Chu Thiên Lâm đảo mắt qua.
Không ngờ đám binh lính này lại cầm dao găm đặt ngay trước cổ, tự sát tập thể.
Phụt phụt phụt!!!
Trong nháy mắt, đám chiến sĩ quân Thiên Lang đồng loạt ngã xuống đất, máu tươi phun ra từ cổ họng, chết toàn bộ!
Ầm!
Lúc này, vẻ mặt của Thiết Thủ và Quân Đao đều lộ ra vẻ vô cùng khó coi, vẻ mặt vô cùng tức giận.
“Chu quân chủ quản lý quân Thiên Lang quả nhiên là lợi hại, một ánh mắt đã khiến cho nhiều chiến sĩ can tâm tình nguyện đi chết như vậy!”
Hắc Uyên nói với vẻ mặt hết sức âm trầm.
“Hắc Uyên đại nhân, lời này không thể nói linh tinh được.”
“Bọn họ cảm thấy bản thân phản bội Long Quốc, nghiệp chướng nặng nề nên mới chết để đền tội, đâu phải do bản quân chủ chỉ thị!”
Chu Thiên Lâm thản nhiên nói, ông ta phủi sạch chuyện này!
“Thế sao? Tôi sẽ điều tra rõ sự việc này.”
“Nếu Chu quân chủ có tham gia, tôi bảo đảm sẽ đích thân tiễn ông vào ngục giam quân sự!”
Hắc Uyên lạnh lẽo nhìn Chu Thiên Lâm.
“Tùy cậu!”
Chu Thiên Lâm đáp.
“Lúc trước gia tộc Ito muốn giết tôi, có phải do ông sai khiến không?”
Lúc này, ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía Chu Thiên Lâm.
“Cậu…cậu là kẻ đã giết chết con trai tôi?”
Chu Thiên Lâm nhìn Diệp Phàm, đồng tử co rút lại, đột nhiên ông ta lớn giọng nói.
“Đúng thế, con trai ông là do tôi giết!”
“Thế nên ông đã chỉ thị cho người của gia tộc Ito tới giết tôi?”
Diệp Phàm hờ hững nói
Thấy kẻ thù giết chết con trai mình đứng trước mặt.
Trên người Chu Thiên Lâm tản ra một cỗ sát ý khủng bố, ánh mắt ông ta lóe lên ý định giết người.
Bầu không khí xung quanh như ngừng lại.
“Chu quân chủ, ông muốn làm gì?”
Hắc Uyên liếc mắt nhìn Chu Thiên Lâm.
“Hắn ta giết chết con trai tôi, cậu nói xem bản quân chủ muốn làm gì?”
Chu Thiên Lâm lạnh lùng đáp.
“Nếu ông muốn chết, tôi có thể tiễn ông đi gặp con trai của mình!”
Diệp Phàm bĩu môi.
Bộp!
Lúc này, Chu Thiên Lâm muốn ra tay nhưng Hắc Uyên đã ngăn ở trước mặt: “Chu quân chủ, chuyện liên quan tới mỏ quặng còn chưa điều tra rõ, tốt nhất ông đừng có làm ẩu!”
Ánh mắt Chu Thiên Lâm lóe lên nhìn về phía DIệp Phàm: “Ranh con, mày đợi đó, tao nhất định sẽ giết chết mày!”
Sau đó, ông ta dẫn theo thuộc hạ rời đi.
“Sao anh không để ông ta ra tay, vậy thì tôi có thể giết chết ông ta rồi!”
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hắc Uyên.
“Diệp thiếu, dù sao Chu Thiên Lâm cũng là quân chủ quân Thiên Lang, nếu ông ta chết thì quân Thiên Lang sẽ bạo động!”
“Hơn nữa, một khi cậu giết chết ông ta, chuyện này sẽ phiền phức hơn cả giết quận chúa Xuyên Vương!”
“Đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến cho Long Quốc chấn động!”
“Cậu yên tâm, chờ tôi tra ra ông ta liên quan tới mỏ quặng sắt, tôi sẽ tự tay bắt ông ta!”
Hắc Uyên nhìn Diệp Phàm nói.
“Tốt nhất là như thế.”
Diệp Phàm hừ một tiếng rồi rời đi.
Bên kia, Chu Thiên Lâm nhìn Mạc Lâm với vẻ mặt âm trầm: “Lập tức đưa mấy người gia tộc Ito rời khỏi đây, xóa sạch dấu vết, tuyệt đối không được để Long Hồn tra được bất kỳ dấu vết nào!”
“Quân chủ yên tâm, trước khi tới đây tôi đã cho người xử lý, Long Hồn sẽ không tra ra được!”
“Nhưng mà số quặng sắt kia vẫn chưa kịp đưa về Anh Quốc, phải xử trí thế nào?”
Mạc Lâm nói.
“Vận chuyển tới trụ sở bí mật, tất cả dùng để chế tạo vũ khí, đề phòng bất cứ tình huống nào!”
Chu Thiên Lâm đáp.
“Rõ!”
Mạc Lâm gật đầu, sau đó lại nói: “À đúng rồi, quân chủ, tên kia…”
“Để hắn sống thêm mấy ngày, đợi tỷ võ quân đoàn kết thúc rồi xử lý hắn sau!”
Vẻ mặt Chu Thiên Lâm lạnh lẽo.
Lúc này, tại một nơi bí mật nào đó ở Thục Châu.
Một người đàn ông tầm hai mươi tuổi mặc áo khoác dài đang ngồi uống rượu.
“Hồi bẩm công tử, hắn đã rời khỏi dãy núi Thiên Xuyên, nhưng vẫn chưa lấy được Long Tỷ!”
Lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen tới, hắn quỳ xuống báo cáo.
“Xem ra Long Tỷ bị người ta đoạt rồi, lần này ta muốn xem hắn trở về báo cáo kết quả như thế nào!”
“Lần này, ta sẽ khiến cho hắn không còn cơ hội trở mình nữa!”
Trong mắt người đàn ông trẻ tuổi lóe lên vẻ lạnh lẽo.
“Đúng rồi, đi điều tra xem ai đã lấy được Long Tỷ, chuyện liên quan tới Long Tỷ rất quan trọng, không được để rơi vào tay người ngoài!”
Người đàn ông dặn dò.
“Đã rõ!”
Gã đàn ông mặc đồ đen gật đầu.
Lúc này, mấy trăm người tập hợp bên ngoài nơi ở của Đường Sở Sở, dẫn đầu là một thanh niên da trắng với vẻ mặt u ám.
“Là anh!”
Lúc này, Đường Sở Sở bước ra, cô nhíu mày nhìn người đàn ông.
Trần Tiểu Manh và A Cơ, Tôn Tiểu Tiểu lần lượt đi ra, U Ảnh cũng xuất hiện.
“Các cô gái, lúc trước còn dám đánh tôi, hôm nay tôi sẽ cho các cô biết sự lợi hại của đại thiếu gia tộc Cô Tô!”
“Lên cho tao, bắt ba con đàn bà này lại, đừng làm bị thương, đêm nay bản thiếu phải vui đùa với cả ba em!”
Gã thanh niên trẻ lạnh lẽo nói.
Lúc trước, ba người Đường Sở Sở đi dạo phố thì gặp phải đại thiếu Cô Tô, một trong tứ đại bá chủ của Tây Nam, kết quả bị đối phương trêu ghẹo, Đường Sở Sở đã ra tay dạy dỗ hắn ta.
Hôm nay đối phương dẫn người tìm đến!
Ngay khi đại thiếu Cô Tô hạ lệnh, đám cao thủ gia tộc Cô Tô đã vọt lên.
Phụt phụt phụt!!!
Lúc này, U Ảnh cũng xông tới điên cuồng tấn công đám người.
Dưới sự công kích của U Ảnh, đám cao thủ Cô Tô gia tộc lần lượt ngã xuống đất, ngay cả một chiêu của ông cũng không ngăn được!
Trong nháy mắt, mấy trăm cao thủ gia tộc Cô Tô đều chết thảm.
Vị đại thiếu gia Cô Tô kia trực tiếp sợ ngây người!
Ngay khi U Ảnh muốn ra tay với vị đại thiếu gia Cô Tô này, cách đó không xa lại xuất hiện rất nhiều người.
Một giây sau, mấy nghìn bóng người mặc áo đỏ cầm đao, đằng đằng sát khí xuất hiện.
Bọn họ chính là đệ tử Đường Môn, dẫn đầu là môn chủ Đường Môn – Đường Chính Đức.
“Diệp Phàm ở đâu?”
Vẻ mặt Đường Chính Đức đầy sát ý quát, ánh mắt nhìn chằm chằm đám người Đường Sở Sở.
Lúc trước ông ta đã tra được mấy người này cùng một nhóm với Diệp Phàm vậy nên mới mang theo người giết tới.
“Ông tìm anh Tiểu Phàm làm gì?”
“Tôi muốn giết chết hắn, bảo hắn lăn ra đây!”
“Nếu không thì tất cả các người đều phải chết!”
Đường Chính Đức tức giận quát.
“Dựa vào ông mà cũng muốn giết thiếu chủ?”
U Ảnh khinh bỉ nhìn Đường Chính Nhân.
Vút!
Ánh mắt lạnh lẽo của Đường Chính Nhân nhìn về phía U Ảnh.
Ông ta bước lên, Đường đao dày nặng trực tiếp bổ tới đối phương.
Đi cùng nhát chém này là trận gió rít gào cuốn về phía U Ảnh, khiến ông không thể nào tránh thoát.
Ầm!!!
Đường Chính Đức bổ đao xuống, U Ảnh đã bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống cách đó hơn mười mét, trong miệng không ngừng phun ra máu, bị thương nghiêm trọng.
Lúc này, vẻ mặt của bốn người Đường Sở Sở đều thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
“Nếu thằng ranh kia không dám ra ngoài, vậy thì để các cô đi trước, chôn cùng con trai tôi!”
Đường Chính Đức nhìn bốn người với vẻ mặt đầy sát ý, đám đệ tử Đường Môn trực tiếp xông lên.
Đường Sở Sở vội vàng ra tay, đánh bay đám đệ tử Đường Môn ra ngoài.
Thấy thân thủ của Đường Sở Sở không tầm thường, Đường Chính Nhân lại bổ một đao xuống.
Một đao này của ông ta giống như Thái Sơn áp đỉnh, cảm giác áp bức cực kỳ đáng sợ, hư không dường như bị chia làm đôi.
Bịch bịch bịch!!!
Đường Sở Sở dốc toàn lực nhưng vẫn bị một đao của đối phương đánh lui, cô nên một tiếng, máu tươi từ khóe miệng tràn ra.
Vút!
Đường Chính Đức lại vung đao bổ về phía Đường Sở Sở.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một cây ngân châm bắn nhanh tới, đánh vào đường đao của Đường Chính Đức, làm lệch hướng, ngay cả bản thân ông ta cũng bị lui về phía sau vài bước!
Vụt!
Bóng dáng Diệp Phàm xuất hiện.
“Bà xã, em không sao chứ?”
Diệp Phàm vừa xuất hiện đã quan tâm nhìn Đường Sở Sở.
“Anh Tiểu Phàm, em không sao!
Đường Sở Sở lắc đầu rồi lau máu trên khóe miệng.
Diệp Phàm thấy Đường Sở Sở bị thương thì vẻ mặt trầm xuống, trong mắt lóe ra lửa giận ngập trời.
Ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Đường Chính Đức: “Dám làm bà xã tôi bị thương, ông muốn chết!”
Ngay khi Diệp Phàm định ra tay.
Đột nhiên xa xa truyền ra từng đợt tiếng bước chân nặng nề như sấm!
Ầm ầm ầm!!!
Kèm theo tiếng bước chân nặng nề này, toàn bộ mặt đất đều đang rung chuyển.
Giây sau, tất cả đều giật mình.
Chỉ thấy cách đó không xa, một đoàn chiến sĩ xuất hiện.
Tất cả bọn họ đều được trang bị vũ khí võ trang đầy đủ, ánh mắt cương nghị đi về phía này.
Nhìn qua có khoảng chừng mấy vạn chiến sĩ, tương đương với chiến lực của một chi quân đoàn cỡ trung!
Lúc này, bầu không khí như ngưng lại!
Đại chiến, hết sức căng thẳng!
Chương 282: Kẻ xúc phạm ta, giết!
Chỉ trong nháy mắt, mấy vạn chiến sĩ võ trang đầy đủ bất ngờ xuất hiện, nhanh chóng vây kín mấy cây số xung quanh!
Giờ khắc này, bầu không khí tại hiện trường vô cùng áp lực, có cảm giác như mây đen che kín đỉnh đầu!
Diệp Phàm, Đường Sở Sở, đường Chính Đức và đám người thiếu gia nhà họ Cô Tô nhìn chằm chằm vào đại quân mấy vạn người, trong mắt lộ rõ vẻ chấn động.
Chẳng lâu sau, đại quân tách ra hai bên trống một lối đi.
Mục Chiến, thống soái mới nhậm chức của chiến khu Tây Bộ, Mục Chiến bước ra, trên người mặc chiến phục, bả vai đính ba ngôi sao, vẻ mặt lạnh nhạt, tư thái vô cùng uy nghiêm!
"Mục tướng quân!"
"Sao ông lại tới đây?"
Thấy Mục Chiến xuất hiện, Đường Chính Đức lên tiếng hỏi.
"Đường môn chủ, thế vì sao ông cũng ở đây?"
Mục Chiến liếc Đường Chính Đức.
"Hạ đứa con trai của tôi bị người ta giết chết và hại thành người thực vật, tôi tới để báo thù!"
Đường Chính Đức lạnh lùng quát.
"Ồ, ai to gan thế, dám ra tay tàn nhẫn với thiếu gia Đường Môn?"
Mục Chiến kinh ngạc hỏi.
"Chính là người này!"
Đường Chính Đức lạnh lùng lia mắt về phía Diệp Phàm, bên trong lập loè sát ý băng lãnh.
"Lại là cậu!"
"Nhãi con, tới Thục Châu rồi tùy ý làm bậy nhỉ!"
"Có điều ngày lành của cậu đã kết thúc rồi, hôm nay bổn thống soái sẽ trừ hại vì dân, tử hình tên oắt cả gan làm loạn, phớt lờ luật pháp của Long Quốc ngay tại chỗ!"
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm, uy nghiêm quát.
"Thống soái? Ông thăng chức rồi?"
Diệp Phàm liếc đối phương.
"Không sai, hiện tại bản tướng quân đã là thống soái của chiến khu Tây Bộ, thống soái Nguyên Hạo từng cứu cậu lúc trước đã bị bên trên gọi về tiếp nhận điều tra."
"Hôm nay không ai có thể cứu cậu, kể cả Long Hồn!"
Mục Chiến lạnh băng quát.
"Vậy nên ông triệu tập đại quân của chiến khu Tây Bộ tới vây giết tôi?"
"Ông đang lạm dụng quân quyền đấy, có biết hậu quả của hành động này là thế nào không?"
Diệp Phàm lạnh nhạt hỏi.
"Hừ, cậu giết thiên kim của Xuyên Vương, bên trên đã ra lệnh phải nghiêm trị hung thủ, hôm nay bổn thống soái điều binh tiến đến là vì đối phó tên hung phạm cực ác là cậu, lạm dụng chức quyền chỗ nào?"
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng quát.
"Giết!!!"
Ngay sau đó, ông ta ra lệnh cho đại quân.
Trong phút chốc, mấy vạn chiến sĩ chiến khu Tây Bộ lập tức giơ cao súng ống trong tay, nhắm thẳng vào Diệp Phàm chuẩn bị bóp cò!
Đường Chính Đức vội vàng dẫn người Đường Môn tránh sang một bên, đại thiếu gia Cô Tô cũng vội vã chạy theo.
Thấy một màn này, Trần Tiểu Manh và Tôn Tiểu Tiểu sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nói không nên lời.
Đường Sở Sở khẽ nhíu mày, còn A Cơ vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt như cũ.
"Chỉ bằng bọn họ cũng muốn giết tôi?"
Diệp Phàm lạnh lùng quát.
Uỳnh!!!
Lúc mấy vạn chiến sĩ muốn bóp cò súng, bắn Diệp Phàm thành cái sàng, hắn bất ngờ giậm chân một cái.
Ngay sau đó, một tiếng gầm rú chói tai vang lên.
Mặt đất bùng phát một nguồn sức mạnh khủng bố, lấy Diệp Phàm là trung tâm, lan ra mấy ngàn mét xung quanh với xu thế thổi bay mọi thứ.
Chớp mắt, tất cả những sự vật nằm trong phạm vi đó đều nổ tan tác.
Mấy vạn chiến sĩ kia còn chưa kịp bóp cò súng đã bị nổ bay xa ra ngoài.
Chỉ trong mấy giây, toàn bộ chiến sĩ của chiến khu Tây Bộ mà Mục Chiến dẫn đến đều bị đánh bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, rối tinh rối mù!
Ngay cả bản thân Mục Chiến cũng bị nổ bay ra xa, đập mạnh xuống mặt đất hộc máu, nom vô cùng chật vật!
Giây phút đó, thấy một màn này, Đường Chính Đức và các đệ tử Đường Môn đều kinh ngạc đến chết đứng!
Diệp Phàm lạnh nhạt tiến về phía Mục Chiến.
"Cậu…"
Mục Chiến trợn trừng hai mắt.
Diệp Phàm giẫm một chân lên người ông ta, lạnh nhạt hỏi: "Ông muốn chết thế nào?"
"Tôi là thống soái chiến khu Tây Bộ, thiếu tướng ba sao, cậu dám giết tôi?"
Vẻ mặt Mục Chiến đầy khinh thường.
Quân hàm chia từ một đến chín sao, từ một đến ba là thiếu tướng, bốn đến sáu là trung tướng, sáu sao trở lên là đại tướng trấn quốc!
Mục Chiến là thiếu tướng ba sao, lại còn là thống soái một chiến khu, thân phận địa vị này rất có sức ảnh hưởng ở Long Quốc.
Nếu ông ta bị giết, chắc chắn sẽ tạo thành ảnh hưởng và hậu quả mà cả phủ quận chúa Xuyên Vương không thể gánh vác.
Đến lúc đó, toàn bộ Long Quốc đều rung chuyển, dấy lên mưa gió bão bùng!
Bởi vậy Mục Chiến tin Diệp Phàm không dám giết mình, dù sao thì không một ai có thể thừa nhận hậu quả của việc đó!
Thế nhưng, ông ta đã quá xem nhẹ lá gan của Diệp Phàm!
Đối với Diệp Phàm, trên đời này ngoại trừ cha mẹ, vợ và bảy vị sư phụ ra, không ai là không thể giết!
Thiếu tướng ba sao?
Thống soái chiến khu?
Thì tính sao?
Kẻ nào dám chọc ta, đều giết hết!
Răng rắc!
Diệp Phàm dẫm mạnh chân xuống chặt đứt cần cổ của Mục Chiến, giết chết vị thống soái mới nhậm chức chưa được bao lâu của chiến khu Tây Bộ!
Sau khi Mục Chiến bị giết, hiện trường yên tĩnh, lặng ngắt như tờ!
Mấy vạn chiến sĩ chiến khu Tây Bộ ngã sóng soài trên đất, đám người Đường Môn cách đó không xa, kể cả Trần Tiểu Manh lẫn Tôn Tiểu Tiểu đều ngạc nhiên sững người!
Tiếng hít thở mạnh liên tục vang lên, tất cả mọi người đều chết lặng!
Hai tròng mắt của Đường Chính Đức trợn tròn, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm, tâm trạng vô cùng chấn động.
Tuy ông ta là môn chủ Đường Môn nhưng cũng không có lá gan sát hại một vị tướng quân, hơn nữa đối phương còn là thống soái chiến khu quyền cao chức trọng.
Này khác gì nhổ răng trong miệng hổ, tự tìm đường chết chứ!
Dù thực lực của một người có mạnh đến đâu cũng không thể chống lại cả một quốc gia được!
Huống hồ, với nội tình của Long Quốc, muốn ra tay thì trấn áp cường giả Thiên Cảnh dễ như trở bàn tay!
Nhưng Diệp Phàm lại làm chuyện đó!
Khiến Đường Chính Đức kinh hãi đến mức nói không nên lời!
"Cút!!!"
Sau khi giết chết Mục Chiến, Diệp Phàm lia mắt về phía chiến sĩ chiến khu Tây Bộ, quát lạnh, giọng nói tràn ngập sát ý khủng bố!
Mấy vạn chiến sĩ chiến khu Tây Bộ hoảng sợ run rẩy, vội vàng đứng dậy rời đi ngay.
"Mang thi thể ông ta theo!"
Diệp Phàm quát hai tên cấp dưới của Mục Chiến.
Trong mắt hai người kia lộ vẻ sợ hãi sâu sắc, cả hai nhanh chóng nhấc thi thể Mục Chiến lên rồi bỏ chạy!
Tạch!
Diệp Phàm lại dời mắt về phía Đường Chính Đức: "Trọng thương cấp dưới của tôi, xúc phạm người phụ nữ của tôi, ông muốn chết thế nào?"
Đối mặt với sự chất vất của hắn, Đường Chính Đức âm u nói: "Oắt con, mày giết Mục tướng quân, bên trên sẽ không tha cho mày đâu, mày chết chắc rồi!"
"Yên tâm, chắc chắn ông sẽ chết trước khi tôi chết!"
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Uỳnh!!!
Con ngươi Đường Chính Đức khẽ co rút, bộc phát toàn bộ sức mạnh, tay cầm đường đao bổ về phía Diệp Phàm.
Một đao này không hề nương tay.
Từ biểu hiện vừa rồi của Diệp Phàm, ông ta có thể nhìn ra người này vô cùng mạnh, bởi vậy không dám có chút khinh thường nào!
Thấy đối phương bổ đao tới, Diệp Phàm không thèm chớp mắt lấy một cái, búng tay.
Keng!
Răng rắc!
Tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên.
Thanh đao dày rộng trong tay Đường Chính Đức lập tức bị một ngón tay của Diệp Phàm búng nát!
Không đợi ông ta phản ứng lại, hắn đã bóp chặt yết hầu đối phương, nhấc lên.
"Ông có thể đi gặp mặt con trai mình rồi!"
Răng rắc!
Dứt lời, hắn bóp nát cổ họng Đường Chính Đức.
Giây phút đó, đôi mắt ông ta trừng lớn, hai con ngươi tràn ngập vẻ không cam lòng, chết không nhắm mắt.
Thấy môn chủ nhà mình bị giết, người Đường Môn tức khắc dại ra!
Vụt! Vụt!
Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ đi theo Diệp Phàm cũng ra tay, chém giết đệ tử Đường Môn.
Diệp Phàm thì lại tiến tới trước mặt U Ảnh, huy động ngân châm trị liệu cho ông ta.
Dưới sự chữa trị của Diệp Phàm, thương thế của U Ảnh nhanh chóng khôi phục.
"Đa tạ thiếu chủ!"
U Ảnh lên tiếng.
"Cậu chính là Diệp Phàm?"
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh nhạt vô tình truyền đến.
Một người áo đen đeo kiếm xuất hiện tại đây, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
"Ông là vị kia?"
Diệp Phàm quan sát đối phương.
"Hạng mười bảy Hắc Bảng, Kiếm Khiếu!"
Người áo đen kia lạnh lùng quát.
"Người Hắc Bảng?"
Diệp Phàm chớp mắt: "Ai phái ông tới?"
Hiện giờ nhà họ Hạng đã diệt vong, giải thưởng lúc trước cũng bị huỷ bỏ, sao người Hắc Bảng lại tìm đến nữa?
"Có người muốn lấy mệnh cậu!"
Vị cường giả xếp hạng mười bảy Hắc Bảng lạnh lùng quát.
Vèo vèo vèo!!!
Kế tiếp, một đám người ồ ạt chạy tới nơi này.
Hầu hết trong số này đều là người nước ngoài, tay cầm đủ loại vũ khí, cả người tỏa ra hơi thở khát máu lạnh băng.
"Tổ chức Thiên U cấp A!"
"Tổ chức Ảnh Sát cấp S!"
"Dong binh đoàn Huyết Đồ cấp S!"
"Tổ chức Hồn Diệt cấp SS!"
"Còn có…"
U Ảnh quan sát đám người kia, khiếp sợ nói.
Tất cả những người này đều đến từ các tổ chức sát thủ của thế giới ngầm, trong đó mấy chục cấp A, gần mười cấp S, thậm chí còn có một vài tổ chức cấp SS.
Cộng hết lại, nhân số vượt một ngàn người!
Sức chiến đấu của hơn một ngàn người này khủng bố đến mức có thể sánh ngang một quân đoàn vạn người.
Dù sao thì bọn họ đều là tinh anh của các tổ chức ở thế giới ngầm, mỗi một tên đều trải qua vô số huấn luyện và giết chóc, chiến lực vượt trội!
Ngoài ra, còn có rất nhiều cường giả Hắc Bảng xuất hiện.
Giờ phút này, bọn họ đều tụ tập tại đây, cả đám lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm không chớp mắt.
"Mấy người đều được thuê tới giết tôi?"
Diệp Phàm đánh giá đám cường giả đến từ thế giới ngầm.
"Oắt con, xem ra người cậu đắc tội rất xem trọng cậu, thế mà lại thuê nhiều người như vậy tới xử lý cậu!"
Hạng mười bảy Hắc Bảng Kiếm Khiếu hừ lạnh.
"Đã là kiến hôi thì nhiều đến mấy vẫn chỉ là kiến hôi!"
Diệp Phàm bĩu môi, khinh thường nói.
Tạch!!!
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt mấy cường giả thế giới ngầm lập tức trầm xuống, trong mắt tràn ngập vẻ tức giận.
Bọn họ không ngờ Diệp Phàm dám khiêu khích như thế, đây không phải tự tìm chết à?
"Ranh con xấc xược, đi chết đi!"
Một cường giả thế giới ngầm nhịn không được, vọt thẳng đến trước mặt Diệp Phàm.
Phụt!
Đúng lúc này, một bàn tay ngọc ngà thò ra, xuyên thủng lồng ngực người kia, máu me bắn tung toé.
Tên cường giả thế giới ngầm kia chưa kịp phản ứng đã đi chầu Diêm Vương!
Người ra tay là Cơ Như Yên!
"Chết!"
Đôi mắt xinh đẹp của Cơ Như Yên đầy sát ý, miệng thốt ra một chữ, sau đó lao về phía đám cường giả thế giới ngầm.
Tuy đó thực lực những người kia mạnh nhưng ở Cơ Như Yên trước mặt lại chẳng thấm vào đâu, bị cô ấy giết như ngóe.
Hạng mười bảy Hắc Bảng rút kiếm chém về phía Diệp Phàm.
Phụt!
Có điều đối phương chỉ vừa rút kiếm ra thì nơi cổ họng đã phun trào máu tươi.
Diệp Phàm nắm đoản kiếm đứng trước mặt ông ta, đoản kiếm đen nhánh tỏa ra quang mang băng lãnh, tràn đầy cảm giác chấn nhiếp!
Cường giả hạng mười bảy Hắc Bảng quỳ rạp xuống đất, chết không nhắm mắt!
Chẳng lâu sau, hơn một ngàn cường giả thế giới ngầm đã bị Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ liên thủ giết đến mức tan rã.
Nguyên một đám đều là tinh anh của thế giới ngầm, lượng người từng giết đều vượt qua ba con số nhưng khi đối mặt với hai cô gái Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ lại hoàn toàn rơi xuống thế yếu, không thể chống cự!
Vèo!
Vèo!
Ngay thời khắc mấu chốt, hai bóng đen bỗng vụt ra, bay thẳng về phía Diệp Phàm.
Chương 283: Bốn Phiệt đều đến
Toàn thân hai kẻ này tràn ngập tà khí lạnh lẽo, đôi mắt bọn chúng đằng đằng sát khí, trong tay cầm chặt lưỡi dao sắc bén nhuốm đậm máu tươi, giống như hai sát thần vừa giáng thế.
Sát khí trên người bọn chúng mang đến cảm giác áp bức cực kỳ đáng sợ!
Sự áp bức này cũng đủ để khiến một chiến sĩ không vững ý chí mất đi khả năng chiến đấu!
Thế nhưng khi Diệp Phàm đối mặt với hai kẻ này, hắn nhanh chóng vung con dao găm màu đen trong tay lên.
Phụt! Phụt!
Bọn chúng lập tức cứng đờ, máu từ cổ họng phun ra không ngừng.
Bọn chúng không tin nổi mở to mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Vút vút!
Giây tiếp theo, hai âm thanh chói tai chợt vang lên, lại có thêm hai kẻ xuất hiện sau lưng Diệp Phàm, toàn thân tỏa ra sát khí lao nhanh về phía hắn.
Với tốc độ tấn công kinh người của bọn chúng, ngay cả những chiến binh Địa Cảnh cấp chín cũng khó mà kịp thời tránh thoát.
Nhưng sau lưng Diệp Phàm tựa như có mắt, ngay lúc lưỡi dao sắc bén của bọn chúng sắp đâm vào người Diệp Phàm thì bóng dáng của hắn đột nhiên biến mất.
Vẻ mặt của hai kẻ này liền thay đổi, đang tính rút lui thì bọn chúng lại cảm thấy đằng sau lưng của mình như có bóng ma đang đòi mạng, khiến bọn chúng cảm giác như vừa rơi vào hầm băng.
Ngay lập tức, xuất hiện hai bàn tay to lớn từ phía sau tóm lấy cổ bọn chúng rồi nâng lên.
Chủ nhân của đôi bàn tay to lớn này chính là Diệp Phàm.
“Các người là ai?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
Trong lòng bọn chúng run rẩy không ngừng, bọn chúng sao có thể ngờ được mục tiêu mà mình phải đối phó lần này lại mạnh như vậy, hắn chỉ cần vung tay đã có thể chém chết hai hung thần hơn nữa còn nhẹ nhàng hạ gục hai người bọn họ.
Năng lực và thủ đoạn như thế quả thực khiến người ta phải kinh ngạc!
Từ khi nào một yêu nghiệt cường đại như thế này lại xuất hiện trên thế giới chứ?
Trong lòng hai kẻ đó cực kỳ chấn động.
Nhưng kinh ngạc thì đã sao, đối mặt với câu hỏi của Diệp Phàm, hai kẻ đó đều không trả lời.
Răng rắc! Răng rắc!
Thấy bọn chúng im lặng, Diệp Phàm cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp bóp cổ chúng.
Bịch! Bịch!
Sau đó Diệp Phàm tùy tiện ném xác bọn chúng vào chung với hai cái xác vừa nãy.
Hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bốn tên này.
Bọn chúng cho dù là sức chiến đấu hay thân thủ đều rất mạnh, vượt xa những chiến binh bóng tối.
Đặc biệt là luồng sát khí trên người bọn chúng, chứng tỏ thân phận không hề đơn giản.
“Không ngờ rằng ngay cả người của Đồ Long Sơn Trang cũng đã ra tay rồi!”
“Công tử quả nhiên đã đắc tội không ít người!” Lúc này, một tiếng thở dài vang lên.
Chính là nữ tử mặc Lục y đã từng xuất hiện ở thung lũng trước đây.
“Là cô?”
“Làm sao? Cô còn muốn Long Tỷ à?” Diệp Phàm liếc nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi.
“Công tử, tôi xin tự giới thiệu. Tôi là Đoan Mộc Cẩn, đến từ một trong những Cửu Đại Môn Phiệt của Long Quốc - Đoan Mộc Phiệt!” Cô ta nhìn Diệp Phàm và nói.
Cô ta chính là Đoan Mộc Cẩn, người đứng đầu hiện tại của Đoan Mộc Phiệt.
“Đoan Mộc Phiệt?”
“Sao nào?”
“Cô muốn ỷ thế hiếp người sao?” Diệp Phàm lạnh lẽo quát.
“Công tử ngay cả người của hoàng tộc còn dám giết, thì Đoan Mộc Phiệt nhỏ bé của tôi sao có thể hiếp đáp được anh đây?”
“Tối nay tôi tới đây vì muốn cùng công tử thương lượng một chuyện!” Đoan Mộc Cẩn nhìn Diệp Phàm, nhẹ giọng nói.
“Thương lượng? Chuyện gì?” Ánh mắt Diệp Phàm khẽ lóe lên.
“Chúng ta có thể tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện cặn kẽ được không?” Đoan Mộc Cẩn nói.
Đúng lúc Diệp Phàm đang định trả lời thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Phiệt chủ Đoan Mộc Phiệt, cô muốn tìm nơi yên tĩnh để nói gì với tên nhóc con này vậy?”
Vừa dứt lời, một đám người liền xuất hiện!
Dẫn đầu là ba người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền, thái dương lồi lõm, vẻ mặt lạnh lẽo, tỏa ra sát khí đáng sợ, phía sau bọn họ là một nhóm chiến binh có thực lực Nhân Cảnh trở lên.
“Đại hộ pháp, tam hộ pháp và tứ hộ pháp của Vũ Phiệt!”
“Ngọn gió nào đã đưa mấy người đến đây vậy?” Đoan Mộc Cẩn liếc nhìn ba người, nhẹ giọng nói.
Ba người bọn họ chính là ba đại hộ pháp của Vũ Phiệt, người đứng sau bọn họ chính là cường giả của Vũ Phiệt!
“Phiệt chủ Đoan Mộc Phiệt, chúng tôi nhận mệnh lệnh đến đoạt Long Tỷ, không ngờ lại gặp được cô ở đây!”
“Lúc nãy nghe thấy lời phiệt chủ Đoan Mộc Phiệt vừa nói, hy vọng cô có thể tự trọng một chút!” Đại hộ pháp của Vũ Phiệt nhìn Đoan Mộc Cẩn rồi trầm giọng nói.
“Ý anh là gì?” Đoan Mộc Cẩn khẽ cau mày.
“Đoan Mộc Cẩn, cô chính là người phụ nữ mà phiệt chủ của chúng tôi thích, đương nhiên không thể có quan hệ với người đàn ông khác, vừa nãy cô còn muốn làm gì với tên nhóc con này?” Tam hộ pháp của Vũ Phiệt trực tiếp hét lên.
Soạt!
Sắc mặt của Đoan Mộc Cẩn lập tức tối sầm lại, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo nói: “Đoan Mộc Cẩn này muốn làm gì, không đến lượt anh can thiệp vào. Còn Vũ Thiên Khiếu muốn có được tôi, thì cứ chờ kiếp sau đi, kiếp này đừng có mơ!”
“Đoan Mộc Cẩn, tuy rằng cô bây giờ đã ngồi lên vị trí phiệt chủ, thế nhưng một bàn tay làm sao vỗ thành tiếng? Nếu như không có sự giúp đỡ của phiệt chủ chúng tôi, e rằng chức vị này của cô cũng không ngồi vững được!”
“Lần này cô một mình đến Tây Nam cũng vì muốn lấy được Long Tỷ, nhân cơ hội này nắm vững vị trí phiệt chủ của mình. Vậy tại sao không trực tiếp nhờ phiệt chủ của chúng tôi giúp đỡ?”
“Chỉ cần một câu nói của phiệt chủ chúng tôi, mấy lão già trong Đoan Mộc Phiệt đó còn có thể dám không phục tùng cô sao? Việc gì phải vất vả như vậy?” Đại hộ pháp của Vũ Phiệt nhìn Đoan Mộc Cẩn rồi nói.
“Không cần!”
Đoan Mộc Cẩn nói thẳng, liếc nhìn Diệp Phàm: “Công tử, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta hãy tìm một nơi nào đó nói chuyện đi!”
“Nhóc con, mau giao Long Tỷ ra rồi tự sát đi, chúng tao có thể cho mày được toàn thây!” Đại hộ pháp của Vũ Phiệt khinh thường liếc nhìn Diệp Phàm.
Gã ta tin chắc rằng Diệp Phàm sẽ ngoan ngoãn làm theo lời gã nói.
“Vũ Phiệt?” Diệp Phàm liếc nhìn nhóm người này.
Trước đây hắn và Vũ Phiệt có xích mích với nhau, không ngờ hôm nay lại gặp lại, đúng là oan gia ngõ hẹp!
“Chúng mày tự sát đi, tao sẽ cho chúng mày được toàn thây!”
Diệp Phàm trực tiếp đáp lại nguyên văn lời của đại hộ pháp Vũ Phiệt vừa nói.
“Muốn chết!”
Sắc mặt của hai hộ pháp còn lại liền tối sầm rồi ngay lập tức ra tay.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt! ! !
“Vũ Phiệt các người cứ việc giết hắn, nhưng Long Tỷ phải giao cho Lâm Phiệt chúng ta!” Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo khác chợt vang lên.
Lại một nhóm người khác xuất hiện ở đây, dẫn đầu là một ông già.
“Tứ trưởng lão của Lâm Phiệt!” Đại hộ pháp của Vũ Phiệt liếc nhìn đối phương.
Lão già này không ai khác chính là tứ trưởng lão của Lâm Phiệt.
Bây giờ, người của Lâm Phiệt, Vũ Phiệt và Đoan Mộc Phiệt đều có mặt ở đây!
Đoan Mộc Cẩn nhìn người của Lâm Phiệt và Vũ Phiệt, ánh mắt chợt lóe lên.
“Lâm Phiệt!”
Cơ Như Yên là người đã giết chết những chiến binh bóng tối trước đó, lúc này lại nhìn người của Lâm Phiệt, trong mắt lóe lên tia sát ý.
Diệp Phàm cũng nhìn tứ trưởng lão của Lâm Phiệt, lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu như đã đến đông đủ rồi thì cùng nhau lên đi!”
Xoẹt, xoẹt, xoẹt! ! !
Bọn họ còn chưa kịp ra tay thì lại có hàng nghìn người đã xuất hiện.
Bọn họ đều mặc chiến giáp, từng người đều có đôi mắt lạnh lẽo, sát khí sắc bén, tất cả đều là chiến binh Nhân Cảnh trở lên, dẫn đầu là một người đàn ông chưa đầy ba mươi tuổi, gương mặt lạnh lùng, trong mắt có chút ngỗ nghịch.
“Quân đoàn Đông Phương?”
“Không nghĩ tới người Đông Phương Phiệt cũng tới!” Đại hộ pháp của Vũ Phiệt liếc nhìn đám người này.
Hàng ngàn người này là người của Quân đoàn Đông Phương, thuộc hạ của Đông Phương Phiệt.
Quân đoàn Đông Phương là quân đoàn chiến đấu do Đông Phương Phiệt đặc biệt xây dựng, có sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, là vũ khí mạnh nhất của Đông Phương Phiệt!
Trong số Cửu Phiệt, thì vị trí của Đông Phương Phiệt cũng đứng thứ ba.
Trong đám người có mặt ở đây, có lẽ chỉ có Vũ Phiệt mới có thể đấu lại Đông Phương Phiệt, còn Lâm Phiệt và Đoan Mộc Phiệt không đáng nhắc tới.
“Các vị, Đông Phương Phiệt đã muốn Long Tỷ này rồi, vậy nên mấy người hãy quay về đi!”
Người đứng đầu của Quân đoàn Đông Phương kiêu ngạo liếc nhìn đám người, lạnh lùng nói.
“Đông Phương Phiệt các người nói muốn là có thể lấy được sao, còn thật sự cho rằng mình đứng đầu Cửu Phiệt à?” Tam hộ pháp của Vũ Phiệt bất mãn nói.
“Tuy rằng Đông Phương Phiệt các người cường đại, nhưng muốn Lâm Phiệt chúng ta thoái lui cũng không dễ dàng như vậy đâu!” Tứ trưởng lão của Lâm Phiệt nói thẳng.
Rõ ràng bọn họ chẳng ai muốn từ bỏ Long Tỷ.
“Chỉ dựa vào mấy người mà cũng muốn cướp Long Tỷ từ tay công tử sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
“Các người tốt nhất nên ngoan ngoãn cút khỏi đây đi, nếu để công tử ra tay, các người đều phải chết!” Lúc này Đoan Mộc Cẩn liếc nhìn đám người rồi nói.
Vừa dứt lời, sắc mặt của Đông Phương Phiệt, Vũ Phiệt và Lâm Phiệt đều tối sầm lại, hiển nhiên đã cực kỳ tức giận.
Lời nói của Đoan Mộc Cẩn rõ ràng là coi thường bọn họ, bọn họ làm sao có thể bị sỉ nhục như vậy?
Vậy nên bọn họ đều lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Bọn họ không hề biết của Diệp Phàm đã ra tay như thế nào ở thung lũng dãy núi Xuyên, bọn họ chỉ mới nhận được tin tức Long Tỷ nằm trong tay Diệp Phàm.
Nếu bọn họ biết ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần chết như thế nào, e rằng bọn họ sẽ chẳng dám ra tay với Diệp Phạm!
Diệp Phàm liếc mắt Đoan Mộc Cẩn, rồi nhìn về đám người: “Muốn chết thì sẽ được toại nguyện, còn muốn sống thì mau cút ra ngoài!”
“Nhóc con, mày cũng mạnh miệng ghê nhỉ?”
“Hôm nay tao thật sự muốn xem mày mạnh như thế nào!”
“Quân đoàn Đông Phương nhận lệnh, giết!”
Tên đàn ông đứng đầu Quân đoàn Đông Phương hét lên.
Lập tức, hàng ngàn người của Quân đoàn Đông Phương lao lên bao vây Diệp Phàm.
Nhóm người này được đào tạo bài bản, có tổ chức và cực kỳ mạnh mẽ, xứng đáng là quân đoàn mạnh nhất của Đông Phương Phiệt!
Đây chỉ là một phần nhỏ của Quân đoàn Đông Phương, sức chiến đấu của toàn bộ quân đoàn càng đáng sợ hơn nữa!
Thế nhưng quân đoàn này vẫn bị Diệp Phàm dễ dàng tấn công lại.
Hắn lao ra rồi lại vung con dao găm màu đen, lưỡi dao chém đến đâu người ngã chết ra đến đó.
Trong nháy mắt, hàng ngàn người của Quân đoàn Đông Phương lần lượt bị Diệp Phàm giết chết, thất bại vô cùng thảm hại.
Cuối cùng, mấy ngàn người này đều bị một mình Diệp Phàm giết chết, chỉ còn sót lại nên tên đàn ông.
“Mày… mày làm sao có thể mạnh như vậy?”
Tên đàn ông đó nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt không thể tin nổi.
Diệp Phàm có lẽ cũng trạc tuổi hắn ta, hắn ta dù sao cũng là thống lĩnh của một nhánh quân đoàn, hắn ta tưởng rằng mình đã mạnh lắm rồi, nhưng bây giờ xem ra so với Diệp Phàm, hắn ta chẳng là gì cả!
“Là do chúng mày quá yếu!”
Diệp Phàm nhếch môi, rút dao ra, giết chết tên đàn ông đó.
Thế là toàn bộ người của Đông Phương Phiệt cử đến đều bị tiêu diệt.
Lúc này, những người của Vũ Phiệt và Lâm Phiệt có chút hoảng sợ nhìn Lâm Phàm.
Họ không bao giờ nghĩ rằng một tên nhóc con trẻ tuổi lại có sức mạnh như vậy, có thể sánh ngang với thiên tài mạnh nhất của bọn họ, thật sự rất mạnh!
Lộc cộc lộc cộc!
Đột nhiên, có tiếng bước chân nặng nề như tiếng sấm vang lên.
Chương 284: Điện Thiên Thần không thể chịu sỉ nhục!
Cách đó không xa có một quân đoàn khổng lồ xuất hiện.
Toàn bộ binh lính trong quân đoàn này đều mặc áo giáp màu vàng kim, trong tay cầm trường mâu vàng kim, ánh mắt lạnh lùng, khí thế hùng mạnh!
Bọn họ chính là thành viên của đoàn Thánh kỵ sĩ mà Thánh điện phái tới.
Trước đoàn Thánh kỵ sĩ này, đã có một đoàn khác do Trưởng Thánh kỵ sĩ James dẫn đầu đến đối phó Diệp Phàm, kết quả bị diệt hết khiến Thánh điện giận dữ.
Lần này Thánh điện thậm chí còn điều ra ba vị Trưởng Thánh kỵ sĩ khác thống lĩnh ba vạn Thánh kỵ sĩ tới đây chính là vì để hoàn toàn tiêu diệt Diệp Phàm.
Vì để ba vạn người này bước chân vào được Long Quốc, Thánh điện cũng tốn không ít công sức, nếu không thì nhiều người như thế này hoàn toàn không thể nào bước vào được Long Quốc!
“Này…”
Lúc này, đám người Lâm Phiệt và Võ Phiệt cùng với Đoan Mộc Cẩn đang cực kì chấn động nhìn ba vạn người trước mặt.
Đoàn Thánh kỵ sĩ ba vạn người này bước chân nhịp nhàng và thống nhất, dẫm trên mặt đất gây ra tiếng vang không nhỏ, khiến cho toàn bộ mặt đất đều xuất hiện vết nứt, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!
Mà ba vạn người này còn đáng sợ hơn không biết gấp bao nhiêu lần so với mấy vạn chiến sĩ ở chiến khu Tây Bộ kia!
Lúc này, trước mặt đoàn Thánh kỵ sĩ ba vạn người này có ba người đang đứng, tỏa ra hơi thở đáng sợ, chính là ba Trưởng Thánh kỵ sĩ của đoàn.
Ở giữa là một vị tóc tím, cả người tỏa ra khí tức điên cuồng, chính là Lôi Sâm, người đứng hàng thứ ba trong số thập đại Trưởng Thánh kỵ sĩ.
Ở đoàn Thánh kỵ sĩ, hắn chỉ đứng sau hai vị Trưởng Thánh kỵ sĩ khác và Đoàn Trưởng Thánh kỵ sĩ, bởi vậy có thể thấy thực lực của hắn ta mạnh tới mức nào.
“Cậu chính là người Long Quốc đã giết hại James?”
Tròng mắt ẩn chứa ánh sét lập lòe của Lôi Sâm đang nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, lạnh lùng quát lên ra oai.
“Thánh điện các người đúng là không ngừng đấy!”
“Đã chết nhiều người như thế rồi vẫn còn dám tới, xem ra các người không chết không sợ rồi!”
Diệp Phàm nhìn Lôi Sâm, lạnh lùng nói.
Đùng!
Trong nháy mắt, một luồng sấm sét kinh khủng giáng xuống, nhắm thẳng vào Diệp Phàm.
Diệp Phàm khua kiếm một cái, chém đôi luôn tia sét kia ra.
Tia sét vừa rồi đến từ Lôi Sâm, hắn ta chính là một thuật sĩ cường đại, đương nhiên ở ngoại quốc, người như bọn họ được gọi là dị năng giả.
Lôi Sâm là một dị năng giả cấp bốn!
Ở nước ngoài, dị năng giả được chia ra làm chín cấp bậc, cấp bậc càng cao thì thực lực càng mạnh!
Lôi Sâm thân là dị năng giả cấp bốn, hắn ta cũng có thực lực tương đương với võ giả Trung Thiên cảnh ở Long Quốc!
Hắn ta điều khiển lực lượng thiên nhiên thuộc tính lôi, hóa thành sấm sét không ngừng đánh về phía Diệp Phàm.
Đùng đùng!
Trong lúc nhất thời, trước mặt Diệp Phàm không ngừng vang lên âm thanh sấm sét nổ, từng tia sét bổ về phía hắn, trận chiến này thật sự quá khủng bố!
Đường Sở sở, Trần Tiểu Manh bọn họ nhìn ngây cả người.
Ngay cả Đoan Mộc Cẩn, Lâm Phiệt, Võ Phiệt cũng cực kì chấn động.
Còn Diệp Phàm khi đối mặt với những tia sấm sét này, kiếm trong tay hắn không ngừng chém ra, phá hủy hết tất cả, sau đó hắn bay thẳng về phía Lôi Sâm.
Lôi Sâm thấy Diệp Phàm đi tới, ánh mắt lập tức nghiêm túc hơn, hắn ta lùi về phía sau đồng thời ra lệnh, toàn bộ hai vị Trưởng Thánh kỵ sĩ còn lại và ba vạn chiến sĩ của đoàn Thánh Kỵ sĩ đều đánh về phía Diệp Phàm.
Bất kể là thuật sĩ hay dị năng giả, đại bộ phận đều chỉ có thể đánh tầm xa, một khi bị võ giả tới gần thì họ sẽ nguy hiểm.
Thấy hai vị Trưởng Thánh kỵ sĩ còn lại và ba vạn chiến sĩ của đoàn Thánh kỵ sĩ đoàn lao tới, Diệp Phàm không hề sợ hãi chút nào, trái lại trong mắt hắn lấp lánh ánh sáng, máu trong người sôi sục lên.
Hắn xông thẳng về phía trước, quơ đoản kiếm màu đen tuyền, không ngừng chém giết người của đoàn Thánh kỵ sĩ.
Giờ khắc này, Diệp Phàm hóa thân thành thần chết, giống như vừa chui lên từ địa ngục, không ngừng gặt hái sinh mệnh của đám người này!
Dù đối mặt với ba vạn quân tinh nhuệ của đoàn Thánh kỵ sĩ đẳng cấp thế giới, Diệp Phàm cũng không lùi nửa bước, điên cuồng chém giết.
Còn Lôi Sâm đứng ở đằng xa, không ngừng điều khiển sấm sét công kích Diệp Phàm, nhưng hình như không có tác dụng.
Sau một hồi chém giết, đoàn Thánh kỵ sĩ ba vạn người bị giết chỉ còn lại phân nửa, hai vị Trưởng Thánh kỵ sĩ đều chết trong tay Diệp Phàm, chỉ còn lại một mình Lôi Sâm.
“Sấm sét câu diệt!”
Lúc này, Lôi Sâm tức tối quát một tiếng, mạnh mẽ thi triển ra tuyệt kĩ của mình, khiến trong phạm vi trăm thước xung quanh trên đỉnh đầu Diệp Phàm toàn là sấm sét, toàn bộ đều bổ vào người hắn, giống như muốn ép tới mức khiến cả khoảng trời đất đó cũng phải bị phá hủy theo cùng!
Uỳnh!
Diệp Phàm thấy thế, vẫn huy động kiếm trong tay, hủy diệt toàn bộ.
Một kiếm này vừa dứt, sấm sét cũng tán hết đi, Lôi Sâm hộc ra một ngụm máu.
Vù!
Diệp Phàm vung tay lên, đoản kiếm màu đen trong tay hắn bắn ra, xuyên thẳng vào ngực Lôi Sâm ngay tại đó.
Cường giả dị năng cấp bốn đứng thứ ba trong đoàn Thánh kỵ sĩ cứ như vậy mà bị Diệp Phàm giết trong nháy mắt.
Trước khi chết, hai tròng mắt hắn ta trợn to, có thể nói là chết không nhắm mắt!
Ba vị Trưởng Thánh kỵ sĩ bị giết ngay tại chỗ, các thành viên còn lại của đoàn Thánh kỵ sĩ lập tức rút lui.
Diệp Phàm cũng không có ý định truy đuổi tiếp, một đám không có sự kiên định với niềm tin chiến đấu của mình không đáng để hắn đuổi tận giết tuyệt!
Những người khác có mặt ở hiện trường đều đang trợn trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
“Không hổ là người có mối liên kết với Tu La, thực lực thật sự đáng gờm!”
Đột nhiên, ngay lúc này một âm thanh lạnh đến thấu xương vang lên.
m thanh này vừa vang lên, không khí xung quanh lập tức đông cứng lại.
Tất cả mọi người ở đây đều hiểu được cảm giác hít thở không thông là gì!
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Bốn bóng dáng xuất hiện ở đây, mặc trường bào đỏ như máu, vẻ mặt lạnh lẽo khát máu nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Các người là ai?”
Diệp Phàm nhìn bốn người họ, lãnh đạm hỏi.
Bốn người này đều tỏa ra khí tức sát phạt khiếp người, thực lực mạnh mẽ đã vượt quá Thiên Cảnh!
“Điện Thiên Thần, tứ đại chiến thần!”
Bốn người họ lạnh nhạt nói.
A!
Ba chữ điện Thiên Thần vừa vang lên, sắc mặt U Ảnh lập tức thay đổi, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi, hiển nhiên rằng ba chữ này có lực công kích rất lớn đối với ông ta!
Về phần những người khác, khi nghe thấy ba chữ điện Thiên Thần thì đều đứng im bất động, bọn họ chưa từng nghe thấy cái tên này.
“Điện Thiên Thần? Cái quái gì thế?”
Diệp Phàm bĩu môi, hừ lạnh nói.
A!
Lời Diệp Phàm nói đã khiến bốn người kia vốn đang lạnh lùng càng tỏa ra sát khí kinh người hơn.
“Sỉ nhục điện Thiên Thần, mày muốn chết sao?”
Bốn người họ nhìn Diệp Phàm, quát lên thị uy.
Nếu không phải bọn họ còn muốn lấy được tin tức về Tu La từ Diệp Phàm thì đã rat ay giết hắn từ lâu rồi!
Điện Thiên Thần không thể bị sỉ nhục!
“Các người à? Vẫn không đủ giết tôi!”
Diệp Phàm khinh thường nói.
“Nói ra thông tin về Tu La, bọn tôi sẽ cho cậu một cái chết dứt khoát!”
Trong bốn vị chiến thần, có một vị mang đôi con ngươi đỏ như máu rất khác thường nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, quát lên.
“Các người là người ngoại quốc?”
Diệp Phàm nghe thấy vậy, ánh mắt lập lòe, đưa ra suy đoán.
“Nói!”
Bốn người bọn họ đều quát to lên một tiếng, khí tức sát phạt ngập trời chèn ép lên Diệp Phàm.
“Chỉ bằng các người mà cũng xứng để biết về Tu La ư?”
Diệp Phàm quát lạnh.
Hắn vừa dứt lời, bốn chiến thần lập tức lao về phía Diệp Phàm.
Bốn người họ vừa ra tay, khí tức tỏa ra đủ khiến đám người Lâm Phiệt, Võ Phiệt cùng với Đoan Mộc Cẩn đều âm thầm run rẩy.
Vẻ mặt họ cực kì nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào bốn vị chiến thần đến từ điện Thiên Thần ở nước ngoài kia!
Thực lực của bốn người này cực kì kinh khủng, toàn bộ đều là các cường giả Thiên cảnh Vô Thượng.
Bốn cường giả Thiên Cảnh cùng nhau ra tay, trận chiến này cực kì tàn khốc!
Nhưng không lâu sau, một hình ảnh khiến bọn họ còn chấn động hơn đã xảy ra.
Chương 285: Xuyên Vương báo thù!
Chỉ thấy tứ đại chiến thần này vừa mới vọt tới trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm đã tiên phát chế nhân, cầm thanh kiếm ngắn màu đen trong tay chém ra nhanh như chớp.
Phập! Phập! Phập! Phập!
Bốn dòng máu tươi phun ra từ yết hầu của bốn chiến thần.
Bốn người bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã tắt thở ngã xuống đất!
Bốn đại chiến thần này đến chết cũng không ngờ được với thực lực của họ thế nhưng lại bị giết, thậm chí đến cơ thể kẻ thù họ còn chưa chạm được.
Đây thật sự là chuyện không thể xảy ra nhưng đêm nay nó đã xảy ra!
Nếu như người ngoại vực nhìn thấy tứ đại chiến thần có hung danh hiển hách ở ngoại vực của điện Thiên Thần chết như thế này, nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt cằm!
Trong đó người khiếp sợ nhất là U Ảnh!
“Thiếu chủ mạnh quá!”
U Ảnh nhìn Diệp Phàm khâm phục nói, trong lòng ông ta hoàn toàn đã bị Diệp Phàm làm cho chấn động.
“Đến lượt các người!”
Diệp Phàm liếc nhìn người của Lâm Phiệt và Vũ Phiệt.
Nói xong hắn liền ra tay!
Phốc phốc phốc!!!
Tứ trưởng lão của Lâm Phiệt, tam đại hộ pháp của Vũ Phiệt, mỗi người trong số họ đều là cao thủ đứng đầu nhưng không thể xuất được một chiêu trong tay Diệp Phàm!
Trong nháy mắt toàn bộ người của hai môn phiệt lớn này đều chết thảm.
Đoan Mộc Cẩn trợn mắt há mồm, trong lòng chấn động đến mức không nói nên lời!
Mặc dù lúc ở sơn cốc cô ta đã được chứng kiến thực lực nghịch thiên của Diệp Phàm, nhưng bây giờ nhìn thấy lần nữa cô ta vẫn bị chấn động.
Người này cũng yêu nghiệt quá rồi đấy?
Sau khi diệt hết người của hai môn phiệt, Diệp Phàm nhìn về phía Đoan Mộc Cẩn, chỉ thấy người này run rẩy, vẻ mặt đầy nghiêm trọng!
“Công tử lợi hại quá, anh thật sự là thiên tài ngàn năm khó gặp!”
Đoan Mộc Cẩn vội vàng khen Diệp Phàm.
“Vừa rồi cô nói những lời kia là cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa tôi và bọn họ, muốn chúng tôi lưỡng bại câu thương để cô dễ dàng cướp lấy Long Tỷ đúng không?”
Diệp Phàm nhàn nhạt nói.
Đoan Mộc Cẩn nghe vậy, sắc mặt khẽ đổi, nói: “Công tử, tôi tuyệt đối không có ý này, xin anh làm rõ!”
“Cút đi!”
Diệp Phàm trực tiếp quát lên.
Đoan Mộc Cẩn tuy rằng khá xinh đẹp nhưng Diệp Phàm lại không thích loại phụ nữ tâm cơ như vậy.
“Công…”
“Cô chưa cút là muốn đi chết với bọn họ à?”
Đoan Mộc Cẩn vừa muốn mở miệng, Diệp Phàm đã lạnh lùng nhìn cô ta một cái.
Ánh mắt lạnh băng của Diệp Phàm khiến Đoan Mộc Cẩn run lên, cô ta chỉ có thể nuốt những lời muốn nói xuống rồi ngoan ngoãn rời đi!
Sau đó, Diệp Phàm nhìn U Ảnh: “Ông biết bốn người tự xưng là chiến thần vừa rồi là ai không?”
Lúc nãy, Diệp Phàm chú ý thấy vẻ mặt của U Ảnh thay đổi.
“Thưa thiếu chủ, trước đây khi còn lang thang ở thế giới ngầm tôi có nghe được một ít tin tức về điện Thiên Thần ở ngoại vực!”
“Điện Thiên Thần hiện giờ là tổ chức đứng đầu ngoại vực, sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ!”
“Nghe nói bất kì một vị cường giả nào của điện Thiên Thần cũng đủ sức càn quét thế giới ngầm!”
“Sự lớn mạnh của Thần Điện hiện giờ thậm chí có thể làm cho các quốc gia trên thế giới phải kiêng dè!”
U Ảnh nhìn Diệp Phàm nói.
“Điện Thiên Thần này lợi hại thế à?”
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên.
“Đúng vậy, nhưng e rằng chỉ có người ngoại vực mới biết được điện Thiên Thần mạnh tới mức nào!”
U Ảnh trầm giọng nói.
“Bọn họ muốn biết tung tích của Tứ sư phụ, chẳng lẽ bọn họ có thù oán với Tứ sư phụ?”
“Người ngoại vực lúc trước chẳng lẽ cũng là người điện Thiên Thần?”
Diệp Phàm âm thầm suy đoán.
Xem ra điện Thiên Thần này có mâu thuẫn gì đó với Tứ sư phụ của hắn, nếu không đối phương đã không nóng lòng muốn biết tung tích của Tứ sư phụ như vậy!
Đáng tiếc bọn họ gặp phải yêu nghiệt Diệp Phàm, chỉ có thể nói do họ xui xẻo!
“Đồ Long Sơn Trang?”
Ngay sau đó, Diệp Phàm nhìn về bốn người trước đó muốn tập kích hắn, cả người tràn ngập sát khí.
Lúc trước hắn nghe Đoan Mộc Cẩn nói hình như bọn họ đến từ Đồ Long Sơn Trang gì đó!
“Cơ Như Yên, cô biết Đồ Long Sơn Trang không?”
Diệp Phàm liếc nhìn Cơ Như Yên.
“Thiếu chủ, Đồ Long Sơn Trang là một tổ chức sát thủ cực kỳ cổ xưa và thần bí ở Long Quốc!”
“Chỉ cần trả được giá họ đưa ra, bất kỳ ai của Đồ Long Sơn Trang cũng dám giết, kể cả quan viên Long Quốc, tướng quân, thậm chí là người của môn phiệt thế gia bọn họ cũng dám giết và đều có thể giết chết được!”
“Chỉ cần là người mà Đồ Long Sơn Trang muốn giết thì chỉ có một con đường chết.”
“Nhiều năm như vậy Đồ Long Sơn Trang chưa từng thất bại, nhưng hôm nay sự tích bất bại này đã bị thiếu chủ phá vỡ rồi!”
Cơ Như Yên nhàn nhạt nói.
“Đồ Long Sơn Trang mạnh như thế à?”
Diệp Phàm kinh ngạc nói.
Hắn thật sự không ngờ Long Quốc còn ẩn giấu một tổ chức sát thủ mạnh như vậy!
“Thiếu chủ, tôi sẽ nhanh chóng cho người đi điều tra xem ai đã mời Đồ Long Sơn Trang giết anh!”
Cơ Như Yên trầm giọng nói.
“Ừm!”
Diệp Phàm gật đầu rồi nhìn về phía Đại thiếu gia của gia tộc Cô Tô đã bị dọa cho ngu người cách đó không xa.
U Ảnh lập tức nói những gì Đại thiếu Cô Tô đã làm trước đây cho Diệp Phàm.
“Đại thiếu Cô Tô?”
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên sát ý lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào đối phương.
Đại thiếu Cô Tô nhìn Diệp Phàm cơ thể không tự chủ mà run rẩy.
“Giết!”
Diệp Phàm trực tiếp ra lệnh, U Ảnh nhanh chóng đi về phía đối phương.
“Khoan đã!”
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên.
Cô Tô Thành, người đứng đầu gia tộc Cô Tô vội vàng chạy đến.
“Cha~”
Đại thiếu Cô Tô nhìn thấy cha mình xuất hiện thì vội hét lên.
“Đồ khốn!”
Cô Tô Thành tát vào mặt con trai và mắng.
Ngay sau đó ông ta nhìn sang Diệp Phàm rồi trực tiếp quỳ xuống nói: “Công tử, xin cậu tha mạng cho khuyển tử, chỉ cần công tử có thể tha mạng cho khuyển tử, cậu muốn gì gia tộc Cô Tô tôi cũng sẽ cố hết sức mà làm!”
Nếu là trước đây, ông ta thân là gia chủ của gia tộc Cô Tô, một trong tứ đại bá chủ của Tây Nam tuyệt đối sẽ không quỳ xuống cầu xin hèn mọn như vậy.
Nhưng sau khi chứng kiến thực lực kinh người của Diệp Phàm trong sơn cốc, Cô Tô Thành hoàn toàn không dám có ý định trở thành kẻ thù của Diệp Phàm, đó chắc chắn là một con đường chết!
Diệp Phàm nhìn ông ta và nói: “Muốn con trai ông sống cũng không phải không thể, nhưng ông phải làm cho tôi một chuyện!”
“Xin công tử phân phó!”
Cô Tô thành nói.
“Diệt Đường Môn, tôi không muốn ngày mai Đường Môn vẫn tồn tại ở Tây Nam!”
Diệp Phàm trực tiếp hét lên.
Cô Tô Thành nghe vậy thì cực kỳ kinh ngạc, nhưng vẫn cắn răng nói: “Được, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực diệt sạch Đường Môn!”
“Nhớ kỹ lời ông nói, nếu làm không được thì chuẩn bị quan tài cho con trai ông đi!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Nói xong, hắn mang theo Đường Sở Sở và những người khác rời khỏi nơi này, chuẩn bị đổi chỗ ở!
Cô Tô Thành nhìn Diệp Phàm rời đi mới nặng nề thở dốc, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.
“Cha, hắn…hắn rốt cuộc là ai?”
Đại thiếu Cô Tô nhìn cha mình hỏi.
“Câm miệng, con phải nhớ kỹ tuyệt đối không được trêu chọc hắn!”
Cô Tô Thành nói, ánh mắt chợt chú ý tới thi thể của Đường Chính Đức, kinh ngạc nói: “Đường Chính Đức? Sao ông ta lại chết ở đây? Chẳng lẽ…”
“Là người lúc nãy giết!”
Đại thiếu Cô Tô nói.
“Xem ra vận mệnh Đường Môn đã tận!”
“May là ta tới sớm, nếu không gia tộc Cô Tô ta đã là Đường Môn tiếp theo!”
Ánh Cô Tô Thành lóe lên trầm giọng nói.
Nửa tiếng sau.
Phủ Xuyên Vương.
Khi Xuyên Vương hay tin Mục Chiến bị giết thì sắc mặt trầm xuống, trong mắt lóe lên sự phẫn nộ.
“Tiểu tử này đúng là vô pháp vô thiên!”
Xuyên Vương lạnh lẽo nói.
“Xem ra chỉ có thể dùng chiêu kia!”
“Người đâu, lập tức điều tra xem tên tiểu tử đó đang ở đâu!”
Xuyên Vương trực tiếp ra lệnh.
Lại nửa tiếng trôi qua.
Nơi ở mới của Diệp Phàm bị phủ Xuyên Vương tìm thấy.
Ở Thục Châu, với năng lực của phủ Xuyên Vương việc tìm ra tung tích của một người là điều vô cùng đơn giản.
Hơn nữa, Diệp Phàm cũng không cố ý giấu tung tích của mình, muốn tìm ra hắn cũng không khó!
“Ra tay!”
Sau khi biết được tung tích của Diệp Phàm, Xuyên Vương lập tức ra lệnh.
Vừa dứt lời, từng luồng ánh sáng màu đỏ cam đột nhiên xuất hiện trong đêm tối, bắn về phía nơi ở của Diệp Phàm như những ngôi sao băng.
Ầm ầm ầm!!!
Trong phút chốc, từng tiếng gầm rú truyền ra từ nơi ở mới mà đoàn người Diệp Phàm vừa tìm được.
Những luồng ánh sáng màu đỏ cam này chính xác là đạn tên lửa.
Lúc này, mấy chục viên đạn tên lửa trực tiếp rơi xuống nơi ở của Diệp Phàm san bằng toàn bộ ngóc ngách.
Trong lúc nhất thời, một loạt tiếng nổ mạnh truyền ra từ nơi này.
Năng lượng ngập trời trực tiếp nuốt chửng lấy nơi đây.
Ngọn lửa bốc lên trời, nguồn năng lượng khổng lồ hình thành một đám mây nấm khổng lồ!
Giờ phút này, toàn bộ Thục Châu đều bị kinh động!