• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71: Tổ chức Thiên Võng

“Cậu đi theo tôi!”

Lúc này, người đàn ông nhìn Diệp Phàm nói.

“Vì sao tôi lại phải đi theo ông?

Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.

“Xem ra, cậu muốn tôi tự mình ra tay rồi!”

Gương mặt người đàn ông khoác áo choàng trở nên lạnh lẽo, bàn tay trực tiếp chộp về phía Diệp Phàm.

Răng rắc!

Giây sau, tiếng xương gãy vang lên.

Bàn tay của người đàn ông bị Diệp Phàm bóp nát, cơ thể cũng bị đánh bay ra ngoài.

Phụt!

Người mặc áo choàng bay ngược ra mấy mét rồi rơi xuống đất, nôn ra máu, ông ta trợn tròn mắt nhìn Diệp Phàm, chết không nói một lời.

“Đại nhân!”

Yến Nam Thiên và đám thuộc hạ kia nhìn thấy người đàn ông chết thảm thì thay đổi sắc mặt, bọn họ hét lên.

“Chết rồi sao?”

“Yếu như vậy!”

Diệp Phàm lắc đầu nói.

“Mày...mày giết đại nhân, mày chết chắc rồi!”

Yến Nam Thiên nhìn Diệp Phàm vừa sợ vừa giận hô lên.

“Nói nhảm nhiều làm gì!”

Diệp Phàm vung tay, ngân châm nhanh chóng bắn ra, giết chết đám người Yến Nam Thiên tại chỗ.

Hắn gọi Từ Thiên tới xử lý mấy người này.

“Không ngờ anh còn đắc tội với Âu Dương Mục, ngay cả Thiên Võng cũng muốn xuống tay với anh!”

“Kẻ địch của anh cũng nhiều thật đấy!”

Lúc này, Thượng Quan Lưu Ly ở sát vách đi tới, nhìn Diệp Phàm nói.

“Đẹp trai quá cũng bị người ta ghen tị!”

Diệp Phàm không khỏi cám thán nói.

“Phụt!”

Nha hoàn bên cạnh Thượng Quan Lưu Ly bị lời nói không biết xấu hổ của Diệp Phàm chọc cười.

“Thiên Võng không phải thế lực bình thường, bọn họ là tổ chức đứng đầu thế giới, phân bố rải rác khắp các quốc gia, kẻ mạnh nhiều vô số, tốt nhất anh nên cẩn thận một chút!”

Thượng Quan Lưu Ly nhắc nhở Diệp Phàm.

“Cảm ơn đã nhắc nhở!”

Diệp Phàm nói.

“À đúng rồi, không biết ngày mai anh có thời gian không?”

Ngay sau đó, Thượng Quan Lưu Ly hỏi Diệp Phàm.

“Có chuyện gì à?”

Diệp Phàm nhìn đối phương.

“Ngày mai tôi muốn mời anh ăn bữa cơm, không biết công tử có nể mặt hay không?”

Thượng Quan Lưu Ly thản nhiên đáp.

“Người đẹp mời ăn cơm, tôi còn phải vui mừng mới đúng!”

Diệp Phàm tỏ vẻ đồng ý.

“Vậy được, ngày mai gặp!”

Thượng Quan Lưu Ly khẽ cười, cô xoay người đi về phía biệt thự.

“Cô chủ, ngày mai chẳng phải là? Lẽ nào cô muốn?”

Bên trong biệt thự, người hầu ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Lưu Ly.

“Anh ta là sự lựa chọn không tồi!”

Lúc này Thượng Quan Lưu Ly nhẹ giọng đáp, ánh mắt hiện ra tia sáng kỳ dị.

Đương nhiên Diệp Phàm không biết trong lòng Thượng Quan Lưu Ly đang suy nghĩ cái gì.

Rất nhanh, Từ Thiên đã mang người tới xử lý thi thể

“Từ Thiên, anh có biết Thiên Võng không?”

Diệp Phàm hỏi Từ Thiên.

“Thiên Võng? Đó là một tổ chức nước ngoài hàng đầu có tầm ảnh hưởng trên toàn thế giới. Sao tự dưng thiếu chủ lại hỏi chuyện này?”

Từ Thiên đáp.

“Thiên Võng có quan hệ gì với điện Long Vương?”

Diệp Phàm trực tiếp nói.

Người của Thiên Võng không chỉ nhận ra được nhẫn Long Vương mà còn muốn bắt hắn, điều này khiến Diệp Phàm cảm thấy có gì đó không ổn.

“Thiên Võng vẫn luôn muốn phát triển thế lực của mình thành Long Quốc, nhưng bị chủ điện ngăn cản, hai bên đã đánh nhau nhiều lần, cuối cùng Thiên Võng thua, tuyên bố kết thúc.”

“Cũng chính bởi vì điện Long Vương nên Long Quốc đã trở thành quốc gia duy nhất mà Thiên Võng không thể phát triển thế lực, vì vậy mối thù giữa hai bên không hề nhỏ!”

Từ Thiên giải thích.

“Hóa ra là như vậy!”

Diệp Phàm tỏ vẻ hiểu rõ.

Xem ra Thiên Võng này vẫn luôn nhớ thương tới điện Long Vương.

Hiện tại, nội bộ điện Long Vương có người soán ngôi đoạt vị, ngoài có kẻ mạnh nhìn chằm chằm như hổ đói, đúng là trong ngoài đều là địch!

Ngay sau đó, Diệp Phàm nhận được điện thoại của Giang Tuyết, nói xe đã sửa xong đưa tới trước cửa biệt thự, hắn đi thẳng ra bên ngoài.

Chiếc McLaren của Diệp Phàm đang đậu ngoài cổng biệt thự Tử Kinh, lái xe chính là người đã bảo vệ Giang Tuyết lúc trước – chú Cung.

“Diệp công tử, xe của cậu đã được sửa xong rồi, cô chủ bảo tôi tới giao cho cậu!”

Chú Cung nhìn Diệp Phàm nói.

“Cảm ơn!”

Diệp Phàm nhận lấy chìa khóa, chú Cung gật đầu chào rồi rời đi.

“Là anh!”

Đúng lúc Diệp Phàm đang định lái xe vào thì đột nhiên có tiếng gọi từ phía sau.

Hắn vừa quay đầu đã trông thấy một thanh niên vẻ mặt hớn hở đang đi tới.

“Cậu không phải là…”

“Tạ Hạo, chủ tịch câu lạc bộ võ đạo của đại học Thiên Hải!”

“Không ngờ lại gặp được tiền bối, hóa ra tiền bối sống ở nơi này, tôi có người thân cũng ở đây!”

Người thanh niên nhìn Diệp Phàm, nhiệt tình nói.

Anh ta chính là chủ tịch câu lạc bộ võ thuật của đại học Thiên Hải – Tạ Hạo.

“Đừng có gọi tiền bối, tôi cũng không lớn tuổi hơn cậu!”

Diệp Phàm nhìn Tạ Hạo nói.

“Người luyện võ, lấy thực lực để bàn bối phận, thực lực của anh mạnh như vậy, tôi đương nhiên nên gọi anh một tiếng tiền bối, nếu như tiền bối không thích tôi gọi như vậy, không biết nên xưng hô như thế nào?”

Tạ Hạo nhìn Diệp Phàm đáp.

“Tôi tên Diệp Phàm, cậu cứ gọi tùy tiện, dù sao cũng đừng gọi tôi già như thế!”

Diệp Phàm hừ lạnh.

“Vậy thì gọi tiền bối là Diệp thiếu đi!”

“Diệp thiếu, tôi định tới một chỗ rất vui, anh có muốn đi cùng không?” Tạ Hạo nói.

“Nơi vui vẻ? Ở đâu?”

Diệp Phàm tò mò.

“Diệp thiếu cứ đi là sẽ biết, đảm bảo sẽ rất thú vị !”

Tạ Hạo nở nụ cười thần bí.

Diệp Phàm cũng không có chuyện gì nên đi cùng đối phương.

Bọn họ đi thẳng tới một khách sạn, người phụ trách dẫn hai người xuống tầng ngầm thứ ba, xuyên qua hành lang có một cánh cửa sắt.

Khi cánh cửa sắt kia được mở ra, bên trong truyền đến tiếng reo hò huyên náo, đi cùng đó là tiếng va chạm.

Diệp Phàm liếc nhìn, bên trong là một không gian rất lớn.

Ở giữa trung tâm có một võ đài quyền anh, từng dãy bàn ghế được xếp xung quanh, thậm chí còn có cả phòng bao độc lập, có thể quan sát đấu trường trực tiếp.

Lúc này xung quanh đã đầy người, trên võ đài có hai người đàn ông chỉ mặc quần đùi, đeo găng tay đọ sức, mỗi cú đấm đều là máu bắn tung tóe!

“Đây là nơi nào?”

Diệp Phàm vô cùng ngạc nhiên.

“Đây là võ đài ngầm lớn nhất Thiên Hải. Rất nhiều cao thủ quyền anh hoặc cao thủ võ thuật đều đến đây để đọ sức.”

“Trận đấu lần này còn mời cao thủ nổi danh nhất giải đấu UFC của Thành Quốc, chỉ cần có người đánh thắng được hắn ta thì sẽ lấy được một trăm triệu tệ, còn có phần thưởng đặc biệt!”

Tạ Hạo nói.

Lúc này, bọn họ bước vào trong, trận đấu đã kết thúc, trong đó có một người bị đánh xuyên qua xương ngực, đạp xuống phía dưới, không chết thì cũng tàn tật!

“Các vị, nhân vật chính của trận đấu hôm nay tới rồi!”

“Để mang đến cho các bạn một trận đấu đặc sắc, chúng tôi đặc biệt mời võ sư quyền anh nổi tiếng nhất của Thịnh Quốc – Đồ Phu.”

“Đồ Phu chính là quyền thần bất bại của cuộc thi đấu UFC Thịnh Quốc, lập kỷ lục thắng 300 trận, trong đó, một nửa người bị hắn giết chết chỉ bằng một quyền, vậy nên mới được xưng là Đồ Phu!”

“Hiện tại, xin mời Đồ Phu của chúng ta!”

Lúc này, người đàn ông trung niên đứng trên võ đài cầm micro nói.

Giây sau, một gã da ngăm đen, thân hình to lớn, cao gần hai mét đang dẫm từng bước lên lôi đài, toát ra khí thế hung hãn và tàn bạo, ánh mắt khát máu khiến cho người ta không dám nhìn.

Trong lúc nhất thời, khán giả xung quanh không ngừng hô to “Ông xã”

“Hắn ta là Đồ Phu?”

Diệp Phàm liếc nhìn người đàn ông kia.

“Đúng vậy, hắn là là Đồ Phu, nghe nói hắn ta là ác mộng của vô số quyền thủ, người bị hắn ta đánh, nhẹ thì bị thương, nặng thì trực tiếp đi gặp Diêm Vương, thậm chí hắn ta còn một mình đấu với một nghìn quân đội đặc chủng, kết quả toàn thắng, rất khủng bố!”

“Diệp thiếu, anh cảm thấy thế nào?”

Tạ Hạo hỏi Diệp Phàm.

“Không thấy thế nào cả?”

Diệp Phàm lắc đầu.

Tạ Hạo giật mình khi trông thấy ánh mắt khinh thường của Diệp Phàm, hắn nghĩ thầm, vị Diệp thiếu này rốt cuộc mạnh như thế nào?

“Các vị, hôm nay bất cứ ai đánh thắng được Đồ Phu sẽ có thể nhận được một trăm triệu tiền thưởng, hơn nữa còn có thêm một phần thưởng đặc biệt!”

“Ngay sau đây, mời phần thưởng đặc biệt của chúng ta!”

Lúc này, người đàn ông trung niên cầm micro trên võ đài lên tiếng.

Ngay sau đó, hai nhân viên công tác đẩy một chiếc lồng sắt phủ vải đỏ đi ra.

Nhất thời, tất cả mọi người đều tập trung vào chiếc lòng sắt, ánh mắt tràn đầy tò mò.

“Không biết phần thưởng đặc biệt kia là gì nhỉ?”

Tạ Hạo cũng tò mò nói.

Soạt!

Một nhân viên trực tiếp vén tấm vải đỏ lên.

Lập tức, tất cả mọi người dưới lôi đài đều bị giật mình.

Ngay cả Diệp Phàm cũng có chút ngạc nhiên.
Chương 72: Sức mạnh tiềm ẩn!

Tấm vải đỏ được vén lên, bên trong lồng sắt là một người phụ nữ nửa nằm, hơn nữa còn là người ngoại quốc.

Người phụ nữ này có mái tóc vàng tới ngang vai, đôi mắt xanh, sống mũi cao và khuôn miệng nhỏ như quả anh đào, đây là một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp!

Cô ta không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà còn có thân hình nóng bỏng, eo thon mảnh khảnh, trên người mặc một chiếc váy khoét dệt kim, tràn đầy sự cám dỗ khó tả!

Lúc này, ánh mắt người phụ nữ hiện lên một tia bối rối và bất lực, mang lại cho người khác cảm giác điềm đạm đáng yêu, tim đập thình thịch.

Khán giả xung quanh nhìn người phụ nữ tới phát ngốc.

Không ít đàn ông nuốt nước miếng, ánh mắt lộ ra dục vọng không hề che giấu!

“Cô gái đẹp quá!”

Tạ Hạo nhìn người phụ nữ, không khỏi cảm thán một tiếng.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm người phụ nữ, ánh mắt có chút ngạc nhiên.

Ngạc nhiên không phải vì vẻ bề ngoài của đối phương.

Hắn cảm nhận được một luồng hơi thở đặc thù trên người đối phương, bên trong ẩn chứa một lực lượng vô cùng đáng sợ.

Chỉ là sức mạnh này được ẩn giấu trong cơ thể người phụ nữ, chưa được kích phát ra!

“Cô gái này không đơn giản!”

Diệp Pàm tự lẩm bẩm.

“Các vị, cô gái xinh đẹp này chính là phần thưởng đặc biệt của ngày hôm nay, nếu ai đánh thắng được Đồ Phu, không chỉ lấy được một trăm triệu mà còn được hưởng thụ người đẹp thỏa thích!”

Người dẫn chương trình nói.

Lúc này, rất nhiều khán giả đều bày ra vẻ mặt tiếc nuối.

Bọn họ đều muốn có được người đẹp cực phẩm này, nhưng bảo họ đi đánh nhau với tên ác ma Đồ Phu kia thì chẳng khác nào tự tìm đường chết!

“A Báo, có tự tin đánh thắng được gã này không?”

Lúc này, phòng bao phía trên, một thanh niên hút xì gà hỏi người đàn ông gầy gò bên cạnh.

“Thiếu gia, mặc dù người này trông có vẻ rất lợi hại, nhưng chỉ là một kẻ lỗ mãng mà thôi, thực lực nhiều lắm cũng Nhân Cảnh nhất trọng, nhị trọng, đối phó với gã ta chỉ cần ba chiêu!”

Người đàn ông gầy gò nhìn Đồ Phu trên lôi đài với vẻ mặt khinh thường.

“Tốt, đợi lát nữa anh xuống giải quyết hắn ta, đem cô gái ngoại quốc kia về cho bổn thiếu!”

Chàng trai thổi ra một làn khói, lạnh giọng nói.

“Vâng thưa thiếu chủ!”

Người đàn ông gầy gò đáp.

Hiện tại, không ít cao thủ bị một trăm triệu và người đẹp khích lệ, bọn họ nhao nhao xông lên lôi đài.

Dù sao, chỉ cần đánh thắng được Đồ Phu thì bọn họ sẽ có tất cả, bao gồm: Tiền tài, người đẹp, danh tiếng. Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là không thể bỏ qua!

Nhưng khi đám quyền thủ hung hãn, cao nhân võ thuật đối mặt với Đồ Phu, nắm đấm còn chưa đỡ được đã bay đầu.

Chẳng mấy chốc, máu bắn tung tóe khắp lôi đài!

Đồ Phu vung hai nắm đấm, tiễn từng kẻ khiêu chiến hắn xuống địa ngục.

“Một đám bỏ đi!”

Đồ Phu giẫm chân lên người một quyền sư, sau khi nghiền nát đầu của đối phương, hắn ta khinh thường nói.

Ngay lập tức, tất cả mọi người xung quanh đều ngây người, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi

.

Tên Đồ Phu này quá kinh khủng!

Những người đấu với gã ta đều là cao thủ hạng một hạng hai trong giới quyền anh ngầm, vậy mà lại bị Đồ Phu giết trong nháy mắt.

“Long Quốc các người không có ai giỏi hơn à? Đúng là khiến tôi quá thất vọng!”

Đồ Phu đứng trên lôi đài, dùng vốn tiếng Long Quốc bập bẹ mỉa mai.

“Tên ngoại quốc này cũng thật kiêu ngạo!”

Tạ Hạo tức giận bất bình nói.

“Không ưa thì lên dạy dỗ hắn ta đi!”

Diệp Phàm nhìn Tạ Hạo nói.

“Cái đó...”

Tạ Hạo lúng túng gãi đầu một cái, ánh mắt nhìn sang Diệp Phàm: “Diệp thiếu, người kia quá kinh khủng, đối phó với loại như hắn ta vẫn nên để Diệp thiếu, hay là anh lên dạy dỗ gã đi, cho gã biết sự lợi hại của anh!”

Diệp Phàm lắc đầu.

“Diệp thiếu, đánh thắng sẽ lấy được một trăm triệu với cô nàng ngoại quốc xinh đẹp kia đó!”

“Anh không suy nghĩ một chút sao?”

Tạ Hạo khích lệ.

“Cậu cảm thấy tôi giống như thiếu tiền, thiếu người đẹp sao?”

Diệp Phàm khinh thường liếc Tạ Hạo.

“À, không giống!”

Tạ Hạo xấu hổ lắc đầu.

“Còn người nào muốn lên khiêu chiến không? Một trăm triệu tiền thưởng và người đẹp cực phẩm đang ở ngay trước mắt, cơ hội không được phép bỏ qua!”

Lúc này, người dẫn chương trình không thấy ai lên lôi đài.

Nhưng hiện trường hoàn toàn im lặng, lặng ngắt như tờ.

“Tôi lên!”

Ngay khi thanh niên trong phòng bao chuẩn bị cho cấp dưới ra tay, đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên.

Một người đàn ông cao mét tám mét chín bước ra rồi đi về phía lôi đài.

Người đàn ông này tuy vóc dáng cao lớn nhưng nhìn có vẻ lương thiện, hắn ta mặc một bộ vải thô, chân mang giày dệt thủ công, trông giống như một người nông dân bình thường.

“Gã nhà quê ở đâu chui ra vậy, chỉ dựa vào hắn ta cũng dám lên lôi đài, đây là thèm tiền đến mạng cũng không cần nữa sao!”

Trong lúc nhất thời, mọi người bắt đầu thảo luận ầm ĩ.

Người đàn ông kia đã leo lên võ đài, ánh mắt dán chặt vào Đồ Phu, hắn ta hít sâu một hơi, đôi tay đầy vết chai siết chặt, vẻ mặt hiện ra vài phần căng thẳng.

“Vị huynh đệ này, anh nhất định phải khiêu chiến Đồ Phu sao?

Người dẫn chương trình đi tới cạnh hỏi.

Hiển nhiên người dẫn chương trình cũng nhìn ra người đàn ông này không phải là võ sĩ chuyên nghiệp hay võ sĩ quyền anh, cùng lắm chỉ là người bình thường, kiểu như vậy bước vào võ đài chẳng khác nào tìm chết!

“Đánh thắng anh ta là sẽ có được một trăm triệu tiền thưởng sao?”

Người đàn ông hỏi người dẫn chương trình, ánh mắt có chút khẩn trương.

“Không sai!”

“Nhưng thực lực của người này rất mạnh, anh suy nghĩ kỹ chưa?”

Người dẫn chương trình hỏi.

“Ừ!”

Người đàn ông chậm chạp gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Đồ Phu.

“Ranh con, đi chết đi!”

Đồ phu nhìn người đàn ông với vẻ mặt khinh thường.

Hắn ta tung cú đấm, muốn hạ gục đối thủ chỉ với một đòn.

Mọi người có mặt đều không đành lòng nhìn, cho rằng thiếu niên ăn mặc như nông dân này chắc chắn sẽ chết.

Ầm!!!

Ngay lúc này, một tiếng va chạm vang lên.

Mọi người nhìn ngẩn cả người.

Chỉ thấy người đàn ông có bộ dáng nông dân giơ tay đỡ nắm đấm của Đồ Phu.

“Người này vậy mà chặn được nắm đấm Đồ Phu?”

Khán giả xung quanh đều mang vẻ mặt ngạc nhiên.

Những người lên khiêu chiến vừa rồi không một ai có thể đỡ được cú đấm của Đồ Phu.

Người đàn ông này lại đỡ được, điều này khiến cho mọi người không thể tin nổi!

Ánh mắt Đồ Phu cũng lộ ra vẻ sửng sốt nhìn người đàn ông, hắn lạnh giọng nói: “Ranh con cũng có chút bản lĩnh, xem đây!”

Ầm!!!

Trên người Đồ Phu tản ra một cỗ hơi thở hung hãn, lại vung ra một đấm, hư không như truyền tới tiếng xé gió.

Cú đấm này cực kỳ mạnh, giống như đạn pháo giết về phía người đàn ông.

Vẻ mặt người đàn ông thay đổi, anh ta cũng tung ra một đấm, đối đầu trực tiếp với cú đấm của Đồ Phu.

Ầm!!!

Tiếng nổ vang lại truyền ra.

Bịch bịch bịch!!!

Hai nắm đấm chạm nhau, một bóng người liên tục lùi về phía sau.

Người này không phải người đàn ông kia mà là Đồ Phu.

Đồ Phu lại bị người đàn ông kia đánh lùi về phía sau?

Sao có thể?

Người xem có cảm giác như đang nằm mơ!

“Nhìn dáng vẻ người này rõ ràng là không biết võ công, sao có thể lợi hại như vậy được?”

Tạ Hạo nhìn người trên lôi đài, ngạc nhiên nói.

Diệp Phàm nhìn người đàn ông, ánh mắt lóe lên, hắn cười khẽ: “Giới quyền anh ngầm này cũng có chút thú vị!”

“Khốn khiếp!”

Đồ Phu thấy bản thân bị một gã vô danh đánh lùi, ánh mắt hắn ta tràn đầy lửa giận, vẻ mặt tàn nhẫn, trên người hắn ta tản ra hơi thở hung ác!

“Đi chết đi!!!”

Lúc này, Đồ Phu nổi giận gầm lên một tiếng, cơ bắp toàn thân phồng lên, dùng hết sức lực tung một quyền về phía người đàn ông.

Cú đấm này, có thể nói Đồ Phu đã dùng hết sức lực, hổ nặng năm sáu trăm cân cũng không đỡ nổi.

Đồ Phu tung ra một đấm, không khí xung quanh như dao động, gió lớn rít gào, khiến người ta cảm thấy da tê dại.

“Đáng sợ thật, đầu người kia sợ là nổ tung rồi!”

Mọi người nhìn thấy cú đấm của Đồ Phu, nội tâm đều vô cùng sợ hãi.

“Người anh em này e là xong đời rồi!”

Tạ Hạo tiếc thay cho người đàn ông trên lôi đài.

“Cũng chưa chắc!”

Diệp Phàm nở nụ cười thần bí.

Người đàn ông kia thấy Đồ Phu dồn hết sức vung nắm đấm về phía này, hắn nhíu mày, vẻ mặt trầm xuống, trong miệng tự lẩm bẩm: “Không được thua, tuyệt đối không được thua, em trai còn đợi tiền để cứu mạng!”

A!!!

Người đàn ông trực tiếp hét lên, ánh mắt hiện ra tia máu, hắn cũng dốc toàn lực tung ra nắm đấm.

Ầm!!!

Trong khoảnh khắc, nắm đấm của hai người như thiên thạch va vào nhau, phát ra âm thanh chói tai.

Rắc rắc rắc!!!

Hai nắm đấm chạm nhau, lôi đài trực tiếp rạn nứt.
Chương 73: Sức mạnh trời sinh!

Phụt!!!

Giây tiếp theo, tiếng máu phun ra. Một bóng người bay ngược ra ngoài, rơi xuống võ đài rồi hôn mê bất tỉnh.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì bị dọa sợ.

Người bay khỏi võ đài, phun ra máu lại là Đồ Phu!

Quyền vương vẫn luôn giữ vững kỷ lục 300 trận bất bại ở trận đấu UFC ở Thịnh Quốc, hắn ta vậy mà bị một gã nông dân đánh bay khỏi võ đài, trực tiếp KO?

Chuyện này...

Mọi người đều hoảng hốt, sợ hãi, vẻ mặt cứng đờ. Một câu cũng không thốt nên lời.

Bọn họ cảm giác như mình đang mơ.

“Chuyện này...cũng quá vi diệu rồi?”

Dưới võ đài, Tạ Hạo nói với vẻ không thể tin nổi.

Diệp Phàm nói: “Sức mạnh trời sinh, quả nhiên là lợi hại!”

“Sức mạnh trời sinh? Diệp thiếu, ý anh nói là người đàn ông kia sao?”

Ánh mắt Tạ Hạo nhìn người đàn ông trên võ đài.

“Không sai, mặc dù anh ta trông rất bình thường, chưa từng tập võ, nhưng lại có sức mạnh trời sinh, gã Đồ Phu kia đương nhiên không phải đối thủ!”

Diệp Phàm nhẹ giọng nói.

Thế gian này, người kỳ lạ rất nhiều.

Có vài người, mặc dù chưa từng luyện võ nhưng lại có sức mạnh đáng kinh ngạc, thậm chí còn hơn cả những người tập võ, đây chính là sức mạnh trời sinh.

Những người như vậy thường sở hữu sức mạnh kinh người.

Đây cũng là lý do vì sao người đàn ông trên võ đài nhìn có vẻ như chưa từng luyện võ, lại có thể KO quyền vương Đồ Phu chỉ bằng một cú đấm, bởi vì anh ta có sức mạnh trời sinh, giống như một loại siêu năng lực, cho dù là quyền vương là Đồ Phu cũng khó mà sánh được!

Nhưng mà, những người có thiên phú này cực kỳ hiếm thấy, không ngờ hôm nay lại để Diệp Phàm gặp được.

“Nếu như được bồi dưỡng tốt, nói không chừng...”

Diệp Phàm nhìn người đàn ông trên võ đài, suy nghĩ.

Lúc này, trên võ đài, người đàn ông đứng đó với vẻ mặt bối rối.

“Tôi...tôi thắng rồi sao?”

Người đàn ông mờ mịt nói.

“Đúng, anh...anh thắng rồi, anh đã đánh bại Đồ Phu!”

Người dẫn chương trình nuốt một ngụm nước bọt, kinh sợ nhìn người đàn ông.

“Vậy tôi có thể nhận được 100 triệu tiền thưởng không?”

Người đàn ông vội vàng hỏi.

“Đương nhiên có thể!”

Người dẫn chương trình trực tiếp nói.

“Bây giờ, tôi xin tuyên bố, người anh em này đã thách đấu Đồ Phu thành công, sẽ nhận được 100 triệu tiền thưởng cùng với cô gái vô cùng xinh đẹp này!”

Ngay sau đó, người đàn ông tuyên bố kết quả.

“Đợi đã!”

Lúc này, người đàn ông hút xì gà trong phòng bao tầng hai lên tiếng.

“Vị công tử này, anh có chuyện gì sao?”

Người dẫn chương trình nhìn về phía thanh niên trên phòng bao.

“Tôi không phục, hắn ta muốn lấy được một trăm triệu tiền thưởng và người đẹp thì phải đánh thắng tôi mới được!”

Thanh niên hờ hững nói, ánh mắt có phần lạnh lùng nhìn người đàn ông trên võ đài.

Hắn không ngờ người kia lại mạnh như vậy, ngay cả Đồ Phu cũng bị đánh bại, sớm biết vậy thì hắn đã để thuộc hạ lên võ đài từ lâu.

“Chuyện này...”

Người dẫn chương trình thay đổi sắc mặt, ông ta hơi do dự.

“A Báo, đi giải quyết gã kia đi!”

Thanh niên kiêu ngạo nói.

“Rõ!”

Lúc này, người đàn ông gầy gò bên cạnh thanh niên gật đầu đáp.

Hắn ta nhảy ra khỏi phòng bao, lộn trên không và vững vàng đáp xuống sàn đấu, lôi đài dưới chân nứt toác, in ra hai dấu chân rất sâu.

Mọi người trông thấy cảnh tượng này đều bị dọa sợ, luôn miệng khen lợi hại!

“Tôi đã thắng trận đấu, tôi không muốn đánh nữa!”

Lên võ đài, người đàn ông thấy A Báo nói như vậy, anh ta chỉ muốn xuống lôi đài, mang tiền thưởng về cứu em trai.

“Muốn đi?”

A Báo hừ lạnh một tiếng, ánh mắt mang theo tia lạnh lẽo, cơ thể nhanh như báo vọt ra ngoài, vung quyền đánh về phía người đàn ông kia.

Vẻ mặt của người đàn ông cũng thay đổi, vội vàng giơ tay đỡ.

Lập tức, cơ thể hai người tách ra, lui về phía sau.

“Quả nhiên là có chút bản lĩnh!”

A Báo lạnh nhạt nhìn người đàn ông, ánh mắt hiện ra vẻ tàn nhẫn, lần nữa xông lên.

Ầm!!!

Tốc độ của A Báo rất nhanh, hắn ta trực tiếp vòng về phía sau người đàn ông, cầm dao chém tới.

Mặc dù, người đàn ông này có sức mạnh rất lớn nhưng tốc độ lại rất bình thường, căn bản không kịp ra tay, bị dao chém trúng.

Phụt!

Lập tức, người đàn ông lao về phía trước, phun ra một ngụm máu.

“Hóa ra cũng chỉ là kẻ lỗ mãng có chút sức lực!”

A Báo thấy vậy thì cười lạnh.

Hắn lại ra tay, dùng tốc độ cực nhanh liên tục tấn công về phía người đàn ông.

Người đàn ông có một thân sức mạnh, nhưng bởi vì chưa từng luyện võ nên khả năng phản ứng không tốt, vậy nên không kịp đánh trả, liên tiếp bị tốc độ của A Báo đánh trúng.

Ầm!!!

Rất nhanh, người đàn ông đã bị đánh bay ra khỏi võ đài, không ngừng phun ra máu, trên người đã xuất hiện vô số thương tích.

“A Báo, đánh hay lắm!”

Phòng bao trên tầng hai, người thanh niên kia đắc ý vỗ tay.

“Đúng là ức hiếp người quá đáng!”

Tạ Hạo bất bình nói.

“Đứng dậy, đánh hắn ta!”

“Nhanh đứng dậy!”

Đám người xung quanh hò hét với người đàn ông.

Bọn họ không phải đang cổ vũ mà là để người đàn ông kia đứng dậy cống hiến một trận đấu đặc sắc.

“Ê thằng liều, chỉ cần mày đồng ý từ bỏ giải thưởng, tao có thể tha cho mày một con đường sống!”

A Báo khinh thường nhìn người đàn ông.

“Tôi không thể từ bỏ, em trai tôi còn đợi tôi trở về cứu mạng!”

Ánh mắt người đàn ông tràn đầy kiên định, khóe miệng đang không ngừng chảy máu.

Anh ta gắng gượng chống người bò dậy, nhìn chằm chằm về phía đối phương: “Đến đây!”

“Không biết tự lượng sức!”

A Báo xem thường, hắn lại lao ra như một con báo, tấn công người đàn ông.

Ầm ầm ầm !!!

Người đàn ông sử dụng toàn bộ sức lực, miễn cưỡng ngăn được mấy chiêu của đối phương, nhưng càng về sau thì tốc độ của A Báo càng nhanh, hơn nữa lại không tấn công một chỗ, sức của anh ta có mạnh tới đâu thì cũng không phòng được.

Chẳng mấy chốc, một loạt âm thanh ầm ầm vang lên.

Người đàn ông bị A Báo đánh mười mấy quyền, nện trên lôi đài, không ngừng nôn ra máu.

Lúc này, khắp người anh ta toàn là máu, máu tươi đầm đìa, có thể nói là vô cùng thê thảm.

“Không chịu nổi một đòn!”

A Báo khinh thường.

“Đánh hay!”

Thanh niên trong phòng bao cười đắc ý, ánh mắt liếc tới cô gái trong lồng sắt, hắn nở nụ cười gian tà: “Người đẹp, cô là của tôi rồi!”

“Tôi vẫn chưa thua!”

Lúc này, người đàn ông toàn thân đầy máu lại đứng dậy từ mặt đất.

Dù cho anh ta đang run rẩy, ngay cả đứng cũng không vững, nhưng trong mắt lại tràn đầy kiên trì không khuất phục, niềm tin mãnh liệt đã giúp anh ta chống đỡ, tuyệt đối không được nhận thua!

“Cũng cứng đấy nhỉ!”

A Báo đạp chân, hất người đàn ông đập lên lan can bảo hộ của lôi đài, bắn ngược té xuống mặt đất, nôn ra máu.

Lúc này, người đàn ông đã hấp hối, một chân đã bước vào địa phủ.

“Đi chết đi!”

Ánh mắt A Báo hiện lên sát ý, vung quyền đánh vào đầu người đàn ông, gã muốn giết người này.

“Không được giết chết anh ta!”

Bỗng nhiên, bên tai A Báo vang lên một giọng nói lạnh như băng.
Chương 74: Tôi muốn ai chết thì người đó phải chết.

“Không được giết!”

Ngay khi A Báo đấm vào đầu người đàn ông, chuẩn bị kết liễu đối phương, một giọng nói lạnh lùng vang bên tai gã.

Ầm!!!

Giây sau, âm thanh như sấm vang lên.

Đột nhiên A Báo đột nhiên bay ra đập vào góc võ đài, cơ thể co giật, không ngừng phun ra máu.

Mà ở vị trí ban đầu của A Báo chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một bóng người, chính là Diệp Phàm!

Giờ phút này, khung cảnh trở nên yên tĩnh, lặng ngắt như tờ!

Khán giả dưới võ đài đều mang vẻ mặt kinh ngạc, không kịp phản ứng.

Bọn họ thậm chí không nhìn rõ Diệp Phàm xuất hiện trên võ đài như thế nào, càng không biết vì sao A Báo lại đột nhiên bay ra ngoài!

“A Báo!”

Thanh niên trong phòng bao tầng hai nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt lóe lên lửa giận, hắn nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Ranh con, mày chui ở đâu ra vậy? Dám đánh người của tao!”

Diệp Phàm không thèm để ý tới gã thanh niên, hắn đi tới trước mặt người đàn ông toàn thân đầy máu, cầm một cây kim bạc đâm lên người đối phương.

Chẳng mấy chốc, máu trên người đàn ông đã ngừng chảy, vết thương cũng có chuyển biến tốt đẹp.

“Cảm ơn cậu!”

Người đàn ông ngẩng đầu cảm ơn Diệp Phàm.

“Anh tên là gì?”

“Anh rất cần tiền sao?”

Diệp Phàm hỏi đối phương.

“Tôi tên Đại Hổ.”

“Em trai tôi gặp chuyện khi làm việc ở công trường, bị thương rất nặng, hiện tại đang cần tiền phẫu thuật gấp!”

Người đàn ông thở hổn hển, bò từ đất dậy.

“Thế nên anh mới chạy tới đây để đấu quyền anh à?”

Diệp Phàm nói.

“Tôi cũng nghe người khác nói quyền anh có thể kiếm tiền nhanh, nên tôi đến thử xem. Nếu không có tiền thì em trai tôi sẽ chết, tôi không thể để thằng bé chết được!”

Đại Hổ vừa nói vừa đứng dậy, anh ta hỏi người dẫn chương trình: “Phần thưởng kia có thể đưa cho tôi được không?”

“Không thể!”

Người dẫn chương trình đang định trả lời.

Gã thanh niên trong phòng bao đã xuất hiện, hừ lạnh đáp.

“Vì sao?”

“Tôi đã đánh thắng Đồ Phu!”

Đại Hổ kích động nói.

“Tôi nói không được là không được, hôm nay, hai người không chỉ không lấy được tiền thưởng mà còn phải chết!”

Gã thanh niên kiêu ngạo nói.

“Này, anh nghĩ anh là ai?”

“Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?”

Tạ Hạo nhìn gã thanh niên, anh ta bất bình đi tới.

“Dựa vào tôi là thiếu gia nhà họ Thẩm!”

Gã thanh niên hừ lạnh nói.

“Nhà họ Thẩm?”

Tạ Hạo nhíu mày: “Nhà họ Thẩm, một trong bốn nhà giàu quyền thế của quận Giang Nam?”

“Đương nhiên, nhưng mà hiện tại chỉ có ba đại gia tộc”

“Tôi là nhị thiếu nhà họ Thẩm – Thẩm Hạo!”

“Ở cái quận Giang Nam này, tôi muốn ai chết thì kẻ đó phải chết!”

Thẩm Hạo hừ lạnh nói.

Hắn vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều giật mình.

Bọn họ không ngờ người này lại là cậu chủ là họ Thẩm, chẳng trách lại kiêu căng ngạo mạn như vậy.

Bốn dòng họ quyền thế nhất quận Giang Nam.

Họ như vua một cõi ở quận Giang Nam, quyền thế ngút trời, không ai dám trêu chọc.

Mặc dù hiện tại nhà họ Bạch, một trong bốn dòng họ đã bị diệt nhưng cũng không ảnh hưởng tới địa vị của ba nhà còn lại ở quận Giang Nam.

Thân là nhị thiếu nhà họ Thẩm, hắn quả thật có tư cách ngông cuồng.

“Thẩm thiếu gia, xin chào, tôi là ông chủ của võ đài quyền anh này, không biết cậu tới nên không từ xa tiếp đón, mong cậu tha lỗi!”

Lúc này, ông chủ vội vàng xuất hiện, nịnh bợ Thẩm Hạo.

“Ông tới đúng lúc lắm, xử lý ba người này cho tôi!”

Thẩm Hạo hừ một tiếng, chỉ tay về phía Diệp Phàm, Đại Hổ và Tạ Hạo.

Đường đường là nhị thiếu nhà họ Thẩm, hắn muốn ai chết thì người đó phải chết!

“Vâng, Thẩm thiếu!”

“Người đâu, bắt ba bọn họ lại cho tôi!”

Ông chủ vội vàng gật đầu.

Có thể xây dựng được một võ đài lớn như vậy dưới lòng đất, ông chủ này đương nhiên không phải người tường, giết vài người cũng không cần phải kiêng kỵ, huống chi còn là nhị thiếu nhà họ Thẩm yêu cầu, ông ta càng không dám nghe theo.

Ngay lập tức, một đám người lao ra từ xông về đám Diệp Phàm.

“Các người đúng là coi trời bằng vung!”

“Tôi chính là...”

Tạ Hạo tức giận quát lớn, nhưng hắn còn chưa nói xong thì đã bị người khác đánh cho một quyền, liên tục lui về phía sau.

Ngay lúc người kia định tiếp tục tấn công Tạ Hạo thì một bàn tay vươn ra bóp lấy cổ gã, bóp nát.

Người này tất nhiên là Diệp Phàm.

Kế tiếp, Diệp Phàm giết chết toàn bộ đám chân tay của ông chủ, gọn gàng dứt khoát, không có chút do dự nào!

Mấy chục người bỏ mạng trên lôi đài, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh!

Khán giả dưới võ đài, ông chủ, Thẩm Hạo, Tạ Hạo, đám người Đại Hổ cũng sợ đến ngây người!

“Rác rưởi!”

Diệp Phàm lạnh giọng, ánh mắt liếc sang Thẩm Hạo, sau đó cất bước đi về phía đối phương.

“Mày...mày không được qua đây!”

“Tao nói cho mày biết, tao là nhị thiếu nhà họ Thẩm, mày mà dám...”

Thẩm Hạo thấy Diệp Phàm đang đi tới, hắn muốn dùng thân phận để uy hiếp đối phương, đáng tiếc hắn lại gặp phải Diệp Phàm.

Ngay cả nhà họ Bạch, Diệp Phàm nói diệt là diệt, sao có thể để ý nhà họ Thẩm?

“Ồn ào!”

Bốp!!!

Diệp Phàm tát hắn một cái, vị nhị thiếu bị đánh bay ra mười mấy mét, đập trên vách tường, sống dở chết dở!

Mọi người nhìn thấy Diệp Phàm dám ra tay với nhị thiếu nhà họ Thẩm, ai nấy đều rất ngạc nhiên!

Ông chủ thì bị dọa tới toát cả mồ hôi lạnh.

“Cậu...”

“Xin lỗi, công tử, xin cậu bỏ qua cho tôi!”

Diệp Phàm đang định nói gì với ông chủ, đối phương đã bị dọa đến quỳ rạp xuống.

Người đàn ông này đã giết mấy chục người mà không chớp mắt, anh ta còn dám ra tay với thiếu gia nhà họ Thẩm.

Hạng người này không phải là loại mà ông chủ có thể trêu chọc!

“Vậy một trăm triệu tiền thưởng thì sao?”

Diệp Phàm hừ lạnh.

“Nhanh, nhanh lấy tiền thưởng ra đây!”

Ông chủ vội vàng hô to với thuộc hạ.

Ngay sau đó đã có vài người mang mấy cái rương lớn xuất hiện, bên trong xếp đầy tiền mặt!

Nhìn thấy một trăm triệu tiền mặt, không ít người âm thầm nuốt nước bọt.

“Còn cả cô gái kia nữa.”

Diệp Phàm nói tiếp.

“Dẫn người ra đây!”

Ông chủ vội vàng nói.

Lập tức, người phụ nữ ngoại quốc bị nhốt trong lồng sắt được mang tới, đôi mắt xanh lam đầy tò mò nhìn Diệp Phàm.

“Một trăm triệu này là của anh, nhưng mà cô gái này, tôi muốn, thế nào?”

“Được, được!”

Đại Hổ lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn Diệp Phàm gật đầu.

“Đưa tên kia về nhà họ Thẩm, nói với bọn họ, người đánh hắn ta tên Diệp Phàm!”

Diệp Phạm lạnh lùng nói với ông chủ, mấy người bọn họ mang theo đống rương lớn rời đi.

Sau khi rời khỏi đấu trường dưới lòng đất, Tạ Hạo sùng bái nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu, anh trâu bò thật đấy, anh chính là thần tượng của tôi, anh có nhận đồ đệ không, tôi muốn bái anh làm thầy!”

“Đừng, cậu quá ngốc, tôi không nhận đồ đệ ngốc như cậu!”

Diệp Phàm nói thẳng.

Tạ Hạo lúng túng nói: “Diệp thiếu, anh đừng có xát muối vào tim tôi như vậy!”

“Cậu nhìn cậu đi, ba thứ võ mèo cào mà cũng làm chủ tịch câu lạc bộ võ đạo!”

“Tốt nhất là cậu nên về nhà và luyện tập nhiều hơn!”

Diệp Phàm lắc đầu.

“Diệp thiếu, thật ra công phu của tôi cũng được mà, chỉ là kém so với anh thôi!”

Tạ Hạo không nhịn được nói.

“Ân nhân, cảm ơn cậu!”

“Nếu không có cậu thì tôi đã chết rồi!”

Lúc này Đại Hổ nhìn Diệp Phạm nói: “Ca phẫu thuật của em trai tôi không tốn nhiều như vậy, nếu không thì anh cầm số tiền này đi!”

“Tôi không cần, đây vốn là của anh!”

“Trước tiên, chúng ta đến bệnh viện thanh toán tiền phẫu thuật cho em trai anh đi!”

Diệp Phàm nói.

“Ân nhân, cậu cũng muốn đi sao?”

Đại Hổ ngạc nhiên hỏi.

“Một mình anh cầm được nhiều tiền như vậy à?”

“Vừa vặn tôi cũng biết chút y thuật, không chừng có thể giúp một tay!”

Diệp Phàm nói.

“Tôi cũng đi!”

Tạ Hạo vội vàng nói.

“Cậu vẫn nên về nhà luyện tập thì hơn!”

Diệp Phàm liếc nhìn Tạ Hạo, dẫn theo Đại Hổ và cô gái ngoại quốc rời đi.

“Diệp thiếu, tôi nhất định sẽ luyện tập tốt, lần sau gặp lại, chắc chắn sẽ để anh nhìn với cặp mắt khác!”

Tạ Hạo hô lên với Diệp Phàm.

Dứt lời, Tạ Hạo gọi một cú điện thoại.

“Thằng nhóc này cuối cùng cũng chịu gọi điện thoại tới?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông.

“Lão đầu, con muốn tới kia!”

Tạ Hạo nói.

“Chỗ đó, lúc trước bảo đi mãi thì sợ chết, không chịu đi.”

“Sao đột nhiên lại muốn đi? Bị cái gì kích thích à?”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia tò mò hỏi.

“Con phải trở nên mạnh mẽ!!!”

Tạ Hạo kiên định nói.

Diệp Phàm không hề biết, câu nói của hắn đã thay đổi tương lai của một người.
Chương 75: Sự ô nhục của ngành bác sĩ!

Ngay sau đó, Diệp Phàm và Đại Hổ cùng với các cô gái nước ngoài mang theo rương tiền mặt một trăm triệu đến bệnh viện Nhân dân Thiên Hải.

Ở hành lang của bệnh viện này có một người đàn ông người đầy máu me đang nằm trên một băng ca.

“Em trai!”

Đại Hổ thấy người đàn ông kia thì mau chóng chạy tới.

“Cuối cùng anh cũng đến, mau kéo em trai của anh đi đi, đừng để ở đây chướng mắt tôi!”

Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới, thấy Đại Hổ thì lạnh lùng nói.

“Bác sĩ, sao các người không phẫu thuật cho em trai tôi mà còn để nó nằm ở hành lang thế này? Các người mau phẫu thuật cho em trai tôi nhanh lên!”

Đại Hổ hét lên với bác sĩ.

“Phẫu thuật cái gì? Anh đã trả tiền phẫu thuật chưa? Chưa trả tiền mà đòi chúng tôi phẫu thuật, anh nghĩ bệnh viện của chúng tôi là tổ chức từ thiện à!”

Bác sĩ kia tỏ vẻ khinh bỉ nói.

“Tiền à, tôi đã mang tới rồi đây, các người mau phẫu thuật cho em trai tôi đi!”

Đại Hổ vội vàng nói.

“Đã muộn rồi, em trai của anh không cứu được nữa, trực tiếp đưa anh ta đến lò hoả táng đi!”

Bác sĩ hừ lạnh nói.

“Làm sao có thể như thế được? Trước đó tôi đưa em trai tới đây, các người còn nói có cứu được mà, sao bây giờ lại nói không cứu được nữa, là mấy người đã hại chết em trai của tôi!”

Sắc mặt Đại Hổ thay đổi, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm bác sĩ kia.

“Là do anh không nộp được phí phẫu thuật, chuyện này liên quan gì đến tôi?”

“Tôi nói cho anh biết, ở đây là phải có tiền mới có thể sống sót, không có tiền thì mau cút đi!”

Bác sĩ này dùng vẻ mặt khinh thường lạnh lùng nói.

Bốp!!

Diệp Phàm tát bác sĩ này ngã xuống đất, lạnh lùng quát: “Lương y như từ mẫu, thế mà ông lại nói ra những lời như vậy, ông có xứng đáng mặc cái áo blouse trắng này không?”

“Thằng nhóc này, cậu xuất hiện từ đâu ra thế? Cậu dựa vào cái gì mà dám đánh tôi?”

“Bảo vệ, mau gọi bảo vệ đến đây!”

Bác sĩ này nằm trên mặt đất ôm mặt, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Đột nhiên, một giọng nói trầm khàn vang lên.

Một người đàn ông tóc xám trắng, thoạt nhìn khoảng bốn năm mươi tuổi, trên người mặc áo blouse trắng, trước ngực đeo nhãn hiệu bác sĩ chủ nhiệm, vội vàng đi tới.

“Anh rể, anh tới đúng lúc lắm, thằng nhóc khốn khiếp này dám đánh em, anh chóng sai người bắt cậu ta lại đi!”

Bác sĩ kia thấy vị chủ nhiệm này thì vội vàng kêu lên.

“Bệnh viện là nơi quan trọng, ai cho cậu cái quyền đánh người đấy? Lập tức thông báo cho bộ phận bảo vệ để họ gọi cảnh sát tới đây ngay!”

Vị chủ nhiệm này nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt uy nghiêm nói.

“Bác sĩ, chuyện này không liên quan đến ân nhân của tôi, là do anh ta không phẫu thuật cho em trai tôi, còn nói là em trai tôi không thể cứu được nữa, cho nên ân nhân của tôi mới tức giận đánh người!”

Đại Hổ vội vàng nói.

“Là do anh không nộp phí phẫu thuật, cho nên tôi mới không phẫu thuật cho em trai anh, hơn nữa em trai anh đích thật không thể cứu được nữa, tôi nói sai sao?”

Bác sĩ kia nói với vẻ mặt không cam lòng.

Người chủ nhiệm kia đến trước mặt em trai Đại Hổ, kiểm tra sơ qua rồi nói: “Toàn bộ các cơ quan trong cơ thể của em trai anh đã suy kiệt, thậm chí tim cũng đã ngừng đập, anh ta quả thật không thể cứu được nữa.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Về phần phẫu thuật, anh không nộp phí phẫu thuật, dựa theo quy định thì chúng tôi đích thật không thể phẫu thuật cho em trai anh, cho nên các bác sĩ của chúng tôi không làm sai, nhưng mà các anh lại đánh người ở nơi công cộng thì nhất định phải bị trừng trị nghiêm khắc!”

“Đã là bác sĩ thì việc cần làm chính là cố gắng hết sức cứu chữa cho mọi bệnh nhân, thế mà mấy người lại trơ mắt nhìn bệnh nhân chết đi mà không làm gì cả, mấy người không xứng làm bác sĩ chút nào!”

“Rõ ràng bệnh nhân vẫn có thể cứu được, mấy người lại nói không cứu được nữa, đúng là những tên lang băm!”

“Mấy người đúng là nỗi nhục của ngành bác sĩ!”

Diệp Phàm nhìn chủ nhiệm này, quát lên từng chữ rất thấm thía.

Người vây xem xung quanh nghe nói như vậy, tất cả đều ngạc nhiên, thầm nghĩ thằng nhóc này đúng là điên rồi, lại dám nhục mạ một bác sĩ chủ nhiệm như vậy.

Phải biết rằng, bệnh viện Nhân dân này chính là bệnh viện lớn nhất Thiên Hải, người có thể trở thành bác sĩ chủ nhiệm ở đây thì chắc chắn phải là một ngôi sao sáng trong ngành y học, sao có thể tùy ý nhục mạ?

“Cậu…”

Vị chủ nhiệm này bị Diệp Phàm làm cho tức giận nói không nên lời.

“Ranh con, cậu có tư cách gì mà nói anh rể của tôi là tên lang băm? Anh ấy chính là giáo sư y học cao cấp nhất Thiên Hải, anh ấy nói không cứu được nữa thì chính là không cứu được nữa, có năng lực thì cậu cứu sống anh ta xem?”

Lúc này, bác sĩ kia bất mãn quát lên với Diệp Phàm.

“Hôm nay tôi sẽ cho mấy người xem thế nào mới gọi là thầy thuốc!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Hắn nhìn em trai của Đại Hổ, sau đó vung ra ba cây châm bạc, đâm vào ba huyệt quan trọng khác nhau trên người đối phương.

Sau đó, Diệp Phàm khẽ lung lay ba cây châm bạc này với một loại tần suất đặc biệt, trên châm bạc bắt đầu lóe lên từng tia sáng, tiến vào trong cơ thể em trai của Đại Hổ.

“Nội tạng của người này đã suy kiệt, nhịp tim cũng ngừng đập rồi, cho dù là Hoa Đà còn sống cũng không cứu nổi đâu!”

Bác sĩ kia nói với vẻ mặt khinh thường.

“Cố ý lừa bịp!”

Chủ nhiệm kia cũng hừ lạnh, không cảm thấy Diệp Phàm có thể cứu sống người đã bị kết án tử hình.

Lúc này, người tụ tập xung quanh càng lúc càng nhiều.

Cách đó không xa có một đoàn người đi tới.

Người dẫn đầu chính là viện trưởng của ngự y viện tên là Hoa n, người đi theo bên cạnh ông ấy chính là Hứa Thanh Lai, còn có viện trưởng bệnh viện Nhân dân Thiên Hải.

“Viện trưởng Lưu, bệnh viện là nơi quan trọng mà để tụ tập nhiều người như vậy, không sợ xảy ra chuyện sao? Ông là viện trưởng mà làm ăn kiểu gì đấy?”

Hoa n nhìn thấy phía trước có rất đông người tụ tập thì nhướng mày.

Mà viện trưởng Lưu Hải của bệnh viện Nhân dân thì thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: “Lão Hoa, ngài nói rất đúng, là do tôi sơ suất trong việc quản lý, tôi sẽ đi xử lý ngay!”

“Lão Chu, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại có nhiều người tụ tập ở đây vậy? Coi đây là cái chợ bán thức ăn à?”

Lưu Hải vội vàng đi vào trong đám người, lúc ông ta nhìn thấy chủ nhiệm kia thì trực tiếp quát mắng.

“Viện trưởng, ngài tới rồi, chuyện này không thể trách tôi, mọi chuyện đều là do thằng nhóc kia làm ra!”

Chủ nhiệm kia vội vàng chỉ vào Diệp Phàm rồi nói, sau đó nói lại sơ qua một lượt những chuyện xảy ra vừa rồi.

“Làm càn? Làm sao có thể để cho người khác tùy tiện châm cứu bệnh nhân ở bệnh viện, lỡ như xảy ra chuyện gì rồi ảnh hưởng đến danh dự của bệnh viện thì làm sao bây giờ? Mau đuổi bọn họ đi đi, giải tán đám đông, đừng tụ tập nữa!”

Nghe vậy, ánh mắt của Lưu Hải nhìn lướt qua Diệp Phàm đang châm cứu, trực tiếp quát lên.

“Vâng, người đâu, mau đuổi tất cả bọn họ ra ngoài nhanh!”

Vị chủ nhiệm kia kêu to lên.

Ngay sau đó, một đám bảo vệ lập tức xuất hiện ở đây, muốn ra tay với Diệp Phàm.

“Mấy người không được động đến ân nhân của tôi!”

Đại Hổ dứt khoát chắn trước mặt đám bảo vệ kia.

“Đuổi tất cả đi mau!”

Lưu Hải lạnh lùng quát.

“Dừng tay!”

Lúc này, Hoa n và Hứa Thanh Lai xuất hiện ở đây.

“Viện trưởng, cậu ta chính là Diệp Phàm?”

Hứa Thanh Lai chỉ vào Diệp Phàm và nói với Hoa n.

Này!

Ánh mắt Hoa n tập trung, chăm chú nhìn Diệp Phàm, khi ông ấy nhìn thấy phương pháp thi châm của Diệp Phàm, đồng tử ông ấy co rụt lại, khiếp sợ nói: “Quả nhiên là châm pháp Quỷ Cốc!”

“Lão Hoa, là người này đã tùy tiện châm cứu cho bệnh nhân mới dẫn đến nhiều người tụ tập như vậy, tôi sẽ sai người đuổi bọn họ ra ngoài!”

Lưu Hải nói với Hoa n.

“Để cho cậu ta tiếp tục châm cứu đi!”

Hoa n thẳng thắn nói.

“Hả?”

Lưu Hải sửng sốt, nói: “Lão Hoa, bệnh nhân này đã không thể cứu được nữa, thằng nhóc này chỉ ở đây cố ý làm ra vẻ lừa gạt thôi!”

“Mau nhìn đi, người kia động đậy rồi!”

Đột nhiên có người hét lên.

Giờ phút này, dưới sự cứu chữa của Diệp Phàm, nhịp tim của em trai Đại Hổ đã hồi phục nhịp đập, thân thể bắt đầu có phản ứng.

“Làm sao có thể?”

Lưu Hải nhìn thấy điều này, sắc mặt thay đổi vô cùng khó coi.

Ông ta vừa mới nói người này không thể cứu được nữa, kết quả đối phương lại sống lại.

Đây chẳng phải là ông ta tự tát vào mặt mình sao?

Hơn nữa còn là tự làm bẽ mặt mình ở trước mặt viện trưởng của ngự y viện!

Chủ nhiệm kia và bác sĩ em vợ của ông ta đều thể hiện vẻ không thể tin được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK