Ngay lúc Vương Man chuẩn bị huy động toàn bộ lực lượng của nhà tù Tây Nam để tiến hành chế tài Diệp Phàm thì cổng nhà tù đột nhiên ầm ầm sập xuống.
Một tiếng hét lạnh lùng và tàn nhẫn truyền từ bên ngoài vào.
Ầm ầm ầm!
Những tiếng bước chân nặng nề như sấm vang lên, trực tiếp làm rung chuyển mặt đất của toàn bộ nhà tù.
Ngay lập tức, một luồng sát khí khiến người ta nghẹt thở tràn vào như lũ lụt vỡ đê, bao trùm toàn bộ nhà tù Tây Nam!
Vào lúc này, trong nhà tù Tây Nam, những tên tử tù, tội phạm nghiêm trọng, trên tay đã tước đoạt mạng sống của vô số sinh mạng, bao gồm cả những những tên ngang ngược có dã tâm hay bá chủ một vùng đã giết chóc vô số thì đều phải sợ hãi trước luồng sát khí đáng sợ này!
Bọn họ tự thấy rằng mình đã giết rất nhiều người, trên người bọn họ đều có sự thô bạo và sát khí.
Nhưng so với luồng sát khí này thì còn kém quá xa, căn bản là không thể so sánh được!
Lúc này, tù nhân, cai ngục, binh lính đóng quân trong nhà tù Tây Nam đều liếc nhìn về phía cửa nhà tù, bọn họ lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng chấn động, hoàn toàn choáng váng!
Chỉ nhìn thấy những nhóm bính lính được trang bị vũ khí đầy đủ đang bước vào cổng nhà tù.
Trên người bọn họ nhuốm đầy máu, thậm chí nhiều người còn có nhiều vết thương khác nhau trên cơ thể.
Nhưng lúc này, bọn họ tựa hồ đã quên mất những đau đớn này, trong mắt mỗi người đều mang theo một ý chí chiến đấu lạnh lùng và kiên quyết, trên người toát ra sát khí ngút trời, giống như một đám sát thần đến từ địa ngục!
Và họ đúng là quân Thiên Sách!
Những người dẫn đầu là Hoàng Bộ Thương, Mộ Bạch, Đồ Phu, Thẩm Thanh Y, Đoạn Thiên Bằng, Mục Kình Thiên và Đoàn Đao, bảy vị quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách!
Bảy người bọn họ cầm trên tay các loại vũ khí khác nhau, trên người nhuốm đầy máu, thậm chí có vài người trên cơ thể còn có nhiều vết thương khác nhau, như thể họ vừa trải qua một trận chiến lớn!
Quân Thiên Sách thực sự đã trải qua một trận chiến lớn.
Họ đã chiến đấu quyết liệt với chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang suốt một đêm.
Tổng số người của chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang là gần 30 vạn, gấp đôi quân Thiên Sách!
Nhưng cuối cùng, chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang đã bị quân Thiên Sách đánh đến không còn manh giáp và chịu tổn thất nặng nề, không thể ngăn cản được nữa mà để quân Thiên Sách vượt qua rào cản của mình, tiến đến nhà tù Tây Nam.
Về phần 500 nghìn quân ban đầu đóng quân bên ngoài nhà tù Tây Nam thuộc chiến khu Tây Bộ, cũng được điều động để ngăn chặn quân Thiên Sách, nhưng vẫn không thể ngăn chặn được quân đoàn này!
Trong mười mấy năm qua, danh tiếng và sức mạnh của quân Thiên Sách ngày càng suy giảm, hơn nữa còn bị các quân đoàn lớn chèn ép khắp nơi.
Nhưng trong một đêm này, dưới sự lãnh đạo của bảy vị quân đoàn trưởng, hơn nữa để nghĩ cách giải cứu vị thiếu quân chủ trong lòng họ, quân Thiên Sách đã trực tiếp bộc lộ tinh thần chiến đấu và sức mạnh thực sự của mình, áp đảo một trong năm chiến khu lớn của Long Quốc, chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang, một trong chín quân đoàn lớn.
Chính vì trận chiến này mà trên người của những binh lính của quân Thiên Sách mới có thể tràn ngập sát khí đáng sợ như vậy!
Giờ phút này, quân Thiên Sách giống như một con sư tử đã ngủ say nhiều năm, vừa tỉnh dậy là lần nữa khiến người khác thấy được sự khủng bố của bọn họ!
"Các... Các người..."
Lúc này, Vương Man trợn to hai mắt nhìn quân Thiên Sách trước mặt mình, kinh hãi đến không nói nên lời.
"Quân đoàn trưởng số 2 của quân Thiên Sách, Hoàng Bộ Thương, kính chào thiếu quân chủ!"
"Quân đoàn trưởng số 3 của quân Thiên Sách, Mộ Bạch, kính chào thiếu quân chủ!"
"Quân đoàn trưởng số 4 của quân Thiên Sách, Đồ Phu, kính chào thiếu quân chủ!"
"Quân đoàn trưởng số 5 của quân Thiên Sách, Thẩm Thanh Y, kính chào thiếu quân chủ!"
"Quân đoàn trưởng số 6 của quân Thiên Sách, Đoạn Thiên Bằng, kính chào thiếu quân chủ!"
"Quân đoàn trưởng số 7 của quân Thiên Sách, Mục Kình Thiên, kính chào thiếu quân chủ!"
"Quân đoàn trưởng số 8 của quân Thiên Sách, Đoàn Đao, kính chào thiếu quân chủ!"
Lúc này, bảy vị quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách trực tiếp quỳ xuống và đồng thanh hô lên với Diệp Phàm.
"Kính chào thiếu quân chủ!"
Ngay lập tức, tất cả các binh lính của quân Thiên Sách đi theo ở bảy vị quân đoàn trưởng cùng đồng loạt quỳ xuống và hô lên với Diệp Phàm.
Âm thanh của bọ họ to lớn vang dội, lan rộng khắp nhà tù Tây Nam, khiến không ít người có mặt ở đây phải ù màng nhĩ.
Lúc này, tất cả những người trong nhà tù Tây Nam đều sửng sốt đến ngẩn người!
Bọn họ không thể ngờ được quân Thiên Sách lại đột nhiên xuất hiện ở đây, thậm chí còn gọi Diệp Phàm là thiếu quân chủ!
Người này thực chất là thiếu quân chủ của quân Thiên Sách sao?
Làm sao có thể?
Vương Man lập tức sửng sốt đến ngớ người!
"Đứng lên đi!"
"Tại sao các người đều tới đây?"
Lúc này, Diệp Phàm mở miệng nói.
"Thiếu quân chủ gặp rắc rối, chúng tôi đã đến muộn, mong thiếu quân chủ thứ tội!"
Hoàng Bộ Thương nói thẳng.
"Không cần để ý những điều này!"
"Tuy nhiên, tôi thật sự không ngờ được, tôi và quân Thiên Sách lại gặp nhau ở đây!"
Diệp Phàm thở dài.
"Các chiến sĩ của quân Thiên Sách, tôi thay mặt Lục sư phụ của tôi - chiến thần Thiên Sách, xin lỗi các vị! Những năm qua ông ấy không ở đây, các vị đã vất vả rồi!"
Ngay sau đó, Diệp Phàm cúi đầu với mọi người trong quân Thiên Sách rồi nói.
"Thiếu quân chủ, chuyện này tuyệt đối không thể!"
"Thiếu tướng, chuyện này tuyệt đối không thể!"
"Mặc dù quân chủ không ở đây, nhưng ông ấy sẽ luôn là niềm tin trong lòng chúng tôi, là chiến thần bất bại của Long Quốc!"
"Đúng vậy!"
Những người lính của quân Thiên Sách sôi nổi nói.
Trong mắt mỗi người bọn họ đều lộ một sự cuồng nhiệt.
"Tuy rằng Lục sư phụ của tôi không còn ở đây, nhưng chỉ cần tôi còn ở đây, tôi sẽ khiến quân Thiên Sách trở lại thời kỳ đỉnh cao, một lần nữa trở thành quân đoàn đệ nhất của Long Quốc, khiến vô số quốc gia nghe danh đã khiếp sợ, đồng thời khiến quân Thiên Sách lại lần nữa trở thành chuẩn mực cho binh lính Long Quốc!"
Diệp Phàm trầm giọng nói.
"Chúng tôi tin tưởng thiếu quân chủ!"
Hoàng Bộ Thương và những người khác nói thẳng.
Xoẹt!
Sau đó, Hoàng Bộ Thương liếc nhìn Vương Man bằng ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn: “Vừa rồi chính ông là người muốn giết thiếu quân chủ sao?”
"Tôi..."
Vương Man nhìn Hoàng Bộ Thương, trong lòng tràn ngập sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Hoàng Bộ Thương cầm thanh kiếm gãy trong tay trái và đi thẳng về phía Vương Man.
"Ông… ông định làm gì?"
"Ông đừng tới đây!"
"Dừng lại!"
Vương Man nhìn thấy Hoàng Bộ Thương tới gần, sắc mặt thay đổi, không ngừng kêu lớn, nhưng lại không ngăn được bước chân của đối phương.
"Mau nổ súng, bắt lấy bọn họ!"
Vương Man ngay lập tức hét vào mặt những cai ngục và binh lính đóng quân tại nhà tù.
Vẻ mặt của những người cai ngục và binh lính xung quanh không ngừng thay đổi.
“Ai dám ra tay sẽ bị giết không thương tiếc!”
Đồ Phu trực tiếp gầm lên giận dữ.
Ngay lập tức, gần 10 vạn binh lính của quân Thiên Sách có mặt đã chĩa vũ khí thẳng vào các binh lính và cai ngục trong nhà tù, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào!
Những người cai ngục và binh lính đóng quân nhìn thấy cảnh tượng này đều sợ hãi đến mức không dám hành động liều lĩnh.
Tổng số người của bọn họ còn không vượt quá 100 nghìn, mặc dù có hỏa lực mạnh mẽ nhưng họ vẫn không dám chống lại khi phải đối mặt với đội quân Thiên Sách đằng đằng sát khí này!
Mặc dù trong những năm trở lại đây, quân Thiên Sách đã suy tàn, nhưng dù sao thì danh tiếng của quân Thiên Sách lúc đó rất vang dội, và danh tiếng của họ vẫn còn cho đến ngày nay!
Trong toàn bộ Long Quốc, ngoại trừ những quân đoàn lớn đó, binh lính của các quân đoàn khác vẫn không dám đối đầu trực diện với quân Thiên Sách!
"Người dám chạm vào thiếu quân chủ, chết!"
Lúc này, Hoàng Bộ Thương trực tiếp đi tới trước mặt Vương Man, lạnh lùng nói.
Phụt!
Nói xong, ông ta vung thanh kiếm gãy đang cầm trên tay trái, trong nháy mắt lóe tới trước mặt Vương Man rồi biến mất, máu từ trên cổ hắn ta lập tức phụt ra.
Một giây tiếp theo, đầu của Vương Man liền rơi khỏi cổ, hai mắt trợn to, chết không nhắm mắt!
Khi những người trong nhà tù Tây Nam nhìn thấy quản giáo chết như vậy, tất cả đều chết lặng.
"Các người… các người đúng là coi trời bằng vung!"
"Tôi sẽ lập tức báo cáo Nội Các, xử lý các người thật nghiêm khắc!"
Tên Hắc Long - cường giả của tổ Long đứng dậy, nhìn Diệp Phàm, và đám người Hoàng Bộ Thương hét lên lạnh lùng.
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Ánh mắt của đám người Hoàng Bộ Thương, Mộ Bạch, Đồ Phu đều nhìn người này chăm chú.
Khi Hắc Long bị những vị quân đoàn trưởng này nhìn chăm chú, trong lòng giật thót, định quay người bỏ đi.
Bùm!
Đồ Phu trực tiếp lao ra, tung một cú đấm giết chóc về phía đối phương.
Đối mặt với đòn tấn công của Đồ Phu, Hắc Long vung tay trái để chặn cú đấm này, nhưng ngay lập tức bị đánh bật lại.
Xẹt!
Mộ Bạch trực tiếp ra tay, thanh kiếm trong tay vẽ ra một đường sáng, đánh vào chỗ hiểm yếu của Hắc Long.
"Các người dám? Tôi là...."
Sắc mặt của Hắc Long thay đổi, hắn ta hét lên.