"Đồ xấu xa."
Đường Tuế đỏ bửng mặt, thừa lúc không có ai chú ý, cô lén lút véo eo Tần Tiện Dư một chút.
Tần Tiện Dư không né tránh, thấp giọng cười bên tai cô.
"Bây giờ hẳn là không ai muốn thi nữa nhỉ?"
Tần Tiện Dư nghiêm túc, nhìn một vòng.
Thật ra, anh đã sớm biết có rất nhiều người khinh thường Đường Tuế, cảm thấy thân phận cô không đủ, bằng cấp cô không đủ, không thể trở thành vợ anh.
Anh vốn không để ý, nhưng trong lòng anh cũng biết, đặc biệt là trong lúc ở cạnh Đường Tuế.
Biết Đường Tuế là một cô gái thông minh, đọc nhanh như gió, đã thấy là không quên.
Là một thiên tài thấy cái gì cũng tiếp thu, vừa học là biết.
Em gái Đường đã nói ra, bọn họ cũng không có lý do lảng tránh, vừa lúc nhân cơ hội này khiến mọi người biết Đường Tuế giỏi thế nào.
"Không có không có."
"Bà Tần giỏi như thế, ai có thể so sánh được."
"Không dám không dám."
"Noãn Noãn, chị em giỏi quá, đúng là thiên tài."
Đường Noãn Noãn đáp lại bằng giọng nhỏ như muỗi, trong lòng cô ta quả thật âm u khó chịu, ghen ghét sắp nổi điên.
Thiên tài chó má gì chứ, họ thì biết cái gì.
Đường Tuế trước kia chính là một đứa tâm thần, một người vô dụng nhất.
"Noãn Noãn, em sao thế, sao anh cảm thấy em không vui lắm."
Quan Vân Châu đã nhận ra sự khác thường của Đường Noãn Noãn, duỗi tay cầm lấy tay của Đường Noãn Noãn.
"Em thật sự không sao, chỉ cảm thấy chỗ này hơi ngột ngạt, không thoải mái lắm."
Đường Noãn Noãn lắc đầu, cười dối trá.
"Vậy anh với em ra ngoài dạo một lát đi."
Đường Noãn Noãn gật đầu, Quan Vân Châu nắm tay cô ta, vừa chuẩn bị đưa cô ta ra ngoài.
Lập tức nghe thấy một trận tiếng thét chói tai trong sảnh chính, bỗng dưng đằng trước trở nên ầm ĩ.
Hai người đồng thời dừng chân, nhìn theo âm thanh, chỉ thấy cách đó không xa, có một người đàn ông cầm dao găm xông tới, vẻ mặt điên cuồng, thấy người là chém, sắp lao tới chỗ dì Tần.
"Dừng tay."
Quan Vân Châu hô to một tiếng, nhanh chóng xông lên, còn chưa đi được hai bước đã bị Đường Noãn Noãn giữ lại.
"Anh đừng đi, quá nguy hiểm, tên kia là kẻ điên."
"Em buông ra, đó là mẹ anh."
Quan Vân Châu nhíu mày, trừng mắt nhìn Đường Noãn Noãn.
"Bảo vệ sẽ đến đây ngay lập tức, anh không biết gì, đi tới cũng làm bia ngắm cho người ta thôi, không an toàn, phải cẩn thận."
Trong lòng Đường Noãn Noãn sợ hãi, cô ta tuyệt đối không để Quan Vân Châu chịu khổ.
Anh tuyệt đối không thể bị thương chút nào.
"Em buông ra."
Nhưng cô ta không có lý gì kéo anh lại, không để anh đi cứu mẹ mình.
Nếu mẹ có nguy hiểm ngay trước mặt anh, dù có mất đi tính mạng, anh cũng không để mẹ có chuyện.
Quan Vân Châu hất mạnh Đường Noãn Noãn ra, cơ thể Đường Noãn Noãn mảnh khảnh, bị ném mạnh sang một bên, nện trên mặt đất.
"Đau quá."
Đường Noãn Noãn nước mắt lưng tròng nhìn Quan Vân Châu, nhưng Quan Vân Châu không liếc cô ta một cái, lập tức vọt về phía trước.
Nhưng lúc anh lãng phí thời gian như vậy, kẻ cầm dao kia đã sớm lao tới trước mặt dì Tần.
"Mẹ."
Quan Vân Châu gào rống.
Ngay lúc ấy, Đường Tuế bỗng nhiên nhảy ra, một chân đá vào ngực người đàn ông.
"Phụt."
Miệng người đàn ông phun máy, nằm sấp dưới đất không nhúc nhích!