Sau khi tin tức Ngụy Thiên Hiền bị người ta giết chết trong tiệc mừng thọ của mình truyền ra ngoài, ngay lập tức khiến toàn bộ quận Giang Nam dậy sóng.
Thế nhưng, bởi vì Diệp Phàm đã cảnh cáo trước nên những khách mời tham dự tiệc mừng thọ không ai dám bép xép gì, ngoại trừ người tham kiến, cũng không biết rốt cuộc kẻ nào gan dạ như thế, dám giết Ngụy lão có thân phận tôn quý!
Sau khi tin tức này truyền đến Đế Đô cũng tạo nên rung chuyển không nhỏ trong giới quý tộc, dù sao thì Ngụy Thiên Hiền cũng là cựu tổng quản Hoàng cung, quản lý tất cả việc lớn nhỏ của Hoàng thất, từng giao tiếp với vô số quyền quý, thậm chí còn được coi là người quen cũ. Tuy hiện giờ đối phương đã về hưu nhưng mối quan hệ, bối cảnh đặt ở đó, rồi cộng thêm tu vi võ đạo hùng mạnh.
Hiện tại Ngụy Thiên Hiền lại bị người ta chém giết ngay trong tiệc mừng thọ của mình, tự nhiên dẫn tới vô số quyền quý ở Đế Đô bàn tán xôn xao.
Trong phủ đệ Đoàn vương phủ, vị Đoàn thế tử kia vừa trở lại đã hét lớn: "Người đâu, triệu tập một đám cao thủ Vương phủ, tôi muốn bầm thây thằng nhãi ranh kia!"
"Thân là Thế tử, lỗ mãng như thế còn thể thống gì? "
Lúc này, một giọng nói tràn ngập uy nghiêm vang lên từ phía sau Thế tử, một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu trắng, thắt đai ngọc, chắp hai tay sau lưng đi tới, cả người tản ra một uy thế vô hình!
Ông ta chính là Đoàn vương Đoàn Thiên Đức, một trong những thân vương của Long Quốc!
"Cha, khéo quá, hôm nay cha nhất định phải báo thù cho con!" Vị Thế tử kia vừa thấy Đoàn vương đã tức giận gào lên.
"Cha nghe nói Ngụy Thiên Hiền đã chết rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đoàn Thiên Đức trầm giọng hỏi.
Vị Thế tử kia ngay lập tức kể lại mười mươi chuyện xảy ra trong sơn trang Ngụy Thị cho cha mình.
"Lại có việc này?"
Nghe xong, Đoàn Thiên Đức khẽ nhướng mày.
"Không sai, thằng nhãi kia quá đáng ghét, dám khi nhục bổn Thế tử, nó đang đánh vào mặt Đoàn vương phủ đấy cha, không thể bỏ qua cho nó được!"
"Cha, cha mau ra lệnh cho người đi bắt nó về đi, con muốn tên khốn kia sống không bằng chết!" Vẻ mặt Đoàn thế tử vô cùng dữ tợn.
"Làm càn!"
Đoàn Thiên Đức nhíu mày, quát Thế tử.
"Cha, sao cha lại mắng con?" Thế tử khó hiểu.
"Cha đã dặn con biết bao nhiêu lần rồi, làm việc không được xúc động, phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới hành động. Ngụy Thiên Hiền kia đột phá Nhân Cảnh từ lâu, đã là cao thủ Huyền Cảnh, người này có thể dễ dàng chém giết một cao thủ Huyền Cảnh, còn kiêu căng ngạo mạn như thế, con cảm thấy đối phương là người bình thường à?"
Đoàn Thiên Đức lạnh lùng hỏi.
Võ đạo, phía trên Nhân Cảnh chính là Huyền Cảnh!
"Cái này..."
Vị thế tử kia hơi do dự.
"Ở Long Quốc, thế hệ trẻ có thể đạt tới cấp độ huyền cảnh, nhất định sau lưng phải có bối cảnh cực kỳ hùng mạnh hoặc cao nhân ẩn thế ủng hộ, người này tuyệt đối không phải là loại có thể tùy tiện ứng phó, về sau con cần suy xét nhiều hơn!"
Đoàn Thiên Đức quát mắng Thế tử.
"Cha, chẳng lẽ cứ thế bỏ qua như vậy? Con không nuốt trôi được cục tức này!"
Giờ phút này, Đoàn thế tử vẫn không cam lòng nói.
"Con là thế tử Đoàn vương phủ, đại diện cho toàn bộ Đoàn vương phủ, đương nhiên không thể bỏ qua dễ dàng, nếu không mặt mũi Đoàn vương phủ vứt đi đâu?"
"Cha sẽ sai người đi điều tra rõ ràng thân phận của đối phương, sau đó mới ra tay!"
Đoàn Thiên Đức uy nghiêm nói.
"Vâng!"
Thế tử gật đầu.
"Đúng rồi, lúc trước cha bảo con tiếp xúc nhiều với cô gái tên Như Yên kia, thế nào rồi?"
Đoàn Thiên Đức hỏi Thế tử.
"Cha, con đã tiếp xúc rồi nhưng người phụ nữ đó không quan tâm con!"
Thế tử không kiên nhẫn nói.
"Không phải con giỏi nắm bắt tâm phụ nữ nhất à? Sao đến lượt con nhỏ này lại thất bại?"
"Như Yên là con gái duy nhất của chưởng sự Bách Hoa Lâu hiện giờ, vị chưởng sự rất thương yêu con gái, giao hết công việc của Bách Hoa Lâu cho con bé phụ trách. Nếu có thể nắm được trái tim của con bé, vậy toàn bộ Bách Hoa Lâu sẽ thuộc về tay chúng ta!"
"Một khi Đoàn vương phủ khống chế được tổ chức Bách Hoa Lâu, vậy kế hoạch của bổn vương sẽ như hổ thêm cánh, hiểu chưa?"
Đoàn vương phủ nhìn Thế tử, lạnh lùng nói.
"Vâng thưa cha, con trai nhất định sẽ cua đổ người phụ nữ này."
Đoàn thế tử gật đầu.
Ở trụ sở chính của Chiến bộ Long Quốc, Quân Đao đứng trước mặt Long Chiến Thiên: "Long soái, ngài xem chuyện này nên giải quyết như thế nào?"
"Người này làm việc không hề kiêng nể gì, không chỉ giết Ngụy Thiên Hiền trước mặt mọi người mà còn đắc tội cả Đoàn thế tử và quân đoàn Bạo Hùng. Hận thù giữa cậu ta và quân đoàn Bạch Hổ còn chưa hóa giải đã thêm một quân đoàn Bạo Hùng, đúng là khiến người khác nhức đầu!"
Long Chiến Thiên xoa đầu, cảm thán.
"Long soái, mặc dù hiện tại tôi vẫn chưa thể xác định nhưng rất có thể đối phương chính là đệ tử của chiến thần Thiên Sách, bởi vậy tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!"
Quân Đao trầm giọng nói.
"Tôi biết, nếu thằng nhóc này gặp chuyện, với tính tình của tên Tiêu Thiên Sách kia, không lật trời thì cũng quậy tung Long Quốc, tôi vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa đây!"
Long Chiến Thiên mỉm cười bất đắc dĩ, dặn dò: "Truyền lệnh của tôi, đè việc này xuống, nói với quận trưởng quận Giang Nam, không được làm gì cậu ta. Báo cho quân đoàn Bạo Hùng bên kia nữa, không được làm bất cứ chuyện gì vi phạm quân lệnh, về phần Đoàn vương phủ, tôi sẽ tự mình đến cửa thăm hỏi!"
"Vâng, Long soái!" Quân Đao gật đầu.
"Đúng rồi, phía bên Lưu Ly Quốc có tin tức gì không?" Long Chiến Thiên hỏi.
"Ngoại trừ phái một nhóm cao thủ đã cảo tạo gien đến đối phó Diệp Phàm thì im phăng phắc!" Quân Đao báo cáo.
"Với tính cách của đám người Lưu Ly Quốc, nếu bọn họ đã xé hủy hiệp ước đồng mình thì tuyệt đối không có khả năng im hơi lặng tiếng. Tôi linh cảm đây chỉ là sự tĩnh lặng trước giông tố mà thôi, xem ra không lâu sau sẽ bùng nổ đại chiến rồi, chúng ta cũng phải chuẩn bị càng sớm càng tốt."
Long Chiến Thiên thản nhiên nói.
"Long soái yên tâm, hiện giờ Long Quốc đã không phải là Long Quốc hai mươi năm trước, cho dù năm nước kia có quay lại, chúng ta cũng không cần e ngại!"
Quân Đao tự tin nói.
"Long Quốc bây giờ đúng thật đã khác xa năm đó, phát triển hùng mạnh hơn rồi, đồng thời cũng dẫn tới nhiều người ghen ghét, một khi thật sự xảy ra đại chiến sẽ không chỉ đơn giản là liên quân năm nước!"
Trong mắt Long Chiến Thiên lóe lên tia phức tạp, khẽ thở dài.
Đế Đô, trong một biệt thự được canh giữ sâm nghiêm, Thương Liệt mặt mũi tái nhợt đang quỳ gối, trước mặt ông ta là một người đàn ông mặc áo bào đỏ thẫm. Trên người đối phương tỏa ra luồng uy áp vô hình, tay cầm một điếu xì gà, không ngừng nhả khói.
Người này chính là Phần Diễm Long Thủ, một trong tám vị Long Thủ của điện Long Vương.
"Ngụy Thiên Hiền chết như thế?"
Phần Diễm Long Thủ rít một ngụm xì gà, lạnh lùng hỏi.
"Long Thủ, là thuộc hạ vô năng!"
Long tướng Thương Liệt cúi đầu bẩm báo với Phần Diễm Long Thủ, ho khùng khục.
"Ngay cả Ngụy Thiên Hiền cũng không phải đối thủ của tên kia, không thể trách ông được!”
Chương 97: Tĩnh lặng trước giông tố (2)
"Có điều quận Giang Nam xuất hiện thiên tài như vậy từ khi nào thế?"
"Ông cử người đi điều tra thân phận của đối phương, thuận tiện dưỡng thương luôn đi, không bao lâu nữa là đến đại hội Long Vương rồi, còn rất nhiều việc cần ông làm đấy!"
Phần Diễm Long Thủ mở miệng nói.
"Đa tạ Long Thủ!" Thương Liệt gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
"Cậu đi điều tra xem chuyện xảy ra ở sơn trang Ngụy Thị hôm nay có khác với những lời Thương Liệt vừa kể không!"
Phần Diễm Long Thủ bỗng nhiên nói với không khí.
Soạt!
Một bóng dáng bất ngờ xuất hiện, quỳ gối trước mặt Phần Diễm Long Thủ: "Vâng, chủ nhân!"
"Chẳng biết vì sao, gần đây trong lòng tôi hơi lo lắng, cậu báo với ba vị Long Tướng còn lại, dặn bọn họ đẩy nhanh tốc độ, với cả hẹn Phiệt chủ Hách Liên Phiệt giúp tôi."
"Đại hội Long Vương lần này, tôi nhất định phải ngồi lên ngai vàng Long Vương!"
"Còn nữa, cậu tự mình đến Tô thị một chuyến, ngày mai bán đấu giá Long Ngọc, bất kể như thế nào cũng phải đoạt về cho tôi!"
Phần Diễm Long Thủ lạnh lùng quát.
"Vâng!"
Bóng dáng kia gật đầu, sau đó lại biến mất.
"Điện Long Vương là của ta!"
Trong mắt Phần Diễm Long Thủ lập lòa ánh sáng, sâu trong con ngươi dấy lên hai ngọn lửa hừng hực.
Cùng lúc đó, trong môn phái của Thẩm Thiên Hạo.
"Dám giết đồ nhi của ta, ta muốn ngươi chết!!!"
Một tiếng gầm giận dữ truyền ra từ trong môn phái, tràn ngập sát khí nồng nặc và uy thế ngập trời!
Mà ở trong một hang sâu quỷ dị đầy chướng khí khác đang tụ tập một đám người mặc áo đen, hốc mắt lõm, môi đen ngòm.
Bọn họ chính là người của Độc tông,
"Thiếu chủ bị giết, chúng ta nên báo cáo với tông chủ như thế nào?"
Đám người này đang bàn bạc, rõ ràng cả đám đã nhận được tin thiếu chủ Độc Tông bị giết!
Ánh mắt bọn họ tập trung về một góc trong hang núi, tông chủ Độc Tông đang bế quan tu luyện ở đó.
"Hiện giờ là thời khắc bế quan mấu chốt của tông chủ, tuyệt đối không được quấy rầy ngài ấy. Tam trưởng lão, ông nhanh chóng dẫn người đi tìm hung thủ sát hại Thiếu chủ, bắt về đây, đợi tông chủ xuất quan sẽ xử lý!"
Đại trưởng lão Độc Tông nói.
"Vâng!"
Một vị lão giả mặt mày âm u gật đầu bước ra.
Thiên Hải, trong bệnh viện, giờ phút này Đường Chính Nghĩa và con trai Đường Phong đều nằm ở đây,
"Cha, tên khốn kia phế hai chân của con rồi, hiện tại con chẳng khác gì phế vật!"
"Con nhất định phải chém chết nó!"
"Con muốn nó và con ả Đường Sở Sở kia tan xương nát thịt!"
Đường Phong nhìn hai chân đã bị phế bỏ của mình, vẻ mặt dữ tợn, giận dữ gầm lên, trong mắt tràn ngập không cam lòng.
Đường Chính Nghĩa lạnh lùng, nói: "Yên tâm, bọn họ đều sẽ chết, cha đã bỏ ra một trăm triệu liên hệ với một tổ chức sát thủ thế giới. Bọn họ sẽ cử một nhóm siêu sát thủ đến đây, tiễn thằng nhãi ranh kia và Đường Sở Sở xuống địa ngục!"
"Đáng tiếc không thể tự tay giết bọn họ!" Đường Phong oán hận.
Khu biệt thự Tử Kinh, trong căn biệt thự sát bên căn của Diệp Phàm.
"Cô chủ, chúng ta cứ vậy trở về sao? Chắc chắn người phụ nữ kia đã vạch tội chị trước mặt ông chủ rồi, nếu cứ thế trở về sẽ không có lợi cho chị."
Tiểu Thanh nhìn Thượng Quan Lưu Ly.
"Tuy rằng đầu lưỡi của tên kia đã được nối lại nhưng vẫn ảnh hưởng đến chức năng nói chuyện, nhất định phải có một lời giải thích, không ai có thể dập tắt lửa giận của ông ta, chỉ có một cách duy nhất là chị trở về thôi!"
"Yên tâm đi, tốt xấu gì chị cũng là đại tiểu thư nhà Thượng Quan, tuy ông ta cưng chiều hai mẹ con kia nhưng sẽ không làm gì chị đâu."
Sắc mặt Thượng Quan Lưu Ly rất bình tĩnh.
"Vậy có nên nói cho người kia không? Dù sao cũng là do anh ta đả thương, hiện giờ chị quay về chịu phạt, anh ta lại giống như chẳng có việc gì, rất không công bằng!"
Tiểu Thanh tức tối bất bình.
Vốn dĩ là chị nhờ anh ấy giả làm bạn trai, nói đi nói lại nguyên nhân cũng bắt nguồn từ chị, đừng liên lụy đến người ta. Em thu dọn đồ đạc đi, sáng sớm mai sẽ quay về Đế Đô!"
Trong mắt Thượng Quan Lưu Ly lóe lên tia sáng, nhẹ giọng nói.
Chương 98: Bắt đầu đấu giá
Ngày hôm sau.
Hơn chín giờ sáng, Diệp Phàm dẫn Đường Sở Sở theo Khương Uyên đi dự hội đấu giá Thiên Long, đương nhiên A Cơ cũng đi cùng.
Mà cùng thời gian bọn họ tham dự buổi đấu giá, bệnh viện nhân dân Thiên Hải, trong phòng bệnh của ông cụ Minh.
Lúc này người nhà họ Minh đều hồi hộp nhìn ông cụ Minh trên giường bệnh, lúc trước bọn họ tốn hết công sức mới mua được một viên đan Trú Nhan đút cho ông cụ.
Đang lúc bọn họ chờ mong ông cụ có thể chuyển nguy thành an, trẻ ra mười tuổi thì đột nhiên cơ thể ông cụ Minh co giật kịch liệt, sắc mặt tái mét, trông vô cùng đau đớn.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Mau gọi bác sĩ!"
Thấy cảnh này, lão đại biến sắc, vội kêu lên.
Những người còn lại thấy vậy cũng hốt hoảng, rối rít đi gọi bác sĩ.
Không lâu sau, bác sĩ đến kiểm tra cơ thể ông cụ Minh.
"Bác sĩ, cha tôi bị làm sao vậy?" Minh lão đại vội vàng hỏi.
"Mọi người đã cho ông cụ ăn cái gì thế? Ông ấy bị ngộ độc rồi!" Bác sĩ kiểm tra xong thì nói.
"Cái gì? Ngộ độc? Sao lại thế được? Chẳng lẽ là..."
Sắc mặt Minh lão đại thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
"Anh cả, chẳng lẽ là đan Trú Nhan kia có độc?" Minh lão tam vội hỏi.
"Sức khỏe ông cụ vốn không ổn, giờ lại trúng độc, sợ là không qua khỏi hôm nay." Bác sĩ lắc đầu.
Thoáng chốc, người nhà họ Minh đều có cảm giác như trời sập.
"Đi mời viện trưởng Hoa đến ngay, mặc kệ thế nào cũng phải giữ được mạng sống của cha tôi!" Minh lão đại uy nghiêm quát,
"Lão tam, chú dẫn người niêm phong tập đoàn Đường Thị, tống hết tất cả nhân viên có liên quan vào tù, nếu cha không qua khỏi thì để bọn họ chôn cùng ông ấy đi!"
"Vâng, anh cả!" Minh lão tam gật đầu.
Đối với chuyện Đường Thị sắp gặp nạn, Diệp Phàm và Đường Sở Sở đều không biết, đoàn người đã đi tới trước một tòa nhà tám tầng ở Tô Thị.
Lúc này, nơi đây đậu đủ các loại xe sang, một đám nhân sĩ quyền quý có tiền có quyền từ từ tiến vào trong.
Đây chính là nơi tổ chức hội đấu giá Thiên Long.
"Anh trai, khéo quá, chúng ta lại gặp mặt rồi này!"
Lúc Diệp Phàm đang định tiến vào hội đấu giá thì một tiếng cười hì hì vang lên khiến anh dừng bước.
Ánh mắt Diệp Phàm quét qua, bắt gặp bóng dáng của thiếu nữ loli kia, trên tay còn đang cầm một cây kẹo mút.
"Là cô ấy!"
Đường Sở Sở nhìn thiếu nữ loli, nghĩ đến chuyện ở Disneyland hôm đó, sắc mặt biến đổi.
"Nhóc con, lá gan không nhỏ, còn dám xuất hiện trước mặt tôi à!" Diệp Phàm cười khẩy, nhìn thiếu nữ loli.
"Anh trai trông hiền lành tốt bụng như vậy, nhất định sẽ không ức hiếp một cô bé đâu!"
Thiếu nữ loli mím môi, vẻ mặt đáng thương nhìn Diệp Phàm, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên vô số tội.
"Tốt nhất là cô đừng có ra tay với người bên cạnh tôi, bằng không đừng trách sao tôi không nương tay!"
Diệp Phàm hừ một tiếng, rồi đi thẳng vào hội đấu giá.
"Thật thú vị!"
Thiếu nữ loli liếm kẹo mút, khóe miệng nhếch lên, trong mắt lóe ra tia sáng.
Nơi nào đó trong Tô Thị xuất hiện một nhóm người nước ngoài, một trong số họ cầm một tảng đá đặc biệt lắc lư xung quanh.
"Thánh Nữ ở chỗ này, hôm nay bất kể như thế nào cũng phải tìm được Thánh Nữ, dẫn người về nhà an toàn!"
"Đi thôi! "
Người đàn ông cầm đá lạnh lùng quát, sau đó cả đám cũng chạy về phía hội đấu giá.
Trong hội đấu giá, đám người Diệp Phàm vừa đi vào đã trông thấy một đài đấu giá rất lớn, đối diện là từng dãy bàn ghế xếp theo kiểu cầu thang, ngồi ở đâu cũng có thể nhìn rõ tình hình trên đài đấu giá.
Tòa kiến trúc này rỗng ở trung tâm, trên tầng hai tầng ba còn có phòng VIP có thể quan sát khắp hội trường, chuyên phục vụ cho một ít khách quý!
"Thiếu chủ, để tôi chuẩn bị cho mọi người một căn VIP ở tầng hai!" Khương Uyên nói với Diệp Phàm.
"Không cần, phiền toái như vậy làm gì, ngồi đây là được!" Diệp Phàm tùy tiện nói rồi tìm đại một chỗ ngồi xuống.
"Anh Diệp, chúng ta lại gặp mặt!"
Chẳng lâu sau, Mộc Thần lại xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.
"Anh muốn làm cái đuôi của tôi à, sao đi đâu cũng gặp anh thế?" Diệp Phàm lườm Mộc Thần.
"Anh Diệp, ngày hôm qua cám ơn anh đã ra tay, bằng không chỉ sợ cấp dưới của tôi đã bị Thế tử Vương phủ kia tra tấn chết rồi!" Mộc Thần cảm tạ Diệp Phàm.
"Không cần cảm ơn tôi, anh cũng lên tiếng giúp đỡ tôi, có qua có lại xem như huề nhau!"
"Có điều không ngờ thân phận của anh cũng lớn quá nhỉ, con trai của Vương gia cơ đấy. Tôi rất tò mò rốt cuộc anh tiếp cận tôi có mục đích gì? Chẳng lẽ anh có ý với tôi? Tôi nói cho anh biết, tôi là thẳng nam, hơn nữa đã có vợ rồi."
Trong lúc nhất thời, Diệp Phàm trừng mắt nhìn Mộc Thần đầy cảnh giác.
Khóe miệng Mộc Thần co giật: "Anh Diệp, tôi cũng là thẳng nam, anh đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ cảm thấy anh Diệp đây rất vừa mắt, muốn kết bạn với anh mà thôi."
"Tốt nhất là như vậy!" Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Kế tiếp, người đến hội đấu giá hội càng ngày càng nhiều,
Ngoại trừ quyền quý hào môn có tiền có quyền ở quận Giang Nam ra, còn có không ít người đến từ những nơi khác ngoài.
Những người này ai nấy đều không đơn giản, không phải thực lực bản thân bất phàm thì tùy tùng bên cạnh toàn là cao thủ, trong số đó thấp nhất cũng là Nhân Cảnh tầng bảy, thậm chí còn có cả Huyền Cảnh.
"Không ít cao thủ tới hội đấu giá này nhỉ, chẳng lẽ đều hướng về Long Ngọc?" Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên.
"Thiếu chủ, Long Ngọc đã lưu truyền trong truyền thuyết rất lâu, đến nay vẫn không thiếu người săn lùng nó. Nay hội đấu giá Thiên Long muốn đấu giá một quả Long Ngọc, đương nhiên thế lực khắp nơi sẽ không bỏ qua cơ hội này!"
Khương Uyên mở miệng nói.
"Đáng tiếc chuyến này bọn họ đi uổng công rồi!" Diệp Phàm khẽ cười.
Mười phút sau, hội đấu giá cũng đông đủ, một lão giả râu dê đầu tóc xám trắng bước lên đài đấu giá, nhìn mọi người ở đây: "Cảm tạ các vị đã đến tham dự hội đấu giá Thiên Long hôm nay, lão chính là người chủ trì hội đấu giá lần này, tên lão là Nhan Hòa."
Kể từ khi vị đấu giá sư này lên đài, hiện trường đã trở nên yên tĩnh.
"Đấu giá sư này cũng là cao thủ!"
Diệp Phàm quan sát lão giả kia, trong mắt lóe lên tia sáng.
"Vật phẩm đấu giá hôm nay nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng, hy vọng các vị tích cực tham gia, giành được thứ mình thích!"
"Được rồi, không lảm nhảm nữa, buổi đấu giá chính thức bắt đầu! Xin mời vật phẩm đầu tiên!"
Đấu giá sư vừa nói xong thì một quý cô lễ nghi bưng một cái khay phủ vải đỏ lên đài, đặt trước mặt ông ta.
Ngay sau đó, Nhan Hòa xốc tấm vải đỏ lên, bên trên là một thanh đoản kiếm màu đen dài chừng một thước, rộng chừng một tấc, toàn thân màu đen, trông có vẻ cực kỳ cổ xưa.
Chương 99: Con cháu Bá Vương!
“Đây là vật phẩm đầu tiên trong hội đấu giá, mặc dù thanh kiếm này nhìn có vẻ rất bình thường nhưng lại có thể chém sắt như chém bùn, độ cứng đã đạt tới trình độ ngay cả bom cũng không thể phá hủy được, chắc chắn là một thần binh lợi khí!”
Người bán đấu giá giới thiệu.
Trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều dán chặt vào đoản kiếm màu đen này.
Với danh tiếng của hội đấu giá Thiên Long ở Long Quốc, tất nhiên sẽ không có ai nghi ngờ lời nói của người bán đấu giá là giả.
Vì vậy đã có không ít người nảy sinh hứng thú đối với thanh kiếm này.
Suy cho cùng có được một thần binh lợi khí để phòng thân vẫn thực không tồi.
Hơn nữa, có rất nhiều cao thủ ở hiện trường cũng có ý tưởng như vậy về đoản kiếm màu đen này.
Đối với một cao thủ, có được một vũ khí tốt chính là có thể nâng cao sức chiến đấu lên rất rất nhiều!
Diệp Phàm nhìn thanh kiếm này, ánh mắt lấp lánh, từ góc độ của hắn, thanh kiếm này đích thực không phải vũ khí bình thường.
Vừa lúc hắn còn đang thiếu vũ khí, thanh kiếm này không lớn cũng không nhỏ nên cực kỳ thích hợp.
“Giá khởi điểm của thanh kiếm này là mười vạn, mỗi lần tăng giá không được dưới một vạn!”
“Bây giờ cuộc đấu giá chính thức bắt đầu!”
Người bán đấu giá đập búa xuống, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.
“Mười một vạn!”
“Mười ba vạn!”
“Mười lăm vạn!”
“Hai mươi vạn!”
Một đám người có mặt tại hiện trường sôi nổi giơ bảng đấu giá.
Giá của thanh đoản kiếm màu đen này đã tăng vọt lên ba mươi vạn và vẫn đang tiếp tục tăng lên.
“Thanh kiếm này không tệ, ra giá đi!”
Giờ phút này ở trong một phòng riêng trên lầu ba, một người đàn ông trung niên đang uống trà, nhìn đoản kiếm màu đen trên bàn đấu giá, ông ta nhàn nhạt nói.
“Vâng!”
Một người tùy tùng đứng bên cạnh người đàn ông trung niên này, hắn ta đi thẳng lên phía trước giơ tấm bảng lên: “100 vạn!”
“Phòng 303 ở lầu 3 ra giá 100 vạn, có ai ra giá cao hơn 100 vạn nữa không?”
Người bán đấu giá nói.
“Bổn thiếu muốn thanh kiếm này, 200 vạn!”
Trong phòng riêng trên lầu hai, một thanh niên lạnh lùng nói với vẻ mặt kiêu ngạo.
“300 vạn!”
Chàng trai vừa dứt lời thì có một giọng nói thờ ơ vang lên từ một phòng riêng khác trên lầu 3.
“Xem ra hôm nay có không ít cao thủ tới đây!”
Trong phòng riêng trên lầu hai, một người đàn ông tầm hai mươi tuổi mặc bộ quần áo lịch sử, tóc cắt ngắn, khuôn mặt lạnh lùng hơi mỉm cười.
Đứng bên cạnh người đàn ông là một nam nhân mặc đồ màu đen, cả người toát ra khí tức chết chóc, mở miệng nói: “Thiếu chủ, thanh đoản kiếm màu đen này là một vũ khí không tồi, cũng rất hợp với ngài. Nếu ngài có thanh kiếm này thì chắc có thể trợ giúp ngài giành được vị trí thứ nhất ở cuộc tỷ võ quân đoàn!”
“Ngươi cảm thấy ta không có kiếm này thì không thể giành được vị trí thứ nhất sao?”
Người đàn ông nhàn nhạt nói.
“Thuộc hạ không phải có ý này, mong thiếu chủ thứ lỗi!”
Sắc mặt người đàn ông mặc đồ đen thay đổi, lập tức quỳ xuống nói.
“Đứng lên đi, thanh kiếm này quả thực có thể làm ta như hổ thêm cánh!”
“Ra giá đi!”
Người đàn ông lạnh nhạt nói.
“Vâng!”
Người đàn ông mặc mặc đồ đen tiến lên một bước nói: “500 vạn!”
Trong nháy mắt giá của đoản kiếm màu đen đã lên tới 500 vạn.
Lúc này những người quyền quý bình thường đã từ bỏ việc ra giá.
Tuy rằng thanh đoản kiếm đen này là một vũ khí tốt nhưng nó không đáng giá để họ phải bỏ ra mấy trăm vạn cho một thanh kiếm.
Đương nhiên ở trong lòng những cao thủ này, đoản kiếm màu đen này không phải thứ mà 500 vạn có thể sánh được.
“Ta là Hạng Hào, thiếu chủ của Bá Vương Minh ở quận Nam Thiên, bổn thiếu muốn thanh kiếm này rồi, một ngàn vạn, ai dám tranh đoạt với bổn thiếu thì chính là muốn đối địch với Bá Vương Minh!”
Lúc này thanh niên kiêu ngạo hét giá lúc đầu ở trên lầu 2 lại quát lên lần nữa.
“Vậy mà là thiếu chủ Bá Vương Minh, chẳng trách lại kiêu ngạo như thế!”
Sau khi thanh niên tiết lộ thân phận, tất cả nhân sĩ quyền quý ở lầu một đều cả kinh.
“Bá Vương Minh? Là cái gì?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Thiếu chủ, Bá Vương Minh chính là bá chủ của quận Nam Thiên, là một trong chín quận của Long Quốc, thế lực của Bá Vương Minh trải rộng khắp các quận Nam Thiên, khống chế sản nghiệp của tam giáo cửu lưu, thành viên vượt qua vạn người. Theo định kỳ hàng tháng, các thế lực gia tộc trong quận Nam Thiên đều phải tiến cống cho Bá Vương Minh nếu không sẽ bị Bá Vương Minh thẳng tay tiêu diệt!”
Khương Uyên nói từng cái một.
“Tiến cống? Kiêu ngạo vậy sao?”
Diệp Phàm kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, theo tôi được biết thì ngay cả điện Long Vương ở quận Nam Thiên bình thường cũng không dám tùy ý trêu chọc Bá Vương Minh!”
“Mà sở dĩ Bá Vương Minh cường thế và kiêu ngạo như vậy là do có nhà họ Hạng đứng sau lưng, nhà họ Hạng chính là võ đạo thế gia có truyền thống lâu đời, nghe đồn họ là hậu duệ của Tây Sở Bá Vương.”
“Minh chủ hiện tại của Bá Vương Minh là Hạng Thiên Kình, chiến lực cường hãn đến cực điểm, hắn ta đã từng một mình đánh với năm gã cường giả Nhân cảnh cửu trọng và giết chết toàn bộ bọn họ, có thể nói là một trận thành danh, Bá Vương Minh dưới sự dẫn dắt của hắn ta ngày càng mở rộng ra mấy chục lần!”
Khương Uyên mở miệng nói.
“Thật thú vị!”
Diệp Phàm cười lạnh.
“Phòng 215 ở lầu 2 ra giá một ngàn vạn, có người nào ra giá cao hơn một ngàn vạn không?”
“Một ngàn vạn lần đầu tiên!”
“Một ngàn vạn……”
Lúc này, người bán đấu giá bắt đầu gõ búa.
Ngay lúc ông ta đang muốn gõ búa lần thứ hai, Diệp Phàm cuối cùng cũng lên tiếng.
“Một trăm triệu!”
Diệp Phàm không nói lời vô ích, dứt khoát tăng giá gấp mười lần!
Hít!
Trong chốc lát, mọi người tại hiện trường cuộc đấu giá đều hít hà một hơi.
Trước đây họ đã từng thấy giá tăng gấp đôi chứ chưa từng thấy một phát hét giá tăng gấp mười lần!
Thế này cũng quá giàu rồi?
Lập tức, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Phàm.
Mà một phần người trong số đó đều bị sốc khi nhìn thấy Diệp Phàm.
Hôm qua bọn đã chứng kiến qua sự đáng sợ của Diệp Phàm ở sơn trang Ngụy Thị, không ngờ tới hôm nay lại gặp hắn.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Là hắn!”
Trong một phòng riêng nào đó ở lầu 2, Lâm Phong ngồi ở đây, khi nghe được giọng nói của Diệp Phàm, ánh mắt lập tức quét về phía đối phương, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Không ngờ thằng nhóc này cũng tới, vừa lúc hôm nay lấy được ngọc Rông xong sau đó sẽ xử lý tên này!”
Lâm Phong nhìn Diệp Phàm, trong mắt hiện lên sát khí lạnh băng.
“Khốn khiếp, cũng dám tranh đồ vật với bổn thiếu!”
Lúc này, sắc mặt của thiếu chủ Bá Vương Minh Hạng Hào tối sầm khi thấy có người dám tranh đồ với mình sau khi gã đã tiết lộ thân phận, trong mắt hiện lên sự cực kỳ tức giận!
Là thiếu chủ Bá Vương Minh, Hạng Hào luôn kiêu ngạo hống hách quen rồi, nhìn trúng thứ gì thì phải giành được, không ai dám tranh giành với gã, gã được mệnh danh là tiểu bá vương ở quận Nam Thiên!
Hiện giờ lại có người dám tranh đồ vật với gã?
Đúng là tự tìm đường chết!
“Một trăm triệu hai ngàn vạn!”
Hạng Hào cắn răng hô lên.
“Hai trăm triệu!”
Diệp Phàm không thèm chớp mắt lấy hô lên.
Mà lần hô này của hắn làm Hạng Hào tức hộc máu.
Mặc dù gã là thiếu chủ Bá Vương Minh nhưng có thể điều động kinh phí cũng không nhiều.
Hơn nữa lần này gã tới đây là theo lệnh của cha gã đến đấu giá một món đồ quan trọng khác.
Nếu gã tiếp tục hét giá nữa thì khó mà lấy được món đồ kia.
Một khi không lấy được vật phẩm kia về thì gã chắc chắn sẽ bị cha quở trách.
“Người đâu, để mắt tới thằng nhóc kia cho ta, sau khi ra khỏi hội đấu giá thì dứt khoát giết chết hắn rồi đoạt thanh kiếm lại!”
Vẻ mặt Hạng Hào lạnh lẽo quát lên với thuộc hạ.
Nếu không giành được thì gã sẽ cướp!
Dù sao đồ vật mà gã coi trọng thì nhất định phải có được!
Trong một phòng riêng khác trên lầu hai, người đàn ông toát ra khí tức chết chóc nhìn người đàn ông trẻ tuổi nói: “Thiếu chủ, chúng ta còn tiếp tục ra giá không?”
“Thôi vậy, lần này chúng ta mang theo không nhiều tiền lắm, vẫn nên có được ngọc Rồng trước rồi nói sau!”
Người đàn ông lắc đầu.
“Vâng!”
Người đàn ông mặc đồ đen gật đầu.
Mà ở trong một phòng riêng ở lầu 3, một người đàn ông nhìn người mày kiếm mắt sáng ngồi ở đó, mặc áo dài màu xám và nói: “Long Tướng đại nhân, chúng ta có tiếp tục ra giá không?”
“Thôi, đoạt được ngọc Rồng trước đã!”
Người đàn ông mặc áo dài màu xám phát ra giọng nói lạnh lẽo.
Trong phòng riêng 303, người tùy tùng nhìn người đàn ông trung niên đang bình thản uống trà và hỏi: “Thưa ông chủ, có tiếp tục không ạ?”
“Tiếp tục đi!”
Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói.
“Ba trăm triệu!”
Người tùy tùng lập tức hét lên.
Ngay sau đó Diệp Phàm trực tiếp đưa ra mức giá 500 triệu trên trời khiến hiện trường đấu giá náo động.
“Thưa ông chủ, này…”
Ánh mắt người tùy tùng liếc nhìn người đàn ông trung niên.
“Tiếp tục!”
Người đàn ông trung niên lên tiếng.
“Sáu trăm triệu!”
Người tùy tùng lại nâng giá, mà khi hắn ta vừa kêu xong thì Diệp Phàm lại hét lên: “1 tỷ!”
“Người này là một đại phú mới từ quê lên, hắn không xem tiền ra gì sao?”
Giờ phút này tại hiện trường đấu giá, những người không quen biết Diệp Phàm đều nhao nhao cảm thán, bọn họ đều cảm thấy tên này điên rồi, cho dù có nhiều tiền đến đâu cũng không thể hét giá như vậy!
“Anh Tiểu Phàm, anh hô giá thế này quá mức rồi đó!”
Ngay cả Đường Sở Sở cũng ngạc nhiên trước Diệp Phàm.
“Không sao, anh không thiếu tiền!”
Diệp Phàm cười nói.
Về phần người đàn ông trung niên trong phòng riêng 303, sắc mặt dần dần tối sầm nói: “Thôi!”
“Vâng!”
Người tùy tùng gật đầu.
Cuối cùng khi Diệp Phàm ra giá 1 tỷ, ở hiện trường không một ai có thể cạnh tranh được với Diệp Phàm.
Thanh kiếm đen này đương nhiên rơi vào tay hắn.
“Cảm ơn mọi người, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu đầu giá vật phẩm thứ hai!”
“Vật phẩm thứ hai này là một bức tranh nổi tiếng từ thời nhà Đường!”
Sau khi bán đấu giá xong vật phẩm thứ nhất thì vật thứ hai được đưa lên.
Chỉ có điều, Diệp Phàm không có hứng thú đối với bức tranh này nhưng tại hiện trường vẫn có rất nhiều người đấu giá.
Những vật phẩm đấu giá tiếp theo đều không khiến Diệp Phàm hứng thú, hắn cũng không hét giá.
Nhưng tiếng hò hét đấu giá tại hiện trường vẫn không ngừng vang lên.
“Bây giờ đưa lên vật phẩm đấu giá thứ chín, đây là một loại thảo dược có tên cỏ Thiên Tủy!”
Người bán đấu giá vừa nói vừa vén tấm vải đỏ trước mặt lên để lộ ra một gốc thảo dược màu nâu xám.
Chương 100: Giàu vô nhân tính (1)
Chương 96: Giàu vô nhân tính
“Cỏ Thiên Tủy?”
Lúc này, không ít người có mặt tại hội trường nhìn cây dược liệu này với vẻ mặt khó hiểu, không biết nó là gì.
Nhưng các cao thủ võ thuật tại hội trường lại nhìn cây cỏ Thiên Tủy này với vẻ mặt kinh ngạc.
“Thì ra là cỏ Thiên Tủy, đây là dược liệu quý giá có thể tẩy kinh phạt tủy, làm người ta thay da đổi thịt!”
Khương Uyên nhìn dược liệu này, vẻ mặt kinh ngạc nói.
Với thực lực của hắn ta đương nhiên biết sự tồn tại của loại cỏ Thiên Tủy này.
Loại dược liệu này có thể giúp con người tẩy kinh phạt tủy, loại bỏ tạp chất trong cơ thể, thay đổi thể chất một người và giúp người đó tăng thực lực nhanh hơn, nó là bảo vật hiếm có đối với võ giả.
Chỉ là cỏ Thiên Tuỷ rất hiếm, cho dù có tồn tại cũng sẽ bị những thế lực siêu cấp cướp đi.
Thông thường sẽ không thấy cỏ Thiên Tủy xuất hiện trên thị trường.
Không ngờ tới hội đấu giá Thiên Long ngày hôm nay lại mang ra một gốc cây cỏ Thiên Tủy để bán đấu giá!
“Hội đấu giá Thiên Long này thật đúng là có bản lĩnh, đến cả loại dược liệu quý hiếm như vậy cũng có!”
“Đúng lúc cây cỏ Thiên Tủy này có thể giúp Đại Hổ và Nhị Hổ tẩy kinh phạt tủy, thức tỉnh thêm nhiều sức mạnh!”
Diệp Phàm nhìn cỏ Thiên Tủy nhẹ giọng nói.
“Thì ra là cỏ Thiên Tủy. Nếu có vật như vậy, thân thể của ta hoàn toàn có thể thoát thai hoán cốt, nói không chừng có thể nhân cơ hội này đột phá!”
Trong phòng riêng trên lầu hai, chàng trai trẻ tuổi tóc ngắn ăn mặc lịch sử nhìn cỏ Thiên Tủy, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Mà người bên cạnh tản ra khí tức chết chóc, nói: “Thiếu chủ, cây cỏ Thiên Tủy này đối với ngài có tác dụng rất lớn, chúng ta nhất định phải lấy được nó!”
“Ừm!”
“Ta nhất định phải có được cỏ Thiên Tủy này!”
Chàng trai nói với ánh mắt kiên định.
Trong phòng riêng của Hạng Hào, một ông già còng lưng nói với Hạng Hào: “Thiếu gia, cây cỏ Thiên Tủy này có thể giúp ngài tẩy kinh phạt tủy và tăng cường thực lực của ngài, chúng ta nhất định phải lấy được nó!”
“Thật sao? Vậy tốt, cây cỏ Thiên Tủy này nhất định phải là của ta!”
Hai mắt Hạng Hào sáng lên, nói thẳng.
Gã là thiếu chủ Bá Vương Minh nhưng thiên phú võ đạo lại không mạnh nên vẫn luôn bị cha mình ép luyện võ hàng ngày, bây giờ gã biết được cỏ Thiên Tuỷ này có thể tăng cường thực lực của gã thì lập tức động tâm!”
“Cỏ Thiên Tủy này chính là một gốc cây dược liệu trân quý, một khi ăn vào có thể loại bỏ tạp chất trong cơ thể giúp con người khỏe mạnh hơn, thậm chí có thể tiêu trừ bệnh tật, giá trị liên thành, mọi người đừng nên bỏ lỡ cơ hội này!”
“Giá khởi điểm của cỏ Thiên Tủy là 30 vạn, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 5 vạn!”
Người bán đấu giá nói thẳng.
Mà lời ông ta nói cũng làm cho rất nhiều quyền quý có mặt ở đây không biết cỏ Thiên Tủy là gì đều có ham muốn đối với cây dược liệu này.
Tiêu trừ bệnh tật giúp cơ thể trở nên khỏe mạnh hơn chính là sự mê hoặc lớn nhất đối với những người quyền quý như họ!
“40 vạn!”
“45 vạn!”
“50 vạn!”
“70 vạn!”
“75 vạn!”
Trong chốc lát, tiếng ra giá vang lên không ngừng tại hội trường.
“200 vạn, hôm nay bổn thiếu muốn cỏ Thiên Tủy này!”
Hạng Hào lại lần nữa hô giá.
“300 vạn, quân Thanh Long ta muốn cỏ Thiên Tủy này!”
Trong phòng riêng trên lầu 2, người đàn ông toát ra khí chất chết chóc lạnh lùng hét lên.
Hắn ta vừa nói ra lời này, tất cả mọi người có mặt tại hội trường hội đấu giá đều cả kinh.
Quân Thanh Long?
Đó là quân đoàn đứng đầu trong số chín quân đoàn của Long Quốc.
Quân chủ của Thanh Long là một trong bốn vị chiến thần của Long Quốc, thực lực cực kỳ đáng sợ, ông ta từng một mình trấn áp mười vạn quân địch, uy danh hiển hách!
Bây giờ người của quân Thanh Long xuất hiện ở đây tự nhiên làm người ta kinh ngạc!
“Quân Thanh Long?”
Lão già ở trong phòng riêng của Hạng Hào cau mày.
“Quân Thanh Long mà cũng chạy ra cướp đồ với bổn thiếu, quả thật là buồn cười!”
Vẻ mặt Hạng Hào giận dữ hét lên.
“Thiếu gia chớ xúc động, quân Thanh Long này không phải là quân đoàn bình thường, Bá Vương Minh chúng ta không nên đắc tội, cây cỏ Thiên Tủy này nhường cho bọn họ đi!”
Lão già còng lưng nói.
“Hừ!”
Vẻ mặt Hạng Hào không cam lòng hừ lạnh, nhưng gã cũng biết quân Thanh Long lợi hại nên chỉ có thể nuốt cơn tức này.
“Một ngàn vạn!”
Mà trong phòng riêng của quân Thanh Long, chàng trai trẻ tuổi kia chính là thiếu chủ của quân Thanh Long cho rằng cây cỏ Thiên Tủy này sắp thuộc về mình thì giọng nói của Diệp Phàm đột ngột vang lên.
“Là hắn!”
Sắc mặt thiếu chủ quân Thanh Long thay đổi.
Mọi người tại hội trường lần nữa kinh hãi, sôi nổi nhìn Diệp Phàm.
Tên này vừa mới đắc tội với thiếu chủ Bá Vương Minh cướp được đoản kiếm, giờ lại giằng co với người của quân Thanh Long?
Đúng là to gan!
Diệp Phàm cũng không thèm quan tâm đến quân Thanh Long gì đó, dù sao thì hắn muốn cũng cỏ Thiên Tủy này rồi nên không ai có thể đoạt được!
“Tiếp tục!”
Ánh mắt thiếu chủ quân Thanh Long lập lòe, mở miệng nói.
“Năm ngàn vạn!”
Người đàn ông toát ra khí chất chết chóc lại lần nữa kêu lên.
“Năm trăm triệu!”
Diệp Phàm lại lần nữa tăng giá gấp mười.
Ngay tức khắc, thiếu chủ quân Thanh Long siết chặt tay, vẻ mặt u ám.
“Thiếu chủ hay là để tôi liên hệ với quân chủ huy động một đợt kinh phí tới đây!”
Người đàn ông toát ra khí chất chết chóc nói.
“Thôi, đợi lát nữa chúng ta còn phải đấu giá ngọc Rồng, không thể lãng phí quá nhiều tiền!”