống Tinh Dã xoay người sang một bên, khẽ gật đầu.
Lúc này, ông cụ đi tới với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Mấy người đuổi nó ra ngoài."
Theo mệnh lệnh của ông cụ, hai người hầu cao lớn vạm vỡ đi tới, mỗi người một bên, ném Tống Minh Trì đang giãy dụa ra ngoài.
"Làm gì, tôi không đi."
"Buông tôi ra, tôi không đi."
Tiếng kêu của Tống Minh Trì càng lúc càng xa, người anh ta cũng bị ném ra ngoài.
Sắc mặt ông cụ và bà cụ đều không được tốt, đặc biệt là bà cụ Tống vừa bị dọa sợ, lúc này trên mặt còn nét sợ hãi.
"Ông bà đi nghỉ ngơi đi, cô an ủi bà nội một chút nhé."
Tống Tinh Dã biết họ muốn ở dưới lầu với anh.
"Được."
Tống Nghiên chắc chắn là người đầu tiên nhận ra cha mẹ mình không thoải mái.
Tống Nghiên đưa ông bà cụ lên nghỉ ngơi, phòng khách to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tống Tinh Dã đi đến trước mặt Đường Tuế, nắm lấy cánh tay cô trở lại sảnh phụ.
"Đưa tay đây."
Tống Tinh Dã xòe bàn tay ra.
Đường Tuế chớp mắt, lén lút đặt tay bàn nhỏ của mình vào lòng bàn tay Tống Tinh Dã.
Bàn tay vẫn còn sung tấy, nhìn hơi đáng sợ.
Một tay Tống Tinh Dã nâng bàn tay cô lên rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ui da..."
Đường Tuế muốn tránh viên đá đi, nhưng vì tay còn ở trong lòng bàn tay anh nên không di chuyển được.
"Lạnh quá."
Đường Tuế nhăn mặt.
"Tôi biết."
Tống Tinh Dã liếc cô một cái, bỏ bọc đá chườm ra, rồi nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.
"Đã sợ đau như vậy, sao còn ra tay."
Tống Tinh Dã vẫn không buông bàn tay cô ra.
"Anh ta dám nói anh như vậy, tôi nhịn anh ta lâu lắm rồi.".
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Đường Tuế tức giận, nếu không phải Tống Minh Trì còn khí vận của nam chính, cô không thể làm gì được thì cô đã sớm đánh anh ta rồi.
Sao có thể để anh ta kiêu ngạo như vậy.
Tống Tinh Dã cười khẽ, giọng điệu sung sướng.
Đúng là đồ ngốc.
Nhưng mà, nhìn cô như vậy, thật sự rất đáng yêu.
Ánh mắt Tống Tinh Dã nhuộm lên ánh sáng mơ hồ, ngón tay anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.