Phụt!
Lúc này, Diệp Phàm rút châm bạc ra, đỡ em trai Đại Hổ dậy, đối phương trực tiếp phun máu bầm ra, hơi thở khôi phục như bình thường, hai mắt cũng đã mở ra.
“Em trai!”
Đại Hổ nhìn em trai tỉnh lại, vẻ mặt kích động gọi.
“Anh cả!”
“Em vẫn còn sống sao?”
Em trai Đại Hổ nhìn anh cả của mình, vẻ mặt khó có thể tin được, hỏi.
“Ừ, là ân nhân đã cứu sống em!”
Đại Hổ hứng khởi nói.
“Vậy mà cứu sống thật rồi sao?”
“Cậu ta là thần tiên sao?”
Lúc này, tất cả bệnh nhân, người nhà, bác sĩ, y tá vây xem xung quanh đều ngạc nhiên đến ngây người, ai nấy đều vô cùng chấn động.
Cứu sống một người chết?
Đây không phải là thần tiên thì là gì?
“Quả nhiên y thuật Quỷ Cốc rất lợi hại!”
Sắc mặt Hoa n cứng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“ n nhân, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cứu sống em trai tôi!”
“Xin hãy nhận một lạy của tôi!”
Đại Hổ quỳ thẳng xuống dập đầu với Diệp Phàm
“Không cần khách sáo như vậy!”
Diệp Phàm vội vàng nói, ánh mắt hắn liếc về phía chủ nhiệm kia và em vợ ông ta, lạnh lùng nói: “Nhìn rõ ràng chưa? Người này là chết hay là sống?”
Ngay sau đó, sắc mặt của chủ nhiệm này và em vợ ông ta đều vô cùng khó coi.
“Bây giờ các người nói cho tôi biết, các người không phải lang băm, vậy ai là lang băm?”
Diệp Phàm nhìn hai người, khiển trách.
“Thanh niên…”
“Im miệng!”
Lúc này, Lưu Hải vừa nói chuyện, Diệp Phàm đã lạnh lùng quát lên, ánh mắt hắn nhìn đối phương: “Ông là viện trưởng của bệnh viện này đúng không? Bệnh viện các ông đào ra loại lang băm vàng đỏ nhọ lòng son, chỉ biết tiền này sao? Tôi thấy ông cũng là lang băm!”
“Cậu…”
Ngay lập tức Lưu Hải không vừa lòng nhìn Diệp Phàm.
“Nói hay lắm!”
Đúng lúc Lưu Hải muốn phát cáu, một câu của Hoa n đã khiến ông ta phải nhịn lại rồi.
“Viện trưởng Lưu, xem ra ông không còn thích hợp với vị trí viện trưởng này nữa rồi, từ giờ phút này, ông không còn là viện trưởng của bệnh viện Nhân dân Thiên Hải.”
“Còn cả hai người các ông, không đoái hoài đến tính mạng người bệnh, không xứng làm bác sĩ, tôi tuyên bố hủy bỏ chứng chỉ hành nghề y của các ông!”
Hoa n nhìn ba người, lạnh nhạt nói.
“Ông là ai hả? Có tư cách gì mà hủy bỏ chứng chỉ hành nghề y của chúng tôi?”
Bác sĩ kia không cam lòng nhìn Hoa n nói.
“Câm miệng!”
Lưu Hải quát người này, ánh mắt ông ta liếc nhìn về phía Hoa n: “Lão Hoa, xin lỗi, là tôi sai rồi, vẫn mong ông cho tôi một cơ hội nữa.”
Thân phận viện trưởng ngự y viện thu lại chứng chỉ hành nghề y của một viện trưởng bệnh viện và hai bác sĩ, hoàn toàn là việc cỏn con.
“Các ông không còn cơ hội!”
“Người đâu, dẫn bọn họ đi!”
Hoa n lạnh nhạt nói.
“Thần y, chữa bệnh cho tôi đi!”
“Thần y, thần y, cứu con của tôi đi!”
Bỗng nhiên, những người nhà người bệnh ở hiện trường kia như tổ ong lao về phía Diệp Phàm, hy vọng hắn có thể ra tay chữa bệnh giúp bọn họ.
Thấy vậy, Diệp Phàm cau mày.
“Diệp công tử, mời đi theo tôi!”
“Hãy tới an ủi bọn họ!”
Hoa n nói thẳng.
Sau đó Diệp Phàm đến một phòng làm việc với Hoa n, còn những người nhà người bệnh kia đều bị chặn lại rồi.
“Ông là ai?”
Diệp Phàm nhìn Hoa n.
“Tôi là viện trưởng ngự y viện Long Quốc, Hoa n, xin chào Diệp công tử!”
Hoa n tràn đầy lòng tôn kính, nói với Diệp Phàm.
“Viện trưởng ngự y viện?”
“Ông là đến vì ngự y kia à?”
Ngay sau đó, Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, Vương ngự y bị một châm bạc của Diệp công tử làm cho biến thành người thực vật, khiến chúng tôi đều bó tay hết cách. Vì vậy tôi chỉ có thể đích thân tới tìm Diệp công tử, hy vọng Diệp công tử đại nhân đại lượng, tha cho Vương ngự y một mạng!”
Hoa n nói.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Lời nói vừa rồi của Diệp công tử đủ để nhìn ra Diệp công tử có một trái tim nhân y, hơn nữa Diệp công tử đường đường là người của Quỷ Cốc, nhân vật như Vương ngự y, hoàn toàn không đáng để Diệp công tử so đo, vẫn mong Diệp công tử ban ơn!”
Hoa n nói.
“Ông còn biết Quỷ Cốc ư?”
Nghe lời nói của Hoa n, Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
“Hai mươi năm trước, tại hạ may mắn từng gặp Y Thánh Quỷ Cốc một lần!”
“Ông còn từng gặp tam sư phụ của tôi?”
“Diệp công tử là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc sao? Chẳng trách y thuật lại giỏi như vậy!”
Vẻ mặt Hoa n kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, nội tâm vô cùng chấn động.
“Bây giờ nể mặt của ông, tôi sẽ tha cho lão già kia một lần, nhưng lần sau ông ta còn dám đối địch với tôi, thì ông ta không chỉ đơn giản là biến thành người thực vật như vậy đâu!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Cảm ơn Diệp công tử!”
Ngay sau đó Hoa n khom người nói.
Tiếp theo, Diệp Phàm đã theo Hoa n đến một phòng bệnh khác, gặp Vương ngự y kia, hắn vừa vung tay, châm bạc trong người đối phương đã bắn nhanh ra ngoài.
Vương ngự y thở dốc, cả người khôi phục như bình thường.
“Viện trưởng!”
Vương ngự y nhìn Hoa n, vội vàng kêu lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm của ông ta hiện ra chút oán hận.
“Lão Vương, mau cảm ơn Diệp công tử, Diệp công tử là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc, hôm nay Diệp công tử đã tha cho ông, đó là ông gặp may!”
Hoa n nói thẳng với Vương ngự y.
“Cái gì? Hắn là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc?”
Lúc này, vẻ mặt Vương ngự y kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
Ở giới y đạo Long Quốc, Y Thánh Quỷ Cốc chính là tồn tại giống như thần thoại, là thần tượng sùng bái ở trong lòng của vô số y giả, tất nhiên Vương ngự y này cũng không ngoại lệ.
Nhưng ông ta không ngờ, người ông ta vẫn luôn đối địch lại sẽ là đệ tử của thần tượng ông ta sùng bái!
“Lão hủ kính chào Diệp công tử, lúc trước là lão hủ có mắt không tròng, đắc tội với công tử, mong công tử thứ lỗi!”
Vương ngự y vội vàng xuống giường, khom người với Diệp Phàm, nói.
“Tôi không muốn gặp lại ông nữa!”
Diệp Phàm nói một câu, rồi quay người rời đi.
“Viện trưởng, bây giờ đệ tử của Y Thánh xuất hiện, nếu như hắn tham gia cuộc thi đấu kia, vậy có phải chúng ta sẽ có hy vọng chiến thắng không?”
Lúc này, ánh mắt Vương ngự y liếc nhìn Hoa n, hỏi.
“Nếu hắn ra tay, thì thắng chắc!”
“Nhưng muốn hắn ra tay, e là không dễ như vậy!”
Ánh mắt Hoa n lấp lóe.
Trong một phòng bệnh khác, Đại Hổ và em trai anh ta, còn có cô gái ngoại quốc đang chờ ở đây.
Diệp Phàm bước vào, ánh mắt liếc nhìn Đại Hổ và em trai anh ta.
“ n nhân, cảm ơn cậu đã cứu Nhị Hổ tôi!”
Em trai của Đại Hổ, Nhị Hổ nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt cảm kích nói.
“Các người đừng gọi tôi là ân nhân nữa, gọi tôi Diệp Phàm là được!”
Diệp Phàm nói.
“Chúng tôi gọi cậu là Diệp công tử!”
“Dù thế nào, bây giờ Diệp công tử chính là đại ân nhân của hai anh em tôi rồi.”
“Sau này cậu có bất cứ chuyện gì cần hai anh em tôi, thì cứ việc nói, mặc dù chúng tôi không có bản lĩnh gì, nhưng chúng tôi vẫn có chút sức lực, nếu cậu có việc gì cần làm, cứ việc tìm hai anh em tôi!”
Đại Hổ nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt thật thà phúc hậu nói.
“Em trai anh cũng có sức mạnh lớn như anh sao?”
Diệp Phàm liếc nhìn Nhị Hổ.
“Ừ, từ nhỏ sức lực của hai anh em tôi đã mạnh, tảng đá hơn trăm cân cầm thoải mái!”
Đại Hổ gật đầu.
“Lúc trước tôi và anh tôi lên núi săn bắn gạp một con hổ, con hổ kia còn không đỡ nổi một quyền của tôi và anh tôi đã bị đánh chết rồi, người trong thôn chúng tôi đều nói tôi và anh tôi là Võ Tòng tái thế đấy!”
Nhị Hổ gãi đầu, cười ngây ngô.
Lúc này, Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ hai anh em này lại đều là người thần lực bẩm sinh.
Người thần lực bẩm sinh vốn hiếm thấy, kết quả bây giờ đã để Diệp Phàm một lúc gặp hai người, hắn đúng là ăn may rồi.
Ánh mắt Diệp Phàm liếc nhìn Đại Hổ, Nhị Hổ: “Bây giờ các anh đang làm gì?”
“Lúc trước hai anh em tôi vẫn luôn sống ở nông thôn, về sau mẹ tôi bảo chúng tôi ra ngoài mở mang kiến thức, tôi và em trai tôi đã đến Thiên Hải, lúc trước vẫn chuyển gạch ở công trường!”
Đại Hổ nói.
“Lãng phí quá!”
Diệp Phàm lập tức lắc đầu. Đường đường là người thần lực bẩm sinh lại đến công trường chuyển gạch, đúng là lãng phí.
“Hai các anh có chịu đi theo tôi không?”
“Tôi có thể cho các anh gấp mười lần số tiền chuyển gạch!”
Diệp Phàm nhìn hai người, nói.
“Diệp công tử, cậu là ân nhân của hai anh em chúng tôi, cậu bảo chúng tôi làm gì cũng được, nhưng mà ngoài chút sức lực ra thì chúng tôi chẳng có gì cả, không biết Diệp công tử có cần không?”
Đại Hổ lo lắng hỏi.
“Đương nhiên là cần, tương lai các anh sẽ có tác dụng lớn!”
Diệp Phàm mỉm cười nói.
Với thiên phú của hai anh em này, chỉ cần trải qua đào tạo của Diệp Phàm, tương lai sẽ có thành tựu không thể hạn chế trên con đường võ đạo!
Hắn hoàn toàn là nhặt được hai bảo bối rồi!
“Vậy chúng tôi đồng ý đi theo cậu Diệp, không cần tiền cũng được, chỉ cần có thể cho chúng tôi miếng cơm ăn là được!”
Hai anh em này vội vàng nói.
“Được!”
Diệp Phàm gật đầu, sau đó ánh mắt của hắn liếc nhìn cô gái ngoại quốc kia.
Chương 77: Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây!
Diệp Phàm đi tới trước mặt cô gái ngoại quốc kia, hỏi: “Cô là gì?”
“Tên? Không biết!”
Cô gái này mờ mịt lắc đầu.
“Không biết? Ngay cả tên của mình mà cô cũng không biết sao?”
“Vậy cô từ đâu đến? Nhà cô ở đâu? Tại sao lại bị người ta bắt lại?”
Diệp Phàm cau mày, hỏi tiếp.
Đối mặt với những câu hỏi này của Diệp Phàm, cô gái ngoại quốc này lại là hỏi cái gì cũng không biết, không biết gì hết.
Sau đó Diệp Phàm kiểm tra cơ thể của đối phương, trông có vẻ không có vấn đề gì.
“Lẽ nào mất trí nhớ rồi?”
Diệp Phàm suy đoán nói.
“Vậy tôi tìm chỗ ở cho cô trước!”
Diệp Phàm nhìn cô gái này, nói.
“Anh ở đâu? Tôi muốn đi theo anh!”
Cô gái này trực tiếp kéo lấy tay của Diệp Phàm, đôi mắt to nhìn hắn.
“Đi theo tôi? Cô không sợ tôi là người xấu hả?”
Diệp Phàm hỏi.
“Anh không phải!”
Cô gái lắc đầu.
“Rời khỏi đây trước đã!”
Diệp Phàm dẫn cô gái này và Đại Hổ, Nhị Hổ đi ra bên ngoài. Bây giờ sau khi được Diệp Phàm chữa trị, cơ thể của Nhị Hổ đã không còn vấn đề gì nữa, cũng không cần nằm viện.
“Thần y!”
“Thần y, cứu tôi với!”
Có điều nhóm Diệp Phàm vừa đến đại sảnh bệnh viện đã nhìn thấy một đám người kích động xông về phía hắn, những người này đều là người bệnh vừa rồi từng chứng kiến Diệp Phàm cải tử hoàn sinh, cho nên đều muốn để hắn ra tay cứu mình.
Thấy hơn trăm người này điên cuồng xông về phía mình, sắc mặt Diệp Phàm chợt thay đổi.
Những người này đều là người bình thường, Diệp Phàm cũng không thể ra tay làm tổn thương bọn họ. Nhưng hắn cũng không thể thật sự ra tay chữa bệnh cho từng người, cho dù y thuật của hắn tốt hơn nữa, nhiều người như vậy, cũng khiến hắn mệt chết!
“Nên đi cửa sau đi!”
Diệp Phàm nói thẳng.
Bọn họ phải tốn chút công sức mới chạy thoát ra từ cửa sau của bệnh viện. Có điều bọn họ vừa bước ra khỏi bệnh viện, Diệp Phàm đã gặp được một người quen.
“Sao cô lại ở đây?”
Diệp Phàm tiến lên chào hỏi.
Người quen này chính là Lâm Thi Âm.
“Là anh à, tôi đến kê chút thuốc cho ba tôi, sao anh cũng ở đây?”
Lâm Thi Âm nhìn Diệp Phàm, tò mò hỏi.
“À, bạn tôi bị bệnh nên tôi đến thăm!”
“Chú bị bệnh à, có cần tôi giúp không?”
Diệp Phàm hỏi.
Thực ra Diệp Phàm rất có thiện cảm vì tài đánh đàn hay của Lâm Thi Âm.
“Không cần, đều là bệnh cũ!”
Lâm Thi Âm lắc đầu.
Lúc này, điện thoại di động của Lâm Thi Âm đột nhiên vang lên.
“Alo, thím Lưu!”
“Thím nói nhà cháu có một đám người lạ đến ư?”
“Được, giờ cháu về ngay đây!”
Sắc mặt Lâm Thi Âm chợt thay đổi, trực tiếp nói.
“Sao vậy?”
Diệp Phàm hỏi.
“Hàng xóm cạnh nhà tôi nói nhà tôi đột nhiên có một đám người lạ đến, tôi hơi lo cho ba tôi, tôi phải về trước đây!”
Lâm Thi Âm vội vàng nói.
“Tôi có xe, để tôi đưa cô về!”
Diệp Phàm nói.
“Liệu có làm phiền anh quá không?”
Lâm Thi Âm hơi xấu hổ, còn Diệp Phàm thì nói thẳng: “Không sao!”
Sau đó, Diệp Phàm chở Lâm Thi Âm đến nhà của cô ấy.
Còn Đại Hổ, Nhị Hổ, Diệp Phàm đã thông báo cho Xuân Lan tới đón bọn họ, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, đồng thời dạy bọn họ chút võ đạo cơ bản.
Đợi bọn họ có nền móng nhất định rồi, Diệp Phàm chính là muốn giúp hai anh em này thức tỉnh nhiều thần lực bẩm sinh hơn.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Người thần lực bẩm sinh này, sức mạnh không hề cố định, tiềm lực của bản thân được kích thích không ngừng, thần lực bẩm sinh của người đó cũng sẽ thức tỉnh càng nhiều.
Diệp Phàm còn muốn giúp Đại Hổ và Nhị Hổ kích thích tiềm lực của bản thân, khiến thần lực của bọn họ càng ngày càng mạnh, rồi khống chế và vận dụng nó, để trở thành cường giả võ đạo chân chính!
Nhưng tất cả những điều này phải làm từ từ, không vội được.
Mặc dù đã sắp xếp xong cho Đại Hổ và Nhị Hổ, nhưng cô gái ngoại quốc kia lại muốn đi theo Diệp Phàm, hắn chỉ có thể dẫn cô ấy cùng đến nhà Lâm Thi Âm!
Lúc này có một đám người đang đứng ở trong nhà của Lâm Thi Âm, huyệt Thái Dương của từng người đều nổi lên cao, trong mắt bắn ra tia sáng, rõ ràng đều là người luyện võ, hơn nữa thực lực còn không yếu.
Trong đó, một người đàn ông trung niên ngồi trên sô pha, nhìn ông Lâm vô cùng tiều tụy, ho khan không ngừng ở trước mặt, cười lạnh nói: “Không ngờ thiên tài oai phong một cõi, được gọi là có thiên phú mạnh nhất mấy trăm năm nay của cửu đại môn phiệt năm đó, bây giờ lại suy đồi thành dáng vẻ như vậy, trở thành tên què ốm yếu, ha ha, đúng là buồn cười!”
Nghe thấy câu nói như giễu cợt này, ông Lâm rõ ràng vô cùng bình tĩnh, ông nhìn người đàn ông trung niên này, nói: “Lâm Hổ, không ngờ là cậu đến đây!”
“Không ngờ tới đúng không?”
“Anh cho rằng là ai? Phiệt chủ sao?”
“Chỉ dựa vào dáng vẻ bây giờ này của anh, anh có tư cách để phiệt chủ đích thân tới gặp anh sao?”
Người đàn ông trung niên khinh thường, lạnh lùng nói.
“Cậu nói không sai!”
“Lần này tôi liên hệ với Lâm Phiệt chỉ là hy vọng Lâm Phiệt có thể nể tình huyết mạch đồng tộc mà ban cho tôi một linh dược khôi phục dung nhan!”
Ông Lâm nói.
“Lâm Lang Thiên, anh cho rằng anh còn là người của Lâm Phiệt à?”
“Chỉ dựa vào một tên vô dụng đã bị Lâm Phiệt trục xuất khỏi gia tộc từ lâu như anh, anh có tư cách gì đòi có được linh dược quý giá của Lâm Phiệt?”
Lâm Hổ nhìn ông Lâm, lạnh lùng quát lên.
“Lẽ nào các cậu không nể chút tình cũ nào sao?”
Sắc mặt ông Lâm chợt thay đổi, nói.
“Tình cũ?”
“Ha ha ha!!!”
“Lâm Lang Thiên, anh chẳng qua là một tên què vô dụng, anh cảm thấy Lâm Phiệt cần nói tình cũ với anh à?”
“Đương nhiên nể tình tốt xấu gì anh cũng là anh họ tôi, tôi cũng có thể cho anh linh dược, nhưng mà…”
Lâm Hổ nói chuyện, trong mắt ông ta hiện ra vẻ u ám nhìn đối phương.
“Nhưng mà cái gì?”
Ông Lâm hỏi.
“Nhưng mà anh phải quỳ xuống dập đầu với tôi, nếu như dập tới khi tôi vui vẻ, có lẽ tôi sẽ có thể cho anh linh dược!”
Lâm Hổ lạnh lùng cười nói.
“Cậu…”
Ông Lâm lập tức phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Hổ.
“Sao hả? Không đồng ý à?”
“Vậy thì thôi đi!”
Lâm Hổ lạnh lùng nói.
Phịch!
Lúc này, ông Lâm trực tiếp quỳ xuống với Lâm Hổ.
“Tôi dập, chỉ cần cậu vui là được!”
Ông Lâm nắm chặt hai nắm tay nói, ông bắt đầu dập đầu với Lâm Hổ.
Thấy cảnh này, vẻ mặt Lâm Hổ hưng phấn, trong mắt tràn đầy vui sướng.
Ông ta trực tiếp đứng dậy, giẫm lên đầu của ông Lâm, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói:
“Lâm Lang Thiên không ngờ tới đúng không, anh cũng có ngày hôm nay, năm đó ở trong Lâm Phiệt, anh ngồi tít trên cao, phong quang vô hạn, vẫn luôn coi thường thằng em họ này, còn trách mắng tôi không hề nể tình ở trước mặt nhiều người như vậy, khiến tôi mất hết mặt mũi.”
“Kết quả hôm nay anh lại phải ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu với tôi, còn bị tôi giẫm dưới chân, đúng là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây!”
“Hôm nay tôi trả lại hết sự nhục nhã năm đó anh đối với tôi cho anh!”
Lâm Hổ lạnh lùng quát, đá chân ra, đá ông Lâm bay ra ngoài, đập xuống đất nôn ra máu.
“Ba!!!”
Lúc này, đúng lúc Lâm Thi Âm về đến nhà, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cô ấy thay đổi, xông thẳng tới bên cạnh ba của mình.
“Ba, ba thế nào rồi?”
Lâm Thi Âm nhìn ba của mình lo lắng hỏi, sau đó ánh mắt cô ấy liếc nhìn Lâm Hổ: “Ông là ai? Ông dựa vào cái gì mà đánh ba tôi?”
“Mày chính là con gái của Lâm Lang Thiên?”
“Thì ra là mày cần linh dược khôi phục dung nhan, chẳng trách Lâm Lang Thiên trước giờ luôn kiêu ngạo lại nỡ buông bỏ thể diện để quỳ xuống dập đầu với tao, thì ra đều là vì con gái cưng này!”
Lâm Hổ nhìn Lâm Thi Âm, cười khẩy nói.
“Lâm Hổ, tôi đã quỳ xuống dập đầu với cậu rồi, cậu cũng trút giận rồi, có thể cho tôi linh dược không?”
Ông Lâm ngẩng đầu nhìn Lâm Hổ, sắc mặt trắng bệch nói.
“Sự nhục nhã năm đó anh gây ra cho tôi, anh tưởng rằng sẽ hóa giải dễ dàng như vậy sao?”
“Đây mới chỉ vừa bắt đầu thôi!”
Lâm Hổ cười u ám, nói: “Lâm Lang Thiên, tôi thấy anh mới gãy một cái chân, hay là tôi giúp anh đánh gãy nốt cái chân còn lại nhé, như vậy sau này anh sẽ là phế nhân triệt để rồi!”
“Ha ha ha!!!”
“Lên cho tôi!”
Lúc này, trong mắt Lâm Hổ lóe lên ánh sáng tàn độc. Ông ta vẫy tay, đám người đứng ở bên cạnh đã xông về phía Lâm Lang Thiên.
“Đừng!”
Sắc mặt Lâm Thi Âm thay đổi, trực tiếp chắn trước mặt ba của mình.
Chương 78: Khôi phục dung nhan!
Ầm ầm ầm!
Từng tiếng sấm thình lình vang lên.
Đám người xông về phía Lâm Lang Thiên lập tức bị đánh bay ra ngoài, ai nấy đều ngã xuống đất hộc máu.
Mà người ra tay là Diệp Phàm.
"Mày là ai?"
Lâm Hổ nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt lạnh lùng.
Diệp Phàm chẳng thèm nhìn Lâm Hổ, mà đi đến chỗ ba con Lâm Thi m.
"Thằng nhãi, mày tìm chết!"
Lâm Hổ thấy Diệp Phàm phớt lờ mình, sắc mặt chợt tối sầm.
Ông ta bước ra một bước, tung ra một quyền. Đòn tấn công mạnh mẽ, ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.
"Cẩn thận!"
Ông Lâm hét lên với Diệp Phàm.
Ông biết rõ thực lực của Lâm Hổ, tuy thiên phú của tên này không tốt lắm, nhưng dù sao cũng thuộc một chi dòng chính của nhà họ Lâm, sức chiến đấu không tầm thường.
Nhưng ngay sau đó, trong mắt ông Lâm lộ vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy Diệp Phàm chẳng thèm để mắt tới một quyền của Lâm Hổ, chỉ phất tay đã đánh bay đối phương.
Phụt!
Lâm Hổ nện vào vách tường rồi ngã lăn xuống đất, hộc máu.
"Sao mày có thể..."
Lúc này, Lâm Hổ nhìn Diệp Phàm với vẻ khó tin.
Tốt xấu gì thực lực của ông ta cũng đạt tới Nhân Cảnh tầng tám, vậy mà không đỡ nổi một chiêu của thằng nhóc này?
Sao có thể chứ?
Rốt cuộc thằng nhãi này chui ra từ đâu thế?
"Chú có sao không?"
Diệp Phàm đi tới trước mặt ông Lâm và hỏi.
"Chú không sao!"
"Khụ khụ khụ!"
Ông Lâm nhìn Diệp Phàm, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Đột nhiên ông ho sặc sụa rồi nôn ra máu.
"Ba ho ra máu rồi!"
"Con đưa ba đi bệnh viện!"
Lâm Thi m thấy ba mình ho ra máu thì biến sắc, vội vàng nói.
"Không cần đi bệnh viện, cứ để tôi."
Diệp Phàm lên tiếng.
"Anh biết chữa bệnh ư?"
Lâm Thi m kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
"Ừ."
Diệp Phàm gật đầu. Hắn vung tay, một cây kim bạc xuất hiện trong tay.
Vèo!
Cây kim bạc này hóa thành một tia sáng bạc đâm vào một huyệt vị trên ngực ông Lâm, chỉ chừa lại nửa tấc.
Diệp Phàm cầm kim bạc gẩy nhẹ, trên đầu mũi kim bắt đầu lóe sáng, một luồng năng lượng thần bí tiến vào trong cơ thể ông Lâm.
Ánh mắt ông Lâm chợt cứng đờ, nhìn Diệp Phàm với vẻ kinh ngạc.
Nhờ Diệp Phàm châm cứu, sắc mặt ông Lâm bình thường trở lại, khí tức đã ổn định.
Diệp Phàm rút kim bạc ra, nói với ông Lâm: "Chú à, tạm thời cơ thể chú ổn rồi, nhưng trong người có nội thương lâu ngày, đã ăn sâu tận xương tủy. Nếu không điều trị sớm, một khi vết thương bộc phát thì e là chú..."
"Trong người ba còn có nội thương hả ba? Lẽ nào là bệnh cũ mà ba nói?"
Mặt Lâm Thi m biến sắc. Cô ấy nhìn Diệp Phàm: "Diệp công tử, vừa rồi anh nói ba của tôi sẽ ra sao?"
"Một khi nội thương hoàn toàn bộc phát, chắc chắn chú sẽ chết."
Diệp Phàm trầm giọng nói.
"Gì cơ? Sao có thể như vậy?"
Sắc mặt Lâm Thi m lập tức tái mét, cơ thể run rẩy. Cô ấy cuống quít nhìn Diệp Phàm: "Diệp công tử có thể nhìn ra ba tôi có nội thương, vậy anh có biện pháp nào cứu ba tôi không? Ba tôi không thể chết được!"
"Thi m đừng làm phiền vị tiểu huynh đệ này. Ba tự biết sức khỏe của mình, không chữa được nữa."
Ông Lâm lắc đầu.
"Mặc dù nội thương của chú khá nghiêm trọng, nhưng đối với tôi không phải chuyện khó."
"Nếu chú đồng ý, tôi có thể chữa trị cho chú, nhiều nhất là vài ngày sẽ khỏi thôi."
Diệp Phàm thẳng thắn nói, cực kỳ tự tin.
Nghe hắn nói vậy, ông Lâm giật mình nhìn hắn.
"Nhãi ranh, lão già này sắp chết rồi, mày còn muốn cứu ông ta, lại còn dám ra tay với tao. Mày chứ chờ đấy, đến lúc đó tao sẽ khiến mày chết chung với ông ta."
Lâm Hổ bò dậy, vừa chỉ vào Diệp Phàm vừa lạnh lùng quát.
Nói xong ông ta định rời đi.
Từ một kích vừa rồi, Lâm Hổ biết mình không phải là đối thủ của thằng nhãi này, vì vậy ông ta dự định trở về tìm viện binh đối phó với thằng nhãi này.
Rắc!
Tuy nhiên, ông ta vừa mới đi vài bước thì có tiếng xương gãy vang lên.
Lâm Hổ bị một bàn tay bóp gãy cổ từ phía sau, hai mắt trợn to, ngã sõng soài ra đất. Người ra tay là Diệp Phàm.
Lâm Hổ trợn to mắt nhìn Diệp Phàm, muốn nói gì đó nhưng miệng không ngừng hộc máu, cuối cùng tắt thở.
Lâm Thi m thấy Lâm Hổ bị giết thì biến sắc, sắc mặt hơi tái.
Còn ông Lâm thì có vẻ bình tĩnh hơn.
Đám thuộc hạ mà Lâm Hổ dẫn đến cũng ngây ra như phỗng.
"Mang thi thể ông ta cút đi."
Diệp Phàm quát đám thuộc hạ kia.
Đám người kia vội vàng bò dậy, mang thi thể của Lâm Hổ rời khỏi nơi này.
"Xin lỗi, dọa cô sợ rồi hả?"
Diệp Phàm quay sang hỏi Lâm Thi m.
"Chẳng hay vị tiểu huynh đệ này tên gì? Thuộc gia tộc nào?"
Ông Lâm nhìn Diệp Phàm, ánh mắt sáng ngời.
"Tôi tên Diệp Phàm, không có gia tộc!"
Diệp Phàm lạnh nhạt trả lời.
"Ba ơi, đám người kia là ai thế? Vì sao bọn họ lại muốn ra tay với ba?"
Lâm Thi m không nhịn được hỏi ba mình.
"Haiz, vốn dĩ ba tìm bọn họ vì muốn kiếm một cây linh dược để khôi phục dung nhan cho con. Nào ngờ..."
Ông Lâm thở dài.
"Muốn khôi phục dung nhan cho Lâm tiểu thư thì cần gì linh dược?"
Diệp Phàm cất lời.
"Cậu có thể khôi phục dung nhan cho Thi m sao?"
Ông Lâm kích động nhìn Diệp Phàm.
"Tất nhiên. Trước đó tôi đã nói với Lâm tiểu thư rồi, đáng tiếc là cô ấy không tin tôi cho lắm."
Diệp Phàm xoa mũi, bất đắc dĩ nói.
"Xin lỗi anh, tôi cứ tưởng anh nói đùa."
Nhất thời Lâm Thi m hơi xấu hổ.
"Không sao. Nếu cô tin tưởng tôi thì hôm nay tôi sẽ giúp gương mặt của cô khôi phục hoàn toàn!"
Diệp Phàm nói.
"Vậy làm phiền Diệp công tử khôi phục dung nhan cho Thi m!"
Ông Lâm vội vàng lên tiếng.
"Ba..."
"Ba không sao, khôi phục dung nhan cho con quan trọng hơn."
Lâm phụ nhìn Lâm Thi m, dứt khoát nói.
Sau đó, Diệp Phàm bắt đầu khôi phục dung nhan cho Lâm Thi m.
Mà lúc này, trong nhà họ Thẩm - một trong ba gia tộc lớn còn lại của quận Giang Nam.
Người nhà họ Thẩm nhìn thấy thi thể của Thẩm Hạo, sắc mặt ai nấy đều hết sức khó coi, bầu không khí vô cùng áp lực.
"Diệp Phàm, mày bắt nạt người quá đáng!"
Chủ nhà họ Thẩm là Thẩm Toàn Sơn tức giận gầm lên, trong mắt hừng hực sát khí.
"Gia chủ, tên Diệp Phàm này quá ngông cuồng. Thẩm Hạo là nhị thiếu gia nhà họ Thẩm chúng ta, vậy mà cậu ta lại giết hại. Nếu không làm gì cậu ta, chuyện này mà đồn ra ngoài thì nhà họ Thẩm biết giấu mặt vào đâu?"
"Lẽ nào các người đã quên kết cục của nhà họ Bạch?"
"Ngay cả nhà họ Bạch mà cậu ta cũng tiêu diệt, các người muốn nhà họ Thẩm trở thành nhà họ Bạch thứ hai sao?"
Lúc này, các nhân vật cấp cao của nhà họ Thẩm bắt đầu cãi vã.
Nét mặt Thẩm Toàn Sơn thay đổi liên tục, trong đầu không ngừng suy tính.
"Giết cháu trai của tôi thì phải chết."
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Một lão giả râu tóc bạc phơ đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh kinh người. Ông ta chính là ông cụ nhà họ Thẩm.
"Ba!"
"Lão gia chủ!"
Thẩm Toàn Sơn và mấy nhân vật cấp cao khác của nhà họ Thẩm rối rít chào hỏi.
"Ba, tên Diệp Phàm kia..."
"Đúng là cậu ta tiêu diệt cả nhà họ Bạch, nhưng nhà họ Thẩm chúng ta không phải nhà họ Bạch!"
"Nhà họ Thẩm chúng ta còn có Thiên Hạo. Mấy ngày tới Thiên Hạo sẽ từ sư môn trở về!"
"Có Thẩm Hạo ở đây, Diệp Phàm chết chắc!"
Ông cụ Thẩm lạnh lùng nói.
Các nhân vật cấp cao nhà họ Thẩm có mặt ở đây nghe thấy hai chữ Thiên Hạo, tất cả đều giật mình.
Thiên Hạo tên đầy đủ là Thẩm Thiên Hạo, con trai trưởng nhà họ Thẩm.
Từ nhỏ ông ta đã được cao nhân ẩn sĩ đưa đi, hiện tại đã trở thành đệ tử của một môn phái lớn mạnh nào đó.
"Thiên Hạo sắp trở về, Diệp Phàm chắc chắn phải chết."
"Giết được người này không chỉ báo thù được cho Hạo Nhi, mà còn có thể giúp danh vọng của nhà họ Thẩm chúng ta tại quận Giang Nam tăng thêm một bậc. Đến lúc đó, nhà họ Thẩm chúng ta sẽ là gia tộc quyền thế nhất quận Giang Nam!"
Trong mắt Thẩm Toàn Sơn lóe lên tia sáng, giọng điệu lạnh lùng.
"Thiên Hạo trở về là ngày chết của Diệp Phàm!"
Ông cụ Thẩm lạnh nhạt nói.
Chương 79: Chữa trị nội thương
Nhà họ Lâm.
Diệp Phàm mất bốn tiếng để chữa trị vết sẹo trên mặt Lâm Thi m.
Dưới sự chữa trị của hắn, vết sẹo trên mặt Lâm Thi m hoàn toàn kết vảy rồi tróc ra. Mà nơi vảy tróc ra đã mọc một lớp da mới như kỳ tích vậy.
"Xong rồi!"
Diệp Phàm rút kim bạc, nói với Lâm Thi m.
"Mặt... mặt tôi thật sự lành rồi sao?"
Lâm Thi m không dám tin.
"Thi m, gương mặt của con lành lại thật rồi!"
"Con soi gương đi!"
Ông Lâm nhìn Lâm Thi Âm đã khôi phục dung nhan, kích động nói.
"Thật ạ?"
Lâm Thi m vẫn không dám tin, trong lòng cực kỳ thấp thỏm.
"Tin tưởng tôi."
Diệp Phàm dứt khoát che mắt Lâm Thi m, đặt một chiếc gương trước mặt cô ấy rồi bỏ tay ra.
"Mở mắt ra nhìn đi."
Lâm Thi m căng thẳng nhắm mắt lại. Diệp Phàm nhẹ giọng nói.
Hai tay Lâm Thi Âm nắm chặt vạt áo, cô ấy từ từ mở mắt ra nhìn vào gương.
Khi nhìn thấy gương mặt đã khôi phục như ban đầu, cô ấy ngây ra như phỗng.
"Thật... thật sự khôi phục rồi?"
Lâm Thi Âm không thể tin vào hai mắt của mình. Cô ấy dụi mắt rồi nhìn vào gương lần nữa. Sau khi chắc chắn mình không nhìn nhầm, cô ấy reo lên: "Mặt tôi khôi phục thật rồi, khôi phục thật rồi!"
Lúc này Lâm Thi Âm kích động và vui mừng đến nỗi nước mắt tuôn rơi.
"Chúc mừng cô!"
Diệp Phàm mỉm cười.
"Tốt quá, cảm ơn anh!"
Đột nhiên Lâm Thi Âm ôm cổ Diệp Phàm, kích động nói.
Tuy từ lâu Lâm Thi Âm đã chấp nhận sự thật gương mặt mình bị hủy, nhưng trong lòng vẫn ước ao một ngày nào đó ông trời khai ân cho gương mặt của mình khôi phục lại.
Dù sao người phụ nữ nào mà chẳng muốn mình xinh đẹp, huống chi Lâm Thi Âm vốn là một hoa khôi học đường. Kết quả là đột nhiên bản thân trở nên xấu xí, áp lực tâm lý cực lớn.
Lâm Thi Âm đã tìm đến rất nhiều bệnh viện nhưng tất cả đều bó tay, cô ấy cũng hoàn toàn tuyệt vọng, chấp nhận sự thật gương mặt của mình không có cách nào khôi phục lại.
Nhưng hôm nay cô ấy nhìn gương mặt mình đã hồi phục, nỗi kích động trong lòng không thể nói thành lời.
Khoảnh khắc này Lâm Thi Âm hoàn toàn phóng thích áp lực đã tích tụ trong lòng bao lâu nay.
Nhìn nụ cười đã lâu không thấy trên gương mặt con gái, Lâm Lang Thiên cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Lúc này, Diệp Phàm bị Lâm Thi Âm ôm, cơ thể hai người dán sát vào nhau khiến hắn hơi ngượng.
"Ờm, Lâm tiểu thư có thể buông tôi ra trước không?"
Diệp Phàm lên tiếng.
"Xin lỗi anh, tôi..."
Tâm trạng kích động qua đi, Lâm Thi Âm tỉnh táo lại, vội vàng buông Diệp Phàm ra, mặt đỏ bừng vì ngượng.
"Không sao!"
Diệp Phàm lắc đầu.
"Cảm ơn anh!"
"Diệp công tử, Thi Âm mãi mãi khắc ghi ân tình của anh."
Lâm Thi Âm nhìn Diệp Phàm đầy cảm kích.
"Chuyện nhỏ ấy mà."
Diệp Phàm hờ hững nói.
"Y thuật của Diệp công tử có thể nói là điêu luyện, cải tử hồi sinh."
"Trên đời này người có y thuật bậc này, ngoài Y Thánh Quỷ Cốc trong truyền thuyết, tôi thật sự không nghĩ ra người thứ hai."
Lâm Lang Thiên nhìn Diệp Phàm, cảm thán.
"Y Thánh Quỷ Cốc là Tam sư phụ của tôi!"
Diệp Phàm thẳng thắng nói.
"Cậu là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc sao?"
"Hèn chi!"
Lâm Lang Thiên thốt lên đầy kinh ngạc.
"Diệp công tử, anh có thể chữa trị nội thương cho ba tôi không?"
Sau đó, Lâm Thi m nói với Diệp Phàm.
"Không thành vấn đề!"
Diệp Phàm gật đầu.
Kế tiếp, Diệp Phàm thi triển Cửu Châm Quỷ Cốc bắt đầu chữa trị nội thương trong người Lâm Lang Thiên.
Nội thương trong người Lâm Lang Thiên đã tồn tại gần hai mươi năm, tích tụ qua năm tháng, đã ăn sâu vào xương tủy. Có thể nói ngày hôm nay bệnh tình của Lâm Lang Thiên đã nguy kịch, nếu không phải ông có tu vi cường đại chống đỡ thì e là đã chết rồi.
Không sai, Lâm Lang Thiên là một người trong Võ đạo, hơn nữa tu vi cực cao. Tuy nhiên, có lẽ là do trước đây ông bị thương rất nặng dẫn đến tu vi giảm sút, cộng thêm mấy năm nay vẫn luôn dựa vào tu vi chữa trị nội thương, cho nên tu vi không còn nhiều.
Nếu không, tên Lâm Hổ kia không thể đỡ một một đầu ngón tay của Lâm Lang Thiên.
Diệp Phàm mà không ra tay thì với tình trạng hiện tại của Lâm Lang Thiên, chỉ e không không chống đỡ được bao lâu.
Sau khi Diệp Phàm thi triển Cửu Châm Quỷ Cốc, nội thương trong người Lâm Lang Thiên bắt đầu khôi phục dần. Lại thêm một tiếng trôi qua.
Sắc mặt Diệp Phàm trở nên trắng bệch, trán đổ mồ hôi.
Châm kim suốt hai tiếng, cho dù là Diệp Phàm cũng tiêu hao không ít.
Phù!
Diệp Phàm thở hắt ra một hơi, lập tức thu châm.
Lâm Thi Âm vội vàng cầm một chiếc khăn tay lau mồ hôi cho hắn.
"Cảm ơn cô!"
Nói rồi Diệp Phàm nhìn Lâm Lang Thiên: "Chú à, nội thương của chú đã khôi phục một phần ba, về sau châm kim thêm hai lần nữa chắc hẳn sẽ khỏi. Đến lúc đó, tu vi của chú cũng sẽ dần khôi phục."
"Cảm ơn Diệp công tử!"
Hai mắt Lâm Lang Thiên sáng ngời.
"Tu vi? Đó là gì?"
Lâm Thi m tò mò hỏi.
"Cái này thì cô hỏi chú đi!"
Diệp Phàm biết Lâm Lang Thiên không nói cho Lâm Thi m biết mình là người trong Võ đạo, cho nên hắn không nhiều lời.
"Chào chú, chào Lâm tiểu thư, tôi đi trước đây."
"Ngày mai tôi lại tới."
Dứt lời Diệp Phàm đi luôn.
Lâm Thi m tiễn hắn ra cửa, sau đó trở lại hỏi ba mình: "Ba có rất nhiều chuyện giấu con phải không?"
"Thi Âm à, có vài chuyện ba không nói cho con là vì muốn con lớn lên trong vui vẻ. Những chuyện lúc trước đã qua rồi!"
Lâm Lang Thiên nói.
Lâm Thi Âm không hỏi nhiều. Cô ấy tin tưởng ba mình, đối phương không nói chắc chắn có lý do.
Khu biệt thự Tử Kinh.
Diệp Phàm đưa cô gái ngoại quốc kia về đây.
"Cô..."
"Tôi đặt tên cho cô nhé!"
"Gọi cô là A Cơ được không?"
Diệp Phàm nói với cô gái ngoại quốc.
"Được."
Đối phương gật đầu.
Trần Tiểu Manh và Đường Sở Sở về nhà, nhìn thấy A Cơ đều kinh ngạc.
"Cô là ai? Sao lại ở đây?"
Trần Tiểu Manh lập tức chất vấn.
"Cô ấy là A Cơ, anh đưa về."
Diệp Phàm đi tới.
"Được lắm, anh vẫn chưa kết hôn với chị tôi mà đã đưa người đàn bà khác về. Quả nhiên anh không đáng tin!"
Trần Tiểu Manh giận dữ trừng Diệp Phàm.
"Tiểu Manh đừng nói linh tinh, trước tiên nghe anh Diệp Phàm nói đã!"
Đường Sở Sở cực kỳ bình tĩnh.
"Con nhóc này nói linh tinh gì thế?"
Diệp Phàm lườm Trần Tiểu Manh, sau đó giới thiệu ngắn gọn về lai lịch của A Cơ.
"Cô nhóc này chẳng nhớ gì cả, hơn nữa chỉ chịu đi theo anh, anh đành đưa cô ấy về. Dù sao không thể vứt cô ấy trên đường kẻo bị người ta bắt nhốt vào lồng sắt cho người ta trêu đùa!"
Diệp Phàm mím môi, giải thích.
"Anh Tiểu Phàm nói không sai!"
"Chào A Cơ, tôi là Đường Sở Sở. Đây là Trần Tiểu Manh. Hoan nghênh cô vào đây ở. Trước khi cô khôi phục ký ức, cô cứ yên tâm ở lại đây!"
Đường Sở Sở mỉm cười nói với A Cơ.
"Cảm ơn!"
A Cơ gật đầu.
"Chị à, chị cho cô ta vào ở, nhỡ đâu hai người họ..."
Trần Tiểu Manh nhìn Diệp Phàm và A Cơ với vẻ mặt nghi ngờ.
"Con nhóc này cả ngày đoán mò cái gì thế?"
Đường Sở Sở bất đắc dĩ dùng ngón tay chọc vào đầu Trần Tiểu Manh.
"Em còn nói lung tung thì tối nay đừng có ăn cơm anh nấu!"
Diệp Phàm hừ mũi nhìn Trần Tiểu Manh.
Sắc mặt Trần Tiểu Manh lập tức thay đổi, cô ấy thở phì phò: "Sao anh ác thế?"
"Được thôi, không nói thì không nói."
Trước sức hấp dẫn của món ngon do Diệp Phàm nấu, cuối cùng Trần Tiểu Manh đành thỏa hiệp.
Không còn cách nào khác, ai bảo đồ ăn Diệp Phàm nấu quá ngon chứ!
Trong khi Diệp Phàm đưa A Cơ về biệt thự.
Một nơi nào đó ở nước ngoài.
"Khởi bẩm hộ pháp, theo tin tức mới nhất, thánh nữ xuất hiện ở Long quốc!"
"Long quốc?"
"Lập tức phái người đi Long quốc, phải tìm được thánh nữ bằng bất cứ giá nào. Nếu không, các người đều phải chết!"
Lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vô tình vang lên.
"Rõ!"
Một giọng nói khác đáp lời.
Chương 80: Bảo tàng Long Quốc!
Trong căn cứ Thiên Võng.
Một người đàn ông đeo mặt nạ đứng ở đó, lạnh nhạt nói: “Dám giết người của Thiên Võng, lá gan của Diệp Phàm này không nhỏ!”
“Thiên Vương đại nhân, thuộc hạ sẽ đi giải quyết ngay!”
Một người đàn ông lãnh khốc quỳ gối trước người đàn ông đeo mặt nạ, nói.
“Trước tiên chưa cần động đến tên đó, điều tra rõ quan hệ giữa hắn và điện Long Vương đi.”
“Ta có dự cảm, hắn sẽ cho chúng ta một bất ngờ!”
“Đúng rồi, chuyện lúc trước sắp xếp thế nào rồi?”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói.
“Thiên Vương đại nhân, tất cả đã được sắp xếp ổn hết rồi!”
Người đàn ông này cung kính nói.
“Đại hội Long Vương sắp bắt đầu, lần này nếu chúng ta bắt được điện Long Vương, đây sẽ là cơ hội tốt để tấn công Long Quốc, tuyệt đối không thể sai lầm, nếu không chúng ta đều phải chết, rõ chưa?”
Ánh mắt của người đàn ông đeo mặt nạ cực kỳ lạnh lẽo, tản ra một uy áp cực mạnh.
“Thuộc hạ đã hiểu!”
Cơ thể của người đàn ông này run lên, gật đầu.
Long Quốc, trong một căn phòng.
“Chó chết, dám giết em trai của tao, thật to gan!”
Một người đàn ông mặc một bộ áo dài, sắc mặt lạnh băng quát lên, trong mắt chứa đầy lửa giận.
Người này là anh trai của Lâm Hổ, Lâm Báo.
Nhưng so với Lâm Hổ, một người không có thiên phú, Lâm Báo lại là lĩnh quân đời thứ hai của chi thứ Lâm Phiệt, thực lực của ông ta không hề thua kém dòng chính đời thứ hai, con trai Lâm Phong còn là thiên tài đứng top 5 trong đời thứ ba của Lâm Phiệt, được Lâm Phiệt coi trọng!
“Ba, có cần báo chuyện này cho Phiệt chủ không?”
Lâm Phong hỏi.
“Không thể, lần này Lâm Thiên Lang gọi điện đến bị chúng ta cắt đứt, Phiệt chủ cũng không biết, nếu để ông ấy biết, sợ rằng chúng ta sẽ bị trách cứ!”
Lâm Báo lạnh nhạt nói.
“Lâm Lang Thiên này chỉ là một phế nhân bị trục xuất khỏi Lâm Phiệt, tại sao Phiệt chủ sẽ trách cứ chúng ta vì ông ta chứ?”
Lâm Phong khó hiểu hỏi.
“Mặc dù ông ta bị trục xuất khỏi Lâm Phiệt, còn là một phế nhân, nhưng ông ta làm ra rất nhiều cống hiến cho Lâm Phiệt, trong cơ thể chảy dòng máu của dòng chính Lâm Phiệt, không phải người chúng ta có thể so được, bởi vậy không thể để Phiệt chủ biết chuyện này!”
Lâm Báo lắc đầu.
“Nhưng chú hai chết, sợ rằng không giấu được lâu!”
Lâm Phong nói.
“Bây giờ Phiệt chủ đang bế quan, có thể giấu được bao lâu thì giấu!”
“Vậy thù của chú hai?”
“Phải báo thù!”
Trong mắt Lâm Báo lóe lên sát khí lạnh băng: “Tên nhóc kia dám giết em trai ba, nó cần phải chết, còn có Lâm Thiên Lang, đều vì ông ta mới hại chú hai con chết thảm, ông ta cũng không thể sống được!”
“Ba, chuyện này để con xử lý!”
Lâm Phong nói thẳng.
“Con muốn đi đối phó với thằng nhãi kia?”
Lâm Báo nhìn Lâm Phong, nói.
“Ừ, đúng lúc ba cũng nghe nói hội đấu giá Thiên Long sắp tổ chức, hơn nữa sẽ bán đấu giá một quả Long Ngọc, nếu có cơ hội, con phải nắm bắt lấy nó!”
Lâm Báo nói.
“Long Ngọc? Đó là gì?”
Lâm Phong có chút tò mò.
“Long Ngọc là một truyền thuyết lâu đời truyền lưu ở Long Quốc.”
“Truyền thuyết, bên trong Long Quốc cất giấu một đống bảo tàng được một vị cường giả vô thượng để lại, trong đó có vô số chí bảo có thể tăng lên tu vi, Long Ngọc chính là chìa khóa mở ra bảo tàng này!”
“Nhưng nghe nói Long Quốc không chỉ có một quả, cần phải gom đủ tất cả Long Ngọc mới có thể mở ra bảo tàng, bởi vậy đến nay chưa ai có thể mở ra bảo tàng này!”
Lâm Báo nói.
Nghe xong, Lâm Phong nói: “Ba, người muốn tập kết Long Ngọc để có được bảo tàng sao?”
“Nếu có thể có được bảo vật trong bảo tàng này, tương đương Phiệt chủ Lâm Phiệt sẽ là ba của con, con cũng sẽ trở thành người trẻ tuổi nhất Lâm Phiệt!”
Lúc này, trong mắt Lâm Báo tràn ngập dã tâm và dục vọng.
“Ba, Phong Nhi sẽ đem Long Ngọc về!”
Lâm Phong nói.
“Đây là lệnh bài có thể tập hợp thế lực Lâm Phiệt, con cầm đi!”
Sau đó, Lâm Báo lấy ra một lệnh bài, giao cho Lâm Phong.
“Ba, chờ tin tốt của con đi!”
Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, lạnh nhạt nói.
Hôm sau!
Trong một nhà hàng, Diệp Phàm đi vào, Thượng Quan Lưu Ly đang ngồi chờ.
“Diệp công tử!”
“Mời ngồi!”
Thượng Quan Lưu Ly đứng dậy nói.
“Thượng Quan tiểu thư, hôm nay cô mời tôi ăn bữa cơm này, sợ rằng không đơn giản đúng không!”
Diệp Phàm ngồi xuống, nói.
“Đúng vậy, tôi có chuyện muốn nhờ Diệp công tử giúp!”
Thượng Quan Lưu Ly ngồi xuống, nói.
“Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, nói đi, chuyện gì?”
Diệp Phàm nói.
“Lát nữa người trong gia tộc của tôi đến, tôi hy vọng Diệp công tử có thể giả vờ làm bạn trai của tôi!”
Thượng Quan Lưu Ly nói thẳng.
Phụt!
Diệp Phàm vừa mới uống một ngụm nước, sặc phun ra ngoài, nói: “Lại là giả vờ làm bạn trai?”
“Mặc dù tôi rất đẹp trai nhưng không thể lúc nào cũng giả vờ làm bạn trai của người khác!”
Diệp Phàm lắc đầu nói.
“Thật tự luyến!”
Thị nữ Tiểu Thanh của Thượng Quan Lưu Ly đứng một bên liếc nhìn Diệp Phàm, nói.
“Hy vọng Diệp công tử có thể giúp tôi lần này, Lưu Ly vô cùng biết ơn!”
Thượng Quan Lưu Ly nói.
“Cô đã nói như vậy, tôi còn có thể nói gì!”
Diệp Phàm nở nụ cười bất đắc dĩ.
Rất nhanh, cửa phòng lại bị mở ra, một đoàn người đi vào.
Người đi đầu là một phu nhân cực kỳ cao quý, nét mặt tỏa sáng, một thanh niên kiêu ngạo vô lễ đi bên cạnh.
Phía sau còn có một lão giả mặc áo xám và bốn người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, sắc mặt lạnh lùng, huyệt thái dương hơi phồng lên, hơi thở sắc bén.
“Lưu Ly, lâu rồi không gặp!”
“Dì nhớ cháu chết mất!”
Vị phu nhân này đi đến, mỉm cười nhìn Thượng Quan Lưu Ly.
“Được rồi, ba tôi không ở đây, không cần giả vờ như vậy!”
Thượng Quan Lưu Ly lạnh nhạt nói.
“Thượng Quan Lưu Ly, mày ăn nói kiểu gì với mẹ tao vậy hả?”
“Bà ấy chính là Thượng Quan phu nhân danh ngôn chính thuận, là mẹ trên danh nghĩa của mày!”
Thanh niên kiêu căng ngạo mạn kia nhìn Thượng Quan Lưu Ly, quát lên.
“Chưa đến lượt anh dạy bảo tôi!”
Thượng Quan Lưu Ly liếc nhìn thanh niên kia, nói.
“Mày…”
Thanh niên cực kỳ tức giận, đang định lên tiếng thì bị phu nhân kia ngăn cản.
Vị Thượng quan phu nhân này nhìn Thượng Quan Lưu Ly: “Lưu Ly, lần này ba con bảo dì đến mang con về, bàn bạc chuyện kết hôn với thiếu gia Mộ Dung!”
“Không lẽ Mộ Dung Vân Thiên không nói cho các người, tôi đã có người yêu thích sao?”
Thượng Quan Lưu Ly uống một hớp trà, nhẹ nhàng nói.
“Cháu có người thích? Ai?”
Thượng Quan Lưu Ly nhíu mày.
“Anh ấy!”
Thượng Quan Lưu Ly nhìn về phía Diệp Phàm.
Ngay lập tức Thượng Quan phu nhân và thanh niên kia cùng mấy người đi theo đều nhìn về phía Diệp Phàm, sắc mặt kinh sợ.
“Không biết vị công tử này là thiếu gia nhà ai? Tại sao tôi chưa từng gặp?”
Thượng Quan phu nhân nói.
“Tôi chỉ là một người bình thường, không có bối cảnh gì!”
Diệp Phàm ăn đồ ăn, tùy tiện nói.
“Thượng Quan Lưu Ly, đây là người đàn ông của mày? Vậy mà lại tìm một phế vật như vậy, đúng là làm mất mặt gia tộc Thượng Quan!”
Thanh niên kia châm chọc nói.
“Người anh em, nói chuyện khách khí chút!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Khách khí?”
“Tao là thiếu gia nhà Thượng Quan, mày chỉ là một thằng nhãi vô danh, dựa vào gì làm tao cho mày mặt mũi? Mày là cái thá gì?”
Thanh niên vô lễ nói.
“Miệng quá thối!”
Diệp Phàm lắc đầu, cầm cây đao trong tay vung lên.