• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 176: Chiến ý hừng hực

Kim Lăng, ngoại ô thành phố, tại một khu biệt thự xa hoa.

Biệt thự ở đây không bán cho người ngoài, bởi vì tất cả các căn đều thuộc quyền sở hữu của nhà họ Hoàng Bộ.

Những người sống bên trong đều là thành viên của nhà họ Hoàng Bộ, có thể nói nơi này chính tộc địa của họ!

Có thể sử dụng nguyên một khu biệt thự làm nơi cư trú cho gia tộc, có thể thấy được nhà họ Hoàng Bộ cường thịnh cỡ nào!

Đến nay nhà họ Hoàng Bộ đã truyền thừa hơn ba trăm năm, số lượng thành viên dòng chính, dòng thứ, chi nhánh lên tới gần nghìn người, có thể nói là cực kỳ khổng lồ!

Bởi vậy nên mới thầu nguyên khu biệt thự.

Mà ở ngay vị trí trung tâm là một trang viên rộng lớn phong cách cổ điển, bốn phía đều được canh gác sân nghiêm, càng khiến nơi này trở nên khó lường!

Đây là nơi sinh sống của các thành viên dòng chính, bao gồm cả gia chủ nhà họ Hoàng Bộ, các vị trưởng lão và con cháu.

Giờ phút này, trong đại sảnh trang viên, gia chủ nhà họ Hoàng Bộ, Hoàng Bộ Thánh đang ngồi trên cao, trước mặt ông ta là một tên tay sai đang báo cáo lại chuyện nhà tù Kim Lăng.

“Chỉ có ba người xâm nhập nhà tù Kim Lăng, chém giết trưởng ngục, cứu Mục Kình Thiên kia đi?”

Hoàng Bộ Thánh nghe xong không nhịn được hơi nhíu mày.

“Đúng vậy, nghe nói thực lực ba người kia rất mạnh, trong đó có một tên không chỉ chặn được đạn mà còn trấn áp không cho chiến sĩ ra tay, hẳn là một vị cường giả Nhân Cảnh trở lên!”

Thủ hạ bẩm báo.

“Báo!”

Lúc này, lại thêm một người đi đến trước mặt Hoàng Bộ Thánh.

“Lại xảy ra chuyện gì?”

Hoàng Bộ Thánh mở miệng.

“Gia chủ, vừa mới nhận được tin tức, có một đám người xâm nhập câu lạc bộ Huy Hoàng, giết hết tất cả đệ tử Thanh Môn Tử, ngay cả đại thiếu gia Thanh Môn cũng chết!”

Người này hội báo.

Phụt!

Hoàng Bộ Thánh sầm mặt, trong mắt lóe lên tia sắc bén: “Mục Kình Thiên vừa được cứu ra, Hồng Phi đã toi mạng? Chẳng lẽ là người quân đoàn Thiên Sách?”

“Cha, sao vậy?”

Lúc này, một tên công tử bột ăn chơi trác táng đi đến, khó hiểu nhìn Hoàng Bộ Thánh.

Gã là đại thiếu gia nhà họ Hoàng Bộ, Hoàng Bộ Kỳ!

“Cha con nhóc bị con cưỡng hiếp đã được người ta cứu khỏi nhà tù Kim Lăng, hơn nữa Hồng Phi cũng bị giết chết!”

Hoàng Bộ Thánh lạnh nhạt nói.

“Cái gì? Tại sao lại như vậy?”

“Ai làm?”

Hoàng Bộ Kỳ biến sắc, kinh ngạc kêu lên.

“Kẻ có năng lực này làm việc này ở Long Quốc chỉ có quân đoàn Thiên Sách!”

Hoàng Bộ Thánh nói.

“Quân đoàn Thiên Sách tới Kim Lăng? Cha, có khi nào bọn họ có sẽ ra tay với con không?”

Thoáng chốc, sắc mặt Hoàng Bộ Kỳ vô cùng khó coi, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.

“Sợ cái gì?”

“Con là đại thiếu gia nhà họ Hoàng Bộ, ai dám động vào con?”

“Hiện tại cũng không phải là mười mấy năm trước, quân đoàn Thiên Sách chỉ đang kéo dài hơi tàn mà thôi, sau đại bỉ quân đoàn lần này sẽ không còn quân đoàn Thiên Sách nữa.”

“Nếu bọn họ biết điều thì tốt, còn không, ông đây không ngại để cho chúng nhìn rõ sự thật, xem bản thân còn bao nhiêu phân lượng!”

Hoàng Bộ Thánh khinh thường quát, trên người tỏa ra khí thế miệt thị chúng sinh, không giận tự uy!

“Cha nói rất đúng, con chính là đại thiếu gia của nhà họ Hoàng Bộ, ai dám đụng vào con?”

Hoàng Bộ Kỳ bị lời nói đanh thép của cha dọa bay nỗi sợ trong lòng, quay lại dáng vẻ lại ăn chơi trác táng không ai bì nổi.

“Gia chủ, không tốt, rất nhiều người đang xâm nhập vào khu biệt thự!”

Lúc này, thống lĩnh hộ vệ vội vã chạy vào, báo cáo với Hoàng Bộ Thánh.

Phụt!

Nghe được lời này, Hoàng Bộ Thánh lạnh lùng nói: “Xem ra hôm nay quân đoàn Thiên Sách điếc không súng, đã thế, ông đây liền thành toàn cho bọn chúng!”

“Truyền lệnh xuống, triệu tập quân hộ vệ, diệt hết bọn họ cho tôi, không chừa một tên!"

Hoàng Bộ Thánh quát.

“Vâng!”

Thống lĩnh hộ vệ gật đầu.

Giờ phút này, trong khu biệt thự nhà họ Hoàng Bộ, Diệp Phàm dẫn đội quân Thiên Sách giết thẳng vào.

Hộ vệ nhà họ Hoàng Bộ chết như ngả rạ!

Rầm rập!!!

Đúng lúc này, từng đợt tiếng bước chân nặng nề truyền ra từ sâu bên trong khu biệt thự.

Một đám người cầm lưỡi dao sắc bén vọt ra, ước chừng hơn vạn người, nhanh chóng vây quanh Diệp Phàm!

Đây là quân hộ viên chuyên dụng do nhà họ Hoàng Bộ bồi dưỡng ra, chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn, đồng thời bộc lộ thực lực của nhà họ Hoàng Bộ.

Rất lâu trước kia, nhà họ Hoàng Bộ đã hao phí phần lớn tài lực bồi dưỡng đội quân hộ vệ này, chuyên môn dùng để bảo vệ cho nhà họ Hoàng Bộ!

Sức sức chiến đấu của bọn họ không hề kém hơn bất cứ quân đoàn chính quy nào!

Vì bảo vệ gia tộc mà bồi dưỡng một đội quân hộ vệ hơn vạn người, có thể thấy được nhà họ Hoàng Bộ giàu sang cỡ nào!

“Gia chủ có lệnh, giết sạch không chừa một ạ!”

Vị thống lĩnh hộ vệ kia quát lớn.

Ngay lập tức, quân hộ vệ ầm ầm công kích về phía đám Diệp Phàm.

Diệp Phàm xông thẳng lên, tay cầm đoản kiếm màu đen, trông dáng vẻ hệt như sát thần đến từ địa ngục, điên cuồng tàn sát quân hộ vệ của nhà họ Hoàng Bộ!

Mộ Bạch, Đồ Phu và người quân đoàn Thiên Sách theo sát ngay sau đó.

Dù phải đối mặt với hơn vạn quân hộ vệ đã được huấn luyện khắt khe, bọn họ vẫn không hề sợ hãi, ngược lại còn bị kích phát ý chí chiến đấu hừng hực.
Chương 177: Xông lên hết đi

Đặc biệt là Diệp Phàm, một người một kiếm, hoành tảo thiên quân!

Quân hộ vệ nhà họ Hoàng Bộ điên cuồng nhắm vào hắn không một ai có thể đỡ được một chiêu kiếm của hắn.

Người khác mười bước giết một, còn Diệp Phàm thì một bước giết một, thậm chí là mười tên.

Đến khi hắn đi được mười bước, dưới chân đã chồng chất hơn trăm cái xác!

Đối mặt với sự giết chóc điên cuồng của Diệp Phàm, quân hộ vệ của nhà họ Hoàng Bộ sợ vỡ mật.

Người này quá khủng bộ, vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.

"Nổ súng, giết hắn."

Vị thống lĩnh hộ vệ kia kêu lên.

Lúc này, một nhóm người lấy súng ra, điên cuồng xả về phía Diệp Phàm.

Nhà họ Hoàng Bộ xây dựng một đội quân hộ vệ khổng lồ như vậy đã trái với luật pháp của Long Quốc, nếu lại được trang bị toàn súng ống thì tất nhiên bên trên sẽ bất mãn, bởi vậy đội quân này chỉ sử dụng vũ khí lạnh.

Tuy nhiên nhà họ Hoàng Bộ vẫn còn một nhóm quân chuyên dùng súng ống, để phòng hờ bất cứ tình huống nào!

Giờ phút này, đám quân kia đều được lên sàn, điên cuồng xả đạn về phía Diệp Phàm.

Nhìn đạn bay ngập trời, ánh mắt Diệp Phàm thoáng qua tia lạnh lùng.

Hắn vung đoản kiếm màu đen lên, tạo ra một luồng khí lưu vô hình, ép hết đống đạn kia bay ngược lại theo đường cũ, ghim vào quân hộ vệ nhà họ Hoàng Bộ.

Pằng pằng pằng!!!

Lồng ngực quân hộ vệ nát bấy, thi nhau té ngã xuống đất!

Cảnh tượng này khiến thống lĩnh hộ vệ chết sững.

Phụt!

Ngay lúc đối phương đang ngơ ngác, Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt gã, chém xuống một kiếm, giết chết vị cường giả này.

Chẳng lâu sau, một mình Diệp Phàm đã giết mấy ngàn quân hộ vệ của nhà họ Hoàng Bộ.

Mộ Bạch và Đồ Phu cũng giết đỏ cả mắt.

Bởi vì chuyện của Mục Kình Thiên mà lửa giận trong lòng họ đều hừng hực, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.

Còn về quân Thiên Sách, từng người đều bừng bừng sát ý, điên cuồng chém giết quân hộ vệ nhà họ Hoàng Bộ.

Mười mấy phút sau, đội quân tinh nhuệ do nhà họ Hoàng Bộ bồi dưỡng đã chết sạch.

Mặt đất máu chảy thành sông, thây chất thành đồng, hệt như địa ngục giữa nhân gian!

Giải quyết hết vướng víu, cả đám tiến thẳng vào trung tâm khu biệt thự nhà họ Hoàng Bộ.

Lúc đám Diệp Phàm giết vào trang viên, các thành viên nhà họ Hoàng Bộ đều hoảng sợ ngây người, không một ai nghĩ lại có người giết tới tận nơi này.

Có thể nói phòng vệ của nhà họ Hoàng Bộ sâm nghiêm bậc nhất quận Giang Bắc, thậm chí còn kín kẽ hơn nơi ở của quận trưởng, bây giờ bị người ta giết thẳng tới đại bản doanh, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này, hai cha con Hoàng Bộ Thánh, Hoàng Bộ Kỳ và các trưởng lão trong tộc đều đi ra ngoài hết, trong này không thiếu cường giả Nhân Cảnh và Huyền Cảnh.

Hoàng Bộ Thánh thấy Diệp Phàm giết tới đây thì ngạc nhiên không thôi.

"Quân Thiên Sách bọn mày to gan thật, dám xông vào nhà họ Hoàng Bộ!"

Hoàng Bộ Thánh uy nghiêm quát.

"Hoàng Bộ Kỳ là ai?"

Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.

"Ranh con, gọi ông đây làm gì?"

Hoàng Bộ Kỳ hừ một tiếng.

Xoảng!

Bộ xương trắng phếu của Hồng Phi bị vứt ngay trước mặt gã, dọa gã sợ hãi thét lớn.

Hoàng Bộ Thánh và người khác cũng bị dọa giật mình.

"Đây là đại thiếu gia Thanh Môn!"

"Trước khi chết đã nói với tao, chủ mưu làm nhục con gái quân đoàn trưởng Mục Kình Thiên là mày!"

"Vì thế hôm nay tao cố tình đến đây tiễn mày xuống đó với gã!"

Diệp Phàm gằn từng chữ.

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Bộ Kỳ vô cùng khó coi.

"Cậu là ai? Tôi thấy cậu không giống người quân đoàn Thiên Sách!"

Hoàng Bộ Thánh trầm giọng hỏi.

"Người chết không cần biết nhiều như thế!"

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

"Ngông cuồng, giết nó cho tôi!"

Hoàng Bộ Thánh quát lớn.

Ngay lập tức, tất cả cao thủ Nhân Cảnh và Huyền Cảnh đều lao về phía Diệp Phàm.

Xoẹt xoẹt!!

Diệp Phàm vung đoản kiếm màu đen, xử gọn đám người kia chỉ trong chớp mắt.

"Lên hết đi, không cần lãng phí thời gian của tôi!"

Ánh mắt lạnh lùng của hắn liếc về phía đám Hoàng Bộ Thánh.

"Ranh con, ngông quá đấy!"

Mấy bị trưởng lão nhà họ Hoàng Bộ cười khẩy, ngay sau đó bùng nổ thực lực, lao về phía Diệp Phàm.

Trong đám này, yếu nhất là Huyền Cảnh tầng năm, cao nhất là Huyền Cảnh tầng tám, trong giới võ đạo xem như không cao không thấp!

Cũng không nhiều thế gia ở thế tục có thể sở hữu nhiều cao thủ cấp bậc như này.

Đối mặt với công kích của họ, Diệp Phàm không thèm liếc mắt, vung kiếm.
Chương 178: Toàn gia tộc bị diệt!

Phụt phụt phụt!

Các trưởng lão của gia tộc Hoàng Bộ trợn trừng mắt, nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt khó tin. Cổ của bọn họ đều phun máu tươi.

Một giây sau, cả đám người ngã lăn ra đất, chết không nhắm mắt!

Hoàng Bộ Thánh thấy vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hoàng Bộ Kỳ sợ đến nỗi mắt trợn tròn.

"Cậu..."

Hoàng Bộ Thánh nhìn Diệp Phàm muốn nói gì đó, nhưng hắn thẳng tay đâm kiếm.

Một kiếm của Diệp Phàm phóng tới khiến Hoàng Bộ Thánh là Huyền Cảnh tầng chín cảm thấy ớn lạnh, có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.

Thậm chí ông ta không có sức phản kháng!

"Quỷ Cốc đại nhân cứu tôi với!"

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hoàng Bộ Thánh hét lên.

Vèo!

Tức thì một cây kim bạc phóng về phía Diệp Phàm.

Keng!

Ánh mắt Diệp Phàm chợt đóng băng, hắn vung một kiếm chặn cây kim bạc này.

Sau đó, một cơn gió thổi qua.

Một người đàn ông mặc trường bào màu xám xuất hiện.

"Xin Quỷ Cốc đại nhân hãy giết tên này!"

Hoàng Bộ Thánh vẫn còn sợ hãi, nói với người đàn ông mặc áo bào xám.

"Yên tâm đi, tôi đã nhận sự cung phụng của gia tộc Hoàng Bộ thì ắt sẽ bảo vệ các người!"

Người đàn ông mặc áo bào xám lạnh lùng nói, sau đó liếc nhìn Diệp Phàm: "Chàng trai à, tuổi còn trẻ mà thực lực khá đấy, nhưng đáng tiếc cậu là kẻ địch của gia tộc Hoàng Bộ, không thì tôi có thể nhận cậu làm đồ đệ. Cậu tự sát đi!"

Lời lẽ của người đàn ông mặc áo bào xám tràn đầy kiêu ngạo, nhìn Diệp Phàm với thái độ ra lệnh.

"Ông là người Quỷ Cốc ư?"

Diệp Phàm nhìn người đàn ông mặc áo bào xám, lạnh lùng nói.

"Cậu còn biết Quỷ Cốc?"

"Không sai, tôi là người Quỷ Cốc!"

"Cậu đã biết Quỷ Cốc thì tôi không cần nói thêm gì nữa. Hôm nay cậu chắc chắn phải chết, ngoan ngoãn tự sát đi, miễn cho tôi phải ra tay."

Người đàn ông mặc áo bào xám lạnh lùng quát.

"Quỷ Cốc có tám bộ, ông thuộc bộ nào?"

Diệp Phàm nhìn đối phương, hờ hững cất lời.

"Cậu biết tám bộ của Quỷ Cốc ư?"

Nghe Diệp Phàm nói vậy, người đàn ông mặc áo bào xám lộ vẻ kinh ngạc.

"Là người Quỷ Cốc mà lại nhận sự cung phụng của người khác, nối giáo cho giặc, làm xằng làm bậy!"

"Ông đã làm Quỷ Cốc mất hết thể diện!"

Giọng điệu của Diệp Phàm lạnh như băng.

"Nhãi ranh, rốt cuộc cậu là ai?"

Lúc này sắc mặt của người đàn ông mặc áo bào xám hết sức khó coi, mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Phàm.

"Hôm nay tôi sẽ thay Quỷ Cốc thanh trừng môn hộ!"

Diệp Phàm lạnh lùng quát, đồng thời vung đoản kiếm màu đen trong tay.

Roẹt!

Trên cổ của người đàn ông này xuất hiện một vệt máu, vệt máu không ngừng to ra, máu tươi phun ra ngoài.

Người đàn ông này che cổ, nhìn Diệp Phàm đăm đăm, không nói nên lời. Ông ta ngã ra đất, tắt thở.

Đến chết ông ta cũng không ngờ mình có thực lực Địa Cảnh mà lại bị Diệp Phàm giết trong một chiêu!

Hoàng Bộ Thánh thấy cao thủ Quỷ Cốc cũng bị Diệp Phàm một chiêu giết chết, cõi lòng hoàn toàn tuyệt vọng.

"Bây giờ tới lượt các người!"

Diệp Phàm nhìn ba con Hoàng Bộ Thánh, lạnh lùng cất lời.

"Hôm nay cậu thật sự muốn tiêu diệt gia tộc Hoàng Bộ sao?"

"Chú của tôi là quan nhị phẩm đương triều, vợ tôi là em gái của môn chủ Thanh Phong Môn giới Võ đạo Long quốc. Nếu hôm nay cậu tiêu diệt gia tộc Hoàng Bộ chúng tôi, chú của tôi và Thanh Phong Môn sẽ không tha cho cậu và quân Thiên Sách phía sau cậu!"

Hoàng Bộ Thánh nhìn Diệp Phàm, nét mặt lạnh như băng.

"Đúng vậy, cậu của tao là môn chủ Thanh Phong Môn, thực lực rất mạnh, chắc chắn mày phải chết!"

Hoàng Bộ Kỳ hét lên với Diệp Phàm, hai chân run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt.

"Hôm nay không ai cứu được các người đâu!"

Diệp Phàm thờ ơ nói.

Phập!

Hắn nói xong, đoản kiếm màu đen trong tay đâm xuyên qua người Hoàng Bộ Thánh, lấy mạng ông ta trong một chiêu.

Hoàng Bộ Kỳ thấy ba mình bị giết, tức thì xụi lơ trên mặt đất, dưới đũng quần xuất hiện một bãi nước màu vàng.

Vị đại thiếu gia nhà Hoàng Bộ này sợ tiểu ra quần!
Chương 179: Xem ra chúng ta đã đến muộn

"Bắt gã lại, những người khác nhà Hoàng Bộ thì giết hết."

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Mộ Bạch sai Thiên Sách Vệ bắt Hoàng Bộ Kỳ.

Đồ Phu và những Thiên Sách Vệ còn lại bắt đầu thẳng tay vây quét người nhà Hoàng Bộ.

Nhất thời bên trong khu biệt thự này vang lên từng tiếng hét thê lương thảm thiết.

Người của gia tộc Hoàng Bộ hoàn toàn không có sức chống cự trước sự tàn sát của Đồ Phu và Thiên Sách Vệ, tất cả đều nằm trong vũng máu.

Ba phút sau, đám người Diệp Phàm ra khỏi khu biệt thự.

Hơn một nghìn tộc nhân của gia tộc Hoàng Bộ bị giết sạch, không một ai sống sót!

Tất nhiên Hoàng Bộ Kỳ vẫn còn sống.

Rầm rầm rầm!

Khi bọn họ ra khỏi khu biệt thự, quận trưởng quận Giang Bắc là Tào Giang dẫn theo rất nhiều quân quận vệ tới.

"Quận trưởng Tào cứu tôi với!"

Lúc này, Hoàng Bộ Kỳ đang bị bắt nhìn thấy Tào Giang liền vội vàng hét lên, trong mắt lóe lên hi vọng.

"Thả Hoàng Bộ thiếu gia ra!"

Tào Giang thấy Hoàng Bộ Kỳ bị bắt thì mặt biến sắc, ra lệnh cho đám người Diệp Phàm.

Chiến sĩ quân quận vệ phía sau ông ta lập tức chĩa súng vào đám người Diệp Phàm.

"Chúng mày muốn sống thì mau thả tao ra, nếu không chúng mày chắc chắn phải chết."

Hoàng Bộ Kỳ quát Diệp Phàm.

"Cút!"

Diệp Phàm nhìn quận trưởng quận Giang Bắc, chỉ thốt ra một chữ, sát khí ngùn ngụt!

"Thả Hoàng Bộ thiếu gia ra, nếu không chúng tôi sẽ lập tức nổ súng!"

Sắc mặt Tào Giang thay đổi, ông ta lặp lại lần nữa.

Các chiến sĩ quân quận vệ đã đặt ngón tay lên cò súng, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào!

"Dừng tay!"

Lúc này, một tiếng quát vang lên.

Triệu Thiên Lâm dẫn theo một nhóm người Long Hồn tới.

"Quận trưởng Tào, lập tức bảo người của ông buông vũ khí!"

Triệu Thiên Lâm nói với Tào Giang.

"Cậu là ai?"

Tào Giang nhìn Triệu Thiên Lâm.

Triệu Thiên Lâm lấy ra một tấm lệnh bài, trên đó có chữ "Soái" mạnh mẽ hữu lực.

"Soái Lệnh ở đây, ông dám chống lại Soái Lệnh ư?"

Triệu Thiên Lâm quát Tào Giang.

Tào Giang nhìn thấy Soái Lệnh, tức thì sợ hết hồn.

Soái Lệnh tượng trưng cho Long soái, người đứng đầu Chiến Bộ Long quốc!

Thấy Soái Lệnh như thấy Long soái!

Tào Giang và tất cả chiến sĩ quân quận vệ lập tức quỳ xuống, vẻ mặt kính sợ.

Sau đó, Triệu Thiên Lâm nhìn Hoàng Bộ Kỳ rồi lại nhìn Diệp Phàm, muốn nói gì đó nhưng đám người Diệp Phàm đã rời đi.

"Quận trưởng Tào cứu tôi với."

Hoàng Bộ Kỳ hét to cầu cứu Tào Giang. Tào Giang khó xử, nhìn sang Triệu Thiên Lâm: "Đại nhân, đám người kia bắt Hoàng Bộ thiếu gia, có phải..."

"Để cho bọn họ đi."

Triệu Thiên Lâm nói.

Đám người Diệp Phàm cứ thế rời đi.

Còn nhóm Triệu Thiên Lâm và nhóm Tào Giang thì đi vào khu biệt thự.

Khi bọn họ trông thấy cảnh tượng như địa ngục trần gian trong khu biệt thự này, ai nấy đều giật mình.

Tào Giang và rất nhiều chiến sĩ quân quận vệ nôn mửa tại chỗ.

Sắc mặt của Triệu Thiên Lâm và người của Long Hồn cực kỳ khó coi.

"Lẽ nào những người này đều bị bọn họ giết?"

Một người đàn ông gầy gò như khỉ trong Long Hồn kinh hãi nói.

Đám người Long Hồn này chính là đám người xuất hiện ở Thiên Hải lúc trước!

"Nơi này đã trở thành chiến trường!"

"Thật đáng sợ!"

Cô gái tên Lãnh Nguyệt hoảng sợ nói.

"Xem ra chúng ta đã đến muộn!"

"Không ngờ gia tộc Hoàng Bộ lớn mạnh như vậy lại bị tiêu diệt!"

Triệu Thiên Lâm nói với vẻ mặt phức tạp, trong lòng cũng cực kỳ sốc.

Lúc này y cảm thấy mình đã đánh giá thấp sự đáng sợ của Diệp Phàm.

Sự đáng sợ của người này nằm ngoài sức tưởng tượng của y.

Gia tộc Hoàng Bộ truyền thừa ba trăm năm mà cũng bị Diệp Phàm tiêu diệt!

Nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa.

Có lẽ câu này nói về Diệp Phàm!

"Đại nhân, rốt cuộc đám người kia là ai?"

Lúc này Tào Giang cực kỳ chấn động khi thấy gia tộc Hoàng Bộ bị diệt.

"Điều không nên biết tốt nhất là đừng biết!"

"Nói chung là tuyệt đối đừng động vào bọn họ!"

"Ông lập tức cho người phong tỏa nơi này, dọn dẹp hiện trường đi!"

Triệu Thiên Lâm trầm giọng nói.

"Vâng!"

Tào Giang gật đầu!
Chương 180: Là mày hại chết con gái tao

Mặc dù Tào Giang đã kịp thời phong tỏa gia tộc Hoàng Bộ, nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió.

Chưa đầy nửa tiếng, tin tức gia tộc Hoàng Bộ bị diệt tộc đã truyền khắp Kim Lăng, nhanh chóng truyền tới quận Giang Bắc.

Nhất thời Giang Bắc lại chấn động lần nữa!

Gia tộc Hoàng Bộ là một trong ba gia tộc lớn nhất Giang Bắc, thừa ba trăm năm, căn cơ thâm hậu, không ai có thể rung chuyển.

Vậy mà bây giờ gia tộc Hoàng Bộ bị người ta tiêu diệt?

Ai làm?

Ai có bản lĩnh lớn như vậy?

Trước đó Thanh Môn triệu tập mười vạn đệ tử đi Kim Lăng, giờ lại truyền ra tin tức gia tộc Hoàng Bộ bị tiêu diệt.

Điều này khiến mọi người trên khắp Giang Bắc có dự cảm Kim Lăng sắp trở trời rồi!

Trong lúc tin tức gia tộc Hoàng Bộ bị tiêu diệt khiến toàn Giang Bắc chấn động, đám người Diệp Phàm đã về tới Bách Hoa Lâu ở Kim Lăng.

Trong một căn phòng của Bách Hoa Lâu, Mục Kình Thiên nằm đó. Ông ta đã uống thuốc, thương tích chuyển biến tốt đẹp.

"Thiếu quân chủ!"

Đám người Diệp Phàm đi vào, Mục Kình Thiên lập tức ngồi dậy.

"Quân đoàn trưởng Mục, tôi đã giết đại thiếu gia của Thanh Môn rồi."

Diệp Phàm nói với Mục Kình Thiên.

"Cảm ơn thiếu quân chủ!"

"Đại ân đại đức của ngài, cả đời này Mục Kình Thiên tôi sẽ không bao giờ quên!"

Mục Kình Thiên kích động nói.

"Quân đoàn trưởng Mục đừng kích động. Hung thủ hại chết con gái của ông hồi trước vẫn còn một kẻ nữa, tôi đã mang gã về đây."

Diệp Phàm lên tiếng.

Hoàng Bộ Kỳ lập tức bị áp giải tới, quỳ xuống trước mặt Mục Kình Thiên.

"Cậu ta..."

Mục Kình Thiên nhìn Hoàng Bộ Kỳ.

"Tên này là Hoàng Bộ Kỳ, đại thiếu gia của gia tộc Hoàng Bộ. Theo như thiếu gia Thanh Môn nói, thì tên này thích con gái của ông, hà hiếp cô ấy. Gã là đầu sỏ thật sự hại chết con gái của ông!"

"Tôi đưa gã đến đây giao cho quân đoàn trưởng Mục xử lý!"

Diệp Phàm giải thích.

"Là mày hại chết con gái tao!"

Mắt Mục Kình Thiên đỏ ngầu, nhìn Hoàng Bộ Kỳ chòng chọc.

"Tôi... tôi không cố ý! Ông tha cho tôi đi, van xin ông tha cho tôi!"

Hoàng Bộ Kỳ lập tức quỳ xuống trước mặt Mục Kình Thiên, không ngừng dập đầu xin tha.

"Thằng súc sinh này!"

"Tao phải giết mày để báo thù cho Tú Tú!"

Mục Kình Thiên giận dữ hét vào mặt Hoàng Bộ Kỳ. Với vẻ mặt dữ tợn, ông ta nhảy xuống giường xông tới trước mặt Hoàng Bộ Kỳ, vung tay trái đấm vào mặt đối phương.

Phụt!

Hoàng Bộ Kỳ bị đánh hộc máu, ngã lăn ra đất.

"Tao phải giết mày, giết mày!"

Mục Kình Thiên gầm lên không ngừng, tay trái liên tục đấm vào đầu Hoàng Bộ Kỳ.

Bộp bộp bộp!

Theo nắm đấm của Mục Kình Thiên không ngừng giáng xuống, chẳng mấy chốc Hoàng Bộ Kỳ đã bị đánh cho máu me đầy mặt, không còn hơi thở.

Nhưng Mục Kình Thiên vẫn không dừng lại.

Ông ta vẫn liên tục vung nắm đấm, phát tiết nỗi đau khổ và lửa giận trong lòng.

Cho đến khi đầu của Hoàng Bộ Kỳ bị đánh nát, Mục Kình Thiên mới dừng tay.

"Tú Tú à, cha đã báo thù cho con, linh hồn con ở trên trời có thể yên nghỉ rồi!"

"Là cha có lỗi với con. Kiếp sau nếu có cơ hội thì cha nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt!"

Mục Kình Thiên rưng rưng nước mắt, gương mặt tràn đầy áy náy.

"Quân đoàn trưởng Mục đừng quá đau buồn, Tú Tú trên trời có linh chắc chắn không muốn sau này ông sống trong đau khổ!"

"Ông phải xốc lại tinh thần đi!"

Diệp Phàm nói với Mục Kình Thiên.

"Tôi chỉ hận tay phải của mình đã bị phế, nếu không thì tôi đã bảo vệ được con gái của mình rồi!"

"Tôi là một kẻ tàn phế!"

Mục Kình Thiên nhìn tay phải, trong mắt chất chứa cảm xúc không cam lòng, tay trái không ngừng đánh vào cánh tay phải.

"Kình Thiên, ông đừng cam chịu số phận, chưa chắc tay phải của ông không thể khôi phục!"

Mộ Bạch cầm lấy tay trái của Mục Kình Thiên và nói.

"Tay phải của tôi đã tàn phế rồi, sao có thể khôi phục lại được?"

Mục Kình Thiên lắc đầu.

"Đương nhiên có thể. Kình Thiên, ông nhìn chân tôi này, chẳng phải đã khỏi rồi sao?"

Đồ Phu nói với Mục Kình Thiên.

Hả?

Lúc này Mục Kình Thiên mới chú ý tới chân của Đồ Phu, đúng là đã khôi phục bình thường.

"Chân ông..."

"Là thiếu quân chủ chữa khỏi đấy!"

"Thiếu quân chủ có thể chữa khỏi chân cho tôi thì nhất định có thể chữa khỏi tay cho ông!"

Đồ Phu đáp.

"Thiếu quân chủ..."

Mục Kình Thiên nhìn Diệp Phàm với vẻ khó tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK