Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Chỉ trong nháy mắt, đầu của tám vị trưởng lão bay lên, lăn xuống đất.
Cổ của bọn họ phun máu tươi, ngã xuống đất.
Chỉ trong mấy giây, toàn bộ tám trưởng lão Huyền cảnh của Thanh Môn đều bị giết!
Lúc này, sắc mặt của Hồng Thiên Sinh cực kỳ khó coi, các đệ tử khác cũng ngạc nhiên ngây người!
Tiếp theo, Diệp Phàm tiếp tục điên cuồng giết chóc!
Theo thời gian dần trôi, số lượng đệ tử Thanh Môn chết càng ngày càng tăng, thi thể trên mặt đất chất như núi!
Lúc này, bên ngoài mộ địa biến thành địa ngục nhân gian!
Chưa đến nửa tiếng, mười vạn đệ tử Thanh Môn chết hơn nửa, số còn lại bị Diệp Phàm dọa vỡ mật, hoảng sợ chạy trốn.
“Giết hắn, giết hắn!”
Nhìn đệ tử Thanh Môn chạy trốn, Hồng Thiên Sinh hét lớn.
Nhưng đám đệ tử kia bị dọa vỡ mật, không ai để ý đến mệnh lệnh của Hồng Thiên Sinh.
Lúc này bọn họ chỉ muốn giữ được mạng!
“Ai giế hắn, ta khen thưởng một trăm triệu, một trăm triệu!”
Nhìn thấy mệnh lệnh của mình vô dụng, Hồng Thiên Sinh tung ra sát chiêu mạnh nhất!
Hồng Thiên Sinh vừa dứt lời, không ít đệ tử Thanh Môn đang định chạy trốn đứng ngây ra, do dự.
Diệp Phàm lao đến, giết chết đám đệ tử Thanh Môn đang dơ dự.
Sau đó, đám đệ tử kia hoàn toàn từ bỏ ảo tưởng.
Đối mặt với sát thần, nhiều tiền cũng vô dụng.
Tên này không phải người, hắn là ác ma, là Tử Thần!
Lúc này, trên mặt đất, máu chảy thành sông, máu tươi nhiễm đỏ mấy ngàn mét đất, thi thể chồng chất như núi, giống như biến thành một bãi tha ma!
Hình ảnh này cực kỳ máu me, giống như đang ở trong địa ngục!
Gió thổi qua, lúc này chỉ còn lại một mình Hồng Thiên Sinh.
Cả người Hồng Thiên Sinh toàn máu, nhìn Diệp Phàm, cả người run lên.
Cho dù ông ta là Huyền cảnh cửu trọng, nhưng sau khi chứng kiến sự đáng sợ của Diệp Phàm, ông ta hoàn toàn không có dũng khí đánh một trận với hắn!
Lúc này, Diệp Phàm cầm kiếm, bước về phía Hồng Thiên Sinh.
Diệp Phàm đến càng gần, sắc mặt của Hồng Thiên Sinh càng khó coi, trái tim đập liên hồi!
Ông ta thở gấp, có cảm giác không thở được.
Mặc dù Diệp Phàm chưa ra tay, nhưng sát khí tản ra trên người đối phương làm Hồng Thiên Sinh sợ hãi!
“Mày…”
Hồng Thiên Sinh thở dốc, nhìn Diệp Phàm.
Lúc này, một đoán chiến sĩ mặc áo chiến đấu màu nâu chạy đến.
Bọn họ là chiến sĩ quân đoàn Bạo Hùng.
Cầm đầu là đoàn trưởng quân đoàn ba của quân đoàn Bạo Hùng, Bắc Đồ!
“Là cậu?”
Bắc Đồ nhìn thấy thi thể khắp nơi, sắc mặt thay đổi, cực kỳ chấn động.
Sau đó, bọn họ nhìn về phía Diệp Phàm, đồng tử co rụt lại, ánh mắt khiếp sợ.
“Tại sao cậu lại ở đây?”
Bắc Đồ nhìn Diệp Phàm, hỏi.
Lần này hắn ta vâng lệnh của quân chủ Bạo Hùng, dẫn binh đi bắt hung thủ hủy diệt toàn bộ Hoàng bộ!
Hắn ta đi vào Kim Lăng, nhận được tin tức quân Thiên Sách ở đây nên chạy đến, không ngờ gặp được Diệp Phàm!
“Anh đến đây làm gì?”
Diệp Phàm nhìn Bắc Đồ.
“Tôi vâng lệnh đến bắt phản đảng quân Thiên Sách!”
Bắc Đồ nói thẳng.
Sắc mặt của Diệp Phàm cực kỳ lạnh lùng, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
“Đúng vậy, quân Thiên Sách tự ý rời khỏi nơi đóng quân, chạy đến Kim Lăng tàn sát người trong gia tộc Hoàng bộ, tạo thành ảnh hưởng cực lớn, bên trên hạ lệnh gán tội phản đảng, quân Bạo Hùng nhận nhiệm vụ tróc nã phản đảng!”
Bắc Đồ lạnh lùng nói.
“Mấy người đến rất đúng lúc, tên này chính là người của quân Thiên Sách, chính hắn dẫn người tiêu diệt gia tộc Hoàng bộ, còn giết rất nhiều người, nhanh bắt hắn lại!”
Chương 187: Xé xác
Hồng Thiên Sinh nghe Bắc Đồ nói vậy, vội vàng nói.
“Ông cho rằng bọn họ có thể cứu được ông!”
Diệp Phàm nhìn lướt qua Hồng Thiên Sinh, tay cầm kiếm ngắn màu đen, chém một nhát ra ngoài.
Phụt!!!
Chỉ trong nháy mắt, giữa trán Hồng Thiên Sinh phụt máu.
Máu chảy dọc từ mũi, miệng rồi xuống dưới.
Giây tiếp theo, thân thể của Hồng Thiên Sinh bị xé rách từ đỉnh đầu, một chia thành hai, ngã xuống mặt đất, khí quan rơi đầy đất.
Cứ như vậy, chủ nhân của Thanh Môn, thế lực lớn nhất Giang Bắc bị chết thảm, bị người phanh thây.
Nhìn thấy cảnh này, Bắc Đồ và các chiến sĩ quân đoàn Bạo Hùng hít một hơi sâu.
“Cậu…”
Bắc Đồ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, đột nhiên không biết nói gì.
“Anh vừa nói quân Thiên Sách là phản đảng?”
Diệp Phàm nhìn về phía Bắc Đồ, đi về phía đối phương.
“Cậu… Tôi không nói vậy…”
Bắc Đồ nhìn về phía Diệp Phàm, cảm nhận được hơi thở áp bách, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn.
Lúc này, chiến sĩ quân Bạo Hùng cầm súng chỉ vào Diệp Phàm, có thể nổ súng bất cứ lúc nào.
“Dừng tay!”
Triêu Thiên Lâm dẫn theo thành viên Long Hồn chạy đến.
Bọn họ nhìn thấy đệ tử Thanh Môn ngã đầy đất, sắc mặt thay đổi.
“Sao lại là cậu?”
Diệp Phàm liếc nhìn Triệu Thiên Lâm.
“Diệp thiếu, quân Bạo Hùng chính là một trong chín quân đoàn lớn nhất Long Quốc, nếu cậu ra tay với bọn họ, sẽ gặp rắc rối lớn!”
Triệu Thiên Lâm nói.
“Nhưng bọn họ muốn ra tay với tôi, còn nói quân Thiên Sách là phản đảng!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Sắc mặt của Triệu Thiên Lâm thay đổi, nhìn về phía Bắc Đồ, quát: “Từ khi nào quân Thiên Sách biến thành phản đảng? Ai cho phép anh chửi bới quân Thiên Sách?”
“Anh là ai?”
Bắc Đồ nhìn về phía Triệu Thiên Lâm.
Triệu Thiên Lâm rút ra soái lệnh, nói: “Tôi vâng lệnh của Long Soái đến đây!”
“Bái kiến Long Soái!”
Bắc Đồ và các chiến sĩ quân Bạo Hùng quỳ xuống hô to.
“Ai bảo anh quân Thiên Sách là phản đồ?”
“Còn có, chưa được chiến bộ điều động, quân Bạo Hùng dám tự ý dẫn binh rời khỏi nơi đóng quân, mấy người rất to gan!”
Triệu Thiên Lâm quát to.
“Tôi chỉ vâng lệnh của quân chủ, hơn nữa cũng chính quân chủ nói quân Thiên Sách là phản đảng, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh!”
Bắc Đồ nói.
“Quân chủ Bạo Hùng?”
Sắc mặt của Triệu Thiên Lâm thay đổi.
“Trở về nói cho quân chủ của mấy người, tôi nhớ kỹ những lời ông ta nói!”
“Dám nói quân Thiên Sách là phản đảng!”
“Ngày nào đó tôi sẽ làm ông ta trả giá vì lời nói của mình!”
“Cút!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát.
“Còn không cút đi!”
Triệu Thiên Lâm nói với Bắc Đồ.
“Triệu công tử, hôm nay đủ uy phong!”
“Cầm soái lệnh, cáo mượn oai hùm!”
Lúc này, một giọng nói chói tai vang lên.
Một đám người mặc đồ đen xuất hiện.
Chương 188: Người của Long Hồn!
“Giám sát Dương!”
“Sao ông lại đến đây?”
Triệu Thiên Lâm nhìn về phía người đàn ông trung niên, sắc mặt nghiêm lại, nói.
“Tôi đến bắt người!”
Dương Phong lạnh nhạt nói.
“Bắc người? Đội giám sát các ngươi muốn bắt ai?”
Triệu Thiên Lâm sửng sốt.
“Hắn!”
Dương Phong nhìn chằm chằm Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.
Ông ta chính là Dương Phong, nhị gia nhà họ Dương, một trong mười ba hào môn lớn của Đế Đô, chú của Dương Mạc.
Ông ta còn có một thân phận khác, là một trong chín giám sát của sở giám sát!
Sở giám sát chia thành năm bộ, năm bôn phụ trách từng mảng khác nhau.
Đứng trên năm vị đội trưởng chính là chín giám sát.
Chín giám sát có quyền điều động năm bộ, là sếp lớn của sở giám sát.
Tất nhiên đứng trên các giám sát còn có bốn giam lão, thống lĩnh chín giám sát và năm bộ.
Trên bốn giam lão là cục trưởng sở giám sát.
Sở giám sát là một trong ba sở lớn nhất Long Quốc, độc lập ngoài triều đình và chiến bộ, có chức trách giám thị tất cả các quan viên và thế lực trên khắp Long Quốc, có quyền lực cực lớn, tương đương với đôi mắt của người cầm quyền Long Quốc, bởi vậy không ai dám đắc tội!
Là một trong chín giám sát của sở giám sát, thân phận địa vị của Dương Phong cực cao.
Cũng nhờ ông ta, cả nhà họ Dương mới có cơ hội trở thành một trong mười ba hào môn lớn ở Đế Đô.
Một người thành tiên, gà chó lên trời!
Triệu Thiên Lâm nghe vậy, sắc mặt thay đổi: “Giám sát Dương, ông muốn bắt cậu ấy? Tại sao?”
“Sở giám sát muốn bắt người còn cần lý do?”
“Từ khi nào chiến bộ quản rộng như vậy?”
Dương Phong liếc nhìn Triệu Thiên Lâm, lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Triệu Thiên Lâm thay đổi, lại không có cách nào phản bác.
Y cầm soái lệnh có thể mệnh lệnh những người khác, nhưng sở giám sát là ngoại lệ.
Thậm chí chỉ cần một câu của sở giám sát, có thể quyết định tôi phản quốc của một người, ngay cả cơ hội biện giải cũng không có!
“Nhãi ranh, với thân phận của một giám sát, tôi tuyên bố bắt cậu, nếu cậu dám phản kháng, giết không tha!”
Dương Phong nhìn về phía Diệp Phàm, quát to.
“Giám sát Dương, sở tuần tra muốn mang người này đi!”
Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên.
Ngay sau đó, lại có một đoàn người xuất hiện.
Cầm đầu là một người đàn ông mặc trường bào màu đỏ, tản ra hơi thở cực nóng, một đôi con ngươi lập lờ như lửa cháy, hơi thở cực mạnh!
“Sở trưởng Thiên Viêm, sao ông lại ở đây?”
Dương Phong nhìn người đàn ông mặc đồ đỏ, sắc mặt thay đổi, kinh ngạc nói.
“Bái kiến sở trưởng Thiên Viêm!”
Triệu Thiên Lâm nhìn thấy người này, cung kính hô to.
Người đàn ông mặc đồ đỏ này chính là sở trưởng sở tuần tra Thiên Viêm, một trong năm sở trưởng của sở tuần tra, ngoài ra ông ta còn có một thân phận đặc thù khác, đó là thuật sĩ trong truyền thuyết!
Không sai, sở trưởng Thiên Viêm này cũng là một vị thuật sĩ!
Thuật sĩ cực kỳ hiếm thấy, sở trưởng Thiên Viêm chính là một trong số các thuật sĩ hiếm hoi của Long Quốc, thực lực rất mạnh.
Chính vì vậy, dù là ở sở tuần tra hay bên ngoài, chỉ cần biết được thân phận của người này đều vô cùng cung kính!
Lúc này, ngay cả Dương Phong cũng mang theo vài phần cung kính.
“Giám sát Dương, tôi vâng lệnh đến đây bắt người này, bởi vậy ông không thể dẫn hắn đi!”
Sở trưởng tuần tra Thiên Viêm nói.
“Sở trưởng Thiêm Viên cũng đến bắt người này?”
Dương Phong kinh ngạc nói.
“Đúng vậy!”
Sở trưởng Thiêm Viêm nói thẳng.
“Nếu vậy tôi giao người này cho đại nhân!”
Dương Phong nói.
Mặc dù ông ta không muốn giao Diệp Phàm ra, nhưng dù là thân phận hay thực lực, người này đều cao hơn ông ta, ông ta không muốn giao cũng phải giao.
Hơn nữa đối phương cũng đến bắt giữ Diệp Phàm, giao tên nhóc này cho sở tuần tra, hắn cũng chỉ có một con đường chết!
Nếu đã vậy, việc gì phải đắc tội với sở tuần tra!
“Dẫn đi!”
Sở trưởng Thiên Viêm nhìn Diệp Phàm, nói thẳng.
“Chờ đã!”
Đột nhiên, đội trưởng tiểu đội Long Hông đứng sau Triệu Thiên Lâm đứng dậy ngăn cản.
“Cậu là ai?”
Sở trưởng Thiên Viêm nhìn về phía đối phương.
“Tôi là Hứa Càn, đội trưởng tiểu đội bảy Long Hồn!”
Người đàn ông này lên tiếng.
“Người của Long Hồn?”
Chương 189: Chín Long Vệ
Sở trưởng Thiên Viêm nói: “Sao hả? Người của Long Hồn cũng muốn nhúng tay vào chuyện của sở tuần tra?”
“Hứa Càn không dám, nhưng tôi vâng lệnh Long Soái đến bảo vệ cậu ta, bởi vậy không thể để đại nhân dẫn cậu ta đi, trừ khi có được sự cho phép của Long Soái!”
Hứa Càn ôm quyền nói.
“Một tiểu đội trưởng Long Hồn cỏn con cũng dám ngăn cản sở trưởng Thiên Viên, tôi thấy cậu ăn gan hùm mật gấu!”
Dương Phong nhìn Hứa Càn, lạnh lùng nói.
“Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh!”
Hứa Càn nói.
“Làm theo mệnh lệnh? Tôi thấy cậu cấu kết với thằng nhãi này thì có!”
“Người đâu, bắt lại!”
Dương Phong quát lớn.
Người phía sau ông ta lao về phía Hứa Càn.
Đám thuộc hạ của Hứa Càn xông lên chắn trước mặt hắn ta, đánh nhau với đám người của sở giám sát.
Sắc mặt Dương Phong nghiêm lại, vung quyền về phía Hứa Càn.
Sắc mặt Hứa Càn thay đổi, vội vàng ra tay, lại bị đối phương đánh lui.
Là một trong chín giám sát của sở giám sát, thực lực của Dương Phong rất mạnh.
Mặc dù Hứa Càn là tiểu đội trưởng đội Long Hồn số 7, nhưng vẫn kém xa Dương Phong, dù sao bọn họ cách nhau mười mấy tuổi.
“Hôm nay tôi sẽ dạy dỗ các cậu thay Long Hồn!”
Dương Phong lạnh lùng nói.
Đúng lúc này, một âm thanh lạnh băng truyền đến.
“Không đến lượt sở giám sát dạy dỗ người Long Hồn!”
Một bóng người xuất hiện.
Bóng người này đánh thẳng về phía Dương Phong.
Dương Phong còn không kịp phản ứng đã bị đánh bay ra ngoài.
Phụt!
Dương Phong bay ra xa hơn mười mét, nện trên mặt đất ngã phun máu, bị thương nặng, không đứng dậy nổi!
Lúc này, thành viên đội Long Hồn số 7 cũng dừng tay.
Đám người Hứa Càn, Diệp Phàm, sở trưởng Thiên Viêm, Triệu Thiên Lâm đều nhìn về phía người vừa đến.
Người này mặc một bộ áo da đen, đầu ba tấc, sắc mặt lạnh lùng, đeo bao tay đặc chế, tản ra hơi thở áp bách!
“Thiết Thủ đại nhân?”
Hứa Càn và những người còn lại của Long Hồn nhìn thấy người này đều kinh sợ, lập tức quỳ xuống đất kêu: “Bái kiến Thiết Thủ đại nhân!”
“Thiết Thủ?”
“Một trong chín Long Vệ của Long Hồn!”
Sở trưởng Thiên Viêm nhìn chằm chằm vào người đàn ông này, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị.
Long Hồn là một đội ngũ cực kỳ mạnh của chiến bộ, không có biên chế, trực thuộc Long Soái.
Long Hồn chia thành chín đại tiểu đội, trên chín đại tiểu đội còn có chín Long Vệ, chính là cao thủ mạnh nhật ngoại trừ chủ nhân của Long Hồn, ai cũng có thực lực khủng bố.
Nhưng chín Long Vệ gần như chưa bao giờ ra tay, bởi vậy người ngoài không biết bọn họ mạnh đến mức nào!
Người đàn ông này chính là Thiết Thủ, một trong chín Long Vệ!
“Ông…”
Lúc này Dương Phong nằm trên mặt đất, nhìn Thiết Thủ với ánh mắt tức giận.
“Một giám sát cỏn con cũng dám động đến người của Long Hồn, ai cho ông dũng khí đó?”
Thiết Thủ lạnh nhạt nói.
“Long Hồn mấy người muốn trở thành kẻ địch với sở giám sát?”
Dương Phong không cam lòng nói.
Thiết Thủ xuất hiện trước mặt Dương Phong, bóp chặt cổ ông ta, nhấc lên cao.
“Ông còn chưa đại biểu được cho sở giám sát!”
“Cho dù tôi giết ông, ông cảm thấy sở giám sát sẽ khai chiến với Long Hồn?”
Thiết Thủ lạnh nhạt vô tình nói.
Dương Phong bị bóp không thở nổi.
“Ha ha ha, hôm nay náo nhiệt thật đó!”
Đột nhiên, một tiếng cười to lớn vang đội truyền đến.
Chương 190: Lại thêm một vị Long Thủ nữa!
Hahaha, hôm nay ở đây sôi động thật đấy!
Trong khi Thiết Thủ - một trong Cửu Long Vệ của Long Hồn đang bóp cổ Dương Mạc, một tràng tiếng cười vang lên, một nhóm người mặc trang phục của điện Long Vương xuất hiện.
Bọn họ là thành viên của phân điện của điện Long Vương quận Giang Bắc, trong đó có Tống Mạch - điện chủ phân điện của điện Long Vương quận Giang Bắc cũng đi phía sau, tuy nhiên hắn ta đi cùng vài người, đi phía trước Tống Mạch còn ba người nữa.
Trong ba người này, một người đi trước, mặc áo dài trắng, mặt chữ Quốc , toát ra khí chất kiêu ngạo, hai người mặc trang phục đen còn lại đi theo phía sau ông ta, thái dương nhô cao, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng.
Lúc này, đám người Diệp Phàm đều nhìn về phía những người này.
"Phong Thiên Long Thủ, không ngờ ông cũng tới!"
Sở trưởng Sở tuần tra Thiên Diễm nhìn người đàn ông mặc áo dài trắng, bình tĩnh nói.
"Sở trưởng Sở tuần tra Thiên Diễm cũng ở đây, rất vui được gặp ngài!"
Người đàn ông mặc áo dài trắng mỉm cười nói, ông ta là một trong tám Long Thủ của điện Long Vương - Phong Thiên Long Thủ.
Lại thêm một vị Long Thủ nữa!
Đôi mắt của Diệp Phàm sáng rực lên.
Không biết tại sao hôm nay Phong Thiên Long Thủ lại xuất hiện ở đây, có chuyện gì cần làm à?
Sở trưởng Sở tuần tra Thiên Diễm bình tĩnh nói:
"Hôm nay ta đến để tiêu diệt gia tộc Hoàng Bộ!"
Phong Thiên Long Thủ nói.
Nghe Phong Thiên Long Thủ nói, trong ánh mắt mọi người có mặt tại đây lóe lên một tia sáng.
"Tôi sẽ tiêu diệt gia tộc Hoàng Bộ!"
Diệp Phàm nói thẳng.
Ồ!
Phong Thiên Long Thủ nhìn lướt qua Diệp Phàm nói: "Ta nghe nói người tiêu diệt gia tộc Hoàng Bộ là quân Thiên Sách, cậu là thành viên của quân Thiên Sách?"
"Có phải thành viên của quân Thiên Sách không cũng liên quan gì đến ông?"
Diệp Phàm nghịch ngợm cười.
"To gan, dám nói chuyện với Long Thủ như vậy!"
Lúc này, hai tên Long tướng đứng sau lưng Phong Thiên Long Thủ chỉ vào Diệp Phàm quát.
"Thì sao? Không phục?"
Diệp Phàm nhìn sang hai tên Long tướng kia!
Ầm! Ầm!
Lập tức hai tên long tướng lao thẳng về phía Diệp Phàm, phóng ra khí thế khủng bố!
Phong Thiên Long Thủ nhìn hai thuộc hạ của mình ra tay cũng không ngăn cản, hiển nhiên ông ta cũng muốn ngầm thăm dò Diệp Phàm.
Cạch!
Thiết Thủ ném Dương Mạc sang một bên, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Phàm, dáng vẻ sẵn sàng cứu hắn bất cứ lúc nào!
Bịch! Bịch!
Diệp Phàm nhìn hai tên Long tướng lao đến, trong mắt hiện lên sự khinh thường.
Con dao găm màu đen trong tay hắn lập tức vung ra với tốc độ cực nhanh!
Hai tên Long tướng chỉ nhìn thấy một bóng đen xẹt qua lóe lên trước mắt bọn họ một cái rồi biến mất, kết quả là hai dòng máu phun ra từ cổ họng, đôi mắt hai tên Long tướng trợn to nhìn Diệp Phàm, bọn họ lấy tay che cổ, định nói gì đó thì lại ngã xuống đất không nói được một lời!
Hai tên Long tướng bị Diệp Phàm giết trong nháy mắt, ánh mắt mọi người có mặt đều tập trung lại, trong đôi mắt của Sở trưởng Sở tuần tra Thiên Diễm, Thiết Thủ, Dương Mạc, Phong Thiên Long Thủ và đám người Tống Mạch đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trước đó họn họ chưa bao giờ thấy Diệp Phàm ra tay, nhưng bây giờ họ nhìn thấy đối phương giết chết hai Long tướng thực lực Huyền cảnh, tất nhiên rất kinh ngạc!
Ở tuổi này, có thể giết chết cao thủ Huyền cảnh không phải là chuyện ai cũng có thể làm được!
"Tuổi còn trẻ mà có thể giết chết hai Long tướng của ta, đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt!"
"Nhưng cái giá phải trả cho việc giết người của ta rất đắt!"
Ánh mắt Phong Thiên Long Thủ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, lạnh lùng hét lớn.
Trên người ông ta phóng ra thực lực khủng khiếp, từng bước đi về phía Diệp Phàm.
“Phong Thiên Long Thủ, ông không thể đụng vào hắn!”
Thiết Thủ chắn trước mặt Phong Thiên Long Thủ, lạnh lùng nói.
“Tránh ra!”
Phong Thiên Long Thủ hét lên.
Nhưng Thiết Thủ không di chuyển nửa bước.
Bùm!
Trong khoảnh khắc, Phong Thiên Long Thủ đánh một đòn về phía Thiết Thủ, người kia cũng đánh lại một chưởng, khi hai bàn tay chạm vào nhau, một tiếng nổ lớn vang lên!
Ầm ầm ầm!
Lúc này, cơ thể hai người bọn họ liên tiếp lùi về sau.
"Hai người các ông, tôi không muốn làm hai người bị thương, về người này, sở tuần tra chúng tôi sẽ mang đi!"