• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 126: Mới vào võ đạo, Nhân cảnh cửu trọng!

Đúng lúc người của Độc Tông, người của vệ đội Võ Phiệt và sư phụ của Thẩm Thiên Hạo định nhảy vào trong biệt thự.

Đột nhiên vô số ngân châm bắn ra từ phía cửa sổ tầng hai ở phòng của Đường Sở Sở, lao đến chỗ bọn họ.

“Cẩn thận!”

Tam trưởng lão Độc Tông kêu lên, không ngừng múa may quyền trượng trong tay, ngăn cản đống ngân châm này.

Nhưng mặc dù ông ta chặn được ngân châm, nhưng đám người Độc Tông còn lại không cản được, đều bị ngân châm bắn chết.

Bên khác, người của vệ đội Võ Phiệt cũng bị đám ngân châm này chém giết, rất ít người còn sống.

Sư phụ của Thẩm Thiên Hạo cầm trường kiếm, không ngừng chém đám ngân châm kia, thân thể bị ép lùi về sau.

“Còn dám đi lên một bước, giết không tha!”

Một giọng nói lạnh lẽo vô tình truyền đến từ cửa sổ.

Lúc này, Diệp Phàm đang vận chuyển Cửu Châm Qủy Cốc, thao tác sức mạnh Huyền m, tẩy kinh phạt tủy thân thể của Đường Sở Sở, quá trình này đã đến bước quan trọng nhất, hắn không thể thoát thân.

Nếu không hắn đã xông ra giết chết đám người kia.

“Tên nhãi kia ở bên trên!”

Tam trưởng lão Độc Tông nhìn chằm chằm cửa sổ tầng hai, sắc mặt lạnh lùng.

“Có lẽ tên đó đang làm gì đó, không thể xuất hiện!”

Người cầm đầu vệ đội Võ Phiệt lạnh lùng nói.

Ánh mắt của sự phụ của Thẩm Thiên Hạo hơi đọng lại.

Ông ta nhảy lên, bay thẳng đến cửa sổ tầng hai.

Vụt!!!

Nhưng ông ta vừa mới đi đến gần cửa sổ, một cây ngân châm hóa thành một mũi tên băng lao ra.

Sắc mặt của sư phụ của Thẩm Thiên Hạo thay đổi, vung kiếm ngăn cản.

Keng!!!

Cây ngân châm này va chạm lên trên thân kiếm của sư phụ của Thẩm Thiên Hạo, phát ra tiếng kim loại chói tai.

Sư phụ của Thẩm Thiên Hạo thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt lại thay đổi.

Không ngờ thành kiếm này của ông ta lại bị cây ngân châm nhỏ bé kia chặt đứt.

Lực lượng ẩn chứa trong cây ngân châm này đánh gãy trường kiếm, đâm vào trong cơ thể của ông ta.

Ông ta trợn to mắt, rơi xuống từ tầng hai, nện xuống mặt đất, xương cốt đứt gãy, đi đời nhà ma.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Tam trưởng lão Độc Tông và người cầm đầu vệ đội Võ Phiệt đều thay đổi, nghiêm mặt lại.

“Nhãi ranh, lão phu muốn xem xem cậu lợi hại đến mức nào!”

Tam trưởng lão Độc Tông lạnh lùng nói.

Ông ta vung quyền trượng lên, một dòng khí độc khủng bố lan ra, lao đến cửa sổ tầng hai.

Ầm!!!

Lúc này, trong phòng.

Một tiếng gầm rú phát ra từ trong cơ thể của Đường Sở Sở.

Dưới sự trợ giúp của Diệp Phàm và sức mạnh Huyền m, thân thể của Đường Sở Sở hoàn toàn lột xác.

Uy lực trong thân thể Huyền m của cô hoàn toàn bị kích phát ra, một ánh sáng chói lóa phát ra, phóng lên cao.

Lúc này, từng luồng lực lượng Huyền m khủng bố tràn ra như sóng thần, dời non lấp biển, phá hủy khí độc của Tam trưởng lão Độc Tông.

“Đây là…”

Ánh mắt của bọn họ hiện lên sự không tin được.

Ở chỗ nào đó ở quận Giang Nam, một lão giả tóc trắng râu trắng mở mắt, nói: “Hơi thở quá mạnh, không lẽ một thiên tài mới xuất hiện ở quận Giang Nam?”

Cùng lúc đó, ở một nơi âm u nào đó của Long Quốc.

Một người đàn ông mặc áo bào tro, đầu tóc xõa tung, sắc mặt tối tăm đang ngồi xếp bằng.

Đột nhiên một viên ngọc thạch trước mặt hắn ta lóe sáng, lao về vị trí quận Giang Nam!

“Đá Huyền m có phản ứng? Thân thể Huyền m kia hoàn toàn thức tỉnh rồi?”

“Ha ha ha, bổn tọa đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đến ngày này!”

“Chờ bổn tọa luyện hóa thân thể Huyền m kia, trong thiên hạ này còn ai có thể là đối thủ của bổn tọa?”

“Long Vương, sỉ nhục năm đó ngươi tạo ra, chắc chắn ta sẽ trả lại gấp bội cho ngươi!”

Người đàn ông này phát ra từng đợt âm thanh âm u lạnh lẽo đến tận xương, gió lạnh thổi vù vù, làm người không rét mà run!

Trong khu biệt thự Tử Kinh.

Lúc này, cả tòa biệt thự số 3 đều bị bao phủ bởi sức mạnh Huyền m, tạo ra cảm giác lạnh lẽo đến tận xương.

Đám người Tam trưởng lão Độc Tông, người Võ Phiệt, Đại Hổ Nhị Hổ run bần bật, có cảm giác đang rơi vào trong động băng.

“Sở Sở, bắt đầu vận chuyển tâm pháp theo lời anh nói!”

Trong phòng, Diệp Phàm hoàn toàn giải phóng tất cả kinh mạch của Đường Sở Sở, sau đó nói.

Dựa theo lời dạy của Diệp Phàm, Đường Sở Sở bắt đầu vận chuyển tâm pháp.

Diệp Phàm lại vung ngân châm lên, trợ giúp Đường Sở Sở khống chế lực lượng Huyền m trong cơ thể.

Dưới sự trợ giúp của Diệp Phàm, rất nhanh Đường Sở Sở đã khống chế được lực lượng Huyền m.

Ầm!!!

Lực lượng Huyền m tuần hoàn trong cơ thể của Đường Sở Sở, hình thành một chữ Thiên, trên người cô phát ra hơi thở cường đại.

Lúc này, Đường Sở Sở chính thức bước vào võ đạo, trở thành cao thủ Nhân cảnh, lên thẳng Nhân cảnh cửu trọng.

Vừa mới bước vào võ đạo đã có thể đột phá lên Nhân cảnh cửu trọng, không phải ai cũng làm được điều này.

Đây là sự cường đại của thân thể Huyền m!

Nhưng sức mạnh vừa bộc phát đã phá hủy toàn bộ quần áo trên người Đường Sở Sở.

Thân thể hoàn mỹ không tỳ vết của Đường Sở Sở hiện ra trước mặt Diệp Phàm.

Ực!

Diệp Phàm nuốt nước bọt, lửa tình bùng nổ.

Đường Sở Sở nhìn cơ thể trần truồng của mình, khuôn mặt đỏ bừng.

“Sở Sở, em đi tắm rửa đi!”

Diệp Phàm vội vàng nói, xoay người sang chỗ khác.

Lại nhìn tiếp, hắn cũng không biết mình có thể nhịn xuống được không.

Đường Sở Sở xấu hổ che lại cơ thể, chạy vào nhà vệ sinh.

Diệp Phàm nhảy ra ngoài cửa sổ, dừng trên mặt đất, liếc nhìn đám người Tam trưởng lão Độc Tông và người Võ Phiệt.

Hắn nhìn thấy hai anh em Đại Hổ và đám người Xuân Lan nằm trên mặt đất, đi về phía bọn họ.

“Thiếu chủ, bọn tôi vô dụng, để bọn họ quấy rầy ngài!”

Xuân Lan áy náy nói.

“Mấy người không ngăn cản được Độc Tông cũng là chuyện bình thường!”

Diệp Phàm vung lên ngân châm, đâm một châm lên trên người đám người Xuân Lan, giải độc giúp bọn họ!

“Nhãi ranh, mày là người đã giết hại thiếu chủ!”

“Quả nhiên có chút bản lĩnh!”

“Hôm nay bổn trưởng lão báo thù thay thiếu chủ, nợ máu trả máu!”

Sau đó Tam trưởng lão Độc Tông vung quyền trượng lên, lao đến phía Diệp Phàm,

Thực lực của Tam trưởng lão Độc Tông đã bước vào Huyền cảnh!

Kết quả, Diệp Phàm phất ta, cầm lấy quyền trượng của đối phương.

Ầm!!!

Giây tiếp theo, quyền trượng dập nát, Diệp Phàm tung đấm, đánh thủng cơ thể của Tam trưởng lão Độc Tông.

Tam trưởng lão Độc Tông mở to mắt, không kịp nói gì, ngã xuống đất tắt thở.

Diệp Phàm nhìn về phía người của vệ đội Võ Phiệt, nói: “Mấy người là người của Võ Phiệt?”

“Đúng vậy, vâng lệnh thiếu chủ, đến…”

Vụt vụt vụt!!!

Người cầm đầu vệ đội Võ Phiệt vừa mới mở miệng đã bị ngân châm bắn chết, những người còn lại cũng bị giết chết!
Chương 127: Thực lực của Đại sư phụ mạnh đến mức nào?

“Vận dụng lực lượng tình báo của Bách Hoa Lâu, đào hết gốc gác của Độc Tông cho tôi!”

Diệp Phàm nói với Xuân Lan.

Xem tình hình này, Độc Tông đang tro tàn lại cháy.

Nếu đã vậy, phải hoàn toàn tiêu diệt.

“Vâng, thiếu chủ!”

Xuân Lan gật đầu.

“Dọn dẹp nơi này đi!”

Diệp Phàm nói xong đi vào trong phòng.

Đúng lúc, Đường Sở Sở tắm xong mặc áo ngủ đi ra.

Hai người nhìn nhau, không khí có chút xấu hổ.

“Sở Sở, vừa rồi xin lỗi!”

Diệp Phàm lúng túng nói.

“Anh Tiểu Phàm, không sao, em đã là người của anh, nhìn một chút cũng không sao!”

Đường Sở Sở ngập ngừng nói.

“Sở Sở, bây giờ em đã là võ giả. Tiếp theo, mỗi ngày em tu luyện theo tâm pháp kia là được, với lực lượng Huyền m trong cơ thể em, rất nhanh em sẽ là cao thủ đứng đầu!”

Diệp Phàm nói.

“Có thể mạnh được như Đại sư phụ không?”

Đường Sở Sở nói.

“Cái này…”

Diệp Phàm không biết nên trả lời thế nào, sống bên cạnh Đại sư phụ nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa nhìn thấu được thực lực của đại sư phụ.

Dù sao hắn biết, cho dù hắn và sáu sư phụ còn lại cùng lên, cũng không đỡ được một chiêu của Đại sư phụ.

Chính miệng Nhị sư phụ nói vậy.

Đừng nhìn sáu sư phụ kia của hắn, mỗi người có thân phận bất phàm, ở bên ngoài đều là bá chủ một phương hoặc đứng đầu võ đạo, nhưng đứng trước mặt Đại sư phụ, một đám cực kỳ ngoan ngoãn!

Bởi vậy, Diệp Phàm và sáu sư phụ của hắn cũng không biết Đại sư phụ mạnh đến mức nào.

Trước kia hắn cũng từng hỏi Đại sư phụ, nhưng đối phương vẫn chưa trả lời.

“Anh Diệp Phàm, em chỉ tùy tiện hỏi thôi!”

Đường Sở Sở thấy Diệp Phàm không biết trả lời như thế nào, vội vàng nói.

“Vợ à, em chắc chắn sẽ mạnh như Đại sư phụ!”

Diệp Phàm cổ vũ Đường Sở Sở.

“Vâng!”

Đường Sở Sở nghe được những lời này, trong lòng cực kỳ ngọt ngào.

Trong một cung điện hắc ám ở nước ngoài.

“Thông báo cho bốn hộ pháp Ám Dạ, lần này phải đem được Thanh Nữ về, còn những người bên cạnh Thánh Nữ, giết không tha!”

Một âm thanh lạnh băng vang vọng trong cung điện.

“Vâng!”

Một âm thanh khác vang lên.

Hôm sau!

Trần Tiểu Manh vừa mới xuống tầng, nhìn thấy Đường Sở Sở đang uống sữa bò, ngạc nhiên nói: “Chị họ, sao cảm giác chị như thay đổi thành người khác vậy?”

“Thay đổi thành người khác, đâu có?”

Đường Sở Sở nhìn chính mình.

“Chị họ, làn da của chị trắng hơn, khuôn mặt càng thêm xinh đẹp, còn có khí chất này của chị, biến hóa hơn trước rất nhiều!”

“Đêm qua chị đã trải qua gì vậy?”

“Hay là…”

Trần Tiểu Manh đảo mắt, trên mặt xuất hiện biểu tình tà ác.

“Con nhóc này, lại nghĩ gì vậy?”

Đường Sở Sở nhìn sắc mặt kia của Trần Tiểu Manh, biết ngay đối phương đang nghĩ đến chuyện xấu xa gì đó.

“Chị họ, nghe nói thiếu nữ biến thành phụ nữ thực sự, thân thể sẽ thay đổi, có phải tối qua chị và Diệp Phàm…”

Trần Tiểu Manh đến gần Đường Sở Sở, nhỏ giọng nói.

Nhưng cô còn chưa nói xong đã bị Đường Sở Sở ngắt lời.

“Con nhóc chết tiệt này, nói bừa gì vậy?”

“Không có!”

Đường Sở Sở vội vàng giải thích, nhưng trong đầu không nhịn được nhớ lại cảnh tối qua cô trần trụi đứng trước mặt Diệp Phàm, sắc mặt đỏ bừng.

“Không có, vậy sao mặt chị lại đỏ như vậy?”

“Chắc chắn hai người đã ăn vụng trái cấm!”

Trần Tiểu Manh nói.

“Hai người đang nói gì vậy?”

Lúc này, Diệp Phàm đi ra.

“Cuối cùng vẫn để anh thực hiện được!”

Trần Tiểu Mnah nhìn Diệp Phàm, nói xong xoay người rời đi.

“Cô nhóc này lại đang nói gì vậy?”

Diệp Phàm tò mò hỏi.

“Tiểu Manh nhìn thấy cơ thể em thay đổi, cho rằng tối qua chúng ta làm cái đó!”

Đường Sở Sở lúng túng nói.

“Con nhóc này hay tưởng tượng thật!”

Diệp Phàm không còn gì để nói.

Sau khi tẩy kinh phạt tủy, lại thành võ giả, Đường Sở Sở sẽ khác biệt so với lúc trước rất nhiều!

Lúc này, điện thoại của Diệp Phàm vang lên.

Hắn nghe máy, sau đó nhíu mày lại.

Sau đó Diệp Phàm rời khỏi biệt thự, đi đến nhà của Lâm Thi m.

Trong nhà Lâm Thi m.

Nơi này rất lộn xộn, hiển nhiên đã trải qua một trận đánh nhau kịch liệt.

Lâm Thi m trốn ở góc tường, cầm điện thoại, sắc mặt tái nhợt.

Lúc này, một đám mặc đồ đen lao vào.

“Con bé này là con gái của Lâm Lang Thiên, mang đi!”

Một người mặc đồ đen trong đó nói.

“Mấy người định làm gì?”

“Mấy người làm gì cha của tôi?”

Lâm Thi m nhìn nhóm người này, sợ hãi nói, không ngừng kêu lên.

Đám người này không trả lời câu hỏi của Lâm Thi m, bắt lấy kéo cô đi ra ngoài.

Khi bọn họ xuống tầng 1, chuẩn bị rời đi.

Diệp Phàm lái xe đến, phanh gấp, dừng trước mặt bọn họ.

Hắn mở cửa xe, đi xuống, nhìn đám người này, lạnh nhạt nói: “Thả cô ấy ra!”

“Mày là ai? Đừng xen vào chuyện người khác!”

Một người mặc đồ đen nói.

Diệp Phàm bước lên, tung một đấm, đánh bay tên mặc đồ đen này ra ngoài, nện trên tường, chết tại chỗ.

Ầm ầm ầm!

Ngay sau đó, Diệp Phàm dùng tốc độ tia chớp, giết chết tất cả đám người mặc đồ đen này.

“Thi m, cô không sao chứ?”

Diệp Phàm nhìn Lâm Thi m, nói.

“Hu hu hu!”

Lâm Thi m ôm chầm lấy Diệp Phàm, khóc thút thít.

“Chuyện gì vậy?”

Diệp Phàm hỏi.

“Sáng nay, có một đám người nhảy vào nhà tôi, sau đó đánh nhau với cha tôi.”

“Sau đó cha tôi xông ra ngoài, bọn họ cũng đuổi theo, tôi gọi điện thoại cho anh, không ngờ bọn họ lại trở lại muốn bắt tôi!”

“Anh nói xem, liệu cha tôi có xảy ra chuyện hay không?”

Lâm Thi m lo lắng nói.

“Đừng lo, với thực lực của chú, chắc sẽ không sao, cô có số của ông ấy không, gọi xem!”

Diệp Phàm an ủi, nói.

Lâm Thi m gọi điện cho cha, nhưng không ai nghe.

“Không ai nghe, cha của tôi…”

“Đừng tự dọa mình, tôi cho người đi tìm xem!”

“Bây giờ cô ở đây không an toàn, tôi tìm một chỗ khác cho cô!”

“Mấy ngày nay cô cũng đừng đi học.”

Diệp Phàm nói.

“Ừ, cảm ơn anh!”

“Nếu không có anh, tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ!”

Lâm Thi m nói.

Sau đó, Diệp Phàm bảo Xuân Lan sắp xếp một chỗ ở cho Lâm Thi m, sai người bảo vệ cô, đồng thời bảo Xuân Lan cho người đi điều tra thân phận của đám người mặc đồ đen kia và tung tích của Lâm Lang Thiên.

“Thiếu chủ, tôi vừa nhận được tin, có một đội lính đánh thuê võ trang bí mật xâm nhập vào Thiên Hải, số lượng hơn hai ngàn!”

Xuân Lan nói.

“Đoàn lính đánh thuê, có ha người? Hướng về tôi?”

Diệp Phàm tò mò hỏi.

“Đúng vậy, theo điều tra, bọn họ đều là thế lực được nhà họ Hạng bồi dưỡng bên ngoài, lần này lẻn vào Thiên Hải để tìm thiếu thủ báo thù cho Bá Vương Minh!”

Xuân Lan nói.

“Nhà họ Hạng này có chút năng lực, vậy mà còn bồi dưỡng đoàn lính đánh thuê!”

“Nếu đã vậy, vậy giải quyết đi!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Chương 128: Tôi muốn nhận cô làm đồ đệ

Sau đó, Diệp Phàm dẫn theo Đại Hổ, Nhị Hổ và người của Bách Hoa Lâu đi tới trụ sở quân đoàn lính đánh thuê.

Bởi vì đoàn lính đánh thuê này rất đông người nên ẩn náu trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô.

Lúc này, bên trong nhà xưởng tập hợp mấy nghìn người mặc đồng phục màu xanh lá, tay cầm súng ống, toàn thân tản ra hơi thở hung hãn.

Bọn họ chính là chiến sĩ của quân đoàn đánh thuê!

Quân đoàn lính đánh thuê không giống với quân đoàn chính quy, bọn họ sinh tồn bằng cách giúp người khác thực hiện các loại nhiệm vụ.

Trong thế giới ngầm, chỉ cần giao tiền, lính đánh thuê có thể giúp bạn bảo vệ, hoặc là ám sát người khác, thậm chí có thể giúp bạn hủy diệt các thế lực, thậm chí một số quân đoàn lính đánh thuê đứng đầu còn có thể hủy đi một quốc gia nhỏ!

Lúc này, bên trong nhà xưởng có vài người đàn ông vạm vỡ râu quai nón, gương mặt vô cùng dữ tợn.

“Chúng ta còn đợi cái gì nữa, trực tiếp đi giết tên Diệp Phàm kia là được rồi!”

Một người đàn ông trong số đó nhìn một vị mặc âu phục nói.

“Lão gia chủ có lệnh, đợi người của Bá Môn tới rồi mới ra tay!”

Người đàn ông mặc âu phục đáp.

“Với số người của chúng ta, đừng nói giết một người, cho dù là diệt cả họ thì cũng dư sức, sao phải đợi Bá Môn gì đó, lãng phí thời gian!”

Người đàn ông kia hừ lạnh nói.

“Đúng thế, đối phó với một thằng ranh, chỉ cần thực lực của quân đoàn Hắc Báo chúng ta là đủ!”

Những người còn lại cũng ầm ĩ.

Ầm!!!

Ngay lúc này, một tiếng nổ đột viên vang lên.

Cánh cổng sắt của nhà xưởng sập xuống, bụi cát bay mù mịt.

“Có chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt những người này lập tức thay đổi, bọn họ đi thẳng ra phía ngoài.

Lúc này, bên ngoài nhà xưởng, đám người Diệp Phàm đi tới.

Soạt!!!

Lính đánh thuê bên trong nhà xưởng trực tiếp giơ súng lên chĩa về phía đám người Diệp Phàm.

“Các người là ai? Dám tự tiện xông vào chỗ này?”

Một người đàn ông nhìn về phía Diệp Phàm quát lớn.

“Giết!”

Diệp Phàm chỉ nói một chữ, không phí lời vô dụng.

Ngay lập tức, Đại Hổ, Nhị Hổ và đám người Xuân Lan xông tới.

Hơn nữa, lần này người phụ trách điện Long Vương ở Thiên Hải – Từ Thiên cũng dẫn theo hơn nghìn thành viên của điện.

Bọn họ vừa ra tay, toàn bộ nhà xưởng đã náo loạn.

“Nổ súng!”

Mấy người đàn ông vạm vỡ hô lên.

Người của quân đoàn lính đánh thuê muốn nổ súng nhưng đã muộn.

Đại Hổ, Nhị Hổ, người của Bách Hoa Lâu và điện Long Vương đã vọt tới trước mặt bọn họ.

Trường hợp này, nổ súng cũng không có tác dụng, chỉ có thể dùng vũ khí lạnh để chiến đấu.

Nhưng dùng vũ khí lạnh, bọn họ sao có thể là đối thủ của Đại Hổ, Nhị Hổ và Xuân Lan?

Chỉ trong chốc lát, từng người từng người trong đám lính đánh thuê bị giết chết.

“Hắn chính là Diệp Phàm, giết chết hắn!”

Người đàn ông mặc âu phục chú ý tới Diệp Phàm, trực tiếp hô lớn.

Cạch!

Lúc này, một người đàn ông nhìn chằm chằm về phía Diệp Phàm, hắn ta cầm súng định bắn, kết quả lại bị một cây châm bạc của đối phương đoạt mạng trước.

“Thư Thần!”

Trông thấy Diệp Phàm chỉ dùng một cây châm bạc đã giết chết người khác.

Sắc mặt người phụ trách của đám lính đánh thuê thay đổi, một trong số đó lập tức hô lên.

Ầm!!!

Trong nháy mắt, một viên đạn bắn ra từ trong bóng tối, lao thẳng về phía Diệp Phàm, bọn họ có tay bắn tỉa.

Vụt!

Kết quả, Diệp Phàm đối mặt với viên đạn bắn tỉa, hắn không thèm nhìn, chỉ phất tay, một cây kim bạc khác nhanh chóng bắn ra.

Đám lính đánh thuê trông thấy Diệp Phàm dùng châm bạc để ngăn cản viên đạn bắn tỉa, ai nấy đều cười khẩy.

Châm bạc đấu với đạn bắn tỉa?

Tên này có phải điên rồi không?

Nhưng rất nhanh, dáng vẻ tươi cười trên gương mặt họ đã cứng lại.

Bọn họ trông thấy châm bạc của Diệp Phàm đâm chuẩn xác vào viên đạn kia, hơn nữa còn xuyên qua.

Viên đạn bị chia làm hai, rơi trên mặt đất.

Đám lính đánh thuê ngây cả người.

Một cây châm bạc lại có thể chia đôi viên đạn?

Sao có thể?

Đây là chuyện không thể xảy ra!

Vậy mà cảnh tượng này lại xuất hiện ngay trước mặt bọn họ!

Nhưng điều khiến bọn họ càng khiếp sợ hơn còn đang ở phía sau.

Sau khi kim bạc chia viên đạn ra làm hai mảnh, nó tiếp tục bay theo hướng quỹ đạo viên đạn được bắn ra.

Tay súng bắn tỉa đang núp trong tối nhìn thấy châm bạc đang lao về phía mình, sắc mặt hắn ta thay đổi, vừa định ra tay thì châm bạc đã đâm thẳng vào giữa mi tâm, chết ngay tại chỗ.

Lập tức, một người chiến sĩ rơi từ trên xà nhà xưởng xuống, đi đời nhà ma, chính là tay súng bắn tỉa kia.

Người phụ trách quân đoàn lính đánh thuê nhìn tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất – Thư Thần cứ vậy mà chết, gương mặt trở nên cực kỳ khó coi.

“Chẳng có chút khiêu chiến nào!”

“Giết hết cho tôi!”

Diệp Phàm lắc đầu, hắn xoay người bước ra ngoài.

“Giết hắn ta!”

Vẻ mặt của mấy người phụ trách trầm xuống, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng, tất cả cầm vũ khí bắn về phía Diệp Phàm.

Nhưng lúc này, nắm đấm của hai người Đại Hổ, Nhị Hổ đã xuất hiện trước mắt họ.

Bịch bịch bịch!

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã nổ tung.

Tiếp đó, người của Bách Hoa Lâu và điện Long Vương hợp lại, giết toàn bộ quân đoàn lính đánh thuê bên trong nhà xưởng.

Diệp Phàm ra khỏi nhà xưởng, cách đó không xa, năm bóng dáng đã đi tới.

Năm người này có mái tóc dài, mặc đồng phục huấn luyện màu đen, khuôn mặt lãnh khốc, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén!

Bọn họ đều là võ giả, thực lực của mỗi người đều đã vượt qua Nhân Cảnh cửu trọng.

“Là mày!”

Trong số họ, ánh mắt người ở giữa nhìn chằm chằm Diệp Phàm rồi quát lên.

“Mấy người quen tôi?”

Diệp Phàm nhìn về phía năm người.

“Mày chính là người diệt Bá Vương Minh?”

“Lần này, bọn tao phụng lệnh môn chủ, tới đây để giết mày!”

Người nọ nhìn Diệp Phàm, lớn tiếng nói.

“Môn chủ? Xem ra, thế lực sau lưng Bá Vương Minh cũng không ít nhỉ!”

Diệp Phàm cười lạnh.

“Giết!”

Người kia trực tiếp hô lên.

Ngay lập tức, bốn người kia giết thẳng về phía Diệp Phàm.

Bọn họ vừa ra tay, toàn thân tản ra uy lực rất mạnh, chiêu thức ra tay cũng rất độc ác, mang lại cho người ta một cảm giác bị áp bách.

Vụt!

Trong tay Diệp Phàm xuất hiện một con dao găm đen.

Hắn cầm dao găm tiến về phía trước, cơ thể như hóa thành tàn ảnh.

Phụt phụt phụt!

Chỉ trong thời gian ngắn, bên tai vang lên tiếng phun ra máu.

Bốn người trợn to mắt, chưa kịp phản ứng đã ngã xuống, chết không nhắm mắt.

Người đứng giữa trông thấy cảnh tượng này, ông ta nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.

“A!!!”

Hắn ta trực tiếp hét lên, cơ thể bắn ra một cỗ sức mạnh đáng sợ.

Lúc này, toàn bộ sức mạnh được bộc phát ra, đây chính là một cường giả Huyền Cảnh ngũ trọng.

Giây sau, người này thi triển chiêu thức quyền pháp bá đạo, tung nắm đấm về phía Diệp Phàm.

Phụt!

Ngay khi đối phương đang chuẩn bị xông tới trước mặt Diệp Phàm, con dao găm quỷ dị đâm vào ngực hắn ta, một kích đoạt mạng!

Hai tròng mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hắn ta muốn nói gì đó nhưng lại không nói được, trực tiếp ngã trên mặt đất.

“Vô vị!”

Diệp Phàm mất hứng nói.

Lúc trước, hắn còn cho rằng lần này xuống núi có thể gặp được cao thủ ngang sức ngang tài.

Nhưng không ngờ thực lực của đám người dưới chân núi đều rác rưởi như vậy, khiến hắn có một loại cảm giác cô độc cầu mong bại trận!

Diệp Phàm rời khỏi đây, đi về phía tập đoàn Đường Thị, bây giờ đã là buổi trưa, vừa lúc tìm bà xã ăn cơm.

“Ông à, ông có việc gì không?

Trong đại sảnh của tập đoàn Đường Thị.

Đường Sở Sở nhìn ông già mặc đồ trắng có vài lỗ thủng ở trước mặt rồi nói.

“Tôi muốn nhận cô làm đồ đệ!”

Ông già nhìn Đường Sở Sở rồi nói thẳng.
Chương 129: Một cước đạp bay!

“Tôi muốn nhận cô làm đồ đệ!”

Nghe ông già nói vậy, Đường Sở Sở trực tiếp ngây người.

Vừa rồi, cô xuống dưới sảnh, chuẩn bị đi thị sát tình hình nhà xưởng, kết quả không biết vị này ở đâu xông ra, rồi nói với cô những lời như vậy.

“Ông à, cháu xin lỗi, cháu không bái sư, có phải ông tìm nhầm người rồi không, hay là không có khó khăn gì?”

Đường Sở Sở nhìn ông cụ, cô nhỏ giọng nói.

“Cô gái nhỏ, đây là lần đầu tiên lão phu mở lời muốn nhận người khác làm đệ tử, cô không nên bỏ qua cơ hội tốt như vậy, có thể trở thành đệ tử của tôi, bao nhiêu người muốn mà không được đấy!”

Ông già khẽ vuốt chòm râu nhìn Đường Sở Sở, thái độ lộ ra vài phần ngạo nghễ.

“Chỉ dựa vào ông cũng đòi làm sư phụ của vợ tôi?”

Bỗng nhiên, một giọng nói khinh thường vang lên.

Bóng dáng Diệp Phàm xuất hiện, hắn nhìn ông già với vẻ xem thường.

“Anh Tiểu Phàm!”

Đường Sở Sở đi tới cạnh Diệp Phàm.

“Cậu là ai?”

“Dám vô lễ với lão phu như vậy!”

“Người trẻ tuổi bây giờ đều ngông cuồng tự cao tự đại như vậy sao?”

Ánh mắt của ông ta liếc về phía Diệp Phàm, vẻ mặt trầm xuống tỏ vẻ không hài lòng.

“Này ông già, mau biến khỏi đây, muốn làm sư phụ của vợ tôi, ông còn chưa đủ tư cách!”

Diệp Phàm không khách khí nhìn ông già nói.

“Khá lắm, lão phu tung hoành giang hồ mấy chục năm, chưa một ai dám coi thường ta như vậy!”

“Hôm nay lão già này sẽ dạy dỗ cho cậu biết thế nào là kính già yêu trẻ!”

Ông già lạnh giọng quát một tiếng rồi đánh một chưởng về phía Diệp Phàm.

Ầm!!!

Kết quả, Diệp Phàm đạp một cước, ông già kia còn chưa kịp phản ứng đã bị đạp bay ra ngoài.

Ngay sau đó là tiếng vang truyền tới.

Cơ thể của ông ta đập trên vách tường phun ra một ngụm máu, người nửa quỳ trên mặt đất.

Lúc này, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi, trong lòng dâng lên một đợt sóng hỗn loạn.

“Cậu...sao cậu có thể mạnh như vậy?”

Ông già nói với vẻ khó tin.

Thực lực của ông ta cũng được xem là hàng đầu võ đạo Long Quốc, nhưng hôm nay lại bị một người trẻ tuổi đạp bay, đây là chuyện mà chưa bao giờ ông ta nghĩ tới!

“Từ khi nào Long Quốc lại có bậc xuất chúng có thực lực mạnh như vậy?”

“Lẽ nào là thiên kiêu của những gia tộc lánh đời xuất thế?”

Ông ta nhìn Diệp Phàm, ánh mắt sáng lên, trong lòng tràn đầy thắc mắc.

“Ông già, xem ông kìa, thân thể yếu như vậy, một đạp của tôi cũng không tiếp nổi mà còn đòi làm sư phụ của bà xã tôi? Chi bằng về nhà dưỡng lão đi!”

Diệp Phàm bĩu môi nhìn ông già, hắn hừ lạnh mỉa mai.

Nghe lời Diệp Phàm nói, ông ta khó khăn lắm mới không bị tức học máu.

Tên khốn này đúng là độc miệng!

Với thân phận của ông ta, không biết có bao nhiêu người muốn xin làm đệ tử, ông ta còn không thèm ngó tới.

Không ngờ, hôm nay lại bị người ta vả mặt, quan trọng là ông ta còn không cãi lại được!

“Người trẻ tuổi, lão phu nhìn lầm rồi!”

“Không ngờ cậu còn kinh khủng hơn cơ thể Huyền Âm!”

“Có cậu ở đây, lão phu quả thật không có tư cách làm sư phụ của cô gái này!”

Ông già đứng dậy từ trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Tiền bối, người khách khí rồi!”

“Là vãn bối không có phúc làm đệ tử của người!”

Lúc này, Đường Sở Sở cũng biết, ông già trước mặt này là một vị cao nhân.

Cô cũng không muốn vì mình mà Diệp Phàm lại có thêm kẻ thù, vậy nên mới nói với vẻ mặt áy náy.

“Người trẻ tuổi, vợ của cậu biết nói chuyện hơn cậu nhiều đấy!”

Ông già trực tiếp nói.

“Mau cút!”

Diệp Phàm không kiên nhẫn.

Ông già còn đang định nói gì, nhưng trông thấy Diệp Phàm, sợ đối phương lại đạp mình một cước, sợ là cái mặt già này cũng mất hết, vậy nên cũng chỉ có thể chạy.

“Sở Sở, vừa rồi em cần gì phải khách khí với ông ta như vậy!”

Diệp Phàm nhìn về phía Đường Sở Sở.

“Anh Tiểu Phàm, em không muốn anh vì em mà có thêm kẻ thù, càng nhiều bạn thì càng tốt, em thấy ông ấy cũng không có ý xấu gì!”

Đường Sở Sở lương thiện đáp.

“Sở Sở, em phải nhớ kỹ, em là người vợ mà anh thừa nhận, bất cứ khi nào em cũng đừng để mình phải tủi thân!”

“Kẻ thù của anh cũng nhiều rồi, thêm một hai người cũng chẳng sao!”

Diệp Phàm xoa đầu Đường Sở Sở, dịu dàng nói.

“Vâng!”

Đường Sở Sở gật đầu.

“Anh vẫn chưa ăn cơm, chúng ta đi ăn đi!”

Diệp Phàm nói.

“Được!”

Đường Sở Sở đáp.

“Chủ tịch, buổi đấu giá ba mảnh đất ở ngoại ô phía Đông được ấn định vào ngày mai. Tôi đã để các giấy tờ cần thiết trong làm việc của cô!”

Lúc này, Tôn Tiểu Tiểu xuất hiện báo cáo với Đường Sở Sở.

“Ừ, ngày mai cô đi cùng tôi tới buổi đấu giá!”

Đường Sở Sở nói.

“Vâng thưa chủ tịch!”

Tôn Tiểu Tiểu gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm, sau đó xoay người rời đi.

“Buổi đấu giá? Có cần anh giúp gì không?”

Diệp Phàm hỏi Đường Sở Sở.

“Không sao, em nhìn trúng vài mảnh đất ở ngoại ô phía Đông, muốn xây dựng nhà xưởng mở rộng dây chuyền, đến lúc đó sẽ sản xuất kem trị sẹo.”

“Ngày mai vừa lúc tiến hành đấu giá những mảnh đất kia, em đã chuẩn bị xong cả rồi, nhất định sẽ giành được!”

Đường Sở Sở cười nói.

“Vậy thì tốt, có khó khăn gì thì cứ nói cho anh!”

Diệp Phàm đáp.

Sau đó, hai người tìm một nhà hàng ăn cơm.

Trong phòng trà ở một nơi nào đó Thiên Hải.

Viện trưởng ngự y viện của Long Quốc – Hoa Ân đang ngồi uống trà.

Trước mặt Hoa Ân là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa.

Người này chính là đại tiểu thư của một trong mười thế gia ở Đế Đô – Khương Vân Hi.

“Vân Hi, cháu từ xa xôi chạy tới đây là để bái sư?”

Hoa Ân uống một ngụm trà, ánh mắt nhìn về phía Khương Vân Hi.

“Đúng vậy, ông nội Hoa, ông cũng biết đấy, cháu luôn muốn học được y thuật cao thâm, hiện tại chỉ có một cơ hội như vậy, cháu đương không muốn bỏ lỡ!”

Khương Vân Hi đáp.

“Vân Hi, cháu nói vậy là đang ghét bỏ y thuật của ngự y viện ông đây không được sao?

Hoa Ân nói.

“Ông nội Hoa, ông đừng tức giận, Vân Hi không có ý đó, chỉ là...”

Gương mặt Khương Vân Hi thay đổi, vội vàng giải thích.

“Được rồi, con bé ngốc này, ông đùa cháu thôi, ông biết ý của cháu!”

“Con bé này, từ nhỏ đã có lòng nhân từ, chỉ muốn cứu thế giúp người. Xã hội bây giờ chẳng mấy người có tấm lòng nhân hậu như cháu đâu!”

Hoa Ân cảm thán nói.

“Vậy, ông nội Hoa, ông có thể nói cho cháu biết vị thần y kia đang ở đâu không?”

Khương Vân Hi hỏi.

“Vị đó không phải là người tầm thường, cậu ấy tới từ Quỷ Cốc, cháu muốn bái sư, e là không dễ như vậy!”

Hoa Ân đáp.

“Quỷ Cốc? Lẽ nào là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc trong truyền thuyết?”

Ánh mắt Khương Vân Hi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Có lẽ là vậy, mà Quỷ Cốc thu nhận đệ tử luôn rất nghiêm khắc, vậy nên nếu cháu muốn bái cậu ta làm sư phụ, để cậu ta truyền cho con y thuật của Quỷ Cốc, sợ là sẽ rất khó!”

Hoa Ân nhìn Khương Vân Hi nói.

“Con vẫn luôn nghe nói y thuật của Quỷ Cốc thiên hạ vô song, có thể hồi sinh người chết, không ngờ cháu lại có thể gặp được.”

“Lần này cháu nhất định sẽ nắm chắc cơ hội, bằng mọi giá phải bái sư thành công, học y thuật chân chính để cứu thế cứu người!”

Khương Vân Vi nói với vẻ mặt kiên định.

“Nếu như cháu đã kiên trì như thế, vậy ông sẽ giúp cháu một tay, dẫn cháu đi gặp vị thần y kia, còn thành công hay không thì phải dựa vào bản thân cháu!”

“Đúng lúc ông cũng muốn nhờ cậu ấy một chuyện!”

Hoa Ân nói.

“Ông nội Hoa muốn nhờ thần y cái gì vậy? Chẳng lẽ là cuộc thi kia?”

Khương Vân Hi tò mò hỏi.

“Không sai, cuộc thi đấu kia liên quan tới vinh nhục của giới y học Long Quốc ta, nhất định không thể thua, nếu không, không chỉ thầy thuốc mà là cả Long Quốc chúng ta sẽ mất mặt!”

Hoa Ân trịnh trọng nói.

“Ông nội Hoa muốn vị thần y kia ra tay?”

“Ừ, nếu cậu ấy ra tay thì thắng cuộc thi kia chỉ là chuyện ván đã đóng thuyền!”

Hoa Ân trầm giọng đáp.
Chương 130: Treo thưởng năm tỉ!

Trong nháy mắt, màn đêm buông xuống, Diệp Phàm nhận được điện thoại của Xuân Lan, nói: “Thiếu chủ, đã tra ra thân phận của đám sát thủ tối qua rồi, là người đến từ tổ chức sát thủ cấp S của thế giới Hắc Ám, tổ chức Cô Lang. Còn người mua ở sau lưng bọn họ thì vẫn chưa điều tra được!”

“Tổ chức sát thủ cấp S Cô Lang?”

“Lẽ nào lại là tên Đường Nhân Nghĩa này mời tới?”

Trong mắt Diệp Phàm toả ra ánh sáng lạnh.

“Đúng rồi thiếu chủ, còn có một chuyện, lúc trước ngài bảo tôi phái người đến quận Hoài Giang bắt đại tiểu thư nhà họ Liễu - Liễu Như Thị, kết quả người tôi phái đi, sau khi đến quận Hoài Giang không lâu đã bị người giết hết rồi!”

Xuân Lan nói.

“Người của nhà họ Liễu làm ư?”

Diệp Phàm chợt cau mày.

“Chắc là không phải, người tôi phái đi thực lực đều không tệ, mặc dù nhà họ Liễu là hào môn ở quận Hoài Giang, nhưng chắc không có năng lực này.”

“Hơn nữa chuyện này không để lại bất cứ dấu vết nào, ngay cả thế lực tình báo ở quận Hoài Giang của Bách Hoa Lâu cũng không tra ra được là ai làm. Chắc không phải nhà họ Liễu, mà là thế lực siêu cấp nào đó làm!”

Xuyên Lan trầm giọng nói.

“Thú vị!”

“Lẽ nào người phụ nữ này đã tìm được chỗ dựa gì rồi?”

Ánh mắt Diệp Phàm lấp lóe.

“Thiếu chủ, có cần tôi đích thân đến quận Hoài Giang một chuyến không?”

Xuân Lan hỏi.

“Bỏ đi, tôi tự mình đi một chuyến, tôi cũng muốn xem rốt cuộc người phụ nữ này có bản lĩnh lớn cỡ nào!”

Diệp Phàm trầm giọng nói.

Trực giác của hắn mách bảo hắn không giải quyết người phụ nữ này, về sau sẽ mang lại phiền phức không nhỏ cho hắn. Vì vậy hắn quyết định đích thân đến quận Hoài Giang một chuyến, hoàn toàn giải quyết mầm tai họa này.

“Vậy được, tôi lập tức liên lạc với người phụ trách Bách Hoa Lâu quận Hoài Giang, để bọn họ toàn lực phối hợp hành động với thiếu chủ!”

Xuân Lan trầm giọng nói.

“Ừ, đúng rồi Xuân Lan, lúc trước tôi bảo cô điều tra Long Quốc có những gia tộc nào họ Diệp, đã có kết quả gì chưa?”

Đột nhiên, Diệp Phàm hỏi.

Diệp Phàm vẫn luôn ghi nhớ chuyện liên quan tới thân thế của mình.

Theo như dì Thẩm kể lại, ba của hắn chắc là đến từ một gia tộc mạnh mẽ. Cho nên Diệp Phàm muốn điều tra rõ ràng lai lịch của ba hắn, có lẽ như vậy sẽ có thể tìm ra rốt cuộc là ai muốn ra tay tàn nhẫn với cả nhà bọn họ!

“Thiếu chủ, tôi đã điều động tổ chức tình báo của Bách Hoa Lâu rồi, tạm thời vẫn chưa tra ra được bất cứ gia tộc họ Diệp nào!”

Xuân Lan nói.

“Không có à?”

Diệp Phàm cau mày.

“Vì lâu chủ không ở đây, nên tôi không thể điều động quá nhiều tình báo của Bách Hoa Lâu.”

“Có điều nếu như Long Quốc thật sự có tồn tại gia tộc họ Diệp, thì rất có thể là gia tộc ẩn thế nào đó, cho nên tôi mới không tra ra được!”

Xuân Lan trả lời.

“Gia tộc ẩn thế?”

Ánh mắt Diệp Phàm lấp lóe.

“Thiếu chủ, ở trong Long Quốc có tồn tại rất nhiều gia tộc ẩn thế, lịch sử truyền thừa của bọn họ lâu dài, nội tình thâm hậu.”

“Có điều vì bọn họ vẫn luôn sống ẩn thế, rất ít khi xuất hiện ở thế tục, cho nên người biết đến bọn họ không nhiều, tin tức liên quan tới bọn họ cũng rất ít!”

Xuân Lan nói.

“Được, tôi biết rồi, cô tiếp tục điều tra!”

“Còn cả tin tức liên quan tới tổ chức Thiên Phạt kia cũng cố thu thập hết sức có thể!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Vâng!”

Xuân Lan gật đầu.

……

Trong Lâm Phiệt, một trong số chín đại môn phiệt Long Quốc!

Lâm Báo đứng trước mặt phiệt chủ Lâm Phiệt, báo cáo: “Phiệt chủ, bây giờ Lâm Lang Thiên không rõ tung tích, tôi đã phái người đi tìm rồi, nhưng không có bất cứ tung tích gì, đám người kia cũng đang tìm ông ta!”

“Con gái kia của ông ta thì sao?”

Phiệt chủ Lâm Phiệt nhắm hờ mắt, thản nhiên hỏi.

“Đám người kia vốn muốn bắt con gái của Lâm Lang Thiên, có điều bị thằng nhóc giết hại em trai của tôi cứu rồi, bây giờ con nhỏ đó chắc là ở cùng với thằng nhóc kia!”

Lâm Báo trầm giọng nói.

“Phái người đi dẫn cô ta về, còn người trẻ tuổi kia thì giết đi, mặc kệ thế nào Lâm Hổ cũng là người của Lâm Phiệt ta, không thể chấp nhận người ngoài ra tay!”

Phiệt chủ Lâm Phiệt mở mắt ra, trong mắt bắn ra một tia sáng khiếp người.

“Vâng, phiệt chủ!”

Lâm Báo gật đầu.

Còn ở Vũ Phiệt, sau khi tất cả người Vũ Phiệt phái đi đối phó với Diệp Phàm đều bị tiêu diệt, cũng khiến cho phiệt chủ Vũ Phiệt phẫn nộ.

“Phiệt chủ, thực lực tên này mạnh như vậy, sợ rằng lai lịch không nhỏ, chúng ta có cần điều tra thân phận của hắn chút không?”

Trong đại điện Vũ Phiệt, một trưởng lão Vũ Phiệt nói với phiệt chủ đang mặc một bộ áo choàng đen, mày rậm mắt to, toát ra vẻ uy nghiêm tối cao.

“Mặc kệ hắn có thân phận gì, dám khiêu khích Vũ Phiệt thì nhất định phải chết!”

“Thất hộ pháp, ông đích thân dẫn người đi, cầm đầu của hắn về đây!”

Ánh mắt của phiệt chủ Vũ Phiệt liếc về phía Thất hộ pháp Vũ Phiệt, ra lệnh.

“Vâng, phiệt chủ!”

Thất trưởng lão này gật đầu.

“Phiệt chủ, thuộc hạ đã tra ra được chỗ của một mảnh ngọc Rồng mới!”

Lúc này, một người đàn ông xuất hiện ở đây, quỳ ở trước mặt phiệt chủ Vũ Phiệt, nói.

“Ở đâu?”

Phiệt chủ Vũ Phiệt lạnh lùng hỏi.

“Ở trong Đoan Mộc Phiệt!”

Người đàn ông này nói.

“Đoan Mộc Phiệt?”

“Bọn họ vậy mà giấu riêng một mảnh ngọc Rồng?”

Trong mắt phiệt chủ Vũ Phiệt lấp lóe tia sáng, nói: “Tốt lắm, lần này bổn phiệt chủ muốn cả Đoan Mộc Cẩn lẫn ngọc Rồng!”

Còn ở nhà họ Hạng, quận Nam Thiên.

“Vậy mà đều chết rồi?”

Sau khi ông cụ nhà họ Hạng - Hạng Viễn Sơn biết tất cả chiến sĩ đánh thuê được phái đến Thiên Hải đều bị giết, sắc mặt lão ta tối sầm xuống, trong mắt lấp lóe ánh sáng lạnh.

“Đúng vậy, ngay cả năm cao thủ Bá Môn phái ra cũng đều bị giết rồi, còn là do ai làm thì vẫn đang điều tra, có điều chắc Diệp Phàm kia không thoát được quan hệ!”

Quản gia nhà họ Hạng nói với Hạng Viễn Sơn.

“Diệp Phàm!”

Hạng Viễn Sơn nắm chặt hai nắm đấm, trong mắt lấp lóe sát cơ lạnh băng.

“Nếu đã như vậy, lão phu sẽ đích thân đến Thiên Hải một chuyến, hoàn toàn giết chết tên này!”

Hạng Viễn Sơn quát lên.

“Lão gia chủ, ông nóng vội!”

“Ông là trụ cột duy nhất hiện giờ của nhà họ Hạng, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!”

Quản gia vội vàng nói.

“Lẽ nào thù này không báo nữa sao?”

Hạng Viễn Sơn lạnh lùng quát.

“Lần này người của Bá Môn cũng chết rồi, bọn họ chắc chắn sẽ không tha cho tên này.”

Quản gia này nói.

“Người của Bá Môn cũng chưa chắc đáng tin!”

Trong mắt Hạng Viễn Sơn lấp lóe ánh sáng lạnh, quát.

“Lão gia chủ, cho dù thật sự muốn giết hắn, thì cũng không nhất định phải tự mình ra tay!”

Quản gia này trầm giọng nói.

“Ông có ý gì?”

Ngay sau đó, ánh mắt Hạng Viễn Sơn liếc nhìn quản gia.

“Lão gia chủ biết tổ chức Ám Võng không?”

Quản gia hỏi.

“Tổ chức Ám Võng? Chính là mạng lưới ngầm có liên quan tới thế giới Hắc Ám kia sao?”

Hạng Viễn Sơn cau mày.

“Đúng vậy, chỉ cần lão gia phát một lệnh treo thưởng giá cao trên tổ chức Ám Võng, thì sẽ có đầy cường giả đến đối phó với thằng nhóc kia, không sợ không giết chết được hắn!”

Quản gia này nhìn Hạng Viễn Sơn, giới thiệu.

“Ý kiến này của ông đúng là không tệ!”

“Chuyện này giao cho ông làm, phát một lệnh treo thưởng một tỉ cho tôi, không, năm tỉ, chỉ cần ai có thể giết được thằng nhóc kia thì sẽ có thể có được năm tỉ!”

Vẻ mặt Hạng Viễn Sơn lạnh băng quát.

“Vâng, lão gia!”

Quản gia gật đầu.

Nửa tiếng sau, một lệnh treo thưởng làm chấn động cả tổ chức Ám Võng.

Có người vậy mà treo thưởng năm tỉ, muốn giết một thằng nhóc tên Diệp Phàm của Long Quốc!

Tin tức này vừa ra đã dấy lên thảo luận to lớn ở tổ chức Ám Võng.

Trong tổ chức Ám Võng, mỗi ngày đều đăng lên đủ các loại treo thưởng, nhưng giá cả của những treo thưởng kia đều chỉ là mấy chục triệu hoặc mấy trăm triệu, cao nhất cũng chỉ một tỉ.

Nhưng bây giờ lại có người ra giá năm tỉ để giết một người, đây chắc chắn là lần đầu của tổ chức Ám Võng!

Năm tỉ đấy!

Cho dù một công ty lớn trên thị trường cũng chưa chắc có thể lấy ra số tiền mặt năm tỉ, bây giờ giết một người đã có thể nhận được năm tỉ, điều này quá hấp dẫn!

Trong phút chốc, vô số sát thủ, chiến sĩ đánh thuê, cường giả Hắc Ám của thế giới Hắc Ám đều rung động.

Thậm chí cả đám thế lực Hắc Ám đều rung động rồi. Những thế lực cấp D, cấp C, cấp B kia đều bắt đầu hành động, muốn có được năm tỉ này.

Ngay cả mấy thế lực lớn cấp A cũng tràn đầy hứng thú với năm tỉ này.

Suy cho cùng dù là thế lực cấp A, muốn kiếm được năm tỉ cũng không dễ dàng như vậy. Bây giờ giết người đã có thể nhận được năm tỉ, làm sao bọn họ không rung động cho được?

Giờ phút này, thế giới Hắc Ám hoàn toàn trở nên sôi sục vì năm tỉ này, thế lực và cường giả các nơi đều nghe tin hành động, chuyển ánh mắt về phía Thiên Hải Long Quốc.

Tiếp theo, vô số cường giả Hắc Ám, sát thủ đỉnh cấp, quân đoàn đánh thuê, thế lực Hắc Ám tất cả đều đến Long Quốc, muốn giết chết Diệp Phàm, để có được năm tỉ này!

Giờ phút này, Diệp Phàm vẫn chưa biết hắn đã bị vô số cường giả của thế giới Hắc Ám nhắm vào!

Treo thưởng năm tỉ, trực tiếp khiến Diệp Phàm trở thành nhân vật chấn động cả thế giới Hắc Ám!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK