Thân thể Đường Tuế cứng đờ.
Nguy rồi, đừng nói là hiện tại đã khôi phục trí nhớ rồi nhé!
"Ừm."
Đường Tuế không dám ngẩng đầu, nhẹ nhàng đáp lại, rồi khẽ quay đầu đi.
Hành động này của cô, vừa hay để lộ ra vết bầm trên cổ.
Thấy vậy, Cố Kim Triều cũng hơi giật mình.
Vừa rồi anh đích thân kiểm tra kết quả báo cáo, anh có chứng rối loạn lưỡng cực.
Chẳng lẽ là do anh phát bệnh, làm tổn thương cô, mới khiến cô sợ hãi như vậy.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ đếm ngược ba phút, không hoàn thành sẽ bị điện giật nhé.
Đường Tuế cúi thấp đầu, lòng nặng trĩu.
Đôi tay nhỏ nắm chặt, răng cắn chặt môi dưới.
Cô không muốn bị điện giật.
Thật sự đau lắm.
Đường Tuế mắt rưng rưng ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, hệt như chú thỏ nhỏ.
"Thật sự rất đau, anh có thể ôm em về không?"
Giọng cô kèm theo tiếng nấc nhẹ, càng khiến người khác thương xót.
Quản gia Lâm đang đứng sau, cũng sắp khóc luôn rồi.
Ông vội vàng tiến lên, nhỏ giọng nói: "Cậu chủ, tôi nghĩ cô chủ thực sự rất đau, thôi thì cậu ôm cô ấy về đi."
Đáng thương quá.
Ông không thể nhìn tiếp nữa.
Cô gái nhỏ này lại phải gả cho đại ma vương, đúng là thảm mà.
Cố Kim Triều liếc nhìn quản gia Lâm, cúi người xuống, ôm Đường Tuế lên.
Cơ thể cô gái nhỏ mềm mại, nhẹ như lông vũ vậy.
Trước khi ôm, trên người cô có nhiều máu và mùi tanh, anh không thích nên cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ ôm lên, chỉ cảm thấy mùi thơm và sự mềm mại, muốn cắn một miếng.
Đường Tuế cúi thấp đầu, hàng mi dài vì hoảng sợ mà run lên.
Ừm, ánh mắt của Cố Kim Triều có chút đáng sợ.
Họ đi phía trước, quản gia Lâm cầm theo túi tài liệu theo sau.
Khi trở lại phòng khách, mọi thứ lộn xộn trước đó đều đã được thu dọn xong.
Trong không khí, thoang thoảng hương hoa dành dành.
Mùi vị tinh khiết.
"Cô ngủ ở đâu?"
Cố Kim Triều bế cô lên lầu, không biết phải đi đường nào.
Đường Tuế đã nắm được cốt truyện nên biết nguyên chủ sống ở đâu, cô duỗi ngón tay trắng mềm chỉ chỉ.
Cố Kim Triều khẽ gật đầu, bế cô đi.
Mở cửa ra, Cố Kim Triều cảm thấy chói cả mắt.
Chiếc đèn pha lê khổng lồ, đồ trang trí lộng lẫy vàng son, cả căn phòng dường như phát sáng.
Cố Kim Triều đặt Đường Tuế lên giường, mặt không cảm xúc nhìn Quản gia Lâm phía sau.
"Chắc đây không phải phòng tôi nhỉ?"
Nhìn đèn nê-ông khắp phòng cứ nhấp nháy, thêm chút âm nhạc vào là có thể nhảy disco luôn rồi.
Quản gia Lâm cảm thấy, Cố Kim Triều mà nằm trong căn phòng này, thì càng dễ phát bệnh.
"Cậu chủ, mời đi theo tôi.”
Quản gia Lâm đi trước dẫn đường, dẫn Cố Kim Triều ra ngoài.
Anh quay đầu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Đường Tuế.
"Cô nói tình cảm chúng ta rất tốt, tôi rất yêu cô, vậy tại sao chúng ta lại chia phòng?"
Đường Tuế cúi thấp đầu, trái tim vốn đang bình tĩnh lập tức bị anh làm cho thất điên bát đảo.
Làm sao giờ, làm sao giờ!
"Bởi vì, bởi vì... anh có bệnh."
Trong lúc hoảng loạn, Đường Tuế đã nói bừa một câu.
Ánh mắt Cố Kim Triều vẫn nhìn chằm chằm Đường Tuế, nở nụ cười như không cười.
Dưới cái nhìn của anh, Đường Tuế càng run lên.
Quản gia Lâm đứng một bên thấy vậy, thực sự xót xa thay cô gái nhỏ.
Cộng thêm việc Cố Kim Triều mất trí nhớ, khả năng chết người có vẻ cũng không lớn lắm.