• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81: Chắc chắn phải trả giá

Chương 80: Chắc chắn phải trả giá

Phụt!

Dao nĩa trong tay Diệp Phàm bay ra, lao thẳng về phía vị đại thiếu gia nhà Thượng Quan.

Giây tiếp theo, nửa đầu lưỡi của đại thiếu gia nhà Thượng Quan bị cắt bỏ, máu tươi phun ra.

A!!!

Đại thiếu gia nhà Thượng Quan che miệng hét thảm.

“Phi Nhi!!!”

Sắc mặt của Thượng Quan phu nhân thay đổi, vội vàng nhìn về phía con trai.

“Thiếu gia!”

Sắc mặt của lão giả áo xám cũng lạnh xuống, nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Người trẻ tuổi, cậu làm hơi quá rồi đấy?”

“Thằng khốn, mày dám làm con tao bị thương?”

Thượng Quan phu nhân quát lên.

“Tôi đã bảo miệng anh ta sạch sẽ chút, ai ngờ miệng lại thối như vậy, không thể trách tôi!”

Diệp Phàm tiếp tục ăn cơm, dửng dưng nói.

“Giết nó!”

Ngay lập tức, bốn người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn lao đến chỗ Diệp Phàm như bốn mũi tên, tốc độ cực kỳ nhanh, trên người tản ra sát khí lạnh băng.

Đùng!!!

Diệp Phàm đập mạnh xuống bàm.

Bốn chiếc đũa bắn ra.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Bốn chiếc đũa đục thủng thân thể của bốn người đàn ông kia, bốn dòng máu tươi bắn ra.

Đôi mắt của bốn người này trừng to, ngã xuống đất.

Sắc mặt của Thượng Quan phu nhân thay đổi.

Lão giả áo xám nghiêm mặt lại, trong con ngươi tang thương hiện lên ánh sáng sắc lạnh, bàn tay hóa thánh móng vuốt, lao đến chỗ Diệp Phàm.

Một tay này ấn chứa kình khí sắc bén, nếu bị đánh trúng, cho dù kim cương cũng bị dập nát.

Diệp Phàm lại bình tĩnh ném ra một cây đũa.

Phụt!

Chiếc đũa này đâm xuyên móng vuốt của lão giả.

Sắc mặt lão giả thay đổi, che lại bàn tay bị chiếc đũa xuyên thủng, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt sợ hãi: “Rốt cuộc cậu là ai?”

Thượng Quan phu nhân nhìn thấy ngay cả lão Lưu cũng không phải đối thủ của người này, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.

“Tôi nói, tôi chỉ là một người thường!”

“Tại sao các người lại không tin chứ?”

Diệp Phàm nói.

“Các người nên nhanh chóng đưa anh ta đến bệnh viện đi, nói không chừng còn có thể nối lại đầu lưỡi!”

Thượng Quan Lưu Ly lạnh nhạt nói.

“Ranh con, chờ đó cho tao, tao sẽ không để yên chuyện này!”

Thượng Quan phu nhân chỉ vào Diệp Phàm quát lên, rồi nhìn về phía Thượng Quan Lưu Ly: “Còn mày nữa, Thượng Quan Lưu Ly, nếu con trai tao bị làm sao, mày cũng đừng hòng sống yên ổn!”

Sau đó, Thượng Quan phu nhân dẫn theo con trai và nửa đầu lưỡi bị cắt bỏ rời đi, lão giả áo xám cũng liếc nhìn Diệp Phàm rồi xoay người rời đi.

“Anh ra tay đủ độc ác!”

Thượng Quan Lưu Ly lên tiếng.

“Đó chính là người thừa kế đời thứ ba của gia tộc Thượng Quan, vậy mà anh dám xuống tay với anh ta, nếu anh ta có chuyện gì, không chỉ anh xong đời, ngay cả tiểu thư cũng bị anh liên lụy!”

Tiểu Thanh nhìn Diệp Phàm, không vui nói.

“Tôi chỉ đồng ý giả vờ làm bạn trai của tiểu thư nhà cô, nhưng chưa nói có thể bị người khác sỉ nhục!”

“Tôi không giết thằng nhãi kia cũng coi như đã nể mặt mũi của tiểu thư nhà cô!”

“Được rồi, ăn xong rồi, tôi đi đây!”

Diệp Phàm cầm khăn lau miệng, sau đó rời đi.

“Tiểu thư, anh ta…”

Tiểu Thanh tức giận nói.

“Rất có cá tính!”

Thượng Quan Lưu Ly nói.

“Tiểu thư, bây giờ người còn có tâm trạng nói cái này, hiện tại Thượng Quan Phi bị thương, bốn hộ vệ chết, ngay cả lão Lưu cũng bị thương, người đàn bà kia sẽ không để yên, nếu để tộc trưởng biết, sợ rằng sẽ gặp rắc rối!”

Tiểu Thanh sốt ruột nói.

“Không sao!”

Thượng Quan Lưu Ly lại cực kỳ bình tĩnh.

Bên khác, Diệp Phàm vừa rời khỏi nhà ăn thì nhận được một cuộc gọi, sắc mặt thay đổi, lái xe đi thẳng đến tập đoàn Đường thị.

Đi vào văn phòng chủ tịch, Đường Sở Sở và Đường Chính Nhân đều ngồi ở đây, Đông Mai đứng bên cạnh.

“Bà xã, em không sao chứ?”

Diệp Phàm đi đến bên cạnh Đường Sở Sở, lo lắng hỏi.

“Em không sai, may mắn Đông Mai ở, cô ấy phát hiện kịp trong xe có bom, gỡ bỏ nó xuống, nếu không sợ rằng hôm nay em và ba sẽ tan xương nát thịt!”

Đường Sở Sở nói.

“Đông Mai, cảm ơn cô!”

Diệp Phàm nhìn về phía Đông Mai.

“Thiếu chủ, đây là việc tôi nên làm, nhưng có lẽ có người cố ý gài quả bom này, tôi đã cho người đi điều tra!”

Đông Mai nói.

“Rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám dùng bom!”

Đường Chính Nhân cau mày.

“Không cần điều tra, khẳng định là Đường Chính Nghĩa, lần trước chặt đứt một chân của ông ta, không ngờ ông ta hoàn toàn không rút kinh nghiệm, lá gan càng lúc càng lớn!”

Sắc mặt của Diệp Phàm lạnh như băng, trong mắt lóe lên sát ý.

“Chính Nghĩa? Tại sao lại là Chính Nghĩa?”

Đường Chính Nhân khiếp sợ nói.

“Chú, ông ta đã ra tay hai lần với Sở Sở!”

Sau đó, Diệp Phàm nói hết những chuyện Đường Chính Nghĩa đã làm với Đường Sở Sở cho Đường Chính Nhân.

Đường Chính Nhân nghe xong, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Tại sao nó lại làm như vậy? Sở Sở là cháu gái ruột của nó!”

“Nếu không giết Sở Sở, sao ông ta có thể lên làm chủ tịch Đường thị chứ?”

“Lúc trước không nên giữ lại một mạng cho ông ta!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Thiếu chủ, tôi đi giết ông ta!”

Đông Mai nói thẳng.

“Không, tôi tự đi!”

Diệp Phàm nói.

“Tiểu Phàm, nếu không bỏ đi, dù sao nó cũng là em trai của tôi, hơn nữa không có chứng cứ chứng minh nó làm!”

“Nếu cậu giết nó, chắc chắn mẹ tôi sẽ hận cậu thấu xương, đến lúc đó mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối!”

Đường Chính Nhân nặng nề nói.

“Đúng vậy, anh Tiểu Phàm, anh đừng xúc động!”

Đường Sở Sở khuyên bảo.

“Dù thế nào, ông ta cần phải trả giá!”

Diệp Phàm quát to, rời khỏi đây.

Tiếp theo, hắn đi đến nhà họ Đường.

Trong nhà họ Đường, Đường Chính Nghĩa ngồi trên giường, nghe xong một cuộc điện thoại, sắc mặt tối lại.

“Sao vậy?”

Đường Phong nhìn ba, hỏi.

“Hôm nay Đường Chính Nhân và Đường Sở Sở đi ra ngoài mở họp, ba cho người gài bom trên xe họ, kết quả bị phát hiện, đáng tiếc!”

Đường Chính Nghĩa lạnh lùng nói.

“Không sao, lần này thất bại còn có lần sau, con không tin bọn họ còn may mắn như vậy!”

Đường Phong nói.

“Nhị gia, không xong rồi, Diệp Phàm đang hùng hổ xông vào nhà họ Đường, còn đi thẳng vào phòng của Nhị gia!”

Lúc này, một người hầu nhà họ Đường vội vã chạy vào, nói với Đường Chính Nghĩa.

“Không xong, lập tức đi gọi lão phu nhân đến đây!”

Sắc mặt của Đường Chính Nghĩa thay đổi, nói.

“Chậm!”

Âm thanh lạnh băng vô tình của Diệp Phàm truyền đến, sắc mặt âm u đi đến.

“Diệp Phàm, mày…”

Ầm!!!

Đường Phong đang định lên tiếng đã bị Diệp Phàm đấm va xuống mặt đất, phun máu.

“Phong Nhi!”

Đường Chính Nghĩa thấy Đường Phong phun máu, sắc mặt thay đổi, nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Mày muốn làm gì?”

“Làm gì? Ông nói xem!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Nói xong, lại ra tay!
Chương 82: Tôi nói do ông ta làm thì chính là ông ta làm!

Răng rắc!!!

Diệp Phàm đạp gãy một chân Đường Phong.

A!!!

Đường Phong kêu gào thảm thiết.

“Phong Nhi!!!”

Lúc này, sắc mặt của Đường Chính Nghĩa thay đổi, ông ta hô lên, ánh mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Rắc rắc!!!

Diệp Phàm lạnh nhạt, không nói nhảm, hắn lại đạp gãy luôn cái chân còn lại của Đường Phong, hơn nữa còn là đạp gãy nát xương, không thể khôi phục lại.

Giờ phút này, người thừa kế duy nhất đời thứ ba nhà họ Đường đã trở thành một kẻ vô dụng.

Đường Phong đau đến ngất đi.

“Phong Nhi!!!”

“Diệp Phàm, thằng khốn nạn, mày ngon thì nhằm tới tao đây này!”

Đường Chính Nghĩa nhìn thấy tình cảnh bi thảm của con trai mình, ông ta đau lòng, nhìn chằm chằm Diệp Phàm với gương mặt dữ tợn, ông ta bò xuống giường, nhưng bởi vì bị gãy một chân nên ngã nhào trên mặt đất.

“Ông dám hại tới vợ tôi, hôm nay tôi sẽ để ông tận mắt nhìn thấy người thân nhất của mình bị người khác thương tổn là cảm giác gì!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Mày...”

Đường Chính Nghĩa nằm trên mặt đất, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

“Phong Nhi!”

Lúc này, bà cụ Đường được người dìu tới, nhìn thấy Đường Phong đang hôn mê thì hô lên.

Đường Chính Nhân và Đường Sở Sở cũng xuất hiện, trông thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt của hai người cũng thay đổi.

“Là cậu hại Phong Nhi?”

Ánh mắt bà cụ Đường đầy giận dữ nhìn về phía Diệp Phàm.

“Là tôi!”

Diệp Phàm thẳng thắn thừa nhận.

“Cậu...”

“Người đâu!”

“Bắt lấy cậu ta cho tôi!”

Lúc này, bà cụ Đường tức giận nhìn Diệp Phàm, quát lớn gọi người.

Ngay lập tức, một đám vệ sĩ nhà họ Đường lao tới, định tấn công Diệp Phàm.

“Muốn chết thì cứ việc lên!”

Ánh mắt đầy sát khí của Diệp Phàm quét về phía đám người.

Nhóm vệ sĩ bị vẻ hung ác trên người Diệp Phàm làm cho run rẩy, trong lòng ngập tràn hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau.

“Các người...lên cho tôi!”

Bà cụ Đường nổi giận, quát đám vệ sĩ.

Nhưng đám vệ sĩ đã bị vẻ hung ác của Diệp Phàm dọa cho sợ vỡ mật, không ai dám ra tay.

Lúc này, Diệp Phàm đi về phía Đường Chính Nghĩa.

“Thằng khốn, mày định làm gì?”

Bà cụ Đường trông thấy Diệp Phàm đi về phía con trai mình thì thay đổi sắc mặt, vội vã kêu lo.

“Tiểu Phàm, không được kích động!”

Đường Chính Nhân kêu lên.

Diệp Phàm không hề dừng bước, hắn đi tới trước mặt Đường Chính Nghĩa, một tay bóp cổ đối phương rồi nhấc lên.

Lúc này, Đường Chính Nghĩa bị bóp cổ, treo lơ lửng giữa không trung, ông ta không ngừng vùng vẫy, mặt cũng đỏ lên, có một loại cảm giác hít thở không thông.

“Khốn kiếp, mày mau dừng tay lại!”

Bà cụ Đường tức giận chỉ tay về phía Diệp Phàm.

“Nếu như ông không phải chú hai của vợ tôi thì tôi đã sớm tiễn ông lên đường rồi!”

“Nhớ kỹ, nếu ông còn dám có ý đồ với vợ tôi, tôi sẽ để ông tận mắt chứng kiến con trai chết trước mặt mình là như thế nào!”

Diệp Phàm siết cổ Đường Chính Nghĩa.

Bịch!!!

Dứt lời, hắn vung tay lên.

Cơ thể Đường Chính Nghĩa trực tiếp đập lên tường rồi rơi xuống, nằm xụi lơ trên mặt đất, không ngừng nôn ra máu, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm, không nói lời nào rồi hôn mê bất tỉnh.

“Mày...mày...cái đồ nghiệt súc nhà mày!”

Bà cụ Đường giận dữ chỉ tay vào Diệp Phàm, cả người không ngừng run rẩy.

“Mẹ, mẹ bớt giận!”

Đường Chính Nhân vội vàng đỡ bà cụ Đường.

Bốp!!!

Bà cụ Đường tát vào mặt Đường Chính Nhân: “Xem người đàn ông tốt mà con gái anh tìm đi, em trai với cháu trai của anh bị nó giết chết rồi!”

“Bà nội, chuyện này không trách anh Tiểu Phàm được, chú hai ba lần bốn lượt muốn giết cháu, lần này còn đặt bom vào xe của cháu và ba cháu, may mà phát hiện kịp thời, nếu không thì cháu với ba đã bị nổ tan xác rồi!”

Đường Sở Sở vội vàng nói.

“Cái gì? Còn có chuyện này? Lão nhị cũng quá độc ác đi!”

“Hai người là anh trai và cháu gái ruột đấy!”

Dương Ngọc Lan đúng lúc xuất hiện, nghe được lời này, bà tức giận nói.

“Cháu đừng có nói bậy, chú hai của cháu sao có thể làm ra loại chuyện như vậy được? Cháu có chứng cứ gì không?”

Bà cụ Đường trách móc Đường Sở Sở.

“Không cần phải chứng cứ, tôi nói ông ta làm thì chính là ông ta làm!”

“Bà cụ, tốt nhất bà nên quản tốt con trai của bà, nếu ông ta còn dám làm loạn, vậy thì bà cứ chuẩn bị người đầu bạc tiễn người đầu xanh đi!”

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn bà cụ Đường.

Dứt lời, hắn mang Đường Sở Sở rời khỏi đây.

“Mày...”

Bà cụ Đường bị chọc tức tới run cả người.

“Mẹ!”

Đường Chính Nghĩa lo lắng đỡ bà cụ Đường.

“Đừng có chạm vào tôi!”

“Nếu như Chính Đạo không trở lại quân doanh thì hôm nay tôi nhất định phải để cho Chính Đạo giết chết thằng ranh này. Khinh người khác là quá đáng, đúng là khinh người quá đáng!”

Bà cụ Đường tức giận quát lớn.

Bên ngoài nhà họ Đường, Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở: “Bà xã, em có trách anh ra tay quá độc ác không?”

“Anh Tiểu Phàm, em biết anh vì em nên mới làm như vậy!”

“Muốn trách thì chỉ có thể trách chú hai quá ác, vì cái chức chủ tịch mà ngay cả người thân cũng không bỏ qua!”

Đường Sở Sở lạnh nhạt nói.

“Đứng trước lợi ích thì thứ gọi là tình thân chẳng là gì cả!”

Diệp Phàm lắc đầu.

“Nhưng lần này bà nội đã hoàn toàn chán ghét chúng ta rồi. Em đoán, bước tiếp theo bà ấy sẽ nghĩ cách lấy lại tập đoàn Đường thị.”

Đường Sở Sở nói.

“Nếu bà ta dám làm như thế, vậy thì anh sẽ cho người thu mua luôn tập đoàn Đường thị, sau này Đường thị sẽ không còn quan hệ gì với nhà họ Đường nữa!”

Diệp Phàm lạnh lùng đáp.

“Anh Tiểu Phàm, anh đừng lo, lần này em sẽ không mặc do bà nội sắp xếp đâu.”

“Em đã âm thầm thu mua cổ phần trong tay những cổ đông kia, cộng thêm cổ phần của em và ba, cho dù bà nội muốn ra tay thì cũng đừng mơ đến việc đá em ra khỏi Đường thị!”

Đường Sở Sở mỉm cười nhìn Diệp Phàm.

“Giỏi lắm, không hổ là bà xã của anh!”

Diệp Phàm ôm lấy Đường Sở Sở rồi hôn cô một cái.

...

Quận Hoài Giang, trong biệt thự tư nhân.

Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đang ngồi, trong tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng và u ám.

Cô gái này chính là Liễu Như Thị.

Đột nhiên, một người đàn ông mặc vest bước nhanh tới, đưa một phần tư liệu cho Liễu Như Thị: “Cô chủ, đây là toàn bộ tài liệu liên quan tới Diệp Phàm và tập đoàn Đường thị, hiện tại giá trị thị trường của Đường thị đã tăng vọt nhờ đan Trú Nhan, theo tôi được biết, bọn họ đang xây dựng một nhà máy mới và chuẩn bị mở rộng dây chuyền sản xuất.”

“Hơn nữa, họ còn đang tìm một số nhà cung cấp dược liệu để ký hợp đồng, không biết là dùng với mục đích tăng cường sản xuất đan Trú Nhan hay là cho dự án khác!”

“Đã liên hệ được với người kia chưa?”

Liễu Như Thị lạnh nhạt hỏi.

“Đã liên lạc rồi!”

Người đàn ông mặc vest gật đầu.

“Rất tốt, tiếp theo đây, trò chơi chính thức bắt đầu!”

“Diệp Phàm, nỗi sỉ nhục mà tôi phải chịu đêm hôm đó, tôi sẽ lấy lại từ người phụ nữ của anh gấp mười gấp trăm lần!”

Ánh mắt của Liễu Như Thị âm hiểm như mắt bọ cạp, cô ta nở một nụ cười đầy lẳng lơ.
Chương 83: Cứu viện!

Ngày hôm sau.

Thiên Hải, bên ngoài sân.

Lúc này, một nhóm chiến sĩ võ trang đầy đủ.

Bọn họ không phải là chiến sĩ bình thường, ánh mắt mỗi người đều sắc như dao, trên người tản ra khí tức lạnh như băng, tất cả đều là những chiến sĩ tinh nhuệ được nghiêm chỉnh huấn luyện.

Hai người đang đứng trước mặt đám người chính là Triệu Thiên Lâm và em gái Triệu Hữu Dung.

“Hữu Dung, em theo tới đây làm gì?”

“Lát nữa đánh nhau mà làm em bị thương, ông ngoại lại lột da anh mất!”

Triệu Thiên Lâm đau đầu nhìn cô em gái mình!

“Anh cả, anh đang nghi ngờ năng lực của em sao, bản lĩnh của em không thua kém anh đâu!”

Hơn nữa lần này chúng ta đối phó người của Lưu Ly Quốc, em đã sớm không ưa bọn họ rồi, loại cơ hội có thể chỉnh bọn họ như thế này, sao có thể bỏ qua được?”

Triệu Hữu Dung lẩm bẩm: “Nhưng mà đám người này rõ ràng là tới đối phó với tên tiểu tử kia, kết quả chúng ta lại chạy tới đây giúp hắn ta thu dọn cục diện hỗn loạn này, đúng là hời cho hắn!”

“Người kia có quan hệ với chiến thần Thiên Sách, bên chiến bộ đương nhiên sẽ không để ai làm hại tới hắn ta!”

“Đợi lát nữa hành động, em phải theo sát cạnh anh!”

Triệu Thiên Lâm trầm giọng nói.

“Tiếp theo, nghe theo lệnh của tôi mà hành động, đột một và đội hai tấn công bên trái và bên phải, đội ba và đội bốn thì tấn công trực diện, đội năm canh giữ ở bên ngoài, tiểu đội đánh úp canh chừng để ra tay bất cứ lúc nào.”

“Hôm nay không ai trong nhà này được phép rời đi!”

Sau đó Triệu Thiên Lâm cầm lấy bộ đàm, ra lệnh.

“Một hai ba, hành động!”

Nói xong hai chữ cuối cùng.

Anh ta trực tiếp dẫn theo một đám người xông vào bên trong.

Chớp mắt, sân nhỏ đã bị chiến sĩ vũ trang đầy đủ bao vây.

Bịch!

Lúc này, cửa bị mở, một đám người vọt ra ngoài.

Ánh mắt từng người lạnh như băng.

“Các người đã bị bao vây, lập tức đầu hàng!”

Triệu Thiên Lâm quát về phía đám người.

“Đám chiến bộ Long Quốc xem như có chút bản lĩnh, nhanh như vậy đã phát hiện ra chúng ta rồi!”

Người đàn ông khoác áo gió màu đen nhìn Triệu Thiên Lâm cười lạnh.

“Ngay từ khoảnh khắc các người đặt chân vào lãnh thổ Long Quốc thì đã bị chúng tôi theo dõi rồi!”

“Lập tức đầu hàng, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách khí!”

Triệu Thiên Lâm lạnh giọng quát.

“Bảo chúng tôi đầu hàng, chỉ dựa vào mấy người mà cũng xứng?”

Người đàn ông kia khinh thường nói.

“Người Lưu Ly Quốc đúng là ngông cuồng, xem tôi dạy dỗ các người!”

Triệu Hữu Dung hừ lạnh, cô bước lên vọt về phía trước, giơ chân lên quét về phía đối phương.

Chân vừa quét xuống, gió gào thét, không một chút lưu tình.

Mặc dù trước kia, đòn này của Triệu Hữu Dung bị Diệp Phàm bắt được, nhưng bản lĩnh của cô quả thật không kém, đã đạt tới Nhân Cảnh tam trọng, đủ để đối phó hơn trăm người.

Ngay khi chân Triệu Hữu Dung rơi trên người đàn ông khoác áo gió, ánh mắt của đối phương lóe lên sự tàn bạo, trực tiếp ra tay.

“Không xong rồi, Hữu Dung!”

Sắc mặt Triệu Thiên Lâm thay đổi, anh ta hô lớn về phía Triệu Hữu Dung nhưng đã muộn.

Bịch!!!

Lúc này, Triệu Hữu Dung bị người đàn ông đánh bay ra ngoài đập lên vách tường, phun ra một ngụm máu.

“Hữu Dung!”

Triệu Thiên Lâm nhìn em gái mình, sau đó ánh mắt quét về phía người đàn ông kia: “Nổ súng!”

Đoàng đoàng đoàng!!!

Trong giây lát, chiến sĩ vây quanh bốn phía liên tục nổ súng, hàng loạt viên đạn bay về phía nhóm người.

Aaa!!!

Đám người Lưu Ly Quốc phát ra tiếng giận dữ, tròng mắt đỏ ngầu tràn đầy hung ác, bọn họ di chuyển với tốc độ rất nhanh, tránh né được toàn bộ đạn.

Sau đó, đám người kia xông tới trước mặt nhóm chiến sĩ, vung nắm đấm bắt đầu tấn công.

Bịch bịch bịch!!!

Những chiến sĩ này chưa kịp ra tay đã bị người Lưu Ly Quốc đánh nổ tung.

Lúc này, nhóm người kia tản ra hơi thở cuồng bạo, trong mắt tràn đầy vẻ khát máu.

Tốc độ của họ nhanh như báo, sức mạnh dũng mãnh như hổ.

Người Triệu Thiên Lâm dẫn tới căn bản không thể chống lại, không ngừng chết thảm.

Mà Triệu Thiên Lâm và người đàn ông khoác áo gió kia đang chiến đấu kịch liệt.

Mặc dù Triệu Thiên Lâm có thực lực Nhân Cảnh lục trọng, nhưng so sánh với người đàn ông này thì không cùng một đẳng cấp.

Bịch!

Rất nhanh, Triệu Thiên Lâm đã bị đối phương đánh bay ra người, rơi xuống cạnh Triệu Hữu Dung rồi phun ra máu.

“Anh hai, anh sao rồi?”

Triệu Hữu Dung tái mặt, miệng nhuốm máu nhìn anh mình.

“Đám người này sao lại mạnh như vậy?”

“Chúng ta sơ ý rồi!”

Vẻ mặt của Triệu Thiên Lâm cực kỳ khó coi.

Lúc này, người đàn ông kia vọt tới chỗ hai anh em, giống như muốn giết chết bọn họ.

Đoàng!

Trước tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc, viên đạn phá không bay tới phía người đàn ông kia, hắn ta nghiêng người, viên đạn bay sượt qua mặt để lại một vết máu.

“Có súng bắn tỉa, đi giải quyết bọn chúng!”

Người đàn ông hô lớn.

Ngay lập tức, một số người lao về phía tay súng bắn tỉa ở phía xa.

Bằng bằng bằng!!!

Vô số đạn bắn liên tiếp về phía người đàn ông nhưng không hề trúng đối phương, chỉ ép cho hắn ta lùi về phía sau.

“Hữu Dung, em nhanh đi gọi cứu viện, để anh ngăn cản bọn họ!”

Triệu Thiên Lâm nói với Triệu Hữu Dung.

“Không, em không đi!”

Sắc mặt Triệu Hữu Dung thay đổi.

“Nhanh đi tìm cứu viện, nếu không thì cả hai chúng ta đều phải chết ở đây!”

Triệu Thiên Lâm quát Triệu Hữu Dung rồi vọt tới phía người đàn ông kia.

Trong sân, một nhóm chiến sĩ đã chết trong tay đám người này, cái chết cực kỳ thê thảm.

Triệu Hữu Dung nhìn thấy cảnh tượng này, cô không dám do dự, cố nén cơn đau trong cơ thể, bò dậy khỏi mặt đất rồi chạy ra ngoài.

Ngay sau đó, Triệu Hữu Dung đã quay về xe, bắt đầu nghĩ cách đi đâu để tìm cứu viện.

Nếu như liên lạc với chiến bộ, sợ là khi bọn họ tới thì anh cô đã chết rồi!

“Đúng, còn có anh ta!”

Đột nhiên, trong đầu Triệu Hữu Dung nảy ra một bóng dáng.

Người này chính là Diệp Phàm.

Lấy sức mạnh trước khi đối phó với chiến sĩ Bạch Hổ Doanh của Diệp Phàm.

Nếu như hắn ra tay, đối phó với đám người này cũng không thành vấn đề, hơn nữa hắn đang ở Thiên Hải, cách nơi này gần nhất.

Nhưng Triệu Hữu Dung lại không có số điện thoại của Diệp Phàm, may mà lúc trước anh hai đã nói cho cô biết chỗ ở của hắn.

Cô trực tiếp lái xe đi tìm Diệp Phàm.

Cửa chính biệt thự Tử Kinh.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền tới.

Chiếc xe có tốc độ nhanh như chớp lao tới, bảo vệ an ninh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã dừng xe, phi thẳng vào trong biệt thự.

Diệp Phàm vừa trở về biệt thự, kết quả một chiếc xe phi tốc độ hơn 200km lao về phía hắn.

Cơ thể Diệp Phàm lóe lên, quát về hướng chiếc xe: “Này, có biết lái xe không?”

Kít kít!!!

Chiếc xe lao tới bên cạnh Diệp Phàm, phát ra tiếng phanh gấp chói tai, mãi đến khi trên mặt đất xuất hiện vết phanh kéo dài mới dừng lại.

Triệu Hữu Dung xuống xe, gọi Diệp Phàm: “Diệp Phàm, anh nhanh đi theo tôi!”

“Là cô? Đi đâu?”

Diệp Phàm nhìn Triệu Hữu Dung đáp.

“Đi cứu anh trai tôi, nhanh!”

Triệu Hữu Dung hô lớn.

“Anh trai cô thì có quan hệ gì với tôi?”

Diệp Phàm hừ một tiếng.

“Lưu Ly Quốc phái rất nhiều cao thủ tới giết anh, anh trai tôi dẫn người của chiến bộ đi đối phó với bọn họ, kết quả không thắng được họ, bây giờ sắp không trụ được rồi, xin anh đi cứu anh trai tôi!”

Phụt!

Triệu Hữu Dung xúc động nói, đột nhiên phun ra một ngụm máu.

“Cô bị thương rồi?”

Lúc này, Diệp Phàm nhíu mày.

“Tôi không sao, nhanh đi cứu anh trai tôi, xin anh đó!”

Triệu Hữu Dung tái mặt, cầu xin Diệp Phàm.

“Lên xe!”

Diệp Phàm đỡ Triệu Hữu Dung lên xe, rời khỏi đây.
Chương 84: Người cải tạo gen

Thiên Hải, ngoại ô thành phố.

Giờ phút này, trong sân nhà nơi người Lưu Ly Quốc ở đầy thi thể và máu tươi.

Những người ngã xuống đều là chiến sĩ Long Quốc, khoảng chừng hơn trăm người, kể cả mấy tay súng bắn tỉa trốn trong bóng tối.

Triệu Thiên Lâm chằng chịt vết thương, máu me đầm đìa, quỳ trên mặt đất, thoi thóp.

Ánh mắt gã đàn ông mặc áo khoác người Lưu Lý Quốc trước mặt đầy khinh thường, gã lạnh lùng nói: "Sức chiến đấu của Long Quốc bọn mày chỉ có chừng đó thôi à? Rác rưởi."

"Với thực lực như này, xem ra không bao lâu nữa thì Lưu Ly Quốc có thể công phá Long Quốc, khiến toàn bộ người Long Quốc trở thành nô lệ của Lưu Ly Quốc chúng tao rồi!"

"Khặc!"

"Bọn tao chỉ là tồn tại kém nhất ở Long Quốc, nếu cường giả chân chính xuất hiện thì chúng mày chết chắc rồi, còn muốn xâm lược Long Quốc hả, mơ mộng hão huyền!"

Triệu Thiên Lâm trừng gã đàn ông mặc áo khoác, nhổ toẹt một ngụm nước miếng, cương quyết quát lớn.

Bốp!!!

Gã đàn ông mặc áo khoác thẳng tay tát Triệu Thiên Lâm một cú làm y bổ nhào xuống đất.

"Người Long Quốc đáng chết, giữ lại hành hạ một phen trước đã, khoan hãy giết chết, đợi đến lúc bắt được thằng khốn giết hại Kim thiếu gia thì tiễn cả đám lên đường!" Gã lạnh lùng quát.

"Mày muốn tiễn ai lên đường đấy?" Giây sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Diệp Phàm bước vào sân, bên cạnh là Triệu Hữu Dung, trông thấy dáng vẻ của anh mình, cô lập tức tái mặt, vội vàng kêu lên: "Anh cả!"

"Vẫn còn hai con cá lọt lưới à, bắt lại cho tao!" Gã đàn ông mặc áo khoác nhìn Diệp Phàm và Triệu Hữu Dung chòng chọc, quát.

Ngay lập tức, người Lưu Ly Quốc lao thẳng về phía hai người họ bằng tốc độ nhanh như chớp, ánh mắt ai cũng đầy rẫy vẻ hung ác và sát khí, cả người tỏa ra hơi thở chết chóc.

Vèo vèo vèo!!!

Nhìn đám người vọt tới, Diệp Phàm vung tay, bắn ra một đống ngân châm hệt như Bạo Vũ Lê Hoa Châm.

Chỉ trong chớp mắt, đám sát thủ Lưu Ly Quốc dừng bước, ánh mắt trợn tròn ngã xuống đất, không còn hơi thở.

Thấy cảnh này, sắc mặt gã đàn ông mặc áo khoác tái đi, con ngươi co rụt, gã chỉ bốn người bên cạnh mình: "Mấy người cũng lên hết đi!"

Bên cạnh gã vẫn còn bốn tên, trên người bọn chúng tỏa ra khí tức còn kinh khủng hơn đám đầu tiên, hệt như bốn đầu sư tử nổi điên vồ Diệp Phàm, hung ác cực điểm!

Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!

Cơ thể Diệp Phàm chớp lóe, tốc độ nhanh như sao xẹt, xuất hiện ngay sau lưng bốn tên kia, cùng với đó là bốn tiếng gãy xương răng rắc.

Cả đám trợn mắt, ngã xuống đất, tắt thở!

"Mày... Rốt cuộc mày là ai?"

Giờ phút này, gã đàn ông mặc áo khoác nhướn mày, vẻ mặt nặng nề nhìn Diệp Phàm chằm chằm.

"Lưu Ly Quốc bọn mày phái một đám rác rưởi như thế này tới đây giết tao à? Có phải bọn mày xem thường tao quá rồi không?" Diệp Phàm bĩu môi, thất vọng hỏi.

Lời này của hắn đã kích thích Triệu Thiên Lâm, ánh mắt y thoáng qua tia kính sợ, không hổ là người đã đánh bại Quân Đao, không chỉ mạnh mà còn rất ngông!

"Mày chính là thằng giết Kim thiếu gia? Tao còn chưa đi tìm thì đã tự tới cửa nộp mạng rồi, theo lời Long Quốc bọn mày là gì ấy nhỉ..."

Nghe câu hỏi của Diệp Phàm, ánh mắt gã đàn ông cứng đờ, thoáng hiện tia lạnh lẽo.

Có điều gã còn chưa nói hết câu đã nghẹn họng, con ngươi trợn tròn.

Lúc này, Diệp Phàm bỗng xuất hiện ngay trước mặt gã đầy quỷ dị, hắn thẳng tay bóp nát cổ gã.

"Phí lời!"

Diệp Phàm bóp nát cổ đối phương, vứt thi thể sang bên cạnh, bĩu môi.

Gã đàn ông vẫn đang trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Đến đây, sát thủ Lưu Ly Quốc đánh bại Triệu Thiên Lâm và hơn trăm vị chiến sĩ tinh nhuệ của Long Quốc đều bị Diệp Phàm diệt sạch.

"Anh cả, anh có ổn không?" Triệu Hữu Dung bước tới trước mặt anh mình, quan tâm hỏi.

"Khụ khụ khụ!!!" Triệu Thiên Lâm ho khùng khục, hộc máu tươi, thương thế vô cùng nghiêm trọng.

Diệp Phàm đi qua, vẩy tay đâm một cây ngân châm vào người đối phương.

Ba phút sau, nội thương của Triệu Thiên Lâm từ từ khôi phục, máu tươi cũng ngừng chảy, hơi thở yếu ớt trở lại bình thường.

"Không ngờ anh cũng biết y thuật cơ đấy?" Triệu Hữu Dung ngạc nhiên.

"Tôi biết nhiều thứ lắm!" Diệp Phàm kiêu ngạo nói.

"Cậu Diệp, cảm ơn cậu, nếu không nhờ có cậu thì e rằng ngày này năm sau đã là ngày giỗ của tôi rồi!" Triệu Thiên Lâm cảm ơn Diệp Phàm.

"Đám người kia nhằm vào tôi nên tôi mới chạy xa vậy tới cứu anh đấy! Mà thực lực của các anh cũng yếu quá, chỉ một đám rác rưởi tiêm hormone thôi cũng không đối phó được!" Diệp Phàm hừ khẽ.

Trên mặt Triệu Thiên Lâm lập tức hiện lên vẻ lúng túng.

Triệu Hữu Dung thắc mắc: "Tiêm hormone? Là sao?"

"Sở dĩ đám người kia có thực lực như vậy là vì bọn chúng đã tiêm một loại thuốc nào đó vào người, cải tạo tế bào gien, kích thích sức mạnh của bọn chúng.Tuy nhiên một khi tiêm quá nhiều, thuốc này sẽ tiêu hao sinh mệnh của người tiêm, đến khi hết tác dụng sẽ rất thảm!" Diệp Phàm lạnh lùng giải thích.

"Thế mà Lưu Ly Quốc lại nghiên cứu ra đồ chơi này ư? Nhất định phải báo cáo với Chiến Bộ ngay!" Triệu Thiên Lâm thay đổi sắc mặt, nói nhanh.

Soạt soạt soạt!!!

Đột nhiên, một đám người xuất hiện, trên người bọn họ là đồng phục của Sở tuần tra, dẫn đầu là một thanh niên anh tuấn hiên ngang chừng hai mươi tuổi.

"Hữu Dung, sao cô lại ở chỗ này?" Thanh niên kia vừa thấy Triệu Hữu Dung là hai mắt tỏa sáng ngay.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Dương Mạc, sao anh lại tới đây?" Triệu Hữu Dung cũng rất ngạc nhiên khi trông thấy thanh niên.

"Sở tuần tra nhận được tin tình báo, lần này Lưu Ly Quốc phái tới người cải tạo gien bọn họ vừa nghiên cứu ra, sức chiến đấu rất mạnh. Đúng lúc mấy ngày nữa tôi phải dẫn đội ra biển làm nhiệm vụ nên cấp trên sai tôi đến giúp anh Triệu một tay, ai ngờ cô cũng ở đây, không bị thương chứ?" Dương Mạc quan tâm hỏi.

"Tôi không sao, không ngờ đám người kia lại là người cải tạo gien, chẳng trách lại mạnh như thế, đáng tiếc lần này tổn thất nhiều chiến sĩ như vậy!" Triệu Hữu Dung thở dài.

"Nhưng mà các cô cũng lợi hại quá, thế mà giải quyết hết bọn chúng rồi!" Dương Mạc nhìn thi thể người Lưu Ly Quốc đầy đất, lên tiếng.

"Không phải bọn tôi, là hắn đã diệt sạch bọn chúng!" Triệu Hữu Dung chỉ Diệp Phàm.

"Cậu là ai?" Dương Mạc nhìn Diệp Phàm chằm chằm, ánh mắt khẽ lóe lên.

"Xong rồi, chuyện đã giải quyết, tôi đi đây!" Diệp Phàm không trả lời Dương Mạc mà đi thẳng ra ngoài.

"Cậu..." Thấy đối phương dám lơ mình, Dương Mạc giận tím mặt, ánh mắt thoáng qua tia không cam lòng.

"Dương Mạc, thân phận hắn không tiện tiết lộ, cậu đừng tức giận." Đúng lúc này, Triệu Thiên Lâm bỗng lên tiếng.

"Anh Triệu, cái tên này có thân phận gì mà ngay cả tôi cũng không được biết thế? Hơn nữa chỉ một mình hắn mà có thể đối phó với nhiều người cải tạo gien như vậy ư?" Dương Mạc khó tin hỏi.

"Những tên này thật sự do hắn giết, người này rất mạnh, tốt nhất là anh đừng đi chọc hắn!" Triệu Hữu Dung nói.

Nghe xong, trong lòng Dương Mạc không tài nào thoải mái nổi, làm gì có người đàn ông nào chịu được khi nghe người phụ nữ mình thích khen tình địch mạnh hơn ngay trước mặt mình chứ!

"Sao có thể?" Dương Mạc phản bác.

Anh ta là thiên tài số một của nhà họ Dương trăm năm qua, đệ tử thân truyền của một trăm năm vị tuần tra trưởng của Sở tuần tra, thực lực không thua kém ai. Không chỉ trong Sở tuần tra mà trong đám thiên tài trẻ tuổi của ba sở, anh ta cũng nằm trong top năm người mạnh nhất, sao một thằng nhóc xa lạ có thể mạnh hơn anh ta được?

"Sự thật là như thế mà!" Triệu Hữu Dung nhún vai.

Thoáng chốc, trong lòng Dương Mạc đã ghi hận Diệp Phàm, thầm nhủ nhất định phải tìm thời gian để Hữu Dung biết rốt cuộc anh ta và thằng nhóc kia ai mạnh hơn!

"Được rồi, Dương Mạc, hôm nay cậu tới đây có nhiệm vụ gì không?" Triệu Thiên Lâm đổi chủ đề, dò hỏi.

"Sở tuần tra nhận được tin báo từ nhà họ Trần, nói ninja Anh Quốc xuất hiện ở Thiên Hải, còn xuống tay với đại tiểu thư nhà họ Trần, bên trên cử chúng tôi đến xử lý bọn họ!" Dương Mạc đáp.

"Hết người cải tạo gien Lưu Ly Quốc lại tới ninja Anh Quốc, xem ra ai cũng bắt đầu rục rịch rồi!" Triệu Thiên Lâm nhướn mày, nặng nề nói.

"Hữu Dung, vất vả lắm chúng ta mới gặp mặt, hay là đợi sau khi giải quyết hết đám ninja kia, tôi mời cô một bữa cơm nhé!" Dương Mạc mong đợi nhìn Triệu Hữu Dung.

"Không cần." Triệu Hữu Dung từ chối thẳng thừng.

Bên này, Diệp Phàm quay về khu vực thành thị, tới nhà họ Lâm.

"Diệp công tử, anh đến rồi." Lâm Thi Âm mở cửa, trông thấy hắn, ánh mắt cô ấy hiện lên vẻ mừng rỡ.

"Sau này cô đừng gọi tôi là Diệp công tử, khách sáo quá, gọi thẳng Diệp Phàm là được!" Diệp Phàm dặn Lâm Thi Âm.

"Vậy anh cũng gọi tôi là Thi Âm đi!" Lâm Thi Âm có qua có lại.

"Diệp công tử tới rồi, đúng lúc tôi vừa nấu cơm xong, ăn cùng nhé!" Lâm Lang Thiên bước ra từ phòng bếp, mỉm cười chào hỏi Diệp Phàm.

"Chú, sau này cứ gọi con Tiểu Phàm là được." Diệp Phàm nói.

"Được." Lâm Lang Thiên gật đầu.

Có lẽ bởi vì con gái đã khôi phục dung mạo và nội thương lâu năm của mình đang từ từ khỏi mà sắc mặt Lâm Lang Thiên trông rất phơi phới.

Ầm!!!

Đột nhiên, cửa phòng bị đá bay.
Chương 85: Tề tựu ở thành phố Tô (1)

Lúc này, một chàng trai mặt mày thờ ơ bước vào.

Chàng trai trẻ đó không phải ai khác mà chính là Lâm Phong, người đứng đầu thế hệ thứ ba của dòng thứ của Lâm Phiệt.

"Cậu là ai?"

Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.

“Nếu tao đoán không lầm thì mày chính là kẻ đã giết chú hai tao phải không?”

Lâm Phong nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.

"Cậu là Lâm Phong, con trai của Lâm Báo hả?"

Lâm Lang Thiên nhìn Lâm Phong, hỏi.

Tuy rằng ông ta đã rời khỏi nhà họ Lâm nhiều năm, nhưng Lâm Phong vẫn ra đời trước khi ông ta đi, cho nên ông ta vẫn biết Lâm Phong.

"Ông chính là Lâm Lang Thiên?"

Lâm Phong nhìn Lâm Lang Thiên, gọi tên ông ta.

"Dù sao tôi cũng là chú của cậu đấy, đây là cách Lâm Báo dạy cậu đấy hả?"

Lâm Lang Thiên cau mày, lạnh lùng nói.

"Hừ, ôn đã không còn là người nhà họ Lâm nữa rồi, chẳng có quan hệ gì với tôi cả."

"Còn ba tôi dạy tôi như thế nào, còn chưa đến lượt ông lên tiếng."

"Hôm nay tôi tới, thứ nhất là để báo thù cho chú hai, thứ hai là để dạy cho ông một bài học. Dù sao nguyên nhân cái chết của chú hai tôi cũng là vì ông."

Lâm Phong tỏ vẻ ngang ngược, quát lên lạnh lùng mà kiêu ngạo.

"Đã nhiều năm như vậy rồi, không ngờ bây giờ thế hệ trẻ nhà họ Lâm lại điên cuồng thế này đấy."

Lâm Lang Thiên lạnh lùng nói: "Nhóc con, chịu chết đi."

Lâm Phong nhìn chằm chằm Diệp Phàm, đang định ra tay, đột nhiên Lâm Lang Thiên phóng ra một luồng năng lượng đáng sợ, trực tiếp khóa chặt anh ta.

Soạt.

Lâm Phong biến sắc, ánh mắt đầy khiếp sợ nhìn Lâm Lang Thiên: "Ông..."

Anh ta không ngờ Lâm Lang Thiên lại có thể phóng thích ra năng lượng mạnh như vậy, chẳng phải đối phương đang bị thương nặng, chỉ còn lại chút sức lực sao?

"Nể mặt cậu là con trai của Lâm Báo, cậu đi đi, đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa, nếu không..."

Lâm Lang Thiên không nói ra mấy chữ cuối cùng, nhưng tất nhiên Lâm Phong cũng hiểu được ý ông ta muốn nói gì, anh ta đưa mắt nhìn Diệp Phàm, trong ánh mắt vẫn có chút không cam lòng, xoay người đi ra ngoài.

"Đóng cửa vào."

Lâm Lang Thiên lạnh lùng nói.

Lâm Phong lập tức dừng lại, kìm nén lửa giận trong lòng, đóng cửa lại.

"Được rồi Tiểu Phàm, chúng ta ăn cơm tiếp thôi."

Trên mặt Lâm Lang Thiên lại tươi cười như cũ, ba người ngồi xuống ăn tiếp.

Mà về Lâm Phong, Lâm Thi m cũng không hỏi nhiều.

"Nào, nếm thử món Thi m nấu đi, thấy sao?"

Lâm Lang Thiên gắp rất nhiều thức ăn cho Diệp Phàm.

"Ừm, khá lắm."

Diệp Phàm gật đầu, mặc dù kỹ năng nấu nướng của cô ấy không tốt bằng anh nhưng cũng không tồi chút nào.

Mặt Lâm Thi m ửng đỏ khi nghe Diệp Phàm khen mình.

Bên kia, Lâm Phong đi ra khỏi khu dân cư thì đấm vào tường, tạo thành một lỗ thủng trên tường.

"Lão già chết tiệt!"

Lâm Phong mặt mày hung tợn gầm lên.

"Cậu chủ Lâm."

Một người đàn ông mặc vest nhanh chóng đi tới trước mặt Lâm Phong, nhìn sắc mặt của anh ta thì hơi căng thẳng.

"Cử người theo dõi bọn họ sát sao cho tôi, bao gồm cả thằng nhóc đó nữa."

Lâm Phong lạnh lùng nói.

"Vâng."

Người đàn ông mặc vest gật đầu.

"Đi thôi, chúng ta đến thành phố Tô."

Sau đó, Lâm Phong lạnh nhạt nói.

Hôm nay có Lâm Lang Thiên ở đó, anh ta rất khó ra tay, chỉ có thể bắt giữ Long Ngọc trước, sau đó mới tìm cơ hội đối phó thằng nhóc kia.

Theo thông tin anh ta nhận được, cuộc đấu giá Thiên Long được tổ chức ở thành phố Tô, quận Giang Nam.

Cùng lúc đó, trong phòng VIP của bệnh viện Nhân dân ở Thiên Hải.

Nằm trên chiếc giường trong phòng bệnh này là một ông già tóc bạc phơ, trên mặt có nhiều vết đồi mồi, đang đeo máy thở, trông đã già lắm rồi.

Có tới mười mấy người đứng trong phòng này, tất cả đều ăn mặc sang trọng, khí chất phi phàm, trong số đó còn có người tỏa ra khi chất uy nghiêm của kẻ bề trên, rõ ràng đây đều không phải là người bình thường.

Hoa n, giám đốc bệnh viện Hoàng gia đang đứng trước giường bệnh, kiểm tra sưc khỏe cho ông cụ.

Những người còn lại đều nhìn Hoa n với vẻ mặt lo lắng.

Một lúc sau, Hoa n kiểm tra xong, ánh mắt lóe lên.

"Thế nào rồi viện trưởng Hoa?"

Lúc này, người đàn ông trung niên toát ra vẻ uy nghiêm của kẻ bề trên hỏi Hoa n.

"Tình trạng của Minh Lão rất nghiêm trọng, toàn bộ nội tạng của ông cụ đều đã suy kiệt hoàn toàn, đén giờ này ông cụ chỉ đang kéo dài hơi tàn mà thôi."

Hoa n thở dài.

"Viện trưởng Hoa, là giám đốc bệnh viện Hoàng gia, ông có y thuật siêu phàm, chẳng lẽ không có cách nào có thể cứu được ba tôi sao?"

"Tôi không cầu ông ấy phải sống quá lâu, tôi chỉ cầu ông cụ sống được thêm mấy năm nữa thôi, nhà họ Minh hiện giờ không thể thiếu ba tôi được."

Người đàn ông trung niên nôn nóng nói.

"Với y thuật của tôi, tối đa chỉ có thể để hắn sống thêm mấy ngày nữa thôi."

Hoa n nói.

“Sống được bao nhiêu ngày nữa?”

Sắc mặt của người đàn ông trung niên và những người khác trong phòng bệnh đều thay đổi.

Một vài ngày hoàn toàn chẳng có ích gì với bọn họ.

Là trụ cột của nhà họ Minh, một khi ông cụ Minh không còn nữa, đó sẽ là một đòn chí mạng đối với nhà họ Minh.

"Nhưng có lẽ có người sẽ cứu được Minh Lão."

Ngay lúc người nhà họ Minh rơi vào tuyệt vọng, Hoa n đột nhiên nói.

"Ai cơ?"

Tất cả mọi người trong nhà họ Minh đều nhìn về phía Hoa n.

"Một chàng trai trẻ tên là Diệp Phàm, nếu cậu ta ra tay, Minh Lão sẽ bình an vô sự."

Hoa n nói.

"Diệp Phàm? Chàng trai trẻ?"

"Viện trưởng Hoa, ông đang đùa tôi đấy hả? Một chàng trai trẻ sao có thể cứu được ba tôi đây?"

Một người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng khác trong phòng cau mày hỏi.

"Sao nào? Ông không tin những gì tôi nói à?"

Sắc mặt Hoa n sa sầm xuống.

"Viện trưởng Hoa đừng tức giận, anh ba tôi không có y nghi ngờ ông mà."

"Nếu viện trưởng Hoa đã nói như vậy thì hẳn là không sai đâu."

"Chỉ là không biết hiện giờ Diệp Phàm đang ở đây?"

Người đàn ông trung niên nhanh chóng nói.

"Tôi có thể nói cho ông biết cậu ta ở đâu, nhưng muốn cậu ta ra tay giúp thì không dễ dàng như vậy đâu."

Hoa n bình tĩnh nói.

"Để tôi đi tìm cậu ta, chắc chắn sẽ đưa cậu ta đến chữa trị cho ba tôi."

Lúc này người vừa lên tiếng kia nói luôn.

Mấy tiếng sau, Diệp Phàm chữa trị cho Lâm Lang Thiên xong thì lái xe trở về biệt thự.

Mà trước cửa biệt thự có một đám người đang đứng đó, dẫn đầu là người con trai thứ ba mặt lạnh của nhà Minh.

"Ông là ai? Tại sao lại đứng trước cửa nhà tôi?"

Diệp Phàm liếc mắt nhìn nhóm người này.

"Cậu là Diệp Phàm?"

Người con trai thứ ba của nhà họ Minh nhìn Diệp Phàm, hỏi.

"Đúng vậy."

Diệp Phàm đáp.

"Mau đi theo tôi."

Lập tức, người con trai thứ ba nhà họ Minh nói thẳng.

"Ông là ai? Tại sao tôi lại phải đi với ông?"

Diệp Phàm cau mày.

"Ba tôi bị bệnh nặng đang nằm ở bệnh viện Nhân dân, đang chờ cậu đến cứu chữa, cậu mau theo tôi đến bệnh viện."

Người con trai thứ ba của nhà họ Minh nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK