"Nhưng sao?"
Diệp Phàm thấy sắc mặt đối phương khác thường, bèn hỏi thẳng.
"Bởi vì cốc chủ đã biến mất nhiều năm, tám bộ vẫn chưa chọn được cốc chủ mới, dẫn đến tình trạng như rắn mất đầu. Điều này làm cho không ít thế lực nhăm nhe Quỷ Cốc như hổ đói rình mồi."
"Nhiều năm qua liên tục có các thế lực muốn công phá Quỷ Cốc nhưng không thành công, song những thế lực này vẫn không từ bỏ. Giờ đây ngay cả các thế lực lánh đời cũng bắt đầu ra tay với Quỷ Cốc, hiện tại Quỷ Cốc tổn thất rất lớn!"
"Xin thiếu chủ hãy trở về Quỷ Cốc, chủ trì đại cục!"
Trịnh Thiên khom lưng nói với Diệp Phàm.
"Hiện tại tôi chưa thể trở về."
"Ông về trước đi, nếu Quỷ Cốc xảy ra tình huống khẩn cấp thì lập tức liên lạc với tôi!"
Diệp Phàm nhíu mày nói.
"Vâng, thưa thiếu chủ."
Trịnh Thiên gật đầu.
"À đúng rồi, sao lần này các ông lại đột nhiên đến tham gia cuộc thi Y đạo này thế?"
Diệp Phàm tò mò hỏi.
"Lần này chúng tôi rời cốc tham gia cuộc thi Y đạo là vì Thiên Cơ trưởng lão đã tính ra được Long Tỷ sắp xuất thế, cho nên phái chúng tôi tới đây âm thầm nghe ngóng tình hình!
Trịnh Thiên trả lời.
"Long Tỷ?"
"Đó là cái gì?"
Ánh mắt Diệp Phàm lóe sáng.
"Long Tỷ là ngọc tỷ truyền quốc của Long Quốc qua các thời đại. Long Tỷ không chỉ tượng trưng cho hoàng quyền, mà còn là chí bảo cường đại, bên trong ẩn giấu huyền cơ. Tuy nhiên, Long Tỷ đã biến mất gần một nghìn năm."
"Lần này Thiên Cơ trưởng lão tính ra được Long Tỷ sắp hiện thế, mà vị trí là quận Thiên Thục, vì vậy ông ấy bảo chúng tôi mượn cớ tham gia cuộc thi Y đạo để đến đây âm thầm điều tra!
Trịnh Thiên đáp.
Diệp Phàm nghe Trịnh Thiên nói vậy, trong mắt Diệp Phàm lóe lên vẻ khác thường.
"Long Tỷ đang ở quận Thiên Thục à?"
Diệp Phàm hỏi.
"Thiên Cơ trưởng lão tính ra ở quận Thiên Thục, sẽ không sai đâu!"
Trịnh Thiên trả lời.
Thiên Cơ trưởng lão là trưởng lão của bộ Thiên Cơ - một trong tám bộ của Quỷ Cốc. Ông ấy được gọi là Thiên Cơ trưởng lão bởi vì tinh thông thôi diễn thiên cơ, cực kỳ thần bí và lợi hại!
Tám bộ của Quỷ Cốc am hiểu các kỹ năng thần thông khác nhau. Ví dụ như bộ Y có sở trường chữa bệnh cứu người, bộ Thiên Cơ tinh thông thôi diễn thiên cơ!
Ngoài ra, tám bộ của Quỷ Cốc còn có bộ Kỳ Môn Độn Giáp, bộ Rèn Đúc...
Tóm lại là trong Quỷ Cốc có các loại kỳ thuật đa dạng, có thể nói là cái gì cũng có, không thiếu thứ gì!
Đây cũng là điểm lợi hại của Quỷ Cốc, cũng là nguyên nhân vì sao nhiều thế lực muốn tiêu diệt như vậy.
Là do Quỷ Cốc có các loại kỳ thuật thần kỳ khiến thế lực các nơi kiêng dè!
"Được, tôi biết rồi, ông về trước đi. Chuyện Long Tỷ tôi sẽ chú ý!"
Diệp Phàm nói.
"Vâng, thưa thiếu chủ!"
Trịnh Thiên gật đầu, sau đó rời khỏi đây.
"Long Tỷ..."
Diệp Phàm lẩm bẩm, trong mắt lóe lên tia sáng.
Sau đó, hắn đi đến Bách Hoa Lâu!"
"Thiếu chủ!"
Trong Bách Hoa Lâu ở Thục Châu.
Thấy Diệp Phàm xuất hiện, Hoa Hồng Đỏ khom lưng chào.
"Cô ấy sao rồi?"
Diệp Phàm hỏi.
"Thiếu chủ đang hỏi thăm tình hình của đại tiểu thư sao?"
"Ngài quan tâm đại tiểu thư như vậy, có phải là có hứng thú với cô ấy không?"
Hoa Hồng Đỏ nói đùa với Diệp Phàm.
"Đừng nói linh tinh!"
Diệp Phàm trợn mắt trừng Hoa Hồng Đỏ.
"Thiếu chủ!"
Lúc này Cơ Như Yên đi tới, hơi khom lưng chào Diệp Phàm.
Trên cơ bản thì sức khỏe của cô ấy đã ổn rồi.
"Nhìn dáng vẻ của cô chắc là không sao rồi!"
Diệp Phàm hờ hững cất lời.
"Cảm ơn thiếu chủ quan tâm!"
"Tôi ổn rồi."
Cơ Như Yên gật đầu.
"Thiếu chủ, tôi vừa mới nhận được một tin tức, ngài có muốn nghe không?"
Lúc này, Hoa Hồng Đỏ lên tiếng.
"Tin tức gì?"
Diệp Phàm nhìn sang Hoa Hồng Đỏ.
"Vu Môn của Man Quốc, phái Âm Dương của Anh Quốc, Bà Sa Môn của Thiên Trúc Quốc, sau khi cuộc thi Y đạo kết thúc, ba thế lực này vẫn chưa rời đi."
Hoa Hồng Đỏ nói.
"Chưa rời đi? Lẽ nào bọn họ cũng muốn cướp cuốn Thần Nông Y Điển kia?"
Ánh mắt chợt đóng băng, Diệp Phàm lạnh lùng cất lời.
"Không phải!"
"Bọn họ đang âm thầm hỏi thăm về một dãy núi!"
Hoa Hồng Đỏ nói.
"Hỏi thăm về một dãy núi?" Diệp Phàm sửng sốt.
"Đúng vậy, dãy núi mà bọn họ hỏi thăm tên là Thiên Xuyên, là dãy núi lớn nhất, cổ xưa nhất khu vực Tây Nam!"
Hoa Hồng Đỏ đáp.
Diệp Phàm hỏi: "Bọn họ hỏi thăm về dãy núi này làm gì?"
"Tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng chuyện này không đơn giản, vì vậy tôi đã cho người âm thầm theo dõi bọn họ, một khi có biến thì lập tức báo cáo!"
Hoa Hồng Đỏ trả lời Diệp Phàm.
"Tốt lắm."
Diệp Phàm gật đầu rồi nói: "À đúng rồi, cô hãy sai người đi thăm dò một thứ!"
"Thiếu chủ muốn thăm dò thứ gì?"
"Long Tỷ!"
Khi Diệp Phàm nói ra hai chữ Long Tỷ, Hoa Hồng Đỏ thoáng sửng sốt, hiển nhiên là cô ta chưa từng nghe nói. Nhưng sắc mặt Cơ Như Yên lại thay đổi.
"Thiếu chủ, ngài muốn tìm Long Tỷ?"
Cơ Như Yên nhìn Diệp Phàm, trầm giọng nói.
"Cô cũng biết Long Tỷ à?"
Diệp Phàm nhìn Cơ Như Yên, đối phương trả lời: "Tôi từng thấy tin tức về Long Tỷ trong phòng tình báo của Bách Hoa Lâu. Nghe nói Long Tỷ là ngọc tỷ truyền quốc, cực kỳ quý giá, hơn nữa còn có lực lượng phi phàm, ai chiếm được nó sẽ trở thành đứa con thiên mệnh, thống trị tất cả!"
"Đứa con thiên mệnh? Thống trị tất cả?"
“Đỉnh thế cơ à?”
Diệp Phàm cười khẽ.
"Nhưng đã gần một nghìn năm Long Tỷ không xuất hiện, muốn tìm e là không dễ!"
Cơ Như Yên nói xong, tầm mắt chuyển sang Diệp Phàm.
"Tôi nhận được tin Long Tỷ đang ở quận Thiên Thục!"
Diệp Phàm thẳng thắn nói.
"Đang ở quận Thiên Thục?" Cơ Như Yên thốt lên đầy kinh ngạc, ánh mắt như đóng băng, nhìn Hoa Hồng Đỏ: "Cô lập tức điều động toàn bộ lực lượng đi điều tra tung tích của Long Tỷ!"
"Vâng!"
Hoa Hồng Đỏ gật đầu.
Tại một nơi khác ở Thục Châu, Phong Vô Ngân ngồi uống rượu với vẻ mặt u ám.
"Chủ nhân, đã tìm được nơi người Quỷ Cốc dừng chân, hình như bọn họ chuẩn bị rời đi!"
Lúc này, một người đàn ông đi đến trước mặt Phong Vô Ngân báo cáo.
"Ra tay đi, bắt hết bọn họ, không được để cho một ai chạy thoát!"
"Đã đến thì phải lợi dụng triệt để chứ!"
"Chờ đến khi tôi bắt được Quỷ Cốc, lấy được thứ kia, hoàn toàn kiểm soát được lực lượng kia trong cơ thể, tôi muốn xem vị tiểu sư đệ này của tôi còn đối kháng với tôi kiểu gì!"
Phong Vô Ngân uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly, lạnh lùng hừ mũi, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Trong chiến khu Tây Bộ.
Nguyên Hạo đứng đó, ánh mắt không ngừng lấp lóe.
"Thống soái, chuyện căn cứ quân sự kia bị xâm phạm không phải là lỗi của một mình ngài, sao lại phạt một mình ngài chứ? Lại còn bãi bỏ vị trí thống soái của ngài, muốn tiến hành điều tra ngài!"
"Quan trọng nhất là bọn họ để cho Mục Chiến thay thế vị trí của ngài. Thế này là muốn làm gì?"
Sĩ quan phụ tá của Nguyên Hạo đứng đằng sau ông ta, tức giận bất bình nói.
"Quả thật chuyện này là do tôi tắc trách, tôi nên chịu trách nhiệm!"
Nguyên Hạo lắc đầu.
"Thống soái, ngài vẫn ổn chứ?"
Mục Chiến đi tới, nhìn Nguyên Hạo, tỏ vẻ an ủi.
"Chúc mừng Mục tướng quân, sau này ông là thống soái của chiến khu Tây Bộ rồi!"
Nguyên Hạo nhìn Mục Chiến, lạnh nhạt nói.
"Thống soái tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi cũng không ngờ mình sẽ thay thế vị trí của ông."
"Sau khi thống soái tiếp nhận điều tra xong, ông nhất định sẽ trở lại, vị trí thống soái này vẫn là của ông!"
Mục Chiến vội vàng nói.
"Mục tướng quân, ông đã trở thành thống soái của chiến khu Tây Bộ, tôi sẽ cho ông một lời khuyên."
"Có một số người không nên động vào thì tốt nhất là đừng có động vào. Mạng sống chỉ có một, hãy quý trọng!"
Nguyên Hạo nhìn Mục Chiến và nói, vỗ vào tay ông ta rồi rời đi.
Trong mắt Mục Chiến lóe lên vẻ lạnh lùng, ông ta không nói gì.
Nguyên Hạo đi tới trước một máy bay trực thăng ở chiến khu Tây Bộ, Hắc Uyên cũng đang ở đây.
"Thống soái Nguyên, lần này ông bị cách chức điều tra là do có kẻ cố ý giở trò. Ông đừng lo, có Long Soái mà!"
Hắc Uyên nói với Nguyên Hạo.
"Tôi biết."
"Có điều hiện giờ Mục Chiến đã trở thành thống soái, khả năng cao là ông ta sẽ ra tay với Diệp công tử lần nữa, cậu phải chú ý chút!"
"Cậu ấy là đệ tử của chiến thần Thiên Sách, tuyệt đối không được xảy ra chuyện!"
Nguyên Hạo trầm giọng nói.
"Yên tâm, không ai có thể gây tổn thương cho cậu ấy!"
Hắc Uyên cười gượng.
Anh ta biết rõ thực lực của Diệp Phàm.
Cho dù Mục Chiến điều động toàn bộ chiến khu, e là cũng chẳng thể làm Diệp Phàm bị thương!
"À đúng rồi, bang chủ bang Đại Đao đã chạy trốn, cậu phải nghĩ cách cho người của Long Hồn tìm được gã. Tuyệt đối không thể tha cho giặc phản quốc!"
Nguyên Hạo nói thêm.
"Yên tâm, gã không thoát được đâu!"
Hắc Uyên gật đầu.
Sau đó, Nguyên Hạo lên máy bay trực thăng rời khỏi chiến khu Tây Bộ.
Lúc này, Thiết Thủ đi tới trước mặt Hắc Uyên, lấy ra một bản tin tình báo đưa cho anh ta.
"Long Tỷ!"
“Dãy núi Thiên Xuyên!”
Hắc Uyên đọc bản tin tình báo này, ánh mắt chăm chú, lẩm bẩm một mình.
"Triệu tập quân đội!"
Hắc Uyên lập tức ra lệnh.'
Ở Đường Môn.
Sau khi tin tức nhị thiếu gia Đường Môn biến thành người thực vật và tam thiếu gia Đường Môn bị giết lan truyền, cả Đường Môn chấn động!
Đường Môn là tông môn Võ đạo truyền thừa lâu đời, hiện tại thế lực đã trải khắp Tây Nam, không ai dám trêu chọc!
Vậy mà bây giờ hai vị thiếu gia của Đường Môn lại một kẻ biến thành thực vật, một kẻ thành người chết, đây quả là sự khiêu khích Đường Môn!
Chuyện này làm cho môn chủ Đường Môn vô cùng giận dữ.
"Truyền lệnh của tôi, triệu tập các đệ tử Đường Môn, tôi muốn tên Diệp Phàm kia nợ máu trả máu!"
Môn chủ Đường Môn quát, vẻ mặt dữ tợn.
Cùng lúc đó, Chiến Bộ của Lưu Ly Quốc.
Sau khi ông cụ Kim biết tin tám cường giả bị giết, kế hoạch tiêu diệt căn cứ quân sự Tây Nam thất bại, sắc mặt ông ta cực kỳ u ám khó coi.
"Kim lão không cần tức giận, tuy kế hoạch lần này thất bại, nhưng không phải là chúng ta không có thu hoạch!"
Một vị lão giả khác đi tới, nói với ông cụ Kim. Ông ta cũng là lãnh đạo cấp cao trong Chiến Bộ của Lưu Ly Quốc.
"Ông có ý gì?"
Ông cụ Kim nhìn đối phương.
"Ở Long Quốc, người của chúng ta vô tình biết tin ngọc tỷ truyền quốc của Long Quốc sắp xuất thế. Nếu chúng ta lấy được ngọc tỷ truyền quốc tượng trưng cho hoàng quyền Long Quốc, thì có thể đả kích sự kiêu ngạo của Long Quốc, còn có thể thừa cơ loan truyền tin đồn ngọc tỷ truyền quốc của Long Quốc đã bị cướp, Long Quốc sắp diệt quốc. Trước tiên khiến cho người Long Quốc cảm thấy bất an, sau lại ra tay với bọn họ, đánh bọn họ tơi bời!"
Vị lão giả này nói một tràng.
Kim lão nghe xong, trong mắt lóe lên tia sáng: "Đây là một ý hay!"
Sau đó ông ta hỏi: "Nhưng mà có thể lấy được ngọc tỷ truyền quốc của Long Quốc không?"
"Yên tâm, vì ngọc tỷ truyền quốc này mà tổng thống đã phái chiến thần gen mới nhất mà Lưu Ly Quốc nghiên cứu ra. Hắn dẫn đội đích thân ra trận chắc chắn có thể mang ngọc tỷ truyền quốc về!"
Lão giả này tự tin nói.
Thoáng cái màn đêm đã buông xuống.
Phía Diệp Phàm.
Hoa Hồng Đỏ nhìn hắn và nói: "Thiếu chủ, tôi vừa mới nhận được tin tất cả người của phái Âm Dương đã đi tới dãy núi Thiên Xuyên. Ngoài bọn họ ra còn có rất nhiều thế lực cũng đang tới dãy núi Thiên Xuyên, ví dụ như Bạch Ưng Long Quân của điện Long Vương, ngay cả các thế lực Võ đạo lớn thuộc khu vực Tây Nam cũng hành động!"
"Rốt cuộc dãy núi Thiên Xuyên có gì mà có thể thu hút nhiều người như vậy?"
Ánh mắt Diệp Phàm lấp lóe.
"Long Tỷ!"
Đột nhiên Cơ Như Yên lên tiếng.
"Long Tỷ? Ý cô là Long Tỷ đang ở dãy núi Thiên Xuyên?"
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn Cơ Như Yên.
"Đây chỉ là suy đoán của tôi!"
Cơ Như Yên đáp.
"Vậy thì xem ra tôi phải đến dãy núi Thiên Xuyên rồi!"
Diệp Phàm nói.
Hắn vừa nói xong, Cơ Như Yên lập tức tiếp lời: "Tôi đi cùng ngài!"
"Thiếu chủ, hai người không hiểu rõ dãy núi Thiên Xuyên, để tôi dẫn hai người đi!"
Hoa Hồng Đỏ vội vàng lên tiếng.
Diệp Phàm gật đầu!
Sau đó, bọn họ đi đến dãy núi Thiên Xuyên.
Chương 277: Tề tựu ở dãy núi Thiên Xuyên!
Dãy núi Thiên Xuyên là dãy núi lớn nhất, lâu đời nhất khu vực Tây Nam.
Ngọn núi này có lịch sử gần nghìn năm, thuộc dạng dãy núi nguyên thủy.
Từng có không ít người muốn khai thác dãy núi này, nhưng tiếc là vì đủ mọi nguyên nhân phải từ bỏ.
Hơn nữa, bởi vì trong dãy núi này có nhiều thú dữ nên càng không có ai dám tùy tiện bước vào.
Nhưng đêm nay lại có rất nhiều người xuất hiện trong dãy núi Thiên Xuyên.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là Long Tỷ - ngọc tỷ truyền quốc của Long Quốc.
Long Tỷ là biểu tượng hoàng quyền của Long Quốc, là chí bảo vô thượng, vẫn luôn bị người đời nhòm ngó.
Tuy nhiên, chí bảo này đã biến mất nghìn năm, vẫn luôn bặt vô âm tín.
Nhưng mấy ngày nay lại có không ít thế lực nhận được tin Long Tỷ sẽ xuất hiện ở dãy núi Thiên Xuyên vào đêm nay!
Tin tức này xuất hiện tất nhiên đã thu hút rất nhiều thế lực kéo đến.
Lúc này, trong dãy núi này, người của Vu Môn Man Quốc, phái Âm Dương Anh Quốc, Bà Sa Môn Thiên Trúc Quốc đều xuất hiện ở đây.
Hiện tại người dẫn đầu ba thế lực này không phải kẻ xuất hiện ở cuộc thi Y đạo lúc trước.
Người dẫn đầu này tỏa ra khí tức thần bí.
"Phía trước từ trường bất thường, hẳn là Long Tỷ ở ngay phía trước!"
Một người đàn ông mặc áo bào âm dương dẫn đầu phái Âm Dương, tay cầm một cái đĩa tròn, lạnh lùng nói.
Bọn họ lập tức đi thẳng về phía trước.
Người của Vu Môn và Bà Sa Môn theo sát phía sau.
Ngoài bọn họ ra còn có không ít người xuất hiện ở đây, ví dụ như Bạch Ưng Long Quân - một trong bốn long quân của điện Long Vương.
Trước đây long quân Bạch Ưng Long Quân bị Thiên Võng tập kích, ông ta không rời đi mà vẫn ở lại Thục Châu, mục đích là vì Long Tỷ.
Lúc này, Bạch Ưng Long Quân thống lĩnh hơn trăm người xuất hiện ở đây, tất cả đều là võ giả Nhân Cảnh tầng chín trở lên, trong đó có tới mười mấy cường giả Địa Cảnh.
"Chủ nhân, tối nay dãy núi Thiên Xuyên này đông người thật đấy!"
Một người đàn ông bên cạnh Bạch Ưng Long Quân lên tiếng.
"Có Long Tỷ là có được thiên hạ, ai mà chẳng muốn chứ?"
"Lúc này ba tên kia vẫn chưa biết, nếu không e là bọn họ cũng chạy đến Đế Đô từ lâu rồi!"
Bạch Ưng Long Quân lạnh lùng nói.
"Chủ nhân, nếu ngài có Long tỷ thì ngồi lên vị trí điện chủ điện Long Vương là chuyện ván đã đóng thuyền!"
Người đàn ông kia kích động nói.
"Vị trí long vương không dễ ngồi như vậy đâu!"
Nói xong Bạch Ưng Long Quân đi vào trong dãy núi, những người khác đi theo phía sau.
Ở một nơi trong dãy núi, một cô gái mặc bộ đồ màu xanh lục, thân hình uyển chuyển xuất hiện ở đây, nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
"Xem ra Đoan Mộc Cẩn đến vì Long Tỷ!"
"Phía phiệt chủ đã truyền tin chưa?"
Sau khi cô gái kia biến mất, một nhóm người khác xuất hiện ở đây, một người đàn ông trong nhóm mở lời.
"Phía phiệt chủ vẫn chưa truyền tin, chúng ta cứ đi theo cô ta trước, tùy cơ hành động."
Một người khác trầm giọng nói.
Ngoài những người này ra, rất nhiều thế lực ở khu vực Tây Nam cũng nhận được tin liền chạy tới.
Thậm chí có không ít tông môn Võ đạo trong giới Võ đạo Tây Nam cũng xuất hiện ở đây, tất cả bọn họ đều đến vì Long Tỷ.
Có thể nói tối nay dãy núi Thiên Xuyên vô cùng náo nhiệt.
Cùng lúc đó, trong một sơn cốc nào đó thuộc dãy núi Thiên Xuyên.
Hiện tại có mấy trăm người đang canh gác nơi này.
Bên trong sơn cốc bị đào ra một lối đi rất dài, nhìn giống như cửa động mộ địa nào đó. Bên trong còn có ánh đèn hiu hắt, rõ ràng là có người đã vào trong.
Một người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa động, đó là gia chủ nhà họ Trương đại gia Thục Châu.
"Gia chủ, không ổn rồi!"
Lúc này, một thành viên nhà họ Trương bước nhanh tới, vẻ mặt nặng nề.
"Sao vậy?"
Gia chủ nhà họ Trương nhìn đối phương.
"Gia chủ, vừa rồi nhân viên bên ngoài truyền tin, tối nay có rất đông người tiến vào dãy núi Thiên Xuyên. Hơn nữa bọn họ không phải người bình thường, ngay cả tộc trưởng của gia tộc Cô Tô - một trong bốn bá chủ Tây Nam cũng tới. Hiện giờ bọn họ đang đi về phía này."
Thành viên nhà họ Trương báo cáo.
"Gì cơ? Sao có thể như vậy?"
Gia chủ nhà họ Trương biến sắc, trầm giọng nói: "Lẽ nào bọn họ tới vì Long Tỷ? Nhưng tại sao bọn họ lại biết chuyện Long Tỷ? Lại còn chọn đúng lúc chủ nhân xuống mộ?"
"Gia chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Thành viên này dò hỏi.
"Thông báo xuống dưới, phải bảo vệ tốt nơi này bằng mọi giá, không để cho bọn họ làm ảnh hưởng đến chủ nhân!"
"Nếu không, chúng ta đều phải chết!"
Gia chủ nhà họ Trương lạnh lùng quát.
"Vâng!"
Thành viên này gật đầu.
Mười mấy phút sau.
Người của phái Âm Dương, Vu Môn, Bà Sa Môn xuất bên ngoài sơn cốc.
Sau đó, Bạch Ưng Long Quân, tộc trưởng của gia tộc Cô Tô - một trong bốn bá chủ Tây Nam cũng xuất hiện ở đây, ngoài ra còn có mấy chục người thuộc tông môn Võ đạo Tây Nam. Tất cả đều tề tựu ở đây!
"Đứng lại, các người không được bước vào nơi này!"
Lúc này, một thành viên nhà họ Trương đứng trước cửa vào sơn cốc, vừa chỉ vào đám người phía đối diện vừa hét.
Mấy trăm cao thủ bảo vệ nhà họ Trương đều cầm vũ khí đứng đó, vây kín cửa vào sơn cốc.
"Cút ra!"
Người đàn ông mặc áo bào âm dương dẫn đầu phái Âm Dương kia lạnh lùng hừ mũi.
Dứt lời ông ta tung ra một chưởng, đánh bay người nhà họ Trương vừa nói chuyện.
Hộ vệ của nhà họ Trương có mặt ở đây lập tức ra tay.
Một lão giả dẫn đầu Vu Môn của Man Quốc vung tay lên, một đống cổ độc bắn ra, chui thẳng vào trong cơ thể của các hộ vệ nhà họ Trương.
Á á á!
Một giây sau, những hộ vệ nhà họ Trương bị cổ độc tấn công đều phát ra từng tiếng kêu thảm thiết vì đau đớn.
Toàn bộ người của Bà Sa Môn đều xông ra, điên cuồng chém giết hộ vệ nhà họ Trương.
Mấy trăm hộ vệ nhà họ Trương đối mặt với ba thế lực siêu cấp của ba quốc gia này thậm chí không chống đỡ nổi nửa phút, toàn bộ ngã lăn ra đất.
Người của ba thế lực lớn xông thẳng vào sơn cốc, những người khác theo sát phía sau!
Lúc này, trong sơn cốc chỉ còn lại một người là gia chủ nhà họ Trương.
Sau khi ông ta nhìn thấy người mình mang tới đều bị giết sạch, mặt biến sắc luôn. Tiếp đó, ông ta trông thấy người của ba thế lực lớn xông vào.
Mà khi ông ta nhìn thấy đám người Bạch Ưng Long Quân, tộc trưởng của gia tộc Cô Tô kéo tới, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Gia chủ nhà họ Trương!"
"Sao ông lại ở đây?"
"Lẽ nào Long Tỷ có liên quan đến ông?"
Tộc trưởng của gia tộc Cô Tô là Cô Tô Thành nhìn gia chủ nhà họ Trương, lạnh lùng quát.
"Tôi..."
Gia chủ nhà họ Trương há miệng, nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Long Tỷ đang ở đâu?"
Lúc này, người đàn ông mặc áo bào âm dương trong phái Âm Dương kia nhìn cửa vào mộ địa, trong mắt lóe lên tia sáng. Chiếc đĩa tròn trong tay điên cuồng chuyển động, chỉ về phía cửa vào.
Nhất thời tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cửa vào, muốn xông vào trong cướp Long Tỷ.
Ầm!
Đột nhiên một âm thanh chói tai vọng ra từ trong cửa động.
Tiếp đó, một đạo hàn quang màu đen phóng ra tựa như một mũi tên nhọn, tốc độ cực nhanh.
Người của Vu Môn, phái Âm Dương, Bà Sa Môn lập tức thay đổi sắc mặt, liên tục lùi về sau.
Đạo hàn quang màu đen kia cắm phập xuống đất, là một thanh đao cổ màu đen dài nửa mét, rất mảnh, thân đao có các loại hoa văn huyền ảo.
Thanh đao cổ này tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, làm nhiệt độ trong sơn cốc thoáng cái đã giảm xuống mấy chục độ!
Mọi người nhìn thanh đao này, ai nấy đều nhíu mày.
Đúng lúc này, một bóng đen từ trong cửa động chui ra, đứng trước mặt mọi người.
Toàn thân người này bọc trong áo choàng màu đen, không nhìn rõ mặt.
Nhưng tay trái của hắn ta cầm một chiếc hộp to bằng bàn tay.
Mọi người nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay đối phương.
"Long Tỷ!"
Người đàn ông mặc áo bào âm dương dẫn đầu phái Âm Dương kia chăm chú nhìn chiếc hộp này.
Rất có thể là bên trong chiếc hộp này đựng Long Tỷ!
Chương 278: Ta cướp lấy Long Tỷ, ngươi làm được gì ta?
"Chủ nhân!"
Gia chủ họ Trương nhìn thấy người này bước ra thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông mặc áo choàng trực tiếp đi đến trước thanh cổ đao màu đen, rút nó ra khỏi vỏ và định đi ra ngoài.
"Trả lại Long Tỷ!"
Người đàn ông đứng đầu phái Âm Dương không kìm được hét lên, cái mâm tròn trong tay hắn ta trực tiếp bay về phía đối phương.
Rắc!
Thanh cổ đao màu đen trong tay người đàn ông mặc áo choàng chém một nhát, lập tức chém nát cái mâm tròn, còn người đàn ông mặc áo choàng Âm Dương thì lao thẳng đến trước mặt hắn ta, tấn công hắn ta.
Phụt!
Đối mặt với đòn tấn công của cao thủ phái Âm Dương, thanh cổ đao trong tay người đàn ông mặc áo choàng lại một lần nữa chém ra.
Nhát chém này cực kỳ nhanh, nhanh đến mức giống như một tia chớp lóe lên, cao thủ phái Âm Dương này lập tức bị chém thành hai nửa, máu tươi bắn tung tóe.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Lúc này, lão già của phái Vu Môn vung tay lên, một đàn sâu bọ độc lao về phía người đàn ông mặc áo choàng.
Phụt!
Người đàn ông mặc áo choàng vung thanh cổ đao màu đen trong tay, tất cả những con sâu bọ độc đó đều bị chém làm đôi, thanh cổ đao màu đen đó thậm chí còn đâm xuyên qua cơ thể lão già của phái Vu Môn.
Tốc độ xuất đao này quá nhanh, mắt thường không thể nhìn rõ!
Ngay sau đó, một bà lão đứng đầu Bà Sa Môn xông về phía người đàn ông mặc áo choàng, người đàn ông mặc áo choàng lại một lần nữa vung đao.
Chỉ là lần này, người đàn ông mặc áo choàng vừa mới động đao, thân hình đối phương đã kỳ lạ vặn vẹo thành tư thế mà người bình thường không thể đạt tới, tránh được đòn đao của người đàn ông mặc áo choàng.
Trong lúc tránh được nhát đao của đối phương, một tay bà lão trực tiếp vươn về phía chiếc hộp trên tay trái của đối phương.
Xoẹt!
Đột nhiên, một tia máu bắn ra, bà lão Bà Sa Môn sắp chạm tới chiếc hộp, tưởng rằng sắp lấy được Long Tỷ, nhưng kết quả lại phát hiện ra sức mạnh trên người bà ta nhanh chóng mất đi.
Bà ta liếc nhìn thì thấy thanh cổ đao màu đen trong tay người đàn ông mặc áo choàng không biết từ khi nào đã đâm vào ngực bà ta.
"Ngươi..."
Bà lão không cam lòng liếc nhìn người đàn ông mặc áo choàng rồi trực tiếp ngã xuống đất.
Sau khi người đàn ông mặc áo choàng gọn gàng dứt khoát giết chết thủ lĩnh của ba thế lực lớn này, bầu không khí tại hiện trường trở nên vô cùng ngột ngạt!
Bạch Ưng Long Quân, tộc trưởng gia tộc Cô Tô và người của các môn phái khác đang có mặt tại đây đều chăm chú nhìn người đàn ông mặc áo choàng với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Không biết huynh đài xưng hô thế nào?"
Bạch Ưng Long Quân nhìn người đàn ông mặc áo choàng nói.
Người đàn ông mặc áo choàng không trả lời, định rời đi.
Lúc này, một bóng người chắn trước mặt người đàn ông mặc áo choàng, đó là một người phụ nữ mặc áo xanh, đeo mạng che mặt.
"Ta muốn Long Tỷ!"
Nữ tử mặc Lục y nhìn người đàn ông mặc áo choàng nói thẳng.
Người đàn ông mặc áo choàng không nói lời nào, trực tiếp chém thanh cổ đao màu đen trong tay ra.
Nữ tử mặc Lục y né người, cực kỳ nhẹ nhàng tránh được nhát chém của đối phương,
Cô ta vung tay, nhẹ nhàng vung về phía người đàn ông mặc áo choàng.
Mặc dù đòn đánh này nhẹ nhàng, nhưng tốc độ lại không hề chậm hơn thanh đao trong tay người đàn ông mặc áo choàng.
Ầm!
Người đàn ông mặc áo choàng xoay đao, đỡ được đòn đánh này của đối phương,
Cùng với tiếng ầm vang lên, cả hai bên đều lùi lại.
Ngay sau đó, nữ tử mặc Lục y lại một lần nữa tấn công về phía người đàn ông mặc áo choàng.
Ầm ầm ầm!
Cả hai bên giao chiến kịch liệt, bất phân thắng bại,
Xoẹt!
Nhưng ở chiêu cuối cùng, thanh cổ đao màu đen trong tay người đàn ông mặc áo choàng trực tiếp chém đôi chiếc mạng che mặt trên khuôn mặt nữ tử mặc Lục y.
Trong nháy mắt, khuôn mặt tuyệt mỹ đoan trang, đầy khí chất quý phái của nữ tử mặc Lục y hiện ra trước mặt mọi người.
"Không ngờ ta vừa ra khỏi thung lũng đã gặp được một mỹ nhân, vận may của ta quả là không tệ!"
Một người đàn ông mặc áo dài trắng, tay cầm chiếc quạt, trông giống như một thư sinh đột ngột xuất hiện ở đây, nhìn nữ tử mặc Lục y và khen ngợi, đôi mắt nhìn từ trên xuống dưới đối phương, như thể có thể nhìn thấu người khác.
Nữ tử mặc Lục y bị ánh mắt của người đàn ông này đảo qua đảo lại, nhíu mày, nói: "Công tử nếu còn nhìn nữa, cẩn thận đôi mắt không giữ được!"
"Mỹ nhân thật biết nói đùa!"
Người đàn ông áo trắng phe phẩy chiếc quạt, cười tà mị, nói: "Mỹ nhân muốn Long Tỷ sao? Hay là ta cướp lấy tặng mỹ nhân, nhưng khi đó mỹ nhân phải cùng ta về thung lũng, làm phu nhân của ta!"
"Ngươi cướp được hãy nói!"
Nữ tử mặc Lục y nhẹ giọng nói.
"Chỉ là một chiếc Long Tỷ thôi mà!"
Người đàn ông này cười nói, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông mặc áo choàng: "Ngoan ngoãn giao Long Tỷ ra đây, nếu không đừng trách ta không khách sáo!"
Người đàn ông mặc áo choàng trực tiếp chém một nhát về phía đối phương.
Người đàn ông áo trắng phe phẩy chiếc quạt lông vũ trong tay, trực tiếp đỡ được nhát chém này của đối phương.
"Không tệ, có chút bản lĩnh, hôm nay để ta, Ngọc Diện thư sinh, gặp ngươi!"
Người đàn ông này ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén, hắn xoay chiếc quạt lông vũ tấn công về phía đối phương.
Ầm ầm ầm!
Hai người này trực tiếp giao chiến với nhau, phát ra một loạt tiếng sấm sét.
"Ngọc Diện thư inh?"
"Chẳng lẽ hắn chính là Ngọc Diện thư sinh đứng thứ ba trong Thập đại ác nhân của Ác Nhân Cốc?"
Bạch Ưng Long Quân ánh mắt ngưng tụ, lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn người đàn ông mặc áo trắng kia.
"Thật sự là Ngọc Diện thư sinh!"
Tộc trưởng gia tộc Cô Tô, Cô Tô Thành nhìn người này với sắc mặt kinh hãi.
"Tộc trưởng, người này là một trong Thập đại ác nhân của Ác Nhân Cốc sao?"
"Sao nhìn không giống nhỉ?"
Một cao thủ gia tộc Cô Tô nhìn người đàn ông áo trắng kia kinh ngạc nói.
"Đừng nhìn hắn ta có vẻ thư sinh, người này chính là một kẻ tàn nhẫn, thủ đoạn vô cùng tàn độc, hắn ta từng một mình trong một đêm tàn sát hai mươi ba gia tộc ở Tây Bắc, hơn ba nghìn người chết trong tay hắn ta, chấn động một thời!"
"Sau đêm đó, hắn ta bị chính quyền Long Quốc truy nã, gia nhập Ác Nhân Cốc, trở thành một trong Thập đại ác nhân, tự xưng là Ngọc Diện thư sinh!"
Cô Tô Thành trầm giọng nói.
"Mạnh như vậy sao!"
Cao thủ gia tộc Cô Tô kia nghe xong, vẻ mặt kinh ngạc nói.
Ầm!
Lúc này, một tiếng vang trầm thấp truyền đến.
Ngọc Diện thư sinh và người đàn ông mặc áo choàng lui về phía sau.
"Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!"
Ngọc Diện thư sinh hừ lạnh, chiếc quạt lông vũ trong tay đã rách nát.
"Xem ra ngươi cũng không được rồi!"
Nữ tử mặc Lục y nhìn Ngọc Diện thư sinh nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, sắc mặt Ngọc Diện thư sinh trầm xuống,
Đàn ông ghét nhất bị người khác nói mình không được, nhất là phụ nữ nói!
Ngay lập tức, Ngọc Diện thư sinh, một trong Thập đại ác nhân của Ác Nhân Cốc, vung một thanh kiếm mềm, một lần nữa tấn công người đàn ông mặc áo choàng.
Ầm ầm ầm!
Cả hai bên giao chiến kịch liệt, từng luồng chân khí tứ tán, lan tỏa ra một luồng uy áp đáng sợ!
Nhưng bất kể Ngọc Diện thư sinh tung ra chiêu thức tấn công mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể làm tổn thương người đàn ông mặc áo choàng, ngược lại thanh cổ đao màu đen của đối phương tấn công mãnh liệt khiến Ngọc Diện thư sinh bị thương ở nhiều chỗ.
Sau một hồi giao chiến kịch liệt, Ngọc Diện thư sinh và người đàn ông mặc áo choàng lui về phía sau.
Lúc này, Ngọc Diện thư sinh nhìn chằm chằm đối phương, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Cút đi!!!"
Lúc này, người đàn ông mặc áo choàng cuối cùng cũng lên tiếng, và một chữ thốt ra khỏi miệng hắn lại mang theo một luồng áp bức cực mạnh!
"Giao Long Tỷ ra đây, nếu không thì chết!!!"
Đột nhiên, một tiếng quát lạnh lùng vang vọng khắp sơn cốc.
Một nhóm người xuất hiện, người đàn ông đứng đầu có vẻ mặt lạnh lùng.
"Ta là Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần, giao Long Tỷ ra đây, nếu không ngươi phải chết!"
Người đàn ông này nhìn người đàn ông mặc áo choàng và hét lên lạnh lùng.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, sắc mặt của Bạch Ưng Long Quân và nữ tử mặc Lục y lập tức thay đổi, cả hai đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Rõ ràng là họ đều biết đến sự tồn tại của Hoàng tộc!
Chỉ là họ không ngờ rằng, người của Hoàng tộc trong truyền thuyết lại xuất hiện ở đây!
Người đàn ông mặc áo choàng nghe thấy lời của đối phương, không hề thay đổi sắc mặt, thanh cổ đao màu đen trong tay trực tiếp chỉ về phía đối phương.
"Muốn chết à!"
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp giết về phía người đàn ông mặc áo choàng.
"Dừng tay!"
Lúc này, một tiếng hét lớn vang lên.
Hắc Uyên dẫn theo một nhóm thành viên Long Hồn chạy đến.
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần, người đàn ông mặc áo choàng, nữ tử mặc Lục y, Bạch Ưng Long Quân và những người có mặt của các môn phái đều nhìn về phía Hắc Uyên.
"Ta là Hắc Uyên của Long Hồn trực thuộc Chiến Bộ Long Quốc, phụng Long Soái mệnh lệnh đến lấy Long Tỷ. Ai dám ngăn cản sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!"
Hắc Uyên trực tiếp lấy chứng minh thư của mình ra, lạnh lùng nói.
"Trở về nói với Long Soái của các ngươi, Long Tỷ, Hoàng tộc họ Trần ta muốn rồi, ai dám ngăn cản giết không tha!"
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần trực tiếp hét lớn.
"Các ngươi muốn làm kẻ thù với Long Quốc sao?"
Sắc mặt Hắc Uyên trầm xuống, mở miệng nói.
"Hừ, khi Trần thị Hoàng triều của ta thống trị vùng đất này, Long Quốc còn chẳng biết ở đâu đâu nhỉ? Các ngươi cũng dám ở trước mặt Hoàng tộc họ Trần lớn tiếng sao?"
"Hôm nay, Hoàng tộc họ Trần ta nhất định lấy được Long Tỷ này. Ta muốn xem ai dám cướp?"
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần hét lớn một cách khinh thường.
"Ta cướp Long Tỷ này, ngươi làm được gì ta?"
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Bóng dáng của Diệp Phàm xuất hiện ở đây, nhìn chằm chằm vào Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần!
Chương 279: Đưa thì sống, không đưa thì chết!
Lúc Diệp Phàm xuất hiện, tất cả ánh mắt của mọi người trong sơn cốc đều quét về phía hắn.
"Ngươi là ai?"
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
"Ta đến cướp Long Tỷ này đấy, ngươi có thể làm gì được ta?"
Diệp Phàm nhìn Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần với vẻ mặt khiêu khích.
Diệp Phàm vừa nói xong, vẻ mặt của Ngũ hộ pháp này lạnh lùng nói: "Ai muốn cướp thì người đó phải chết!"
Diệp Phàm vừa dứt lời, những cường giả còn lại của Hoàng tộc họ Trần xông thẳng lên muốn giết hắn.
Phập phập phập!!!
Lập tức, tay Diệp Phàm phất một cái, từng cây châm bạc bắn vèo vèo ra.
Đám cường giả của Hoàng tộc họ Trần này đều bị bắn chết ngay tại chỗ.
Bạch Ưng Long Quân nhìn thấy châm bạc của Diệp Phàm bắn nhanh ra, ánh mắt ông ta nhíu chặt lại, ông ta nhớ tới đêm đó có người bí mật dùng châm bạc cứu ông ta nên ánh mắt không khỏi liếc nhìn Diệp Phàm nhiều hơn!
Mà Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt trầm xuống.
Hắn ta bước ra một bước, một tay biến hoá thành chưởng và đánh về phía Diệp Phàm.
Xoạt!!
Một chưởng này của Ngũ hộ pháp Hoàng tộc họ Trần vừa đánh ra đã trực tiếp xé rách không khí, đánh về phía khí thế không thể ngăn cản của Diệp Phàm, bộc phát ra năng lượng quái dị!
Một đòn này, cho dù là cường giả nửa bước Thiên Cảnh cũng không đỡ nổi!
Hiển nhiên, thực lực của Ngũ hộ pháp Hoàng tộc họ Trần này đã bước vào cấp bậc Thiên Cảnh rồi!
Đúng lúc này, thực lực của Ngũ hộ pháp này bộc phát đã làm chấn động tất cả mọi người có mặt!
"Cường giả Thiên Cảnh!"
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần này!
Đối với bọn họ, cường giả Địa Cảnh thì có thể không hiếm thấy, nhưng cường giả cấp bậc Thiên Cảnh thì không phải tùy tiện là có thể nhìn thấy!
Đạt được Thiên Cảnh là đủ để khai tông lập phái, trở thành một nhân vật trí dũng xuất kiệt, ngay cả Chính phủ cũng không dám tuỳ tiện đắc tội với một cường giả Thiên Cảnh!
Nếu là ở nước ngoài, một cường giả Thiên Cảnh đủ để tạo ra một tổ chức cấp SSS!
Chỉ có điều, muốn trở thành cường giả Thiên Cảnh cũng không dễ dàng như vậy, trong một trăm cường giả Địa Cảnh cũng sẽ không có quá mười người có thể đạt tới cấp độ Thiên Cảnh!
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần này chính là cường giả Thiên Cảnh chân chính!
Hắn ta vừa ra tay đã thể hiện rõ thực lực, làm cho tất cả mọi người bên trong sơn cốc đều chấn động quá mức rồi.
Ngay lập tức, bọn họ nhìn Diệp Phàm rồi lần lượt lắc đầu, cảm thấy người này chết chắc rồi.
Đối mặt với công kích của cường giả Thiên Cảnh, trừ phi hắn cũng ở cấp độ Thiên Cảnh, nếu không thì không thể nào đỡ nổi.
Nhưng nhìn bề ngoài của Diệp Phàm chắc chỉ mới hai mươi tuổi, cho dù là yêu nghiệt thì thực lực cùng lắm cũng chỉ ở Địa Cảnh, làm sao có thể đỡ được đòn công kích của cường giả Thiên Cảnh?
Tuy nhiên, ngay lúc bọn họ vừa nảy sinh ý nghĩ này thì đã bị Diệp Phàm cưỡng ép phá vỡ!
Diệp Phàm thấy đòn công kích của Ngũ hộ pháp Hoàng tộc họ Trần ập đến, hắn không hề có bất kỳ lời vô nghĩa nào mà bước ra một bước, đánh ra một quyền.
Ầm!!
Trong phút chốc, nắm đấm của Diệp Phàm và một chưởng của Ngũ hộ pháp Hoàng tộc họ Trần va vào nhau, giống như sao Hỏa va vào Trái Đất vậy, làm vang lên tiếng nổ ầm trời!
Phụt phụt!
Trong giây tiếp theo, Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần bay thẳng ra ngoài, đập mạnh xuống đất rồi hộc máu.
Lúc này, những người đứng xem đều ngây ngốc!
Bạch Ưng Long Quân, Tộc trưởng của gia tộc Cô Tô, Nữ tử mặc Lục y, Ngọc Diện thư sinh, người đàn ông mặc áo choàng cầm theo Long Tỷ, Hắc Uyên cùng với các cao thủ của mấy chục tông môn võ đạo đứng đầu Tây Nam đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, sắc mặt ngơ ngác!
"Hắn... Chẳng lẽ là cường giả Thiên Cảnh?"
Tộc trưởng gia tộc Cô Tô nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt khó tin, nội tâm ông ta dâng lên một cơn bão!
Một cường giả Thiên Cảnh chừng hai mươi tuổi?
Đây là khái niệm gì thế?
Nếu chuyện này truyền ra ngoài cũng đủ để chấn động toàn bộ Trung Quốc!
Nhóm cao thủ của các tông môn đứng đầu nhìn Diệp Phàm, bọn họ đều âm thầm nuốt nước bọt, đồng tử giãn ra đến cực điểm!
Bọn họ chưa từng nhìn thấy một võ giả trẻ tuổi nào mà lại mạnh mẽ như vậy!
Thực lực này, ngay cả những người Thiên Kiêu trong danh sách xanh cũng khó có thể so sánh được?
Giờ phút này, Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ nhìn Diệp Phàm thể hiện thực lực, trong lòng hai người cũng vô cùng chấn động.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Cơ Như Yên nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt long lanh!
Mà ánh mắt Hoa Hồng Đỏ cũng chớp chớp ngưỡng mộ nhìn Diệp Phàm!
"Người này thế mà đã đạt đến Thiên Cảnh rồi?"
Bạch Ưng Long Quân nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lóe lên tinh quang.
Giờ phút này, có lẽ chỉ có Hắc Uyên là không lộ ra quá nhiều vẻ kinh ngạc.
Trong trận đánh trước đó với Diệp Phàm, anh ta đã đoán được thực lực của đối phương rồi!
Nữ tử mặc Lục y kia nhìn Diệp Phàm, đôi mắt đẹp của cô ta đang nhìn chằm chằm hắn, trong mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
"Ngươi thật sự là cường giả Thiên Cảnh?"
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần bị một quyền của Diệp Phàm đánh cho bị thương nặng, hắn ta nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt khó tin.
Diệp Phàm bay thẳng về phía đối phương, một chân giẫm lên ngực hắn ta, lại đạp cho Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần đến thổ huyết, nói: "Trả lời ta một câu, ta có thể tha chết cho ngươi!"
"Ngươi..."
Ánh mắt của Ngũ hộ pháp Hoàng tộc họ Trần trừng lớn, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
"Nói, tại sao lúc trước ngươi lại bắt Trần Tiểu Manh?"
Diệp Phàm nhìn Ngũ hộ pháp, lạnh lùng quát lên.
"Ngươi và cô ấy có quan hệ gì?"
Ngũ hộ pháp cau mày, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
"Bây giờ là ta hỏi ngươi!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Ngươi tốt nhất đừng can thiệp vào chuyện của Hoàng tộc họ Trần ta, nếu không cho dù ngươi là thiên tài có thực lực Thiên Cảnh thì cũng phải chết!"
Ngũ hộ pháp nhìn Diệp Phàm, quát lên.
Rắc rắc!!
Giây tiếp theo, Diệp Phàm dùng sức đạp mạnh lên ngực Ngũ hộ pháp một cái, trái tim hắn ta vỡ vụn ngay tại chỗ!
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần này mở to mắt nhìn Diệp Phàm, hắn ta chết không nhắm mắt!
Còn đám người Bạch Ưng Long Quân, nữ tử mặc Lục y, Hắc Uyên nhìn Diệp Phàm giết chết Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần này, trong lòng bọn họ đều chấn động!
Một số Hoàng tộc lớn của Long Quốc đều là thế lực cổ xưa được truyền thừa từ lâu, nội tình thâm sâu, một khi trêu chọc vào họ thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Nhưng Diệp Phàm cũng không hề cấm kỵ!
Sau khi tiêu diệt Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần này, ánh mắt Diệp Phàm lại quét về phía Ngọc Diện thư sinh và nói: "Ngươi là người của Ác Nhân Cốc?"
"Đúng vậy, tại hạ là một trong mười ác nhân hàng đầu của Ác Nhân Cốc."
"Ta không muốn nghe những lời nói nhảm!"
"Ta đã giết hai người của Ác Nhân Cốc các ngươi rồi, ngươi muốn trở thành người thứ ba không?"
Ngọc Diện thư sinh này còn chưa nói xong, Diệp Phàm đã lạnh lùng quát lên.
Diệp Phàm vừa nói xong, sắc mặt Ngọc Diện thư sinh thay đổi, hắn ta nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kinh ngạc: "Chẳng lẽ Đường Thiên Phong và Lãng Đãng Công Tử kia đều là bị ngươi giết?"
"Đúng vậy!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Mà lúc nghe tin Diệp Phàm đã giết chết đại ác nhân của Ác Nhân Cốc, những người khác đều sửng sốt.
Lúc này, ánh mắt của Ngọc Diện thư sinh lóe lên, hắn ta cúi đầu nhìn Diệp Phàm nói: "Hai người bọn họ đắc tội công tử, theo lý thì phải chết, Long Tỷ này cũng chỉ có công tử mới xứng, tại hạ cáo từ!"
Sau khi Ngọc Diện thư sinh nói xong, bóng dáng của hắn ta lập tức biến mất trước mặt mọi người.
Ánh mắt Diệp Phàm quét mắt về phía người đàn ông mặc áo choàng một tay đang cầm đao, tay kia cầm hộp, nói: "Để lại Long Tỷ rồi đi đi!"
Thanh cổ đao màu đen trong tay người mặc áo choàng chỉ thẳng vào Diệp Phàm, một khí tức lạnh lẽo phát ra từ cơ thể hắn ta.
"Ngươi không phải là đối thủ của ta!"
Diệp Phàm nhìn chằm chằm đối phương, bước ra một bước, một luồng khí tức vô hình bộc phát ra, trực tiếp khóa chặt đối phương.
Ngay lập tức, người đàn ông mặc áo choàng thay đổi sắc mặt.
Những người khác bên trong sơn cốc đều có cảm giác nghẹt thở, như thể đang bị ai đó bóp chặt cổ, tất cả đều nhìn Diệp Phàm với ánh mắt sợ hãi.
Giờ phút này, ở trong mắt bọn họ, Diệp Phàm không giống một thanh niên ngây thơ mới ra đời chút nào, mà là một bá chủ vô thượng đầu đầy mưu kế, đứng ở đỉnh kim tự tháp!
Người này thật đáng sợ!
"Đưa thì sống!"
"Không đưa thì chết!"
Diệp Phàm nhìn người đàn ông mặc áo choàng, lạnh lùng quát lên.
Lúc này, không khí xung quanh dường như hoàn toàn đóng băng!
Cuối cùng, người đàn ông mặc áo choàng ném chiếc hộp trong tay cho Diệp Phàm, hắn ta ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi con ngươi xám xịt nhìn chằm chằm Diệp Phàm: "Long Tỷ, ta sẽ lấy lại!"
"Ta sẽ luôn đợi ngươi!"
Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương, mỉm cười giễu cợt.
Không hiểu vì sao, hắn lại có thêm mấy phần hứng thú về người này.
Khi người đàn ông mặc áo choàng nói xong, bóng dáng của hắn ta cũng biến mất tại chỗ.
Diệp Phàm mở chiếc hộp ra, bên trong có một ấn cổ được làm bằng đá cẩm thạch trắng, trên đó khắc chín đầu rồng, tỏa sáng rực rỡ, lộ ra khí phách Hoàng tộc vô hình!
Ngay lập tức, Diệp Phàm lấy nó ra, phía dưới ấn ký này khắc tám chữ lớn là Thụ mệnh ư thiên, ký thọ vĩnh xương*.
(*) Nghĩa là nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi.
Đây là ngọc tỷ truyền quốc của Long Quốc - Long Tỷ!
Chương 280: Giết người diệt khẩu!
Lúc này, tất cả mọi người trong sơn cốc đều nhìn chằm chằm vào Long Tỷ trên tay Diệp Phàm, ánh mắt của mỗi người đều nóng rực.
Nghe đồn , có được Long Tỷ sẽ là chúa tể thiên hạ!
Bởi vậy, với bất kỳ ai, Long Tỷ đều có sức hấp dẫn rất lớn!
Nhưng lúc này, không người nào dám cướp Long Tỷ.
Dù sao thì thi thể hộ pháp hoàng tộc họ Trần vẫn còn đang nằm đó!
“Diệp…”
“Nếu như tôi đã lấy được, vậy thì thứ đồ này chính là của tôi!”
Lúc này, Hắc Uyên nhìn Diệp Phàm đang định nói gì đó thì hắn đã lên tiếng.
Vốn dĩ Diệp Phàm chỉ tò mò về Long Tỷ, hắn muốn mở mang kiến thức về biểu tượng của hoàng quyền.
Nhưng khi cầm được Long Tỷ, trong lòng lại thay đổi.
Không biết vì sao, Diệp Phàm lại cảm thấy Long Tỷ này có tác dụng rất lớn với hắn!
Mặc dù không đoán được Long Tỷ này có ảnh hưởng như thế nào, nhưng nếu đã có loại trực giác này thì hắn sẽ không đưa Long Tỷ cho người khác!
“Long Tỷ ở đây, mấy người muốn lấy cứ việc tới cướp!”
Ánh mắt Diệp Phàm liếc nhìn những người khác rồi nói.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, im như thóc..
“Nếu các người không muốn, vậy tôi cầm đi nhé!”
Diệp Phàm đường đường chính chính nói.
Phụt!
Hoa Đồng Đỏ nghe Diệp Phàm nói vậy thì không nhịn được mà cười ra tiếng.
Thiếu chủ đúng là biết đùa!
Diệp Phàm dẫn hai người ra khỏi sơn cốc, ở bên ngoài, một trong cửu đại long vệ của Long Hồn – Thiết Thủ và Quân Đao vội vàng chạy tới.
“Là cậu!”
“Lúc trước, cảm ơn cậu!”
Quân Đao sửng sốt nhìn Diệp Phàm.
“Sao các người lại tới đây?”
Hắc Uyên đi ra, hắn nhìn Thiết Thủ và Quân Đao nói.
“Theo những gì Quân Đao báo cáo, tôi điều tra được, ở phía bên kia dãy núi Thiên Xuyên có dấu vết của số lượng lớn quân Thiên Lang, hình như bọn họ đang khai thác cái gì trong núi, hơn nữa còn có cả vết tích của người Anh Quốc!”
Thiết Thủ nói.
“Quân Thiên Lang và người Anh Quốc thông đồng với nhau?”
Hắc Uyên nhíu mày.
“Không sai, lúc trước Long Soái để tôi dẫn tiểu đội Long Hồn tới đây cũng là để điều tra chuyện này, kết quả lại gặp cường giả tám nước, tôi nghi ngờ có liên quan tới bọn họ!”
Quân Đao lạnh giọng nói.
“Nếu chuyện của tiểu đội Long Hồn bị cường giả tám nước bao vây liên quan tới bọn họ, tôi muốn tự tay vặn đầu Chu Thiên Lâm xuống để tế bái những anh em đã chết!”
Thiết Thủ nói với vẻ mặt lạnh như măng, ánh mắt ông tràn ngập sát ý.
Chu Thiên Lâm chính là quân chủ của quân Thiên Lang!
“Đi xem thử đã rồi tính!”
Hắc Uyên nghiêm túc nói, hắn quay sang nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu, có thời gian đi cùng không?”
“Tôi đi làm gì?”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Hôm nay Diệp thiếu lấy đi Long Tỷ, tới khi đó bên trên nhất định sẽ truy cứu, nếu Diệp thiếu lại lập thêm công, Long Soái cũng dễ nói thay cho cậu!”
Hắc Uyên thản nhiên nói.
“Hơn nữa theo tôi được biết, quân Thiên Lang vẫn luôn muốn chiếm lấy quân Thiên Sách, trước kia thì chèn ép quân Thiên Sách khắp nơi, lẽ nào Diệp thiếu không định nhân cơ hội này xả giận cho quân Thiên Sách sao?”
Lúc này, ánh mắt Hắc Uyên tràn đầy ánh sáng, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Vậy thì đi thôi!”
Nghe quân Thiên Lang chèn ép quân Thiên Sách, vẻ mặt Diệp Phàm chợt lạnh đi.
Lập tức, bọn họ đi về một bên khác của dãy núi Thiên Xuyên.
Dãy núi Thiên Xuyên này cực kỳ to lớn.
Chỗ đám người Diệp Phàm là phía Nam của dãy núi Thiên Xuyên, lúc này ở một nơi nào đó tại phía Bắc chính là nơi đóng quân của chiến sĩ quân Thiên Lang.
Đằng sau nơi họ đóng quân là một hang động khổng lồ.
Lúc này, quân Thiên Lang không ngừng vận chuyển những chiếc rương lớn ra khỏi hang động.
Những chiếc rương lớn này cực kỳ nặng, rõ ràng đồ vật bên trong không hề nhẹ!
Quân đoàn trưởng thứ hai của quân Thiên Lang – Đỗ Quân đang hô hào với những chiến sĩ: “Tốc độ nhanh lên, đêm nay nhất định phải vận chuyển toàn bộ lượt quặng sắt thứ hai ra ngoài!”
“Đỗ quân đoàn trưởng, cần gì phải gấp gáp như vậy chứ?”
Lúc này, một người đàn ông để râu mép đứng cạnh Đỗ Quân, nói bằng tiếng Long Quốc bập bẹ.
Lúc trước người của gia tộc Itou ngoài ý muốn phát hiện ra một nhóm khoáng thạch hiếm có ở vùng núi Thiên Xuyên, giá trị vô cùng trân quý, vậy nên mới nảy ra ý định này.
Nhưng việc khai thác quặng sắt và vận chuyển ra ngoài là vô cùng khó khăn.
Dù sao đây cũng là lãnh thổ Long Quốc, mà chính phủ Long Quốc quản chế rất nghiêm ngặt.
Nhất là loại khoáng thạch hiếm có thì càng không thể nào cho phép bọn họ khai thác!
Cuối cùng, tộc trưởng gia tộc Ito đã nghĩ ra một cách, liên hệ với quân chủ Thiên Lang đang đóng quân ở Tây Nam, thông qua đủ các loại thủ đoạn, đưa ra lợi ích to lớn mới thuyết phục được đối phương, nhờ quân Thiên Lang đến khai thác rồi vận chuyển quặng sắt ra ngoài.
Có quân Thiên Lang hỗ trợ và yểm hộ, mỏ quặng sắt đã được khai thác thuận lợi, hơn nữa còn không có ai phát hiện!
“Quân chủ truyền tin tới, tiểu đội Long Hồn đã bị thương nặng làm cho chiến bộ tức giận, hiện tại người của Long Hồn vẫn đang tiến hành điều tra ở phía Tây Nam, vậy nên tốc độ của chúng ta phải nhanh lên, một khi bị bọn họ phát hiện thì chúng ta đều phải chết!”
Đỗ Quân lạnh giọng nói.
“Đã muộn rồi!”
Bỗng nhiên, một tiếng quát lạnh như băng truyền đến.
Bóng hình Thiết Thủ xuất hiện, ánh mắt đầy sát ý nhìn chằm chằm Đỗ Quân và người Anh Quốc kia.
Mà đám người Diệp Phàm, Hắc Uyên cũng xuất hiện ngay sau đó.
Soạt!
Ngay lập tức, vẻ mặt của đám quân Thiên Lang đều thay đổi.
Đỗ Quân và người Anh Quốc nhìn thấy đám người Diệp Phàm thì khựng lại.
“Mấy người là ai?”
Đỗ Quân lạnh giọng quát.
“Một trong cửu đại long vệ của Long hồn – Hắc Uyên!”
Hắc Uyên bước lên, lạnh lùng nói.
“Ầm!”
Nghe được thân phận Hắc Uyên, Đỗ Quân run lên, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Các người…”
Lúc này, Đỗ Quân nhìn đám người Hắc Uyên, bỗng dưng không biết trả lời như thế nào.
Thiết Thủ trực tiếp vọt lên, mở một cái rương ra, bên trong chất đầy một đống quặng sắt màu đen.
“Là quặng sắt hiếm có!”
Thiết Thủ cầm lấy một quặng sắt xem thử, vẻ mặt ông trầm xuống rồi nhìn chằm chằm Đỗ Quân: “Quân Thiên Lang vậy mà cấu kết với người ngoại quốc tự ý khai thác trộm quặng sắt hiếm, các người đây là đang bán nước!”
“Thân là quân đoàn của Long Quốc lại làm ra loại chuyện như vậy, đúng là ô nhục bốn chữ ‘quân nhân Long Quốc!”
Hắc Uyên nói với vẻ mặt lạnh như băng.
Đỗ Quân đang định giải thích thì người Anh Quốc kia đã lên tiếng:
“Đỗ quân đoàn trưởng, sự việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể giết chết tất cả bọn họ, ngăn chặn việc này bị tiết lộ ra ngoài, nếu truyền đi, quân Thiên Lang các anh và gia tộc Ito chúng tôi đều sẽ bị liên lụy!”
Đỗ Quân nghe người Anh Quốc nói như vậy, hắn híp mắt, giống như đưa ra một quyết định nào đó: “Quân đoàn số 2 quân Thiên Lang nghe lệnh, nổ súng, giết bọn họ!”
Hắn lập tức chỉ vào đám người Hắc Uyên quát.
Hắn vừa ra lệnh, chiến sĩ quân Thiên Lang trực tiếp giơ súng trong tay lên nhắm thẳng đám người Hắc Uyên, chuẩn bị bắn chết bọn họ.
Rõ ràng, Đỗ Quân muốn giết người diệt khẩu!
“Cậu dám?”
Thiết Thủ lạnh lùng nói.
“Nổ súng!”
Đỗ Quân lại ra lệnh, đám chiến sĩ kia chuẩn bị bóp cò.
Ầm!!!
Diệp Phàm tiến lên một bước, một cỗ lực lượng vô hình bộc phát, trực tiếp đánh bay quân Thiên Lang.
Lúc này, vẻ mặt của Đỗ Quân và người Anh Quốc thay đổi, nhìn Diệp Phàm với vẻ khiếp sợ.
“Mày là người của gia tộc Ito?”
Diệp Phàm chằm chằm người Anh Quốc.
“Cậu…cậu là ai?”
Vị kia sợ hãi nhìn Diệp Phàm.
“Trước kia gia tộc Ito cho phái Koga tới giết tôi là vì lý do gì?”
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn đối phương.
Bộp!
Lời nói của Diệp Phạm khiến vẻ mặt người đàn ông thay đổi, liếc nhìn Đỗ Quân.
“Chuyện này có liên quan gì tới quân Thiên Lang của các anh không?”
Lúc này, ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Phàm nhìn về phía Đỗ Quân.
“Tôi không biết cậu đang nói gì?”
Đỗ Quân đáp.
“Không nói? Tôi sẽ khiến anh phải nói!”
Diệp Phàm đi về phía đối phương.
Đoàng! Đoàng!
Đột nhiên, hai tiếng súng vang lên.
Hai viên đạn bất ngờ xuất hiện và xuyên thẳng vào cơ thể người của gia tộc Ito và Đỗ Quân.
Máu phun ra từ trước ngực hai người đàn ông, bọn họ trợn trừng mắt rồi ngã trên mặt đất.
Vẻ mặt của Hắc Uyên, Thiết Thủ, Quân Đao thay đổi. bọn họ nhìn qua nơi phát ra tiếng súng thì phát hiện một đám người vọt tới.
Dẫn đầu là quân chủ quân Thiên Lang – Chu Thiên Lâm và quân đoàn trưởng số 1 – Mạc Lâm!
“Chu Thiên Lâm, hai phát súng vừa rồi là do ông bắn?”
Thiết Thủ nhìn chằm chằm Chu Thiên Lâm.
“Là tôi bắn!”
Mạc Lâm nói.
“Anh có ý gì?”
Quân Đao hỏi Mạc Lâm.
“Đỗ Quân thông đồng với người nước ngoài muốn giết hết thành viên Long Hồn, tội ác tày trời, tôi vì bảo vệ sự an toàn cho các vị thế nên mới ra lệnh cho Mạc Lâm nổ súng giết chết bọn họ!”
“Ba người các vị đều là người của chiến bộ, nếu có chuyện thì Thiên Lâm không biết phải ăn nói thế nào với Long Soái!”
Chu Thiên Lâm nhìn Hắc Uyên, Thiết Thủ, Quân Đao nói.
“Tôi nghĩ ông đang muốn giết người diệt khẩu thì có.”
“Chu Thiên Lâm, ông cấu kết với người Anh Quốc, tự ý khai thác mỏ sắt hiếm ở lãnh thổ Long Quốc, ông đang phản quốc!”
“Còn nữa, lúc trước tôi và tiểu đội Long Hồn bị vây giết cũng liên quan tới các người đúng không?”
Quân Đao chỉ thẳng mặt Chu Thiên Lâm.
“Quân Đao, bản quân chủ nể mặt Long Soái nên mới khách khí với cậu, nhưng cậu cũng không nên được đằng chân lân đằng đầu.”
“Cậu chỉ là một hiệu hàm cỏn con, tôi đường đường là quân chủ quân Thiên Sách, tướng hàm năm sao, cậu không có chứng cứ cũng dám vu tội cho bản quân chủ, đúng là dĩ hạ phạm thượng, tôi có thể đưa cậu tới tòa án quân sự!”
Vẻ mặt Chu Thiên Lâm trở nên lạnh lẽo, trên người ông ta tản ra một cỗ hơi thở đáng sợ.
Những lời của Chu Thiên Lâm khiến vẻ mặt Quân Đao tối sầm lại.
“Ông cho rằng giết chết hai người này thì chúng tôi không có chứng cứ sao?”
“Còn có bọn họ!”
Thiết Thủ chỉ vào đám chiến sĩ quân Thiên Lang vừa rồi bị Diệp Phàm đánh bay ra.
“Bọn họ ~”
Ánh mắt Chu Thiên Lâm liếc qua đám chiến sĩ quân Thiên Lang.
Kết quả một cảnh tượng khiến người khác khiếp sợ đã xảy ra!