• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 201: Thất vọng

“Thực lực của Trần đại sư đứng đầu Giang Bắc, hơn nữa đã 10 năm trôi qua, thực lực của ông ta cũng đã tăng lên từ lâu, mặc dù Diệp thiếu kia rất mạnh, sợ rằng cũng không phải đối thủ của Trần đại sư!”

Lão giả này khẽ vuốt râu, phân tích nói.

Diệp Phàm nghe vậy, mỉm cười, không tỏ ý kiến!

“Hình như công tử không tán thành ý kiến của tôi?”

Lão giả nhìn về phía Diệp Phàm.

“Ai thắng ai thua, rất nhanh sẽ biết!”

Diệp Phàm nói.

“Nhanh nhìn, đó là gì?”

“Hình như là một người!”

Đột nhiên có người chỉ về phía mặt hồ, hô lên.

Ở phía mặt hồ, một người đạp chân trên mặt hồ đi đến!

Cảnh tượng này làm mọi người cực kỳ chấn động, giống như đang xem phim võ hiệp!

“Trần đại sư!”

“Là Trần đại sư!”

Lúc bóng người này đến gần, rất nhiều người hét lên.

Người này mặc một bộ áo dài màu trắng, ngũ quan rõ ràng, tản ra uy áp vô hình!

Ông ta chính là Trần đại sư, người đứng đầu Giang Bắc!

“Trần đại sư này quá lợi hại, vậy mà có thể đứng trên mặt nước!”

Tư Thiên Thiên ngạc nhiên nói.

“Sợ rằng tu vi của Trần đại sư đã đạt đến cảnh giới cực cao!”

Lão giả vuốt râu, cảm thán.

“Người họ Diệp kia đâu?”

Trần đại sư đứng trên mặt hồ, lạnh nhạt nói.

Mọi người nhìn nhau, muốn nhìn xem Diệp thiếu kia có đến hay không.

“Lòng muốn chết của ông rất mạnh!”

Diệp Phàm chậm rãi đi đến mặt hồ, lạnh lùng nói.

“Cậu ta?”

Vị lão giả và cháu gái Tư Thiên Thiên đều rất sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Phàm bước ra.

Những người còn lại đều nhìn về phía Diệp Phàm.

“Cậu chính là Diệp thiếu kia?”

Trần đại sư nhìn chằm chằm Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.

“Đúng vậy!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói, cũng dẫm lên hồ nước như đi trên đất bằng.

Cảnh tượng này làm tất cả mọi người kinh ngạc!

“Người này còn trẻ, thực lực lại mạnh như vậy!”

Không ít người sôi nổi bàn tán.

“Cậu ta chính là Diệp thiếu kia?”

Tư Thiên Thiên lẩm bẩm nói.

“Vậy đi tìm chết đi!”

Trần đại sư nhìn Diệp Phàm, tung ra một chưởng về phía hắn.

Ầm!!!

Hư không truyền đến một tiếng nổ mạnh, toàn bộ không khí đều bị nứt vỡ!

Rắc!

Đối mặt với một chưởng này của đối phương, Diệp Phàm lại tung ra một chưởng, hai chưởng va chạm với nhau.

Ngay lập tức, bàn tay của Trần đại sư bị Diệp Phàm đánh dập nát.

“Mày…”

Trần đại sư nhìn chằm chằm Diệp Phàm, vô cùng khiếp sợ.

Ngay cả cao thủ Địa cảnh cũng không cản được một chưởng này của ông ta, nhưng Diệp Phàm không chỉ chặn được, còn đánh nát bàn tay của ông ta.

Thực lực này vượt xa tưởng tượng của ông ta!

“Người đứng đầu Giang Bắc? Chỉ có chút bản lĩnh này?”

“Ông làm tôi rất thất vọng!”

Diệp Phàm nói.

Trần đại sư nghe thấy những lời này thì cực kỳ tức giận, gầm lên, bộc phát ra toàn bộ sức mạnh, hội tụ vào tay trái, đánh thẳng về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm bước lên, trực tiếp đánh nát tay trái của Trần đại sư, một tay khác bóp cổ Trần đại sư.

Lúc này, Trần đại sư đứng đầu Giang Bắc ngã xuống trong tay Diệp Phàm.

Tất cả những người có mặt ở ven hồ đều kinh ngạc đến ngây người!

Không khí yên tĩnh, lặng ngắt như tờ!

Ầm ầm ầm.

Đúng lúc này.

Bên kia hồ nước truyền đến tiếng nổ lớn.

Mấy bóng người vọt ra từ trong hồ, lao về phía Diệp Phàm.
Chương 202: Hắc Bạch Phán Quan!

Ngay khi tất cả mọi người đang đắm chìm trong sự chấn động vì việc Trần đại sư - người đứng đầu ở Giang Bắc đã bị Diệp Phàm giết chết trong vài giây, đột nhiên có một tiếng động lớn trong hồ, từng đợt bọt nước bắt đầu cuộn trào lên, một đám người mặc đồ đen còn cầm theo dao nhọn trong tay lao ra khỏi hồ, bọn họ giơ những con dao sắc bén lên và đâm thẳng về phía Diệp Phàm.

Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người có mặt đều không phản ứng kịp, Diệp Phàm cũng đã bị bao phụ trong ánh kiếm rồi.

Nhưng hắn đứng giữa hồ, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường.

Ào ào!

Diệp Phàm đột nhiên lấy đà giẫm lên mặt hồ, ngay lập tức, từng đợt sóng nước cuộn lên cao, ngay sau đó, làn sóng nước này bắn thẳng về phía nhóm người mặc đồ đen kia.

Phập phập phập!!

Những làn sóng nước này vốn dĩ không có chút lực công kích nào, giờ lại hóa thành từng mũi tên sắc bén xuyên thẳng qua thân thể của nhóm người mặc đồ đen này, từng đoá hoa máu bắn tóe ra.

Nhóm người mặc đồ đen này cũng không kịp phản ứng, tất cả đều rơi trở về mặt hồ, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ cả mặt hồ .

Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt!

Bốp! Bốp! Bốp!

Đúng lúc này, một tràng pháo tay vang lên.

Hai bóng người đột nhiên xuất hiện ở đây, hai người đều mặc áo choàng, một đen một trắng, giống như Hắc Bạch Vô Thường vậy!

Trong số đó, người đàn ông mặc áo choàng trắng nhìn Diệp Phàm, vỗ tay tán thưởng: "Tuổi còn trẻ như thế mà đã có thực lực cỡ này rồi, không hổ là con trai của Diệp Thiên Long!" "

Cái gì!

Khi Diệp Phàm nghe thấy lời nói của người đàn ông mặc áo choàng trắng, đồng tử hắn co rụt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương, nói: "Mấy người là người của tổ chức Thiên Phạt?"

Biết tên ba của Diệp Phàm, còn là người muốn giết hắn, mọi chuyện khiến Diệp Phàm chỉ có thể nghĩ đến chính là tổ chức Thiên Phạt kia!

"Ranh con, lúc nãy tôi không giết cậu, nhưng không ngờ đã để lại một mối tai hoạ!"

Người đàn ông mặc áo choàng đen lạnh lùng quát lên, nhìn chằm chằm Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương.

"Thiên Phạt!!"

Diệp Phàm tràn ngập sát ý phun ra hai chữ này, sát khí trong cơ thể hắn bộc phát không kiềm chế được.

"Thiên Phạt?"

"Hóa ra bọn họ là thành viên của tổ chức Thiên Phạt trong lời đồn!"

Lúc này, ông nội của Tư Thiên Thiên nhìn hai người kia và ngạc nhiên nói.

Một số người có mặt ở đây nghe thấy là người của tổ chức Thiên Phạt thì đều âm thầm kinh sợ.

Thiên Phạt là tổ chức quốc tế hàng đầu, lại vô cùng đáng sợ nên không ai dám khiêu khích!

Tại sao hôm nay bọn họ lại xuất hiện ở đây?

Lại còn muốn giết Diệp thiếu này?

"Nhóc con, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo với cậu!"

Người đàn ông mặc áo choàng đen nhìn Diệp Phàm rồi quát lên.

"Đám người Thiên Phạt chết tiệt!"

"Hôm nay các người đều phải chết!"

Diệp Phàm hét lên với vẻ mặt tràn ngập sát ý.

Kể từ khi biết hung thủ năm đó tiêu diệt nhà họ Diệp của hắn và giết chết ba hắn là tổ chức Thiên Phạt, Diệp Phàm tràn đầy thù hận vô tận đối với tổ chức này!

Nếu không phải hắn vẫn chưa điều tra ra được vị trí cụ thể của Trụ sở Thiên Phạt, Diệp Phàm đã tới giết chết đám người Thiên Phạt này từ lâu rồi!

Ngày hôm nay, đám người Thiên Phạt lại xuất hiện ở đây, lại một lần nữa kích thích toàn bộ sát ý ẩn giấu bên trong Diệp Phàm.

"Hừ, bất cứ ai dám nói chuyện với Hắc Bạch Phán Quan bọn ta như thế đều đã chết hết rồi!"

"Nếu không phải cấp trên không cho giết cậu thì bây giờ cậu đã là một xác chết rồi!"

Người đàn ông mặc áo choàng đen khinh thường nhìn Diệp Phàm.

"Không ngờ lại là Hắc Bạch Phán Quán!"

Một bóng người ẩn mình trong bóng tối nhìn hai người này, lông mày nhíu lại, ánh mắt chớp chớp.

"Cấp trên? Người đứng đầu Thiên Phạt?"

Diệp Phàm nhíu mày, ánh mắt sáng lên.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, ra tay đi!"

Người đàn ông mặc áo choàng trắng lạnh lùng nói.

Hai người bọn họ lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, một người một tay nắm lấy bả vai Diệp Phàm.

Ngay lúc hai người này ra tay, tốc độ hành động cực nhanh, còn nhanh hơn Trần đại sư vừa rồi mấy chục lần.

Tròng mắt của những người đứng xem ở đây không thể theo kịp tốc độ của bọn họ.

Nhưng với tốc độ này, lọt vào trong mắt Diệp Phàm thì cũng không khác gì người thường.

Soạt!

Ngay lúc Hắc Bạch Phán Quan này sắp chộp tới bả vai Diệp Phàm, bóng dáng đối phương đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.

Đúng vậy, chính là biến mất ngay tại chỗ, giống như sự dịch chuyển tức thời trong huyền thoại vậy!

Cảnh tượng này khiến hai người âm thầm chấn động.

Bọn họ chưa từng thấy qua tốc độ của người nào nhanh đến vậy!

"Tốc độ của mấy người quá chậm!"

Giây tiếp theo, một giọng nói lạnh lùng vang vọng bên tai hai người này.

Đột nhiên, đồng tử của hai người này co rụt lại, tóc gáy của bọn họ lập tức dựng lên, toàn thân run rẩy.

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị phản ứng lại, kết quả lại có hai bàn tay nắm lấy vai bọn họ, trực tiếp làm cho bọn họ mất đi sức phản kháng.

Ngay sau đó, bọn họ lập tức được đưa lên bờ!

Bộp!

Bộp!

Hai tên Hắc Bạch Phán Quan của Thiên Phạt có tiếng tăm lừng lẫy này đã bị bắt quỳ trên mặt đất, miệng phun ra máu.

Mà người bắt lấy bọn họ chính là Diệp Phàm.

Ngay lúc này, hai tay của Diệp Phàm đang nắm lấy mỗi người một bên.

Bàn tay Diệp Phàm nắm chặt bả vai của bọn họ, làm cho Hắc Bạch Phán Quan cảm giác như có một ngọn núi lớn đè lên người bọn họ, mặc dù bọn họ đã phát huy hết sức lực toàn thân nhưng vẫn không thể động đậy!

Lúc này, trong mắt bọn họ tỏ vẻ khó tin.

Mặc dù biết thực lực của Diệp Phàm không tầm thường, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới thực lực của đối phương lại đáng sợ đến mức như vậy!

Hai người bọn họ không phải là cao thủ hàng đầu trong tổ chức Thiên Phạt, nhưng bọn họ cũng được coi là cao thủ cấp trung thượng tầng, đã từng giết chết rất nhiều cường giả siêu cấp, bao gồm cả những cường giả trong Hắc Bảng cũng có không ít người đã chết trong tay bọn họ.

Hơn nữa bọn họ đã tiêu diệt không biết bao nhiêu thế lực cấp S, cũng coi như là tồn tại có tiếng tăm lừng lẫy trong thế giới ngầm, khiến người khác chỉ nghe đến thôi đã sợ mất mật rồi!
Chương 203: Là người của Quỷ Cốc

Nhưng hôm nay, bọn họ lại bị một hậu bối rất trẻ tuổi trấn áp chỉ trong tích tắc, kết quả này khiến họ không thể tin được!

Giờ phút này, bọn họ không khỏi nghĩ đến một người được gọi là yêu nghiệt trong tổ chức Thiên Phạt.

Chẳng lẽ thực lực của Diệp Phàm đã đạt tới trình độ ngang với người đó rồi sao?

"Nói cho ta biết, trụ sở của Thiên Phạt ở đâu?"

Diệp Phàm nắm lấy bả vai hai người này, lạnh lùng quát lên.

"Cậu đừng mơ tưởng lấy được bất kỳ tin tức gì từ chúng tôi!"

Người đàn ông mặc áo choàng đen khịt mũi lạnh lùng nói.

Rắc rắc!

Ngay lập tức, Diệp Phàm bóp nát bả vai hai người, đối phương đau đớn kêu lên, mặt mày nhăn nhó.

"Tôi hỏi lại lần nữa, trụ sở của Thiên Phạt ở đâu?"

"Nếu không nói thì chết đi!"

Sát ý trong người Diệp Phàm đã đạt đến cực hạn.

"Cậu giết chúng tôi, Thiên Phạt sẽ báo thù cho chúng tôi!"

Người đàn ông mặc áo choàng đen hét lên.

Rắc rắc!

Diệp Phàm lập tức bóp nát cổ họng người này ngay tại chỗ.

"Ông nói đi!"

Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía người đàn ông mặc áo choàng trắng.

"Ngay cả ba của cậu cũng chết dưới tay Thiên Phạt chúng tôi, cậu cho rằng cậu có thể chống lại tổ chức Thiên Phạt sao?"

Người đàn ông mặc áo choàng trắng quay đầu nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.

Rắc rắc!

Diệp Phàm không nói nhảm nhiều mà lập tức vặn gãy cổ người này.

Lúc này, Hắc Bạch Phán Quan - hai đại cao thủ siêu cấp của tổ chức Thiên Phạt đã chết trong tay Diệp Phàm!

"Tôi sẽ đưa tiễn toàn bộ tổ chức Thiên Phạt đi cùng các người!"

Diệp Phàm vô cảm nói.

"Cậu chính là Diệp thiếu đã tiêu diệt gia tộc Hoàng Bộ ư?"

Đúng lúc này, một giọng nói vang dội truyền đến.

Một đám người xuất hiện ở đây, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng màu xanh, ăn mặc theo kiểu cổ phục, đang nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ mặt uy nghiêm.

"Ông là ai?"

Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương, lạnh lùng hỏi.

"Tôi là môn chủ Thanh Phong Môn!"

"Nhóc con, cậu đã giết chết cả nhà cháu trai của tôi, lại tàn sát ba trăm đệ tử của Thanh Phong Môn tôi, hôm nay bản môn chủ..."

Phập!

Môn chủ của Thanh Phong Môn đang nhìn Diệp Phàm nói chuyện, nhưng còn chưa kịp nói xong, Diệp Phàm đã vung ra một thanh đoản kiếm màu đen, lập tức đâm xuyên qua ngực ông ta, máu tươi bắn tung tóe!

"Nói nhảm nhiều quá đấy!"

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

"Cậu... Tôi chính là võ..."

Trong miệng môn chủ của Thanh Phong Môn không ngừng phun ra máu tươi, ông ta nhìn Diệp Phàm muốn nói gì, kết quả còn chưa kịp nói xong đã gục trên mặt đất rồi tắt thở.

"Môn chủ!"

Mà những người do môn chủ của Thanh Phong Môn dẫn đến nhìn thấy môn chủ của mình bị giết trong vài giây, sắc mặt từng người đều lần lượt thay đổi rồi hét lên.

Lúc này, vẻ mặt bọn họ khó tin nhìn Diệp Phàm.

Phập phập phập!

Diệp Phàm bước ra một bước, vung thanh đoản kiếm màu đen trong tay lên.

Toàn bộ đám người của Thanh Phong Môn đều ngã xuống đất ôm chặt cổ họng, máu tươi không ngừng phun ra.

Sau khi Diệp Phàm giết sạch những người, hiện trường hoàn toàn im lặng!

Ánh mắt Diệp Phàm quét qua tất cả mọi người có mặt: "Tôi không muốn bất kỳ bức ảnh nào về tôi được lan truyền ra ngoài, nếu tôi phát hiện ra, vậy thì tự mình chuẩn bị quan tài đi!"

Sau khi Diệp Phàm nói xong câu đó, hắn đi thẳng ra ngoài.

Đợi đến khi Diệp Phàm rời đi, mọi người tại hiện trường mới thở hồng hộc, từng người đều bị doạ sợ không thôi.

Cảnh tượng hôm nay đã mang đến cho họ một sự chấn động cực đại!

Diệp thiếu này quá đáng sợ!

Sau đó, những người vừa chụp ảnh và quay video vừa rồi đã thủ tiêu tất cả ảnh chụp và video trong điện thoại của mình, bọn họ không muốn chết đâu!

Diệp Phàm rời khỏi bờ hồ Kim Lăng, chuẩn bị trở về Bách Hoa Lâu nhưng lại xuất hiện một tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ phía sau.

"Này, chờ đã!"

Tư Thiên Thiên vội vàng chạy về phía Diệp Phàm.

"Có chuyện gì sao?"

Diệp Phàm nhìn Tư Thiên Thiên và nói.

"Anh có thể cho em xin chữ ký được không?"

Tư Thiên Thiên cầm một cây bút rồi nhìn Diệp Phàm và nói.

"Chữ ký?"

"Tôi không phải ngôi sao nổi tiếng, xin chữ ký làm gì?"

Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.

"Nhưng anh là thần tượng của em!"

Tư Thiên Thiên hào hứng nói.

"Thần tượng?"

"Đúng vậy, anh còn trẻ như thế mà đã có thể giết Trần đại sư, thật sự rất lợi hại, bây giờ em coi anh là thần tượng của em, anh nhất định phải ký tên cho em!"

Tư Thiên Thiên nhìn Diệp Phàm, kích động nói lớn.

Diệp Phàm không ngờ rằng mình đi giết người mà còn có thể thu hoạch thêm một fan hâm mộ thế này!

"Ký tên ở đâu?"

Diệp Phàm nhận lấy bút và nói.

"Anh ký tên lên áo của em đi!"

Tư Thiên Thiên căng áo ra rồi nói.

Diệp Phàm trực tiếp ký tên của mình lên đó.

"Diệp thiếu, thật ngại quá, cháu gái của tôi đã quen với việc tự do, nếu con bé có đắc tội đến cậu thì tôi thay mặt con bé xin lỗi cậu!"

Lúc này, ông nội của Tư Thiên Thiên bước nhanh, vội vàng cúi đầu với Diệp Phàm rồi nói.

"Cô ấy chỉ tìm tôi xin chữ ký thôi, ông cụ không cần lo lắng như vậy!"

Diệp Phàm nhẹ giọng nói.

"Ông nội, cháu thấy anh Diệp rất tốt bụng, không đáng sợ như vậy đâu!"

Tư Thiên Thiên bĩu môi nói.

"Thiên Thiên, cháu đừng có mà không biết trên dưới như thế, phải gọi là Diệp thiếu!"

Ông cụ nhìn Tư Thiên Thiên rồi thẳng thắn la mắng.

"Không sao, chỉ là một cách xưng hô thôi mà!"

Diệp Phàm thản nhiên nói.

"Gia chủ, không xong rồi!"

Đúng lúc này, một người đàn ông đi đến chỗ ông cụ với vẻ mặt lo lắng.

"Có chuyện gì?"

Ông cụ trầm giọng nói.

"Ở nhà chúng ta đang có một đám người kéo đến, thực lực của bọn họ rất mạnh, bọn họ đã đánh bị thương tất cả các vệ sĩ và mấy vị trưởng lão của gia tộc chúng ta rồi!"

Người đàn ông kia nói.

"Sao có thể như thế được? Bọn họ là ai?"

Ông cụ kinh ngạc kêu lên.

"Bọn họ tự xưng là người của Quỷ Cốc!"

Người đàn ông kia nói.

"Quỷ Cốc!"

Biểu cảm của ông cụ thay đổi, kinh ngạc nói.

"Anh vừa nói bọn họ là ai cơ?"

Diệp Phàm vừa định rời đi, nhưng nghe thấy lời nói của người đàn ông, hắn dừng lại nhìn đối phương.

"Bọn nói là người của Quỷ Cốc!"

Người đàn ông nói lại lần nữa.

Được lắm!

Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh lùng, ánh mắt sáng lên.

"Dẫn tôi về gia tộc của mấy người đi!"

Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía ông cụ, trực tiếp nói.

"Được!"

Ông cụ liếc nhìn Diệp Phàm rồi gật đầu.
Chương 204: Thiếu chủ của Quỷ Cốc!

Đám người Diệp Phàm đi thẳng đến một biệt thự tràn ngập không khí cổ xưa ở Kim Lăng.

Đây cũng chính là biệt thự nhà họ Tư - một trong ba gia tộc lớn ở Giang Bắc, cũng là một trong ba gia tộc lớn nổi danh ngang với gia tộc Hoàng Bộ và nhà họ Ngụy.

Tuy nhiên, so về thực lực bên trong của nhà họ Tư vẫn kém gia tộc Hoàng Bộ, không có chỗ dựa vững chắc giống như nhà họ Ngụy, cộng thêm hiện giờ nhân khẩu của nhà họ Tư rất ít, ngoại trừ một lão gia chủ và một cháu gái vừa trưởng thành thì không còn dòng dõi đích tôn nào khác.

Trước đây, nhiều người nghĩ rằng nhà họ Tư sẽ bị gia tộc Hoàng Bộ và nhà họ Ngụy nuốt chửng bất cứ lúc nào.

Chỉ là không ngờ rằng bây giờ gia tộc Hoàng Bộ đã không còn, chỗ dựa vững chắc của nhà họ Ngụy cũng mất, đúng là thế sự vô thường!

Còn Tư Thiên Thiên là trưởng nữ của nhà họ Tư, ông nội của cô cũng là gia chủ của nhà họ Tư hiện tại.

Giờ phút này, trong nhà họ Tư, đám người Diệp Phàm đi vào, nhìn thấy một nhóm người bị thương và xác chết nằm trên mặt đất, tất cả đều là họ vệ của nhà họ Tư, thậm chí vài trưởng lão Huyền Cảnh của nhà họ Tư cũng bị thương nặng nằm trên mặt đất.

Trước mặt đám người này có một nhóm người đang đứng, người cầm đầu là một người đàn ông đang đứng đó, trong tay đang cầm một con dao găm xoay xoay

"Mấy người là người của Quỷ Cốc ư?"

Lúc ông cụ Tư và Tư Thiên Thiên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bọn họ thay đổi.

"Mấy người là ai? Dám ra vẻ ta đây ở nhà họ Tư của tôi!"

Tư Thiên Thiên nhìn nhóm người đang đứng, tức giận nói.

"Thiên Thiên, lui ra sau đi!"

Ông cụ Tư kéo Tư Thiên Thiên ra phía sau, ánh mắt dán chặt vào nhóm người kia và nói: "Mấy người là người của Quỷ Cốc? Tôi không biết nhà họ Tư đã đắc tội gì mấy người? Xin cho biết lý do!"

"Chủ nhân của tôi muốn nhà họ Tư mấy người phục tùng hắn, nghe theo mệnh lệnh của hắn!"

Người đàn ông đang xoay dao găm liếc nhìn ông cụ Tư rồi lạnh lùng nói.

Mẹ nó!

Nghe vậy, sắc mặt ông già Tư hơi thay đổi.

"Cái gì cơ? Không thể nào!"

Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, hắn ta cầm dao găm, đi về phía ông cụ Tư.

"Tôi..."

"Từ lúc nào Quỷ Cốc lại sinh ra một đám người bại hoại như mấy người thế!"

Ông cụ Tư đang định lên tiếng, nhưng Diệp Phàm đã đi tới và ngắt lời hắn ta.

Ánh mắt người đàn ông quét về phía Diệp Phàm, lạnh lùng nói: "Cậu là ai?"

"Đám người của nhà họ Hoàng Bộ là cùng một phe với người của Quỷ Cốc mấy người đúng không?"

Diệp Phàm nhìn người đàn ông này và nói.

"Cậu biết lão Bát?"

Người đàn ông cau mày, nhìn Diệp Phàm.

"Hắn là do tôi giết nên đương nhiên tôi là biết!"

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

"Hóa ra mày chính là hung thủ đã giết chết lão Bát!"

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Phàm với ánh mắt sát khí lạnh lẽo, nói: "Hôm nay coi như mày xui xẻo nên đụng phải tao!"

"Chủ nhân của anh là ai?"

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

"Khi nào mày chết thì tao sẽ nói cho mày biết!"

Người đàn ông kia lạnh lùng quát lên, vung dao găm chém về phía Diệp Phàm.

Soạt!

Diệp Phàm vung tay lên, thanh đoản kiếm màu đen lập tức gác lên cổ người đàn ông này, lúc này thân thể người này bị khống chế, đành dừng lại.

"Tôi không muốn nói lại lần thứ hai, trả lời vấn đề của tôi mau!"

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

"Tao không nói, mày có bản lĩnh thì cứ giết tao đi!"

Soạt!

Người đàn ông này vừa mới nói xong, Diệp Phàm đã lập tức chém người,

Ngay lập tức, người đàn ông này trợn trắng mắt nhìn Diệp Phàm rồi ngã xuống mặt đất.

"Mấy người cũng không có ý định nói sao?"

Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía những người còn lại trong nhóm.

Mà sau khi đám người nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bọn họ vô cùng khó coi.

"Chúng tôi không phải người của Quỷ Cốc!"

Một người trong nhóm thẳng thắn nói.

"Không phải người của Quỷ Cốc ư? Vậy tại sao các người lại mạo danh người của Quỷ Cốc?"

Diệp Phàm cau mày, lạnh lùng nói.

"Mọi chuyện đều do chủ nhân sắp xếp!"

Người này cúi đầu nói.

"Chủ nhân mấy người là ai?"

Diệp Phàm tiếp tục hỏi.

"Chúng tôi chưa từng nhìn thấy chủ nhân, càng không biết hắn tên gì, chúng tôi chỉ biết là hắn đến từ Quỷ Cốc, hình như là thiếu chủ của Quỷ Cốc gì đó, còn những chuyện khác thì chúng tôi không biết!"

Giọng nói của người này run rẩy.

"Thiếu chủ của Quỷ Cốc?"
Chương 205: Toàn bộ Giang Bắc thay đổi

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Phàm thay đổi.

Thiếu chủ của Quỷ Cốc không phải hắn sao?

Từ khi nào lại xuất hiện thêm một thiếu chủ Quỷ Cốc nữa thế?

"Chẳng lẽ là..."

Diệp Phàm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt không ngừng loé lên.

"Mấy người có biết chủ nhân của mấy người ở đâu không?"

Diệp Phàm tiếp tục hỏi.

"Không biết, chúng tôi đều làm việc theo mệnh lệnh của người vừa rồi bị anh giết!"

Người này nói.

"Cút đi!"

Lập tức, Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Ngay lập tức, cả đám người bỏ chạy thẳng cẳng.

"Chẳng lẽ lại đúng là hắn?"

Diệp Phàm âm thầm suy đoán.

Ở trước hắn, Quỷ Cốc đích thật vẫn còn một vị thiếu chủ, đối phương chính là đệ tử đầu tiên được Tam sư phụ thu nhận ở bên ngoài, tên là Phong Vô Tích.

Phong Vô Tích này có thiên phú rất cao, nhưng sau mười mấy năm khổ luyện, hắn ta đã học được gần như tất cả thuật pháp thần thông của Quỷ Cốc, xứng đáng trở thành thiếu chủ của Quỷ Cốc.

Nhưng Phong Vô Tích này không chỉ có thủ đoạn tàn nhẫn mà còn tràn đầy dã tâm, hắn không chỉ học lén cấm thuật của Quỷ Cốc, thậm chí còn cưỡng ép sỉ nhục vài nữ đệ tử của Quỷ Cốc, quá đáng hơn là còn tuỳ ý giết chết đệ tử của Quỷ Cốc, muốn biến toàn bộ Quỷ Cốc trở thành đất của riêng hắn ta.

Mà sau khi Tam sư phụ của Diệp Phàm biết được những chuyện này đã rất tức giận, đã trực tiếp trục xuất Phong Vô Tích ra khỏi Quỷ Cốc!

Từ đó về sau, Phong Vô Tích đã biến mất.

Bây giờ đã trôi qua mười mấy năm rồi, lẽ nào đối phương lại xuất hiện sao?

Nếu thật sự là người đó, mà người đó còn hành động dưới danh nghĩa của Quỷ Cốc, e rằng mục đích sẽ không đơn giản như vậy!

"Tốt nhất là cậu không nên chống lại chủ ý của Quỷ Cốc, nếu không..."

Ánh mắt Diệp Phàm tỏ ra lạnh lùng.

"Cảm ơn Diệp thiếu đã ra tay cứu nhà họ Tư chúng tôi!"

Lúc này, ông cụ Tư nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt biết ơn nói.

"Anh Diệp, cám ơn anh!"

Tư Thiên Thiên cũng cảm ơn Diệp Phàm.

"Chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi!"

Diệp Phàm nhàn nhạt nói, ánh mắt quét về phía ông cụ Tư: "Ông Tư, bây giờ nhà họ Hoàng Bộ đã không còn, nhà họ Ngụy lại mất đi chỗ dựa vững chắc là Trần đại sư, sau này nhà họ Tư của ông sẽ là gia tộc đệ nhất ở Giang Bắc rồi!"

"Danh hiệu gia tộc đệ nhất ở Giang Bắc này, nhà họ Tư chúng tôi tuyệt đối không dám nhận!"

Ông cụ Tư vội vàng nói.

"Tôi đã nói nhà họ Tư là gia tộc đệ nhất ở Giang Bắc thì chính là gia tộc đệ nhất ở Giang Bắc!"

Diệp Phàm nói.

Sắc mặt ông cụ Tư sững sờ, lập tức ôm quyền hướng về phía Diệp Phàm và nói: "Cảm ơn Diệp thiếu, sau này Diệp thiếu có bất kỳ sai bảo gì, dù có phải xông vào dầu sôi lửa bỏng nhà họ Tư chúng tôi quyết không từ chối!"

Ngay sau đó, tin tức Trần đại sư - người đứng đầu ở Giang Bắc đã bị Diệp thiếu giết chết bên bờ hồ Kim Lăng nhanh chóng lan truyền ra ngoài, chấn động toàn bộ quận Giang Bắc!

Tất cả mọi người đều không ngờ, Trần đại sư là người đứng đầu ở Giang Bắc mà lại chết trong tay Diệp thiếu - người đột nhiên từ đâu chui ra này!

Chuyện này khiến người ta không thể tin được!

Trong một khoảng thời gian, Diệp thiếu này đã trở thành chủ đề bàn luận của vô số người.

Sau đó lại có tin tức truyền ra, nhà họ Tư - một trong ba đại gia tộc ở Giang Bắc, đã trở thành người phát ngôn của Diệp thiếu ở Giang Bắc!

Ngay khi tin tức này truyền ra, lại một lần nữa khiến Giang Bắc chấn động.

Trong chớp mắt, các thế lực lớn ở Giang Bắc lần lượt đến nhà họ Tư để chúc mừng.

Ngay cả nhà họ Ngụy trước đây chưa từng để ý đến nhà họ Tư cũng lập tức hấp ta hấp tấp tìm đến nhà họ Tư để lấy lòng.

Hiển nhiên, tất cả mọi người đều biết, dưới sự chống lưng của Diệp thiếu bí ẩn này, nhà họ Tư dường như đã trở thành gia tộc đệ nhất ở Giang Bắc, bọn họ đương nhiên muốn nhân cơ hội này để lấy lòng!

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, bộ máy của toàn bộ quận Giang Bắc đã hoàn toàn thay đổi vì Diệp Phàm!

Tuy nhiên, lúc Diệp Phàm trở lại Bách Hoa Lâu, hắn lại nhíu mày, chỉ thấy một nhóm người mặc trang phục giống hệt nhau đứng trong Bách Hoa Lâu.

Bọn họ đang nói chuyện với Mộ Bạch và Đồ Phu. Mục Kình Thiên thì đang giằng co với người của Bách Hoa Lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK