• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101: Giàu vô nhân tính (2)

Thiếu chủ quân Thanh Long lắc đầu, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng.

Diệp Phàm lại lần nữa phiên gấp mười lần kêu giới nói.

“Năm trăm triệu lần đầu tiên!”

“Năm trăm triệu lần thứ hai!”

“Năm trăm triệu lần thứ ba!”

“Thành giao!”

Sau khi người bán đấu giá giải quyết dứt khoát, cây cỏ Thiên Tủy này đã rơi vào tay Diệp Phàm.

“Tốt, bây giờ chúng ta bắt đầu bán đấu giá vật phẩm thứ mười!”

“Vật phẩm này được gọi là Nước Mắt Thiên Sứ!”

Người bán đấu giá nhấc tấm vải đỏ của vật phẩm thứ mười lên, một chiếc vòng cổ tinh xảo bắt mắt hiện ra trước mặt mọi người.

Điểm hấp dẫn ánh mắt nhất ở chiếc vòng cổ này là ở giữa sợi dây chuyền có một viên đá lấp lánh tựa như một giọt nước mắt, mang đến cho người ta cảm giác thần thánh!

“Tin rằng những người chú ý đến trang sức đều biết Nước Mắt Thiên Sứ là một trong ba món trang sức tôn quý nhất trong giới trang sức, giá trị liên thành, vô số các phu nhân thiên kim nhà hào môn tài phiệt đều tha thiết mơ ước có được một trong ba món trang sức!”

“Mà nay Nước Mắt Thiên Sứ, một trong ba món trang sức tôn quý nhất đã có mặt tại đây, mọi người đừng nên bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy!”

Người bán đấu giá giới thiệu.

Giờ phút này có vô số phu nhân hoặc là con gái của nhà quyền quý đều không thể dời mắt được.

Ngay cả Đường Sở Sở khi nhìn thấy chiếc vòng cổ này trong mắt cũng hiện lên tia sáng nhưng rất nhanh cô đã lấy lại bình tĩnh.

“Chiếc vòng cổ này không tệ, rất hợp với em đấy vợ ạ!”

Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở mỉm cười nói.

“Anh Tiểu Phàm, chiếc vòng cổ này quá quý, em vẫn nên quên nó đi!”

Đường Sở Sở lắc đầu.

“Trước đây anh đã nói anh còn chưa tặng em món quà nào, vậy nên hãy coi Nước Mắt Thiên Sứ này là quà anh tặng em!”

“Hôm nay chỉ có em mới xứng đáng với Nước Mắt Thiên Sứ này!”

Diệp Phàm nói thẳng

“Giá khởi điểm của chiếc vòng cổ Nước Mắt Thiên Sứ này là 300 triệu, mỗi lần tăng giá không được dưới 50 triệu!”

“Hiện tại bắt đầu đấu giá!”

Người bán đấu giá lên tiếng.

“1 tỷ!”

Lần này Diệp Phàm là người đầu tiên ra giá, trực tiếp là 1 tỷ.

Mọi người nhìn thấy Diệp Phàm lại ra giá thì lập tức hành quân lặng lẽ không đi đấu giá.

Trong đám người có một người đàn ông nhìn Diệp Phàm ra giá, sắc mặt thay đổi nói: “1 tỷ 100 triệu!”

“2 tỷ!”

Ngay khi người đàn ông vừa hô xong, Diệp Phàm đã không chút do dự tiếp tục hét lên.

Sắc mặt người đàn ông kia lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Hắn ta là người được u Dương Mục phái tới để đấu giá Nước Mắt Thiên Sứ, mà u Dương Mục đưa cho hắn ta 2 tỷ, hiện giờ đối phương dứt khoát hô 2 tỷ làm hắn ta tự nhiên không thể hét giá.

Người đàn ông lập tức gọi điện cho u Dương Mục thông báo tình hình ở đây.

“Tôi cho cậu thêm 2 tỷ, nhất định phải giành được Nước Mắt Thiên Sứ này!”

“Vâng!”

Người đàn ông gật đầu, lại lần nữa ra giá: “2,5 tỷ!”

“3 tỷ!”

“3,5 tỷ!”

DIệp Phàm và người đàn ông liên tục hét lên.

“5 tỷ!”

Ngay sau đó Diệp Phàm hô lên một con số kinh người khiến tất cả mọi người ở đây trợn tròn mắt, mà vẻ mặt thuộc hạ của u Dương Mục càng thêm cứng ngắc.

“5 tỷ lần đầu tiên!”

“5 tỷ lần thứ hai!”

“5 tỷ lần thứ ba!”

“Thành giao!”

Khi búa của người bán đấu giá hạ xuống, chiếc vòng cổ Nước Mắt Thiên Sứ này lập tức rơi vào tay Diệp Phàm.

Tất cả mọi người đều bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm khi thấy Diệp Phàm lại có thể bỏ ra 5 tỷ để giành lấy Nước Mắt Thiên Sứ này.

Thế này là quá giàu rồi!

Quả thực là giàu vô nhân tính!

So với Diệp Phàm, những người được gọi là thổ hào kia thật yếu kém!

“Anh Tiểu Phàm, chuyện này…”

Ngay cả Đường Sở Sở cũng bị Diệp Phàm ra giá làm cho khiếp sợ, có chút được sủng ái mà lo sợ.

“Không sao, đây là món quà đầu tiên anh tặng em, bao nhiên tiền đều đáng giá!”

Diệp Phàm nắm chặt tay Đường Sở Sở nói.

“Đại ca thật lãng mạn!”

Cô gái đáng yêu cách đó không xa nhìn thấy cảnh này nhẹ giọng nói.

Nhưng khi cô ấy liếc mắt về phía Đường Sở Sở, trong mắt lại hiện lên một tia lạnh lùng khó phát hiện.

Sau khi nhìn thấy Diệp Phàm giành được Nước Mắt Thiên Sứ, thuộc hạ của u Dương Mục vội vàng gọi điện cho ông chủ của mình.

u Dương Mục ở xa Đế Đô khi biết được tin tức này thì vô cùng tức giận, hét lên: “Phái người đi cướp lại Nước Mắt Thiên Sứ cho tôi, không lấy được Nước Mắt Thiên Sứ trở về thì cậu đừng trở lại!”

“Vâng thiếu chủ!”

Thuộc hạ vội vàng trả lời.

Tiếp theo một loạt vật phẩm được đem ra bán đấu giá, tất cả đều là bảo vật quý hiếm.

Nhưng Diệp Phàm lại không có hứng thú với mấy thứ này.

Trong nháy mắt nửa giờ trôi qua.

