• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 206: Tôi đã phạm tội gì

"Thiếu quân chủ!"

Theo Diệp Phàm xuất hiện, Mộ Bạch, Đồ Phu và Mục Kình Thiên rối rít chào hỏi.

Đám người mặc đồng phục kia cũng đổ dồn ánh mắt vào Diệp Phàm.

"Các người là ai?"

Diệp Phàm nhìn đám người này, lạnh lùng hỏi.

"Thiếu quân chủ, bọn họ là người của tổ Long."

Mộ Bạch trả lời.

"Tổ Long?"

Diệp Phàm nhướng mày.

"Cậu là đệ tử của chiến thần Thiên Sách ư?"

Lúc này, một người đàn ông trung niên dẫn đầu trong đám người nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng lên tiếng.

"Các người muốn làm gì?"

Diệp Phàm hờ hững cất lời.

"Chúng tôi nhận lệnh bắt cậu và Mộ Bạch đưa về thẩm vấn!"

Người này nói thẳng.

"Bắt chúng tôi về thẩm vấn?"

"Tôi đã phạm tội gì?"

"Quân đoàn trưởng Mộ đã phạm tội gì?"

Diệp Phàm lạnh mặt chất vấn.

"Cậu tùy tiện giết chóc ở Kim Lăng, tiêu diệt Thanh Môn và gia tộc Hoàng Bộ, tạo ảnh hưởng lớn đến xã hội. Cậu nói xem cậu đã phạm tội gì?"

"Còn Mộ Bạch, ông ta là người phụ trách quân Thiên Sách nhưng lại tự ý dẫn binh rời khỏi nơi trú quân, đây là tội lớn!"

Người đàn ông này lạnh lùng hừ mũi.

"Nói nhảm, cút đi!"

Diệp Phàm nói.

"Xem ra cậu nhất quyết ép chúng tôi ra tay!"

Người đàn ông này quát một tiếng, trên người tỏa ra khí tức khủng bố. Đám người phía sau ông ta cũng phát ra khí tức mạnh mẽ.

"Bảo vệ thiếu quân chủ!"

Mộ Bạch hô to.

Thành viên của Thiên Sách Vệ có mặt ở đây đều cầm vũ khí chặn trước mặt đám người này.

"Mộ Bạch, ông định làm gì thế? Dám đối địch với tổ Long, ông muốn tạo phản hả?"

Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn Mộ Bạch.

"Tôi không muốn đối địch với tổ Long các người, nhưng hôm nay ai dám động đến thiếu quân chủ thì đừng trách tôi!

Mộ Bạch cất giọng lạnh như băng nói.

"Ông..."

"Ông thật to gan, xem ra đại nhân nói không sai, quân Thiên Sách các người muốn tạo phản thật rồi!"

Người đàn ông hừ mũi, nét mặt u ám.

Vẻ mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt đối phương.

Hắn vươn một tay bóp cổ người đàn ông này rồi nhấc bổng lên.

Sắc mặt người đàn ông này lập tức đỏ gay, cơ thể không ngừng giãy giụa.

Đám người tổ Long thấy vậy thì mặt biến sắc, muốn tấn công Diệp Phàm, nhưng Thiên Sách Vệ lập tức tiến lên đối kháng với người tổ Long!

"Quân Thiên Sách là đối tượng ông có thể tùy ý bôi nhọ đấy à?"

Diệp Phàm nhìn người đàn ông này, lạnh lùng quát.

Quân Thiên Sách có công cứu quốc, cũng vì vậy mà vô số chiến sĩ quân Thiên Sách đã chết thảm, mấy quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách cũng vì thế mà tàn tật.

Trên người sư phụ hắn chằng chịt vết sẹo.

Quân đoàn lập được nhiều công huân như vậy nhưng lại bị bôi nhọ là muốn tạo phản, Diệp Phàm không cho phép điều này xảy ra!

"Tôi... tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi!"

"Cậu mau thả tôi ra, nếu không cậu..."

Người đàn ông này dốc hết sức lực nói.

"Ăn ngay nói thật?"

"Vậy thì tôi sẽ tiễn ông xuống suối Vàng hỏi các chiến sĩ quân Thiên Sách đã hi sinh vì Long quốc xem họ có muốn tạo phản hay không!"

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Rắc.

Nói xong hắn vặn gãy cổ người này.

Tức thì người đàn ông này trợn to mắt, chết không nhắm mắt.

Thấy vậy, đám người tổ Long lộ vẻ kinh ngạc.

"Cậu..."

"Mang theo thi thể của ông ta cút đi, hoặc là chết!"

Người tổ Long nhìn Diệp Phàm, còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Phàm đã ném thi thể của người đàn ông kia xuống trước mặt bọn họ.

"Rút quân!"

Một người trong tổ Long mắt lấp lóe, dứt khoát ra lệnh.

Cả đám nhanh chóng mang theo thi thể của người đàn ông kia rời khỏi Bách Hoa Lâu.

"Thiếu quân chủ, ngài giết người của tổ Long, e là sẽ gặp rắc rối!"

Sắc mặt Mộ Bạch nặng nề.

"Tổ Long này rất đáng gờm sao?"

Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.

"Tổ Long là một tổ chức do Nội Các thành lập."

Mộ Bạch trả lời.

Nội Các!"

Trong mắt Diệp Phàm lóe lên tia sáng.

Hắn biết Nội Các, đó là cơ quan tối cao của triều đình Long quốc.

"Nội Các lập ra tổ Long là để áp chế Chiến Bộ. Chiến Bộ cũng nắm giữ quân quyền, tất nhiên khiến người ta e ngại."

"Mà tổ Long có quyền lực còn cao hơn cả tam ti, nếu bọn họ muốn bắt ai thì không cần lý do nào hết, hơn nữa không ai có thể ngăn cản."

"Thậm chí trong Chiến Bộ, ngoại trừ Long Soái ra, ai bọn họ cũng dám bắt, bao gồm chín quân chủ."

"Hơn nữa, trong tổ Long có các kỳ nhân dị sĩ, ai nấy đều có tuyệt kỹ và thực lực cực kỳ đáng sợ. Vì vậy Chiến Bộ và chín quân đoàn không có ai dám đắc tội tổ Long!"

Mộ Bạch nói rõ mười mươi.

"Hừ, tôi không quan tâm bọn họ là tổ gì, dám bôi nhọ quân Thiên Sách thì phải chết!"

Diệp Phàm hừ mũi đầy khinh thường, sau đó nhìn Mộ Bạch: "Ông đừng lo, nếu bọn họ không phục thì cứ tới tìm tôi."

Tiếp đó hắn gọi một cuộc điện thoại.

"Alo, thiếu chủ!"

Ở đầu bên kia vang lên một giọng nói nũng nịu, là Cơ Như Yên.

"Bây giờ cô điều động toàn bộ lực lượng của Bách Hoa Lâu, bằng bất cứ giá nào cũng phải điều tra ra vị trí trụ sở chính của Thiên Phạt trong thời gian ngắn nhất cho tôi!"

Diệp Phàm thẳng thừng ra lệnh.

Hôm nay sau khi chạm trán người của Thiên Phạt, Diệp Phàm không thể đè nén được ý muốn tiêu diệt Thiên Phạt nữa.

Hắn nhất định phải mau chóng tìm được trụ sở chính của Thiên Phạt, tiêu diệt tổ chức này, bắt kẻ chủ mưu phía sau!

"Vâng, thưa thiếu chủ!"

"Tôi sẽ dốc toàn sức lực tìm ra vị trí trụ sở chính của Thiên Phạt!"

Cơ Như Yên đáp lời.

"Tốt!"

Nói xong Diệp Phàm định cúp máy, nhưng đúng lúc này giọng nói của Cơ Như Yên lại vang lên: "Thiếu chủ..."

"Còn chuyện gì nữa sao?"

Diệp Phàm hỏi.

"Không có."

Cơ Như Yên ở đầu dây bên kia ngập ngừng không nói ra.

Diệp Phàm cũng không nghĩ nhiều, lập tức cúp máy.
Chương 208: Nếu mày lại đây thì tao sẽ giết cô ta

Trong biệt thự xa hoa nào đó ở Thiên Hải.

Đường Sở Sở bị trói chặt hai tay, ngồi trên ghế sofa.

u Dương Mục ngồi đối diện, tay cầm một ly rượu vang nhẹ nhàng lắc lư, mắt nhìn Đường Sở Sở với vẻ tán thưởng.

"Đúng là sắc nước hương trời, không thua kém gì Vân Hi!"

"Nhưng thằng nhãi kia cũng háo sắc thật đấy, đã có bạn gái xinh đẹp như cô rồi mà còn cặp kè với người phụ nữ của tôi!"

u Dương Mục nhìn Đường Sở Sở, lạnh lùng hừ mũi.

"Thằng nhãi kia dám dụ dỗ người phụ nữ của tôi, vậy thì tôi muốn cho gã chống mắt nhìn bạn gái của mình bị tôi chơi thế nào!"

"Người đẹp à, hôm nay bản thiếu gia sẽ để cho cô hưởng thụ sung sướng, để xem giữa tôi và thằng nhãi Diệp Phàm kia rốt cuộc ai lợi hại hơn!"

u Dương Mục vươn tay nâng cằm Đường Sở Sở, nở nụ cười dâm dê.

Đường Sở Sở lạnh lùng nhìn u Dương Mục, trên người phát ra khí tức lạnh như băng.

"Thiếu gia, thực lực của cô ả này không thấp, ngài phải cẩn thận chút!"

Lúc này, một lão giả mang vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng.

Người này có thực lực Huyền Cảnh, hơn nữa còn là cường giả Huyền Cảnh tầng ba trở nên. Lão ta là cường giả phục vụ cho gia tộc u Dương.

Cũng chính lão ta là người đã bắt Đường Sở Sở.

Nếu không, với thực lực hiện tại của Đường Sở Sở thì không đời nào có chuyện cô bị bắt dễ dàng như vậy!

"Còn là một người đẹp biết võ công cơ à, tôi thích!"

u Dương Mục cười gằn.

Rầm rầm rầm!

Đột nhiên bên ngoài biệt thự vang lên tiếng nổ.

Ngay sau đó, cánh cổng được làm bằng kim loại cứng vỡ tan tành, mảnh vụn văng tung tóe, gió lớn nổi lên.

Một luồng khí thế sát phạt ngút trời ập tới.

Diệp Phàm hừng hực sát khí đi vào.

"Anh Tiểu Phàm!"

Đường Sở Sở thấy Diệp Phàm xuất hiện, lập tức ho to.

"Nhãi ranh, mày đến nhanh đấy!"

Thấy Diệp Phàm xuất hiện, u Dương Mục hừ lạnh.

Hơn trăm người mặc đồ đen cầm súng từ trong biệt thự xông ra.

Vũ khí trong tay bọn họ đều chĩa vào Diệp Phàm.

Trong đó còn có mười mấy võ giả thực lực Nhân Cảnh và Huyền Cảnh.

Rõ ràng là u Dương Mục đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ để đối phó với Diệp Phàm.

"Mày muốn tìm chết thật à?"

Diệp Phàm nhìn u Dương Mục, hờ hững cất lời.

"Nhãi ranh, kẻ dám đối địch với bản thiếu gia đều phải chết, bao gồm cả mày!"

u Dương Mục hừ mũi nhìn Diệp Phàm.

Anh ta duỗi một tay bóp cổ Đường Sở Sở, lạnh lùng nói: "Bây giờ mày tự phế hai chân đi, không thì tao sẽ giết bạn gái của mày ngay lập tức!"

Vẻ mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, trên người tỏa ra sát ý khiến người ta khó thở.

"Không ai có thể uy hiếp tao!"

Trong khi nói ra câu này, Diệp Phàm xông thẳng đến chỗ u Dương Mục với tốc độ nhanh tột cùng!

Ầm!

Lão giả làm việc cho gia tộc u Dương đanh mặt, chắn trước người u Dương Mục, đồng thời tung ra một chưởng tấn công Diệp Phàm.

Theo một tiếng sấm vang lên, lão giả này bay thẳng ra ngoài, đập vào bức tường cách mấy chục mét làm bức tường kia của biệt thự phát ra tiếng vang ầm ầm, mảnh vỡ của bức tường chồng chất lên cơ thể. Lão ta đã chết thẳng cẳng.

Nổ súng!"

Cảnh tượng này khiến u Dương Mục biến sắc, lập tức hét to.

Pằng pằng pằng!

Hơn trăm tay súng thẳng thừng bắt Diệp Phàm.

Làn đạn rợp trời bắn về phía hắn.

Diệp Phàm duỗi tay, làn đạn rợp trời bỗng dừng lại!

Không sai, đạn cứ thế dừng giữa không trung!

Khoảnh khắc này, u Dương Mục tưởng như mình đang xem phim khoa học viễn tưởng.

Các tay súng và nhóm võ giả đều sững sờ!

Một giây sau, Diệp Phàm vung tay, làn đàn rợp trời kia bắn ngược trở về, xuyên thủng cơ thể hơn trăm tay súng và nhóm võ giả.

Đám người này còn chưa kịp phản ứng đã nằm dưới đất, chết không nhắm mắt!

Lúc này, u Dương Mục trợn tròn mắt, trong lòng nảy sinh nỗi sợ hãi chưa từng có.

Diệp Phàm nhìn u Dương Mục, bước từng bước đi tới.

"Mày, mày không được lại đây, nếu mày lại đây thì tao sẽ giết cô ta!"

u Dương Mục bóp cổ Đường Sở Sở, hét lên với Diệp Phàm.

Đúng lúc này, một bóng đen thình lình xuất hiện phía sau u Dương Mục, tóm lấy gã ném ra ngoài.

Phụt!

u Dương Mục bị ném xuống đất hộc máu.

Bóng đen này chính thị U Ảnh!
Chương 209: Sống không bằng chết

"Bà xã ơi em sao rồi?"

Diệp Phàm đi tới bên cạnh Đường Sở Sở, ân cần hỏi han.

"Anh Tiểu Phàm, em không sao!"

Đường Sở Sở nắm tay Diệp Phàm, nở nụ cười nhẹ.

Diệp Phàm nhìn dấu ngón tay hằn trên cổ Đường Sở Sở, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh: "Kẻ nào dám làm người của anh bị thương thì anh sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!"

Sau đó, hắn đi về phía u Dương Mục.

"Mày, mày không được đến đây!"

Thấy Diệp Phàm đi tới, u Dương Mục đang nằm trên đất không ngừng lùi về sau.

"Mày không nên động vào bạn gái của tao!"

Diệp Phàm lạnh lùng lên tiếng.

"Tao là đại thiếu gia nhà u Dương, một trong mười thế gia lớn nhất Đế Đô. Nếu mày..."

Á!

u Dương Mục còn chưa nói hết câu, Diệp Phàm đã vung đoản kiếm màu đen xẻo mất một miếng thịt trên người anh ta.

Tiếp đó, hắn không ngừng vung thanh đoản kiếm màu đen trong tay xẻo từng miếng thịt trên người u Dương Mục.

Tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt của u Dương Mục chưa từng dừng lại.

Nhiều lần anh ta ngất đi vì đau, nhưng lại bị Diệp Phàm châm cho một kim đánh thức, sau đó tiếp tục phải chịu sự tra tấn sống không bằng chết này!

"Mày giết tao đi, giết tao đi!"

Cuối cùng u Dương Mục thật sự không chịu nổi nữa, hét lên với Diệp Phàm.

Lúc này anh ta chỉ muốn chết thật nhanh, không còn muốn sống nữa.

Trơ mắt nhìn thịt trên người bị xẻo từng miếng, cảm giác này đau khổ tột cùng!

"Muốn chết hả, không dễ như vậy đâu!"

Diệp Phàm tiếp tục xẻo thịt trên người u Dương Mục một cách lạnh lùng vô tình.

Hơn nữa thủ pháp của hắn cực kỳ chuyên nghiệp, không để cho u Dương Mục chết hẳn, chỉ có thể lẳng lặng chịu nỗi đau đớn này.

Cuối cùng, sau khi Diệp Phàm xẻo hơn một nghìn nhát, u Dương Mục chết trong đau đớn!

Trước khi u Dương Mục chết, gương mặt vô cùng dữ tợn vặn vẹo, đủ thấy anh ta đã phải chịu đau đớn cỡ nào!

Trên người không còn mấy miếng thịt, chỉ còn lại bộ xương.

HÌnh ảnh này máu me và tàn nhẫn, có thể nói là hình phạt dưới địa ngục!

"Thú vị thật!"

Lúc này, một giọng nói vang lên bên ngoài.

Một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ dính máu xách một thanh kiếm đi tới, trên người nồng đậm khí thế sát phạt vô tận!

Diệp Phàm đưa mắt nhìn đối phương, ánh mắt lấp lóe.

"Ông là ai?"

Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.

"Cậu có thể gọi tôi là Huyết Sát!"

Người đàn ông mặc bồ đồ dính máu hờ hững cất lời.

"Huyết Sát?"

"Ông chính là Huyết Sát nằm trong top 3 bảng Sát Thủ, tung hoành thế giới ngầm ngày xưa?"

U Ảnh kinh ngạc nhìn người đàn ông này.

"Không ngờ đến giờ vẫn còn người nhận ra tôi!"

Người đàn ông mặc bộ đồ dính máu cười khẩy.

"Huyết Sát? Ông đến tìm tôi à?"

Diệp Phàm nhướng mày, lạnh lùng nói.

"Tu La đang ở đâu?"

Huyết Sát nhìn Diệp Phàm, hỏi thẳng.

"Thì ra là tới tìm Tứ sư phụ của tôi. Coi bộ ông và sư phụ của tôi có thù oán hả?"

Diệp Phàm bĩu môi.

"Cậu là đệ tử của Tu La? Hèn chi ông ta lên tiếng vì cậu!"

"Nói đi, Tu La đang ở đâu?"

"Tôi đã tìm ông ta suốt mấy chục năm ròng, lần này tôi nhất định phải đánh một trận sống mái với ông ta để rửa nỗi nhục hồi trước!"

Huyết Sát vừa chỉ kiếm vào Diệp Phàm vừa lạnh lùng quát, toàn thân tỏa ra sát khí đáng sợ.

"Huyết Sát, chỉ dựa vào ông mà cũng muốn đánh một trận với chủ nhân á? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng tràn đầy khinh thường vang lên bên ngoài.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc kình trang màu trắng đi tới. Người này mang gương mặt lạnh lùng, toàn thân toát ra hàn khí lạnh thấu xương khiến người ta rùng mình ớn lạnh!
Chương 210: Người hầu của Tu La!

“Cậu là ai?”

Huyết Sát liếc mắt về phía người đàn ông, lạnh giọng nói.

“Vua Bắc Cực!”

Người đàn ông hờ hững đáp.

“Không ngờ lại là Vua Bắc Cực?”

U Ảnh ngạc nhiên nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện.

“Vua Bắc Cực là ai?”

Diệp Phàm tò mò hỏi.

“Vua Bắc Cực là một cường giả tối cao ở khu vực Bắc Âu. Hắn ta đã sáng lập ra quân đoàn Bắc Cực, được xưng là quân đoàn số một ở Bắc Âu, thực lực rất mạnh!”

U Ảnh giới thiệu.

“Hắn gọi Tứ sư phụ là chủ nhân, lẽ nào hắn ta cũng là một trong chín người hầu của ông ấy?”

Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào người được xưng là Vua Bắc Cực!

“Vua Bắc Cực, cậu là người của Tu La?”

Huyết Sát lạnh nhạt nhìn Vua Bắc Cực.

“Tôi chính là người của chủ nhân!”

Vua Bắc Cực lạnh lùng đáp.

“Hừ, một người hầu cỏn con, sao nào? Còn muốn bất bình thay chủ nhân à?”

“Chỉ dựa vào cậu, nghĩ mình đủ tư cách sao?”

Huyết Sát khinh thường nhìn Vua Bắc Cực.

“Cậu ta không đủ tư cách, tôi đủ không?”

Đáp lại Huyết Sát là một giọng nói vang dội như sấm truyền đến.

Ngay sau đó một người đàn ông thân hình to lớn, mạnh mẽ cường tráng, đôi mắt lóe tia chớp màu tím bước vào.

Mỗi một bước giẫm xuống đều khiến mặt đất nổ vang như động đất, trên người tản ra một cỗ hơi thở cuồng bạo như sấm sét!

“Lại ai nữa vậy?”

Huyết Sát lạnh giọng nhìn người đàn ông.

“Người đứng đầu của liên minh Cuồng Chiến – Lôi Chiến!”

Người đàn ông quát lớn về phía Huyết Sát, giọng nói như sấm, khiến màng nhĩ người ta như ù đi!

Hơi thở tản ra từ trên người này còn kinh khủng hơn cả Vua Cực Bắc, không hề kém cạnh so với Huyết Sát.

“Không ngờ, người đứng đầu của liên minh Cuồng Chiến cũng xuất hiện, lẽ nào hắn ta cũng là người hầu của chủ nhân?”

U Ảnh khiếp sợ nói.

Mặc dù ông biết chủ nhân đã thu nhận chín người hầu, nhưng lại không biết rõ thông tin của những người hầu khác, Tu La cũng chưa từng tập hợp bọn họ lại một chỗ!

“Liên minh Cuồng Chiến? Ngầu lắm à?”

Diệp Phàm bĩu môi.

“Chủ nhân, liên minh Cuồng Chiến là một tổ chức liên minh vô cùng to lớn ở khu vực Trung Phi, hơn nữa tất cả các quốc gia giàu có về kim cương và dầu mỏ ở đó đều phải phụ thuộc vào liên minh này!”

“Không ngoa khi nói các quốc gia ở Trung Phi phải tuân theo mệnh lệnh của người đứng đầu liên minh Cuồng Chiến, liên minh này cũng được web đen chọn là tổ chức SS đỉnh cấp!”

“Giữa thế lực cấp SS thông thường và đỉnh cấp có khoảng cách rất lớn!”

“Chỉ có thế lực cấp SS đỉnh cấp thì mới có cơ hội trở thành cấp SSS!”

“Còn về minh chủ của liên minh Cuồng Chiến, người này đứng thứ mười một trong danh sách Hắc Bảng!”

U Ảnh giải thích.

“Tứ sư phụ của tôi trâu bò thế sao? Người hầu nào cũng đỉnh như vậy!”

Diệp Phàm cảm thán nói.

“Cậu cũng là người hầu của Tu La?”

Huyết Sát nhíu mày, ông ta nhìn chằm chằm Lôi Chiến.

“Đúng thế!”

Lôi Chiến lạnh giọng quát.

“Hôm nay tôi lại muốn xem thử, người hầu của Tu La mạnh tới đây!”

Huyết Sát quát một tiếng, ông ta cầm kiếm đâm thẳng về phía Lôi Chiến.

Kiếm mang theo sát khí vô tận chém tới, hóa thành kiếm quang màu máu, xé toạc không gian như muốn giết chết Lôi Chiến.

Ầm !!!

Lôi Chiến nổi giận tung quyền, đón lấy kiếm của Huyết Sát ngay tại chỗ.

Trên nắm đấm như mang theo tia chớp lập lòe vô cùng kinh hãi, cú va chạm giữa nắm đấm và kiếm của Huyết Sát đã tạo ra tiếng nổ đến chói tai.

Bịch bịch bịch!!!

Sau khi va chạm, Huyết Sát và Lôi Chiến đều lùi về phía sau

Ầm!!!

Lúc này, Vua Bắc Cực bước lên, trên người hắn tản ra khí lạnh đến thấu xương, hắn vung cây trường đao bổ thẳng về phía Huyết Sát.

Ngay sau đó là một tiếng vang lớn.

Cơ thể Huyết Sát lùi lại mấy bước, Vua Cực Bắc cũng liên tiếp lui về phía sau.

Huyết Sát được xếp top 3 trong bảng sát thủ, thực lực quả thật là mạnh mẽ, ngay cả hai cường giả nằm trong top 20 của Hắc Bảng cũng không thể đánh bại!”

“Hôm nay tôi sẽ giết hai người các cậu trước rồi sẽ đi tìm Tu La báo thù!”

Huyết Sát nhìn chằm chằm Vua Bắc Cực và Lôi Chiến bằng ánh mắt lạnh lẽo, trên người ông ta tản ra sát ý vô tận!

“Huyết Sát, chín năm không gặp, khẩu khí của ông càng ngày càng lớn nhỉ!”

Bỗng nhiên, một giọng nói âm trầm vang lên.

Người đàn ông mang mặt nạ màu máu bước tới, đôi mắt lạnh lẽo vô tình, không thể nhìn ra được bất kỳ sự thay đổi hay cảm xúc nào trong ánh mắt đó!

“Huyết Đồ!”

Huyết Sát trông thấy sự xuất hiện của người đàn ông kia, gương mặt của ông ta thay đổi, kinh sợ nói.

“Huyết Đồ!”

U Ảnh, Lôi Chiến, Vua Cực Bắc, cả ba người đều nhìn chằm chằm về phía người đàn ông, trên mặt ai nấy đều mang theo vẻ nghiêm túc.

“Người này lại là ai vậy?”

Diệp Phàm tò mò nhìn người đàn ông.

Người này có hơi thở rất mạnh, còn đáng sợ hơn cả Huyết Sát, Lôi Chiến, Vua Bắc Cực và U Ảnh cộng lại!

Kể từ khi xuống núi, đây là một trong số ít cường giả có thực lực mạnh mà Diệp Phàm gặp được!

“Hắn ta là Huyết , người đứng đầu trong bảng sát thủ, được xưng là vua sát thủ, hắn ta chỉ mất mười năm để vượt qua tất cả những sát thủ thế hệ trước, vươn lên vị trí đầu bảng.”

“Người này rất mạnh, chỉ mình hắn đã có thể so ngang với thế lực cấp SSS, được giới sát thủ xưng là sát thần Tu La thứ hai!”

U Ảnh đáp với vẻ mặt trầm ngâm.

“Đồ Phu? Sao cậu lại xuất hiện ở nơi này?”

“Lẽ nào cậu...”

Huyết Sát khiếp sợ khi trông thấy Đồ Phu.

Trước kia, ông ta đã từng đánh một trận với Đồ Phu.

Trận chiến đó, ông ta không chiếm được lợi thế nào, thậm chí còn bị lép vế.

Đối với thiếu niên mới vào nghề được mười năm này, Huyết Sát có một áp lực không thể giải thích được!

“Không sai, tôi cũng là người hầu của Tu La!”

Đồ Phu lạnh giọng đáp.

Răng rắc!

Vừa dứt lời, cơ thể của hắn ta đã xuất hiện trước mặt Huyết Sát, tay hắn như tia chớp tóm lấy cổ họng đối phương, bóp nát ngay tại chỗ!

Huyết Sát còn chưa kịp phản ứng đã chết trong tay Huyết Đồ, hai mắt ông ta mở thật to, chết không nhắm mắt.

Lôi Chiến, Vua Bắc Cực và U Ảnh trông thấy cảnh tượng này thì đều hoảng sợ!

Vua sát thủ quả thật là đáng sợ!

Sát thủ đứng trong ba người mạnh nhất lại không đỡ nổi một chiêu của hắn ta!

Lúc này, bầu không khí trực tiếp đóng băng!

“Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”

Huyết Phu nửa quỳ trên mặt đất, hành lễ với Diệp Phàm.

“Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”

“Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”

Ngay lập tức, cả Lôi Chiến và vua Bắc Cực cũng quỳ xuống.

Ba người họ đều là một trong chín người hầu mà tứ sư phụ của Diệp Phàm thu nhận!

Bất kỳ ai trong số họ đều là chấn danh một phương, cường giả siêu cấp có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng chẳng ai ngờ bọn họ lại là người hầu của Tu La.

Tin tức này mà truyền ra ngoài thì sẽ khiến cả thế giới ngầm chấn động!

“Đều đứng dậy cả đi!”

Diệp Phàm nhìn ba người, hắn thản nhiên đáp.

Ba người lập tức đứng lên.

“Các người tới đây vì tin tức mà sư phụ tôi đăng trên web đen đúng không?”

Diệp Phàm hỏi ba người họ.

“Đúng thế!”

Cả ba đều gật đầu.

“Không nghĩ tới Tu La lại thu nhận được mấy thủ hạ không tồi!”

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp, lạnh như băng vang lên từ bên ngoài biệt thự.

Đám người Diệp Phàm nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một bóng dáng mặc áo choàng đỏ đang đi tới.

Ngay khi người này xuất hiện.

Bầu không khí bên trong biệt thự vốn đang đông cứng, đột nhiên lại có thêm một loại áp lực đè nén!

“Ông lại là ai?”

Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương.

“Cậu là đệ tử của Tu La?”

Người khoác áo choàng đỏ liếc mắt nhìn Diệp Phàm, trên cơ thể hắn ta được bao phủ bởi một chỗ uy áp khủng bố!

“Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!”

Diệp Phàm lạnh giọng.

“Ngoại vực!”

Người đàn ông khoác áo choàng đỏ lạnh nhạt đáp.

Nghe được hai chữ đối phương nói ra.

Vẻ mặt của Đồ Phu, Lôi Chiến, vua Bắc Cực và U Ảnh đều thay đổi, trở nên vô cùng nghiêm túc.

Diệp Phàm nghe thấy ngoại vực, ánh mắt hắn lóe lên.

Hắn đã từng nghe tứ sư phụ nhắc tới Ngoại Vực, đó là chiến trường hung hiểm nhất trên thế giới!

So sánh với những cường giả ở chiến trường Ngoại Vực, cái gọi là cường giả của thế giới ngầm càng không đáng nhắc tới!

Không ngờ hôm nay, người của Ngoại Vực lại tới đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK