“Ông chính là Kim thiên sư?”
Diệp Phàm nhìn người đàn ông, lên tiếng.
“Cậu chính là Diệp Phàm đó sao?”
“Tên nhóc này, bổn thiên sư đúng là đã quá khinh thường cậu rồi, nhiều người như vậy cũng không giết được cậu!”
Kim thiên sư nhìn Diệp Phàm, nói.
“Chỉ dựa vào đám phế vật kia cũng muốn giết tôi, ông cũng quá ngây thơ rồi.”
Diệp Phàm khinh thường nói.
“Không sao, bọn họ không giết được cậu, hôm nay bổn thiên sư tiễn cậu một đoạn!”
Kim thiên sư nhìn Diệp Phàm, cười lạnh lùng, hai mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị.
Ngay sau đó, Kim thiên sư vung tay lên, lao về phía Diệp Phàm với tốc độ cực nhanh.
Mà gã vừa ra tay, sức mạnh bộc phát ra lên đến cực điểm!
“Cẩn thận, thiếu quân chủ!”
Mộ Bạch và Đồ Phu biến sắc, đồng loạt kêu lên với Diệp Phàm.
Ầm!!!
Diệp Phàm nhìn Kim thiên sư lao đến, ngược lại vô cùng bình tĩnh, tung ra một chưởng về phía Kim thiên sư.
Cùng với một tiếng nổ, Kim thiên sư trực tiếp bay ra ngoài, nặng nề ngã trên đất hộc máu.
Lúc này, Mộ Bạch, Đồ Phu, Bách Hợp cùng với Cung Kiếm và Lâm Hải vừa mới tới đều hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc đến ngây người.
Kim thiên sư xưng bá cả quận Hoài Giang không có đối thủ vậy mà lại bị Diệp Phàm một chiêu hạ rồi?
Không phải đang nằm mơ đó chứ?
Lúc này, Lâm Hải và Cung Kiếm thậm chí nghi ngờ vị kia có phải là Kim thiên sư thật hay không!
Nhưng trước kia bọn họ đã từng gặp Kim thiên sư, xác định đối phương thật sự chính là Kim thiên sư!
Nhưng kết quả này bọn họ ngàn vạn lần không ngờ được!
Cho dù đoán Kim thiên sư có thể sẽ thua, nhưng cũng là thua dưới tay Thiên Sách Vệ và Mộ Bạch, lại không ngờ đối phương bị thiếu quân chủ của quân Thiên Sách hạ gục trong một chiêu!
Điều này khiến người ta không dám tin!
Khụ khụ khụ!!!
Kim thiên sư nằm trên đất hộc máu, ho khan, hai mắt mở to, không dám tin nhìn Diệp Phàm.
“Đây là thực lực của ông sao?”
“Chỉ có vậy còn dám tự xưng thiên sư? Ai cho ông dũng khí đó vậy?”
Diệp Phàm đi về phía Kim thiên sư, khinh thường nói.
“Tiểu tử, xem ra bổn thiên sư thật sự đã xem thường cậu rồi!”
“Nhưng dù thế nào hôm nay cậu cũng phải chết!”
Kim thiên sư đứng dậy, hai mắt dán chặt vào Diệp Phàm.
Gã niệm chú, hai tay đột nhiên vung lên.
Giây tiếp theo, trong lòng bàn tay Kim thiên sư bốc lên một ngọn lửa, tản ra khí cực nóng.
Đám người Mộ Bạch thấy cảnh tượng này, đều sửng sốt.
“Đây là chiêu thức gì vậy?”
Cung Kiếm kinh ngạc nói.
“Đây chẳng lẽ là...”
Lâm Hải nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên nghĩ tới gì đó, kinh ngạc nói.
“Thuật pháp?”
“Hóa ra là thuật sĩ, chẳng trách lại tự xưng thiên sư!”
Diệp Phàm thấy chiêu này của Kim thiên sư, cười lạnh một tiếng.
Thuật sĩ, cũng là một loại võ giả.
Nhưng khác với chiêu thức luyện tâm pháp của võ giả, thuật sĩ có thần lực mạnh mẽ, có thể điều khiển sức mạnh tự nhiên trong trời đất, tạo thành thuật pháp, tiến hành công kích, giống như Mao Sơn đạo sĩ trên phim truyền hình vậy!
Đó chính là thuật sĩ!
Nhưng muốn trở thành thuật sĩ cực kỳ khó khăn, trong số trăm ngàn võ giả cũng chưa chắc sinh ra một vị thuật sĩ!
Nhưng một khi trở thành thuật sĩ, sẽ có được sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Nhưng thuật sĩ rất hiếm thấy, bởi vậy không bao nhiêu người biết được sự tồn tại của thuật sĩ.
Cho nên thuật sĩ thường bởi vì có thuật pháp thần bí, sẽ được người ngoài ca tụng là thiên sư, cực kỳ tôn kính!
Mà Kim thiên sư là một thuật sĩ, cho nên mới đáng sợ như vậy!
Đối với thuật sĩ, Diệp Phàm cũng là biết được từ miệng của Tam sư phụ.
Quỷ cốc nhất mạch, ngoài trừ nghiên cứu y thuật, còn nghiên cứu rất sâu về thuật pháp.
Quỷ cốc từng sinh ra rất nhiều thuật sĩ đáng sợ.
Theo lời tam sư phụ nói, thuật sĩ mạnh mẽ thật sự, chỉ cần phất tay một cái là có thể hô mưa gọi gió, thậm chí là dẫn động sấm sét, đáng sợ vô cùng!
Mà Kim thiên sư này, thực lực còn kém xa thuật sĩ chân chính!
“Tiểu tử, đi chết đi!”
Kim thiên sư nhìn Diệp Phàm, gầm lên một tiếng.
Gã vung hai tay, ngọn trong tay biến thành một quả cầu lửa, bay về phía Diệp Phàm.
Uy lực của quả cầu lửa này có thể so sánh với một viên đạn, cực kỳ mạnh!
Mộ Bạch và Đồ Phu cùng Bách Hợp đều lộ ra vẻ lo lắng.
Ầm!!!
Diệp Phàm tung chưởng, khiến cho quả cầu lửa nổ tung, đốn lửa văng khắp nơi, lại không tổn thương hắn chút nào.
“Cậu...”
Thấy cảnh tưởng này, Kim thiên sư trừng to mắt.
Không đợi gã nói hết câu, Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt, đấm một quyền, xuyên qua lồng ngực gã, tim trực tiếp bị đánh nổ tung.
Kim thiên sư phun ra một ngụm máu tươi, trừng to hai mắt nhìn Diệp Phàn, tràn đầy sự không cam tâm!
Diệp Phàm đâ một cái, Kim thiên sư trực tiếp ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Lúc này, vị vua xưng bá quận Hoài Giang mấy năm đã bị Diệp Phàm giết chết!
Mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, qua hồi lâu mới hồi phục tinh thần, hít từng ngụm khí lạnh.
“Thiếu quân chủ thật đáng sợ!”
Đồ Phu rung động nói!
“Đệ tử của quân chủ sao có thể kém được, hơn nữa vừa rồi thiếu quân chủ gọi quân chủ là Lục sư phụ, chứng tỏ thiếu quân chủ vẫn còn nhiều vị sư phụ khác, xếp phía trước quân chủ.”
“Có được nhiều sư phụ đáng sợ như vậy, sức mạnh của thiếu quân chủ đúng là không thể tưởng tượng nổi!”
Mộ Bạch nghiêm túc nói.
Lúc này, Bách Hợp đi tới trước mặt Diệp Phàm, lấy ra một cái khăn tay tri kỉ lau bàn tay dính máu của hắn.
“Thật đáng sợ!”
Lâm Hải và Cung Kiếm đồng thanh.
“Đi xem người phụ nữ họ Liễu kia còn trong biệt thự không!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Vâng!”
Bách Hợp gật đầu, dẫn theo người nhảy vào biệt thự lục soát.
Sau một lúc lâu, Bách Hợp đi ra nói: “Thiếu chủ, người phụ nữ kia trước đây thật sự ở biệt thự Kim Sơn, nhưng đã chạy trốn bằng đường cửa sổ rồi, tôi đã phái người đuổi theo!”
“Người phụ nữ này đúng là có chút bản lĩnh đó!”
“Tiếp tục đuổi theo, đồng thời tiêu diệt hoàn toàn nhà họ Liễu và Kim thiên sư, không có hai chỗ dựa vững chắc này, tôi muốn xem thử một người phụ nữ trói gà không chặt như cô ta có thể đi đâu được!”
“Vâng, thiếu chủ!”
Bách Hợp gật đầu.
Sau đó, bọn họ rời khỏi biệt thự Kim Sơn.
Mà bên trong phân điện Long Vương Điện quận Hoài Giang.
Diệp Phàm xuất hiện ở đây.
“Không biết thiếu quân chủ tìm tôi có chuyện gì?”
Cung Kiếm nhìn Diệp Phàm thăm dò.
Diệp Phàm trực tiếp lấy Long Vương Ban Chỉ ra.
Cung Kiếm nhìn thấy Long Vương Ban Chỉ, sắc mặt lập tức thay đổi, vẻ mặt khiếp sợ.
“Long Vương ban chỉ?”
“Sao ngài lại có Long Vương Ban Chỉ?”
Cung Kiếm không dám tin nhìn Diệp Phàm.
“Điện chủ Long Vương Điện là ngũ sư phụ của tôi!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, Cung Kiếm chấn động, cơ thể run rẩy, nhìn Diệp Phàm.
Người này vậy mà lại là đệ tử của lão điện chủ?
Cung Kiếm lập tức quỳ trước mặt Diệp Phàm: “Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”
“Đứng lên đi!”
Diệp Phàm nói.
Cung Kiếm lập tức đứng lên, trán toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt kính sợ nhìn Diệp Phàm.
Cung Kiếm không ngờ, người này không chỉ là thiếu quân chủ của quân Thiên Sách, còn là đệ tử của lão điện chủ.
Điều này khiến người ta chấn kinh!
Chương 142: Sở Sở bị tập kích!
“Thuộc hạ không biết thiếu chủ đến đây nên lúc trước tiếp đón không được chu đáo, kính mong thiếu chủ thứ tội!”
Cung Kiếm vừa nói vừa ôm quyền với Diệp Phàm.
“Nghe nói cấp cao của điện Long Vương đều đang tranh giành vị trí Long Vương, ông suy nghĩ thế nào?”
Diệp Phàm nhìn Cung Kiếm, nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Cung Kiếm lập tức thay đổi, ông ta vội vàng nói: “Thuộc hạ sẽ luôn trung thành với điện chủ, nếu bây giờ lão điện chủ đã ban nhẫn Long Vương cho thiếu chủ, vậy thiếu chủ chính là chủ nhân mới của điện Long Vương, thuộc hạ thề sẽ liều mạng ủng hộ thiếu chủ!”
“Nhớ kỹ những gì ông vừa nói!”
“Về chuyện ngày hôm nay tôi xuất hiện, tôi không muốn bất cứ ai khác biết!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Thuộc hạ hiểu!”
“Không biết thiếu chủ cần thuộc hạ làm gì?”
Cung Kiếm nói.
“Chờ tin tức của tôi!”
Diệp Phàm nói một câu rồi trực tiếp rời đi.
Phù~
Sau khi Diệp Phàm rời đi, Cung Kiếm thở ra một hơi, phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Thiếu chủ trở về vào lúc này, xem ra điện Long Vương sắp trình diễn một vở kịch lớn rồi!”
Cung Kiếm tự lẩm bẩm.
Cùng lúc đó, tin tức nhà họ Liễu và ba đảng, bốn môn phái, sáu gia tộc cũng như Kim Thiên Sư bị tiêu diệt đã lan truyền khắp thành phố Hoà và thậm chí toàn bộ quận Hoài Giang.
Trong chốc lát, quận Hoài Giang vô cùng chấn động!
Thống lĩnh quận Hoài Giang, có thể nói là cấm kỵ Kim Thiên Sư lại có thể bị tiêu diệt?
Điều này sao có thể?
Vô số người ở quận Hoài Giang đều cảm thấy khó tin vào sự thật này.
Những gì Kim Thiên Sư thể hiện lúc trước thật sự quá đáng sợ, để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc đối với tất cả thế lực ở quận Hoài Giang, kết quả là đối phương đột nhiên chết làm bọn họ khó có thể chấp nhận được!
Chẳng mấy chốc, tất cả thế lực ở quận Hoài Giang đều đang điều tra xem rốt cuộc là ai lại có năng lực giết chết Kim Thiên Sư!
Nhưng không ai có thể tìm ra chi tiết cụ thể!
Giờ phút này, Diệp Phàm - người gây ra chấn động toàn quận Hoài Giang đang đi trên đường phố của thành phố Hoài.
Đột nhiên một giọng nói ngạc nhiên vang lên bên tai hắn.
“Thật sự là anh!”
Theo giọng nói này truyền đến, một mùi thơm ngọt ngào xộc vào mũi hắn.
Một người phụ nữ đeo kính râm và khẩu trang xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, mang theo sự ngạc nhiên và hưng phấn.
“Cô là?” Diệp Phàm nhìn đối phương.
“Là tôi đây!”
Tô Nhược Tuyết tháo kính và khẩu trang xuống nhìn Diệp Phàm.
“Là ai?”
Diệp Phàm nhìn Tô Nhược Tuyết với ánh mắt chớp chớp.
“Tôi đúng là may mắn, vừa mới ra đường đã đụng phải anh!”
Tô Nhược Tuyết nhìn Diệp Phàm mỉm cười nói.
“Có chuyện gì sao?”
Diệp Phàm nhìn đối phương hỏi.
“Đến bây giờ mà anh còn không biết tôi sao?”
Tô Nhược Tuyết lại hỏi.
“Tôi không biết.”
Diệp Phàm trả lời rất nghiêm túc.
Đột nhiên, Tô Nhược Tuyết nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt chán nản và buồn bực: “Anh có phải trở từ sao Hỏa không vậy? Ngay cả tôi mà cũng không biết!”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Chỉ thấy một nhóm người áo đen xuất hiện trước mặt Tô Nhược Tuyết, nhìn cô với ánh mắt dữ tợn, hơn nữa bên hông bọn họ đều phình ra, hiển nhiên đều mang theo vũ khí!
“Các người là ai?”
Tô Nhược Tuyết nhìn nhóm người này, sắc mặt thay đổi.
“Hôm qua không bắt được cô, hôm nay cô đừng hòng trốn thoát nữa!”
Nhóm người lạnh lùng quát.
Rõ ràng bọn họ cùng 1 nhóm với nhóm người cướp máy bay ngày hôm qua.
Nói xong, bọn họ muốn xông lên bắt Tô Nhược Tuyết.
Tô Nhược Tuyết vội vàng trốn sau lưng Diệp Phàm, nắm chặt quần áo của hắn, vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng.
“Thằng nhóc này, cút ngay!”
Nhóm người nhìn Diệp Phàm, không tử tế nói.
“Có thể nói chuyện tử tế không?”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Muốn chết à!”
Ngay lập tức, nhóm người kia dứt khoát rút vũ khi ra muốn giết Diệp Phàm.
Vù vù vù!
Ngay khi Diệp Phàm vung tay lên, hơn mười cây châm bạc bắn ra đâm xuyên qua thân thể của nhóm người này, bọn họ lần lượt ngã xuống đất, mắt trợn trừng.
“Bọn họ bị làm sao vậy?”
Tô Nhược Tuyết nhìn thấy vậy, kinh ngạc nói.
“Đã chết!”
Diệp Phàm nhàn nhạt nói.
“Tiểu thư!”
“Nhược Tuyết!”
Hồ tỷ và đội trưởng Hứa dẫn theo một nhóm người xuất hiện ở đây, vẻ mặt lo lắng nhìn Tô Nhược Tuyết.
“Cậu là ai?”
Đội trưởng Hứa nhìn Diệp Phàm với ánh mắt cảnh giác và nói, những cao thủ khác của nhà họ Tô đều đang nhìn chằm chằm vào Diêp Phàm, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
“Đội trưởng Hứa, đừng hiểu lầm, anh ấy là người đã cứu tôi trên máy bay ngày hôm qua!”
Tô Nhược Tuyết vội vàng nói.
“Vậy nhóm người này…”
Đội trưởng Hứa nhìn nhóm người trên mặt đất, nghi hoặc nói.
“Bọn họ với đám cướp trên máy bay ngày hôm qua là cùng một hội, vừa rồi bọn họ muốn bắt tôi nhưng may là anh ấy lại cứu tôi một lần nữa!”
Tô Nhược Tuyết nói.
“Con bé này, đã bảo em ở lại khách sạn rồi, kết quả em lại lẻn ra ngoài, lần này suýt chút nữa đã xảy ra chuyện!”
“Nếu em xảy ra chuyện, chị làm sao có thể giải thích với ông và gia chủ đây?”
Chị Hồ nhìn Tô Nhược Tuyết, lo lắng nói.
“Xin lỗi chị Hồ, lần sau em sẽ không như vậy nữa!”
Tô Nhược Tuyết le lưỡi.
“Tiểu thư, xin người lập tức trở về với chúng tôi đi!”
Đội trưởng Hứa nhìn Tô Nhược Tuyết nói.
“Được!”
Tô Nhược Tuyết gật đầu, ánh mắt quét về phía Diệp Phàm: “Anh tên là gì?”
“Diệp Phàm!”
Diệp Phàm trả lời.
“Tôi tên là Tô Nhược Tuyết!”
Tô Nhược Tuyết nói, đột nhiên bước lên phía trước ôm lấy Diệp Phàm, thì thầm vài câu vào tai hắn.
Lúc này, vẻ mặt chị Hồ và đội trưởng Hứa đều sửng sốt.
“Đằng kia hình như là đại minh tinh Tô Nhược Tuyết!”
“Nhìn kìa, thật sự là Tô Nhược Tuyết!”
“Tô Nhược Tuyết vậy mà đang ôm một người đàn ông!”
Đám đông xung quanh đột nhiên phát hiện ra sự tồn tại của Tô Nhược Tuyết, kinh ngạc thốt lên.
Thậm chí có không ít người đã lấy điện thoại di động ra, trực tiếp chụp ảnh Tô Nhược Tuyết và Diệp Phàm.
Tô Nhược Tuyết cũng nhanh chóng buông Diệp Phàm ra, đeo khẩu trang lên nhìn Diệp Phàm: “Anh nhất định phải nhớ rõ tôi đó!”
Ngay sau đó, cô cùng chị Hồ và đội trưởng Hứa nhanh chóng rời đi.
“Đại minh tinh ~ Tô Nhược Tuyết?”
Diệp Phàm lẩm bẩm.
Lúc này điện thoại của Diệp Phàm đột nhiên reo lên.
Ngay lúc hắn ấn nút trả lời, giọng nói của Xuân Lan truyền đến từ bên kia điện thoại: “Thiếu chủ, thiếu phu nhân bị tập kích rồi!”
“Cái gì? Sở Sở thế nào rồi?”
Sắc mặt Diệp Phàm thay đổi nói.
“Thiếu phu nhân hiện giờ không sao ạ!”
Xuân Lan nói.
“Tôi lập tức trở về ngay!”
Sắc mặt Diệp Phàm cứng đờ, vội vàng nói xong.
Hắn lập tức quay trở về chỗ ở.
Đám người Bách Hợp, Đồ Tể, Mộ Bạch, Đại Hổ Nhị Hổ đều ở đây.
“Bách Hợp, lập tức mua vé cho tôi, tôi phải lập tức trở về Thiên Hải!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Vâng!” Bách Hợp gật đầu.
“Thiếu quân chủ, đã xảy ra chuyện gì?”
Đồ Phu và Mộ Bạch nhìn Diệp Phàm hỏi.
“Vợ tôi bị người ta tập kích, tôi phải trở về ngay lập tức!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Cái gì? Thiếu phu nhân bị người ta tập kích? Ai lại to gan vậy?”
Đồ Phu khiếp sợ nói.
“Thiếu quân chủ, tôi sẽ dẫn theo quân Thiên Sách trở về với ngài!”
“Dám tập kích cả Thiếu phu nhân, vậy thì chính là địch nhân của quân Thiên Sách ta!”
Mộ Bạch lạnh lùng nói.
“Tôi cũng muốn đi!”
Đồ Phu nói.
“Quân đoàn trưởng Đồ Phu, ông ở lại đây liên lạc với những Tư lệnh Quân đoàn đã nghỉ hưu khác trước đi!”
“Còn nữa, tôi sẽ kê cho ông một đơn thuốc, ông có thể dựa theo đơn thuốc đó để bốc thuốc và chế thành nước tắm, có thể giúp ông khôi phục thực lực!”
Diệp Phàm nói với Đồ Phu.
“Được rồi!”
Đồ Phu gật đầu.
Nửa giờ sau.
Bạch Hợp dứt khoát thuê một chiếc chuyên cơ cho Diệp Phàm và những người khác, đặc biệt đưa nhóm người Diệp Phàm trở về Thiên Hải.
Giờ phút này, ở Thiên Hải, sóng ngầm cũng bắt đầu khởi động, sát khí tứ phía!
Chương 143: Miểu sát cao thủ Hắc Bảng!
Tập đoàn Đường Thị, Thiên Hải!
Lúc này, một đám người đang bảo vệ ở đây, canh phòng nghiêm ngặt!
Tất cả bọn họ đều là người của Bách Hoa Lâu. Rất nhanh, Diệp Phàm đã dẫn Đại Hổ, Nhị Hổ và Mộ Bạch cộng thêm ba nghìn Thiên Sách Vệ xuất hiện ở đây.
“Thiếu chủ!”
Hạ Trúc đứng ở đây, thấy Diệp Phàm trở về, vội vàng gọi.
“Bà xã tôi thế nào rồi?”
Diệp Phàm lập tức hỏi.
“Thiếu phu nhân đang ở trong phòng làm việc, không có gì đáng ngại!”
Hạ Trúc nói.
Diệp Phàm đi thẳng về phía phòng làm việc ở trên tầng. Đại Hổ, Nhị Hổ và Mộ Bạch đều đi lên theo, còn tất cả Thiên Sách Vệ thì ở lại dưới tầng.
Lúc này, Đường Sở Sở đang ngồi trong phòng làm việc của cô, bên cạnh cô còn có một ông già, chính là ông già lúc trước muốn nhận cô làm đồ đệ kia, Xuân Lan cũng đứng ở đây.
“Bà xã!”
Lúc này, cửa phòng làm việc bị mở ra, Diệp Phàm xông thẳng vào.
“Anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở đứng dậy, nhìn Diệp Phàm gọi.
“Bà xã, em không sao chứ?”
Diệp Phàm ôm lấy Đường Sở Sở, nói.
“Em không sao!”
Đường Sở Sở lắc đầu.
“Xin lỗi thiếu chủ, là thuộc hạ không làm hết chức trách, không bảo vệ tốt cho thiếu phu nhân, khiến thiếu phu nhân hoảng sợ rồi!”
Xuân Lan cúi người với Diệp Phàm, nói.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh băng hỏi.
“Mấy tiếng trước, thiếu phu nhân vừa rời khỏi công ty, thì bị một đám người tập kích. Đông Mai và thành viên Bách Hoa Lâu liều chết ngăn chặn, kết quả lại không đánh lại, Đông Mai bị thương, người khác tất cả đều chết thảm!”
Xuân Lan nói.
“Cũng may Mặc tiền bối ra tay kịp lúc, nếu không chắc em đã bị đám người kia bắt đi rồi!”
Đường Sở Sở chỉ ông già kia nói.
“Là ông!”
Ánh mắt Diệp Phàm liếc nhìn về phía ông già kia.
“Tiểu hữu, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
“Hôm nay lão phu đã cứu bà xã cậu một mạng, cậu muốn cảm ơn lão phu thế nào?”
Ông già này mỉm cười nhìn Diệp Phàm.
“Sao ông lại đúng lúc bắt gặp Sở Sở có nguy hiểm? Không lẽ ông còn chưa từ bỏ suy nghĩ nhận bà xã tôi làm đồ đệ ư?”
Diệp Phàm nhìn ông già này, lạnh lùng hỏi.
“Lão phu chỉ là đúng lúc gặp đám người kia, nhận ra thân phận bọn họ không tầm thường, nên đi theo xem sao.”
“Không ngờ người bọn họ muốn đối phó lại là cô Đường, nên lão phu ra tay giúp đỡ thôi!”
Ông già này thản nhiên nói.
“Tra rõ ràng thân phận của đám người kia chưa?”
Diệp Phàm nhìn Xuân Lan.
“Bọn họ là người của Hắc Kiếm Điện thế lực cấp A thế giới ngầm!”
Xuân Lan nói.
“Hắc Kiếm Điện?”
“Tại sao bọn họ lại muốn đối phó Sở Sở?”
Diệp Phàm cau mày.
“Theo như chúng tôi điều tra, điện chủ Hắc Kiếm Điện chính là Ngô Thiên Kiếm lão tam nhà họ Ngô quân Thiên Phủ!”
Xuân Lan nhìn Diệp Phàm nói.
“Là hắn ta? Vậy hắn ta bắt Sở Sở chính là nhắm vào tôi rồi!”
“Hắn ta là muốn trả thù cho nhà họ Ngô!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, mấy ngày trước, Hắc Kiếm Điện phát ra Hắc Kiếm Lệnh, triệu tập thành viên của cả Hắc Kiếm Điện đến Thiên Hải.”
“Bây giờ chắc bọn họ đã đến Thiên Hải hết rồi, chỉ là không tìm thấy thiếu chủ, nên mới ra tay với thiếu phu nhân!”
Xuân Lan trả lời.
“Tra ra điểm dừng chân của bọn họ, tôi muốn khiến bọn họ chết không có chỗ chôn!”
Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh băng quát, trong mắt lấp lóe sát ý ngút trời.
Rồng có vảy ngược, chạm vào sẽ phải chết!
Dám động vào bà xã hắn, nhất định phải chết!
“Bách Hoa Lâu đã tra được điểm dừng chân của bọn họ rồi!”
Xuân Lan nói.
“Thiếu quân chủ, đám người này giao cho tôi đi, tôi sẽ giải quyết toàn bộ bọn họ không sót một ai!”
Mộ Bạch nhìn Diệp Phàm, nói.
“Không, tôi muốn chính tay giết chết điện chủ Hắc Kiếm Điện kia!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát.
“Lão già, bà xã tôi giao cho ông bảo vệ, nếu cô ấy có chuyện gì, vậy ông xong đời rồi!”
Diệp Phàm nhìn ông già kia nói một câu, để Đại Hổ Nhị Hổ ở lại, rồi dẫn Mộ Bạch rời khỏi nơi này.
“Tên này, xin người giúp đỡ còn thái độ này, đúng là tức chết ông già tôi rồi!”
Ông già kia bị lời nói của Diệp Phàm làm cho tức tới dựng râu trợn mắt.
Với thực lực và thân phận của ông ta, có khi nào phải chịu loại ấm ức này!
Nếu không phải ông ta không đánh lại tên nhóc này, thì chắc chắn ông ta sẽ đánh tên này một trận cho hả giận.
“Mặc tiền bối, ông đừng tức giận, anh Tiểu Phàm là như vậy, thực ra anh ấy không có ý xấu đâu!”
“Ông đừng để bụng!”
Đường Sở Sở vội vàng nói với ông già này.
“Vẫn là cô nhóc này biết nói chuyện, cũng không biết cô nhìn trúng điểm nào của tên kia!”
“Hay là ông già tôi giới thiệu mấy người tuấn tú tài giỏi cho cô, mặc dù thực lực không bằng tên nhóc kia, nhưng chắc chắn tính tình tốt hơn hắn!”
Ông già này nhìn Đường Sở Sở, vuốt râu nói.
“Tiền bối, trong lòng tôi mãi mãi đều chỉ có một mình anh Tiểu Phàm!”
Trên mặt Đường Sở Sở là biểu cảm kiên định.
“Cô nhóc này ngược lại có tình cảm đủ thắm thiết đối với hắn, nhưng mà phong cách làm việc của tên nhóc này cuồng ngạo như vậy, sợ rằng về sau sẽ bị một vố đau!”
“Cây cao thì đón gió!”
“Có lúc quá cuồng ngạo không phải một chuyện tốt!”
Ông già này lắc đầu.
Ở bên khác, Diệp Phàm và Mộ Bạch dẫn đầu Thiên Sách Vệ trực tiếp đến điểm dừng chân của Hắc Kiếm Điện.
Ngô Thiên Kiếm lạnh mặt đứng ở điểm dừng chân của Hắc Kiếm Điện, nhìn thuộc hạ quát: “Vô dụng, ngay cả một người phụ nữ cũng không bắt được!”
“Mong điện chủ bớt giận, chúng tôi vốn đã sắp bắt được người phụ nữ kia, nhưng không biết một lão già ở đâu nhảy ra, thực lực rất mạnh, chúng tôi không phải đối thủ, chỉ đành rút lui!”
Thuộc hạ này báo cáo.
“Xem ra vẫn phải để bổn điện chủ đích thân ra mặt!”
“Đợi ta bắt được người phụ nữ của tên nhóc kia, ta lại muốn xem hắn còn có thể trốn bao lâu!”
Trong mắt Ngô Thiên Kiếm lấp lóe sát ý lạnh lẽo.
“Không cần ông ra mặt, tôi đến rồi!”
Bỗng nhiên, một tiếng nói lạnh băng vô tình vang lên, nhóm người Diệp Phàm trực tiếp xuất hiện ở đây.
Lúc này, vẻ mặt Diệp Phàm đầy sát khí nhìn chằm chằm Ngô Thiên Kiếm.
Soạt soạt soạt!
Sau khi nhóm người Diệp Phàm xuất hiện, mấy nghìn thành viên của Hắc Kiếm Điện có mặt ở đây tay cầm vũ khí, vẻ mặt cảnh giác nhìn nhóm người Diệp Phàm.
“Mày chính là Diệp Phàm?”
Ánh mắt Ngô Thiên Kiếm nhìn chằm chằm Diệp Phàm, lạnh lùng quát.
“Động vào bà xã tôi, chết!”
Diệp Phàm nhìn Ngô Thiên Kiếm, lạnh lùng nói.
“Nhóc con, tao còn chưa đi tìm mày, mày ngược lại đã dâng đến tận cửa rồi, diệt nhà họ Ngô tao, tao muốn mày…”
Răng rắc!
Ngô Thiên Kiếm nhìn Diệp Phàm, phẫn nộ nói.
Chỉ là lời hắn ta còn chưa nói xong, bóng dáng Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt hắn ta, một tay bóp lấy yết hầu của hắn ta, bóp nát tại chỗ.
Điện chủ Hắc Kiếm Điện thế lực cấp A của thế giới ngầm, cường giả siêu cấp xếp thứ 29 Hắc Bảng, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có đã bị Diệp Phàm một chiêu miểu sát!
Cho dù là cao thủ Hắc Bảng cũng không chặn được một chiêu của Diệp Phàm!
Lúc này, tất cả thành viên Hắc Kiếm Điện đều sợ ngây người.
“Giết!”
Mộ Bạch kêu lên.
Ông dẫn đầu Thiên Sách Vệ trực tiếp chém giết về phía người của Hắc Kiếm Điện.
Người của Thiên Sách Vệ và Hắc Kiếm Điện lập tức chém giết lẫn nhau.
Bên Hắc Kiếm Điện, bởi vì điện chủ bị miểu sát, nên đã ảnh hưởng trực tiếp đến sĩ khí của bọn họ. Cộng thêm Mộ Bạch một người một kiếm đánh đâu thắng đó, khiến thành viên Hắc Kiếm Điện mất hết ý chí chiến đấu, hoàn toàn không chặn nổi sự giết chóc của Thiên Sách Vệ.
Sau mười mấy phút, mấy nghìn thành viên Hắc Kiếm Điện đã bị giết hết toàn bộ!
Ngay sau đó, điện thoại của Diệp Phàm vang lên.
“Anh Tiểu Phàm, anh mau về biệt thự, vừa rồi Tiểu Manh gọi điện thoại tới nói biệt thự xảy ra chuyện rồi!”
Đường Sở Sở sốt ruột nói.
Soạt!
Vẻ mặt Diệp Phàm ngưng lại, hắn trực tiếp trở về khu biệt thự Tử Kinh.
Chương 144: Thân phận của A Cơ!
Lúc này, trong biệt thự của mấy người Diệp Phàm có mười mấy thi thể.
Có bốn người mặc áo đen đứng trước mấy thi thể đó.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắt.
Người phụ nữ này chính là A Cơ.
Trần Tiểu Manh đứng bên cạnh A Cơ, khẩn trương nhìn nhóm người này.
“Tham kiến Thánh Nữ.”
“Xin Thánh Nữ trở lại tộc với chúng tôi!”
Một người trong bốn người áo đen này quỳ xuống nói.
“Tôi không biết mấy người!”
A Cơ nhìn bốn người này, nói.
A?
Nghe vậy, sắc mặt của bốn người này thay đổi, nhìn chằm chằm vào A Cơ: “Thánh Nữ, người không biết chúng tôi?”
“Tôi không biết các người, mấy người đi đi!”
“Tôi sẽ không đi cùng mấy người!”
A Cơ lạnh nhạt nói.
Bốn người này nhìn nhau.
“Không lẽ Thánh Nữ bị thương mất trí nhớ trong trận chiến đó?”
Bốn người thầm suy đoán.
“Thánh Nữ, ngài là Thánh Nữ của Huyết tộc, xin Thánh Nữ trở về Huyết tộc với chúng tôi, các đại nhân trong tộc sẽ giúp Thánh Nữ phục hồi ký ức!”
Bốn người này nhìn A Cơ, nói.
“A Cơ đã nói không biết mấy người, mấy người còn mặt dày ở lại đây làm gì?”
Trần Tiểu Manh nhìn bốn người này, lẩm bẩm.
“Ta đang nói chuyện với Thánh Nữ, đến lượt ngươi xen mồm?”
Một người trong bốn người kia nhìn Trần Tiểu Manh, quát to, vung tay, một đạo kình khí đáng sợ lao đến chỗ Trần Tiểu Manh.
Trần Tiểu Manh đơ ra.
Lúc nguy hiểm nhất, Diệp Phàm đứng chắn trước mặt Trần Tiểu Manh, phá hủy đạo kình khí kia.
“Anh rể, cuối cùng anh cũng tới!”
“Dọa chết tôi rồi!”
Trần Tiểu Manh lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Phàm, sợ hãi nói.
“Mấy người là ai?”
Diệp Phàm nhìn bốn người này, nói.
“Ngươi không có tư cách biết được thân phận của ta!”
Bốn người này lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
“Anh rể, bọn họ đến mang A Cơ đi!”
Trần Tiểu Manh nói.
“Dẫn A Cơ đi?”
“A Cơ, cô biết bọn họ?”
Diệp Phàm nhìn về phía A Cơ, A Cơ lắc đầu: “Không quen biết!”
“Ngươi đã làm gì Thánh Nữ?”
Lúc này, bốn người kia nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
“Nếu A Cơ không biết mấy người, vậy lập tức cút ngay cho tôi!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Ngay sau đó, bốn người bọn họ nhìn nhau, bay thẳng về phía Diệp Phàm.
Bốn người này ra tay, bộc phát ra thực lực khủng bố, vượt xa Huyền Cảnh.
Diệp Phàm nhìn bốn người bọn họ, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo, tung ra một chưởng.
Đùng! Đùng! Đùng!
Bốn người này bị vứt ra xa, nện nôn máu trên mặt đất, bị thương nặng.
“Cút, nếu không chết.”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Nếu không phải thấy bốn người này có quan hệ với A Cơ, bọn họ đã chết trong tay Diệp Phàm từ lâu.
Bốn người kia nằm trên mặt đất, nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lộ ra sự khiếp sợ.
“Nếu ngươi dám làm tổn thương Thánh Nữ, Huyết tộc tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi!”
Bốn người bọn họ nhìn Diệp Phàm, sau đó rời đi.
“Huyết tộc?”
“Cô là Thánh Nữ Huyết tộc?”
Diệp Phàm nhìn A Cơ, hỏi.
Hắn cũng từng nghe Tứ sư phụ kể về Huyết tộc.
Đây là một chủng tộc cổ xưa, có lịch sử truyền thừa mấy ngàn năm, thực lực cực mạnh!
Nhưng Diệp Phàm không ngờ A Cơ sẽ là Thánh Nữ Huyết tộc!
“Tôi không biết!”
Đối mặt với vấn đề của Diệp Phàm, lắc đầu.
“Tiểu Manh, những người này là sao?”
Nhìn thấy bộ dạng này của A Cơ, Diệp Phàm cũng biết không hỏi ra gì.
Hắn liếc nhìn mười mấy thi thể trên mặt đất, dò hỏi Trần Tiểu Manh.
“Vừa rồi những người này vọt đến tìm anh rể, tôi nói anh rể không ở, bọn họ sắp ra tay với tôi, ngay sau đó bốn người kia xuất hiện, giết chết bọn họ!”
Trần Tiểu Manh nói.
Đúng lúc này, lại thêm một đám người xuất hiện.
Bọn họ cầm các kiểu vũ khí, tản ra sát khí đáng sợ, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Diệp Phàm!”
Nhóm người này nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lộ ra sự hưng phấn và tham lam, giống như Diệp Phàm là thịt Đường Tăng!
“Mấy người lại là ai?”
Diệp Phàm nhìn nhóm người này, lạnh nhạt nói.
“Diệp Phàm, không ngờ mạng của mày lại đáng giá 5 tỷ!”
“Tổ chức Thiên Sát muốn mạng của thằng nhãi này!”
Một người đàn ông mang theo sát khí quát.
“Hừ, mạng của tên đó là của dong binh đoàn Hùng Sư bọn tao!”
Một người đàn ông khác, tay cầm súng ống lạnh nhạt nói.
“Tổ chức Ám U muốn mạng của tên này, nếu ai dám đoạt với tổ chức Ám U, vậy chờ ngày mai bị cả tổ chức sát thủ ám sát đi!”
Một người mặc đồ đen kín mít, trong mắt lộ ra sự lạnh lẽo, mang theo sát ý cực hạn quát.
“Mấy người đều đến vì giải thưởng 5 tỷ trên Ám Võng?”
Diệp Phàm nhìn đám người này, lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy!”
Đám người này nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Bây giờ ở trong mắt các cường giả ở thế giới ngầm, Diệp Phàm là một ngọn núi vàng!
“Bảo vệ thiếu quân chủ!”
Lúc này, Mộ Bạch dẫn theo quân Thiên Sách đuổi đến.
Thiên Sách Vệ gia nhập chiến đấu, lao đến chém giết đám người đến từ thế giới ngầm này.
Mộ Bạch cầm kiếm, một bước giết một người, thanh kiếm này giống như lưỡi hái tử thần, không ngừng thu hoạch mạng sống của đám cường giả thế giới ngầm này!
Diệp Phàm đứng nhìn.
Thỉnh thoảng có mấy người vọt đến trước mặt Diệp Phàm đều bị ngân châm trên người hắn đánh gục.
Trải qua trận chém giết kịch liệt, toàn bộ người của thế giới ngầm đều bị giết chết.
“Thiếu quân chủ, sao lại có nhiều người của thế giới ngầm muốn đối phó với ngài như vậy?”
Mộ Bạch hỏi.
Diệp Phàm nói chuyện bị treo thưởng cho Mộ Bạch.
“Vậy mà lại có chuyện này?”
“Rốt cuộc là ai có thù hận lớn như vậy với thiếu quân chủ, bỏ được 5 tỷ lấy mạng của ngài!”
Mộ Bạch kinh ngạc nói.
“Không biết, tôi đắc tội rất nhiều người, ai cũng có khả năng!”
Diệp Phàm nói.
“Thiếu quân chủ, 5 tỷ, đủ để rất thế thế lực ngầm điên cuồng, không thể tiếp tục như vậy được!”
Mộ Bạch nghiêm túc nói.
“Ừ, phải rửa sạch hết bọn họ mới được!”
Diệp Phàm gật đầu.
Rất nhanh, Đường Sở Sở, Xuân Lan, Đại Hổ Nhị Hổ đi vào trong biệt thự.
“Tiểu Manh, em có sao không?”
Đường Sở Sở nhìn Trần Tiểu Manh, hỏi.
“Chị họ, em không sao!”
“Cũng may anh rể về kịp!”
Trần Tiểu Manh nói.
“Xuân Lan, cô có cách nào tìm ra tất cả người của thế lực ngầm đang ở bên trong Thiên Hải không?”
Diệp Phàm nhìn Xuân Lan, nói.
“Thiếu chủ, lần này có hơn một ngàn người của thế giới ngầm đột nhập vào Thiên Hải, tôi đã cho Bách Hoa Lâu đi tìm vị trí của bọn họ!”
“Tôi chuẩn bị triệu tập người của Bách Hoa Lâu đi tiêu diệt hết bọn họ!”
“Nhưng hiện tại bên tôi không đủ người, cần phải chờ tổng bộ cho người đến!”
Xuân Lân nói.
“Chuyển vị trí của đám người này cho tôi, tôi dẫn người đi tiêu diệt!”
Mộ Bạch nhìn Xuân Lan, nói.
“Xuân Lan, cô cho người và quân đoàn trưởng Mộ Bạch đi giải quyết đám người kia đi!”
Diệp Phàm nói.
“Vâng!”
Xuân Lan gật đầu.
Sau đó, Diệp Phàm liên hệ với Khương Uyên, bảo hắn ta dẫn người của điện Long Vương đến cùng giải quyết đám người thế giới ngầm này.
Bách Hoa Lâu, điện Long Vương, Thiên Sách Vệ, ba thế lực lớn cùng ra tay, đám người thế giới ngầm kia lợi hại đến mấy cũng xong đời!
Màn đêm buông xuống, đám người Mộ Bạch, Xuân Lan và Khương Uyên dẫn theo người của mình bắt đầu càn quét đám người thế giới ngầm muốn giết Diệp Phàm ở Thiên Hải.
Đêm nay, giết chóc có mặt ở mọi ngóc ngách của Thiên Hải.
Ở một nơi tối tăm của Long Quốc.
Có hai người đứng ở đây, một người mặc áo choàng đen, nhìn không rõ hình dáng, một người khác quỳ trên mặt đất.
“Kim Thiên Nhất đã chết?”
Người mặc áo choàng đen gằn giọng nói, trong giọng nói lộ ra vài phần ngạc nhiên.
“Đúng vậy, tôi vừa nhận được tin, hôm nay hắn bị người giết chết!”
Người quỳ trên mặt đất nói.
“Hắn là một quân cờ quan trọng của chúng ta, vậy mà lại bị giết chết!”
“Với thực lực và thân phận thuật sĩ của hắn, không nhiều người có thể giết hắn, đi điều tra xem ai làm!”
“Dám phá hỏng kế hoạch của chủ công, đều bị diệt trừ!”
Người mặc áo choàng đen lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Người đàn ông quỳ trên mặt đất gật đầu.
“Đại hội Long Vương sắp bắt đầu rồi, mọi chuyện sắp xếp sao rồi?”
Người mặc áo choàng tiếp tục hỏi.
“Tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ đại hội Long Vương bắt đầu, lúc đó có thể bắt hết đám người của điện Long Vương!”
Người đàn ông quỳ trên mặt đất lên tiếng.
“Rất tốt, bắt lấy điện Long Vương, kế hoạch của chủ công sẽ nhanh hơn một bước!”
“Đi nhìn chằm chằm, tuyệt đối không được có bất kỳ sai sót nào!”
Người đàn ông mặc áo choàng lạnh nhạt nói.
“Vâng!”
Người đàn ông quỳ trên đất trả lời.
Chương 145: Sát thủ top 17 - U Ảnh!
Hôm sau!
Ở phân bộ của sở tuần tra quận Giang Nam.
“Cái gì, tất cả đám người của thế giới ngầm đều bị tiêu diệt trong một đêm?”
Lý Kiến nghe cấp dưới báo cáo, khiếp sợ nói.
“Đúng vậy, dựa theo điều tra, tối qua người của Bách Hoa Lâu, điện Long Vương đều ra tay, còn có cả sự tham gia của quân Thiên Sách!”
Cấp dưới báo cáo.
“Quân Thiên Sách?”
“Tại sao bọn họ cũng ở đó?”
“Rốt cuộc tên Diệp Phàm này có địa vị gì, không chỉ có quan hệ với Bách Hoa Lâu, điện Long Vương, bây giờ còn kéo cả quân Thiên Sách vào!”
Lý Kiến nói.
Đột nhiên, điện thoại của ông ta reo lên, bắt máy, sắc mặt thay đổi.
“Vâng!”
Lý Kiến nghe điện thoại, cung kính nói.
Sau khi ông ta cúp máy, cấp dưới hỏi: “Đại nhân, có chuyện gì vậy?”
“Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm sắp đến quận Giang Nam!”
Lý Kiếm nói.
“Cái gì? Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm?”
Cấp dưới ngạc nhiên nói.
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm là một trong năm người phụ trách sở tuần tra, quản lý tất cả chuyện lớn nhỏ ở sở tuần tra, quyền cao chức trọng, tại sao lại tự mình đến?
“Khả năng cao đến vì Diệp Phàm!”
Lý Kiến nói.
Ở một chỗ nào đó ở Thiên Hải, một vài bóng người đứng tụ lại.
“Đều chết hết?”
Một người đàn ông đeo nửa mặt nạ ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy, đội trưởng, nhiều cao thủ thế giới ngầm như vậy nhưng lại bị rửa sạch chỉ trong một đêm!”
“Xem ra tên này không đơn giản!”
Một người đàn ông gầy ốm nói.
“Nếu cậu ta đơn giản, Long Soái cũng sẽ không phái chúng ta đến âm thầm bảo vệ cậu ta!”
Một người đàn ông lạnh lùng nói.
“Đội trưởng, có tin tức mới, người của tổ chức Cô Lang xuất hiện ở Thiên Hải!”
Lúc này, một người phụ nữ mặc đồ đen đeo kính xuất hiện, nói với người đàn ông đeo nửa mặt nạ.
“Tổ chức Cô Lang? Là tổ chức sát thủ cấp S trong giới sát thủ, không lẽ cũng đến đối phó với Diệp Phàm?”
Người đàn ông gầy ốm ngạc nhiên nói.
“Ai đến?”
Người đàn ông đeo mặt nạ hỏi.
“Sát thủ vương bài của tổ chức Cô Lang, U Ảnh!”
Người phụ nữ này trả lời.
“U Ảnh?”
Sắc mặt mấy người ở đây đều thay đổi.
“U Ảnh, sát thủ đứng thứ 17 của bảng Sát Thủ?”
Người đàn ông gầy ốm khiếp sợ nói.
“Đúng vậy!”
Người phụ nữ này gật đầu.
Bảng sát thủ là một bảng đơn trong thế giới ngầm.
Nhưng khác với bảng Đen, bảng Sát Thủ là một bảng đơn chuyên xếp hạng các sát thủ.
Bảng đơn này tổng hợp xếp hạng dựa theo lượng nhiệm vụ hoàn thành và khó khăn cùng với thực lực của sát thủ!
Bảng đơn này chỉ có 30 người, ít hơn cả số lượng ở bảng Đen.
Bởi vậy có thể đứng trên bảng Sát Thủ đều là sát thủ đứng đầu thế giới, mỗi người đều là nhân vật từng chém giết trăm ngàn người, cực kỳ đáng sợ!
U Ảnh, người đứng thứ 17 ở bảng Sát Thủ, tiếng tăm lẫy lừng trong thế giới sát thủ, được gọi là sát thủ Bóng Dáng.
Bởi vì hắn ta ra tay cực nhanh, nhanh đến mức chỉ nhìn thấy bóng dáng, mục tiêu đã chết!
Đã 20 năm kể từ lúc U Ảnh xuất hiện, nhưng lại chưa ai nhìn thấy mặt của người này, cho dù tổ chức Cô Lang cũng không ai biết mặt hắn ta!
Tổ chức Cô Lang có thể trở thành tổ chức cấp S cũng vì có sự gia nhập của U Ảnh!
“Không ngờ ngay cả sát thủ lâu đời như U Ảnh cũng đến!”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói.
“Đội trưởng, theo tư liệu của U Ảnh, đây là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, nếu hắn ta ra tay, chỉ sợ ngay cả chúng ta cũng không cứu được tên nhóc kia!”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn người đeo mặt nạ, nói.
“Dù thế nào, Long Soái đã ra lệnh, người này không thể xảy ra chuyện!”
“Nếu chúng ta ra tay, vậy tuyệt đối không thể để cậu ta chết, nếu không mặt mũi của Long Hồn để ở đâu!”
“Đi!”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói.
Bọn họ rời khỏi đây, đi đến khu biệt thự Tử Kinh.
Bọn họ chính là người của đội ngũ Long Hồn, vương bài thần bí nhất chiến bộ!
Cùng lúc đó.
Diệp Phàm đang chuẩn bị bữa sáng.
“Anh rể, anh lên hot search rồi kìa!”
Trần Tiểu Manh kinh ngạc reo lên, cầm điện thoại lao đến.
“Con nhóc này, sáng sớm tinh mơ gào cái gì?”
Diệp Phàm trừng mắt nhìn cô nhóc này.
“Anh rể, anh và siêu sao Tô Nhược Tuyết ôm nhau?”
“Hai người có quan hệ gì vậy?”
Trần Tiểu Manh nhìn điện thoại, khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
“Tiểu Manh, sao vậy?”
Đường Sở Sở đi ra.
“Chị họ, chị xem này, anh rể và Tô Nhược Tuyết ôm nhau bị người chụp lại, bây giờ đang đứng ở vị trí đầu tiên của bảng hot search!”
Trần Tiểu Manh đưa điện thoại cho Đường Sở Sở xem.
Điện thoại hiển thị tin tức nữ thần quốc dân Tô Nhược Tuyết và bạn trai khác phái ôm nhau bên đường, hình như đang công khai tình yêu!
“Tô Như Tuyết, đây không phải là nữ thần quốc dân đang nổi trong giới giải trí sao?”
Đường Sở Sở nhìn tin tức trên hot search, ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy, Tô Nhược Tuyết chính là thần tượng của vô số người trong trường bọn em, rất nhiều sinh viên nam coi cô ấy là nữ thần trong mơ, dán đầy ảnh trong ký túc xá!”
“Em còn định đi xem buổi biểu diễn của Tô Như Tuyết, không ngờ anh rể và cô ấy lại có một chân với nhau!”
Trần Tiểu Manh lẩm bẩm.
“Con nhóc này, đừng nói vớ vẩn.”
“Đưa anh xem nào!”
Diệp Phàm cầm điện thoại của Trần Tiểu Manh.
Ảnh chụp là hắn và Tô Như Tuyết, có lẽ là chụp lúc Tô Nhược Tuyết ôm hắn ở Hoài Thành.
“Người phụ nữ này nổi tiếng như vậy sao? Nhiều người chú ý như vậy?”
Diệp Phàm tò mò nói.
“Tất nhiên, Tô Nhược Tuyết chính là siêu sao nổi tiếng nhất giới giải trí Long Quốc bây giờ, không chỉ xinh đẹp quyến rũ, còn là có tài múa hát, diễn kịch rất lợi hại!”
“Bây giờ cô ấy chính là siêu sao toàn năng, được vô số cư dân mạng gọi là nữ thần quốc dân, nổi tiếng cả ra nước ngoài!”
Trần Tiểu Manh nói.
“Anh Tiểu Phàm, anh quen Tô Nhược Tuyết này sao?”
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm.
“Không thân, mới gặp hai lần!”
Diệp Phàm lắc đầu.
“Hừ, anh rể, anh coi bọn em ngốc hả, mới gặp mặt hai lần, hai người đã ôm nhau trên đường cái?”
“Nếu gặp thêm vài lần, chẳng lẽ con cũng có luôn?”
Trần Tiểu Manh không tin, nói.
“Cô ấy ôm anh, không liên quan đến anh!”
Diệp Phàm vội vàng làm rõ.
“May mắn ảnh chụp không chụp rõ mặt anh, nếu không anh đi trên đường, sợ rằng sẽ bị fans của Tô Nhược Tuyết chém chết!”
Trần Tiểu Manh trêu chọc.
Đế Đô, nhà họ Tô!
“Hồ Cầm, chuyện này là sao?”
Một người đàn ông trung niên, khí thế uy nghiêm nhìn người phụ nữ mặc vest, quát to.
Người phụ nữ này là người đi theo Tô Nhược Tuyết.
“Ba, chuyện này không liên quan đến chị Hồ!”
Tô Nhược Tuyết đứng bên cạnh, nói.
“Câm mồm, con nhóc này, ôm ấp trên đường lớn với người khác còn ra thể thống gì?”
Người đàn ông trung niên trách mắng Tô Nhược Tuyết.
“Gia chủ, tôi đã cho người đi xử lý đống ảnh chụp kia, nhưng không biết bị ai tuôn ra, tôi lập tức cho người đi xử lý!”
Chị Hồ nói.
“Lập tức xử lý tin tức này cho tôi, tuyệt đối không thể để ảnh hưởng đến danh tiếng của Nhược Tuyết, điều tra rõ xem ai đứng sau tin nóng này, dám nhằm vào con gái tôi, lá gan không nhỏ!”
Người đàn ông trung niên uy nghiêm quát.
“Vâng!”
Hồ Cầm gật đầu, xoay người rời đi.
“Ba, ba đừng tức giận!”
Tô Nhược Tuyết lôi kéo cánh tay của người đàn ông trung niên.
Người đàn ông này chính là Tô Uy, ba của Tô Nhược Tuyết.
“Con nhóc này, ba đã nói gì, con là đại tiểu thư nhà họ Tô, sao lại không chút rụt rè như vậy?”
“Người kia là ai?”
Tô Uy nhìn Tô Nhược Tuyết, hỏi.
“Anh ấy là người đã cứu con hai lần, tên là Diệp Phàm.”
“Hôm qua con ôm anh ấy vì để cảm ơn, không có ý gì khác.”
“Ba, ba đừng nghĩ nhiều.”
Tô Nhược Tuyết vội vàng nói.
“Diệp Phàm.”
Tô Uy nhớ kỹ tên này.
“Con cũng không còn nhỏ, nếu yêu đương, ba cũng không phản đối!”
“Nhưng nhà họ Tô chúng ta không phải gia đình bình thường, không phải ai cũng có tư cách làm con rể nhà họ Tô!”
Tô Uy nhắc nhở Tô Nhược Tuyết.
“Vâng, con biết rồi.”
Tô Nhược Tuyết chu miệng, nói.
“Đúng rồi, vẫn chưa điều tra ra thủ phạm đứng sau lưng đám người bắt cóc kia, trong khoảng thời gian này con ở lại Đế Đô, đừng chạy lung tung, nếu con xảy ra chuyện gì, ông cụ sẽ lột da ba!”
Tô Uy nghiêm túc nói.
“Vâng!”
Mặc dù trong lòng Tô Nhược Tuyết không muốn, nhưng đành phải đồng ý!”
“A Tam, đi điều tra tất cả thông tin liên quan đến Diệp Phàm!”
Sau đó, Tô Uy nói với người đàn ông đứng bên cạnh.
“Vâng, gia chủ!”
Người đàn ông này gật đầu.
….…
Thiên Hải, khu biệt thự Tử Kinh.
Biệt thự số 3.
Hai bóng người đi vào nơi này, chính là Hoa n và Khương Vân Hi.
“Ông Hoa, vị thần y kia ở đây?”
Khương Vân Hi nói.
“Ừ!”
Hoa n gật đầu, ấn chuông cửa.
Rất nhanh, cửa biệt thự mở, Diệp Phàm đi ra.
“Thần y!”
Khương Vân Hi nhìn thấy Diệp Phàm, nhận ra đối phương chính là thần y từng ra tay ở bệnh viện.
“Là ông?”
“Sao ông lại đến đây?”
Diệp Phàm nhìn Hoa n, nói.
“Diệp công tử, lần này tôi đến dẫn theo một người đến gặp cậu!”
“Đây là cháu gái một người bạn cũ của tôi, tên là Khương Vân Hi, lần này con bé đến để bái cậu làm thầy!”
Hoa n chỉ vào Khương Vân Hi, nói.
“Bái tôi làm thầy?”
Diệp Phàm nhìn Khương Vân Hi, sửng sốt.
“Xin chào thần y, tôi tên Khương Vân Hi, là một bác sĩ, tôi từng xem video cứu người của ngài, vô cùng sùng bái y thuật của ngài, vì vậy cố ý đến đây, hy vọng có thể bái thần y làm sư phụ, truyền thụ y thuật cứu người!”
Khương Vân Hi cúi người nói.
“Xin lỗi, tôi không thu đồ đệ!”
“Cô muốn học y, tìm vị bên cạnh cô là được!”
“Mặc dù y thuật của ông ấy không cao, nhưng dạy cô vẫn thừa sức!”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Diệp công tử, con nhóc Vân Hi này chướng mắt y thuật của ông già này, con bé muốn học y thuật có thể khởi tử hồi sinh của cậu!”
Hoa n nói.
“Tôi không dạy được!”
“Cô đi đi!”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Thần…”
Khương Vân Hi còn định nói thêm, đột nhiên một đoàn người xuất hiện ở đây.
Chính là đám người Long Hồn.
“Mấy người lại là ai?”
Diệp Phàm nhìn đám người này, hỏi.
“Diệp công tử, tổ chức Cô Lang phái U Ảnh đến giết cậu, mong cậu rời đi cùng chúng tôi!”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói.
“Tổ chức Cô Lang? U Ảnh?”
Diệp Phàm lẩm bẩm, nhìn đối phương: “Anh lại là ai?”
“Chúng tôi là thành viên Long Hồn lệ thuộc vào chiến bộ, vâng mệnh bảo vệ sự an toàn của cậu!”
“Hiện tại cậu rất nguy hiểm, xin rời đi với chúng tôi.”
Người đàn ông đeo mặt nạ vội vàng nói.
“U Ảnh kia muốn giết tôi, vậy để hắn đến!”
Diệp Phàm không để ý, nói.
“Sắp chết đến nơi rồi còn ngông cuồng như vậy, anh biết U Ảnh đáng sợ đến mức nào không?”
“Nếu hắn ta ra tay, chắc chắn anh sẽ chết.”
“Nếu muốn sống, nhanh chóng đi cùng chúng tôi!”
Trong đội ngũ Long Hồn, một người phụ nữ đeo kính không vui nhìn Diệp Phàm, quát.
“Vậy hả? Vậy tôi càng muốn xem xem U Ảnh này lợi hại đến mức nào!”
Diệp Phàm mỉm cười.
“Người trẻ tuổi, rất kiêu ngạo!”
Đột nhiên, một giọng nói âm u lạnh lẽo quanh quẩn trong biệt thự.