“Được rồi, thứ mang lên bây giờ là vật phẩm cuối cùng của hội đấu giá này!”

“Vật phẩm này có tên là ngọc Rồng!”

“Về truyền thuyết ngọc Rồng thì tin chắc không ít người ở đây đều đã nghe qua!”

“Vậy tôi sẽ không nhiều lời nữa!”

“Giá khởi điểm của ngọc Rồng này là 1 tỷ, mỗi lần tăng giá không được dưới 100 triệu!”

Khi vật phẩm cuối cùng được đưa ra, ánh mắt của tất cả thế lực có mặt ở đây đều dán chặt vào ngọc Rồng trên bàn đấu giá kia!

“Cuối cùng cũng xuất hiện!”

Diệp Phàm nhìn ngọc Rồng, trong mắt lóe lên.

Tại hội trường hội đấu giá, cô gái đáng yêu, Lâm Phong, Hạng Hào, thiếu chủ quân Thanh Long cùng với người đàn ông trung niên ở trong phòng 303 và những người từ các thế lực khác đều nhìn chằm chằm vào ngọc Rồng.

Tất cả đều đến vì viên ngọc này!

Tiếp theo đây hội đấu giá mới thực sự trình diễn một vở kịch lớn!
Chương 102: Chuẩn bị ra tay cướp đoạt!

"Đấu giá vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá Thiên Long lần này bắt đầu!"

Bộp!

Theo đấu giá viên gõ búa, lượt đấu giá viên ngọc Rồng này chính thức bắt đầu!

Long quốc có rất nhiều truyền thuyết về ngọc Rồng.

Vì vậy rất nhiều người ở đây đều biết đằng sau viên ngọc Rồng này cất giấu một kho báu khổng lồ.

Không có ai không tò mò về kho báu!

Cho nên khi viên ngọc Rồng này xuất hiện, những nhân vật quyền thế các phe có mặt ở đây đều rục rịch!

"Một tỷ!"

"Một tỷ ba!"

"Một tỷ năm!"

"Hai tỷ!"

Đấu giá viên vừa dứt lời, tiếng báo giá vang lên liên tiếp.

"Năm tỷ!"

Chưa đầy mười giây, giá của viên ngọc Rồng này đã bị đẩy lên năm tỷ.

Tới giá này, không ít người lập tức từ bỏ đấu giá.

"Bảy tỷ, Bá Vương Minh ta nhất định phải giành được viên ngọc rồng này. Kẻ nào dám giành với ta tức là đối địch với Bá Vương Minh!"

Lúc này, thiếu chủ Bá Vương Minh là Hạng Hào đã mất kiên nhẫn, thẳng thừng nói.

Gã buông lời hung ác hiển nhiên là đang cảnh cáo những người khác muốn tranh giành ngọc Rồng. Dám tranh với gã chính là đối địch với toàn bộ Bá Vương Minh!

Câu này vừa được thốt ra, các nhân vật quyền quý ở tầng một lập tức từ bỏ ý định tiếp tục hô giá. Vì một kho báu không biết thật giả mà đắc tội với Bá Vương Minh có thế lực lớn không phải là vụ buôn bán lời!

"Hừ, biết ngay là bọn họ không có gan dám đối địch với Bá Vương Minh mà!"

Hạng Hào nhìn hội trường yên tĩnh, đắc ý hừ mũi.

Nhưng gã còn chưa vui vẻ được ba giây, giọng nói của Diệp Phàm đã vang lên.

"Tám tỷ!"

Diệp Phàm hờ hững cất lời.

Nét mặt Hạng Hào lập tức cứng đờ, đen như đáy nồi.

Gã đứng ở hành lang phòng vip, nhìn xuống Diệp Phàm dưới tầng một: "Nhãi ranh, cậu muốn đối địch với Bá Vương Minh sao?"

"Đây là buổi đấu giá, ai có tiền người đó quyết định!"

Diệp Phàm xem thường.

"Chín tỷ!"

Hạng Hào lập tức hô, đôi mắt lạnh lùng nhìn Diệp Phàm chòng chọc.

"Mười tỷ!"

Diệp Phàm lại hô.

Hạng Hào nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt đảo lia lịa. Đột nhiên gã nói: "Nhãi ranh, cậu hô giá ghê vậy không phải là hô bừa chứ? Cậu có nhiều tiền như vậy không?"

"Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu đấu giá được đồ trong buổi đấu giá này mà không trả tiền được thì hậu quả rất nghiêm trọng!"

Hạng Hào nói xong, mọi người đều bàn tán xôn xao, suy đoán Diệp Phàm có nhiều tiền như vậy không.

Dù sao người này cũng ngồi ở tầng một, rõ ràng là địa vị không cao quý lắm, nếu không đối phương phải ngồi ở phòng vip trên tầng hai tầng ba mới đúng.

Hiện tại đối phương điên cuồng hô giá như vậy, liệu có bỏ ra được nhiều tiền như vậy không?

Dù sao tổng số tiền Diệp Phàm hô giá mấy lần trước đã vượt qua con số sáu tỷ, bây giờ lại thêm mười tỷ, cộng lại đã tương đương giá của một công ty lớn rồi, đây không phải là một con số nhỏ.

"Anh cảm thấy tôi không có tiền?"

Diệp Phàm nhìn Hạng Hào trên tầng.

"Nếu cậu thật sự có tiền thì đã chẳng ngồi bên dưới. Tôi cược cậu không có nhiều tiền như vậy!"

Hạng Hào hừ lạnh.

"Đây là thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ, trả tiền hẳn là không vấn đề gì!"

Diệp Phàm lập tức lấy ra tấm thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ kia.

Nhìn thấy tấm thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ trong tay Diệp Phàm, mọi người đều kinh ngạc.

thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ là thẻ vip cấp bậc cao nhất ở Long quốc, không có tài sản mấy trăm tỷ thì không có tư cách sở hữu tấm thẻ này.

Thậm chí dù có tài sản mấy trăm tỉ mà không có thân phận cực kỳ cao quý, thì cũng không làm được thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ.

Bây giờ Diệp Phàm lấy ra thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ đã đủ chứng minh thân phận của hắn không tầm thường, phía sau sở hữu khối tài sản ít nhất mấy trăm tỉ!

"thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ!"

"Sao cậu ta lại có tấm thẻ này?"

Hạng Hào thấy vậy, sắc mặt hết sức khó coi.

Gã từng nghe ba mình nhắc tới tấm thẻ này, bất cứ ai sở hữu tấm thẻ này đều không đơn giản.

"Thiếu gia, xem ra tên này không phải người bình thường. Tôi thấy chúng ta nên gọi điện cho minh chủ xem có tiếp tục đấu giá hay không!"

Lão giả lưng gù kia nói với Hạng Hào.

"Không cần! Thằng nhãi này có tiền thì để nó mua!"

"Ông lập tức triệu tập người, đợi thằng nhãi này ra khỏi hội đấu giá thì giết thẳng tay, cướp lại những đồ nó mua được, vừa hay còn bớt được số tiền lớn cho chúng ta!"

Hạng Hào lạnh lùng hừ mũi.

"Thiếu gia, người này có thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ, chỗ dựa sau lưng chắc chắn không đơn giản. Chúng ta tùy tiện ra tay như vậy, chẳng may..."

"Không có chẳng may gì hết. Bá Vương Minh chúng ta giết người còn cần chú ý nhiều như vậy sao?"

"Cứ làm theo lời tôi nói!"

Hạng Hào quát.

"Vâng!"

Lão giả lưng gù kia gật đầu.

"Vị tiên sinh này ra giá mười tỷ, còn ai đấu giá nữa không?"

Đấu giá viên nhìn mọi người.

"Tiểu thư, chúng ta bắt đầu hô giá chứ?"

Một người đàn ông bên cạnh cô gái đáng yêu hỏi.

"Không hô!"

Cô gái đáng yêu đáp.

"Gì cơ? Không hô?"

Người đàn ông kia biến sắt, thốt lên đầy kinh ngạc.

"Anh trai muốn viên ngọc Rồng này thì cho anh ấy đi!"

Cô gái đáng yêu nhìn Diệp Phàm, cười khúc khích.

Người đàn ông kia định nói gì đó nhưng chợt nghĩ đến tính cách và thủ đoạn của đại tiểu thư, đành nuốt lại những lời muốn nói.

"Thằng khốn chết tiệt!"

Lâm Phong ở một bên khác nhìn Diệp Phàm, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng. Anh ta nói với người bên cạnh: "Hiện tại chúng ta có thể gom được bao nhiêu tiền?"

"Thưa thiếu gia, hiện tại số tiền chúng ta có thể gom được không quá hai mươi tỷ. Nếu nhiều hơn thì phải báo lên phiệt chủ!"

Một người đàn ông mặc vest bên cạnh Lâm Phong trả lời.

"Anh tiếp tục ra giá đi!"

Lâm Phong lạnh lùng nói.

"Vâng!"

Người đàn ông mặc vest gật đầu, giơ tay hô: "Mười hai tỷ!"

"Mười ba tỷ!"

Một giọng nói vọng ra từ trong phòng vip của vị long tướng trên tầng.

"Mười lăm tỷ!"

Trong phòng vip 303 trên tầng ba cũng vang lên tiếng hô giá.

"Mười tám tỷ!"

Một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ một phòng nào đó ở tầng một.

Người hô giá này mặc đồ đen, là thuộc hạ của long thủ Phần Diễm.

"Hai mươi tỷ!"

Diệp Phàm lại lên tiếng.

Hắn hô hai mươi tỷ, một đám quyền quý ở đây đều run rẩy trong lòng, hơi thở trở nên dồn dập.

Hai mươi tỷ đó!

Thường thì một công ty niêm yết khá lớn cũng chỉ trị giá chừng này thôi!

Một viên ngọc mà ra giá cao như vậy không thể không khiến người ta chấn động!

Mọi người lại càng thêm tò mò về thân phận của Diệp Phàm.

Trước đó người này đã mua đồ mấy tỷ.

Bây giờ lại bỏ ra hai mươi tỷ mà chẳng thèm nháy mắt lấy một cái, còn sở hữu thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hắc Kỳ.

Rốt cuộc anh ta có thân phận gì?

Diệp Phàm hô giá hai mươi tỷ, toàn hội trường trở nên yên tĩnh.

Tên thuộc hạ kia của long thủ Phần Diễm và một vị long tướng khác, còn có thiếu chủ quân Thanh Long và người trong phòng vip 303 đều ăn ý không hô giá nữa.

"Long Tướng đại nhân, chúng ta có tiếp tục hô giá nữa không?"

Trong phòng vip của long tướng, một chàng trai dò hỏi người đàn ông mày kiếm mắt sáng, mặc trường sam màu xám.

"Không cần. Tập trung nhân thủ, trực tiếp ra tay cướp đoạt!"

"Vâng!" Chàng trai gật đầu.

Một bên khác, thiếu chủ quân Thanh Long thẳng thừng nói: "Lát nữa âm thầm ra tay, nhất định phải lấy được ngọc Rồng!"

"Vâng, thưa thiếu chủ!"

Người đàn ông tỏa ra khí thế sát phạt máu tanh kia gật đầu.

Bên trong phòng vip 303, người đàn ông trung niên uống trà kia cười khẽ: "Đợi buổi đấu giá kết thúc, chúng ta sẽ đi gặp chàng trai trẻ này!"

Rõ ràng là những người này đều không hô giá nữa, mà chuẩn bị ra tay cướp đoạt!

Dù sao tiếp tục hô giá cũng chẳng biết cuối cùng sẽ tốn bao nhiêu tiền.

Mà đối với bọn họ, trực tiếp ra tay cướp đoạt thì hiệu quả hơn.
Chương 103: Một lũ kiến hôi, không cần để ý!

"Hai mươi tỷ lần thứ nhất!"

"Hai mươi tỷ lần thứ hai!"

"Hai mươi tỷ lần thứ ba!"

"Chốt!"

Đấu giá viên gõ búa, viên ngọc Rồng này được Diệp Phàm mua với giá trên trời.

"Cảm ơn các quý vị đã tham dự buổi đấu giá ngày hôm nay. Hẹn gặp lại ở buổi đấu giá lần sau!"

"Tiếp theo mời các vị khách đã đấu giá vật phẩm đi theo nhân viên tới hậu trường tiến hành giao dịch!"

Đấu giá viên nói.

Sau đó, Diệp Phàm đi theo nhân viên của hội đấu giá tới hậu trường, lấy tấm thẻ Chí Tôn kia ra quẹt trả hai mươi sáu tỷ năm trăm triệu.

Một lần quẹt thẻ này đã quẹt bay một công ty cỡ lớn.

May mà điện Long Vương có căn cơ hùng hậu, nếu không thì chẳng gánh nổi hắn quẹt thẻ như thế!

"Tiên sinh, đây là bốn vật phẩm đấu giá của anh, xin hãy nhận lấy."

Nhân viên của hội đấu giá giao đoản kiếm màu đen, cỏ Thiên Tủy, Nước Mắt Thiên Sứ và ngọc Rồng cho Diệp Phàm.

"Tiên sinh, bởi vì hôm nay anh tiêu phí vượt mức nên nhận được một tấm thẻ vip Kim Long có cấp bậc cao nhất thương hội Thiên Long, mà hội đấu giá Thiên Long thuộc thương hội Thiên Long."

"Sau này anh chi tiêu ở bất cứ sản nghiệp nào thuộc thương hội Thiên Long đều được hưởng đãi ngộ của khách vip với cấp bậc cao nhất."

Nhân viên kia lấy ra một tấm thẻ có hình kim long lấp lánh đưa cho Diệp Phàm.

"Cảm ơn!"

Diệp Phàm nhận tấm thẻ vip kia rồi cầm bốn vật phẩm đấu giá đi ra ngoài.

Trong một căn phòng khác.

Đấu giá viên Nhan Hòa ngồi uống trà. Một người đàn ông trung niên mặc trường sam đứng trước mặt ông ta, tò mò hỏi.

"Nhan lão, tại sao ông lại tặng thẻ vip Kim Long cho chàng trai kia? Mặc dù hôm nay cậu ta chi tiêu không ít, nhưng không đến mức nhận được thẻ vip Kim Long chứ?"

Thương hội Thiên Long là thương hội cao cấp đứng đầu Long quốc, sản nghiệp dưới trướng trải khắp toàn quốc. Hội đấu giá Thiên Long chỉ là một trong số những sản nghiệp của thương hội Thiên Long, nhưng lợi nhuận hàng năm tương đương với tổng giá trị của một tập đoàn cỡ lớn ở Long quốc.

Mà toàn bộ tài sản của thương hội Thiên Long cộng lại chiếm 50% GDP Long quốc, có thể sánh với các tài phiệt ẩn thế đỉnh cấp ở nước ngoài.

Tuy nhiên, ở Long quốc thương hội Thiên Long rất kín tiếng, tuy sản nghiệp nhiều nhưng không có nhiều người biết những sản nghiệp này thuộc thương hội Thiên Long.

Chỉ có các nhân vật quyền quý chân chính mới biết thương hội Thiên Long rất đáng sợ, tuyệt đối là một gã khổng lồ.

Thẻ vip của thương hội Thiên Long chia thành năm cấp bậc: Ngân Long, Thanh Long, Bạch Long, Hắc Long, Kim Long. Cấp bậc càng cao chứng tỏ thân phận càng cao quý.

Cho dù là danh gia vọng tộc ở Đế Đô cũng chỉ có một tấm thẻ vip Bạch Long hoặc Hắc Long là cùng. Số lượng thẻ vip Kim Long có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hôm nay, Nhan lão là nhân vật cấp cao trong thương hội Thiên Long không chỉ đích thân làm đấu giá viên, mà còn tặng một tấm thẻ vip Kim Long cho một chàng trai, điều này khiến thuộc hạ cực kỳ kinh ngạc!

"Có một số chuyện tốt nhất là đừng hỏi nhiều biết chưa?"

Nhan Hòa nhìn người đàn ông trung niên. Đối phương hơi run rẩy, vội vàng gật đầu.

Ở một nơi khác, Diệp Phàm cầm vật đấu giá ra khỏi hậu trường, đi tới bên cạnh Đường Sở Sở: "Bà xã ơi, đeo chiếc vòng Nước Mắt Thiên Sứ này lên nào!"

Diệp Phàm tự tay đeo món trang sức cao cấp trong giới trang sức này cho Đường Sở Sở!

"Đẹp không anh?"

Đường Sở Sở vuốt ve chiếc vòng cổ trị giá năm tỷ này, căng thẳng hỏi.

"Vợ anh xinh thế này, đeo gì cũng đẹp!"

Diệp Phàm mỉm cười.

"Thiếu phu nhân đeo Nước Mắt Thiên Sứ quả là tuyệt phối!"

Khương Uyên khen ngợi.

A Cơ ở bên cạnh không giấu được ánh mắt hâm mộ.

"Đi thôi, chúng ta trở về!"

Diệp Phàm nắm tay Đường Sở Sở định rời đi.

"Diệp thiếu, lần này anh đấu giá được ngọc Rồng, e là có không ít người đang để mắt đến anh, anh nên cẩn thận chút!"

Mộc Thần đi tới, nói với Diệp Phàm.

"Thiếu chủ, có cần triệu tập một số người đến đây không?"

Khương Uyên hỏi Diệp Phàm.

"Một lũ kiến hôi, không cần để ý!"

Diệp Phàm khinh thường.

Bọn họ đi thẳng ra ngoài hội đấu giá.

Khi ra khỏi hội đấu giá, bọn họ phát hiện xung quanh vô cùng yên tĩnh, thậm chí không thấy một bóng người.

"Thiếu chủ, tình hình bất thường!"

Khương Uyên cảnh giác nói.

Vèo vèo vèo!

Một đám người mặc trường sam màu đen, tay cầm trường đao xông tới, ước chừng hơn trăm người, ai nấy đều hùng hổ, ánh mắt sắc bén!

Sau đó, đám người này tách sang hai bên, Hạng Hào và lão giả lưng gù kia đi ra.

"Sao hả? Anh không có tiền nên chuyển sang đánh cướp ư?"

Diệp Phàm nhìn Hạng Hào, cười gằn.

"Nhóc con, không có ai dám giành đồ với tôi hết, cậu là người đầu tiên!"

"Hôm nay bản thiếu gia sẽ cho cậu thấy hậu quả của việc giành đồ với tôi!"

"Xông lên, chém tên này thành mảnh vụn cho tôi!"

Hạng Hào kiêu ngạo quát.

"À đúng rồi, cô nàng bên cạnh cậu ta trông ngon đấy, đừng làm cô ấy bị thương, vừa hay để cho bản thiếu gia hạ hỏa!"

Lúc này Hạng Hào mới chú ý tới Đường Sở Sở, trong mắt hiện rõ vẻ dâm dê.

Mà Hạng Hào không biết rằng câu nói này đã tuyên bố tử hình cho gã.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào Hạng Hào với đôi mắt ngùn ngụt sát khí.

Dám khinh nhờn Sở Sở thì phải chết!

"Giết!"

Hơn trăm người cầm trường đao kia xông thẳng về phía Diệp Phàm, khí thế hừng hực, sát khí ngùn ngụt!

Đám người này đã trải qua huấn luyện đặc biệt, hơn nữa không ít người đã gần đạt đến thực lực Nhân Cảnh, thậm chí đã bước vào đẳng cấp Nhân Cảnh.

Lúc này, Diệp Phàm cầm thanh đoản kiếm màu đen vừa mới đấu giá được lên.

Đoản kiếm vào tay mang đến cảm giác cực kỳ lạnh lẽo!

Nhưng Diệp Phàm cầm thanh đoản kiếm màu đen này lại có cảm giác sát thần trên nhân thế.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Phụt phụt phụt!

Diệp Phàm bước ra một bước, đoản kiếm màu đen vạch ra một vệt sáng đen.

Tức thì trường đao trong tay mười mấy người xông lên phía trên đồng loạt gãy lìa.

Cổ họng phụ máu, mắt trợn to, tất cả đều ngã ra đất.

Kế tiếp, Diệp Phàm nhảy vào trong đội ngũ hơn trăm người, biến thành sát thần điên cuồng ra tay.

Sau khi thanh đoản kiếm màu đen trong tay hắn dính máu, nó bắt đầu phát ra ánh sáng kỳ lạ, trở nên cực kỳ đáng sợ.

Thoắt cái hơn trăm cao thủ tinh nhuệ của Bá Vương Minh mà Hạng Hào dẫn tới đã chết thảm dưới lưỡi kiếm của Diệp Phàm, không hề có sức phản kháng nào.

"Chết tiệt, không ngờ thằng nhãi này lại mạnh như vậy!"

"Khôi lão lên đi!"

Hạng Hào sầm mặt nói với lão giả lưng gù bên cạnh.

Lão giả này được ba gã phái tới chuyên bảo vệ gã, là một cao thủ chính hiệu!

Lão giả lưng gù nhìn Diệp Phàm, bước từng bước về phía đối phương.

Mỗi bước đi, khí tức trên người lại mạnh thêm một phần.

Đến khi lão giả đến trước mặt Diệp Phàm, khí tức trên người đã tích lũy đến đỉnh cao, toát ra cảm giác áp lực cực kỳ đáng sợ.

Thực lực của ông ta đã vượt qua Nhân Cảnh tầng bảy!

Ầm!

Lão giả thình lình ra tay, một chưởng chấn động, sấm sét nổ vang.

Một chưởng này trực tiếp tấn công Diệp Phàm, cực kỳ khủng bố!

Diệp Phàm vừa mới giết chết người cuối cùng trong nhóm hơn trăm người kia, một chưởng của lão giả đã ập tới trước mặt khiến hắn không thể né tránh!

Phập!

Nhưng khi một chưởng này của lão giả chỉ còn cách Diệp Phàm một tấc thì đột nhiên khựng lại. Chỉ thấy thanh đoản kiếm màu đen trong tay Diệp Phàm đã đâm vào ngực ông ta từ lúc nào, một kích lấy mạng!

Lão giả mở to mắt nhìn Diệp Phàm, lập tức ngã xuống đất.

"Khôi lão!"

Hạng Hào thấy Khôi lão chết thảm thì biến sắc, vẻ mặt hết sức khó coi.

Gã không ngờ ngay cả Khôi lão cũng không phải đối thủ của Diệp Phàm. Sao có thể chứ?"

"Cậu..."

Phập!

Hạng Hào nhìn Diệp Phàm, đang định nói gì đó nhưng có một vệt sáng màu đen phóng tới, thanh đoản kiếm màu đen kia đâm thẳng vào tim gã, giết chết gã.

Vị thiếu chủ Bá Vương Minh này bị giết trong nháy mắt, cơ thể cứng đờ ngã xuống.

Diệp Phàm đi đến định rút thanh đoản kiếm màu đen kia ra. Kết quả là một vệt kiếm sắc bén bất chợt hiện ra, một người đàn ông mặc trường sam màu xám đột nhiên xuất hiện ở đây, cầm trường kiếm tấn công Diệp Phàm.

"Là gã!"

Tên thuộc hạ kia của long thủ Phần Diễm đang định lén lút ra tay với Diệp Phàm, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông mặc trường sam màu xám này, trong mắt hắn ta lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức dừng tay.
Chương 104: Đưa mày xuống địa ngục!

Diệp Phàm nghiêng mình sang một bên, tránh thoát đường kiếm này.

Người đàn ông này cầm một thanh kiếm dài, lao về phía Diệp Phàm, kiếm pháp sắc bén, quyết đoán, nhanh như gió!

Nhưng cho dù kiếm pháp của hắn ta nhanh đến đâu cũng không thể động đến một góc áo của Diệp Phàm.

“Kiếm pháp quá rác rưởi!”

Diệp Phàm lắc đầu nói.

“Nhãi ranh, miệng lưỡi rất sắc bén!”

Người đàn ông mặc áo xám nghe thấy Diệp Phàm nói vậy, sắc mặt lạnh lùng, tốc độ ra kiếm càng nhanh.

Diệp Phàm lắc người đi đến trước mặt Hạng Hào, rút ra một thanh kiếm ngắn màu đen, đâm ra.

Keng!

Kiếm trong tay người đàn ông mặc áo xám bị đánh bay.

Giây tiếp theo, cổ của người đàn ông này bắn tung tóe máu, hai tay che lại cổ họng, đôi mắt trừng to, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, không kịp nói một câu đã ngã xuống đất.

“Long Tướng đại nhân!”

Đám người lao đến trước mặt người đàn ông này.

Một người trong đó nhìn Diệp Phàm, vừa sợ vừa tức: “Mày dám giết Phong Kiếm Long Tướng, Kiếm Lãng Long Đầu sẽ không bỏ qua cho mày!”

“Thì ra là người của điện Long Vương!”

Đúng lúc này, tiếng bước chân nặng nề vang lên.

Một người đàn ông trung niên mang theo khí thế quyết đoán sắc bén, đi đến gần Diệp Phàm, loại khí thế này càng thêm mãnh liệt, như hình thành một khí tràng vô hình bao phủ Diệp Phàm.

Người này là người bên thiếu chủ quân Thanh Long.

“Giao ra ngọc Rồng!”

Người đàn ông trung niên lạnh lùng ra lệnh.

“Ông cũng muốn chết?”

Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.

Ầm!!!

Người đàn ông trung niên này tung ra một quyền đánh về phía Diệp Phàm, một quyền này ẩn chứa khí thế mãnh liệt, không khí bị căng vỡ!

Uy lực của một quyền này ít nhất là Nhân Cảnh cửu trọng!

Ầm!!!

Diệp Phàm cũng tung ra một quyền, va chạm với nắm tay của đối phương.

Người đàn ông trung niên này bị đấm bay ra ngoài khoảng mấy chục mét, nện xuống mặt đất phun máu.

Đôi mắt ông ta trừng to, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, đi đời nhà ma!

Lúc này, thiếu chủ quân Thanh Long nhìn thấy cảnh tượng như này, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn về phía Diệp Phàm, ánh mắt sắc lạnh, nói với cấp dưới bên cạnh: “Cho người đi điều tra rõ thân phận của người này!”

Lâm Phong trốn trong tối định ra tay giết Diệp Phàm, kết quả nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của Diệp Phàm, dừng tay lại.

Mặc dù hắn ta cảm thấy trong số những người trẻ tuổi, thực lực của mình cũng coi như đứng đầu, không hề thua kém với những thiên kiêu của dòng chính Lâm Phiệt.

Nhưng khi nhìn thấy Diệp Phàm thể hiện sức mạnh, hắn ta có cảm giác bị đả kích nặng nề.

Thực lực của Diệp Phàm làm người xuất sắc của Lâm Phiệt đời ba như hắn ta đánh mất tự tin chiến đấu!

“Rốt cuộc tên này có địa vị gì? Tại sao thực lực lại mạnh như vậy?”

Lâm Phong nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt lóe lên.

Bộp bộp bộp!!!

Đột nhiên, một tràng vỗ tay vang lên.

Người đàn ông trung niên phòng 303 đi ra, nhìn Diệp Phàm, liên tục vỗ tay, lộ ra sắc mặt thưởng thức: “Tuổi còn trẻ lại có được thực lực như vậy, rất hiếm thấy!”

“Ông cũng muốn ngọc Rồng?”

Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh nhạt nói.

“Đúng vậy, nhưng tôi càng tò mò cậu là người của thể lực nào?”

“Có thể bồi dưỡng ra được một thiên tài như cậu, chắc chắn thế lực sau lưng cậu không hề đơn giản!”

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Phàm với ánh mắt tò mò.

“Thật vô nghĩa!”

Diệp Phàm cầm kiếm đâm thẳng về phía đối phương.

Ầm!!!

Người đàn ông trung niên nhìn thấy Diệp Phàm xuất kiếm, ông ta nghiêng người né tránh, sau đó tung ra một chưởng.

Thực lực của người này mạnh hơn những người vừa rồi, đã trên Nhân Cảnh.

Nhưng ở trong mắt Diệp Phàm, chút thực lực ấy không đủ xem.

Phụt!

Một kiếm này của Diệp Phàm, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.

Kiếm của hắn đâm vào trong cơ thể của người đàn ông trung niên, ông ta không hề có cơ hội né tránh.

Đôi mắt mở to, nhìn Diệp Phàm.

Ông ta hoàn toàn không ngờ với thực lực của mình sẽ bị một người trẻ tuổi đánh bại trong một chiêu!

Sao có thể?

Nhưng dù ông ta khiếp sợ như thế nào, thân thể vẫn ngã xuống mặt đất, tắt thở.

“Cô muốn làm gì?”

Đột nhiên, tiếng kêu của Khương Uyên vang lên.

Diệp Phàm quay đầu lại, nhìn thấy Khương Uyên và A Cơ ngã trên mặt đất, còn thiếu nữ loli kia đứng bên cạnh Đường Sở Sở.

Lúc này ánh mắt của Đường Sở Sở tan rã, sắc mặt dại ra.

Sắc mặt Diệp Phàm lạnh lùng, trong mắt lóe lên sát ý lạnh băng, nhìn thiếu nữ loli: “Tôi đã cảnh cáo các người đừng động đến người bên cạnh tôi, xem ra cô không nghe lọt!”

“Anh trai, đừng dữ như vậy!”

“Tôi sẽ không thương tổn chị gái này!”

“Chỉ cần anh trai trở về nước Anh cùng với tôi, tôi đảm bảo chị gái này sẽ không có chuyện gì!”

“Tất nhiên, nếu anh trai muốn giết tôi, vậy có lẽ vị tiểu thư này vĩnh viễn không tỉnh lại!”

Thiếu nữ loli nhìn Diệp Phàm, cười hì hì nói.

“Sở Sở!”

Diệp Phàm nhìn về phía Đường Sở Sở, kêu gọi.

Nhưng khác với lần trước Trần Tiểu Manh bị đánh thức ngay lập tức, Đường Sở Sở lại không có bất cứ phản ứng gì.

“Chỉ có tôi mới giải được chiêu này, những người khác không ai có thể giải được!”

“Anh trai đừng lãng phí sức lực, ngoan ngoãn trở về nước Anh với tôi, tôi sẽ đối xử với anh tốt hơn chị gái này!”

Thiếu nữ loli nhìn Diệp Phàm, giọng nói yếu ớt động lòng người.

“Trở về nước Anh?”

“Tôi thấy cô xuống địa ngục thì đúng hơn!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói, bay thẳng đến chỗ thiếu nữ loli.

“Ảo Ảnh Vô Hạn!”

Thiếu nữ loli kêu lên, hai mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị.

Ở trong mắt Diệp Phàm, thiếu nữ loli phân thân thành vô số, làm người xem hôn mê.

Lúc này, một lực lượng thần bí bùng cháy trong cơ thể Diệp Phàm, vô số ảo ảnh của thiếu nữ loli biến mất, chỉ còn lại một cái, còn bản thể của thiếu nữ loli đã xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, chuẩn bị xuống tay.

Ầm!!!

Diệp Phàm không hề do dự, tung ra một chưởng.

Phụt!

Thiếu nữ loli không ngờ Diệp Phàm lại phá giải được bí thuật này của cô ta nhanh như vậy, không kịp phòng bị, bị Diệp Phàm đánh bay ra ngoài.

Thiếu nữ loli quỳ trên mặt đất, phun máu.

Đột nhiên, Diệp Phàm bị một đám người mặc đồ đen bao vây, đám người này chỉ lộ đôi mắt, hai tay nắm đao võ sĩ.

Bọn họ là ninja nước Anh.

Ninja là một đám cao thủ đặc thù của nước Anh.

Bọn họ tu hành nhẫn thuật, có thể che giấu biến hóa thân thể, lực sát thương rất mạnh, nên được gọi là ninja.

Đám ninja này đều có thực lực trên Nhân Cảnh lục trọng, còn có một số người là cao thủ Nhân Cảnh cửu trọng và Bán Bộ Huyền Cảnh.

Với thực lực của bọn họ, cộng thêm việc tu luyện nhẫn thuật, bọn họ có thể giết chết cao thủ Huyền Cảnh.

“Thiếu chủ cẩn thận, bọn họ là ninja nước Anh, biết nhẫn thuật!”

Khương Uyên kêu lên.

“Đây là nhẫn thuật mà Ngũ sư phụ nói?”

“Chỉ là học được chút da lông của thuật Ngũ Hành của Long Quốc cũng dám khoe khoang trước mặt tao!”

Diệp Phàm nhìn đàm ninja không ngừng biến hóa, ánh mắt lộ ra sự khinh thường.

Đám ninja cầm đao võ sĩ lao về phía Diệp Phàm.

Thân hình của bọn họ cực kỳ mờ ảo, làm người không thể nắm bắt chính xác được sự tồn tại của bọn họ, bởi vậy muốn né tránh đòn tấn công của bọn họ là một chuyện rất khó khăn.

Nhưng Diệp Phàm không hề tránh, hắn chỉ đứng yên ở đó.

Khi đao võ sĩ trong tay đám ninja kia sắp chạm vào cơ thể của Diệp Phàm, thân hình hắn lại biến mất,

Sắc mặt đám ninja kia thay đổi.

Bọn họ lập tức lùi lại.
Chương 105: Nhà họ Đường xảy ra chuyện!

Phụt phụt phụt!!!

Vô số tàn ảnh xuất hiện trước mặt đám ninja này.

Giây tiếp theo, Diệp Phàm xuất hiện.

Trong tay anh cầm một thanh kiếm ngắn màu đen, trên kiếm dính máu, dần dần dung nhập vào trong thân kiếm.

Cổ đám ninja bắn tung tóe máu, ngã xuống đất!

Diệp Phàm nhìn thiếu nữ loli với ánh mắt đầy sát ý, đi đến chỗ đối phương.

“Anh trai, anh thật sự muốn giết tôi?”

“Anh không sợ chị gái này không tỉnh sao?”

Thiếu nữ loli nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

“Chỉ bằng tí đồng thuật của cô cũng muốn uy hiếp tôi?”

Diệp Phàm khinh thường, nói.

Hắn đâm kiếm về phía đối phương.

Ầm!

Đột nhiên thiếu nữ loli ném ra một thứ, nổ mạnh, hóa thành một đám sương khói, không nhìn thấy gì.

Chờ đến khi Diệp Phàm xua tan sương khói, thiếu nữ loli kia đã biến mất.

“Chạy rất nhanh!”

Diệp Phàm nói.

Hắn đi đến trước mặt Đường Sở Sở, đâm một cây ngân châm vào một huyệt vị nào đó trên đại não.

Một phút sau.

Khi Diệp Phàm nhổ ngân châm, đồng tử tan rã của Đường Sở Sở phục hồi lại như bình thường, tỉnh táo lại.

“Anh Tiểu Phàm, em vừa bị gì vậy?”

Đường Sở Sở tỉnh lại, nhìn Diệp Phàm, hỏi.

“Vừa rồi em trúng đồng thuật, bây giờ không sao rồi!”

Diệp Phàm nói xong, đỡ Khương Uyên và A Cơ lên, hai người bọn họ chỉ bị thương nhẹ.

“Chúng ta đi thôi!”

Diệp Phàm nói.

“Chờ đã!”

Đột nhiên một người mặc quần áo màu đen xuất hiện.

“Không để yên đúng không?”

Diệp Phàm nhìn người này, sắc mặt lạnh lùng.

“Chúng ta là người của sở giám sát, vâng mệnh đến lấy lại ngọc Rồng, xin phối hợp với chúng tôi, giao ngọc Rồng ra!”

Người đàn ông lạnh lùng cầm đầu lên tiếng, lấy ra một tấm lệnh bài màu đen, đưa đến trước mặt Diệp Phàm.

“Sở giám sát?”

Diệp Phàm nhăn mày lại.

“Thiếu chủ, sở giám sát là một cơ quan cực kỳ quyền lực ở Long Quốc, ngang với sở tuần tra và một sở khác, là ba sở lớn nhất Long Quốc!”

Khương Uyên giới thiệu qua với Diệp Phàm.

“Tôi lấy được ngọc Rồng, các người nói muốn thì tôi phải đưa?”

Diệp Phàm nhìn đám người sở giám sát, lạnh nhạt nói.

“Chúng tôi sẽ bồi thường thích đáng cho cậu, nhưng chúng tôi cần phải mang ngọc Rồng về, đây là mệnh lên bên trên, cậu muốn đối địch với triều đình?”

Người đàn ông lạnh lùng kia nhìn Diệp Phàm, nói.

“Chưa từng có người có thể lấy đồ từ tay tôi!”

“Vì các người là sở giám sát, hôm nay tôi không giết các ngươi, cút đi!”

Diệp Phàm nói.

“Cậu…”

Sắc mặt của người đàn ông này lạnh đi, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy có người dám cãi lại lời của sở giám sát.

“Nếu cậu không giao ngọc Rồng ra, vậy…”

Ầm!!!

Người đàn ông này vừa mở miệng, Diệp Phàm nhấc chân đạp bay ra ngoài, mấy người khác của sở giám sát cũng bị đá bay, nằm trên mặt đất phun máu.

Đối mặt với sở tuần tra Diệp Phàm còn không sơ, nói gì đến sở giám sát chó má này.

Đột nhiên, điện thoại của Đường Sở Sở vang lên.

Cô nghe máy, cả người run lên, suýt chút nữa không cầm được điện thoại.

“Vâng, con về ngay đây!”

Sắc mặt của Đường Sở Sở trắng bệch.

“Sao vậy?”

Diệp Phàm nhìn cô, hỏi.

“Tập đoàn Đường thị bị người niêm phong!”

“Cha mẹ em và đám người bà nội cùng với toàn bộ lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Đường thị đều bị nhốt vào tù!”

Sắc mặt của Diệp Phàm vô cùng khó coi.

“Tại sao lại như vậy?”

Diệp Phàm nhăn mày lại.

“Không biết, em phải trở về!”

Đường Sở Sở sốt ruột nói.

“Bây giờ chúng ta trở về!”

Diệp Phàm nói.

“Thánh Nữ!”

Đột nhiên, một đám người nước ngoài xuất hiện, đi về phía đám người Diệp Phàm.

Bọn họ nhìn chằm chằm A Cơ, sắc mặt cực kỳ kích động.

“Tìm chết!”

Diệp Phàm cho rằng đám người này lại hướng về phía ngọc Rồng, không nói nhiều, bắn ngân châm ra.

Phụt phụt phụt!!!

Ngân châm đâm thẳng vào cơ thể của đám người nước ngoài này, bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã ngã trên mặt đất, tắt thở.

Tiếp theo, Diệp Phàm mang theo Đường Sở Sở và A Cơ trở về Thiên Hải.

Lúc ba người Diệp Phàm rời đi.

Lý Kiến dẫn theo thành viên của sở tuần tra đuổi đến đây.

Khi nhìn thấy thi thể đầy đất, sắc mặt đều thay đổi.

“Đội trưởng Tôn, sao anh lại ở đây?”

Lúc này Lý Kiến nhìn thấy người đàn ông của sở giám sát nằm trên mặt đất, sắc mặt thay đổi, vội vàng chạy đến.

“Lý đại nhân, ông đến đúng lúc lắm, nhanh triệu tập người đuổi theo tên nhóc vừa mới rời đi đi!”

“Tên đó đả thương bọn tôi, cầm ngọc Rồng đi rồi!”

“Tuyệt đối không thể buông tha!”

Sắc mặt của người đàn ông này cực kỳ khó coi.

“Người nọ là ai?”

Sắc mặt Lý Kiến thay đổi.

“Lý đại nhân, đó là Diệp thiếu, chuyện này mấy người đừng nhúng tay!”

Khương Uyên nói một câu với Lý Kiến rồi rời đi.

“Lại là cậu ta!”

Trong đầu của Lý Kiến hiện lên hình ảnh của Diệp Phàm.

“Đại nhân, người chết ở đây có ninja nước Anh, thiếu chủ Bá Vương Minh quận Nam Thiên, còn có một vị Long Tướng của điện Long Vương!”

Thành viên sở tuần tra kiểm tra xong thi thể trên mặt đất, nói với Lý Kiến.

“Không lẽ những người này đều do tên kia giết?”

“Tên kia thật sự không sợ?”

“Rốt cuộc cậu ta có địa vị gì?”

Sắc mặt Lý Kiến cực kỳ khó coi.

Hôm qua vì chuyện Ngụy Thiên Hiền bị giết, ông ta liên hệ với bên trên xin triệu tập cao thủ bắt Diệp Phàm, nhưng được đến câu trả lời bảo ông ta không cần nhúng tay vào chuyện này.

Câu trả lời này chứng minh Diệp Phàm tuyệt đối không phải người thường, thậm chí thân phận rất lớn đủ để ảnh hưởng đến sở tuần tra!

Nhưng hôm qua tên nhóc này vừa mới làm loạn sơn trang Ngụy thị, giết tổng quản đại nội, hôm nay lại giết nhiều người như vậy, ngay cả Minh thiếu chủ Nam Thiên và Long Tướng điện Long Vương cũng dám giết.

Tên này thực sự là một kẻ điên!

Mặc dù ông ta từng gặp rất nhiều thiếu gia có thân phận bối cảnh to lớn làm ra một vài chuyện kiêu ngạo, nhưng chưa bao giờ gặp một người không kiêng nể gì như Diệp Phàm!

So với Diệp Phàm, đám đại thiếu gia ở Đế Đô không là gì cả!

“Lý đại nhân, còn đứng ở đó làm gì? Nhanh cho người đuổi theo!”

Người đàn ông sở giám sát nhìn Lý Kiến, thúc giục.

“Đội trưởng Tôn, thân phận của người kia không đơn giản, tốt nhất báo lại với cấp trên rồi mới tiến hành xử lý!”

Lý Kiến nói.

“Mấy người là ai?”

Đột nhiên, người của sở tuần tra lên tiếng.

Lý Kiến quay đầu, nhìn thấy một đám người đi đến, là thiếu chủ quân Thanh Long và thuộc hạ.

Thiếu chủ quân Thanh Long bước lên phía trước, đi đến bên cạnh thi thể của người đàn ông đi theo hắn ta.

“To gan, vị này chính là thiếu chủ quân Thanh Long!”

Người bên cạnh thiếu chủ quân Thanh Long quát.

“Thiếu chủ quân Thanh Long!”

Lý Kiến nghe vậy vội vàng đi đến trước mặt vị thiếu chủ này: “Cậu là con trai của quân chủ quân Thanh Long, Mục Thiếu Kiệt?”

“Đúng vậy, hắn là người của quân Thanh Long, tôi muốn mang về!”

Mục Thiếu Kiệt nhìn thi thể của người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất, sắc mặt tối tăm.

“Không lẽ cũng do Diệp Phàm giết?”

Lý Kiệt nhìn thi thể quân Thanh Long trên mặt đất, sắc mặt thay đổi.

“Ông quen biết người đó?”

Mục Thiếu Kiệt nhìn chằm chằm Lý Kiến, sắc mặt lạnh lẽo.

“Biết, cậu ta tên là Diệp Phàm, là bạn trai của chủ tịch tập đoàn Đường thị Thiên Hải, hôm qua vừa mới giết tổng quản đại nội Ngụy Thiên Hiền.”

“Mục thiếu, thân phận của người này không đơn giản, nếu cậu muốn tìm cậu ta trả thù, xin hãy suy xét!”

Lý Kiệt nhắc nhở Mục Thiếu Kiệt.

Ông ta sợ nếu thiếu chủ quân Thanh Long đi tìm Diệp Phàm báo thù, sợ rằng chết thẳng cẳng.

Nếu Mục Thiếu Kiệt chết, cha của hắn ta, quân chủ quân Thanh Long, một trong bốn chiến thần của Long Quốc tuyệt đối sẽ không để yên, đến lúc đó toàn bộ quân Thanh Long xuất quân, cả Long Quốc sẽ đại loạn!

“Diệp Phàm ~”

“Tao nhớ kỹ mày!”

“Tên đó giết người của quân Thanh Long, chuyện này sẽ không yên!”

Mục Thiếu Kiệt lạnh lùng nói, mang theo thi thể của người đàn ông kia rời đi.

“Chủ nhân!”

Lúc này, cấp dưới của người đàn ông trung niên phòng 303 nhìn thấy thi thể của chủ nhân mình, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Lý Kiến nhìn về phía cấp dưới kia, nói: “Đây là…”

“Chủ nhân là người của Võ Phiệt!”

Cấp dưới nói.

“Võ Phiệt?”

Cả người Lý Kiến cứng đờ.

Võ Phiệt!

Đó là một trong chín môn phiệt ở Long Quốc, áp đảo mười thế gia lớn.

Người của một thế lực siêu cấp như vậy lại bị Diệp Phàm giết?

Lúc này, Lý Kiến đã kinh sợ không nói lên lời.

Ông ta chỉ biết, sợ rằng Long Quốc sắp loạn!

…...

Mấy tiếng sau.

Thiên Hải.

Diệp Phàm lái xe, đi với tốc độ nhanh trở về nơi này.

Bọn họ đi thẳng vào nhà họ Đường.

Nhưng bây giờ nhà họ Đường cực kỳ hỗn loạn, chỉ còn lại một vài người hầu.

Đám người Diệp Phàm biết được mọi chuyện từ đám người hầu, đám người Đường lão phu nhân bị tổng tốc Thiên Hải bắt đi.

“Đi, đi phủ tổng đốc!”

Diệp Phàm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK