• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 136: Chúa tể quận Hoài Giang!

Nháy mắt màn đêm đã buông xuống.

Trong một trụ sở mà Bách Hoa Lâu bố trí ở thành phố Hoài.

Diệp Phàm đang chữa chân cho Đồ Phu.

Ngay cả viện trưởng Ngự Y Viện cũng không thể chữa khỏi chân cho Đồ Phu, nhưng Diệp Phàm với sự hỗ trợ của Cửu Châm Quỷ Cốc và thảo dược đã làm được điều đó.

"Phù!"

Diệp Phàm thở hắt ra, sau đó nói: "Được rồi đó quân đoàn trưởng Đồ Phu, bây giờ ông thử ném gậy đi xem nào!"

"Chân tôi khỏi thật rồi ư?"

Đồ Phu nhìn cái chân tật nguyền đã mấy chục năm, nói với vẻ không dám tin.

"Đương nhiên, ông phải tin tưởng y thuật của tôi chứ!"

Diệp Phàm mỉm cười đáp.

"Được!"

Đồ Phu gật đầu, hít sâu mấy hơi mới chậm rãi đứng dậy, sau đó ném gậy đi, bắt đầu đi lại tự do.

"Khỏi thật rồi này!"

Đồ Phu tự mình bước đi, cảm thấy không có bất kỳ vấn đề gì. Trong mắt hắn ta lộ rõ vẻ kinh ngạc, tâm trạng trở nên kích động.

"Ha ha ha, chân của tôi khỏi rồi!"

"Tôi không còn là một kẻ tàn phế nữa!"

Đồ Phu hét lên đầy kích động. Hắn ta nhảy lên nhảy xuống, thậm chí còn đánh một bài quyền, di chuyển liên tục như một con ngựa đứt cương.

Diệp Phàm thấy vậy, trên mặt nở nụ cười.

Quân đoàn trưởng Đồ Phu đi theo Lục sư phụ của hắn vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, đã lập bao chiến công hiển hách cho Long Quốc. Diệp Phàm cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi được chữa trị cho một vị anh hùng như thế.

Sau một hồi hoạt động gân cốt, Đồ Phu quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm: "Thiếu quân chủ, xin nhận một lạy của Đồ Phu!"

"Quân đoàn trưởng Đồ Phu đâu cần phải làm vậy. Ông là tiền bối, bái lạy tôi sao được?"

Diệp Phàm vội vàng bước tới ngăn cản.

"Thiếu quân chủ, tôi bái lạy ngài không phải vì ngài là đệ tử của quân chủ, mà là vì ngài chữa khỏi chân cho tôi, ngài là ba mẹ tái sinh của tôi, tôi nhất định phải bái lạy."

Đồ Phu khăng khăng phải bái lạy Diệp Phàm!

Thấy Đồ Phu kiên quyết như vậy, Diệp Phàm không biết phải nói sao.

"Quân đoàn trưởng Đồ Phu à, về công ông là anh hùng bảo vệ Long Quốc, về tư ông là thuộc hạ của Lục sư phụ. Xét về công lẫn về tư, tôi cứu ông là việc nên làm, ông không cần khách khí như vậy đâu!"

"Thiếu quân chủ đúng là người tốt, quân chủ nhận ngài làm đồ đệ này quả không sai!"

"Nếu mấy lão già quân Thiên Sách kia biết quân chủ có một đệ tử xuất sắc như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui mừng!"

Đồ Phu nhìn Diệp Phàm khen ngợi.

"À đúng rồi quân đoàn trưởng Đồ Phu, tôi nghe nói quân Thiên Sách có mấy vị quân đoàn trưởng cũng đã giải ngũ. Ông có biết tại sao mấy quân đoàn trưởng khác lại giải ngũ không?"

Diệp Phàm hỏi.

"Thiếu quân chủ muốn gọi họ trở về quân Thiên Sách sao?"

Đồ Phu nói.

"Đúng vậy. Trong trận đấu giữa các quân đoàn lần này, nếu quân Thiên Sách không đạt được thành tích tốt thì sẽ bị xóa bỏ danh hiệu, sáp nhập vào quân đoàn khác. Tôi là đệ tử của chiến thần Thiên Sách, tất nhiên không thể để tình huống này xảy ra."

"Nếu cả chín quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách đều trở lại vị trí, chắc chắn bên trên sẽ không tùy tiện vứt bỏ quân Thiên Sách!"

Diệp Phàm trầm giọng nói.

"Trong trận chiến với liên quân năm nước hồi xưa, quân Thiên Sách là chủ lực nên thương vong rất lớn, lực lượng trung kiên gần như không còn, chín quân đoàn trưởng chúng tôi đều bị thương nặng, mặc dù được chữa trị kịp thời nhưng trên người vẫn còn bệnh tật và khuyết tật.

"Về sau quân chủ đột nhiên mất tích, mấy quân đoàn trưởng thương tật nghiêm trọng như chúng tôi đành lựa chọn giải ngũ, rời khỏi quân Thiên Sách để tránh làm liên lụy tới quân Thiên Sách."

"Nhiều năm qua chúng tôi không liên lạc nhiều, nhưng tôi có thể liên lạc với họ."

"Có điều tình trạng thương tật của mấy người họ còn nghiêm trọng hơn tôi, e là..."

Đồ Phu nói.

"Chỉ cần quân đoàn trưởng Đồ Phu tìm được họ, tôi có thể giúp họ khôi phục sức khỏe như người bình thường."

Diệp Phàm lập tức lên tiếng.

"Được, có câu này của thiếu chủ thì tôi yên tâm rồi."

"Tôi sẽ nghĩ cách liên lạc với họ."

"Một khi chín quân đoàn trưởng chúng tôi tập hợp, tôi muốn xem còn ai dám coi thường quân Thiên Sách!"

Đồ Phu nói rất hùng hồn.

"Kẻ nào?"

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng quát đinh tai.

Ánh mắt chợt đóng băng, Diệp Phàm nhìn ra bên ngoài.

Mấy cao thủ Bách Hoa Lâu được Bách Hợp sắp xếp canh gác bên ngoài trụ sở đã nằm dưới đất.

Một kẻ mặc đồ đen che mặt, tay cầm loan đao vẫn còn đang nhỏ máu đứng trước mặt bọn họ.

"Mày là ai?"

Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng quát.

Vèo!

Đối phương không nói gì, thân hình như chớp chém một đao về phía Diệp Phàm.

"Thiếu quân chủ cẩn thận!"

Đồ Phu hét lên, lập tức xông ra ngoài, vung quyền tấn công tên mặc đồ đen kia.

Mặc dù đã mấy chục năm không tu luyện, nhưng Đồ Phu là quân đoàn trưởng số 4 của quân Thiên Sách, sức lực vẫn cực kỳ đáng gờm.

Hắn ta tung ra một quyền này, ngay cả cao thủ Huyền Cảnh bình thường cũng không đỡ nổi.

Ầm!

Một quyền của Đồ Phu đánh trúng loan đao của tên áo đen, đánh cho đối phương liên tục lùi về sau.

"Mấy chục năm nay tao không động võ, đang muốn tìm người luyện tay thì mày tự dâng đến cửa!"

"Xem chiêu này!"

Đồ Phu hừ lạnh nhìn tên mặc đồ đen, đồng thời xông tới thi triển các loại chiêu thức, hơn nữa chiêu nào cũng là sát chiêu trí mạng, không rườm rà dây dưa!

Ầm ầm ầm!

Sau một loạt đòn tấn công, tên mặc đồ đen kia bị đánh hoàn toàn không có sức phản kháng.

Ngay sau đó Đồ Phu vung một quyền xuyên qua lớp phòng ngự loan đao, nện trúng ngực đối phương. Tên mặc đồ đen bị đánh bay, ngã dập xuống đất hộc máu.

"Quả nhiên quân đoàn trưởng Đồ Phu rất lợi hại!"

Diệp Phàm khen Đồ Phu.

"Già rồi, mấy chục năm không tu luyện nên thực lực đã giảm sút. Nếu là ngày xưa thì tên này chẳng đỡ nổi một quyền của tôi."

Đồ Phu lắc đầu.

Lúc này, tên mặc đồ đen chịu đựng thương tích, đứng dậy toan chạy trốn.

Vút!

Diệp Phàm phóng ra một cây kim bạc đâm trúng người đối phương, làm đối phương ngã ra đất.

"Nói đi, ai sai mày tới đây?"

Diệp Phàm đi đến trước mặt đối phương rồi hỏi.

Người này nhìn Diệp Phàm rồi cắn lưỡi tự sát luôn!

"Xem ra là tử sĩ!"

Đồ Phu lên tiếng.

"Tôi vừa mới tới thành phố Hoài mà đã có người dùng đến tử sĩ mạnh như vậy để đối phó tôi?"

Diệp Phàm hừ khẽ.

"Lẽ nào là tàn dư nhà họ Trình?"

Đồ Phu đưa ra phán đoán.

"Chắc là không phải đâu."

Diệp Phàm lắc đầu, sau đó gọi Bách Hợp tới.

"Xin lỗi thiếu chủ vì thuộc hạ không bảo vệ tốt cho ngài, khiến ngài sợ hãi."

Bách Hợp tới trình diện. Sau khi biết chuyện, cô ta vội vàng xin lỗi Diệp Phàm.

"Nơi này là cô sắp xếp, chắc hẳn ngoài cô ra không còn ai biết tôi đang ở đây nhỉ?"

Diệp Phàm nhìn Bách Hợp, hờ hững cất lời.

Bách Hợp nghe vậy thì mặt biến sắc, lập tức quỳ xuống trước Diệp Phàm: "Thưa thiếu chủ, thuộc hạ tuyệt đối không có ý nghĩ hại ngài. Nếu thuộc hạ hai lòng thì trời tru đất diệt!"

"Nếu tên này thật sự có liên quan đến cô thì hiện tại cô đã chết rồi."

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

"Tạ ơn thiếu chủ!"

Bách Hợp dập đầu cảm ơn.

"Nhưng tên này tìm được đến đây, chắc hẳn lai lịch không nhỏ!"

Diệp Phàm trầm giọng nói.

"Thưa thiếu chủ, nơi này do tôi tìm người sắp xếp, không có mấy người biết. Người có thể tìm được thiếu chủ trong thời gian ngắn như vậy, còn phái ra tử sĩ mạnh cỡ này, e là cả quận Hoài Giang này chỉ có một người làm được."

Bách Hợp nghiêm túc trả lời.

"Ai?"

Diệp Phàm nhìn đối phương.

"Người này là Kim thiên sư!"

Bách Hợp đáp.

"Kim thiên sư? Là ai?"

Diệp Phàm tò mò hỏi.

"Lai lịch của Kim thiên sư rất thần bí, ngay cả Bách Hoa Lâu cũng không tìm ra lai lịch cụ thể của ông ta, chỉ biết Kim thiên sư thần thông quảng đại, thực lực rất đáng gờm, hơn nữa còn có năng lực khống chế người khác."

"Ở quận Hoài Giang, Kim thiên sư chính là chúa tể, không một ai dám đối nghịch với ông ta."

"Thậm chí ông ta còn trên cơ quận trưởng quận Hoài Giang, đến quận trưởng cũng không dám làm trái ý Kim thiên sư."

"Ngay cả Bách Hoa Lâu và điện Long Vương ở quận Hoài Giang cũng không dám đối địch với Kim thiên sư."

"Tóm lại, Kim thiên sư là chúa tể của quận Hoài Giang, ông ta chỉ cần nói một câu là có thể lấy mạng bất kỳ ai trong quận Hoài Giang."

"Cũng chỉ có ông ta mới có thể tìm được thiếu chủ trong thời gian ngắn như vậy, còn phái tử sĩ mạnh cỡ này ra tay."

Bách Hợp giảng giải.

"Kim thiên sư này lợi hại thế cơ à?"

Diệp Phàm cười khẩy.

"Tôi ở thành phố Hoài cũng từng nghe đồn về vị Kim thiên sư này. Nghe nói ông ta có thể giết người trong vô hình, sở hữu thần thông vô thượng, vì vậy được mọi người gọi là thiên sư, cực kỳ đáng sợ!"

"Nhưng tại sao Kim thiên sư lại ra tay với thiếu quân chủ?"

Đồ Phu nhíu mày thắc mắc.

"Thiếu chủ, liệu có phải là do Liễu Như Thị không?"

Bách Hợp bất chợt lên tiếng.

"Liễu Như Thị?"

Trong mắt Diệp Phàm lóe lên tia sáng.

"Lúc trước Xuân Lan tiểu thư cử người đi xử lý Liễu Như Thị, kết quả là bị người thần bí giết chết, mà Bách Hoa Lâu chúng tôi mãi vẫn chưa tìm ra tung tích của Liễu Như Thị. Ở quận Hoài Giang, chỉ có Kim thiên sư mới làm được!"

Bách Hợp trầm giọng nói.

"Ý cô là ả Liễu Như Thị kia đi theo Kim thiên sư nên Kim thiên sư mới sai người đối phó tôi?"

Diệp Phàm hỏi.

"Khả năng cao là thế."

Bách Hợp gật đầu.

Diệp Phàm cười khẩy: "Thú vị đấy."

"Thiếu chủ, Kim thiên sư cực kỳ đáng sợ, nếu ông ta muốn xử ngài thì ngài sẽ gặp nguy hiểm. Để đảm bảo an toàn cho thiếu chủ, tôi sẽ lập tức cử người hộ tống thiếu chủ rời khỏi quận Hoài Giang!"

Bách Hợp lên tiếng.

"Phải đó thiếu quân chủ. Hiện tại chúng ta thế yếu lực mỏng, chi bằng trở về quân Thiên Sách trước rồi tính sau. Đến quân Thiên Sách, cho dù Kim thiên sư có lợi hại đến mấy cũng không làm gì được thiếu quân chủ."

Đồ Phu nói với Diệp Phàm.

Bách Hợp nghe thấy câu này, hai mắt lấp lóe.

"Chỉ là một tên thiên sư chó má mà muốn dọa tôi à, còn khuya nhé!"

"Ông ta muốn xử tôi, vậy thì cứ để ông ta đến!"

"Bách Hợp, cô hãy tung tin ngày mai tôi sẽ đi diệt nhà họ Liễu!"

"Nếu cô ả Liễu Như Thị thật sự đi theo tên thiên sư chó má kia, thì tôi sẽ chờ bọn họ ở nhà họ Liễu."

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

"Vâng!"

"Vâng!"

Bách Hợp nhìn Diệp Phàm rồi gật đầu.
Chương 137: Thiên Sách Vệ!

Sau đó, Diệp Phàm và Đồ Phu lần lượt về phòng.

Đồ Phu trở về phòng mình liền lấy điện thoại ra gọi cho số thuê bao đã mấy chục năm không liên lạc.

"Alo!"

Một giọng nói trầm thấp truyền qua điện thoại.

"Tôi đây lão Mộ!"

Đồ Phu mở lời.

"Đồ Phu đấy à, cuối cùng thì ông cũng chịu gọi điện cho tôi."

"Giờ ông đang ở đâu? Ông có biết các anh em đều rất nhớ ông không hả?"

Người ở đầu dây bên kia kích động nói.

"Tôi đang ở quận Hoài Giang. Tôi muốn báo cho các ông một tin, đệ tử của quân chủ xuất hiện rồi!"

Đồ Phu nói.

"Gì cơ? Đệ tử của quân chủ?"

"Ý ông là quân chủ đã nhận đồ đệ?"

Người ở đầu dây bên kia thốt lên đầy kinh ngạc.

"Đúng vậy, hơn nữa quân chủ còn giao Thiên Sách Lệnh cho ngài ấy, không giả được."

Đồ Phu trầm giọng nói.

"Vậy hiện giờ thiếu quân chủ đang ở đâu?"

"Thiếu quân chủ đang ở quận Hoài Giang. Cậu ấy đã chữa khỏi chân cho tôi, nhưng mà..."

Đồ Phu nói tiếp.

"Nhưng mà sao?"

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nghi vấn.

Sau đó, Đồ Phu thuật lại chuyện về Kim thiên sư.

"Gì cơ? Có kẻ muốn giết thiếu quân chủ ư? Thật to gan!"

"Đây là bắt nạt quân Thiên Sách chúng ta không có người hả?"

Người ở đầu dây bên kia trở nên lạnh lùng quát.

"Mặc dù thiếu quân chủ có thực lực phi phàm, nhưng tôi vẫn lo lắng."

"Dù sao nơi này cũng là quận Hoài Giang, là địa bàn của tên Kim thiên sư kia."

"Chẳng may thiếu quân chủ có gì bất trắc thì chúng ta biết ăn nói với quân chủ thế nào?"

"Vì vậy tôi cố ý gọi điện cho ông!"

Đồ Phu trầm giọng nói.

"Bất kể kẻ nào dám động đến thiếu quân chủ, quân Thiên Sách chúng ta tuyệt đối không cho phép!"

"Tôi sẽ dẫn binh đến quận Hoài Giang. Tôi muốn xem tên Kim thiên sư này lợi hại cỡ nào!"

Người ở đầu bên kia điện thoại lạnh giọng nói.

...

Sau cuộc điện thoại này, trong tổng bộ quân Thiên Sách.

Một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng, toàn thân toát ra khí tức tàn khốc đáng sợ.

Khí tức tàn khốc này phủ khắp tổng bộ quân Thiên Sách, khiến người ta tin tưởng.

Người này chính là Mộ Bạch, quân đoàn trưởng số ba của quân Thiên Sách.

"Mộ Bạch, đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này, hai người khác cảm nhận được khí tức của Mộ Bạch nên tới hỏi thăm.

Hai người này lần lượt là quân đoàn trưởng số năm Thẩm Thanh Y và quân đoàn trưởng số tám Đoàn Đao của quân Thiên Sách.

Mộ Bạch lập tức thuật lại lời của Đồ Phu một lượt.

"Gì cơ? Đệ tử của quân chủ xuất hiện rồi ư? Hơn nữa cậu ấy còn thể chữa khỏi chân cho Đồ Phu?"

"Tốt quá!"

"Đúng lúc giờ đang là thời điểm sống còn của quân Thiên Sách, thiếu quân chủ xuất hiện vào lúc này nhất định là quân chủ phái tới chấn hưng quân Thiên Sách!"

"Tôi biết là quân chủ sẽ không vứt bỏ quân Thiên Sách mà!"

Trên gương mặt bình tĩnh của Thẩm Thanh Y và Đoàn Đao cũng lộ vẻ kích động.

"Có điều hiện tại thiếu quân chủ đang gặp nguy hiểm, chúng ta tuyệt đối không thể để cho thiếu quân chủ xảy ra chuyện!"

Mộ Bạch lạnh lùng nói.

"Nếu tên Kim thiên sư chó má kia dám làm thiếu quân chủ bị thương, tôi sẽ chém chết gã!"

Vẻ mặt Đoàn Đao dữ tợn.

"Bây giờ tôi lập tức triệu tập đại quân tới quận Hoài Giang!"

Thẩm Thanh Y lên tiếng

"Tự ý triệu tập đại quân mà bị Chiến Bộ biết thì sẽ phạm tội lớn đấy."

"Hiện tại Chiến Bộ và triều đình đang muốn xóa bỏ quân Thiên Sách, tuyệt đối không thể để bọn họ nắm được bất kỳ điểm yếu nào!"

Mộ Bạch ngăn cản.

"Vậy thì phải làm sao?"

Đoàn Đao hỏi.

"Lẽ nào ông không nghĩ đến chuyện điều động Thiên Sách Vệ?"

Thẩm Thanh Y nhìn Mộ Bạch, trong mắt lóe lên tia sáng.

"Đúng rồi, Thiên Sách Vệ không thuộc biên chế quân đoàn, cho dù bên trên biết cũng chẳng sao. Tôi sẽ đích thân dẫn ba nghìn Thiên Sách Vệ đến quận Hoài Giang!"

"Có ba nghìn Thiên Sách Vệ, không ai có thể đả thương thiếu quân chủ!"

Mộ Bạch lạnh lùng nói.

Thiên Sách Vệ là đội quân tinh nhuệ nhất trong quân Thiên Sách, do chiến thần Thiên Sách một tay tạo lập.

Ba nghìn Thiên Sách Vệ có thể chống lại mười vạn đại quân!

Mà Thiên Sách Vệ chỉ xuất động một lần duy nhất trong trận liên quân năm nước ngày xưa.

"Chúng tôi cũng đi!"

Thẩm Thanh Y và Đoàn Đao nhao nhao lên tiếng.

"Không được, quân Thiên Sách cần có người trấn giữ, các ông ở lại đi!"

Mộ Bạch ra lệnh.

"Rõ!"

Thẩm Thanh Y và Đoàn Đao chấp hành mệnh lệnh của Mộ Bạch.

Hiện giờ quân chủ quân Thiên Sách và quân đoàn trưởng số một, số hai không có mặt, Mộ Bạch là người có quyền quyết định tối cao trong quân Thiên Sách, Thẩm Thanh Y và Đoàn Đao cực kỳ phục tùng mệnh lệnh của Thẩm Bạch.

...

Nháy mắt một ngày mới đã đến!

Thành phố Hoài.

Trong một hồ nước ở biệt thự Kim Sơn.

Một người đàn ông không rõ tuổi tác có mái tóc dài đen nhánh đang dựa lưng vào bờ hồ, toàn thân toát ra khí tức thần bí.

Gã chính là Kim thiên sư!"

Một cô gái trần truồng, trên người đầy vết thương giống như bị hành hạ một trận nằm ở bên cạnh. Người này là Liễu Như Thị.

"Bẩm chủ nhân, Ám Cửu đã bị giết!"

Lúc này, một cô gái mặc đồ đen xuất hiện, quỳ xuống bẩm báo.

"Bị giết rồi ư?"

"Xem ra Diệp Phàm có chút bản lĩnh đấy!"

Kim thiên sư mở mắt, trong mắt lóe lên tia sáng hút hồn.

"Hôm qua tên này ở trụ sở mà Bách Hoa Lâu sắp xếp, vì vậy rất có thể là Ám Cửu bị người của Bách Hoa Lâu giết!"

Cô gái mặc đồ đen nói.

"Bách Hoa Lâu..."

Kim thiên sư nghe thấy ba chữ này, trong mắt lóe lên vẻ dâm tà: "Bản thiên sư đã nhớ nhung Bách Hợp của Bách Hoa Lâu từ lâu. Đã vậy thì lần này xử bọn họ một thế. Đúng lúc tôi đã chơi chán ả đàn bà này, nên thay người chơi đùa rồi."

Liễu Như Thị đã tỉnh, nghe vậy cô ta thoáng run lên, nhưng không dám nói gì.

"À phải rồi chủ nhân, tôi còn nhận được tin hôm nay Diệp Phàm sẽ đi tiêu diệt nhà họ Liễu. Hình như cậu ta cố ý tung tin cho chúng ta biết."

Cô gái mặc đồ đen tiếp tục nói.

"Gì cơ? Anh ta muốn tiêu diệt nhà họ Liễu?"

Liễu Như Thị biến sắc, ngồi bật dậy, cầu xin Kim thiên sư: "Cầu xin chủ nhân cứu nhà họ Liễu!"

"Xem ra thằng nhãi này muốn khiêu khích bản thiên sư!"

"Vậy thì tôi sẽ cho cậu ta xem ở quận Hoài Giang này, ai là người quyết định!"

Kim thiên sư cười gằn.

"Báo cho quận trưởng quận Hoài Giang điều động quân quận vệ, phong tỏa toàn thành phố Hoài, không cho phép bất kỳ một ai rời khỏi thành phố Hoài."

"Báo cho người của ba bang, bốn môn, sáu tộc triệu tập toàn bộ lực lượng tới nhà họ Liễu giết thằng nhãi này cho tôi. Còn nữa, bảo Ám Minh dẫn theo ám vệ đi bắt cô ả kia của Bách Hoa Lâu về đây cho bản thiên sư!"

Kim thiên sư hờ hững ra lệnh.

"Vâng, thưa chủ nhân!"

Cô gái mặc đồ đen gật đầu.

Nửa tiếng sau.

Quận trưởng quận Hoài Giang triệu tập quân quận vệ phong tỏa toàn thành phố Hoài, không cho phép bất kỳ ai rời đi.

Người của ba bang, bốn môn, sáu tộc triệu tập toàn bộ lực lượng tới thành phố Hoài.

Ở quận Hoài Giang, ngoài ba thế gia vọng tộc ra còn có mười ba thế lực lớn khác gồm ba bang, bốn môn, sáu tộc.

Mười ba thế lực lớn này không hề thua kém ba thế gia vọng tộc.

Bọn họ có thể phất lên là vì có Kim thiên sư làm chỗ dựa.

Vì vậy, bọn họ chỉ phục tùng mệnh lệnh của Kim thiên sư.

Hôm nay ba bang, bốn môn, sáu tộc đều điều động toàn bộ lực lượng của mình tới thành phố Hoài, khiến cả quận Hoài Giang chấn động.

Nhất thời mọi người ở quận Hoài Giang đều bàn tán rốt cuộc thành phố Hoài đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến mười ba thế lực này đồng thời xuất động.

Lúc này, trong phân bộ sở tuần tra quận Hoài Giang.

"Quân quận vệ đã phong tỏa thành phố Hoài, người của ba bang, bốn môn, sáu tộc đã tới tới thành phố Hoài ư?"

"Thành phố Hoài đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Hải nghe thuộc hạ báo cáo, kinh ngạc hỏi.

Ông ta là chủ phân bộ sở tuần tra quận Hoài Giang.

"Chuyện xảy ra gần đây thành phố Hoài chỉ có hôm qua nhà họ Trình bị tiêu diệt, ngoài ra không có chuyện gì khác."

Thuộc hạ báo cáo.

"Người có thể điều động quân quận vệ và ba bang, bốn môn, sáu tộc chỉ có vị kia!"

"Lẽ nào thành phố Hoài có người đối địch với vị kia?"

Ánh mắt Lâm Hải cứng lại, giọng điệu nặng nề.

Vị kia trong lời nói của ông ta chính là Kim thiên sư!

"Đại nhân, vậy chúng ta phải làm gì?"

"Chúng ta không thể xen vào chuyện của vị kia, chỉ có thể lẳng lặng quan sát."

Lâm Hải lắc đầu.

Mặc dù ông ta là chủ phân bộ sở tuần tra một quận, nhưng không dám đắc tội Kim thiên sư.

Người này quá đáng sợ!

Trừ khi cao thủ của tổng bộ sở tuần tra tới, nếu không thì chẳng có ai làm gì được người này!

"Đi thôi, tới thành phố Hoài!"

"Tôi muốn xem rốt cuộc là ai có gan đối địch với Kim thiên sư!"

Lâm Hải trầm giọng nói.

Trong phân điện điện Long Vương quận Hoài Giang.

Chủ phân điện quận Hoài Giang là Cung Kiếm đã nhận tin tức, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: "Có người dám đối địch với Kim thiên sư? Thú vị đấy!"

"Đi thôi, tới thành phố Hoài!"

Chủ phân điện điện Long Vương này cũng dẫn người đến thành phố Hoài.

Nhất thời cả quận Hoài Giang đều đổ dồn ánh mắt vào thành phố Hoài.
Chương 138: Tam bang tứ môn lục tộc, vây giết Diệp Phàm

Trong thành phố Hoài, Diệp Phàm vừa mới tỉnh lại.

"Thiếu chủ!"

Diệp Phàm vừa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Bách Hợp đang đứng ở đó.

"Sao vậy?"

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Bách Hợp.

"Vừa nhận được tin tức, tam bang tứ môn lục tộc của quận Hoài Giang đều có động tĩnh, người dẫn đầu dẫn theo một lượng lớn người đang tiến về phía thành phố Hoài."

"Hơn nữa, quận trưởng quận Hoài Giang cũng điều động quân quận vệ phong tỏa cả thành phố Hoài, không cho phép bất kỳ ai ra vào!"

Bách Hợp nói.

"Tam bang tứ môn lục tộc?"

Diệp Phàm sửng sốt.

"Tam bang tứ môn lục tộc chính là mười ba thế lực hàng đầu ở quận Hoài Giang, ngoại trừ ba gia tộc hào môn lớn ra."

"Bọn họ đều được Kim thiên sư một tay nâng đỡ, lần này cùng nhau hành động, nhất định là do Kim thiên sư sai bảo!"

Bách Hợp nói.

"Xem ra vị Kim thiên sư này vì để đối phó với tôi mà đã chơi hết vốn liếng rồi!"

"Cái mạng này của tôi đúng là đáng giá!"

Diệp Phàm trầm tư cười.

"Thiếu chủ, tôi đã triệu tập toàn bộ lực lượng của Bách Hoa Lâu ở quận Hoài Giang, tổng cộng có một ngàn ba trăm người, họ đều thề chết bảo vệ thiếu chủ!"

Bách Hợp cúi người nói.

"Thiếu chủ, ngài yên tâm, hôm nay Đồ Phu tôi dù là liều mạng, cũng sẽ không để ai động đến ngài!"

Vẻ mặt Đồ Phu đầy sát khí nói to.

"Mọi người không cần phải lo lắng như vậy, gì mà tam bang tứ môn lục tộc, cùng lắm cũng chỉ là một đám hề mà thôi, không đáng nhắc tới!"

"Nếu bọn họ muốn chết, vậy tôi sẽ tiễn bọn họ một đoạn!"

"Đi, đến nhà họ Liễu!"

Diệp Phàm nói.

Sau đó bọn họ cùng nhau đến nhà họ Liễu.

Mà ở ngoài thành phố Hoài, trong một quán rượu nào đó.

Đại minh tinh Tô Như Tuyết đang ngồi ở đây.

"Như Tuyết, tôi đã thu thập đồ xong rồi, chúng ta đi được rồi!"

Người phụ nữ mặc vest được gọi là chị Hồ nhìn Tô Như Tuyết nói.

"Chị Hồ, chúng ta có thể ở lại đây thêm vài ngày không?"

Tô Như Tuyết nhìn chị Hồ nói.

"Hoạt động của chúng ta đã xong, còn chưa muốn đi sao?"

"Hiện giờ còn chưa điều tra rõ thân phận của đám người cướp máy bay kia, vì sự an toàn của cô, chúng ta vẫn nên mau chóng trở về Đế Đô đi!"

Chị Hồ nói xong, liếc nhìn Tô Như Tuyết: "Tuyết Tuyết, cô không muốn về, không phải là vì người trên máy bay hôm qua đó chứ?"

Nhất thời, mặt Tô Như Tuyết đỏ lên, nói: "Chị Hồ, chị nói lung tung gì vậy?"

"Như Tuyết, tuy rằng người đó đã cứu cô, nhưng cô và anh ta không phải người cùng một thế giới, đừng có suy nghĩ khác!"

Chị Hồ trầm giọng nói.

Lúc này, có người gõ cửa phòng.

Chị Hồ đi đến mở cửa, một người đàn ông sắc mặt lạnh lùng đứng bên ngoài.

"Đội trưởng Hứa!"

"Chúng tôi đã thu dọn xong rồi, có thể xuất phát rồi!"

Chị Hồ nói.

"Chị Hồ, hôm nay e là chúng ta không đi được rồi!"

Người đàn ông này mở miệng nói.

"Cái gì? Sao lại không đi được?"

Chị Hồ kinh ngạc nói.

"Hôm nay chúng ta không đi nữa sao?"

Tô Như Tuyết đi tới, dò hỏi.

"Hôm nay quân quận vệ đã phong tỏa cả thành phố Hoài, chúng ta tạm thời không thể rời khỏi đây!"

Người đàn ông này đáp.

"Phong tỏa thành phố Hoài? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tô Như Tuyết kinh ngạc nói.

"Tình hình cụ thể vẫn chưa rõ, nhưng mà chúng tôi sẽ bảo vệ tiểu thư, tiểu thư đừng lo!"

Người đàn ông kia nói.

"Vậy tôi có thể ra ngoài một lát không?"

Lúc này, Tô Như Tuyết nói.

"Tiểu thư, hôm nay thành phố Hoài không an toàn, cô tốt nhất đừng nên ra ngoài!"

Người đàn ông kia lắc đầu.

"Như Tuyết, tốt nhất cô nên ở lại khách sạn đi, đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa!"

Chị Hồ nhìn Tô Như Tuyết nói.

Mà tại nhà họ Liễu, gia chủ nhà họ Liễu nhìn thuộc hạ quát: "Điều tra ra rốt cuộc là ai muốn ra tay với nhà họ Liễu chúng ta chưa?"

"Gia chủ, tạm thời vẫn chưa điều tra được!"

Thuộc hạ nói.

"Phế vật, một đám phế vật!"

Liễu Thành tức giận quát to.

"Gia chủ, trước mắt ngài đừng lo, nhà họ Liễu chúng ta là hào môn của quận Hoài Giang, sao có thể nói tiêu diệt là tiêu diệt!"

Một vị trưởng lão nhà họ Liễu lên tiếng.

"Hôm qua nhà họ Trình đã bị diệt, sao có thể không lo lắng chư!"

Vẻ mặt Liễu Thành vô cùng nghiêm trọng.

"Gia chủ, không hay rồi, có người xông vào!"

Một người hầu nhà họ Liễu vội vàng chạy tới.

"Cái gì? Ai xông vào?"

Liễu Thành biến sắc nói.

"Không biết, đối phương còn dẫn theo một đám người!"

Thuộc hạ lắc đầu.

"Lập tức tiệu tập hộ vệ nhà họ Liễu!"

"Mau!"

Liễu Thành kêu to.

Mà trong sân nhà họ Liễu.

Diệp Phàm dẫn theo Đồ Phu, Bách Hợp và một nhóm người Bách Hoa Lâu xuất hiện ở đây.

"Các người là ai?"

LIễu Thành dẫn theo trăm hộ vệ nhà họ Liễu đi ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Phàm.

"Người sắp chết, không cần phải biết tôi là ai!"

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

"Sao cậu lại muốn diệt nhà họ Liễu chúng tôi, nhà họ Liễu chúng tôi có thù oán gì với cậu?"

Liễu Thành nhướng mày nhìn Diệp Phàm.

"Muốn trách thì trách con gái ông đi!"

"Cô ta với tôi là kẻ thù, nên tôi chỉ có thể diệt cả nhà họ Liễu các người mà thôi!"

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

"Như Thị?"

Nghe thấy lời Diệp Phàm nói, Liễu Thành biến sắc.

"Giết!"

Diệp Phàm không nhiều lời, trực tiếp quát.

Nếu hắn và Liễu Như Thị có thù oán, vậy nhà họ Liễu cũng không thể tha!

Diệt cỏ phải diệt tận gốc!

Lúc này người của Bách Hoa Lâu lập tức xông về phía người nhà họ Liễu.

Tuy nhà họ Liễu là một trong ba gia tộc hào môn, nhưng thực lực so với nhà họ Trình cũng ngang nhau, sao có thể chống đỡ nổi các cao thủ của Bách Hoa Lâu?

Chưa đến mười phút, trên dưới nhà họ Liễu đều bị giết chết.

"Báo, bên ngoài có gần vạn người đang bao vây chúng ta!"

Lúc này, một thành viên của Bách Hoa Lâu đi tới trước mặt Bách Hợp nói.

"Thiếu chủ, hẳn là người của tam bang tứ môn lục tộc đến!"

Bách Hợp nhìn Diệp Phàm nói.

"Đi, đi xem thử!"

Diệp Phàm ra ngoài.

Bên ngoài nhà họ Liễu có hơn mười ngàn người tụ tập, trang phục bất đồng, trong tay cầm vũ khí, tỏa ra sát khí khủng bố.

Mười ba người đứng phía trước này,

Đều là người đứng đầu của tam bang tứ môn lục tộc!

Diệp Phàm ra ngoài, liếc mắt qua đám người một cái: "Bày trận cũng đủ lớn đó!"

"Cậu là Diệp Phàm?"

Một người đàn ông là một trong mười ba người đứng đầu nhìn Diệp Phàm kêu lên.

"Kim thiên sư phái các người tới?"

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

"Dám đối đầu với thiên sư, tiểu tử này gan không nhỏ nha!"

Người đàn ông kia hừ lạnh nói.

"Tên thiên sư chó má kia sao không đến vậy? Phái các người đến đây tìm chết sao?"

Diệp Phàm nói.

"To gan, dám bất kính với thiên sư!"

"Các huynh đệ, giết hắn!"

Người đứng đầu mười ba thế lực phẫn nộ quát.

"Bảo vệ thiếu chủ!"

Bách Hợp kêu lên, hơn ngàn cao thủ Bách Hoa Lâu đứng chắn trước mặt Diệp Phàm.

"Bách Hợp tiểu thư, chuyện này tốt nhất cô đừng nên xen vào!"

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Một người đàn ông mặc đồ đen, đeo mặt nạ, cả người tỏa ra sát khí lạnh lùng xuất hiện, nhìn chằm chằm Bách Hợp.

"Ông là ai?"

Bách Hợp quét mắt về phía đối phương.

"Thiên sư muốn gặp đến Bách Hợp tiểu thư, đặc biệt phái tôi đến đón Bách Hợp tiểu thư!"

Người mặc đồ đen lạnh nhạt nói, người này chính là Ám Minh của Kim thiên sư.

"Cảm ơn ý tốt của Kim thiên sư, nhưng hôm nay e là không đi được rồi!"

Bách Hợp nhẹ giọng nói.

"Người mà thiên sư muốn, đi hay không không phải do cô quyết!"

Ám Minh lạnh lùng nói, cơ thể khẽ động, hóa thành một làn sương đen, lao về phía Bách Hợp.

Ngay trước khi Ám Minh lao tới trước mặt Bách Hợp, Diệp Phàm tung ra một chưởng, đánh bay hắn ta ra ngoài.

Ám Minh ngã lăn ra đất hộc máu.

"Đại nhân!"

Ám vệ xuất hiện, đỡ Ám Minh dậy.

"Người của tôi, không đến lượt các người động vào!"

Diệp Phàm khinh thường nói.

"Giết cho ta!"

"Giết hắn!"

Ám Minh mặt lạnh như băng hét lên.

"Giết!!!"

Thủ lĩnh tam bang tứ môn lục tộc đồng loạt hét lên.

Mười ba thế lực lớn, gần mười ngàn người trực tiếp lao về phía Diệp Phàm.

"Ai dám động vào thiếu chủ, giết không tha!"

Trong không gian truyền đến tiếng hét tràn ngập ý sát phạt.

"Giết!!!"

"Giết!!!"

"Giết!!!"

Cùng với tiếng hét này,

Từng tiếng va chạm đinh tai nhức óc truyền khắp bốn phương!
Chương 139: Uy lực của Thiên Sách

"Giết!!!"

"Giết!!!"

"Giết!!!"

Khi gần vạn người của mười ba thế lực lớn chuẩn bị ra tay với Diệp Phàm, một giọng nói sát phạt vang lên.

Giọng nói này to như sấm, vang vọng khắp thành phố Hoài.

Nhóm người Diệp Phàm nhìn về phía đó, chỉ thấy cách đó không xa, mấy ngàn bóng người mặc trang phục thống nhất, tay cầm dao sắc bén đi tới.

Trang phục trên người họ đều thêu hai chữ Thiên Sách.

Một đám người tỏa ra sát khí vô cùng đáng sợ, vẻ mặt lạnh lùng, khiến cho người ta có cảm giác bị áp chế.

Mà bọn họ chính là Thiên Sách Vệ, một lực lượng rất mạnh trong quân Thiên Sách!

Người dẫn đầu là Mộ Bạch, quân đoàn trưởng số ba của quân Thiên Sách, mặc áo trắng, trong tay cầm trường kiếm trắng, thống lĩnh ba ngàn quân Thiên Sách Vệ tiến đến!

"Là Mộ Bạch!"

Đồ Phu nhìn thấy Mộ Bạch xuất hiện, vội vàng kêu lên.

"Mộ Bạch? Quân đoàn trưởng số ba của quân Thiên Sách!"

Diệp Phàm nghe thấy lời Đồ Phu nói, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Đồ Phu.

Những người khác có mặt trực tiếp bị sự xuất hiện của ba ngàn quân Thiên Sách Vệ làm cho chấn động!

"Giết!!!"

Mộ Bạch nhìn người của tam bang tứ môn lục tộc, trực tiếp hét lên.

Ông ra lệnh một tiêg, ba ngàn Thiên Sách Vệ như mũi tên rời cung, bắn thẳng về phía người của mười ba thế lực lớn.

Bọn họ vừa xông tới trước mặt người của tam bang tứ môn lục tộc, liền vung lưỡi dao sắc bén trong tay.

Ba ngàn cái đầu rơi xuống đất, máu bắn tung tóe.

Ba ngàn thi thể, trực tiếp ngã vào vũng máu!

Chỉ một chiêu, lưu loát, quyết đoán, trật tự, như thể đã được huấn luyện rất nhiều lần!

Mọi người kinh ngạc đến ngây người.

Sau đó, Mộ Bạch thống lĩnh ba ngàn Thiên Sách Vệ lao vào chém giết người của tam bang tứ môn lục tộc!

Tuy rằng Thiên Sách Vệ chỉ có ba ngàn, mà tam bang tứ môn lục tộc lại gần vạn người.

Nhưng khi bọn họ đánh nhau,

Ba ngàn Thiên Sách Vệ như thể mãnh hổ ra khỏi lồng, khí thế không thể ngăn cản.

Mà người của tam bang tứ môn lục tộc như thể lập tức hóa thành cừu, hoàn toàn không có sức chiến đấu!

Nhất thời, mười ba thế lực lớn thương vong nghiêm trọng, những người dẫn đầu đều bị dọa sợ ngây ngốc.

Cảnh tượng này không chỉ dọa sợ những người đứng đầu của mười ba thế lực, càng dọa sợ những người đến xem chiến là Lâm Hải, người phụ trách sở tuần tra quận Hoài Giang và Cung Kiếm, người đứng đầu phân điện Long Vương Điện ở quận Hoài Giang hơn.

Họ đều bị Thiên Sách Vệ làm cho chấn động.

"Đó không phải là quân đoàn trưởng số ba, Mộ Bạch sao?"

"Những người bên cạnh ông ấy chẳng lẽ là Thiên Sách Vệ trong truyền thuyết?"

"Sao Mộ Bạch và Thiên Sách Vệ lại xuất hiện ở đây?"

Lúc này, Lâm Hải, người phụ trách sở tuần tra nhận ra Mộ Bạch, lộ ra ánh mắt không dám tin, khiếp sợ nói.

Mười mấy năm không lộ diện, bây giờ lại xuất hiện ở đây, quả thực khiến người ta phải sợ!

"Người đó có quan hệ gì với quân Thiên Sách, lại khiến quân đoàn trưởng số ba của quân Thiên Sách thống lĩnh Thiên Sách Vệ đến giúp đỡ?"

Lâm Hải quét mắt về phía Diệp Phàm, án mắt lóe lên.

Bên ngoài nhà họ Liễu,

Không đến ba phút sau,

Người của mười ba thế lực tổn thất trầm trọng, gần vạn người bị giết chỉ còn lại hơn một ngàn người.

Mà hơn một ngàn người này bị Thiên Sách Vệ dọa sợ, đến cả vũ khí cũng không cầm nổi, cả người run rẩy.

Còn Thiên Sách Vệ, chém giết đến hiện tại, không tổn thất một người nào, thậm chí còn không có ai bị thương.

Chiến lực của hai bên chênh lệch quá lớn.

"Ám Minh đại nhân, bây giờ phải làm sao đây?"

Người đứng đầu mười ba thế lực thấy cảnh tượng này, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn về phía Ám Minh bị Diệp Phàm đả thương.

"Lui!"

Vẻ mặt Ám Min ngưng trọng, trầm giọng nói.

Lúc này bọn họ chỉ đành phải rút lui.

Kết quả Mộ Bạch vung ra một kiếm, đánh lui bọn họ, hơn nữa còn chặn trước mặt bọn họ.

Lúc này, ba ngàn Thiên Sách Vệ đã giết hết hơn một ngàn người còn lại của tam bang tứ môn lục tộc, trực tiếp bao vây người đứng đầu mười ba thế lực, Ám Minh, còn có đám Ám Vệ kia.

"Các người tưởng các người có thể thoát được sao?"

Mộ Bạch lạnh lùng nói.

"Chúng tôi là người của Kim thiên sư, các người muốn trở thành kẻ thù của Kim thiên sư sao?"

Ám Minh lạnh lùng nói.

"Hôm nay, dù là Kim thiên sư cũng phải chết!"

"Giết!"

Mộ Bạch lạnh nhạt nói.

"Dừng tay!"

Lúc này, mấy ngàn chiến sĩ tay cầm vũ kí xông tới, là quân quận vệ của quận Hoài Giang.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, chính là quận trưởng quận Hoài Giang, Tăng Hoài.

"Quận trưởng, cuối cùng ông cũng đến rồi, mau bắt hết bọn chúng đi!"

Người đứng đầu mười ba thế lực thấy Tăng Hoài xuất hiện, kích động kêu lên.

"Các người là ai? Sao lại dám đại khai sát giới ở thành phố Hoài!"

Tăng Hoài nhìn Thiên Sách Vệ, vẻ mặt uy nghiêm quát.

Vũ khí trong tay quân quận vệ trực tiếp nhắm vào Thiên Sách Vệ.

"Quân trưởng số ba quân Thiên Sách, Mộ Bạch!"

Mộ Bạch đi đến trước mặt Tăng Hoài, trực tiếp lấy chứng minh thư của mình ra chứng minh.

Sau khi Tăng Hoài biết được thân phận của Mộ Bạch, biến sắc, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Ông ta không ngờ nhóm người này lại là người của quân Thiên Sách, hơn nữa dẫn đầu còn là một vị quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách.

Mà quân đoàn trưởng này còn có quân hàm hai sao, thân phận thậm chí còn cao hơn chức vị quận trưởng của ông ta!

"Hạ quan quận trưởng quận Hoài Giang Tăng Hoài tham kiến quân đoàn trưởng Mộ!"

Tăng Hoài trực tiếp cung kính chào hỏi Mộ Bạch một tiếng.

"Quân đoàn trưởng?"

Đám người Ám Minh nghe Tăng Hoài gọi vậy, đều cả kinh.

"Quận trưởng Tăng, đám người này muốn giết người, ông không đến, bây giờ chúng tôi đến rồi, các người lại xuất hiện, đúng lúc thật!"

Mộ Bạch nhìn Tăng Hoài, lạnh lùng nói.

Tăng Hoài biến sắc, khom người nói: "Quân đoàn trưởng Mộ, tôi..."

"Được rồi, tôi không muốn nghe mấy lời vô nghĩa!"

"Nếu ông còn muốn giữ chức vị của mình thì lập tức dẫn đám người này cút đi!"

Mộ Bạch quát.

"Được!"

Tăng Hoài vội vàng gật đầu, dẫn quân quận vệ rút lui.

"Quận trưởng Tăng!!!"

Người dẫn đầu mười ba thế lực thấy người của Tăng Hoài rút lui, liên tục kêu lên, nhưng Tăng Hoài cũng không quay đầu, trực tiếp biến mất khỏi đó.

"Hôm nay không ai có thể cứu được các người!"

"Giết!!!"

Mộ Bạch liếc nhìn đám người đó một cái, lạnh lùng nói.

Lúc này Thiên Sách Vệ trực tiếp ra tay, chém giết về phía người dẫn đầu của mười ba thế lực và nhóm người của Ám Minh.

Người đứng đầu mười ba thế lực bị giết trong nháy mắt, còn Ám Vệ cũng chết thảm, mà Ám Minh đánh đuổi hai người Thiên Sách Vệ, nhân cơ hội bỏ trốn.

Chỉ là Ám Minh vừa chạy được mấy bước, ngực đã bắn máu tung tóe, một thanh trường kiếm đâm xuyên từ sau lưng.

Mà chủ nhân của thanh kiếm này là Mộ Bạch!

Mộ Bạch rút trường kiếm, máu tươi lại bắn ra.

Ám Minh mở to mắt, trực tiếp ngã xuống.

Sau khi giải quyết xong đám người này, Mộ Bạch đi về phía Diệp Phàm và Đồ Phu.

"Mộ Bạch, đến đúng lúc lắm!"

Đồ Phu nhìn Mộ Bạch cười nói.

"Đồ Phu, đã lâu không gặp!"

Mộ Bạch nhìn thấy Đồ Phu, hai anh em trực tiếp ôm một cái.

"Mộ Bạch, vị này là đệ tử của quân chủ, Diệp Phàm!"

Đồ Phu chỉ vào Diệp Phàm, giới thiệu.
Chương 140: Một kiếm giết Huyền Cảnh

Mộ Bạch nhìn Diệp Phàm, quỳ xuống kêu lên: "Quân đoàn trưởng số ba của quân Thiên Sách tham kiến thiếu quân chủ!"

"Tham kiến thiếu quân chủ!"

Ba ngàn Thiên Sách Vệ đồng loạt quỳ xuống với Diệp Phàm.

Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Phàm như thể nhìn thấy chiến thần Thiên Sách vậy!

"Thiếu quân chủ?"

"Chẳng lẽ hắn là..."

Lúc này, Lâm Hải và Cung Kiếm sắc mặt thay đổi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.

Mà Bách Hợp nhìn Diệp Phàm, cũng cả kinh.

Lời nói tối qua của Đồ Phu khiến cô ta có vài suy đoán, nhưng không ngờ Diệp Phàm thật sự có quan hệ với quân Thiên Sách, còn là thiếu quân chủ!

Vị thiếu chủ này không đơn giản!

"Quân đoàn trưởng Mộ Bạch, mau đứng dậy đi, đứng dậy hết đi."

Diệp Phàm nói.

Mộ Bạch và Thiên Sách Vệ đều đứng lên.

"Quân đoàn trưởng Đồ Phu, là ông liên hệ với quân Thiên Sách sao?"

Diệp Phàm nhìn về phía Đồ Phu.

"Mong thiếu quân chủ bỏ qua, tôi cũng chỉ lo Kim thiên sư sẽ làm thiếu quân chủ bị thương, vì vậy tối qua đã liên lạc với Mộ Bạch!"

Đồ Phu cúi người nói với Diệp Phàm.

"Không sao!"

Diệp Phàm thản nhiên nói.

"Thiếu quân chủ, chúng tôi vẫn luôn hy vọng quân chủ có thể trở về quân Thiên Sách, mười mấy năm qua, quân chủ không có tin tức gì, không ngờ bây giờ thiếu quân chủ xuất hiện, xem ra là ông trời phù hộ quân Thiên Sách ta!"

Mộ Bạch nhìn Diệp Phàm, kích động nói.

"Lục sư phụ vì một vài nguyên nhân nên mới không xuất hiện, hy vọng mọi người không trách ông ấy."

Diệp Phàm giải thích.

"Chúng tôi chưa từng trách quân chủ!"

Mộ Bạch lắc đầu.

"Tôi cũng có hiểu biết tình hình hiện giờ của quân Thiên Sách."

"Mọi người yên tâm, chỉ cần tôi ở đây, ba chữ quân Thiên Sách sẽ vẫn tồn tại, không ai có thể thay thế được!"

Diệp Phàm cam đoan.

"Tôi tin tưởng thiếu quân chủ!"

Mộ Bạch nói.

"Đúng rồi, bọn họ là Thiên Sách Vệ sao?"

Diệp Phàm quét mắt về phía ba ngàn Thiên Sách Vệ.

"Đúng vậy, thiếu quân chủ!"

Mộ Bạch gật đầu.

"Trước đây lục sư phụ thường xuyên nhắc tới Thiên Sách Vệ lợi hại thế nào, hôm nay chứng kiến, quả nhiên không khiến người ta thất vọng!"

Diệp Phàm nhìn Thiên Sách Vệ, gật gật đầu.

"Thiếu quân chủ, kế tiếp ngài định làm thế nào?"

Lúc này, Đồ Phu nhìn Diệp Phàm.

"Nếu hôm nay Kim thiên sư không đến tìm tôi, vậy chúng ta đi tìm ông ta đi!"

"Bách Hợp, cô biết chỗ ở của Kim thiên sư chứ?"

"Biết, Kim thiên sư vẫn luôn ở trong biệt thự Kim Sơn của ông ta!"

Bách Hợp trầm giọng nói.

"Vậy đến biệt thự Kim Sơn thử xem!"

"Nhưng mà trước khi đi, còn có chuyện phải bàn!"

Diệp Phàm nói xong, quét mắt về phía xa: "Mấy người đang núp trong bóng tối, không định ra mặt một chút sao?"

Lúc này đám người Mộ Bạch, Đồ Phu cũng đảo mắt qua.

Lâm Hải và Cung Kiếm dẫn người bước ra.

Bọn họ đầu tiên là liếc nhìn đối phương, sau đó đi về phía Diệp Phàm!"

"Lâm Hải, người phụ trách sở tuần tra phân bộ quận Hoài Giang, tham kiến thiếu quân chủ quân Thiên Sách!"

Lâm Hải cung kính với Diệp Phàm.

"Người đứng đầu Long Vương Điện phân điện quận Hoài Giang tham kiến thiếu quân chủ quân Thiên Sách!"

Cung Kiếm chắp tay nói với Diệp Phàm.

"Về chuyện thân phận của tôi, tôi không hy vọng có quá nhiều người biết!"

"Hiểu chưa?"

Diệp Phàm nhìn Lâm Hải, lạnh lùng nói.

Lâm Hải lập tức cảm nhận hơi thở lạnh lùng bao phủ mình, biến sắc, ánh mắt sợ hãi nhìn Diệp Phàm.

"Vâng!"

Lâm Hải gật đầu.

"Đúng lúc lắm, ông phụ trách thu dọn đống thi thể này đi!"

Diệp Phàm thản nhiên nói.

Khóe miệng Lâm Hải giật giật, mặt đầy hắc tuyến.

Ông ta đường đường là người đứng đâu của một phân bộ sở tuần tra ở quận, vậy mà lại trở thành người nhặt xác, chuyện này thật sự rất mất mặt.

Nhưng hơi thở vừa rồi của Diệp Phàm khiến Lâm Hải không dám nói thêm lời nào!

"Còn ông, xử lý xong Kim thiên sư sẽ đến tìm ông sau!"

Diệp Phàm lại quét mắt về phía Cung Kiếm, sau đó liền đi về phía biệt thự Kim Sơn.

"Tìm tôi?"

Cung Kiếm nghe Diệp Phàm nói vậy thì sửng sốt, không biết thiếu quân chủ của quân Thiên Sách tìm mình làm gì?

"Lâm đại nhân, ông nói xem, quân Thiên Sách có thể tiêu diệt Kim thiên sư không?"

Cung Kiếm nhìn Lâm Hải nói.

"Không biết!"

Lâm Hải lắc đầu.

Nếu là người khác, ông ta nhất định sẽ cảm thấy không thể nào tiêu diệt được Kim thiên sư.

Nhưng hiện giờ quân đoàn trưởng quân Thiên Sách và Thiên Sách Vệ ra tay, vậy thì chưa chắc.

Dù sao quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách cũng bước ra từ biển máu, hơn nữa trong quân Thiên Sách ngoại trừ sự tồn tại tối cao của chiến thần Thiên Sách, bọn họ còn có chiến lực mạnh, không thể tưởng tượng nổi!

Hơn nữa Thiên Sách Vệ, chiến lực càng không cần phải bàn.

"Ông không định đi xem sao?"

Cung Kiếm mỉm cười, đi về phía biệt thự Kim Sơn, ánh mắt Lâm Hải ngưng lại, cũng đi theo.

Đương nhiên bọn họ đều muốn biết, Kim thiên sư và quân Thiên Sách, cuối cùng ai thắng ai thua!

Biệt thự Kim Sơn!

Nhóm người Diệp Phàm đi tới nơi này.

"Ra tay đi, không được để bất kỳ ai chạy thoát!"

Mộ Bạch trực tiếp kêu lên.

Ba ngàn quân Thiên Sách Vệ trực tiếp lao về phía biệt thự Kim Sơn.

"Các người là ai? Dám xông vào biệt thự Kim Sơn!"

Thị vệ trong biệt thự lao ra, chiến đấu với Thiên Sách Vệ.

Tuy thực lực của những người này mạnh, nhưng so với Thiên Sách Vệ thì còn kém xa!

Trong nháy mắt, thủ vệ của biệt thự Kim Sơn đều bị giết từng người một.

Bốn người phụ nữ mặc đồ đen lao ra, trong tay cầm trường kiếm, vẻ mặt lạnh lùng quát: "Dám quấy rầy thiên sư nghỉ ngơi, tìm chết!"

Bọn họ nói xong liền lao về phía Thiên Sách Vệ mà chém giết.

Mà thực lực của bọn họ đều đạt tới Huyền Cảnh.

Bốn cao thủ Huyê Cảnh vừa ra tay, mang lại cảm giác áp bức rất lớn cho Thiên Sách Vệ.

Vụt!

Đột nhiên, một tiếng xé gió chói tai truyền đến.

Một Bạch vung một kiếm, lóe lên thành một tia sáng trắng, lao vào đánh nhau với bọn họ, tiếng kiếm va chạm không ngừng vang lên.

Bốn người phụ nữ kia bị đánh cho liên tục lùi về sau, kêu lên đau đớn, khóe miệng rướm máu tươi.

"Bảo Kim thiên sư kia lăn ra đây!"

Mộ Bạch lạnh lùng quát.

Mà bốn người phụ nữ kia vẫn tiếp tục công kích Mộ Bạch.

Mộ Bạch không chút lưu tình, thanh kiếm ẩn chứa sức mạnh to lớn, lập tức lao ra.

Giây tiếp theo, Mộ Bạch xuất hiện phía sau bốn người phụ nữ kia.

Mà trên cổ bọn họ lần lượt bắn ra một vệt máu.

Bọn họ trừng to mắt, trực tiếp ngã xuống đất, tắt thở tại chỗ.

Một kiếm của Mộ Bạch, một giây giết chết bốn cao thủ Huyền Cảnh!

"Mộ Bạch, kiếm của ông vẫn nhanh như trước ha!"

Đồ Phu cười nói.

"Hảo Kiếm!"

Diệp Phàm vỗ tay tán thưởng.

"Dám giết tỳ nữ của ta, muốn chết sao!"

Đột nhiên, trong biệt thự truyền ra tiếng quát lạnh lùng, một cơn gió đáng sợ thổi ra.

Một người đàn ông tóc tai bù xù, chỉ mặc một bộ trường bào màu đen lao ra, tung một chưởng về phía Mộ Bạch.

Mộ Bạch sắc mặt ngưng trọng, vung kiểm ngăn lại.

Một chưởng vung ra, kiếm Mộ Bạch bị đánh văng, vang lên tiếng động trầm đục.

Thân thể Mộ Bạch cũng bị đẩy lui, run lên, máu huyết sôi trào, kêu lên một tiếng đau đớn.

Lúc này, người đàn ông kia đáp xuống đất, phất ống tay áo, vẻ mặt lạnh lùng, có cảm giác vô pháp vô thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK