Diệp Phàm bị áp giải vào, chỉ là trông có vẻ như giám ngục vô cùng sợ hãi căn phòng giam này, lúc mở cửa phòng giam ra tay cũng run lẩy bẩy, cứ như trong này có mãnh thú hồng hoang vậy.
Sau khi giám ngục mở cửa ra thì dùng một tay đẩy Diệp Phàm vào trong, sau đó lập tức khóa cánh cửa nặng nề của căn phòng giam lại, rồi thở một hơi thật dài, có cảm giác như vừa đi dạo một vòng Quỷ môn quan.
Còn về phần Diệp Phàm, đứng trong căn phòng giam này, ánh mắt hắn liếc qua đã phát hiện ra bốn phía trong căn phòng giam này toàn là vách tường sắt được làm bằng sắt thép hạng nặng.
Ngoài một ô cửa sổ nhỏ ở phía trên cửa phòng giam ra thì không có một cái cửa sổ nào, cả phòng giam là một màn u tối, khiến người ta có cảm giác âm u.
Trong phòng giam này thậm chí còn không có cả giường và các đồ dùng hàng ngày khác, chỉ có một đống rơm rạ rải trên mặt đất, cứ như nhà tù từ thời cổ đại.
Giờ phút này, ở trên đống rơm rạ kia có một bóng người.
Tóc tai người này rối bù, mặc bộ quần áo tù rách rưới, mang đến cho người ta một cảm giác ma quái.
Mà Diệp Phàm nhìn người này chăm chú, ánh mắt lóe lên, hắn tiến lên trước hỏi: "Anh..."
Bộp!
Diệp Phàm vừa mở miệng người kia đã ngẩng phắt đầu lên, tóc xõa sang hai bên, để lộ ra một gương mặt đầy râu ria tràn đầy tang thương.
Đôi mắt người này rực lên tia máu, nét mặt hung tợn, trông có vẻ hơi điên cuồng.
"Cút!!!"
Người này lập tức gầm thét lên một tiếng với Diệp Phàm.
m thanh to như vậy giống như tiếng sấm sét nổ vang, đập vào màng nhĩ người ta khiến màng nhĩ như ù đi, trên người lại còn tràn ngập một luồng sát khí khiến người ta thở không thông, cứ như một tay đao phủ vừa vượt qua núi thây biển máu!
"Ông là ai?"
Diệp Phàm nhìn đối phương, tò mò hỏi.
Lúc này hai tay người kia đã nắm chặt lại, biểu cảm vặn vẹo, con ngươi ngập màu máu, hắn ta để lộ vẻ mặt đau khổ, mạnh mẽ đánh về phía Diệp Phàm.
Ầm!!!
Người này vừa ra tay đã tạo ra một tiếng nổ giữa không khí.
Nắm đấm của hắn ta làm nổ tung cả luồng không khí, một luồng sức mạnh đáng sợ lao vào mặt Diệp Phàm.
Vẻ mặt Diệp Phàm đờ ra, hắn tung một nắm đấm đánh vào cùng chỗ với đối phương.
Ầm!!!
Cùng với đó là một âm thanh nặng nề vang lên.
Người đàn ông kia bị Diệp Phàm đánh cho lùi về sau, đập mạnh vào bức tường sắt, khiến bức tường được làm bằng sắt thép hạng nặng cũng bị va đập làm lõm xuống!
Chỉ là trông có vẻ như người đàn ông kia cũng chẳng làm sao, chỉ là, màu máu trong mắt ngày càng đậm, bộ dạng điên cuồng, tiếp tục đánh về phía Diệp Phàm.
Ầm!!!
Diệp Phàm ra tay lần nữa, đánh cho đối phương bay ra ngoài.
Phụt!!!
Lần này, người đàn ông ngã trên mặt đất phun máu, gương mặt có vẻ đau đớn.
Diệp Phàm nhìn đối phương chăm chú, ánh mắt hắn lóe lên, hắn bước tới, rút một cái kim châm bạc ra rồi cắm vào huyệt vị nào đó trên có thể người kia.
Phốc!!!
Sau đó, Diệp Phàm rút kim châm bạc ra, đập một phát lên bụng đối phương.
Người đàn ông này bỗng há to mồm phun ra một con côn trùng màu đen, chính là cổ trùng!
Vù!
Diệp Phàm tiện thể vung tay lên dùng kim châm bạc đâm xuyên qua con cổ trùng kia!
Lúc này người đàn ông kia đã tỉnh lại.
"Cậu..."
Người đàn ông này nhìn Diệp Phàm chăm chú, đồng tử đờ đẫn, tỏ ra cảnh giác.
"Lúc nãy ông điên cuồng như vậy chắc cũng là vì cổ trùng này?"
Diệp Phàm nhìn đối phương rồi thản nhiên nói.
Mà người đàn ông kia chú ý tới cổ trùng đã chết ở trên mặt đất, vẻ mặt hắn ta giật thót, nói: "Cái này..."
"Tôi đã giúp ông lấy cổ trùng này trong cơ thể ông ra rồi!"
Diệp Phàm đứng dậy thờ ơ nói.
Người đàn ông kia lập tức kiểm tra cơ thể, khi hắn ta cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình vốn bị con cổ trùng kia áp chế mấy năm nay dần dần khôi phục lại thì ánh mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.
"Cậu còn thể lấy con cổ trùng này trong cơ thể tôi ra ngoài sao? Cậu là ai?"
Người đàn ông này nhanh chóng bừng tỉnh, nhìn Diệp Phàm chăm chú.
"Tôi tên là Diệp Phàm!"
Diệp Phàm nói.
"Cảm ơn cậu!"
"Tôi tên là Tần Thành!"
Người đàn ông này hạ thấp giọng đáp.
"Chắc hẳn ông cũng là một vị quân nhân nhỉ!"
Diệp Phàm nói với người kia.
Vừa nãy khi đánh nhau, hắn đã nhận thấy được khí thế chiến sĩ quân nhân trên người đối phương, hơn nữa nắm đấm của hắn ta cũng là nắm đấm quân đội.
Bởi vậy hắn đói đối phương chắc là một vị quân nhân.
Chỉ là vì trong cơ thể đối phương có con cổ trùng này mà dẫn đến thần chí cũng không được bình thường hoàn toàn, gặp phải tình trạng vừa thấy người là nổi khùng điên cuồng.
Với lại con cổ trùng này đã áp chế một phần lớn sức mạnh của đối phương, nếu không thì vừa nãy người này đã bộc phát sức chiến đấu đáng sợ hơn nhiều!
Diệp Phàm cũng nể đối phương có thể là quân nhân nên mới ra tay loại bỏ con cổ trung trong cơ thể ra ngoài.
"Hừm!"
"Chỉ là bây giờ không phải nữa!"
"Bây giờ tôi chỉ là một tên tù nhân nghiệp chướng nặng nề thôi!"
Tần Thành nói, vẻ mặt hắn ta ngán nhẩm, trông cứ như đã đánh mất toàn bộ ý chí chiến đấu và niềm tin.
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương một cái rồi nói: "Ông phạm tội gì?"
Ánh mắt Tần Thành lóe lên nhưng không nói gì mà chỉ nhìn Diệp Phàm: "Cậu thì sao? Cậu trẻ tuổi như thế, sao lại bị giam ở nơi này?"
"Giết vài người!"
Diệp Phàm nhếch miệng.
"Giết vài người mà cũng bị đưa vào nhà tù Tây Nam?"
Tần Thành kinh ngạc nói.
Người bị giam ở nhà tù Tây Nam, có ai mà không giết vài trăm mạng người trên tay chứ?
Chỉ giết mấy người thì hoàn toàn không đủ tư cách bước vào nhà tù Tây Nam, nói chi là nhốt vào phòng giam loại Thiên này.
"Đúng vậy, tổng chỉ huy chiến khu Tây Bộ, Xuyên Vương, quận trưởng quận Thiên Thục đều là do tôi giết!"
Diệp Phàm nói với vẻ mặt tùy ý.
Tần Thành nghe Diệp Phàm nói vậy thì đồng tử co rút lại, vẻ mặt nhìn Diệp Phàm không thể tin nổi.
"Cậu giết tổng chỉ huy chiến khu Tây Bộ? Xuyên Vương và quận trưởng quận Thiên Thục?"
Tần Thành kinh ngạc nói.
Ba người này, bất kỳ một ai trong số họ cũng đều là ông lớn quyền cao chức trọng.
Giết một người trong đó, thì chính tội chết!
Bây giờ đối phương lại giết hết cả ba người họ, như này cũng điên cuồng quá rồi?
Lúc này, Tấn Thành coi như cũng hiểu rõ vì sao Diệp Phàm lại bị giam ở nơi này.
"Xem ra bản lĩnh của cậu rất mạnh đó!"
Tần Thành nhìn Diệp Phàm chăm chú.
Dù sao thì muốn giết ba người này, nếu không đủ thực lực thì không thể làm được.
Hơn nữa khi nãy hắn ta so chiêu với đối phương đã bị áp đảo hoàn toàn, mặc dù lúc đó thực lực của hắn ta bị cổ trùng khống chế, nhưng cũng có thể nhận ra rằng thực lực của Diệp Phàm rất mạnh!
"Cũng thường thôi!"
Diệp Phàm khiêm tốn đáp.
"Cậu còn trẻ như vậy mà đã có sức mạnh khủng khiếp đến thế, tương lai chắc chắn thành tựu nhiều không đếm xuể, bây giờ lại bỏ mạng ở nơi này, thật đáng tiếc!"
Tần Thành nhìn Diệp Phàm mà lắc đầu.
"Ai nói tôi sẽ bỏ mạng ở nơi này?"
"Tôi cũng sẽ không ở lại nơi này mãi!"
Diệp Phàm nhếch miệng.
"Nhà tù Tây Nam cũng gần bằng với nhà tù ở Đế Đô, phàm là đã bước vào trong này thì cả đời này không thể nào đi ra khỏi đây!"
Tần Thành hạ thấp giọng nói.
"Vậy à?"
"Vậy tôi sẽ làm người đầu tiên đi ra khỏi cái nhà tù này!"
Diệp Phàm nhẹ nhàng cười một tiếng, liếc mắt nhìn Tần Thành: "Ông có muốn rời khỏi nhà tù này không?"
"Muốn!"
Tần Thánh đáp không chút nghĩ ngợi.
"Vì sao?"
"Vì tôi muốn báo thù!"
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Phàm, Tần Thành lạnh lùng nói to, trong mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo như băng, toàn thân tỏa ra một thứ sát khí kinh khủng khiếp!
Diệp Phàm có thể nhìn ra nội tâm tràn đầy hận thù của đối phương, rất rõ ràng, ở ngoài kia có người mà hắn ta muốn giết!
Lúc này, ở trong phòng của ngục trưởng.
"Vậy là thằng nhóc kia không chết?"
Vương Man nghe thuộc hạ báo cáo thì hơi kinh ngạc.
Sở dĩ hắn ta nhốt Diệp Phàm vào trong phòng giam cao nhất là vì muốn lợi dụng cái tên điên Tần Thành kia xử lý thằng nhóc này, không ngờ rằng thế mà tên đó lại không chết!
"Hừm, với lại hình như tên Tần Thành kia cũng không phát điên!"
Tên giám ngục cấp dưới kia báo cáo.
Ngay lập tức, ánh mắt Vương Man lóe sáng, không biết hắn ta đang suy nghĩ điều gì.
Chẳng bao lâu sau, màn đêm đã buông xuống!
Mà Diệp Phàm thì bị đưa ra khỏi phòng giam loại Thiên số một này, đi tới một gian phòng thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn có một người đàn ông cỡ chừng năm mươi tuổi đang ngồi đó, ông ta mặc một chiếc áo khoác xám, để một chỏm ria mép, đôi mắt thỉnh thoảng lại hiện ra một ánh mắt đáng sợ!
Diệp Phàm bị đưa thẳng tới ấn ngồi xuống trước mặt người đàn ông.
“Các người đi ra ngoài đi!”
Người này nói với cai ngục và những người đứng xung quanh mình.
Những người còn lại lập tức rời khỏi phòng thẩm vấn.
“Ông là ai?”
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.
“Xin tự giới thiệu một chút, tôi là Dư Thiên Hành, chính là một trong bốn giám sát viên của sở giám sát!”
Dư Thiên Hành nhìn Diệp Phàm nói luôn.
“Người của sở giám sát tới làm gì?”
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
“Hôm nay tôi nhận lệnh của cục trưởng, tới đây làm một cuộc giao dịch với cậu.”
Dư Thiên Hành nhìn Diệp Phàm, nói.
“Giao dịch?”
“Giao dịch gì?”
Diệp Phàm nhìn đối phương.
“Cục trưởng của chúng tôi nói, chỉ cần cậu tình nguyện giao Long tỳ ra, đồng thời gia nhập vào sở giám sát thì cục trưởng của chúng tôi sẽ cứu được cậu ra ngoài, giữ cho cậu một mạng!”
Dư Thiên Hành đáp lời.
“Ha ha!”
Diệp Phàm nghe xong cười lạnh một tiếng, nói: “Muốn Long tỳ? Còn muốn tôi phải làm việc cho các người? Thật to gan!”
“Diệp Phàm, cậu không cần vội vàng từ chối, hôm nay hành vi của cậu đã khiến các trưởng lão của Nội các tức giận rồi, những người phía trên cũng cực kì bất mãn với cậu, đều muốn giết cậu cho hả giận.”
“Lần này cho dù là Long tướng quân cũng không cứu nổi cậu đâu, hiện tại chỉ có cục trưởng của tôi mới có thể cứu cậu ra thôi!”
“Đây là cơ hội duy nhất cho cậu sống sót, cậu phải hiểu điều này!”
Dư Thiên Hàn nhắc nhở Diệp Phàm.
“Chỉ là một phòng giam mà thôi, không trói buộc được tôi!”
“Còn ai muốn giết tôi thì để người đó làm đi!”
“Xem xem mạng của ai cứng hơn!”
Diệp Phàm lạnh lùng phách lối đáp lời.
Nói xong, hắn lập tức đi ra bên ngoài.”
Dư Thiên Hàn nghe Diệp Phàm nói vậy thì nhướng mày, hừ lạnh một tiếng: “Đồ ngu xuẩn, tự cao tự đại!”
Lúc này trong phòng làm việc của Vương Man có một người đang đứng, chính là Quân đoàn trưởng của quân đoàn số một Thiên Lang Quân, Mạc Lâm.
“Những gì tôi vừa nói có nghe rõ không?”
Mạc Lâm nhìn Vương Man.
“Đã rõ, tôi lập tức sắp xếp người đi làm!”
Vương Man liên tục gật đầu.
Không lâu sau, trong đêm khuya thanh vắng.
Diệp Phàm bị nhốt riêng trong một phòng giam trong ngục.
Đột nhiên cửa phòng giam bị mở ra.
Một đám cảnh ngục vọt vào trong, tay cầm súng, điên cuồng bắn Diệp Phàm nằm trên giường.
Đùng đùng đùng…
Trong chớp mắt, mấy nghìn phát đạn bắn ra, biến cái giường thành đống đổ nát, chăn gối cũng nát bét nhưng không có bóng dáng Diệp Phàm đâu!
“Người đâu?”
Đám cai ngục thay đổi sắc mặt, giật mình nói.
“Các người đang tìm tôi sao?”
Lúc này, trong phòng giam đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lẽo.
Đám người kia quay đầu lại nhìn thì thấy Diệp Phàm đứng ở đó, nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh như băng.
Bọn họ lập tức nổ súng với hắn, kết quả Diệp Phàm lại vung tay một cái, một đống kim châm bạc bắn ra, xuyên thẳng vào mi tâm đám cai ngục này.
Đám người lập tức ngã lăn ra đất.
Diệp Phàm liếc nhìn đám người đó một lượt rồi bước tới.
“Mày dám giết cai ngục ư!”
“Tên, tên này muốn vượt ngục, lập tức giết hắn!”
Đột nhiên Vương Man dẫn theo một đám binh lính đồn trú xuất hiện ở đây, nhìn Diệp Phàm kêu lên.
Hắn ta vừa dứt lời, đám binh lính kia lập tức nổ súng bắn Diệp Phàm.
Còn Diệp Phàm với vẻ mặt lạnh lẽo lập tức hiểu ra rằng, có người muốn hắn chết luôn trong ngục.
Đùng!
Diệp Phàm bước lên một bước, luồng kình khí điên cuồng như dời non lấp bể bộc phát ra từ cơ thể hắn, đánh bay đám binh lính kia ra ngoài, Vương Man cũng bị đánh ngã lăn ra đất.
Diệp Phàm dẫm lên người Vương Man, lạnh nhạt nói: “Là ai phái mày tới giết tao?”
“Mày nói linh tinh cái gì thế? Rõ ràng là…”
Rắc rắc!
A!
Vương Man vừa định biện minh thì Diệp Phàm đã đạp một phát xuống ngực hắn ta, làm gãy mấy cái xương, đối phương lập tức kêu lên thảm thiết.
“Tao không muốn nặng lời lần thứ hai!”
Diệp Phàm lãnh đạm nói.
“Là… Là quân Thiên Lang!”
Gương mặt Vương Man trắng bệch, ánh mắt thống khổ, run rẩy nói.
“Lại là đám người đó.”
Lúc này, trong mắt Diệp Phàm lóe ra ánh sáng lạnh như băng.
“Dẫn theo đám người này cút đi!”
Diệp Phàm đá một phát, Vương Man giống như quả bóng bị đá bay ra ngoài, hắn cũng lớn giọng nói với theo: “Đi nói cho vị Quân chủ quân Thiên Lang kia biết, bảo hắn rửa cổ chờ chết đi!”
Khi những lời Diệp Phàm nói truyền vào tai Quân chủ quân Thiên Lang là Chu Thiên Lâm, ông ta tức giận tới mức đập nát một cái bàn.
“Tên đáng chết, chết đến nơi rồi còn dám kiêu ngạo như thế!”
Chu Thiên Lâm phẫn nộ quát.
“Mạc Lâm, cậu lãnh binh theo tôi tới ngục giam Tây Nam, tôi muốn tự tay giết chết thằng nhãi đó!”
“Quân chủ tôi đây không chờ thêm được một phút nào nữa!”
Chu Thiên Lâm quát lớn.
“Quân chủ, tuy người này đã bị nhốt trong ngục giam Tây Nam nhưng chưa bị phán tội, nếu ông…”
Mạc Lâm lo lắng nói.
“Sợ cái gì, tên đó đã giết cai ngục, ẩu đả với cai ngục trưởng, có ý đồ vượt ngục. Chúng ta là đang đi tróc nã phạm nhân vượt ngục, dù giết hắn cũng là chuyện bình thường!”
Chu Thiên Lâm lạnh lùng quát to.