• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Quân chủ, có chuyện gì vậy?"

Mạc Lâm tò mò hỏi.

"Quân Thiên Sách đã điều động toàn bộ và tiến về phía Tây Nam!"

"Tôi được lệnh của cấp trên là lập tức triệu tập quân Thiên Lang và chiến khu Tây bộ để đến ngăn chặn quân Thiên Sách, buộc bọn họ quay lại căn cứ, nếu không tuân theo, sẽ trực tiếp thi hành quân pháp!"

Chu Thiên Lâm lên tiếng.

"Cái gì? Toàn bộ quân Thiên Sách tự ý rời khỏi căn cứ? Họ muốn làm gì?"

Mạc Lâm rất ngạc nhiên khi biết tin tức này.

Suy cho cùng, việc một quân đoàn rời khỏi căn cứ của mình mà không có lệnh từ cấp trên là một tội lớn.

"Có lẽ những kẻ này đã điên rồi!"

"Đi, đi xử lý bọn họ trước, sau đó đi xử lý tên nhãi ranh kia!"

Chu Thiên Lâm lạnh lùng hét lên.

Mười phút trước,

Kinh đô, Nội Các.

Lúc này, mấy vị trưởng lão Nội Các đang ngồi ở đây cau mày.

“Không ngờ tên này lại có quan hệ rộng rãi như vậy, ông cụ nhà họ Khương, ông cụ nhà họ Tô, đám người của Viện trưởng Hoa đều gọi điện thoại đến, ngay cả Bạch Ưng Long Quân của Long Vương điện và Nhan lão của Thương hội Thiên Long cũng lên tiếng thay cậu ta!”

Một vị trưởng lão Nội Các trầm giọng nói.

"Không chỉ vậy, tôi còn nhận được thông báo của Tập đoàn Sở thị, nếu chúng ta không thả người này ra, Tập đoàn Sở thị sẽ sa thải 100.000 người, hơn nữa khiến kinh tế của Long Quốc thụt lùi ba mươi năm!"

Một vị trưởng lão Nội Các khác lên tiếng.

Những lời này vừa nói ra, trực tiếp làm bầu không khí tại hiện trường trở nên vô cùng áp lực.

Bùm!

Đột nhiên, một vị trưởng lão Nội Các đập bàn, hét lên: "Sở Cửu Ca, cô ta điên rồi sao? Sao dám uy hiếp chúng ta? Cô ta cho rằng mình là ai? Cô ta là chủ của Long Quốc sao?"

"Tập đoàn Sở thị của cô ta có hùng mạnh đến đâu cũng chỉ là một công ty trong Long Quốc của chúng ta, chỉ cần chúng ta nói một câu thì Tập đoàn Sở thị của cô ta sẽ sụp đổ, cô ta dám uy hiếp chúng ta, đúng thật là nực cười!"

Vị trưởng lão Nội Các này vô cùng tức giận nói.

"Đừng kích động, mọi người đều biết rõ sức ảnh hưởng và năng lực của Sở Thị, một khi Sở Thị ra tay, với tài năng của người phụ nữ Sở Cửu Ca kia, kinh tế Long Quốc nhất định sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, chúng ta không thể gánh nổi hậu quả này!"

“Hơn nữa, lần này không chỉ có Bạch Ưng Long Quân của điện Long Vương phát ra tin tức muốn bảo vệ mạng sống của tên này, mà ngay cả Phiệt chủ - Đoan Mộc Phiệt cũng đã gửi tin tức đến nói muốn người này, chẳng ai là kẻ dễ chọc đâu!"

Lúc này, một vị trưởng lão Nội Các có bộ râu và lông mày bạc phơ, nhẹ nhàng vuốt râu nói.

"Chẳng lẽ thật sự phải thả tên này ra sao, lần này tên nhãi ranh này đã phạm tội lớn như vậy, nếu cứ để cậu ta đi như thế, thì uy nghiêm của Long Quốc chúng ta ở đâu?"

"Huống chi cậu ta còn là đệ tử của Tiêu Thiên Sách!"

Vị trưởng lão Nội Các đập bàn kia lạnh lùng hét lên.

Trưởng lão nội các đập bàn lạnh lùng hét lên.

"Đúng rồi, lần này toàn bộ quân Thiên Sách đã được điều động tiến về phía Tây Nam, hiển nhiên là muốn cứu tên này, chúng ta nên làm sao bây giờ?"

Vị trưởng lão Nội Các đập bàn nói.

"Quân Thiên Sách! Trong mắt bọn họ thực sự là không có kỷ luật quân đội, coi trời bằng vung, cũng giống như Tiêu Thiên Sách và đệ tử của ông ta, bọn họ đều là một đám người ngang ngược, nếu giữ bọn họ lại thì chính là một mối nguy hiểm tiềm ẩn!"

"Không thể giữ quân Thiên Sách lại được nữa!"

Một vị trưởng lão Nội Các có vẻ mặt lạnh lùng hét lên.

"Thông báo cho chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang, lập tức huy động lực lượng chặn quân Thiên Sách lại, nếu bọn họ không rút lui, thì trực tiếp thi hành quân pháp!"

Lúc này, một vị đại trưởng lão Nội Các ngồi ở ghế chính lên tiếng.

“Vậy bây giờ nên làm gì với tên đó?”

Một vị trưởng lão Nội Các nhìn đại trưởng lão rồi hỏi.

"Tên này cần phải chết! Báo cho Hắc Long, để hắn đi, giết chết tên này, sau đó ngụy trang thành hiện trường tự sát vì sợ nhận tội!"

Đại trưởng lão trực tiếp nói.

"Được!"

Những trưởng lão khác sôi nổi gật đầu.

Đêm đó, ở biên giới Tây Nam,

Những chiếc xe tải lớn nối tiếp nhau, ước chừng có mấy ngàn chiếc, tạo thành một hàng dài, trong đó còn có một số lượng lớn xe bọc thép, trên không trung còn có hàng trăm chiếc máy bay trực thăng vũ trang bay theo sau.

Những người ngồi trên những chiếc xe tải, xe bọc thép và trực thăng này đều là binh lính của quân Thiên Sách!

Hàng trăm ngàn quân Thiên Sách lao về phía tây nam.

Lúc này, vô số ánh đèn sáng chói đột nhiên chiếu thẳng vào phía trước bọn họ, trực tiếp đâm thẳng vào mắt những tài xế xe tải khiến họ phải phanh gấp.

Cộp cộp cộp!

Lúc này, từng đợt tiếng bước chân nặng nề vang lên.

Một lượng lớn binh lính xuất hiện trực tiếp ở phía trước và hai bên, bao gồm một loạt xe bọc thép và xe tăng, trên không trung cũng đồng thời có hơn 500 máy bay trực thăng vũ trang bay tới.

Họng súng của toàn bộ những chiếc trực thăng, xe tăng và xe bọc thép này đều nhằm vào quân Thiên Sách.

Bọn họ đúng là những người đến từ chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang.

Miêu Thiên và Chu Thiên Lâm bước ra ngoài.

"Xuống xe!"

Hoàng Bộ Thương ngồi ở phía trước xe tải lạnh lùng nói.

Các quân đoàn trưởng của bọn họ trực tiếp xuống xe, mà toàn bộ binh lính của quân Thiên Sách cũng xuống xe, xếp ngay ngắn thành đội hình vuông, đối đầu với binh lính của chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang.

"Chu Thiên Lâm, ông dám cản đường của quân Thiên Sách sao?"

Hoàng Bộ Thương đi về phía trước, nhìn Chu Thiên Lâm, lạnh lùng hét lên.

"Là ông à, Hoàng Bộ Thương, quân đoàn trưởng thứ hai của quân Thiên Sách?"

"Không ngờ là ông cũng xuất hiện!"

"Nhưng bây giờ ông chỉ là một kẻ tàn tật, lại dám nói chuyện kiểu đó với quân chủ như tôi, ông thật to gan!"

"Người đâu, vả miệng!"

Chu Thiên Lâm nhìn Hoàng Bộ Thương với vẻ mặt khinh thường.

Bốp!

Mạc Lâm lao thẳng về phía Hoàng Bộ Thương và tát thẳng vào mặt ông ta.

Nếu là hơn mười năm trước, Mạc Lâm nhất định không dám ra tay với Hoàng Bộ Thương.

Suy cho cùng, lúc trước là thời kỳ đỉnh cao của quân Thiên Sách, sức chiến đấu của các quân đoàn trưởng trực thuộc quân Thiên Sách cũng không thua kém gì so với các quân chủ các quân đoàn lớn, với thân phận của Mạc Lâm thì làm sao dám ra tay với Hoàng Bộ Thương?

Nhưng bây giờ đã khác xưa, bây giờ Hoàng Bộ Thương đã mất đi tay phải, ông ta chỉ là một kẻ tàn tật, sao Mạc Lâm có thể sợ hãi được?
Về phần Mộ Bạch và đám người Đồ Phu nhìn thấy Mạc Lâm chuẩn bị công kích Hoàng Bộ Thương, sắc mặt bọn họ trở nên lạnh lùng, đang chuẩn bị ra tay thì một cảnh tượng khiến bọn họ kinh hãi đã xảy ra.

Hoàng Bộ Thương nhìn Mạc Lâm lao về phía mình, với ánh mắt sắc bén lạnh lùng, một thanh kiếm gãy trượt ra khỏi tay áo bên trái, ông ta dùng tay trái cầm thanh kiếm gãy và trực tiếp vung lên.

Phụt!

Trong chớp mắt, Mạc Lâm dừng bước lại, hai mắt mở to, ôm lấy cổ, máu từ cổ phun trào ra.

Thịch một tiếng,

Tên Mạc Lâm này trực tiếp ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Cho đến lúc chết hắn ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến, với tư cách là quân đoàn trưởng của quân đoàn đệ nhất trong quân Thiên Lang, lại bị một người tàn phế với bàn tay phải bị cụt dùng một chiêu hạ gục trong nháy mắt!

Chu Thiên Lâm, Miêu Thiên và đám người Mộ Bạch đều vô cùng chấn động.

Tốc độ Hoàng Bộ Thương rút kiếm bằng tay trái vừa rồi nhanh đến mức tận cùng, giống như ảo ảnh vụt qua rồi biến mất, khiến người ta không thể phản ứng kịp!

"Tên Hoàng Bộ này có thực sự mạnh như vậy sao?"

Đoàn Đao nuốt nước bọt, kinh ngạc nói.

Hoàng Bộ Thương này vốn dĩ cầm kiếm bằng tay phải, nhưng bây giờ tay phải đã không còn, theo lý mà nói thì ông ta đã là một người vô dụng.

Nhưng bây giờ, đối phương đã thành thạo việc sử dụng kiếm bằng tay trái, thậm chí tốc độ rút kiếm của tay trái còn nhanh hơn tốc độ của tay phải lúc trước.

Điều này thật sự làm người ta không thể ngờ được!

"Mạc Lâm!"

Lúc này, Chu Thiên Lâm mới tỉnh táo lại, nhìn cấp dưới thân cận nhất của mình cứ vậy mà chết, vẻ mặt ông ta đau buồn hét lên.

Bốp!

Chu Thiên Lâm dùng ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm Hoàng Bộ Thương, trong mắt lóe lên sát ý lạnh lùng.

"Hoàng Bộ Thương, ông dám giết người của tôi, tôi muốn ông phải chết!"

Chu Thiên Lâm tức giận gầm lên.

"Chu quân chủ, đừng xúc động!"

Miêu Thiên túm lấy Chu Thiên Lâm, nhìn đám người Hoàng Bộ Thương rồi nói: "Các vị, quân Thiên Sách của các người đã tự ý rời khỏi căn cứ, xâm nhập vào Tây Nam là đã vi phạm quân luật, chúng tôi đã nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, đến thông báo cho các người lập tức trở về căn cứ của mình, nếu không chúng tôi sẽ phải ra tay!

"Hôm nay người nào cản đường tôi sẽ bị giết không thương tiếc!"

Hoàng Bộ Thương hét lên với vẻ mặt lạnh lùng vô tình.

"Giết!"

Tất cả binh lính của quân Thiên Sách đồng loạt hét lên, trong mắt họ tràn đầy quyết tâm, không hề nao núng!

"Xem ra quân Thiên Sách các người muốn phản bội Long Quốc, nếu đã như vậy, đêm nay quân Thiên Lang của tôi sẽ giúp thanh lọc tổ chức cho Long Quốc!"

"Mọi người trong quân Thiên Lang nghe lệnh, giết!"

Chu Thiên Lâm trực tiếp gầm lên trong sự giận dữ.

Ông ta ra lệnh một tiếng, hàng trăm ngàn binh lính của quân Thiên Lang trực tiếp hành động.

Ngay khi quân Thiên Lang vừa hành động, những người lính của chiến khu Tây Bộ cũng chỉ có thể hành động.

Ngay khi hai bên này vừa ra tay, quân Thiên Sách tự nhiên tấn công không chút do dự.

Ầm ầm ầm!

Cùng với hàng loạt âm thanh gầm rú truyền đến,

Một cuộc chiến lớn trực tiếp nổ ra giữa quân Thiên Sách, quân Thiên Lang và chiến khu Tây Bộ!

Trận chiến lớn này đã gây chấn động toàn bộ Tây Nam và thậm chí cả Long Quốc!

Và khi thời gian trôi qua, một ngày mới đã đến rất nhanh!

Mặt trời mọc ở đằng đông,

Ở nhà tù Tây Nam, tất cả tù nhân đều được đưa ra sân thể dục để hóng gió!

Diệp Phàm cũng đi tới sân thể dục này.

Tuy nhiên, ngay khi xuất hiện trên sân chơi, hắn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

"Cậu ta chính là người mà ngày hôm qua đã giết chết năm tên trùm trong phòng giam chữ Thiên số 6? Tại sao lại còn trẻ như vậy?"

Rất nhiều tù nhân nhìn Diệp Phàm, bàn tán sôi nổi.

Tất cả bọn họ đều biết việc năm tên trùm trong phòng giam chữ thiên số 6 đã bị giết bởi một tù nhân mới chuyển đến ngày hôm qua.

Lúc này, một số tên trùm trong mấy phòng giam chữ Thiên khác đi thẳng về phía Diệp Phàm.

"Nhóc con, nghe nói cậu rất lợi hại, đến phòng giam chữ Thiên số 3, làm đàn em của tôi đi!"

Một người đàn ông tràn đầy khí thế hung ác nhìn Diệp Phàm, hét lớn.

"Nhóc con, đến phòng giam chữ Thiên số 5 của chúng tôi đi, tôi sẽ bảo vệ cậu!"

Một người đàn ông chột mắt khác nhìn Diệp Phàm, hét lớn.

Mấy người bọn họ đều là trùm của một số phòng giam chữ Thiên, bọn họ muốn chiêu mộ Diệp Phàm.

"Cút!"

Diệp Phàm liếc nhìn những người này, lạnh lùng nói.

"Cậu..."

Lập tức, sắc mặt những người này tối sầm, bọn họ đều là trùm trong nhà tù ở Tây Nam này, chưa từng có tù nhân nào dám nói chuyện với bọn họ như vậy!

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị tấn công Diệp Phàm, bỗng nhiên một tiếng quát vang lên.

"Các người đang làm gì, giải tán!"

Lúc này, Vương Man dẫn người đi tới, trách mắng.

Những người trong phòng giam đó liền giải tán.

Vương Man liếc nhìn Diệp Phàm, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, nhưng bên cạnh hắn ta là một người đàn ông mặc quần áo gọn nhẹ màu đen, khuôn mặt ngăm đen, để đầu đinh đi thẳng về phía Diệp Phàm.

"Cậu là Diệp Phàm?"

Người đàn ông này nhìn Diệp Phàm, trực tiếp hét lên.

Diệp Phàm liếc nhìn đối phương một chút: "Anh là ai?"

"Người muốn mạng của cậu!"

Người đàn ông nhìn Diệp Phàm với sát ý trong mắt, trực tiếp hét lên.

Nói xong tay hắn ta hóa thành móng vuốt chộp về phía Diệp Phàm.

Và người này không ai khác chính là cao thủ đứng đầu tổ Long, Hắc Long!

Bốp!

Khi người này ra tay, trong mắt Diệp Phạm hiện lên một tia sắc lạnh, hắn đấm ra một cú, va vào móng vuốt sắc nhọn của đối phương.

Bùm!

Một âm thanh nặng nề như sấm vang lên,

Giữa đòn tấn công của hai người, bộc phát ra năng lượng kình khí kinh khủng, khiến các tù nhân xung quanh có cảm giác nghẹt thở!

Tên Hắc Long này có thực lực rất mạnh mẽ, hắn ta là một cường giả Thiên Cảnh, hơn nữa, ít nhất hắn ta là cao thủ Thiên Cảnh cấp ba trở lên.

Nhưng với chút thực lực này, đối phó người khác thì được, nhưng để đối phó Diệp Phàm thì chưa đủ!

Rắc!

Trong nháy mắt, nắm đấm của Diệp Phàm đã đập nát móng vuốt của Hắc Long, hắn trực tiếp đánh bay đối thủ.

Phụt!

Hắc Long bay ra xa hàng chục mét, đập xuống đất, nôn ra máu và bị thương nặng, tay phải như móng vuốt sắc nhọn chảy máu đầm đìa và hoàn toàn trở nên vô dụng.

"Cậu..."

Hắc Long nhìn chằm chằm Diệp Phàm với ánh mắt lộ vẻ khó tin.

Vẻ mặt của Vương Man cũng kinh hãi không kém, sau đó hắn ta trực tiếp hét lên: "Người này muốn vượt ngục, lập tức bắt lại!"

Xẹt xẹt xẹt!

Trong phút chốc, súng máy hạng nặng trên lô-cốt xung quanh nhà tù đều nhắm vào Diệp Phàm, nòng của xe tăng xung quanh cũng nhắm vào Diệp Phàm.

Ngay sau đó, hàng vạn quân đồn trú trong nhà tù này trực tiếp lao ra, tất cả vũ khí trong tay đều nhắm vào Diệp Phạm.

Lúc này, Diệp Phàm bị vô số hỏa lực bao phủ, rất có thể sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt!

Lúc này, tất cả tù nhân có mặt đều kinh ngạc đến ngẩn người.

Bùm!

"Để tôi xem ai dám chạm vào thiếu quân chủ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK