• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 191: Chỉ là một pháp sư cấp thấp mà dám kiêu ngạo như vậy!

Lúc này, Sở trưởng Sở tuần tra Thiên Diễm thẳng thắn nói.

Nói xong, ông ta đi về phía Diệp Phàm.

"Dừng tay!"

Vẻ mặt Thiết Thủ căng thẳng, đang chuẩn bị lao về phía Sở trưởng Sở tuần tra Thiên Diễm.

Sở trưởng Sở tuần tra Thiên Diễm phất tay một cái, một quả cầu lửa nhanh chóng bắn ra, lao về phía Thiết Thủ, vẻ mặt người đứng sau thay đổi, giơ tay lên ngăn cản.

Lại là một pháp sư!

Diệp Phàm nhìn Sở trưởng Sở tuần tra Thiên Diễm, hừ lạnh.

"Không ngờ cậu còn nhỏ tuổi như vậy đã biết về pháp sư, đã thế cậu không cần giãy giụa làm gì, ngoan ngoãn đi theo tôi đi!"

Thần thái của Sở trưởng Sở tuần tra Thiên Diễm uy nghiêm nói.

Rõ ràng ông ta rất tự tin vào chính mình!

Với thân phận là một pháp sư, ai dám động tay động chân với ông ta?

Ở Long Quốc, pháp sư còn đáng sợ hơn võ sĩ!

"Chỉ là một pháp sư cấp thấp mà cũng dám kiêu ngạo như vậy!"

Diệp Phàm nói với vẻ khinh thường.

Bùm!

Nói xong, hắn đấm một cú đấm về phía Sở trưởng Sở tuần tra Thiên Diễm, Sở trưởng thấy Diệp Phàm đấm tới, ánh mắt tập trung lại, cảm nhận được nguy cơ, ông ta nhanh chóng kích hoạt thần chú, một quả cầu lửa cực lớn bắn về phía Diệp Phàm.

Quả cầu lửa này lớn gấp mười lần quả cầu lửa vừa dùng để đối phó Thiết Thủ, bên trong chứa đựng nhiệt độ thiêu đốt cực kỳ mạnh mẽ, nhưng Diệp Phàm dùng một cú đấm thẳng vào quả cầu lửa, đột ngột phá hủy nó.

Lúc này, sắc mặt của Sở trưởng Sở tuần tra Thiên Diễm thay đổi, nhiệt độ quả cầu lửa ông ta tạo ra đã vượt quá hàng trăm độ, một người bình thường chạm vào sẽ tan chảy ngay lập tức, ngay cả cơ thể của một võ sĩ mạnh cũng không thể chịu được.

Nhưng Diệp Phàm đã tiêu diệt nó chỉ bằng một cú đấm, điều này đúng là làm người ta không thể tin được.

Diệp Phàm đấm một cái đã đập nát quả cầu lửa, tiếp tục đánh về phía Sở trưởng Sở tuần tra.

Ngài Sở trưởng Sở tuần tra này thi triển pháp thuật, trực tiếp hét lên: "Phẫn Thiên Thuật!"

Sau khi hắn nói xong, lại một ngọn lửa bùng lên, trực tiếp đốt sạch không khí, không gian bị ngọn lửa đốt cháy cho đến mức xuất hiện gợn sóng.

Nhưng Diệp Phàm vẫn không hề sợ hãi, tiêu diệt ngọn lửa bằng một cú đấm và đấm thẳng vào người Sở trưởng Sở tuần tra Thiên Diễm.

Bịch!

Tại đây, Sở trưởng Sở tuần tra Thiên Diễm bị Diệp Phàm đấm một cú văng ra ngoài, bay xa hơn mười mét, sau đó đập xuống đất nôn ra máu.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người trong sân đều tập trung lại, bày tỏ sự kinh ngạc.

Sở trưởng Sở tuần tra Thiên Diễm là một pháp sư, ông ta cũng là một pháp sư vượt qua Siêu Phàm Cảnh, thực lực rất mạnh. Cho dù là Thiết Thủ, Phong Thiên Long Thủ cũng chưa chắc bảo đảm có thể đánh bại!

Nhưng bây giờ, một thế hệ trẻ như Diệp Phàm lại giết chết Sở trưởng Sở tuần tra Thiên Diễm chỉ bằng một cú đấm?

Điều này khiến bọn họ có cảm giác như đang nằm mơ, rất không chân thực!

Hiện trường hoàn toàn yên lặng, lạnh ngắt như tờ!

Triệu Thiên Lâm, Hứa Kiền và đám người Dương Mạc đều trợn tròn mắt, liên tục bị chấn động.

"So với thực lực của tên Kim Thiên Sư kia, cũng không khác nhau mấy!"

Diệp Phàm nhìn Sở trưởng Sở tuần tra Thiên Diễm, nhếch môi lạnh lùng nói.

"Không lẽ Kim Thiên Sư là do cậu giết?"

Sở trưởng Sở tuần tra Thiên Diễm ngạc nhiên nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Tất nhiên ông ta biết Kim Thiên Sư ở quận Hoài Giang, cũng biết đối phương cũng là một pháp sư rất mạnh.

Nhưng trước đó ông ta nhận được tin Kim Thiên Sư bị giết, ông ta vẫn tò mò không biết ai có năng lực giết chết một pháp sư mạnh như vậy!

Bây giờ xem ra hung thủ chính là Diệp Phàm!

Chỉ là cậu bé này cùng lắm chỉ mới 20 tuổi, dù bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không có khả năng mạnh đến vậy chứ?

"Đúng vậy, gã ta là do tôi giết!”

Diệp Phàm thẳng thắn thừa nhận.

Lập tức, vẻ mặt Sở trưởng Sở tuần tra Thiên Diễm nghiêm túc nhìn Diệp Phàm.

Ánh mắt những người nhìn Diệp Phàm cũng hoàn toàn thay đổi.

Hiện trường trở nên cực kỳ căng thẳng!

Xoẹt, xoẹt, xoẹt! ! !

Vào lúc này, một số lượng lớn người lại xuất hiện ở đây.
Chương 192: Cậu rất mạnh!

Nhóm người này là người đến từ Thanh Phong Môn.

Đại Hộ Pháp của Thanh Phong Môn xuất hiện cùng với ba trăm đệ tử của Thanh Phong Môn.

"Quân Thiên Sách đang ở đâu?"

Ngay lúc này Đại hộ pháp của Thanh Phong Môn trực tiếp hét lên.

"Mấy người tìm quân Thiên Sách để làm gì?"

Diệp Phàm quét mắt nhìn về phía đối phương.

"Quân Thiên Sách đã tiêu diệt gia tộc Hoàng Bộ của tôi còn giết chết cháu trai của tôi, với tư cách là người đứng đầu Thanh Phong Môn, đương nhiên tôi đến đây để trả thù cho gia tộc Hoàng Bộ rồi!"

Đại Hộ Pháp của Thanh Phong Môn lạnh lùng nói.

"Trả thù sao?"

"Kiếp sau đi!"

Diệp Phàm thờ ơ nói.

Phì!

Nói xong, đột nhiên thân hình của hắn xuất hiện trước mặt Đại Hộ Pháp của Thanh Phong Môn, trên tay hắn cầm một con dao găm màu đen rồi đâm thẳng vào tim người đàn ông, một nhát giết chết ông ta!

Hai mắt của Đại Hộ Pháp Thanh Phong Môn trừng lớn, ông ta còn chưa có cơ hội ra tay thì đã ngã vật ra đất.

Xoạt!

Ngay sau đó Diệp Phàm lao về phía ba trăm đệ tử của Thanh Phong Môn, hắn giơ kiếm lên rồi vung xuống liên tục. Chưa đầy một phút sau hắn đã giết chết toàn bộ ba trăm đệ tử của Thanh Phong Môn.

Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng gọn gàng sạch sẽ!

Khiến cho những người có mặt ở đó đều sửng sốt.

Giờ phút này, trong mắt bọn họ, mức độ nguy hiểm của Diệp Phàm đã đạt đến trình độ cực kỳ cao.

“Ông có còn muốn ra tay với tôi nữa không?”

Ánh mắt của Diệp Phàm quét qua người Phong Thiên Long Thủ khiến ông ta biến sắc.

"Cáo từ!"

Phong Thiên Long Thủ vội nói sau đó rút lui cùng mọi người.

Sau khi tận mắt chứng kiến Diệp Phàm hạ gục sở trưởng Thiên Viêm Tuân trong chớp nhoáng, Phong Thiên Long Thủ đã ngay lập tức từ bỏ ý định ra tay với Diệp Phàm.

Chàng trai này quá mạnh, không thể gây thù được!

Sở trưởng Thiên Viêm Tuân cũng ôm ngực đứng dậy liếc nhìn Diệp Phàm rồi cũng nhanh chóng bỏ đi cùng với những người của Phong Thiên Long Thủ.

Mà Dương Mạc cũng đưa người của mình rút lui, trong mắt của anh ta lộ ra vẻ không cam tâm.

Giờ phút này ở chỗ này chỉ còn lại Triệu Thiên Lâm, Long Hồn và mấy người Diệp Phàm.

"Vừa rồi cảm ơn mọi người đã giúp tôi!"

Diệp Phàm nhìn Triệu Thiên Lâm, Hứa Can và đám người Thiết Thủ rồi nói.

"Diệp thiếu gia đừng khách sáo, chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh!"

Triệu Thiên Lâm, Long Hồn và Hứa Can là tiểu đội trưởng đội Long Hồn số bảy lên tiếng.

"Cậu rất mạnh!"

Thiết Thủ nhìn Diệp Phàm nói ra ba chữ.

"Cảm ơn lời khen của ông!"

Diệp Phàm khẽ mỉm cười.

"Diệp thiếu gia, hiện tại trong gia tộc Hoàng Bộ có người giữ chức quan nhị phẩm trong triều, đó là chức vụ rất quan trọng và địa vị cũng rất cao."

"Lần này sở tuần tra và quân đoàn Bạo Hùng đến là do nghe theo mệnh lệnh của hắn, lần này bọn chúng ra tay nhưng không thành công, sau này chắc chắn sẽ không buông tha đâu, anh phải cẩn thận đấy!"

Triệu Thiên Lâm cẩn thận nhắc nhở Diệp Phàm.

"Cảm ơn!"

Diệp Phàm nhàn nhạt nói.

Sau đó Diệp Phàm và mấy người họ cũng vội rời khỏi chỗ đó.

"Chàng trai này quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta nghẹt thở!"

Hầu Tử của tiểu đội Long Hồn số bảy thở dài.

Vẻ mặt của các thành viên khác trong đội cũng trở nên nghiêm túc.

Là thành viên của đội Long Hồn tức là họ được chọn ra từ hàng ngàn chiến binh của Long Quốc, bọn họ đều là những người đứng đầu về mọi phương diện.

Vốn dĩ bọn họ cảm thấy bản thân họ đã đủ mạnh rồi, thậm chí bọn họ còn có lòng kiêu hãnh rất mãnh liệt nên không coi trọng những người trẻ khác trong Long Quốc.

Nhưng hôm nay khi gặp được Diệp Phàm, bọn họ đã bị dọa cho hoảng sợ đến mức đánh mất bình tĩnh.

Khi ở trước mặt Diệp Phàm, sức mạnh mà bọn họ luôn tự hào chẳng khác nào trò đùa của mấy đứa trẻ con!

"Xem ra Long Soái không cần thiết phải phái chúng ta đến đây làm gì!"

Thiết Thủ cũng tự cười chế giễu chính mình.

Sau khi thăm dò được động tĩnh của Phòng giám sát và Sở tuần tra thì Long Chiến Thiên đã đặc biệt phát Thiết Thủ đến đây để bảo vệ chu toàn cho Diệp Phàm, nhưng xem ra bây giờ Diệp Phàm còn mạnh hơn bất kỳ ai trong số họ nữa, hắn hoàn toàn không cần người khác bảo vệ.

Sau đó Triệu Thiên Lâm đã báo cho cảnh sát trưởng huyện Giang Bắc đến để dọn dẹp các thi thể ở hiện trường.

Khi cảnh sát trưởng huyện Giang Bắc đến hiện trường, ông ta đã chết lặng khi nhìn thấy những thi thể chất đồng thành núi.

Không bao lâu sau tin tức hơn hai phần ba số đệ tử trong trăm nghìn đệ tử của Thanh Phong Môn bị thảm sát, tất cả các trưởng lão và Đại Hộ Pháp của Thanh Phong Môn đều bị giết đã lan truyền khắp nơi và gây chấn động Giang Bắc.
Chương 193: Người đứng đầu Giang Bắc

Mọi người từ mọi tầng lớp xã hội ở Giang Bắc đều sốc trước tin tức này.

Tất cả các lực lượng đều đang bàn tán về việc Thanh Phong Môn bị tiêu diệt.

Đầu tiên phải kể đến là gia tộc Hoàng Bộ, một gia tộc lớn ở huyện Giang Bắc bị xóa sổ, bây giờ đến cả Thanh Phong Môn có trăm ngàn đệ tử cũng bị tiêu diệt. Đây là một chuyện khó tin đối với mọi người ở mọi thế lực trong huyện Giang Bắc.

Tuy nhiên điều mà các thế lực ở Giang Bắc muốn biết nhất chính là ai có thể tiêu diệt được một Thanh Phong Môn khổng lồ đó.

Chẳng mấy chốc đã có tin tức nổ ra.

Người tiêu diệt Thanh Phong Môn và tàn sát hàng chục ngàn đệ tử của Thanh Phong Môn là đệ tử của chiến thần Tiêu Thiên Sách, ông là cựu chiến thần số một của Long Quốc.

Mà tin tức này do chính miệng của những đệ tử của Thanh Phong Môn đã trốn thoát khỏi chỗ chết truyền ra.

Bởi vì khi đó Diệp Phàm đã nói trước mặt các đệ tử Thanh Phong Môn rằng hắn chính là đệ tử của chiến thần Tiêu Thiên Sách, vì vậy tất nhiên những đệ tử của Thanh Phong Môn đều biết.

Bây giờ họ đã trốn thoát được nên mới kể lại câu chuyện đó.

Đột nhiên đệ tử của chiến thần Tiêu Thiên Sách xuất hiện. Tin tức một người có thể tiêu diệt hàng vạn đệ tử của Thanh Phong Môn lan nhanh như đám cháy rừng, bắt đầu lan ra khắp Kim Lăng và thậm chí là khắp huyện Giang Bắc.

Tin tức này lan ra khiến nhiều người cảm thấy bất ngờ.

Chiến thần Tiêu Thiên Sách là chiến thần số một ở Long Quốc nhưng ông ta đã biến mất hơn mười năm rồi.

Lúc này đột nhiên đệ tử của ông xuất hiện, lại một mình giết chết hàng vạn đệ tử của Thanh Phong Môn, đương nhiên sẽ gây chấn động khắp nơi.

Thậm chí đã có tin cho rằng đệ tử này của chiến thần Tiêu Thiên Sách cũng là người đã xóa sổ gia tộc Hoàng Bộ.

Chính chuyện này càng khiến cho người ta bàn tán dữ dội hơn về người đệ tử này.

Một khi tin tức này truyền khắp Long Quốc, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến các thế lực bên trong Long Quốc.

Trong Bách Hoa Lâu ở Kim Lăng.

Diệp Phàm đã quay lại đây, hắn nhìn người phụ trách Bách Hoa Lâu rồi nói. “Anh đã tìm thấy dược liệu mà tôi cần chưa?”

“Thiếu chủ, ngoại trừ hà thủ ô đen ra thì những dược liệu mà ngài cần đều đã được chuẩn bị xong!”

Người phụ trách nói.

“Không tìm được hà thủ ô đen sao?”

Diệp Phàm nhăn mặt hỏi.

Hà thủ ô đen này là dược liệu quan trọng nhất dùng để chữa trị cánh tay bị thương của Mục Kinh Thiên, không có nó thì không được.

“Thiếu chủ, hà thủ ô đen này rất quý hiếm nên các hiệu thuốc lớn không có sẵn đâu.”

“Tuy nhiên theo điều tra của Bách Hoa Lâu, có một nơi đang có một cây hà thủ ô đen.”

Người phụ trách nói tiếp.

“Là ở đây?”

Diệp Phàm trực tiếp hỏi.

“Là chi nhánh của Thương hội Thiên Long ở Giang Bắc.”

Người phụ trách nói.

“Thương hội Thiên Long?”

“Ở Thương hội Thiên Long, vậy sao anh không mua về đi?”

Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.

“Bẩm báo thiếu chủ, tôi đã đến Thương hội Thiên Long rồi và cũng đã đề nghị mua cây hà thủ ô đen này với giá cao nhưng đối phương lại không đồng ý, bọn họ nói nhà họ Ngụy đã đặt trước cây hà thủ ô đen này rồi nên không thể bán nó cho tôi.”

Người phụ trách giải thích.

“Nhà họ Ngụy?”

Diệp Phàm nhíu mày.

“Nhà họ Ngụy là một trong ba gia tộc lớn ở Giang Bắc và có tên tuổi ngang với gia tộc Hoàng Bộ, nhưng thực lực của nhà họ Ngụy thì không bằng gia tộc Hoàng Bộ vì thời gian truyền thừa cũng chỉ có bảy mươi tám mươi năm!”

Người phụ trách lại nói.

“Nếu đã như vậy thì tại sao bọn họ có thể nổi danh như gia tộc Hoàng Bộ, lại còn có thể khiến cho Thương hội từ chối Bách Hoa Lâu?”

Diệp Phàm tò mò hỏi.

“Bởi vì người đứng sau nhà họ Ngụy chính là Trần đại sư, ông ta là nhân vật đứng đầu Giang Bắc.”

Người phụ trách nói.

“Trần đại sư, nhân vật đứng đầu ở Giang Bắc sao?”

“Ông ta là ai?”

Diệp Phàm hỏi.

“Trần đại sư này là người có quyền lực nhất ở huyện Giang Bắc.”

“Mười năm trước không biết ông ta từ đâu lại xuất hiện rồi một mình ông ta càn quét khắp võ lâm Giang Bắc. Ông ta gây áp lực cho tất cả những người có quyền lực ở Giang Bắc khiến bọn họ đều phải cúi đầu, cuối cùng ông ta trở thành người đứng đầu Giang Bắc và được mọi người xưng tụng là đại sư.”

“Cũng chính vì có vị Trần đại sư này đứng sau nên nhà họ Ngụy mới trở thành một trong tam đại gia tộc ở huyện Giang Bắc, không ai dám khiêu khích bọn họ!”

Người phụ trách lại nói tiếp.

“Đi, đến chi nhánh của Thương hội Thiên Long!”

Diệp Phàm cười nhạo rồi nói.

Ngay sau đó người phụ trách của Bách Hoa Lâu ở Giang Bắc dẫn hắn đến chi nhánh Thương hội Thiên Long.
Chương 194: Thẻ khách quý Kim Long

"Hà tiểu thư, sao cô lại tới nữa vậy?"

"Tôi đã nói rồi, bụi hà thủ ô này đã được nhà họ Ngụy đặt trước, tôi không thể bán cho mấy người được."

Bọn họ vừa đến phân hội, một người đàn ông mặc vest đã xuất hiện, nói với người phụ trách Bách Hoa Lâu.

"Nhà họ Ngụy ra giá bao nhiêu, tôi trả gấp mười lần!"

Diệp Phàm dứt khoát nói.

"Thật xin lỗi, vị công tử này, cậu có trả cao hơn mấy lần thì chúng tôi cũng sẽ không bán."

Người đàn ông mặc vest lắc đầu.

"Thật không? Vậy cái này thì sao?"

Diệp Phàm lập tức lấy ra tấm thẻ khách quý Kim Long mà nhân viên công tác đưa cho hắn hồi buổi đấu giá Thiên Long ở thành phố Tô.

Lúc trước đối phương nói, có tấm thẻ này sẽ được hưởng thụ đãi ngộ cao nhất ở thương hội Thiên Long!

Bởi vậy hắn định thử xem, nếu không được thì đành giải quyết bằng nắm đấm thôi.

Tóm lại, hắn nhất định phải có được bụi hà thủ ô này!

"Thẻ khách quý Kim Long!"

Thấy thẻ khách quý Kim Long trong tay Diệp Phàm, sắc mặt người đàn ông mặc vest lập tức thay đổi, giọng điệu đầy hoảng hốt.

Thẻ khách quý Kim Long là thẻ có cấp bậc cao nhất ở thương hội Thiên Long đấy, hễ là người sở hữu tấm thẻ này đều là khách hàng tôn quý nhất của thương hội, đồng thời còn được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp nhất!

Tên đàn ông mặc vest này là người phụ trách phân hội Giang Bắc của thương hội Thiên Long, đây cũng là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy có người sở hữu tấm thẻ này!

"Công tử, ngại quá, tôi không biết ngài có thẻ khách quý Kim Long, vừa rồi lỡ xúc phạm đến ngài, mong ngài lượng thứ!"

Lúc này, ông ta lập tức cung kính cúi đầu với Diệp Phàm.

Chủ nhân thẻ khách quý Kim Long không phải là nhân vật mà một người phụ trách chi nhánh như ông ta có thể đắc tội, thậm chí ngay cả lãnh đạo cao cấp của thương hội Thiên Long cũng không dám tùy tiện xúc phạm người trước mặt này!

"Giờ ông có thể bán bụi hà thủ ô kia cho tôi được không?" Diệp Phàm hỏi.

"Xin công tử chờ một lát!"

Người đàn ông mặc vest dặn dò cấp dưới, chẳng lâu sau cấp dưới kia đã mang một hộp gỗ đàn hương tới.

Ông ta nhận lấy, đưa cho Diệp Phàm: "Công tử, bên trong chính là hà thủ ô!"

Diệp Phàm mở hộp ra, bên trong là một gốc dược liệu màu đen, là hà thủ ô mà hắn muốn!

"Bao nhiêu?" Diệp Phàm hỏi.

"Công tử, ngài là khách quý bậc nhất của thương hội chúng tôi, ngài cứ cầm bụi hà thủ ô này đi, không cần trả tiền!"

Người đàn ông mặc vest lấy lòng nói.

"Tốt vậy à!"

Diệp Phàm cười khẽ.

"Ông chủ Lưu, bụi hà thủ ô đã chuẩn bị xong chưa?"

Lúc này, một gã đàn ông trung niên dẫn người vào.

"Ngài Ngụy, ngại quá, tôi đã bán bụi hà thủ ô kia cho người khác rồi!"

Người đàn ông mặc vest nói.

"Cái gì? Bán cho người khác?"

"Không phải tôi đã đặt trước rồi à? Nói hôm nay đến lấy hàng, sao ông lại bán cho người khác? Ông bán cho ai?"

Gã đàn ông trung niên thay đổi sắc mặt, vội kêu lên.

"Cho tôi!"

Diệp Phàm thản nhiên lên tiếng.

Tạch!

Gã trung niên lập tức lia mắt về phía Diệp Phàm, con ngươi tối hẳn đi: "Cậu là kẻ nào? Lại dám giành đồ với nhà họ Ngụy tôi?"

"Ông chỉ đặt trước, không phải giao dịch, hà thủ ô này không thuộc về ông!"

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

"Ranh con, cậu biết nhà họ Ngụy muốn tặng bụi hà thủ ô này cho ai không?"

Gã trung niên lạnh lùng trừng Diệp Phàm.

"Không muốn biết!"

Diệp Phàm nói xong định xoay người rời đi.

"Bụi hà thủ ô đó vốn định mang đi tặng cho Trần đại sư đấy!"

Gã trung niên quát lên.

Ông ta vừa dứt lời, hai người phụ trách phân hội Giang Bắc của thương hội Thiên Long và Bách Hoa Lâu đều giật mình, vậy mà nhà họ Ngụy mua hà thủ ô để cho Trần đại sư dùng?

"Trần đại sư?"

Diệp Phàm liếc gã trung niên.

"Không sai, Trần đại sư muốn bụi hà thủ ô này, ranh con, cậu cũng dám giành đồ với Trần đại sư?"
Chương 195: Đồ đệ của hai vị đại lão đỉnh cấp Long Quốc

"Biết điều thì giao ra đây, tôi sẽ không kể tội cậu với Trần đại sư, bằng không cậu cũng đừng hòng trông thấy mặt trời ngày mai!"

Gã trung niên đắc ý vênh váo.

"Trần đại sư là cái thá gì!"

Diệp Phàm khí phách vứt lại một câu rồi quay người đi tuốt.

Gã trung niên sững sờ, hồi lâu vẫn không phản ứng.

"Đồ vô lại!"

Chờ đến khi ông ta tỉnh táo lại, sắc mặt lập tức tối sầm, trong mắt tràn ngập vẻ giận dữ.

"Ông chủ Lưu, thằng ranh kia có lai lịch gì thế?"

Gã trung niên liếc sang người đàn ông mặc vest.

"Không rõ, có điều bên cạnh cậu ta là người phụ trách Bách Hoa Lâu, chắc hẳn cũng là người Bách Hoa Lâu!"

Người đàn ông mặc vest nói.

"Bách Hoa Lâu?"

"Được lắm Bách Hoa Lâu, dám không thèm để Trần đại sư vào mắt, chờ đó cho tôi!"

Gã trung niên lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.

Ánh mắt người phụ trách phân hội Giang Bắc của thương hội Thiên Long khẽ lóe lên, ông ta rút điện thoại ra, bấm một dãy số.

Sau khi Diệp Phàm rời khỏi thương hội Thiên Long vẫn chưa trở về Bách Hoa Lâu mà đến phân điện ở Kim Lăng của điện Long Vương.

Giờ phút này, trong phân điện, Phong Thiên Long Thủ đang ngồi ngay ngắn, Tống Mạch cung kính đứng trước mặt ông ta.

"Tên nhóc này là đệ tử của chiến thần Thiên Sách?"

Phong Thiên Long Thủ khẽ nhướng mày.

"Những đệ tử Thanh Môn trốn thoát được nói vậy, trước đó thằng nhóc kia cũng tự thừa nhận mình là đệ tử chiến thần Thiên Sách!"

Tống Mạch lên tiếng.

"Thì ra là đệ tử chiến thần Thiên Sách, chẳng trách thực lực lại mạnh như thế!"

Ánh mắt Phong Thiên Long Thủ khẽ chớp lóe.

"Long Thủ, đại nhân, không xong rồi, có người xông vào đây!"

Lúc này, một tên thành viên điện Long Vương vội vàng chạy vào bẩm báo.

"Ai dám xông vào địa bàn điện Long Vương, thật to gan!"

Tống Mạch biến sắc, quát.

"Tôi!"

Đúng lúc này, giọng nói Diệp Phàm truyền đến từ bên ngoài, hắn nghênh ngang bước vào.

Phong Thiên Long Thủ và Tần Mạch quay đầu, lúc nhìn thấy Diệp Phàm, sắc mặt cả hai đều thay đổi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

"Không cần căng thẳng như thế!"

Diệp Phàm bước tới, ngồi xuống, bắt tréo chân, dáng vẻ thoải mái tùy tiện.

"Trước giết hai vị Long Tướng của tôi, sau ngông cuồng xông vào phân điện của điện Long Vương, công tử cũng không để điện Long Vương vào mắt nhỉ!"

Phong Thiên Long Thủ trầm giọng nói.

"Nếu tôi muốn, toàn bộ điện Long Vương sẽ là của tôi, giết mấy tên Long Tướng, xông vào phân điện có gì không thích hợp?"

Diệp Phàm khinh thường hỏi.

Tống Mạch nghe xong khẽ hít một hơi, người này phách lối thật, lại dám thốt ra những lời này.

"Hừ, công tử ngông quá nhỉ, điện Long Vương là điện đứng đầu Long Quốc, không phải hạng tôm tép nào cũng có thể mơ ước!"

Phong Thiên Long Thủ lạnh lùng nói.

Soạt!

Diệp Phàm dứt khoát để lộ nhẫn Long Vương.

Thứ này vừa xuất hiện, biểu cảm của Phong Thiên Long Thủ và Tống Mạch lập tức cứng đờ.

Hai người trợn tròn mắt, trên mặt đầy vẻ rung động.

"Nhẫn Long Vương?"

"Sao cậu lại có nhẫn Long Vương?"

Phong Thiên Long Thủ khó tin vào mắt mình.

"Ông nói xem?"

Diệp Phàm cười khẽ.

"Điện chủ là gì của cậu?"

Ánh mắt Phong Thiên Long Thủ chăm chú, nhìn Diệp Phàm không chớp mắt.

"Ông ấy là Ngũ sư phụ của tôi!"

Diệp Phàm bĩu môi.

Tạch!

Sắc mặt Phong Thiên Long Thủ và Tống Mạch lại thay đổi, tràn ngập rung động.

"Cậu... Cậu là đệ tử của điện chủ?"

"Không phải cậu là đệ tử chiến thần Thiên Sách à? Sao có thể..."

Diệp Phàm nghiêm túc hỏi: "Chiến thần Thiên Sách là Lục sư phụ của tôi, điện chủ điện Long Vương là Ngũ sư phụ của tôi, có vấn đề gì không?"

Lời này của hắn vào tai hai người kia như sấm rung chớp giật.

Người này không chỉ là đệ tử chiến thần Thiên Sách mà còn là đệ tử của điện chủ điện Long Vương?

Thế mà hắn lại là đồ đệ của hai vị đại lão đỉnh cấp Long Quốc ư?

Chuyện này...

Chuyện này quá khó tin!!!

Ngay cả Phong Thiên Long Thủ cũng ngây ra chừng mấy giây mới lấy lại tinh thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK