Trong một tòa nhà ở trung tâm thành phố Giang Thiên đang có một buổi tiệc rất lớn.
Đây là nơi diễn ra cuộc trao đổi kinh doanh do các quan chức quận Nam Thiên tổ chức.
Lúc này, tất cả những người có tên tuổi trong giới kinh doanh đều đang tụ tập ở đây, các CEO của các công ty có tên tuổi ở quận Nam Thiên cũng có mặt, bao gồm cả các lão đại trong giới cũng xuất hiện.
Có thể thấy tiêu chuẩn của cuộc trao đổi kinh doanh này cao đến mức nào, người thường căn bản không có tư cách tham gia!
Trong bữa tiệc, Đường Sở Sở đang trao đổi với vài vị lãnh đạo có tiếng trong giới kinh doanh của quận Nam Thiên.
Tuy Đường Sở Sở được coi là hậu bối trong giới, nhưng hiện giờ tập đoàn Đường Thị đã trở thành một công ty có tiếng ở Long Quốc nhờ đan Trú Nhan.
Những người này cũng không thể không nể mặt Đường Sở Sở mấy phần, nếu đổi thành người khác thì không có tư cách nói chuyện với họ!
"Hải thiếu gia!"
"Hải thiếu gia!"
Lúc này, mọi người nhìn thấy một thanh niên mặc vest trắng, tóc bóng mượt, đều cung kính gọi.
"Thật là một cô gái xinh đẹp!"
Người này đang đi dạo xung quanh, ánh mắt chú ý đến Đường Sở Sở, hai mắt lập tức sáng ngờ, đi tới bên cạnh Đường Sở Sở.
"Hải thiếu gia!"
Mấy người đang nói chuyện với Đường Sở Sở thấy thanh niên này tới vội vàng kêu lên.
"Người đẹp, cô là người của công ty nào vậy? Sao trước kia tôi chưa từng gặp cô!"
Chàng trai này nhìn chằm chằm Đường Sở Sở bằng ánh mắt xấu xa, đảo mắt từ trên xuống dưới một vòng, còn chậc lưỡi thành tiếng.
Đường Sở Sở lộ vẻ khó chịu, nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói: "Tôi là chủ tịch tập đoàn Đường Thị ở quận Giang Nam, thiếu gia chưa gặp tôi cũng bình thường!"
"Ồ, hóa ra là tập đoàn Đường Thị đang nổi tiếng gần đây sao, không ngờ chủ tịch của Đường Thị lại trẻ trung xinh đẹp như vậy!"
"Không biết chủ tịch Đường có rảnh không, tôi muốn mời chủ tịch Đường một ly!"
Thanh niên nhìn Đường Sở Sở, nở nụ cười mờ ám.
"Xin lỗi, tôi không rảnh!"
Đường Sở Sở lập tức từ chối, muốn rời đi.
"Chủ tịch đường làm vậy là không muốn nể mặt Hải Phong tôi sao?"
Thanh niên kia lạnh lùng nhìn Đường Sở Sở: "Tôi vừa nghe mọi người trò chuyện, chủ tịch Đường đang muốn tìm kiếm đối tác ở quận Nam Thiên để phát triển Đường Thị đúng không?"
"Đúng vậy!"
Đường Sở Sở liếc nhìn đối phương rồi nói.
"Nếu hôm nay chủ tịch Đường dám không nể mặt tôi, vậy tôi có thể cam đoan, cô chắc chắn không thể tìm được một đối tác nào ở quận Nam Thiên, thậm chí tập đoàn Đường Thị của cô cũng sẽ không có chỗ đứng ở quận Nam Thiên!"
Hải Phong nhìn Đường Sở Sở, tự tin nói.
Mà lời nói của hắn ta khiến Đường Sở Sở biến sắc, nhìn về phía những người đứng đầu trong giới kinh doanh của quận Nam Thiên.
Bọn họ đều cúi đầu, như thể đang ngầm thừa nhận lời nói của Hải Phong.
Đến cả những lão đại của quận Nam Thiên cũng im lặng, không hề phản đối lời nói của Hải Phong.
Có thể thấy Hải thiếu gia này không hề đơn giản, đủ để cả giới kinh doanh của quận Nam Thiên đều phải kính sợ hắn ta, không dám làm trái mệnh lệnh của hắn ta!
"Cảm ơn Hải thiếu gia đã nhắc nhở, nhưng tôi không quan tâm!"
Đường Sở Sở liếc Hải Phong một cái, lạnh lùng nói.
Nói xong cô liền rời đi.
Hải Phong nghe Đường Sở Sở nói vậy, khinh thường nói: "Quận Nam Thiên này không ai dám từ chối Hải Phong này!"
Hắn ta vừa dứt lời, một đám người mặc đồ đen lao ra ngăn cản Đường Sở Sở.
Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện, lao thẳng về phía đám người mặc đồ đen.
Chỉ trong chớp mắt, đám người mặc đồ đen đều bị giết sạch.
Mọi người thấy cảnh tượng này đều biến sắc, bị dọa sợ.
"Mày..."
Sắc mặt Hải Phong trầm xuống, nói với Đường Sở Sở.
"Bà xã, muốn giết hắn ta không?"
Bóng đen nhìn Hải Phong, rồi nói với Đường Sở Sở.
"Bỏ đi!"
Đường Sở Sở lắc đầu, không muốn truy cứu.
"Khốn kiếp, đợi đó cho tao, tao bảo đảm không để chúng mày rời khỏi quận Nam Thiên!"
Hải Phong lạnh lùng nhìn Đường Sở Sở, quát lên.
Bóng đen nghe vậy, trong mắt lộ ra một tia sát ý nhìn về phía Hải Phong, rồi bay thẳng đến chỗ đối phương.
"Mày... mày muốn làm gì?"
"Tao nói mày biết, cha tao là tổng giám đốc của chi nhánh tập đoàn Sở Thị ở quận Nam Thiên, mày dám động vào một sợi tóc của tao thì mày chết chắc rồi!"
Hải Phong thấy bóng đen lao tới, lập tức biến sắc, nhưng vẫn cứng miệng hét lên.
"Tập đoàn Sở Thị là cọng lông gì, dám mắng bà xã tao, giết!"
Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng quát.
Bóng đen bay thẳng về phía Hải Phong.
"Dừng lại!"
Lúc này có một tiếng hét vang lên nhưng đã quá muộn.
Chỉ thấy bóng đen vung tay, máu lập tức bắn ra tung tóe từ cổ Hải Phong, hắn ta trừng mắt thật to, chỉ vào bóng đen muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói gì đã tắt thở.
Lúc này, mọi người lập tức xông tới, dẫn đầu là quận thủ quận Nam Thiên, Hà Thiên.
Khi thấy Hải Phong ngã xuống đất, ông ta biến sắc, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Mà khi các nhân vật lớn trong giới kinh doanh của quận Nam Thiên nhìn thấy cảnh này, cũng đều tỏ ra kinh ngạc.
Con trai của người đứng đầu quận Nam Thiên thật sự bị giết rồi?
Thân là con trai của Hải Tương Đông, tổng giám đốc chi nhánh Sở Thị ở quận Nam Thiên, cả quận Nam Thiên này không ai dám đắc tội Hải thiếu gia, ngay cả Bá Vương Minh trước kia cũng sẽ không dễ dàng đắc tội hắn ta, dù sao thì cha hắn ta cũng là người của tập đoàn Sở Thị!
Tập đoàn Sở Thị, chính là một truyền thuyết ở Long Quốc!
Trong giới kinh doanh của Long Quốc, ai cũng biết đến sự tồn tại của thương hội Thiên Long, chỉ cần rung chân một cái thôi cũng đủ làm cho giới kinh doanh của Long Quốc chấn động.
Nhưng ở Long Quốc còn có một thế lực khác có thể cạnh tranh với thương hội Thiên Long, đó là tập đoàn Sở Thị!
Tập đoàn Sở Thị này mới thành lập được mười năm, nhưng dưới sự lãnh đạo của vị chủ tịch kỳ quái đó, đã nhanh chóng trở thành tập đoàn hàng đầu Long Quốc, sản nghiệp trải rộng từng ngóc ngách của Long Quốc.
Thậm chí tập đoàn Sở Thị còn có mấy chục trụ sở chi nhánh lớn ở nước ngoài, đứng trong top 10 các công ty hàng đầu thế giới, đủ sức để cạnh tranh với tập đoàn tài phiệt hàng đầu thế giới!
Nếu nói thương hội Thương Long là một gã khổng lồ trong giới kinh doanh của Long Quốc, vậy thì tập đoàn Sở Thị còn có trọng lượng quan trọng trên toàn thế giới!
Không quá lời khi nói rằng tập đoàn Sở Thị có thể làm phá sản một công ty top 500 chỉ với một lời nói!
Đây là sự đáng sợ của tập đoàn Sở Thị!
Cũng là nguyên nhân vì sao những người ở quận Nam Thiên không dám trái lời Hải thiếu gia.
Dù sao thì cha hắn ta cũng là tổng giám đốc của chi nhánh Sở Thị ở quận Nam Thiên, quản lý sản nghiệp của Sở Thị ở cả quận Nam Thiên này, quyền lực vô cùng cao, được xem là giám đốc cấp cao trong tập đoàn Sở Thị, địa vị không thua kém gì Cửu Đại Tài Thần của thương hội Thiên Long.
Chỉ cần ông ta ra tay là có thể khiến cho các nhân vật lớn trong giới kinh doanh đang có mặt ở đây mất hết tất cả.
Ai dám đắc tội một người như vậy chứ?
Nhưng bây giờ con trai của một người có lai lịch không tầm thường này lại bị người ta giết chết?
Điều này khiến mọi người nhất thời không thể chấp nhận!
"Cậu... Cậu giết Hải thiếu gia, gây ra đại họa, người đâu, bắt lấy hắn cho tôi!"
Quận thủ quận Nam Thiên nhìn vào bóng đen, giận dữ hét lên.
Một nhóm binh lính từ phía sau lập tức lao về phía bóng đen.
"Tôi xem ai dám động vào người của tôi?"
Diệp Phàm lạnh lùng đi tới.
"Cậu là ai?"
Hà Thiên liếc nhìn Diệp Phàm, cau mày.
"Ông không cần biết tôi là ai, ông chỉ cần biết rằng người của tôi, ông không thể động vào!"
Diệp Phàm cường thế nói.
"Ngông cuồng, hôm nay để tôi xem thử có gì mà không thể động vào!"
"Bắt hết cho tôi!"
Sắc mặt Hà Thiên trầm xuống, trực tiếp phất tay.
Đám binh lính lập tức muốn cùng nhau bắt lấy Diệp Phàm.
Diệp Phàm tiến lên một bước, lập tức bóp chặt cổ Hạ Thiên, lạnh lùng nói: "Ông muốn chết sao?"
Mọi người đều sợ hãi khi thấy Diệp Phàm dám tấn công quận thủ.
"Cậu..."
Quận thủ bị Diệp Phàm bóp đến nỗi mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
"Buông quận thủ ra!"
Đám binh lính chỉ vào Diệp Phàm kêu lên.
Bốp!!!
Diệp Phàm vung tay, vị quận thủ này trực tiếp bị ném ra ngoài, ngã xuống đất hộc máu.
"Cút!!!"
Diệp Phàm hung hăng nói.
Hắn trực tiếp kéo tay Đường Sở Sở ra ngoài, bóng đen nho nhỏ cũng theo phía sau.
Mà đám binh lính kia bị khí thế của Diệp Phàm dọa sợ không dám nhúc nhích!
Giờ phút này, mọi người có mặt đều khiếp sợ!
Đám lão đại của giới kinh doanh ở quận Nam Thiên cũng ngây người!
"Xem ra quận Nam Thiên sắp có sóng gió lớn rồi!"
Mọi người âm thầm bàn luận.
Con trai của Hải Hướng Đông đã chết, sao ông ta có thể bỏ qua!
Nếu ông ta tức giận, sẽ khiến cả tập đoàn Sở Thị chấn động theo!
Đến lúc đó, hậu quả là không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng Diệp Phàm cũng không để tâm lắm, hắn dẫn Đường Sở Sở đi tìm một khách sạn, thuê một phòng.
"Anh Tiểu Phàm, chúng ta thuê phòng làm gì vậy?"
Trong phòng khách sạn, Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm ngượng ngùng nói, trong lòng đang mơ mộng đủ kiểu.
"Ngốc quá, đừng nghĩ bậy, chỉ là anh vừa tìm được một cây linh dược quý, đúng lúc có thể giúp em tăng thực lực, nên mới thuê phòng để em tu luyện!"
Diệp Phàm thấy vẻ mặt Đường Sở Sở, lập tức đoán được suy nghĩ của cô, không khỏi bật cười.
"Là vậy sao!"
Đường Sở Sở biết mình đã hiểu lầm Diệp Phàm, mặt đỏ bừng, vô cùng xấu hổ!
Diệp Phàm quả thật dự định dùng Băng Tâm Thảo giúp Đường Sở Sở tu luyện.
Băng Tâm Thảo này đủ để tăng cường sức mạnh rất lớn!
Khi Diệp Phàm đang chuẩn bị giúp Đường Sở Sở nâng cao thực lực, trụ sở Bách Hoa Lâu ở Đế Đô xa xôi lại có một nhóm khách không mời mà đến!
"Là các người!"
Trần Sư Sư đứng đầu Bách Hoa Lâu nhìn thấy nhóm người này, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Chương 227: Lệnh của Nội Các
“Cô ta ở đó?”
Lúc này tại tổng bộ Bách Hoa Lâu ở Đế Đô, đoàn người xông vào, người cầm đầu nhìn Trần Sư Sư, quát to.
“Mấy người bắt buộc phải mang con bé đi?”
Trần Sư Sư nhìn đám người này, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Đây là lệnh của tộc trưởng, bà dám cãi lại mệnh lệnh của tộc trưởng hả?”
Người đàn ông cầm đầu nhìn Trần Sư Sư, quát lên.
“Ông ta thật sự tuyệt tình vậy sao?”
Sắc mặt Trần Sư Sư vô cùng khó coi, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.
“Bảo cô ta đi ra trở về với chúng tôi!”
“Đừng ép chúng tôi ra tay!”
Người đàn ông này lạnh nhạt nói.
“Ông dám động tay thử xem?”
Cơ Như Yên bước ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông này.
Vụt vụt vụt!
Trong phút chốc, thành viên Bách Hoa Vệ lao ra từ bốn phía, bao vây nhóm người này.
“Cô muốn đối đầu với gia tộc?”
Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn Cơ Như Yên, nói.
“Giết!”
Cơ Như Yên không nói nhiều, quát to.
Cô vừa ra lệnh, thành viên Bách Hoa Vệ lao thẳng về phía đám người này.
Ầm ầm ầm!
Hai bên bắt đầu trận đại chiến.
Người đàn ông kia lao về phía Cơ Như Yên.
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
Lúc này, năm người phụ nữ mặc váy dài thêu năm đóa hoa khác nhau, xinh đẹp quyến rũ, ngũ quan tinh xảo vọt ra lao về phía người đàn ông này.
Năm người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp mà thực lực cũng cực kỳ khủng bố.
Năm người này cùng ra tay một lúc, đánh lui người đàn ông này.
Ngay sau đó, Cơ Như Yên bước lên tung ra một chưởng, lại lần nữa đánh bay người đàn ông này ra ngoài, nện trên mặt đất.
Lúc này tất cả những người mà người đàn ông này mang đến đều bị Bách Hoa Vệ giết chết.
“Trở về nói cho ông ta, tôi và ông ta không có bất cứ quan hệ gì, tôi cũng sẽ không trở về gia tộc kia, nếu ông ta còn dám cho người đến tôi sẽ giết không tha!”
Cơ Như Yên lạnh lùng nói.
“Cô…”
Người đàn ông kia nhìn chằm chằm Cơ Như Yên, vô cùng tức giận.
“Cút!”
Cơ Như Yên quát.
Người đàn ông này lập tức đứng dậy rời đi.
“Như Yên, con quá xúc động, con giết người của gia tộc kia, bọn họ sẽ không để yên như vậy.”
“Nếu ông ta thật sự tức giận, sợ rằng cả Bách Hoa Lâu đều bị liên lụy!”
Trần Sư Sư nhìn Cơ Như Yên, thở dài nói. Lúc nói đến ông ta, trong mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không để Bách Hoa Lâu xảy ra chuyện!”
Hai mắt Cơ Như Yên lóe lên, lạnh nhạt nói.
“Không lẽ con định…”
Trần Sư Sư đoán được ý tưởng của Cơ Như Yên, nói: “Nhưng chỉ bằng cậu ấy sao có thể đối phó được với gia tộc kia? Trừ khi chủ nhân xuất hiện!”
“Con tin tưởng anh ấy!”
Cơ Như Yên nói.
Cùng lúc đó, bên trong chiến bộ.
Một tiếng vỗ bàn và âm thanh tức giận truyền ra.
“Chết tiệt, đám chết tiệt kia không biết xấu hổ hả?”
Long Chiến Thiên tức giận nói.
“Long Soái, làm sao vậy?”
Quân Đao xuất hiện nhìn Long Chiến Thiên hỏi.
“Nội Các ra lệnh, trận tỉ thí võ quân đoàn lần này, nếu quân Thiên Sách không thể lấy được top 1 sẽ xóa bỏ phiên hiệu, nhập quân Thiên Sách vào trong tám quân đoàn khác!”
Long Chiến Thiên lạnh nhạt nói.
“Cái gì? Tại sao lại vậy?”
“Sao bọn họ có thể làm như vậy? Không phải đã nói chỉ cần quân Thiên Sách không đứng đếm ngược từ từ cuối lên thì sẽ không xóa bỏ phiên hiệu hay sao?”
Quân Đao biết được tin tức này, sắc mặt thay đổi, khiếp sợ nói.
“Bọn họ biết được sự tồn tại của tên nhóc kia, trong lòng bất an, muốn hoàn toàn cắt đứt đường lui của quân Thiên Sách!”
Long Chiến Thiên lạnh lùng nói.
“Còn chưa đến 1 tháng thì trận tỉ thí võ quân đoàn sẽ diễn ra, sao quân Thiên Sách có thể vượt qua tám quân đoàn kia đạt được top 1? Không nói các quân đoàn khác, chỉ nói quân Kỳ Lân và quân Thiên Sách, với chiến lực hiện tại của quân Thiên Sách thì sao thắng được?”
Sắc mặt Quân Đao cực kỳ khó coi, liếc nhìn về phía Long Chiến Thiên: “Long Soái, ngài là trưởng quan đứng đầu chiến bộ, không lẽ ngài không thể từ chối mệnh lệnh này của bọn họ sao?”
“Mệnh lệnh này đã được Nội Các thông qua, hơn một nửa người tán thành, cho dù tôi phản đối cũng vô dụng!”
“Mấy năm nay bọn họ không ngừng làm giảm quyền lợi của tôi, cho dù chín quân đoàn và năm chiến khu cũng đã có rất nhiều người bị bọn họ thầm khống chế!”
Long Chiến Thiên lạnh nhạt nói.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Quân Đao lo lắng nói.
“Tiếp theo chỉ có thể dựa vào tên nhóc kia, hy vọng cậu ta sẽ không làm mất mặt sư phụ mình!”
Long Chiến Thiên nói, nhìn về phía Quân Đao: “Đúng rồi, lúc trước bảo cậu điều tra việc cấu kết với nước địch của chín quân đoàn thế nào rồi?”
“Đây là những gì tôi điều tra được!”
Quân Đao đưa một phần tư liệu cho Long Chiến Thiên.
“Đám chó chết này lại dám bán nước, xem ra đã đến lúc phải rửa sạch chín quân đoàn và năm chiến khu rồi!”
Long Chiến Thiên xem xong tư liệu, tức giận nói.
“Long Soái, muốn ra tay với bọn họ, sợ rằng sẽ liên lụy cực rộng, thậm chí sẽ làm cả Long quốc chấn động, đến lúc đó nếu xảy ra náo động, sợ rằng mấy nước kia sẽ nhân cơ hội ra tay với nước ta!”
Quân Đao nhắc nhở.
Ánh mắt Long Chiến Thiên lóe lên, suy nghĩ khoảng 10 giây, sau đó nói: “Không cần chúng ta ra tay đối phó với đám bán nước kia, tôi đã lựa chọn được người thích hợp nhất!”
Quân Đao vẫn chưa hiểu chuyện này lắm.
…...
Đế Đô, bên trong linh đường của gia tộc Âu Dương, một trong mười thế gia lớn nhất.
“Bất Phàm, sao con đã trở về rồi?”
Chủ nhân của gia tộc Âu Dương, Âu Dương Khắc nhìn thiếu niên để tóc dài ngang vai, mặc một bộ áo dài, lộ ra khí chất của một thiếu hiệp, hỏi.
Thanh niên này chính là con trai thứ hai của u Dương Khắc, em trai của u Dương Mục, u Dương Bất Phàm.
Năm đó lúc Âu Dương Bất Phàm sinh ra đã có đại sư tính mệnh, nói tương lai sẽ không bình thường, bởi vậy đặt tên là u Dương Bất Phàm.
Năm 5 tuổi, Âu Dương Bất Phàm bị một vị võ đạo tông sư nhìn trúng, thu làm đệ tử quan môn, mang về tông môn để bồi dưỡng!
Mấy năm nay, thỉnh thoảng Âu Dương Bất Phàm sẽ trở về một chuyến nhưng thời gian dừng chân không dài, bởi vậy rất ít người ở Đế Đô biết đến u Dương Bất Phàm.
“Con biết tin anh cả bị giết nên lập tức trở về!”
“Anh con đã bị ai giết?”
Âu Dương Bất Phàm lạnh nhạt nói.
Mỗi lần anh ta trở về nhà, anh trai đều rất chiều anh ta nên cảm tình dành cho u Dương Mục cũng rất sâu nặng!
Lần này biết được anh cả bị giết, Âu Dương Bất Phàm lập tức đuổi về nhà!
“Do một người tên Diệp Phàm làm!”
Nhớ đến chuyện này, Âu Dương Khắc cực kỳ tức giận, kể ngắn ngọn lại.
“Diệp Phàm!”
Nghe xong, trong mắt u Dương Bất Phàm hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào di ảnh của u Dương Mục trong linh đường, nói: “Anh, em thề sẽ báo thù cho anh!”
“Còn có Khương Vân Hi kia, chỉ vì cô ta mới hại anh chết thảm, em cũng sẽ không để cô ta sống yên ổn!”
Âu Dương Bất Phàm lạnh nhạt nói.
“Bất Phàm, Khương Vân Hi kia chính là đại tiểu thư nhà họ Khương, một trong mười thế gia lớn ở Đế Đô, thân phận của ông cụ nhà họ Khương không bình thường, vẫn nên bỏ qua cô ta đi!”
Âu Dương Khắc nói.
“Bởi vì cô ta nên anh con mới đi đến Thiên Hải, mới bị chết trong tay tên Diệp Phàm kia, bởi vậy cô ta cũng có trách nhiệm!”
“Còn nhà họ Khương, cha đừng lo, nếu nhà họ Khương dám ra tay, con không ngại biến mười thế gia thành chín thế gia!”
Âu Dương Bất Phàm nói.
Trong giọng điệu của anh ta lộ ra sự kiêu ngạo tự phụ, giống như ở trong mắt anh ta, mười thế gia lớn của Đế Đô giống như con kiến vậy!
Chương 228: Bước vào Địa cảnh
Trong một căn biệt thự ở Đế Đô.
Trịnh Tứ Hải, một trong chín Thần Tài của thương hội Thiên Long vừa vội vàng trở về từ nước ngoài nhìn con trai Trịnh Vinh đang nằm trong quan tài băng, trong mắt tràn ngập lửa giận, hai tay nắm chặt đến mức chảy máu.
“Con trai, con yên tâm, chắc chắn cha sẽ báo thù cho con!”
Trịnh Tứ Hải nhìn bộ dáng này của con trai, sắc mặt lạnh lẽo, cả người tản ra sát ý vô tận.
“Anh Trịnh, anh muốn báo thù sợ sẽ không dễ như vậy.”
Lúc này, một giọng nói vang lên, một người đàn ông đi đến, người này chính là Hứa Thế Thiên, một trong chín Thần Tài của thương hội Thiên Long.
“Anh Hứa, sao anh lại đến đây?”
Trịnh Tứ Hải nhìn Hứa Thế Thiên, nói.
“Tôi đến nhắc nhở anh Trịnh, người giết hại con trai anh cũng không phải là người thường, anh muốn tìm cậu ta để báo thù, sợ rằng sẽ chọc họa!”
Hứa Thế Thiên lạnh nhạt nói.
“Đối phương là ai?”
Trịnh Tứ Hải lạnh lùng nói.
“Diệp Phàm!”
Hứa Thế Thiên nói thẳng.
“Diệp Phàm? Người này là ai? Có thân phận gì?”
Nghe thấy Hứa Thế Thiên nói vậy, Trịnh Tứ Hải nói.
“Vì đắc tội tên nhóc đó, em trai của tôi đã bị Nhan lão ra tay giết chết, tôi còn bị Nhan lão cảnh cáo, anh Trịnh cảm thấy nếu anh ra tay với người này, Nhan lão biết sẽ như thế nào?”
Hứa Thế Thiên nhìn Trịnh Tứ Hải, nói thẳng.
“Người này có quan hệ với Nhan lão?”
Sắc mặt của Trịnh Tứ Hải thay đổi, không cam lòng nói: “Không lẽ cứ bỏ qua như vậy? Tôi chỉ có một đứa con trai, không thể để nó chết oan uổng như vậy được.”
“Nếu anh Trịnh muốn báo thù thì phải diệt trừ Nhan lão!”
Hứa Thế Thiên nói.
“Cái gì? Diệt trừ Nhan lão?”
Nghe thấy vậy, Trịnh Tứ Hải kinh sợ nói.
“Đúng vậy, nếu không anh Trịnh còn chưa kịp báo thù, sợ rằng anh đã chết trong tay Nhan lão!”
Hứa Thế Thiên lạnh nhạt nói.
“Có phải anh Hứa đã có kế sẵn rồi không?”
Trịnh Tứ Hải nhìn về phía Hứa Thế Thiên.
Hứa Thế Thiên ghé sát tai Trịnh Tứ Hải nói nhỏ, sắc mặt của Trịnh Tứ Hải liên tục thay đổi.
“Được, vậy làm theo lời anh!”
Trịnh Tứ Hải lạnh lùng nói.
Thấy vậy, Hứa Thế Thiên nở nụ cười lạnh lẽo.
…...
Tổng bộ Thiên Phạt.
Người áo đen lúc trước từng ra lệnh bốn Thiên Tướng và 3000 tinh nhuệ Thiên Phạt đi tiêu diệt Lâm Phàm đứng ở đây, sắc mặt âm u, cả người tràn ngập hơi thở khủng bố nặng nề.
Tất cả cao thủ của Thiên Phạt run rẩy quỳ dưới đất, hít thở không thông!
“Một đám phế vật, ngay cả một thằng nhãi chưa dứt sữa cũng giết không được!”
Người áo đen tức giận quát.
“Nếu chủ nhân xuất quan, biết được ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm được, chúng ta đều phải chết.”
Người áo đen này tức giận nói.
Sắc mặt của các cao thủ Thiên Phạt liên tục thay đổi, lập tức có người muốn xin ra trận đi đối phó với Diệp Phàm.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp truyền đến.
“Để con trai của Diệp Thiên Long cho tôi!”
Một thanh niên đi đến.
Người này nhìn giống một người trẻ tuổi bình thường, cả người không có bất cứ điểm nổi bật nào!
‘Thiếu chủ!”
Nhưng người áo đen và các cao thủ Thiên Phạt ở đây lại cung kính trước thanh niên này.
Thanh niên này không phải ai khác, chính là đệ tử của chủ nhân Thiên Phạt, cũng là thiếu chủ Thiên Phạt!
“Thiếu chủ, ngài muốn tự mình ra tay?”
“Thằng ranh kia đáng giá người đích thân ra tay?”
Người áo đen nhìn vị thiếu chủ Thiên Phạt này, nói.
“Tôi rất muốn xem xem con trai của Diệp Thiên Long ra sao!”
“Để cậu ta cho tôi, các người không cần xen vào!”
Thiếu chủ Thiên Phạt lạnh nhạt nói rồi rời đi.
“Đại nhân, ngay cả bốn Thiên Tướng cũng bị con trai của Diệp Thiên Long giết chết, thiếu chủ có thể đối phó được không? Nhỡ may thiếu chủ xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta có cần cho người âm thầm bảo vệ thiếu chủ không?”
Lúc này, một cao thủ lo lắng nói.
“Yên tâm đi, thiếu chủ rất mạnh, vượt xa sự tưởng tượng của mấy người!”
“Nếu thiếu chủ ra tay, ngay cả một chiêu của ngài ấy các người cũng không đỡ được!”
Người áo đen liếc nhìn đám coa thủ Thiên Phạt này, khinh thường nói.
Đám cao thủ Thiên Phạt có mặt ở đây đều rất chấn động.
Thiếu chủ mạnh như vậy?
“Đúng rồi, đã điều tra xong đám người tập kích người của tổng bộ Thiên Phạt chưa?”
Người áo đen lạnh nhạt nói.
“Đã điều tra xong, là người của quân đoàn Bắc Cực Bắc u và liên minh Cuồng Chiến Trung Phi, trong đó còn có một đám sát thủ, vâng theo mệnh lệnh của vua sát thủ Huyết Đồ!”
Một cao thủ Thiên Phạt nói.
“Huyết Đồ, quân đoàn Bắc Cực, liên minh Cuồng Chiến!”
“Xem ra dạo này Thiên Phạt quá im hơi lặng tiếng, có vài người đã quên mất sự lợi hại của Thiên Phạt nên mới dám khiêu khích chúng ta như vậy!”
“Phát ra sát lệnh của Thiên Phạt, chỉ cần là người của quân đoàn Bắc Cực và liên minh Cuồng Chiến, giết không tha. Còn có vua sát thủ cũng không thể buông tha, giết chết tất cả!”
“Lần này để mọi người đều biết kết cục khi đối đầu với Thiên Phạt!”
Người áo đen quát to.
“Vâng!”
Tất cả người của Thiên Phạt gật đầu hô to.
Còn Diệp Phàm hoàn toàn không biết gì về những việc này cả.
Hắn đang hết sức chăm chúc dùng cỏ Băng tâm trợ giúp Đường Sở Sở tăng thực lực.
Trong nháy mắt, bóng tối buông xuống, đêm tối bao phủ trời cao!
Ầm!
Trong một gian phòng ở khách sạn ở Giang Thiên.
Một tiếng gào thét truyền ra.
Tất cả đồ đạc trong phòng đã bị một kình khí đáng sợ phá hủy.
Kình khí này đến từ Đường Sở Sở.
Lúc này dưới sự trợ giúp của Diệp Phàm và cỏ Băng Tâm cộng thêm lực Huyền m trong cơ thể, thực lực của Đường Sở Sở đột phá Huyền cảnh, bước thẳng vào Địa cảnh!
Trên Nhân cảnh là Huyền cảnh, trên Huyền cảnh là Địa cảnh!
Có thể đạt đến Địa cảnh đã thuộc top cực mạnh!
Một vị võ giả Địa cảnh có thể quét sạch một quận, thậm chí các thế gia ở Đế Đô đều phải cung phụng, không dám dễ dàng đắc tội!
Cao thủ mới 20 tuổi đã có thể bước vào Địa cảnh càng hiếm có.
Lúc này Đường Sở Sở chính là một cao thủ Địa cảnh!
Sau khi bước vào Địa cảnh, khí chất trên người Đường Sở Sở lại tăng lên một bậc, tràn ngập sức hút!
“Vợ à, chúc mừng đột phá!”
Diệp Phàm cười nói.
Với thực lực hiện tại của Đường Sở Sở, trừ khi là cao thủ đứng đầu ra tay, nếu không không thể đả thương được cô.
“Anh Tiểu Phàm, cảm ơn anh!”
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, hôn một cái lên môi.
Nụ hôn này cũng làm Diệp Phàm có chút hưng phấn, hắn vội vàng chạy vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh.
Bay giờ thực lực của Đường Sở Sở còn chưa đủ mạnh, tạm thời không thể phá thân!
Diệp Phàm đành phải chịu đựng!
Trong một căn biệt thự ở Giang Thiên.
Khi Hải Hướng Đông biết được con trai của mình bị giết, sắc mặt thay đổi, tức giận nói: “Dám giết con tao, tao muốn giết tên đó!”
“Lập tức gọi cho Hà Thiên, phong tỏa toàn bộ Giang Thiên, không cho phép bất cứ kẻ nào rời khỏi Giang Thiên nửa bước!”
“Điều động tất cả lực lượng cho tôi, tìm được địa điểm mấy người kia đang ở, tôi muốn cho bọn họ chôn cùng con trai tôi!”
“Còn có Đường thị, tôi cũng muốn nó bị hủy diệt, liên hệ bác cả của tôi, bảo bác ấy điều động lực lượng Sở thị tiêu diệt Đường thị cho tôi!”
Hải Hướng Đông gầm gừ hét lên.
Bác cả của ông ta là đổng sự của tập đoàn Sở thị, một câu của bác cả có thể làm bất cứ công ty nào hủy diệt trong phút chốc!
Cùng lúc đó, trong một ngọn núi ở quận Nam Thiên có từng tòa kiến trúc cổ xưa.
Nơi này là Huyền Kiếm tông, tông môn đứng đầu giới võ đạo quận Nam Thiên.
Trong đại điện của Huyền Kiếm tông.
Tông chủ Huyền Kiếm tông nhìn thấy thi thể của con trai mình, sắc mặt lạnh lẽo, tràn ngập lửa giận.
Kiếm ý khủng bố bộc phát ra từ trên người tông chủ Huyền Kiếm tông, bao phủ đại điện, cho người ta cảm giác hít thở không thông.
“Truyền mệnh lệnh của ta, triệu tập các đệ tử của Huyền Kiếm tông, ngày mai ta muốn san bằng Bách Hoa Lâu quận Nam Thiên thành bình địa!”
Tông chủ Huyền Kiếm tông quát.
“Rõ!”
Một cao thủ của Huyền Kiếm tông cúi người nói.
Tổng bộ Thánh Điện ở nước ngoài truyền lệnh: “Làm đoàn trưởng đoàn Thánh kỵ sĩ suất lĩnh đoàn Thánh kỵ sĩ đi đến Long quốc, không tiếc bất cứ giá nào giết chết Thánh nữ Huyết tộc, nếu có người ngăn cản, giết không tha!”
Chương 229: Chỉ dựa vào ông, không xứng để biết sư phụ tôi!
Hôm sau!
Tại thành phố Giang Thiên, trong một phòng khách sạn, Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở ngủ nhưng hai người lại không làm gì cả.
Tối qua, sau khi tắm xong, Diệp Phàm định thuê thêm một phòng khác, nhưng Đường Sở Sở muốn ngủ cùng hắn nên không cho hắn đi, Diệp Phàm chỉ có thể làm Liễu Hạ Huệ cả đêm!
Khi ánh nắng chiếu vào phòng, Diệp Phàm và Đường Sở Sở đều dậy.
“Dậy rồi sao!”
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở cười nói.
“Vâng!”
Đường Sở Sở nở một nụ cười vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc.
Đây là lần đầu tiên Đường Sở Sở ngỏ lời muốn ngủ cùng Diệp Phàm, tuy hai người chưa làm gì nhưng cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Khi ánh nắng chiếu vào khuôn mặt Đường Sở Sở, làm cho khuôn mặt hoàn mỹ tràn đầy sức sống của cô càng thêm xinh đẹp, khiến người ta vừa nhìn thoáng qua đã có cảm giác chìm sâu vào trong đó.
Ngay cả Diệp Phàm cũng không kiềm chế được mà trực tiếp hôn cô.
Đường Sở Sở hoàn toàn không từ chối điều này, trái lại cô còn vui mừng trong lòng!
Rất nhanh, nhiệt độ cơ thể của hai người đã tăng lên nhanh chóng.
Dục vọng mà Diệp Phàm nhịn cả đêm gần như đã hoàn toàn bùng phát.
Nhưng đúng lúc này, một loạt tiếng gõ cửa vang lên.
Xoẹt!
Trong nháy mắt Diệp Phàm tỉnh táo lại, buông Đường Sở Sở ra.
“À, để anh đi xem là ai!”
Diệp Phàm xấu hổ cười rồi đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài.
Ánh mắt Đường Sở Sở hiện lên vẻ tiếc nuối.
Ngoài phòng, U Ảnh đang đứng ở đây.
“Sao vậy?”
Diệp Phàm mở cửa phòng nhìn U Ảnh.
“Thiếu chủ, có một nhóm người xông vào bao vây toàn bộ khách sạn để điều tra gì đó, tôi đoán bọn họ tới đây để tìm chúng ta!”
U Ảnh nói.
“Người của Hải thiếu à?”
Diệp Phàm nhướng mày đi thẳng đến sảnh khách sạn.
Ngay lúc này, sảnh khách sạn bị một nhóm người đang vác súng trên vai, đạn đã lên nòng và đang canh gác ở đó.
Đứng ở giữa là một lão giả có râu và lông mày trắng, một đôi nam nữ trẻ tuổi và một người đàn ông trung niên mặc tây trang cung kính đứng bên cạnh lão giả.
Đôi nam nữ trẻ tuổi là hai đệ tử Y Các mà Diệp Phàm gặp hôm qua!
“Hôm nay nhất định phải tìm được người này!”
Lão giả nói với người đàn ông mặc tây trang.
“Cung lão yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm ra hắn!”
Người đàn ông mặc tây trang gật đầu.
Nếu người của thành phố Giang Thiên ở đây sẽ nhận ra người này là Tôn Chính - Tổng đốc thành phố Giang Thiên.
Lúc này Diệp Phàm vừa ra khỏi thang máy.
“Sư phụ, chính là hắn!”
Tên đệ tử nam của Y Các chỉ vào Diệp Phàm hét lên.
“Đúng vậy, chính là tên khốn này!”
Cô gái Y Các kia cũng nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ mặt phẫn nộ.
Soạt!
Toàn bộ ánh mắt của lão giả và Tôn Chính đều quét về phía Diệp Phàm.
“Người đâu bắt hắn cho ta!”
Tôn Chính không nói hai lời, lập tức hét lên.
Nhóm binh lính đang muốn xông về phía Diệp Phàm.
Soạt!
U Ảnh bước ra, toát ra sát khí đáng sợ trấn áp nhóm binh lính.
“Hóa ra là hai người à, tôi còn tưởng là ai đấy?”
“Sao vậy? Gọi người lớn đến đây à?”
“Tôn chỉ của Y Các mấy người không phải là không sợ cường quyền, không làm tay sai cho bất cứ thế lực nào, chuyên tâm làm y giả sao? Sao bây giờ mấy người lại bắt đầu ỷ thế hiếp người rồi, xem ra Y Các cũng chỉ là hư danh thôi!”
Diệp Phàm cười lạnh nhìn bọn họ.
“Chàng trai trẻ, Y Các của tôi thế nào cũng không tới phiên cậu đánh giá!”
“Hôm nay lão phu đến đây là vì hôm qua cậu đả thương hai đệ tử của tôi!”
“Giết người thì đền mạng thiếu nợ thì trả tiền, cậu đánh đệ tử tôi, có phải cũng nên trả giá một chút không?”
Vị lão giả nhìn Diệp Phàm nói thẳng.
“Trả giá?”
“Ông muốn tôi phải trả giá thế nào?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Giao cỏ Băng Tâm cho lão phu, việc này có thể sẽ được xóa bỏ, nếu không thì cứ y theo luật pháp Long Quốc việc công xử theo phép công đi!”
Lão giả lạnh nhạt nói.
“Dựa theo luật pháp Long Quốc, hành hung người trên đường sẽ bị phạt giam ba tháng!”
Tôn Chính đúng lúc nói.
“Hóa ra ông tới đây vì cỏ Băng Tâm, thật ngại quá cỏ Băng Tâm đã không còn nữa!”
Diệp Phàm cong môi.
Nghe được lời Diệp Phàm nói, lão giả cau mày nhìn chăm chú vào đối phương: “Cỏ Băng Tâm trân quý như thế, cậu dùng nó làm gì?”
“Đồ của tôi, tôi làm gì cũng phải nói cho ông sao?”
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
“Sư phụ, thằng nhóc này quá kiêu ngạo, chúng ta phải giáo huấn hắn một chút!”
Nữ đệ tử Y Các tức giận hét lên.
“Xem ra tay của cô vẫn còn chịu đựng được!”
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.
“Chàng trai trẻ, tôi nghe nói y thuật của cậu rất mạnh, không biết cậu kế thừa y bát của vị y sư nào, cậu nói ra có lẽ lão phu sẽ biết hắn đấy!”
Vị lão giả này nhìn Diệp Phàm tiếp tục nói.
“Chỉ dựa vào ông, không xứng để biết sư phụ tôi!”
Diệp Phàm khinh thường nói.
Những lời này của Diệp Phàm làm cho sắc mặt lão giả trở nên hoàn toàn u ám, trong mắt ông ta lóe lên sự tức giận.
Tôn Chính nghe lời Diệp Phàm nói cũng chấn động trong lòng, vị này chính là Thất đại trưởng lão của Y Các, là một y sư chân chính, địa vị của ông ta trong giới y đạo Long Quốc cực cao, thân phận còn cao hơn những ngự y của ngự y viện một bậc.
Thằng nhóc này lại dám nhục mạ đối phương như vậy, quả thực là muốn chết!
“Người đâu, bắt hắn cho tôi!”
Tôn Chính trực tiếp hét lên.
Thằng nhóc này nhục mạ trưởng lão Y Các như vậy, thân là Tổng đốc thành phố Giang Thiên, ông ta phải làm gì đó, nếu như đắc tội với Y Các chỉ sợ chức vụ Tổng đốc của ông ta cũng không còn nữa!
Ngay lập tức toàn bộ người trong khách sạn đều nhắm vào Diệp Phàm.
Nhưng đúng lúc này, một nhóm người khác xông vào, ước chừng có mấy trăm người, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí.
Người đi đầu là Hải Hướng Đông - Giám đốc điều hành chi nhánh quận Nam Thiên của Tập đoàn Sở thị và Hà Thiên - Quận thủ quận Nam Thiên!
“Hải tổng, Quận thủ, sao hai người lại đến đây?”
Tôn Chính ngạc nhiên hỏi khi thấy Hải Hướng Đông và Hà Thiên xuất hiện.
“Người giết con trai tôi là ai?”
Hải Hướng Đông nhìn Hà Thiên hét lên lạnh lẽo.
“Chính là hai người bọn họ!”
Hà Thiên chỉ về phía Diệp Phàm và U Ảnh.
Xoẹt!!!
Trong mắt Hải Hướng Đông lóe lên sát khí lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm cùng U Ảnh.
Mà Tôn Chính cũng cực kỳ kinh ngạc, mặc dù ông ta biết chuyện hôm qua Hải thiếu bị giết, nhưng không ngờ rằng là do hai người này làm!
“Hai người này này dám đắc tội với người của tập đoàn Sở thị, đúng là muốn chết!”
Tôn Chính lắc đầu
“Bắt bọn họ lại cho tôi, tôi muốn băm thây bọn họ thành trăm mảnh!”
Hải Hướng Đông dữ tợn quát lên.
Người ông ta dẫn đến trực tiếp xông ra ngoài.
Phốc phốc phốc!!!
Diệp Phàm còn chưa kịp nói chuyện, U Ảnh đã xông ra ngoài, hướng tới nhóm người này đại khai sát giới.
Tuy người Hải Hướng Đông mang tới đều có thực lực không kém, trong đó còn có một nhóm võ giả Nhân Cảnh, nhưng vẫn không chịu nổi một kích của U Ảnh!
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ nhóm người này đã bị giết.
Giờ phút này, vẻ mặt của Hải Hướng Đông, Hà Thiên, Tôn Chính, kể cả vị trưởng lão Y Các kia cùng hai tên đệ tử đều vô cùng khiếp sợ.
“Hóa ra ông là cha của tên đó, nếu đã như vậy tôi sẽ cho ông đi đoàn tụ cùng con trai ông!”
Diệp Phàm liếc nhìn Hải Hướng Đông, nói thẳng.
U Ảnh lập tức đi thẳng về phía Hải Hướng Đông.
“Mày…”
Hải Hướng Đông tức giận, nhìn Hà Thiên:
“Hà quận thủ, nơi này là địa bàn của ông, chẳng lẽ ông để mặc cho hai người này tùy ý làm càn sao? Nếu như vậy, chỉ sợ tập đoàn Sở Thị của tôi về sau sẽ không đầu tư vào quận Nam Thiên nữa, dù sao thì ngay cả an toàn của bản thân cũng không được đảm bảo, nói gì đến đầu tư?”
Nghe Hải Hướng Đông nói vậy, sắc mặt Hà Thiên thay đổi, trực tiếp phất tay.
Ngay lập tức, hơn một ngàn vệ quân lao ra ngoài bao vây toàn bộ khách sạn.
Toàn bộ súng ống trong tay bọn họ đều hướng về Diệp Phàm và U Ảnh.
“Lập tức buông tay chịu trói, nếu không sẽ giết không tha!”
Hà Thiên quát lên với vẻ mặt uy nghiêm.
“Để tôi xem ai dám ra tay?”
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chương 230: Đắc tội người không nên đắc tội!
Lúc này, Hồng Diệp dẫn theo một đám người của Bách Hoa Lâu xông vào.
“Cô là ai?”
Hà Thiên liếc nhìn Hồng Diệp, cau mày hỏi.
“Hồng Diệp, đến từ Bách Hoa Lâu!”
Hồng Diệp thẳng thắn nói.
Hà Thiên nghe Hồng Diệp nói vậy thì sắc mặt thay đổi, nói: “Các người đang muốn…”
“Mấy người không được động vào bọn họ!”
Hồng Diệp lạnh lùng quát.
“Chỉ là một người đàn bà chỗ mua vui mà cũng dám xen vào việc của người khác?”
“Quận thủ Hà, lập tức cho người đuổi bọn họ ra ngoài đi!”
Hải Hướng Đông nhìn Hồng Diệp, nói một cách khinh thường.
“Ông nói cái gì?”
Hồng Diệp nghe Hải Hướng Đông nói vậy, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm ông ta.
“Hải tổng, Bách Hoa Lâu này không đơn giản đâu!”
Hà Thiên vội vàng nói.
Có lẽ người khác không hiểu rõ Bách Hoa Lâu, cho rằng đó chỉ là nơi mua vui.
Nhưng Hà Thiên là Quận trưởng của một quận đương nhiên biết rõ sự đáng sợ của Bách Hoa Lâu.
Bách Hoa Lâu là một tổ chức cực kỳ hùng mạnh được giấu ở Long Quốc, tuyệt đối không dễ trêu chọc!
“Có gì mà không đơn giản, ông là một Quận trưởng chẳng lẽ lại sợ một người đàn bà nơi cầu hoan mua vui?”
Hải Hướng Đông hét lớn.
“Hải tổng dễ nổi nóng quá nhỉ!”
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Một đám người khác xuất hiện tại đây, người cầm đầu là Hướng Khôn - Điện chủ phân điện của điện Long Vương ở quận Nam Thiên.
“Hướng tiên sinh!”
Hải Hướng Đông nhìn thấy Hướng Khôn thì sắc mặt thay đổi.
Tuy ông ta không biết sự đáng sợ của Bách Hoa Lâu nhưng lại vô cùng rõ ràng sự khủng bố của điện Long Vương!
Đây chính là thế lực đứng đầu Long Quốc, mặc dù hiện giờ kém xa trước kia nhưng cũng không phải là nơi ông ta không thể tùy tiện đắc tội.
“Hướng tiên sinh, sao ngài lại tới đây?”
Hải Hướng Đông nhìn Hướng Khôn hỏi.
Mà đám người Hà Thiên, Tôn Chính ai nấy đều vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy người của điện Long Vương xuất hiện.
“Hải tổng, ông đắc tội người không nên đắc tội rồi!”
Hướng Khôn nhìn Hải Hướng Đông nói thẳng.
“Người không nên đắc tội?”
Hải Hướng Đông sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Răng rắc!
Giây tiếp theo, Hướng Khôn vung tay ra, trong nháy mắt đã bóp chặt cổ Hải Hướng Đông rồi bẻ gãy.
Hải Hướng Đông còn chưa kịp phản ứng lại thì đôi mắt đã trợn to, chết không nhắm mắt.
Giờ phút này Hà Thiên, Tôn Chính và toàn bộ người của Y Các đều sợ ngây người, ngay cả Hồng Diệp cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Hướng tiên sinh, ngài…”
Sắc mặt Hà Thiên thay đổi, nói với Hướng Khôn.
“Thế nào? Tôi giết ông ta, Quận trưởng Hà có ý kiến?”
Hướng Khôn lạnh lùng liếc nhìn nhìn Hà Thiên.
Ánh mắt Hà Thiên lóe lên rồi cũng không nói gì nữa.
Ông ta không dám đắc tội với Tập đoàn Sở Thị, cũng không thể đắc tội điện Long Vương.
Hà Thiên khẽ liếc nhìn Diệp Phàm.
Ông ta có thể nhìn ra, sở dĩ Hướng Khôn giết Hà Hướng Đông chắc chắn có liên quan đến người này.
Bên cạnh người không chỉ có những cao thủ dũng mãnh như thế, còn có thể làm Bách Hoa Lâu và điện Long Vương ra tay vì hắn, rốt cuộc hắn có thân phận gì?
Hà Thiên không ngừng suy đoán trong lòng.
“Thiếu…”
Hồng Diệp nhìn Diệp Phàm, đang định nói chuyện thì điện thoại reo lên.
Cô ấy vừa nghe điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Sao vậy?”
Diệp Phàm nhìn Hồng Diệp hỏi.
“Tông chủ Huyền Kiếm Tông dẫn người đến Bách Hoa Lâu!”
Hồng Diệp nghiêm trọng nói.
“Đi!”
Diệp Phàm cau mày, lập tức đi khỏi nơi này.
Diệp Phàm vừa đi thì người của Bách Hoa Lâu và điện Long Vương cũng lần lượt đi theo.
“Xử lý hiện trường!”
Hà Thiên nói với Tôn Chính một câu rồi cũng rời đi.
“Sư phụ, rốt cuộc thằng nhóc đó là ai vậy?”
Giờ phút này, người đàn ông của Y Các kia chấn động hỏi.
“Địa vị của hắn e là không đơn giản!”
Vị trưởng lão Y Các nghiêm trọng nói.
Mà trong Bách Hoa Lâu, Tông chủ Huyền Kiếm Tông mang theo người tiến vào trực tiếp đại khai sát giới!
Người của Bách Hoa Lâu bị giết nhiều vô số!
“Giết, một người cũng không tha!”
“Giết sạch hết cho ta!”
Vẻ mặt Tông chủ Huyền Kiếm Tông dữ tợn, tràn ngập sát ý quát lớn.
Chỉ trong giây lát, Bách Hoa Lâu đã biến thành một chiến trường, vô số người của Bách Hoa Lâu bị chém giết ngã xuống đất.
Khi nhóm người Diệp Phàm chạy tới Bách Hoa Lâu, toàn bộ nơi này đã tràn ngập xác chết!
Hồng Diệp nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống, trong mắt cô ấy tràn ngập lửa giận nồng đậm.
“Tôi phải giết các người!”
Ngay lập tức, Hồng Diệp nhìn đệ tử Huyền Kiếm Tông gầm lên, trực tiếp vung roi lao về phía bọn họ.
Vụt vụt vụt!!!
Trong phút chốc, từng tên đệ tử Huyền Kiếm Tông đều bị roi trong tay Hồng Diệp đánh bay ra ngoài hoặc hộc máu.
Tông chủ Huyền Kiếm Tông liếc nhìn Hồng Diệp, lạnh nhạt hỏi: “Cô cũng là người Bách Hoa Lâu?”
“Ông là Tông chủ của Huyền Kiếm Tông?”
Hồng Diệp phẫn nộ nhìn chằm chằm Tông chủ Huyền Kiếm Tông.
“Không sai!”
“Nói, hung thủ giết chết con trai tôi là ai?”
“Nếu không nói, tôi sẽ giết hết các người!”
Tông chủ Huyền Kiếm Tông lạnh lùng quát.
“Là tôi!”
Diệp Phàm đi ra.
“Là mày giết con trai tao?”
Ngay lập tức, Tông chủ Huyền Kiếm Tông nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ mặt đầy sát khí.
“Mày đi chết đi!”
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Tông chủ Huyền Kiếm Tông.
Vừa dứt lời, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt đối phương.
Mà Tông chủ Huyền Kiếm Tông cũng cảm giác được một mối nguy cơ mãnh liệt.
Sắc mặt ông ta thay đổi, đang định ra tay thì bị một tay Diệp Phàm đã bóp lấy yết hầu ông ta.
“Đi cùng con trai ông đi!”
Nói xong, Diệp Phàm lập tức cắt đứt yết hầu của đối phương.
Vị này Tông chủ Huyền Kiếm Tông - tông môn đứng đầu quận Nam Thiên còn chưa kịp phản ứng đã bị giết chết trong nháy mắt.
Cảnh tượng này làm những người có mặt ở đây sợ ngây người.
Kế tiếp, Diệp Phàm và U Ảnh cùng nhau ra tay giết toàn bộ người của Huyền Kiếm Tông.
Hướng Khôn đi theo Diệp Phàm nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Thực lực của Diệp Phàm làm ông ta vô cùng sợ hãi!
Vị Thiếu chủ này quá mạnh!
“Hồng Diệp, cô tìm xem căn cứ của Huyền Kiếm Tông ở đâu!”
Ngay sau đó Diệp Phàm lạnh nhạt nói với Hồng Diệp.
Hồng Diệp nhanh chóng nói vị trí cụ thể của Huyền Kiếm Tông cho Diệp Phàm.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng dẫn theo U Ảnh, Hồng Diệp và Hướng Khôn đi đến căn cứ của Huyền Kiếm Tông.
Lần này Huyền Kiếm Tông giết nhiều người của Bách Hoa Lâu như vậy, chỉ giết một Tông chủ là chưa đủ.
Diệp Phàm muốn diệt toàn bộ Huyền Kiếm Tông, cũng coi như là giết gà dọa khỉ cho giới võ đạo của quận Nam Thiên xem!
Một tiếng sau, Diệp Phàm và những người khác đã đi vào căn cứ Huyền Kiếm Tông, không nói hai lời mà thẳng tay đại khai sát giới.
“Các người là ai mà dám tới Huyền Kiếm Tông của chúng tôi tác oai tác quái!”
Ngay sau đó có một lão giả từ Huyền Kiếm Tông đi ra, nhìn đám người Diệp Phàm quát lên.
Thực lực của ông ta đã bước vào trình độ Địa Cảnh!
Phụt!
Diệp Phàm tiến lên một bước, trong tay cầm đoản kiếm màu đen, hắn chém ra một kiếm không cho vị cao thủ Địa Cảnh này có cơ hội nói chuyện lần nữa!
Là tông môn đứng đầu trong giới võ đạo ở quận Nam Thiên, Huyền Kiếm Tông có rất nhiều cao thủ, ngay cả cao thủ Địa Cảnh cũng có khá nhiều nhưng bọn họ đều không chặn được một chiêu của Diệp Phàm!
Mười phút sau, toàn bộ Huyền Kiếm Tông đều bị tàn sát.
Sau khi nhóm người Diệp Phàm thu thập hết tài nguyên trong Huyền Kiếm Tông, bọn họ trực tiếp rời đi.
Nhưng Diệp Phàm và những người khác cũng không biết.
Sâu trong Huyền Kiếm Tông còn có một sơn động.
Trong sơn động cắm một thanh cự kiếm dày rộng, toàn bộ thân kiếm đều được chế tạo từ huyền thiết, phía trên phủ kín các loại hoa văn, ẩn chứa một sát khí khủng bố.
Một thân ảnh lôi thôi, dơ bẩn đang ngồi xếp bằng trước thanh cự kiếm này, cả người bám đầy tro bụi tựa như một người đã chết từ lâu.
Lúc này, mí mắt của thân ảnh này khẽ động phảng phất như có động tĩnh, thanh cự kiếm phát ra âm thanh chói tai.
Sau khi Diệp Phàm tiêu diệt Huyền Kiếm Tông, tin tức này rất nhanh đã truyền khắp giới giới võ đạo quận Nam Thiên.
Huyền Kiếm Tông mạo phạm Bách Hoa Lâu, toàn tông bị diệt!
Tin tức này vừa truyền ra đã chấn động toàn bộ giới võ đạo quận Nam Thiên!
Tất cả mọi người đều không ngờ Bách Hoa Lâu lại khủng bố như vậy, một tông môn lớn như Huyền Kiếm Tông mà nói diệt là diệt!
Tin tức này đương nhiên là do Diệp Phàm cho Hồng Diệp truyền ra, mục đích là để giết gà dọa khỉ, làm cho những thế lực võ đạo khác không dám đánh chủ ý lên Bách Hoa Lâu nữa!
Nhưng lúc Diệp Phàm về khách sạn, Đường Sở Sở vội vàng đi đến trước mặt hắn, nói: “Anh Tiểu Phàm, Đường Thị xảy ra chuyện rồi!”