• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 146: Chủ nhân là ai?

“Người trẻ tuổi, quá kiêu ngạo!”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo âm u quanh quẩn trong biệt thự, truyền vào trong tai đám người Diệp Phàm, Long Hồn, Hoa n, Khương Vân Hi.

“U Ảnh!”

Đám người Long Hồn nghe thấy giọng nói này, sắc mặt thay đổi, cảnh giác quan sát xung quanh, muốn tìm ra vị trí của U Ảnh.

Người đang nói chuyện chắc chắn là U Ảnh, sát thủ đứng thứ 17 của bảng Sát Thủ!

Trong lúc đám người Long Hồn đang tìm kiếm tung tích của U Ảnh, một trận gió thổi qua.

Chỉ trong chớp mắt, một bóng đen như u linh xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, tấn công vào chỗ yếu hại của hắn.

Ầm!

Những người khác còn chưa hiểu ra sao, một tiếng nặng nề vang lên.

Đám người Long Hồn nhìn về phía Diệp Phàm, xem đối phương có bị giết hay chưa!

Nhưng bọn họ không ngờ, Diệp Phàm vẫn còn hoàn hảo không bị thương đứng ở đó, ngược lại bóng người tấn công hắn lại liên tục lùi về sau, rên rỉ.

Bóng người này mặc một bộ đồ đen, đeo mặt nạ u minh, chỉ lộ ra con ngươi lạnh lẽo.

Ông ta chính là U Ảnh, đứng thứ 17 trong bảng sát thủ, thành danh 20 năm, được gọi là sát thủ bóng dáng!

“U Ảnh!”

Đám người Long Hồn nhìn U Ảnh, chuẩn bị vũ khí, nhìn chằm chằm đối phương.

“Người trẻ tuổi, không ngờ thực lực của cậu lại mạnh như vậy?”

Trong mắt U Ảnh lóe lên sự ngạc nhiên, nhìn chăm chú vào Diệp Phàm.

Đây là lần đầu tiên ông ta lộ ra sắc mặt ngạc nhiên như vậy.

Thực lực của Diệp Phàm vượt xa tưởng tượng của ông ta.

Nhiều năm như vậy, người này là người thứ hai có thể cản lại đòn tấn công của ông ta.

Mặc dù ông ta đứng thứ 17 bảng Sát Thủ, nhưng bảng xếp hạng này là mười mấy năm trước.

Mấy năm nay, ông ta rất ít chấp hành nhiệm vụ, cũng không tham gia vòng bình xét bảng Sát Thủ, bởi vậy xếp hạng của ông ta vẫn luôn không đổi.

Nhưng thực lực chân chính của ông ta cũng không hề kém cạnh mười sát thủ đứng đầu.

Nhưng dù như vậy, người này vẫn chặn được một đòn của ông ta, thậm chí trong trận tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, đối phương còn đành lùi ông ta về sau.

Điều này làm U Ảnh vô cùng chấn động!

Từ lúc ông ta thành danh đến nay, ngoại trừ người kia, Diệp Phàm là người thứ hai làm ông ta bị chấn động như vậy!

“Thực lực của ông không tệ, nhưng muốn giết tôi, còn kém xa lắm!”

Diệp Phàm nhìn U Ảnh, lắc đầu.

Đám người Long Hồn kinh sợ khi nghe thấy Diệp Phàm nói vậy.

Bọn họ không ngờ Diệp Phàm có thể nói ra lời nói ngông cuồng như vậy.

Quá ngông cuồng!

Thân hình của U Ảnh lại biến mất lần nữa.

Diệp Phàm cảm nhận được một luồng sát khí dày đặc ập đến.

U Ảnh xuất hiện phía sau Diệp Phàm, thi triển ra chiêu tấn công đáng sợ nhất.

Một đòn này khủng bố gấp 10 lần đòn vừa rồi!

Đám người Long Hồn lộ ra sự lo lắng!

Hoa n và Khương Vân Hi cũng rất khẩn trương.

Đột nhiên Diệp Phàm thi triển ra một chiêu thức quỷ dị, đoạt vũ khí trong tay U Ảnh, đặt trên cổ đối phương.

Chỉ trong nháy mắt, vị sát thủ đỉnh cấp này đã bị Diệp Phàm bắt lấy trong một chiêu!

Những người khác hoàn toàn không hiểu ra sao!

Nhưng U Ảnh lại rất kích động, nhìn Diệp Phàm: “Vừa rồi cậu thi triển chiêu thức gì vậy?”

“Người chết không cần biết điều này!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Chủ nhân của cậu là ai?”

U Ảnh nhìn Diệp Phàm, hỏi.

Diệp Phàm nghe thấy đối phương hỏi vậy, sửng sốt, nói: “Chủ nhân?”

“Chính là sát thần Tu La!”

U Ảnh nói.

Diệp Phàm nghe đối phương nói vậy, ánh mắt lộ ra sự kinh dị, thu tay, nói: “Ông nói chủ nhân của ông là sát thần Tu La?”
Chương 147: Dùng thủ đoạn tu la, đạt được tên Sát Thần!

“Sát thần Tu La!”

Đám người Long Hồn nghe thấy cái tên này, sắc mặt thay đổi, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.

Sát thần Tu La!

Đây là nhân vật truyền kỳ trong thế giới ngầm!

Khoảng 20 năm trước.

Một vị cao thủ xuất hiện trong thế giới ngầm, một mình tàn sát năm tổ chức cấp SS của thế giới ngầm, chém giết mấy vạn cao thủ ngầm.

Cuối cùng, một mình nhổ tận gốc tổ chức cấp SSS, chấn động toàn thế giới, làm vô số quốc gia, tài phiệt, tổ chức nghe tiếng sợ vỡ mật!

Người đó tự xưng là Tu La!

Vô số người còn gọi người này với cái tên Sát Thần!

Dùng thủ đoạn tu la đạt được tên Sát Thần!

Sát thần Tu La, bốn chữ này trở thành truyền kỳ trong thế giới ngầm, được vô số cao thủ ngầm sùng bái!

Nhưng sát thần Tu La chỉ xuất hiện trong hai năm ngắn ngủi rồi biến mất, không còn bất cứ tin tức gì!

Nhưng bốn chữ sát thần Tu La vẫn truyền lưu trong thế giới ngầm!

Truyền thuyết về người này chưa bao giờ kết thúc!

Mặc dù người của Hồn Long còn trẻ tuổi, nhưng cũng biết được rất nhiều truyền thuyết liên quan đến sát thần Tu La!

Chính vì vậy, khi nghe thấy bốn chữ sát thần Tu La, bọn họ mới phản ứng mạnh như vậy!

Nhưng U Ảnh này lại gọi sát thần Tu La là chủ nhân?

Rốt cuộc là sao?

“Cậu và chủ nhân có quan hệ gì!”

“Cậu trẻ như vậy? Không lẽ cậu là…”

U Ảnh nhìn Diệp Phàm, suy đoán được gì đó, khiếp sợ nhìn hắn.

“Sát thần Tu La thật sự là chủ nhân của ông?”

Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào U Ảnh, ánh mắt lóe lên.

“Đúng vậy, năm đó ta từng ngông cuồng đi ám sát chủ nhân, kết quả bại dưới tay ngài ấy, trở thành người hầu của ngài ấy!”

U Ảnh cảm thán.

“Ông chính là một trong chín người hầu mà Tứ sư phụ từng nói?”

Diệp Phàm nhìn U Ảnh, ngạc nhiên nói.

“Tứ sư phụ?”

“Quả nhiên cậu là đệ tử của chủ nhân!”

“Thuộc hạ bái kiến thiếu chủ!”

U Ảnh kích động nhìn Diệp Phàm, quỳ xuống kêu lên.

“Cậu ta là đệ tử của sát thần Tu La?”

Lúc này, đám người Long Hồn đang nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin được, ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.

“Thiếu chủ, thuộc hạ không biết thân phận của người, dám ra tay với thiếu chủ, xin thiếu chủ giáng tội!”

U Ảnh quỳ trên đất, nói.

“Đứng lên đi!”

Diệp Phàm nói.

Sau đó, U Ảnh đứng lên, cung kính nhìn Diệp Phàm.

“Không ngờ ông lại là một trong những người hầu mà Tứ sư phụ từng nói!”

“Đúng là không đánh không biết!”

Diệp Phàm cảm thán.

Lúc trước ở trên núi, Tứ sư phụ từng nói, năm đó lúc lang bạt bên ngoài, ông từng thu chín người hầu!

Không ngờ người hầu đầu tiên lại xuất hiện nhanh như vậy!

Diệp Phàm nhìn U Ảnh, còn định nói gì đó, đột nhiên một đám sát thủ xuất hiện.

Bọn họ là thành viên của tổ chức Cô Lang, trong đó có huấn luyện viên của tổ chức Cô Lang từng bị Đại Hổ Nhị Hổ đánh bị thương!

“U Ảnh đại nhân, ngài không sao chứ?”

Huấn luyện viên kia nói với U Ảnh.

“Sao mấy người lại ở đây?”

U Ảnh nhìn đám người này, lạnh nhạt nói.

“Thủ lĩnh sợ ngài không đối phó được nên cố ý bảo tôi đến trợ giúp ngài giết chết mục tiêu!”

Huấn luyện viên này lên tiếng.

“Hắn ta cho mấy người đến giám sát tôi đúng không!”

U Ảnh lạnh nhạt nói.

“Thủ lĩnh…”

Phụt!

Vị huấn luyện viên này còn định nói gì đó, kết quả U Ảnh xuất hiện trước mặt hắn ta, giết chết trong vòng một chiêu.

Sau đó máu tươi bắn tung tóe.

Thân thể của vị huấn luyện viên này ngã xuống đất.

Đám sát thủ của tổ chức Cô Lang đều sửng sốt khi thấy U Ảnh ra tay.

“U Ảnh đại nhân, ngài…”

“Mấy người đều đáng chết!”

Sát thủ của tổ chức Cô Lang còn đang định nói gì đó đã bị U Ảnh giết chết.

U Ảnh hóa thành một cái bóng xuyên qua đám sát thủ, giết chết tất cả bọn họ, không để lại một ai.

So với U Ảnh, đám sát thủ này giống như trẻ con đang chơi với người lớn, không hề có sức phản kháng!

“Thiếu chủ, những người này muốn ra tay với ngài, đã bị thuộc hạ giết chết!”

Sau đó, U Ảnh cúi người nói.

“Làm rất tốt!”

Diệp Phàm gật đầu.

“Diệp Phàm!”

Lúc này, một tiếng quát uy nghiêm truyền đến.
Chương 148: Diệp Phàm quá mạnh!

Lúc này, lại có mấy người xuất hiện, người cầm đầu là người đàn ông mặc đồng phục luyện võ màu đen.

Cả người hắn ta tản ra uy áp cực mạnh, thực lực vượt xa Huyền Cảnh!

Người đàn ông này xuất hiện, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

“Ông là ai?”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Thất hộ pháp của Võ Phiệt!”

Người đàn ông này lạnh lùng nói.

Võ Phiệt!

Đám người Long Hồn nghe thấy hai chữ Võ Phiệt, sắc mặt lại thay đổi.

Bọn họ không ngờ người của Võ Phiệt lại xuất hiện.

Người này cũng đắc tội với cả Võ Phiệt?

Đúng là không sợ chết!

“Đến giết tôi?”

Diệp Phàm hỏi.

“Đúng vậy!”

“Cậu…”

Phụt!

Thất hộ pháp còn chưa nói xong đã bị một tia sáng đen xuyên thủng ngực, máu bắn ra.

Ngay lập tức, Thất hộ pháp của Võ Phiệt ngã xuống, một thanh kiếm ngắn cắm trên ngực.

Thanh kiếm ngắn này chính là thanh kiếm mà Diệp Phàm lấy được từ hội đấu giá.

“Thất hộ pháp!”

Mấy cao thủ còn lại của Võ Phiệt nhìn thấy Thất hộ pháp bị giết, sắc mặt thay đổi, kêu to.

Phụt phụt phụt!

U Ảnh xông ra ngoài, giết chết tất cả đám cao thủ Võ Phiệt, sau đó rút thanh kiếm ngắn kia ra, đưa cho Diệp Phàm.

Còn đám người Long Hồn, nhìn thấy hộ pháp của Võ Phiệt bị đánh gục trong nháy mắt đều ngây ra như phỗng!

Đó chính là hộ pháp Võ Phiệt!

Võ Phiệt, đó chính là một trong chín phiệt lớn nhất Long Quốc, truyền thừa ngàn năm, nội tình rất sâu, không thể tưởng được!

Thân là hộ pháp của một phiệt, thực lực mạnh đến mức nào, không cần nghĩ cũng biết!

Đối mặt với cao thủ cấp bậc này, cho dù là Long Hồn, phải xuất đám cao thủ kia ra mới đối phó được.

Nhưng bây giờ bị Thất hộ pháp của Võ Phiệt này lại bị Diệp Phàm giết chết trong nháy mắt?

Điều này khiến đám người Long Hồn nghi ngờ, liệu chín phiệt có phải là hư danh hay không?

Sao lại kém như vậy?

Tất nhiên bọn họ không biết, không phải thực lực của hộ pháp Võ Phiệt kém, mà là Diệp Phàm quá mạnh!

“Được rồi, mấy người rửa sạch thi thể đi.”

Diệp Phàm nói với đám người Long Hồn.

“Cái gì? Làm bọn tôi đi dọn thi thể?”

Đám người Long Hồn sửng sốt.

“Sao hả? Không muốn?”

Diệp Phàm nói.

“Làm!”

Người đàn ông đeo mặt nạ lập tức nói.

“Còn có, tôi hy vọng ngoại trừ những người có mặt ở đây, sẽ không còn người khác biết được quan hệ giữa tôi và sát thần Tu La.”

“Nếu để tôi biết việc hôm nay bị lộ ra ngoài, kết cục của mấy người cũng giống như bọn họ!”

Diệp Phàm nhìn đám người Long Hồn, lạnh lùng nói.

Sau đó, một hơi thở khủng bố bao phủ đám người Long Hồn.

Sắc mặt bọn họ thay đổi, thân thể run rẩy, trong mắt lộ ra sự sợ hãi.

“Đã hiểu!”

Người đàn ông đeo mặt nạ gật đầu.

Những người khác cũng vội vàng gật theo, không dám nhiều lời.

Tiếp theo, đám người Long Hồn xử lý hết tất cả thi thể trong sân.

Diệp Phàm nhìn về phía Hoa n và Khương Vân Hi.

Hai người cũng nhìn thấy tất cả, sắc mặt chấn động.

Hoa n còn ổn, dù sao cũng là viện trưởng ngự y viện, từng chứng kiến rất nhiều chuyện, tâm lý vẫn còn ổn.

Nhưng Khương Vân Hi chưa bao giờ tiếp xúc với những việc này, mặc dù cô từng nhìn thấy người chết, nhưng tận mắt nhìn thấy một đám người sống bị giết, đây là lần đầu tiên cô trải qua chuyện này, bị chấn động rất mạnh!

Sau đó, Khương Vân Hi lấy lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch, nhìn Diệp Phàm, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.

“Sao hả? Sợ tôi?”

“Bây giờ cô còn coi tôi như thần y, muốn học tập y thuật cứu người với tôi không?”

Diệp Phàm mỉm cười nói.

Khương Vân Hi nhìn nụ cười của Diệp Phàm, trong đầu nhớ lại hình ảnh đối phương giết người không chớp mắt, thân thể run lên.

“Cô đi đi.”

Diệp Phàm nói.

“Vân Hi, chúng ta đi về trước!”

Hoa n nói.

Ông ấy biết cháu gái của bạn cũ lương thiện nhân từ từ nhỏ, một lòng muốn cứu người, bây giờ lại nhìn thấy thần y mình sùng bái giết người không chớp mắt, cú sốc này quá lớn!

Sau đó, Hoa n dẫn Khương Vân Hi rời đi.

Hoa n còn định nói về chuyện thi đấu với Diệp Phàm, nhưng bây giờ đành phải tìm cơ hội khác.

“Ông…”

Diệp Phàm nhìn về phía U Ảnh.
Chương 149: Vì một người

Không chờ Diệp Phàm nói xong, U Ảnh quỳ xuống đất, nói: “Thiếu chủ, xin cho thuộc hạ đi theo ngài!”

“Ông muốn đi theo tôi?”

Diệp Phàm nói.

“Đúng vậy, thuộc hạ là người hầu của chủ nhân, bây giờ chủ nhân không ở, thuộc hạ nguyện trung thành với thiếu chủ!”

U Ảnh nói.

“Tôi nghe nói ông là người của tổ chức Cô Lang, ông không trở về tổ chức của mấy người sao?”

Diệp Phàm hỏi.

“Tôi và tổ chức Cô Lang không có quan hệ gì cả, chẳng qua 3 năm trước tôi bị người đuổi giết, bị thương nặng, được thủ lĩnh tổ chức Cô Lang cứu, vì báo ơn và dưỡng thương, tôi đồng ý ở lại tổ chức Cô Lang!”

“Tôi ở trong tổ chức Cô Lang, giúp bọn họ trở thành thế lực cấp S, coi coi như tận tình tận nghĩa!”

“Hơn nữa bây giờ tổ chức Cô Lang muốn giết thiếu chủ, tôi sẽ không hợp tác với bọn họ nữa!”

U Ảnh nói.

“Vậy ông ở lại đi!”

Diệp Phàm nói.

Bây giờ hắn đắc tội không ít người, cũng là lúc tìm vài tên thuộc hạ.

Mặc dù hắn có Đại Hổ Nhị Hổ, nhưng thực lực của hai anh em không quá mạnh!

Cùng lúc đó.

Tập đoàn Đường thị, văn phòng chủ tịch.

“Ai đã mua mấy miếng đất đó?”

Đường Sở Sở nhìn Tôn Tiểu Tiểu.

“Mấy miếng đất chúng ta nhìn trúng đã bị Sở Hà dùng giá cả cao gấp 10 lần mua rồi!”

“Chủ tịch, tôi thấy người này cố ý nhằm vào chúng ta!”

“Bây giờ chúng ta không lấy được mấy miếng đất đó, không thể mở rộng tuyến sản xuất mới, cũng không thể sản xuất kem trị sẹo, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Tôn Tiếu Tiếu nói.

Đường Sở Sở nói: “Tra được thân phận của anh ta không?”

“Xin lỗi, chủ tịch, thân phận của người này quá thần bí, tôi không tra được gì cả!”

Tôn Tiếu Tiếu cúi đầu.

“Cô hẹn anh ta giúp tôi, nói tôi mời anh ta ăn một bữa cơm!”

Đường Sở Sở nói.

“Vâng!”

Tôn Tiếu Tiếu gật đầu.

Một tiếng sau.

Khách sạn Thiên Hải!

Trong một căn phòng.

Đường Sở Sở ngồi ở đây.

Rất nhanh, cửa phòng mở ra, một người đàn ông với khí chất phi phàm đi vào.

Anh ta là người đã mua lại ba miếng đất từ trong tay Đường Sở Sở với giá cao, tên là Sở Hà!

“Chủ tịch Đường, tôi biết ngay rất nhanh chúng ta sẽ gặp mặt!”

Sở Hà mỉm cười.

“Sở tiên sinh, mời ngồi!”

Đường Sở Sở đứng dậy, nói.

“Hôm nay chủ tịch Đường hẹn tôi vì mấy miếng đất kia đúng không!”

Sở Hà ngồi ở phía đối diện, nói.

“Không biết Đường thị đã đắc tội Sở tiên sinh chỗ nào, sao Sở tiên sinh lại nhằm vào Đường thị?”

Đường Sở Sở đi thẳng vào vấn đề.

“Bởi vì một người!”

Sở Hà mỉm cười.

“Một người? Ai?”

Đường Sở Sở tò mò hỏi.
Chương 150: Tôi muốn cổ phần của tập đoàn Đường Thị!

"Người này là ai, cô sẽ sớm biết thôi!"

Sở Hà nhìn Đường Sở Sở cười thần bí.

Đường Sở Sở nhướng mày, nói: "Sở tiên sinh, tôi không biết anh lấp lửng cái gì, nhưng tôi không hy vọng sẽ trở thành kẻ thù của anh, nếu anh có yêu cầu gì, cứ việc nói ra!"

"Tôi muốn nắm cổ phần trong tập đoàn Đường Thị!"

Sở Hà nói thẳng.

"Nắm cổ phần của Đường Thị?"

Đường Sở Sở ngạc nhiên.

"Đúng vậy, tôi sẵn sàng bỏ ra ba mươi tỷ để đầu tư vào tập đoàn Đường Thị!"

Sở Hà nói một câu khiến ánh mắt Đường Sở Sở lộ vẻ khiếp sợ.

Ba mươi tỷ, đây không phải là số tiền nhỏ!

Với số tiền này có thể trực tiếp thu mua một công ty đã niêm yết!

"Sở tiên sinh, tôi muốn biết vì sao anh muốn nắm cổ phần của Đường Thị?"

Đường Sở Sở mở miệng hỏi.

"Bởi vì Đường Thị có đan Trú Nhan, bởi vậy tôi cũng muốn chia một chén canh, không biết Chủ tịch Đường có nể tình hay không?" Sở Hà mỉm cười nói.

"Thật ngại quá, tôi không hiểu rõ thân phận lai lịch của Sở tiên sinh, bởi vậy tôi sẽ không đồng ý để Sở tiên sinh nhập cổ phần."

"Về phần mấy mảnh đất kia, nếu Sở tiên sinh thích, vậy thì Sở tiên sinh cứ lấy đi."

"Thiên Hải lớn như vậy, tôi tin tưởng dựa vào năng lực của Đường Thị, tìm mấy mảnh đất hẳn là không thành vấn đề!"

"Bàn thức ăn này tôi đã tính tiền rồi, Sở tiên sinh cứ từ từ dùng!"

Đường Sở Sở đứng thẳng dậy nói.

Cô nói xong lập tức rời đi.

"Có cá tính!"

Sở Hà nở nụ cười nhẹ nhàng, anh ta lấy di động ra bấm một dãy số: "Cô ấy từ chối rồi!"

"Vậy thì tiến hành bước tiếp theo!"

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói điềm tĩnh mà tràn ngập từ tính.

"Tôi rất tò mò, vớ thân phận của anh, muốn có được người phụ nữ này, cần gì hao công phí sức làm những thứ này làm gì?"

Sở Hà không khỏi tò mò hỏi.

"Đây là điều anh nên hỏi ư?"

Giọng nói của chủ nhân đầu dây bên kia lạnh lẽo vang lên, lộ ra một cảm giác áp bách vô hình.

Cách một cái điện thoại nhưng Sở Hà vẫn cảm thấy hít thở không thông, trái tim dường như ngừng đập.

"Không nên, là tôi lắm mồm!"

Sở Hà vội vàng nói.

Đầu dây bên kia lập tức cúp máy, Sở Hà ở bên này thở ra một hơi thật sâu, trán toát mồ hôi lạnh!

Sau đó, anh ta lại gọi một cuộc điện thoại: "Giúp tôi liên lạc với Đường Chính Nghĩa!"

Về phần Đường Sở Sở, sau khi cô rời khỏi khách sạn thì trở về công ty.

"Chủ tịch? Thế nào rồi?"

Tôn Tiểu Tiểu dò hỏi.

"Đối phương bỏ ra ba mươi tỷ muốn nhập cổ phần Đường Thị, nhưng bị chị từ chối!"

Đường Sở Sở nói thẳng.

"Cái gì? Ba mươi tỷ đầu tư vào Đường Thị? Sở Hà kia là ai? Lại có số tiền lớn như vậy?"

Sắc mặt Tôn Tiểu Tiểu giật mình, nhìn Đường Sở Sở: "Nhưng vì sao Chủ tịch lại từ chối? Nếu có ba mươi tỷ này, Đường Thị sẽ phát triển nhanh hơn!"

"Thân phận người này rất bất thường, tất nhiên chị không thể đồng ý, một khi anh ta đầu tư ba trăm tỷ vào Đường Thị, tất sẽ nắm giữ cổ phần không nhỏ của Đường Thị, thậm chí ngay cả cổ phần trong tay chị cũng bị pha loãng giảm bớt, lỡ anh ta có ý đồ gì với Đường Thị, vậy thì hỏng bét!"

Vẻ mặt Đường Sở Sở nghiêm túc nói.

"Chủ tịch nói đúng, nhưng còn nhà máy mới phải làm sao đây?"

Tôn Tiểu Tiểu hỏi.

"Tiếp tục tìm, Thiên Hải lớn như vậy, chị cũng không tin anh ta có thể thu mua toàn bộ đất ở đây!"

Đường Sở Sở lạnh nhạt nói.

"Hiểu rồi!"

Tôn Tiểu Tiểu gật đầu.

"Đúng rồi, đã tìm được người phát ngôn cho Đường Thị chưa?"

Đường Sở Sở hỏi.

"Đã tìm được, là một nữ diễn viên hàng đầu trong nước, rất nổi tiếng, nghe nói cô ấy chỉ đứng sau vị nữ thần quốc dân Tô Nhược Tuyết kia!"

"Ngày mai cô ấy sẽ đến Thiên Hải bắt đầu quay phim, nhưng yêu cầu của nữ diễn viên này không thấp, ăn ở đi lại đều yêu cầu chất lượng cao nhất, phỏng chừng là người khó hầu hạ."

"Nhưng bởi vì cô ấy rất nổi tiếng nên bên phía bộ phận quảng cáo đã chọn cô ấy làm người phát ngôn cho công ty chúng ta, Chủ tịch, chị nghĩ sao?"

Tôn Tiểu Tiểu trả lời.

"Nếu bộ phận quảng cáo đã quyết định rồi, vậy cứ làm thế đi!"

"Đại minh tinh sao, khẳng định yêu cầu cao một chút."

"Tiểu Tiểu, ngày mai em thay chị đi nói chuyện với đối phương nhé, phải đảm bảo không được xảy ra bất luận sai lầm gì!"

Đường Sở Sở dặn dò Tôn Tiểu Tiểu.

"Vâng, Chủ tịch!"

Tôn Tiểu Tiểu lập tức gật đầu.

Trong khi đó, ở nơi nào đó trong Thiên Hải.

Đám người Long Hồn tụ tập ở đây:

"Không ngờ tên Diệp Phàm kia lại là đệ tử của sát thần Tu La, thảo nào hắn lại khủng bố như vậy!"

Người đàn ông ốm yếu như khỉ cảm thán nói.

"Đội trưởng, chúng ta có nên lập tức bẩm báo việc này cho Long Soái không?"

Một người đàn ông sắc mặt lạnh lùng nhìn người đàn ông đeo mặt nạ nửa mặt hỏi.

"Mấy người quên lời hắn nói sao? Nếu chúng ta tiết lộ chuyện này ra ngoài, vậy chúng ta phải chết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK