• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196: Vị trí Long Vương đương nhiên thuộc về thiếu chủ

"Thuộc hạ ra mắt thiếu chủ!"

Chờ đến khi Phong Thiên Long Thủ lấy lại tinh thần, ông ta đã quỳ xuống chào Diệp Phàm.

Tống Mạch cũng vội vàng quỳ theo.

"Lần này ông tới đây là để báo thù cho nhà họ Hoàng Bộ à, quan hệ giữa ông và bọn họ tốt quá nhỉ?"

Diệp Phàm nhìn chằm chằm Phong Thiên Long Thủ đến khi đối phương biến sắc: "Thưa thiếu chủ, lần này tôi đến đây theo lệnh của Cuồng Sư Long Quân."

"Cuồng Sư Long Quân?"

Diệp Phàm híp mắt.

Vị Cuồng Sư Long Quân này chính là một trong bốn đại Long Quân, chỉ đứng sau Long Vương!

"Đúng vậy, quan hệ của Cuồng Sư Long Quân và Hoàng Bộ Quyền không tệ. Lần này ông ta biết được nhà họ Hoàng Bộ bị diệt nên sai tôi truy tìm hung thủ, khiến Hoàng Bộ Quyền mắc nợ ông ta, giúp ông ta giành được ghế Long Vương trong đại hội tranh đoạt vị trí Long Vương!"

Phong Thiên Long Thủ nói.

"Ai cũng mơ ước vị trí Long Vương, đúng là tính toán trăm đường!"

Diệp Phàm cười khẩy, khóe mắt khẽ liếc Phong Thiên Long Thủ: "Tôi thấy mấy vị Long Thủ khác đều canh me vị trí Long Vương như hổ rình mồi, sao ông không tính toán gì?"

"Thuộc hạ không dám!"

Phong Thiên Long Thủ cúi đầu nói.

"Không có gì không dám, sống phải có dã tâm!"

Diệp Phàm nói.

"Thuộc hạ một lòng trung thành với Long Vương, giờ điện chủ đã truyền lại nhẫn Long Vương cho thiếu chủ, vậy vị trí điện chủ của điện Long Vương đã thuộc về thiếu chủ! Thuộc hạ sẽ lập tức triệu tập mọi người, thông báo thiếu chủ đã quay về."

Phong Thiên Long Thủ khom lưng nói.

"Không gấp, chờ đến khi bắt đầu đại hội Long Vương rồi tính!"

Diệp Phàm thản nhiên nói: "Tạm thời tôi không muốn quá nhiều người biết thân phận của mình, kể cả vị Cuồng Sư Long Quân kia, ông hiểu không?"

"Thuộc hạ hiểu rõ!"

Phong Thiên Long Thủ gật đầu.

"Theo dõi Cuồng Sư Long Quân sít sao, báo cáo tất cả động tĩnh của ông ta cho tôi!"

Diệp Phàm lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng!"

Phong Thiên Long Thủ cung kính nhận lệnh.

Ngay sau đó, hắn đưa phương thức liên lạc của mình cho ông ta, vỗ vai đối phương: "Tôi không thích kẻ phản bội nên tốt nhất là ông đừng có giở trò gì, bằng không sẽ còn chết thảm hơn cả nhà họ Hoàng Bộ và người Thanh Môn đấy."

Dứt lời, Diệp Phàm quay người đi thẳng.

"Phù..."

Sau khi hắn rời đi, Phong Thiên Long Thủ hít sâu vài hơi, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh.

Đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được uy áp mạnh mẽ như vậy kể từ khi lên làm Long Thủ nhiều năm về trước, ngay cả khi gặp mặt bốn đại Long Quân cũng không có!

Khí thế này, ông ta chỉ từng được cảm nhận được từ trên người điện chủ mà thôi.

Hôm nay đệ tử của điện chủ lại cho ông ta cảm giác y hệt, thậm chí còn ngột ngạt, cường đại hơn cả lão điện chủ!

"Vị thiếu chủ này đúng là sâu không lường được."

Phong Thiên Long Thủ nặng nề híp mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Long Thủ đại nhân, kế tiếp chúng ta phải làm gì?"

Tống Mạch lên tiếng.

"Thông báo cho cấp dưới, chuyện hôm nay tuyệt đối không được truyền ra ngoài, nếu bị phát hiện, giết không tha!"

Phong Thiên Long Thủ lạnh lùng quát.

"Vâng!"

Tống Mạch gật đầu.

Sau khi rời khỏi phân điện của điện Long Vương, Diệp Phàm quay về Bách Hoa Lâu.

"Thiếu chủ, hiện giờ bên ngoài đều đang đồn ngài là đệ tử của chiến thần Thiên Sách, ngài có cần tôi đè tin tức này xuống không ạ?"

Người phụ trách Bách Hoa Lâu dò hỏi.

"Không cần, muốn truyền thì cứ để bọn họ truyền, dù sao thì chẳng lâu nữa bọn họ cũng sẽ biết hết!"

Diệp Phàm không phản đối.

Chờ đến cuộc tỷ võ quân đoàn, thân phận đệ tử chiến thần Thiên Sách của hắn cũng không giấu được.

Giờ thả chút tiếng gió, hù dọa mấy người đang nhăm nhe quân đoàn Thiên Sách một phen cũng không tệ!

Ngay sau đó, Diệp Phàm bắt tay vào điều chế thuốc chữa trị cánh tay Mục Kình Thiên.

Xương cánh tay của Mục Kình Thiên đã bị vỡ nát toàn bộ, chậm trễ nhiều năm như vậy, nếu chỉ dựa vào Cửu Châm Quỷ Cốc thì không thể trị dứt điểm được.

Tuy nhiên trong Quỷ Cốc có một loại thuốc mỡ đặc biệt tên Hắc Ngọc Đoạn Tục khiến xương gãy mọc lại, vừa khéo chữa trị cánh tay của Mục Kình Thiên.

Diệp Phàm đang chế tạo loại thuốc mỡ này.

Chớp mắt, màn đêm đã buông xuống.

Thiên Hải, Sở Hà đang gọi điện thoại: "Đã lấy lại cổ phần của ông hai nhà họ Đường, Đường Chính Nghĩa. Tôi cũng đã lấy được liên lạc của ông ba nhà họ Đường thông qua quân đoàn chủ quân đoàn Thiên Lang, chắc hẳn số cổ phần kia sẽ nhanh chóng tới tay thôi. Về phần những cổ đông nhỏ khác của Đường Thị, tôi cũng đã âm thầm khống chế toàn bộ."

"Rất tốt, tiến hành bước tiếp theo đi!"

Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng đàn ông trầm thấp đầy lôi cuốn.

"Tôi hiểu rồi!"

Sở Hà trả lời, cuộc gọi liền chấm dứt.

"Rốt cuộc anh đang làm gì?" Anh ta không nhịn được lẩm bẩm.

Cùng lúc đó, tại Đế Đô.

"Đệ tử chiến thần Thiên Sách thì sao, lão phu nhất định sẽ khiến hắn phải chôn cùng nhà họ Hoàng Bộ chúng ta. Cho dù chiến thần Thiên Sách có xuất hiện cũng không cứu được hắn!"

Sau khi Hoàng Bộ Quyền biết được biến cố xảy ra ở Kim Lăng thì vô cùng giận dữ, lập tức gọi một cú điện thoại.

Sở tuần tra và sở giám sát đều rước tới một trận nghị luận, thậm chí sự việc liên quan đến đệ tử chiến thần Thiên Sách còn truyền đến tận Đế Đô làm khắp nơi dậy sóng.
Chương 197: Sóng gió sắp đến

Căn cứ Chiến Bộ.

"Quả nhiên hắn là đệ tử chiến thần Thiên Sách! Không ngờ thực lực thằng nhóc kia lại mạnh đến thế, ngay cả cao thủ thuật sĩ như Thiên Viêm cũng bị hắn giết trong một nốt nhạc. Tên Tiêu Thiên Sách kia biến mất lâu như vậy lại bồi dưỡng ra một tên đồ đệ yêu nghiệt!"

Long Chiến Thiên thở dài.

"Long Soái, giờ thận phận của hắn đã bị lộ, e rằng rất nhiều người sốt ruột không chờ nổi, dù sao cũng không ai biết liệu có phải đệ tử chiến thần Thiên Sách xuất hiện vì chuyện năm đó hay không!"

Một người đàn ông mặt chữ điền mặc trường sam màu đen đứng trước Long Chiến Thiên nói.

"Năm đó đám người kia vì tư lợi mà làm những chuyện kia với quân đoàn Thiên Sách, nếu không phải do lấy đại cục làm trọng, tôi đã tiễn cả đám lên đường hết rồi, giờ thằng nhóc kia xuất hiện vì chuyện này thì cũng xem như quả báo của bọn chúng!"

Long Chiến Thiên hừ lạnh.

"Bây giờ người này xuất hiện, chỉ e bọn họ sẽ đoán được chiến thần Thiên Sách còn sống, sẽ nghĩ mọi cách diệt trừ hắn và quân đoàn Thiên Sách, hủy diệt tất cả thế lực của chiến thần Thiên Sách!"

Người đàn ông mặc trường sam màu đen trầm giọng nói.

"Bọn chúng dám? Năm đó tôi đã tha cho bọn chúng một lần, giờ còn dám xằng bậy nữa thì đừng trách sao tôi không nể tình!"

Vẻ mặt Long Chiến Thiên lạnh lẽo như hàn băng nghìn năm.

"Cậu lập tức cử người theo dõi bọn chúng gắt gao, có bất cứ hành động mờ ám gì thì lập tức báo cáo cho tôi!"

Long Chiến Thiên ra lệnh.

"Vâng!"

Người đàn ông mặc trường sam màu đen cung kính gật đầu.

Trong một căn biệt thự thần bí tại Đế Đô, một đám người đang tụ tập lại một chỗ.

"Đệ tử Tiêu Thiên Sách xuất hiện, xem ra lão vẫn chưa chết!"

"Lẽ nào lão muốn đệ tử mình báo mối thù năm đó?"

"Xem ra chúng ta cần tăng nhanh tốc độ, nhất định phải diệt gọn quân đoàn Thiên Sách. Chỉ cần quân đoàn Thiên Sách không còn, dù Tiêu Thiên Sách có xuất hiện lần nữa cũng không thể gây ra sóng gió gì."

"Đúng thế, cả tên đồ đệ của lão nữa, nhất định phải diệt trừ!"

"Không, khoan hãy giết thằng nhóc đó, cứ khống chế nó lại đã, nói không chừng về sau sẽ trở thành con cờ để chúng ta đối phó Tiêu Thiên Sách."

Mấy bóng dáng không ngừng nghị luận.

Cuối cùng, một ông lão đội nón rộng vành màu đen âm u đề nghị, những người khác rối rít gật đầu.

Đế Đô, Bách Hoa Lâu.

Cơ Như Yên bước vào một căn phòng.

Bên trong có một người phụ nữ luống tuổi phong thái thướt tha đang ngồi, bà ấy mặc một chiếc sườn xám màu trắng tinh, toát lên ý vị chín chắn trưởng thành.

Đây chính là phó lâu chủ của Bách Hoa Lâu, đồng thời cũng là mẹ ruột của Cơ Như Yên, Trần Sư Sư!

"Mẹ."

Cơ Như Yên bước tới trước mặt Trần Sư Sư, nói.

"Xử lý thế nào?"

Trần Sư Sư khẽ nhấp một ngụm trà.

"Các cứ điểm lớn của Lâm Phiệt ở Long Quốc đã bị thanh trừ toàn bộ, có điều thiếu chủ ra tay còn nhanh hơn con!"

Cơ Như Yên nói kháy.

"Xem ra vị thiếu chủ này rất có bản lĩnh!"

Trần Sư Sư nhẹ nhàng lên tiếng.

"Ngài ấy rất mạnh!"

Ánh mắt Cơ Như Yên lấp lóe.

"Có thể khiến con thốt ra lời này, mẹ rất tò mò muốn biết rốt cuộc đối phương là nhân vật như thế nào đấy!"

Trần Sư Sư cười khẽ: "Chẳng qua sau đợt này xem như chúng ta hoàn toàn lật mặt với Lâm Phiệt rồi, bọn họ nhất định sẽ không chịu giảng hòa, chuyện tiếp theo cần con sắp xếp thật kỹ!"

"Nếu bọn họ dám ra tay, con chắc chắn sẽ khiến bọn họ hối hận xanh ruột!"

Trong mắt Cơ Như Yên thoáng qua một tia lạnh lẽo.

"Đúng rồi, còn chuyện này!"

Vẻ mặt Trần Sư Sư bỗng dưng đầy phức tạp.

"Chuyện gì ạ?"

Cơ Như Yên tò mò hỏi.

"Có thư từ trong nhà gửi tới."

Trần Sư Sư vừa dứt lời, Cơ Như Yên lập tức biến sắc, lạnh nhạt hỏi: "Bọn họ gửi thư làm gì?"

"Gọi con về nhà đấy!"

Vẻ mặt Cơ Như Yên đầy lạnh lẽo: "Không thể nào!"

"Mẹ biết con không muốn về nhưng trong nhà bảo con nhất định phải về. Nếu con không đồng ý, bọn họ sẽ thực thi cưỡng ép."

"Vậy con sẽ giết hết bọn họ!"

"Đừng rút dây động rừng, với năng lực của con và Bách Hoa Lâu hiện tại, đối phó với Lâm Phiệt còn được chứ chưa đủ để lật đổ nhà họ Cơ, thiếu nhiều thứ lắm. Trừ khi lâu chủ quay về, có lẽ bọn họ còn kiêng kỵ một hai phần!"

Trần Sư Sư nặng nề nói.

"Mẹ, không cần lo lắng, con sẽ xử lý chuyện này!"

Dứt lời, Cơ Như Yên lạnh lùng xoay người ra ngoài.

"Haiz..."

Trần Sư Sư thở dài một hơi thật sâu.

Ngoài phòng, Cơ Như Yên siết chặt hai tay đến mức rỉ máu, ánh mắt tràn ngập thù hận!

Trong đầu cô ấy bỗng hiện lên một bóng dáng.

"Là hắn..."

Cơ Như Yên lẩm bẩm.

...

Long Quốc, trong một căn biệt thự xa hoa sang trọng y hệt cung đình.

Một người đàn ông dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn lãng, trên ngươi mặc sơ mi trắng đang ngồi trên ghế, toàn thân đối phương toát lên khí chất phi phàm không giống người thường.

Sau lưng gã là hai cô gái nóng bỏng đang xoa bóp bả vai, thế mà cả hai đều là cao thủ Huyền Cảnh!

Giờ phút này, một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng trước mặt gã bẩm báo.

"Cậu chắc chắn lão Bát bị tên đệ tử của chiến thần Thiên Sách giết chết?"

Người đàn ông lắc lư ly vang đỏ, nhấp một ngụm, lạnh nhạt hỏi.

"Chủ nhân, dựa theo kết quả điều tra, tên đệ tử của chiến thần Thiên Sách đã dẫn người diệt sạch nhà họ Hoàng Bộ, lão Bát là cung phụng của nhà họ Hoàng Bộ, nhất định cũng đã bị hắn giết."

Áo đen cung kính nói.

"Đồ đệ chiến thần Thiên Sách lợi hại thế à, giết được cả lão Bát, thú vị đấy! Mau đi tra rõ gốc gác tên kia cho tôi!"

Sơ mi trắng lạnh nhạt nói.

"Vâng. Nhưng mà chủ nhân, giờ nhà họ Hoàng Bộ không còn, chúng ta có cần bồi dưỡng một thế lực khác ở quận Giang Bắc không?"

Áo đen hỏi.

"Ba dòng họ lớn ở Kim Lăng chỉ còn lại hai nhà, sau lưng nhà họ Ngụy là Trần đại sư, không thể động vào, sai người đến nhà còn lại đi!"

Sơ mi trắng lên tiếng.

"Tôi hiểu rồi!"

Áo đen gật đầu, chuẩn bị rời đi.

"Đúng rồi, bên phía Quỷ Cốc có động tĩnh gì không?"

Bỗng nhiên sơ mi trắng lại hỏi tiếp.

"Tạm thời không có gì!"

Áo đen dừng bước, lắc đầu.

"Làm xong chuyện tôi giao chưa đấy?"

Sơ mi trắng dò hỏi.

Áo đen vội vàng đáp: "Tất cả đều xong xuôi hết rồi ạ!"

"Rất tốt, chẳng lâu sau ông đây sẽ trở thành chủ nhân thật sự của Quỷ Cốc!"

"Sư phụ ơi là sư phụ, không phải người không vừa mắt tên đệ tử này sao? Đã vậy con sẽ khiến người chống mắt lên nhìn xem, rốt cuộc ai mới có tư cách trở thành chủ nhân của Quỷ Cốc!"

Sơ mi trắng lạnh lùng lẩm bẩm, trong mắt lóe lên tia sáng khiếp đảm, ly rượu trên tay lập tức hóa thành bụi.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm, khắp quận Giang Bắc bỗng lan truyền một tin tức, một lần nữa chấn động khắp nơi, dấy lên một đợt sóng gió ngút trời!
Chương 198: Danh tiếng của Diệp thiếu chấn động Giang Bắc!

Sáng sớm hôm sau, có một tin tức chấn động Giang Bắc!

Đó chính là Bách Hoa Lâu ở Giang Bắc tranh đoạt một gốc dược liệu với Trần đại sư, làm Trần đại sư tức giận.

Bởi vậy hôm nay Trần đại sư đã ra lệnh cho các thế lực lớn ở giới võ đạo Giang Bắc đi tiêu diệt Bách Hoa Lâu, cướp lại dược liệu!

Tin tức này làm cả quận Giang Bắc chấn động!

Trần đại sư là ai?

Đó chính là người đứng đầu Giang Bắc, một người trấn áp giới thế tục và võ đạo ở Giang Bắc, không ai dám đối địch!

Bác Hoa Lâu cũng dám đoạt đồ với Trần đại sư, khác gì nhổ răng trong miệng hổ, tìm chết hả?

Tất nhiên cũng có nhiều người biết được thân phận thật sự của Bách Hoa Lâu.

Nhưng dù như vậy, trong mắt bọn họ, Bách Hoa Lâu dám đối địch với Trần đại sư, tự tìm đường chết!

Ở địa giới Giang Bắc, cho dù là Bách Hoa Lâu có lai lịch không đơn giản, đối địch với Trần đại sư cũng không chiếm được chỗ tốt!

Trần đại sư vừa ra lệnh, tất cả thế lực trong giới võ đạo Giang Bắc trực tiếp xuất quân!

Long Quốc chia thanh giới thế tục và giới võ đạo.

Giới thế tục là thế giới xã hội bình thường.

Còn giới võ đạo là thế giới của các thế lực võ đạo, tương đương với giang hồ trong phim truyền hình.

Lịch sự của Long Quốc kéo dài, từ xưa đã có vô số thế lực.

Cho đến nay, trong Long Quốc vẫn còn rất nhiều tông môn võ đạo hoặc gia tộc võ đạo còn tồn tại.

Các thế lực võ đạo này hình thành giới võ đạo ở Long Quốc!

Nhưng bước vào thời đại mới, hơn nữa phía chính phủ áp chế, các thế lực võ đạo giấu mình đi, bởi vậy dân chúng bình thường cũng không biết đến sự tồn tại của giới võ đạo.

Chín quận ở Long Quốc, trong các quận đều có rất nhiều thế lực võ đạo.

Ở quận Giang Bắc cũng có rất nhiều thế lực võ đạo.

Trước kia Trần đại sư đại sư, một mình quét ngang cả giới võ đạo Giang Bắc.

Bởi vậy cả giới võ đạo Giang Bắc đều rất nghe lời Trần đại sư!

Lần này Trần đại sư ra mệnh lệnh, tất cả các thế lực ở giới võ đạo Giang Bắc bay thẳng đến Bách Hoa Lâu.

Lúc này, Bách Hoa Lâu trở thành tiêu điểm chú ý của cả Giang Bắc!

Ở Bách Hoa Lâu, trong một căn phòng.

Tay phải của Mục Kình Thiên bị bao bọc bởi một lớp thuốc dán màu đen, đây chính là kem Hắc Ngọc Đoạn Tục do Diệp Phàm phối chế.

“Thiếu chủ, thuốc dán này thật sự có thể làm tay của Mục Kình Thiên khôi phục bình thường sao?”

Đồ Phu nhìn cánh tay của Mục Kình Thiên, lo lắng hỏi.

Mặc dù ông ta biết y thuật của Diệp Phàm cao siêu, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên.

“Yên tâm, đợi đủ mười hai canh giờ, cánh tay của quân đoàn trưởng Mục có thể hoàn hảo như ban đầu!”

Diệp Phàm tự tin nói.

“Thuốc dán này thần kỳ như vậy sao? Nếu có thể cho các chiến sĩ quân Thiên Sách bị thương dùng, giúp bọn họ khôi phục sức chiến đấu, còn có thể không bị tàn tật thì tốt quá!”

Mộ Bạch nhìn kem Hắc Ngọc Đoạn Tục, ánh mắt lóe lên.

“Ông nói cũng có lý, ông cầm phương thuốc này đi đi, đến lúc đó trở về, chế tạo ra kem Hắc Ngọc Đoạn Tục, cho các chiến sĩ quân Thiên Sách bị thương sử dụng!”

Diệp Phàm đưa kem Hắc Ngọc Đoạn Tục cho Mộ Bạch.

“Thiếu quân chủ, phương thuốc này quá trân quý, tôi không thể nhận.”

Sắc mặt Mộ Bạch thay đổi, vội vàng nói.

“Chỉ là một phương thuốc mà thôi, không phải thứ gì quá trân quý, ông cứ cầm đi!”

Đồng thời hắn lại viết thêm mấy phương thuốc cho đối phương, nói: “Mấy phương thuốc này là phương thuốc tạo ra nước thuốc Tẩy Tủy và Rèn Thể.”

“Đến lúc đó trở về quân Thiên Sách, dựa theo phương thuốc chế tạo ra nước thuốc Tẩy Tủy, sao đó chọn ra một đám chiến sĩ có nghị lực, cho bọn họ ngày ngâm ba lần, có thể tăng lên thực lực của bọn họ trong thời gian ngắn!”

Mộ Bạch nhìn mấy phương thuốc, vô cùng kích động.

“Thiếu quân chủ, có mấy phương thuốc này, sức chiến đấu của quân Thiên Sách có thể tăng lên nhanh chóng, có khi trong lần đấu võ quân đoàn lần này, quân Thiên Sách sẽ không đứng bét nữa!”

Mộ Bạch vui mừng nói.

“Lần đấu võ quân đoàn này, tôi không chỉ muốn quân Thiên Sách không đứng bét, mà còn bắt được top 1, tái hiện lại huy hoàng năm đó của quân Thiên Sách!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Thiếu quân chủ, còn chưa đầy một tháng sẽ diễn ra đấu võ quân đoàn, đến lúc đó không chỉ có cuộc tỷ thí đoàn thể, có có một người thực chiến… Mấy quân đoàn lớn khác bồi dưỡng được không ít thiên tài, muốn lấy được top 1 không hề dễ dàng!”

Mộ Bạch nói.

“Tôi nói có thể là có thể!”

Diệp Phàm tự tin nói.

“Thiếu chủ!”

Người phụ trách Bách Hoa Lâu đi vào truyền mệnh lệnh của Trần đại sự cho Diệp Phàm.

Nghe được những lời này này, sắc mặt đám người Mộ Bạch thay đổi.

“Trần đại sự này thật sự điều động tất cả thế lực trong giới võ đạo Giang Bắc?”

“Quyền lực của ông ta lớn đến vậy?”

Đồ Phu khiếp sợ nói.

“Tôi muốn xem xem giới võ đạo Giang Bắc lợi hại đến mức nào.

Diệp Phàm khinh thường nói.
Chương 199: Hơn 5000 võ giả

Một tiếng sau.

Bên ngoài Kim Lăng Bách Hoa Lâu.

Đường phố xung quanh đã bị phong tỏa.

Hơn 5000 võ giả xuất hiện ở đây.

Trong đó có cả cao thủ Nhân cảnh, Huyền cảnh, thậm chí có cả cao thủ cấp bậc Địa cảnh.

Cảnh tượng này còn khủng bố hơn cả quân đoàn mấy vạn người!

Đã nhiều năm rồi Long Quốc chưa xuất hiện trường hợp có nhiều võ giả tụ lại như vậy!

Đám người Diệp Phàm bước ra.

“Mấy người chính là người của giới võ đạo Giang Bắc?”

Diệp Phàm liếc nhìn 5000 võ giả, lạnh nhạt nói.

“Mày là ai? Chúng tao muốn tìm người phụ trách Bách Hoa Lâu!”

“Trần đại sư có lệnh, lập tức giao ra hắc thủ ô, nếu không giết không tha!”

Một người đứng đầu tông môn võ đạo Giang Bắc, thực lực Địa cảnh lạnh lùng quát.

“Hắc thủ ô?”

“Không có!”

Diệp Phàm nói thẳng.

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của đám người này lập tức thay đổi.

“Nếu đã vậy, đừng trách bọn tao không khách khí!”

“Muốn trách chỉ trách mấy người đắc tội người không nên đắc tội!”

Cao thủ Địa cảnh kia lạnh lùng nói.

Bọn họ trực tiếp ra tay, muốn tiêu diệt Bách Hoa Lâu!

Ầm!

Lúc này, ánh mắt của Diệp Phàm lộ ra sát ý, vứt ra một đoản kiếm màu đen, nhảy vào trong đám người này, mở ra cuộc tàn sát điên cuồng.

Mười phút sau.

Hơn 5000 võ giả bị Diệp Phàm giết không dư thừa!

Lúc này, bên ngoài Bách Hoa Lâu, xác chết la liệt!

Diệp Phàm lạnh nhạt đứng đó, giống như một con chim ưng cao ngạo!

“Giới võ đạo Giang Bắc chỉ có chút bản lĩnh này?”

Diệp Phàm nhíu mày.

Một giới võ đạo mà chỉ có chút thực lực này.

Thảo nào Nhị sư phụ sẽ nói giới võ đạo Long Quốc bây giờ không được!

Một đoàn người cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, ngây ra như phỗng!

Nhóm người này chính là người của nhà họ Ngụy!

Bọn họ cũng chỉ muốn xem xem Bách Hoa Lâu bị diệt như thế nào, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Các cao thủ giới võ đạo Giang Bắc lại bị một người trẻ tuổi tiêu diệt?

Sao có thể?

Lúc này Diệp Phàm nhìn về phía đám người nhà họ Ngụy: “Mấy người là ai?”

“Thiếu chủ, bọn họ là người nhà họ Ngụy.”

Người phụ trách Bách Hoa Lâu nói.

“Người nhà họ Ngụy? Trở về nói cho Trần đại sư kia, hắc thủ ô đã không có, muốn thì tự đi tìm!”

“Còn dám ra tay với Bách Hoa Lâu, tao sẽ biến ông ta thành người chết đầu tiên ở Giang Bắc!”

Diệp Phàm nói.

“Mày… Mày là ai?”

Người nhà họ Ngụy chấn động, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

“Mấy người có thể gọi tôi là Diệp thiếu!”

“Diệp… Diệp thiếu?”

Giọng nói của người nhà họ Ngụy run rẩy, trực tiếp chạy khỏi đây.

Tiếp theo, tin tức một người thần bí tên là Diệp thiếu đã giết chết toàn bộ cao thủ giới võ đạo Giang Bắc nhanh chóng lan truyền!

Mười năm trước, một mình Trần đại sự trấn áp giới võ đạo Giang Bắc!

Bây giờ, một mình Diệp thiếu thần bí giết chết cả giới võ đạo Giang Bắc.

Tên tuổi của Diệp thiếu chấn động cả Giang Bắc!
Chương 200: Quyết sống chết ở ven hồ Kim Lăng!

Sau khi vị Diệp thiếu này tàn sát giới võ đạo Giang Bắc không lâu.

Trần đại sư thả tin khiêu chiến Diệp thiếu ở ven hồ Kim Lăng!

Các thế lực khắp Giang Bắc lại lần nữa sôi nổi bàn tán!

Từ lúc trở thành người đứng đầu Giang Bắc, Trần đại sư chưa từng ra tay nữa.

Bây giờ đối phương lại muốn khiêu chiến Diệp thiếu.

Đây là một chuyện lớn!

Rất nhiều người tò mò không biết Diệp thiếu có tiếp thu lời khiêu chiến không.

“Khiêu chiến tôi?”

“Xem ra ông ta không muốn sống nữa.”

Diệp Phàm biết được Trần đại sư kia muốn khiêu chiến hắn, lạnh lùng nói.

Rất nhanh, tin tức Diệp thiếu đồng ý lời khiêu chiến truyền ra!

Một tiếng sau.

Quyết sống chết ở ven hồ Kim Lăng!

Điều này làm cả Giang Bắc sôi trào!

Lập tức, vô số quyền quý, gia tộc, thế lực chạy đến ven hồ Kim Lăng.

Bọn họ muốn chứng kiến trận đại chiến thế kỷ này!

Trận chiến này kéo theo sự chú ý của vô số người ở quận Giang Bắc.

Thậm chí rất nhiều thế lực ở Long Quốc cũng bắt đầu chú ý trận khiêu chiến này!

Ở một nơi nào đó của Kim lăng.

Hai người mặc áo choàng đen trắng đứng đó.

Có mấy người đứng sau bọn họ.

Người mặc áo choàng đen lạnh nhạt nói: “Diệp Phàm kia muốn đánh một trận với Trần đại sư?”

“Đây là một cơ hội tốt.”

“Nhân lúc tên nhóc này đánh nhau, chúng ta ra tay bắt lấy hắn, trả lại sỉ nhục lúc trước!”

Người mặc áo trắng nói: “Tôi nghe nói thực lực của Trần đại sư này không đơn giản, nhưng tên nhóc kia cũng dám tiếp thu lời khiêu chiến của ông ta, xem ra hắn ta cũng không đơn giản, quả nhiên là con trai của Diệp Thiên Long!”

“Hừ, tôi muốn xem xem thằng nhãi này mạnh đến mấy!”

Người mặc áo choàng đen khinh thường nói.

Ven hồ Kim lăng là hồ lớn nhất ở Kim Lăng.

Lúc này, xung quanh hồ đã bị vô số chiến sĩ quân quận vệ phong tỏa, không có thân phận địa vị không được phép đến gần.

Cách ven hồ Kim Lăng mấy ngàn mét.

Một mình Diệp Phàm đi đến.

Hắn cũng không cho người khác đi theo.

Chỉ là giết một người mà thôi, không phải chuyện gì to tát!

Nhưng khi diệp Phàm đi vào ven hồ Kim Lăng, chuẩn bị đi vào lại bị đám chiến sĩ quân quận vệ ngăn cản.

“Hôm nay ven hồ Kim Lăng bị giới nghiêm, xin rời đi!”

Chiến sĩ quân quận vệ nói thẳng, hiển nhiên bọn họ coi Diệp Phàm là một người bình thường.

Diệp Phàm không biết nói gì.

Bởi vì trận chiến giữa hắn và Trần đại sư nên ven hồ Kim Lăng bị giới nghiêm, nhưng bây giờ hắn lại bị ngăn ở ngoài không vào được, đủ hài hước!

“Người trẻ tuổi, cậu cũng muốn đi xem trận chiến giữa Trần đại sư và Diệp thiếu sao?”

Diệp Phàm đang định nói ra thân phận, một giọng nói tang thương truyền đến từ phía sau.

Diệp Phàm quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một vị lão giả và một thiếu nữ xuất hiện.

Thiếu nữ kia vừa mới thành niên, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn rất hoạt bát tinh nghịch.

Vị lão giả kia hiền từ nói.

“Đúng vậy!”

Diệp Phàm gật đầu.

“Vậy cậu đi vào cùng tôi đi!”

Lão giả nói.

“Bái kiến Tư lão!”

Đám chiến sĩ quân quận vệ cung kính nói với lão giả này, trực tiếp tránh đường.

Cứ như vậy, Diệp Phàm đi theo lão giả đến ven hồ Kim Lăng.

Lúc này, nơi này đã có mấy trăm người tụ lại, tất cả đều là người có quyền ở Giang Bắc, còn có vài gia chủ của gia tộc hào môn, tóm lại đều là nhân vật có uy tín danh dự.

“Xin chào, tôi là Tư Thiên Thiên!”

Thiếu nữ buộc đuôi ngựa chào hỏi.

“Tôi là Diệp Phàm!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Anh cũng là võ giả sao?”

Tư Thiên Thiên tò mò hỏi.

“Cô đoán?”

Diệp Phàm mỉm cười nói.

“Con nhóc ngốc, cháu cho rằng võ giả đều là cải trắng sao?”

Lão giả kia bất đắc dĩ cười nói.

“Ông nội, không phải trở thành võ giả là chuyện rất đơn giản sao? 12 tuổi cháu cũng đã là võ giả rồi!”

Tư Thiên Thiên không cho là đúng, nói.

Diệp Phàm nghe thiếu nữ nói mình trở thành võ giả lúc 12 tuổi, ánh mắt lộ ra sự ngạc nhiên.

12 tuổi có thể bước vào Nhân cảnh, trở thành võ giả, không phải ai cũng làm được điều này!

“Thiên Thiên, không thể nói lung tung!”

Lão giả kia nghe thấy Tư Thiên Thiên nói vậy, sắc mặt thay đổi, quát lớn.

Tư Thiên Thiên thè lưỡi, không nói nữa.

“Công tử, cháu gái của tôi nói hươu nói vượn, cậu đừng để ý!”

Vị lão giả kia nhìn Diệp Phàm, nói.

“Không sao!”

Diệp Phàm nói.

“Ông nội, ông nói xem hôm nay ai sẽ thắng?”

Tư Thiên Thiên không nhịn được, lại lên tiếng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK