Khi cả thế giới ngầm đang bàn về việc Thiên Phạt bị khiêu khích, thì ở trong một tòa lầu các cổ kính nào đó ở Long Quốc.
Người đàn ông mặc mãng bào cau mày, vẻ mặt ngưng trọng, trên người toát ra áp lực vô hình khiến cho không khí như ngưng đọng lại.
"Chủ công đang nghĩ tới tên vô lại kia sao?"
Một ông lão mặc thường phục đi tới, nhìn người đàn ông mặc mãng bào.
"Thực lực của tên đó lại lần nữa vượt qua tưởng tượng của chúng ta, đến cả Thiên Phạt cũng không làm gì được hắn!"
"E là hắn đã kế thừa thiên phú của Diệp Thiên Long!"
"Nói không chừng còn có thể thức tỉnh huyết mạch!"
Người đàn ông mặc mãng bào lạnh lùng nói.
"Nếu hắn thức tỉnh huyết mạch ắt sẽ có dị tượng, hơn nữa tiểu tử này cũng không thần thánh như vậy."
"Theo như điều tra, hắn quả thật có quan hệ mờ ám với điện Long Vương và Bách Hoa Lâu, nói không chừng hắn có thể chống lại Thiên Phạt đều là dựa vào hai thế lực này!"
"Chủ công không cần lo lắng, lần này hắn khiến cho Thiên Phạt tổn thất nghiêm trọng, vị đó ở Thiên Phạt nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!"
Ông lão mặc thường phục đi tới, ngồi xuống vừa rót trà vừa bình thản nói.
"Chúng ta nhất định phải tăng tốc hành động, không hiểu sao dạo gần đây ta cứ có cảm giác bất an!"
"Có lẽ hắn ta thật sự chưa chết!"
Người đàn ông mặc mãng bào lạnh lùng nói.
"Chủ công, ngài quên là chúng ta vẫn còn một con át chủ bài sao? Cho dù hắn chưa chết, nhưng chỉ cần con át chủ bài vẫn còn đó, thì hắn cũng phải ngoan ngoãn chịu trói thôi!"
Ông lão mặc thường phục cười khẽ.
"Canh kỹ cô ta, không được để cô ta chết!"
Người đàn ông mặc mãng bào lạnh lùng nói.
"Chủ công yên tâm!"
Ông lão mặc thường phục gật đầu.
Mà tại một nơi nào đó ở Long Quốc, nơi có những tòa nhà tràn ngập hơi thở cổ đại.
Bên ngoài khu nhà này có không khí đáng sợ khiến cho người ta không dám tới gần.
Bên trong khu nhà có một cung điện giống hệt như hoàng cung thời cổ đại.
Trong cung điện có một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu đen vô cùng uy nghiêm, lạnh lùng nhìn đám người trước mặt: "Phế vật, đến cả một đứa dòng thứ cũng không đưa về được!"
"Tộc trưởng bớt giận!"
Nhóm người này quỳ trên đất, run rẩy lo sợ.
"Ngũ hộ pháp, ngươi đích thân dẫn người đi bắt cô ta về đây, nếu có ai ngăn cản thì giết không tha!"
Người đàn ông trung niên liếc nhìn một người đàn ông đang quỳ trên đất, ra lệnh.
"Vâng, tộc trưởng!"
Người đàn ông này cung kính đáp.
"Việc tìm Long Tỷ thế nào rồi?"
Người đàn ông mặc trường bào màu đen lạnh nhạt nói.
"Bẩm tộc trưởng, vẫn đang tìm ạ!"
Một người lập tức lên tiếng.
"Tìm lâu như vậy cũng không tìm được, các ngươi muốn bổn tộc trưởng đích thân đi tìm sao?"
Người đàn ông trung niên lạnh lùng quát, áp lực khủng khiếp ập xuống khiến không khí bên trong cả tòa cung điện hoàn toàn đóng băng, làm cho đám người đang quỳ trên đất cảm thấy vô cùng ngạt thở!
"Mong tộc trưởng cho thuộc hạ một chút thời gian, thuộc hạ nhất định sẽ tìm được Long Tỷ!"
Người nọ vội vàng cúi đầu nói.
"Ta cho các ngươi thêm một tháng nữa, nếu vẫn không tìm thấy thì ngươi cũng không cần sống nữa, nếu để hoàng tộc khác tìm được Long Tỷ trước, vậy thì ngươi chết quách đi cho xong!"
Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ mặt lạnh như băng, quát lên.
"Vâng!"
Người nọ run rẩy, trán toát đầy mồ hôi lạnh, không ngừng gật đầu.
...
Lúc này, tại khu biệt thự Tử Kinh ở Thiên Hải.
Diệp Phàm đang tập thể dục buổi sáng trong sân biệt thự thì Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên bước ra từ biệt thự bên cạnh.
"Chào buổi sáng sư phụ!"
Lý Tử Huyên thấy Diệp Phàm thì lập tức kêu lên.
"Gọi ai là sư phụ vậy, tôi cũng không phải sư phụ cô!"
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Lý Tử Huyên một cái rồi nói.
Lý Tử Huyên trực tiếp chạy đến sân nhà Diệp Phàm, đứng trước mặt hắn nói: "Tôi nói rồi, tôi muốn bái anh làm sư phụ, anh không đồng ý cũng không sao, nhưng tôi đã xem anh như sư phụ của mình rồi."
"Chào buổi sáng sư phụ, sư phụ thật lợi hại!"
Lý Tử Huyên đứng trước mặt Diệp Phàm, không ngừng vỗ tay khen ngọi.
"Cô còn gọi nữa tôi sẽ khiến cô mãi mãi không thể gọi được!"
Diệp Phàm trừng mắt liếc Lý Tử Huyên một cái, khiến cô run lên, ủy khuất nói: "Sư phụ, người ta là con gái, sao anh lại nhẫn tâm với người ta quá vậy?"
Diệp Phàm lập tức đen mặt, vô cùng cạn lời.
Mà Khương Vân Hi thấy bạn thân của mình như vậy cũng có chút bất đắc dĩ.
"Cô mau đưa cô gái này biến mất khỏi mắt tôi đi."
Diệp Phàm tức giận nói với Khương Vân Hi.
"Vậy đâu có được, tôi và Vân Hi đều muốn bái anh làm sư phụ mà!"
"Sư phụ, anh muốn thế nào mới đồng ý nhận chúng tôi làm đệ tử đây?"
"Chỉ cần anh nói ra, chúng tôi đều có thể làm được!"
Lý Tử Huyên kéo tay Khương Vân Hi, rồi nói với Diệp Phàm.
"Được, vậy tôi muốn hai cô làm vợ tôi rồi tôi sẽ nhận hai cô làm đệ tử, thế nào?"
Diệp Phàm nhìn hai người nói,
Hắn nói vậy đương nhiên chỉ là muốn dọa hai người họ, khiến họ biết khó mà lui.
Nhưng khiến Diệp Phàm không ngờ đươc là, sau khi nghe yêu cầu của hắn, Lý Tử Huyên chỉ suy nghĩ vài giây liền nói: "Được, tôi có thể làm vợ anh, còn Vân Hi thì phải xem cậu ấy nghĩ thế nào rồi!"
Hả?
Diệp Phàm nghe Lý Tử Huyên nói vậy thì sửng sốt.
Cô gái này vì bái sư thôi mà điên cuồng đến vậy sao?
Đến cả Khương Vân Hi cũng bị cô bạn thân làm cho kinh ngạc.
Cô vội vàng kéo tay Lý T Huyên nói: "Tử Huyên, đừng xúc động, hôn nhân là chuyện lớn đó!"
"Vân Hi, tớ thấy Diệp thần y rất đẹp trai, vừa giỏi y thuật vừa giỏi võ công, nhất định là một người đàn ông tốt. Chúng ta làm vợ của một người đàn ông tốt như vậy cũng không thiệt thòi gì!"
Lý Tử Huyên tùy tiện nói xong mới nhìn Khương Vân Hi bằng ánh mắt ranh mãnh: "Vân Hi, tớ thấy Diệp thần y tốt hơn vị hôn phu kia của cậu nhiều, chi bằng chúng ta cùng làm vợ của Diệp thần y đi, như vậy hai chị em chúng ta cũng có thể ở bên nhau suốt đời!"
"Tử Huyên, cậu đang nói bừa gì vậy?"
Nghe thấy bạn thân của mình nói ra những lời như vậy, Khương Vân Hi xấu hổ vô cùng.
Đến ngay cả Diệp Phàm cũng bị cô gái này dọa sợ!
"Không được, anh rể là của chị họ tôi, cô đừng hòng giành người đàn ông của chị họ tôi!"
Lúc này Trần Tiểu Manh còn chưa đến trường chạy ra giữ chặt Diệp Phàm, hừ một tiếng nói với Lý Tử Huyên.
"Con bé này còn ra đây xem náo nhiệt nữa à, mau đi học đi!"
Diệp Phàm trừng mắt nhìn Trần Tiểu Manh.
"Hừ, bọn họ còn chưa đăng ký kết hôn, là của ai còn chưa biết được đâu, hơn nữa tôi và bạn tôi cũng không thua kém gì chị họ cô, huống hồ chúng tôi có hai người, chị họ cô chỉ có một người, sao mà so được đây?"
Lý Tiểu Huyên nói với Trần Tiểu Manh.
"Còn có tôi!"
Trần Tiểu Manh buộc miệng.
"Ồ, hóa ra là em vợ thích anh rể tương lai à!"
Lý Tử Huyên trêu chọc.
Lúc này Trần Tiểu Manh mới phản ứng lại, đỏ mặt.
"Con bé này nói linh tinh gì vậy, mau đến trường đi!"
Diệp Phàm đen mặt nhìn Trần Tiểu Manh.
"Anh rể, em không thể để anh bị hai cô ấy bắt cóc được!"
Trần Tiểu Manh nói.
"Yên tâm, không ai có thể bắt được anh rể của em đâu, mau đến trường đi!"
Lúc này, Diệp Phàm đuổi Trần Tiểu Manh đi rồi mới nhìn về phía Lý Tử Huyên: "Cô đúng là, vì bái sư mà chuyện gì cũng dám làm!"
"Là tự anh nói chỉ cần tôi làm vợ anh thì anh sẽ đồng ý nhận tôi làm đệ tử mà!"
Lý Tử Huyên nhìn Diệp Phàm, than thở.
"Tôi nói hai người các cô, bây giờ chỉ có một người đồng ý, đương nhiên không được!"
Diệp Phàm nói thẳng, nói xong liền bỏ chạy, nếu còn ở lại thì không biết cô gái kia sẽ làm đến mức nào nữa!
"Vân Hi, cậu muốn bái sư học y thì chỉ có thể làm vợ anh ta mà thôi!"
Lý Tử Huyên nhìn về phía Khương Vân Hi.
"Tử Huyên, Diệp thần y nói đùa thôi, cậu tin làm gì!"
"Hôn nhân là chuyện lớn của đời người, sao có thể xem như trò đùa được. Bình thường cậu điên cuồng thì thôi đi, chuyện này không thể tùy tiện được!"
Khương Vân Hi nghiêm túc nói.
Diệp Phàm rời khỏi biệt thự, đi thăm dì Thẩm một lát, sau đó nhận được điện thoại của Xuân Lan liền đến Bách Hoa Lâu.
"Thiếu chủ, ba người này đều là ninjia của phái Koga!"
Xuân Lan chỉ vào ba người mặc đồ đen nói với Diệp Phàm.
"Lại là phái Koga?"
Diệp Phàm nhướng mày.
"Lần này tôi bắt sống bọn họ, không cho bọn họ chết, sau đó bức cung bọn họ!"
Xuân Lan nói.
"Có được tin tức gì không?"
Diệp Phàm nhìn Xuân Lan, đối phương nói: "Theo như họ biết thì họ đã nhận lệnh từ gia tộc Ito để giết thiếu chủ!"
"Gia tộc Ito?"
Diệp Phàm cau mày, hình như hắn cũng không quen gia tộc này mà.
"Gia tộc Ito là một trong sáu gia tộc hàng đầu Anh Quốc, có truyền thống lâu đời, sản nghiệp trải rộng khắp Anh Quốc, thế lực rất lớn!"
"Còn về nguyên nhân vì sao họ lại ra tay với thiếu chủ thì tạm thời vẫn chưa tra được!"
"Tôi đã liên hệ với chi nhánh Bách Hoa Lâu ở Anh Quốc, bảo bọn họ điều tra tin tức rồi!"
Xuân Lan nói.
"Bách Hoa Lâu còn có chi nhánh ở Anh Quốc?"
Diệp Phàm kinh ngạc nói.
"Ngày xưa Lâu chủ còn ở đây đã có kế hoạch mở rộng hệ thống tình báo ra khắp thế giới, sau này Lâu chủ đột nhiên biến mất nên kế hoạch đó cũng phải dừng lại, nhưng khi đại tiểu thư tiếp quản việc quản lý Bách Hoa Lâu thì lại bắt đầu kế hoạch này lần nữa."
"Hiện giờ Bách Hoa Lâu đã có chi nhánh ở hơn mười quốc gia và khu vực, thế lực tình báo rộng mở nhanh chóng, thậm chí những người có quyền lực ở một số quốc gia cũng bị Bách Hoa Lâu khống chế!"
Xuân Lan giới thiệu.
Nghe vậy, Diệp Phàm mỉm cười: "Người phụ nữ Cơ Như Yên này cũng có chút năng lực đó!"
Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó phía Tây Nam, có hai nhóm người đang ngồi.
Chương 247: Cháu trai làm mất mặt
Trong hai nhóm người này có một nhóm ăn mặc sang trọng, người đàn ông dẫn đầu không ai khác chính là quân chủ quân Thiên Lang, Mạc Lâm.
Nhóm người trước mặt Mạc Lâm đều mặc vest đen, do một ông lão có râu dê.
"Quân đoàn trưởng Mạc, cậu cảm thấy đề nghị hợp tác với gia tộc Ito lần này thế nào?"
"Gia chủ của chúng tôi rất có thành ý với lần hợp tác này."
"Chỉ cần chúng ta hợp tác, tôi bảo đảm quân Thiên Lang của các người sẽ kiếm được rất nhiều tiền!"
Ông lão râu dê vuốt râu cười nói.
"Hợp tác không thành vấn đề, nhưng nếu chúng tôi muốn các người đi giết người các người có giết không?"
Mạc Lâm lạnh nhạt nói.
"Tên tiểu tử kia sẽ chết sớm thôi!"
Ông lão râu dê tự tin cười nói.
Lúc này, một người đàn ông phía sau ông lão râu dê nhận được điện thoại liền biến sắc.
"Quản gia, không hay rồi!"
Người đàn ông mặc vest thì thầm vào tai ông lão râu dê, ông lão lập tức cau mày.
"Thấy vẻ mặt này của ông, chẳng lẽ nhiệm vụ đối phó với hắn đã thất bại rồi sao?"
Mạc Lâm liếc nhìn ông lão râu dê một cái.
"Quân đoàn trưởng Mạc, người này quả thực có chút khó giải quyết, nhưng mà cậu yên tâm, gia tộc Ito nhất định sẽ làm được như đã hứa. Lần này chúng tôi đã dẫn kiếm sĩ mạnh nhất trong gia tộc theo, nhất định có thể giết hắn!"
"Ichiken, ngươi đích thân đi một chuyến đi!"
Ông lão râu dê nói.
Ông lão vừa dứt lời, một người mặc đồ đen cầm kiếm đột nhiên xuất hiện đáp lại: "Vâng!"
Sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông này khiến Mạc Lâm kinh ngạc, với thực lực của hắn ta vậy mà lại không cảm nhận được sự tồn tại của người này.
"Người này là ai?"
Mạc Lâm nhìn chằm chằm người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc.
"Hắn chính là Ito Ichiken, kiếm sĩ mạnh nhất mà gia tộc Ito bồi dưỡng. Hắn đã từng tiêu diệt năm tổ chức cấp A và hai tổ chức cấp S chỉ với một thanh kiếm!"
Ông lão râu dê cười nói.
"Mạnh vậy sao?"
Mạc Lâm kinh ngạc nói.
Hắn ta đương nhiên biết sự phân chia của các thế lực trong thế giới ngầm, đương nhiên cũng biết sức mạnh của tổ chức cấp A và tổ chức cấp S.
Có thể tiêu diệt được năm tổ chức cấp A, hai tổ chức cấp S chứng tỏ thực lực của người này đã đạt tới trình độ vô cùng đáng sợ rồi!
"Không ngờ gia tộc Ito của các người còn có cao thủ như vậy!"
"Quân đoàn trưởng Mạc khách sáo rồi!"
"Có Ichiken ra tay, Diệp Phàm nhất định phải chết, quân đoàn trưởng Mạc và quân chủ quân Thiên Lang cứ yên tâm đi!"
Ông lão râu dê tự tin nói.
"Nếu đã vậy thì tôi sẽ về bẩm báo với quân chủ một tiếng, có thể bắt đầu hợp tác rồi, trước mắt chúc chúng ta hợp tác thuận lợi!"
Mạc Lâm cười nói.
Chớp mắt đã đến buổi trưa.
Diệp Phàm chạy tới Đường Thị ăn cơm cùng Đường Sở Sở.
"Sở Sở, ba tên kia không đi tố cáo với cậu dì của em chứ?"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở.
"Không có, hôm nay ba người họ còn thành thật đến làm việc, có lẽ là bị anh dọa sợ rồi."
Đường Sở Sở mỉm cười.
Diệp Phàm cười lạnh nói: "Tốt nhất là vậy!"
"Đúng rồi anh Tiểu Phàm, em định đi Tây Nam một chuyến!"
Lúc này, Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm nói.
"Đi Tây Nam? Đúng vậy, em định công bố sản phẩm kem trị sẹo mà anh cho em, nhưng dược liệu trong sản phẩm này rất hiếm, chỉ ở vùng Tây Nam mới có."
"Em đã liên lạc với công ty dược liệu lớn ở quận Thiên Thục rồi, dự định ngày mai sẽ trực tiếp ký hợp đồng hợp tác lâu dài với đối phương, đảm bảo công ty được cung cấp dược liệu thuận lợi!"
Đường Sở Sở nói.
"Tây Nam cũng không gần chúng ta, anh đi với em!"
Diệp Phàm nói.
Hắn đương nhiên lo lắng cho Đường Sở Sở đi xa một mình.
Với thực lực của Đường Sở Sở bây giờ, ngoại trừ cường giả Thiên Cảnh ra, những người còn lại cũng không thể làm tổn thương cô.
Nhưng Diệp Phàm vẫn không thể yên tâm được, đi theo vẫn hơn, dù sao hắn cũng không bận gì!
"Được!"
Mà Đường Sở Sở cũng không từ chối Diệp Phàm, cô chỉ hy vọng được ở bên Diệp Phàm nhiều một chút.
Ăn trưa xong, Diệp Phàm rời khỏi Đường Thị.
Lúc này có ba người đàn ông sắc mặt lạnh lùng đi tới trước mặt hắn, người dẫn đầu nhìn Diệp Phàm: "Chủ nhân của tôi muốn gặp anh, theo chúng tôi một chuyến đi!"
"Chủ nhân các người muốn gặp tôi thì tôi phải đi gặp sao?"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Anh biết chủ nhân tôi là ai không?"
Người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng quát.
"Tôi mặc kệ hắn ta là ai, muốn gặp tôi, bảo hắn ta lăn qua đây!"
Diệp Phàm hừ lạnh.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
"Lên!"
Người đàn ông lập tức quát lên.
Hai người kia tức khắc xông về phía Diệp Phàm.
Kết quả họ còn chưa kịp đến gần Diệp Phàm đã bị một sức mạnh đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất hộc máu.
Người đàn ông dẫn đầu biến sắc, một tay biến thành móng vuốt xông về phía Diệp Phàm.
Khoảnh khắc móng vuốt của đối phương sắp chạm tới Diệp Phàm, đã bị hắn chặn lại, trực tiếp cắt đứt cổ họng.
Mấy người đàn ông ngã xuống đất, hai mắt trừng to.
"Mặc kệ chủ của các người là ai, về nói với hắn ta, muốn gặp tôi thì lăn đến đây!"
Diệp Phàm nhìn hai người còn lại, không chút khách khí nói.
Mà ở trong biệt thự sang trong tại Then Hải, một người đàn ông mặc trường bào để râu đang ngồi uống tra.
"Chủ nhân, không hay rồi, Thương Ưng Long chết rồi!"
Lúc này một người đàn ông chạy tới trước mặt hắn ta, nói.
"Chết rồi?"
"Bị Diệp Phàm giết?"
Người đàn ông này trầm giọng nói.
"Đúng vậy, đối phương còn nói..."
Chàng trai lắp bắp không nói nên lời.
"Còn nói gì?"
Người đàn ông quát.
"Hắn còn nói, nếu muốn gặp hắn, thì bảo chủ nhân tự lăn qua đó!"
Người đàn ông toát đầy mô hôi trên trán, lo lắng nói.
Rắc rắc!
Chỉ trong chớp mắt, người đàn ông đã biến tách trà trong tay thành bột mịn, nước trà văng khắp nơi, văng xuống đất tạo thành những lỗ thủng trên sàn đá cẩm thạch.
Chàng trai kia sợ tới mức quỳ xuống đất.
"Tốt, rất tốt!"
"Không hổ là đệ tử của Long Vương, quả thực có phong thái của Long Vương!"
Người đàn ông cười lạnh lùng.
"Chủ nhân, tôi sẽ đích thân đưa hắn đến!"
Một người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện trước mặt người đàn ông.
"Nếu vị thiếu chủ này muốn tôi đích thân đi gặp hắn, vậy tôi sẽ đi thử xem sai!"
"Chuyện tôi bảo cậu sắp xếp thế nào rồi?"
Người đàn ông nói.
"Đã sắp xếp xong, có thể hành động!"
Người đàn ông mặc đồ đen nói.
"Được, vậy hành động đi, chúng ta đi!"
Người đàn ông nói, đứng dậy đi ra goài.
Cùng lúc đó, trong khu biệt thử Tử Kinh.
DIệp Phàm vừa quay lại liền thấy năm bóng người, trong đó có một người là Hoa Thừa trước đây đến gặp Tô Nhược Tuyết, bên cạnh anh ta còn có bốn người đàn ông cường tráng.
"Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!"
Hoa Thừa nhìn Diệp Phàm, cười lạnh.
"Lại là anh? Sao đây? Muốn đi theo Âu Dương Mục à?"
Diệp Phàm cười lạnh nói.
"Tiểu tử này, dám động vào người phụ nữ của Vân thiếu gia, hôm nay không ai có thể cứu nổi mày!"
"Hắn chính là Diệp Phàm!"
Hoa Thừa nhìn Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, lập tức nói với bốn người kia.
Bốn người kia lập tức xông về phía Diệp Phàm, ra tay đều là sát chiêu, không có ý định buông tha cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm đứng yên bất động, hắn vung tay lên, một con dao găm màu đen xẹt qua trước mặt bốn người.
Cổ họng họ lần lượt bắn ra máu tung tóe, ngã xuống đất chết ngay tại chỗ!
Mà Hoa Thừa thấy cảnh tượng này thì biến sắc, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Bốn người này đều là cao thủ mà Vân thiếu gia tìm được từ Hộ Long Ti, sao có thể chết nhanh như vậy?
Lúc này, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hoa Thừa, bay thẳng về phía đối phương.
"Mày... Mày đừng đến đây!"
Hoa Thừa thấy Diệp Phàm tới gần, cảm nhận được sát ý của hắn, trong lòng run lên, sợ hãi lùi về sau.
"Hoa Thừa!"
Đột nhiên một iếng hét nghiêm khắc truyền đến, Hoa Ân, viện trưởng Ngự Y Viện xuất hiện.
"Ông nội!"
Hoa Thừa nhìn thấy Hoa Ân kích động kêu lên.
"Tiểu tử, ông nội của tao đến rồi, mày chết chắc rồi!"
Hoa Thừa như tìm được chỗ dựa vững chắc, bình tĩnh lại, chỉ vào Diệp Phàm hét lớn.
Hoa Thừa chính là cháu trai của Hoa Ân.
"Vô sỉ!!!"
Nhưng Hoa Thừa còn chưa ui mừng được bao lâu thì Hoa Ân đã tiến tới tát vào mặt anh ta khiến hắn ngã xuống đất, nửa mặt đỏ bừng và sưng tấy.
Hoa Thừa bị đánh đến choáng váng, ôm mặt nhìn Hoa Ân: "Sao ông lại đánh con? Ông nên dạy cho tên tiểu tử này một bài học mới đúng chứ, vừa rồi hắn muốn giết con!"
"Câm miệng!"
"Con dám đắc tội Diệp công tử, còn không mau quỳ xuống dập đầu với Diệp công tử, xin Diệp công tử tha thứ!"
Hoa Ân mắng cháu trai mình.
Ông ấy biết rõ Diệp Phàm đáng sợ đến mức nào, nếu đối phương thật sự ra tay vậy thì cháu tai ông ấy sẽ chết chắc.
"Diệp công tử, là tôi không dạy được nó, mới để tên nghiệt tử này đến gây sự với Diệp công tử, mong Diệp công tử tha tội!"
Lúc này, Hoa Ân cúi người trước Diệp Phàm.
Hoa Thừa thấy ông nội mình lại cúi đầu trước Diệp Phàm, vô cùng kinh ngạc.
Ở Long Quốc này, cho dù là thế gia quyền quý, hay vương hầu quý tộc cũng không có tư cách bảo ông nội hắn cúi đầu hành lễ.
Dù sao ông nội hắn cũng là viện trưởng Ngự Y Viện, phụ trách chăm sóc sức khỏe cho người đứng đầu của quốc gia, ai dám đắc tội chứ?
Nhưng hiện giờ, ông nội hắn lại cung kính cúi đầu với Diệp Phàm, điều này khiến Hoa Thừa sợ hãi.
"Còn không mau quỳ xuống dập đầu với Diệp công tử đi, muốn bị trục xuất khỏi nhà họ Hoa sao?"
Mà Hoa Ân thấy đứa cháu trai này đứng yên bất động lại nói.
"Xin... Xin lỗi!"
Nghe Hoa Ân nói muốn trục xuất mình khỏi gia tộc, Hoa Thừa biến sắc, vội vàng quỳ xuống dập đầu với Diệp Phàm.
"Hóa ra là cháu trai của ông!"
"Năng lực dạy dỗ cháu trai của ông quả thực không tốt lắm!"
Diệp Phàm hừ lạnh nhìn Hoa Ân.
"Diệp công tử nói phải!"
"Mong Diệp công tử cho cháu trai tôi một cơ hội nữa, về tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt!"
Hoa Ân chắp tay nói với Diệp Phàm.
"Nể mặt ông, hôm nay tôi tha cho hắn ta một mạng!"
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
"Đa tạ Diệp công tử!"
Lúc này Hoa Ân mới thở phào một hơi, cung kính nói, quét mắt về phía Hoa Thừa: "Còn không mau cảm ơn Diệp công tử!"
"Cảm ơn Diệp công tử!"
Hoa Thừa quỳ trên đất nói.
"Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, về nói với Vân thiếu nhà anh, đừng có chọc tôi, nếu không thì chuẩn bị sẵn quan tài đi!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Được, được!"
Hoa Thừa vội vàng gật đầu rồi đứng dậy rời di.
"Diệp..."
Hoa Ân còn muốn nói gì đó với Diệp Phàm, đột nhiên một nhóm người xuất hiện.
Chương 248: Long thủ Huyền Ưng!
Người qua đường này chính là đại trưởng lão và một nhóm cường giả của Độc Tông.
"Các người là người của Độc Tông?"
Diệp Phàm quan sát đám người này, nhìn thấy khí độc tỏa ra trên người bọn họ, lập tức quát.
"Xem ra mày chính là thằng nhãi đã sát hại thiếu chủ Độc Tông chúng tao!"
Ánh mắt của đại trưởng lão Độc Tông như đóng băng, ông ta nhìn Diệp Phàm, trên người tỏa ra một luồng khí độc đáng sợ.
Theo luồng khí độc này lan ra, hoa cỏ cây cối trong sân biệt thự lập tức khô héo.
Thấy vậy, Hoa Ân thốt lên đầy kinh hãi: "Khí độc rất mạnh!"
"Xem ra người Độc Tông các ông vẫn còn không ít người kéo dài hơi tàn."
Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.
"Hôm nay, tao tuân theo mệnh lệnh của tông chủ đến giết mày. Nhãi ranh, bó tay chịu trói đi!"
Đại trưởng lão Độc Tông thẳng thừng quát, trên người phát ra khí tức cực kỳ đáng sợ.
Với thực lực của đại trưởng lão này Độc Tông cộng thêm độc công của ông ta, ngay cả cường giả nửa bước vào Thiên Cảnh cũng không đỡ nổi một chiêu của ông ta.
"Tông chủ Độc Tông? Ông ta vẫn chưa chết à?"
Diệp Phàm lạnh lùng cất lời.
"Hừ, tông chủ Độc Tông nhà chúng tao có thần công cái thế, làm sao dễ chết như vậy được?"
Đại trưởng lão Độc Tông cất giọng khinh thường nói.
Vèo!
Một giây sau, Diệp Phàm bước ra một bước đi tới trước mặt đại trưởng lão Độc Tông, tay nhanh như chớp bóp cổ ông ta.
Sắc mặt đại trưởng lão Độc Tông chợt thay đổi, toàn bộ khí độc trong cơ thể phóng về phía Diệp Phàm.
Khí độc này rất mạnh, đủ khiến một cường giả Địa Cảnh tầng chín xuống địa ngục chỉ trong nháy mắt.
Nhưng khi khí độc này chui vào trong cơ thể Diệp Phàm, hắn lại không có bất kỳ phản ứng nào.
"Sao có thể chứ?"
Đại trưởng lão Độc Tông thấy vậy thì mặt biến sắc, thét to.
"Thả đại trưởng lão ra!"
Các cường giả khác của Độc Tông hét lên với Diệp Phàm, lập tức thi triển các loại độc tấn công hắn.
Ầm!
Trên người Diệp Phàm bộc phát ra một luồng kình khí đáng sợ, đánh thẳng lên người đám người này.
Phụt phụt phụt!
Các cường giả Độc Tông còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay, từng người ngã xuống đất hộc máu, chết ngay tại chỗ!
Lúc này, đại trưởng lão Độc Tông thay đổi sắc mặt.
Ông ta dốc toàn sức lực muốn thoát khỏi bàn tay của Diệp Phàm, nhưng bàn tay này đối phương tựa như gọng kìm siết chặt cổ khiến ông ta không giãy ra được. Khí độc toàn thân mà ông ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo cũng không có bất kỳ hiệu quả gì với người này!
"Mày... rốt cuộc mày là ai?"
Đại trưởng lão Độc Tông nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt sợ hãi.
Tuổi còn trẻ mà đã có thực lực mạnh như vậy, hơn nữa còn không bị ảnh hưởng bởi khí độc mà ông ta tu luyện ra, điều này thật khó tin!
"Tông chủ của các người hiện đang ở đâu?"
Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng hỏi.
"Tao... tao sẽ không nói đâu!"
Đại trưởng lão Độc Tông gào lên.
Phụt!
Đối phương vừa mới dứt lời, Diệp Phàm đã xé đứt một cánh tay của ông ta.
Á!
Đại trưởng lão Độc Tông không nhịn được kêu gào thảm thiết.
"Có nói không?"
Diệp Phàm lạnh lùng vô tình hỏi lại một lần nữa.
Đại trưởng lão Độc Tông vẫn không có ý định trả lời.
Phụt!
Diệp Phàm lại xé đứt cánh tay còn lại của đối phương.
Cảm giác đau đớn dữ dội do xương cốt đứt lìa khiến đại trưởng lão Độc Tông không chịu nổi, trán túa mồ hôi lạnh, không ngừng kêu gào thảm thiết.
Hoa Ân ở bên cạnh sợ sởn da gà trước thủ đoạn của Diệp Phàm.
Lúc này, ông ấy cảm thấy cực kỳ may mắn vì lúc nãy mình đã đến kịp, nếu không thì e là cháu trai cũng rơi vào kết cục này!
"Vẫn không định nói à?"
Nói xong Diệp Phàm vươn một tay túm lấy chân phải của đại trưởng lão Độc Tông, rõ ràng là tiếp theo hắn định xé đứt nó.
"Tao nói, tao nói!"
Đại trưởng lão Độc Tông vội vàng lên tiếng.
Cuối cùng vị đại trưởng lão này cũng khuất phục, nói: "Tông chủ đi quận Thiên Thục rồi!"
"Đi quận Thiên Thục ư?"
"Ông ta đi quận Thiên Thục làm gì?"
Diệp Phàm nhíu mày.
"Tông chủ biết tin đệ tử Quỷ Cốc sẽ tham dự cuộc so tài Y đạo, vì vậy ngài ấy định tới đó giết sạch toàn bộ đệ tử Quỷ Cốc!"
Đại trưởng lão Độc Tông trả lời.
Diệp Phàm nghe thấy câu này, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo. Hắn liếc nhìn Hoa Ân: "Cuộc so tài Y đạo được tổ chức ở quận Thiên Thục sao?"
"Đúng vậy. Lần này tôi đến là để báo cho Diệp công tử biết cuộc so tài Y đạo lần này sẽ được tổ chức ở châu Thành Thục, quận Thiên Thục!"
Hoa Ân trả lời.
"Tao đã trả lời rồi, mày thả tao ra được chưa?"
Đại trưởng lão Độc Tông mặt mày tái nhợt nhìn Diệp Phàm. Vì hai cánh tay chảy quá nhiều máu, ông ta sắp không chống đỡ nổi nữa.
"Người của Độc Tông đều đáng chết!"
Diệp Phàm liếc đối phương một cái rồi thẳng tay bẻ gãy cổ.
Bộp!
Sau đó, hắn tiện tay ném thi thể của đại trưởng lão Độc Tông xuống đất.
"Diệp công tử, tông chủ Độc Tông đi quận Thiên Thục, vậy lần này cậu..."
"Ông lo tôi gặp nguy hiểm sao?"
Hoa Ân vừa nói nói xong, Diệp Phàm liền nở nụ cười khẽ.
"Là tôi cả nghĩ, với thực lực của công tử sao có thể gặp nguy hiểm được!"
"Nhưng cuộc so tài Y đạo sắp diễn ra rồi, Diệp công tử định khi nào lên đường để tôi dễ sắp xếp."
Hoa Ân dò hỏi.
"Không cần sắp xếp nữa, ông cứ nói cho tôi thời gian địa điểm thi đấu là được, tôi sẽ tự đi."
Diệp Phàm nói thẳng.
"Được!"
Hoa Ân lập tức gật đầu.
Đúng lúc này, lại có thêm một nhóm người xuất hiện ở đây, dẫn đầu là một người đàn ông để râu, mặc trường bào.
Khi nhìn thấy thi thể đầy đất, ông ta khẽ nhíu mày.
"Long thủ Huyền Ưng!"
Hoa Ân nhìn người đàn ông này, kinh ngạc nói.
"Viện trưởng Hoa, ông cũng ở đây à?"
Người đàn ông nhìn Hoa Ân, khẽ mỉm cười.
"Long thủ Huyền Ưng, sao ông lại ở đây? Lẽ nào..."
Hoa Ân kinh ngạc nhìn đối phương, rồi lại nhìn sang Diệp Phàm.
Người đàn ông kia đưa mắt nhìn Diệp Phàm, sau đó nói với Hoa Ân: "Viện trưởng Hoa, tôi và vị công tử này có một số chuyện cần bàn bạc, ông vui lòng tránh đi một lát!"
"Được!"
Hoa Ân lập tức rời khỏi đây.
"Cậu là đồ đệ của điện chủ ư? Thiếu chủ rất tuấn tú lịch sự, nhưng hơi nóng tính. Tôi sai thuộc hạ long tướng đi mời thiếu chủ, không ngờ lại bị thiếu chủ giết!"
Người đàn ông kia nhìn Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.
Ông ta chính là long thủ Huyền Ưng, một trong tám long thủ của điện Long Vương.
"Thì ra là ông muốn gặp tôi. Sao ông lại biết thân phận của tôi? Ai nói cho ông?"
Diệp Phàm nhìn long thủ Huyền Ưng, lạnh lùng chất vấn.
"Thiếu chủ giấu mình rất kỹ, nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, cậu gây ra nhiều động tĩnh như vậy, muốn người ta không chú ý cũng không được!"
Long thủ Huyền Ưng cười khẽ.
"Vậy hôm nay ông đến tìm tôi làm chi?"
Diệp Phàm liếc đối phương.
"Thiếu chủ là đệ tử của điện chủ tức là người thừa kế của điện Long Vương. Hiện giờ điện chủ không còn, tất nhiên thiếu chủ hẳn là điện chủ mới của điện Long Vương. Vì vậy, thuộc hạ muốn trợ giúp thiếu chủ ngồi lên vị trí long vương, trở thành điện chủ điện Long Vương!"
Huyền Ưng nhìn Diệp Phàm và nói.
"Cho tôi lên làm điện chủ? Sau đó thì sao?"
Diệp Phàm khoanh tay, nhìn Huyền Ưng với vẻ nghiền ngẫm.
"Sau đó, tôi chỉ cần thiếu chủ ngoan ngoãn nghe lời tôi. Đến lúc đó, cậu có thể vô tư ngồi lên vị trí điện chủ của mình, hưởng lạc thỏa thích!"
Diệp Phàm hỏi, Huyền Ưng không giấu giếm.
"Ông muốn tôi làm con rối cho ông hả?"
Diệp Phàm cười gằn.
"Thiếu chủ nói sai rồi, sao lại gọi là con rối chứ? Phải là hỗ trợ lẫn nhau!"
"Tôi hỗ trợ thiếu chủ ngồi lê vị trí long vương, cho cậu nắm giữ địa vị cao, quyền lợi và tiền bạc. Mà chuyện thiếu chủ phải làm là nghe theo mệnh lệnh của tôi. Vụ giao dịch này rất có lời phải không?"
Long thủ Huyền Ưng mỉm cười nhìn Diệp Phàm.
"Tôi là thiếu chủ của điện Long Vương, vị trí điện chủ điện Long Vương vốn thuộc về tôi mà, sao tôi phải nghe theo mệnh lệnh của ông chứ?"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Thiếu chủ thật sự cho rằng cậu dựa vào một chiếc nhẫn nhẫn Long Vương là có thể ngồi lên vị trí kia sao?"
"Điện chủ đã mất tích mấy chục năm, hiện giờ điện Long Vương đã không còn là điện Long Vương ngày xưa."
"Hiện giờ ai ai trong điện Long Vương cũng muốn ngồi lên vị trí điện chủ. Một khi cậu xuất hiện ở điện Long Vương, chào đón cậu không phải sự thần phục của bọn họ, mà là vô số lần sát hại!"
"Nếu không có trợ giúp của tôi, thiếu chủ hoàn toàn không có khả năng ngồi lên vị trí kia!"
Long thủ Huyền Ưng lạnh lùng nói.
"Thế á?"
"Nhưng tôi không nghĩ vậy. Ai dám cản tôi, cứ giết là xong."
Diệp Phàm tùy ý nói.
"Xem ra thiếu chủ không định hợp tác với tôi."
Lúc này, long thủ Huyền Ưng lạnh mặt nhìn Diệp Phàm đăm đăm.
"Bây giờ ông nên nghĩ xem hôm nay mình có thể sống sót rời khỏi đây hay không!"
Diệp Phàm hờ hững cất lời.
Tức thì người mặc đồ đen bên cạnh long thủ Huyền Ưng và một đám cường giả dưới trướng đều lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào!
"Không hổ là đệ tử của long vương, quả nhiên rất ngông cuồng."
"Nhưng tôi nghe nói cậu có một cô bạn gái là chủ tịch Đường Thị, lẽ nào cậu không lo lắng cho bạn gái của mình?"
Long thủ Huyền Ưng lạnh nhạt nói.
"Ông đã ra tay với Sở Sở ư?"
Diệp Phàm lạnh lùng quát.
"Tôi đã phái người đi tìm cô bạn gái kia của thiếu chủ, chắc là cô ta sắp đến rồi đấy."
"Thiếu chủ vẫn nên cân nhắc thật kỹ đề nghị vừa rồi của tôi thì hơn, nếu không tôi không thể đảm bảo cho sự an toàn của cô bạn gái kia của cậu đâu!"
Long thủ Huyền Ưng nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt lạnh lẽo.
"Ông đang tìm tôi à?"
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên.
Chương 249: Đồ Long Sơn Trang
Lúc này, Đường Sở Sở với gương mặt lạnh nhạt đi tới. U Ảnh đi theo bên cạnh, mỗi tay xách một bộ thi thể
U Ảnh ném thẳng hai bộ thi thể đến trước mặt long thủ Huyền Ưng.
Đó chính là hai cao thủ Nhân Cảnh tầng chín do long thủ Huyền Ưng phái đi bắt Đường Sở Sở.
"Sở Sở, em không sao chứ?"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở, lên tiếng hỏi han.
"Anh Tiểu Phàm, em không sao, hai người này không thể làm em bị thương."
Đường Sở Sở mỉm cười đáp, sau đó nhìn sang long thủ Huyền Ưng: "Ông muốn bắt tôi để uy hiếp anh Tiểu Phàm, tính toán rất hay, nhưng ông đã quá coi thường tôi!"
"Đúng là tôi đã coi thường các người!"
"Đã vậy thì hôm nay..."
Sắc mặt của long thủ Huyền Ưng sa sầm, ông ta đang định nói gì đó thì Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt.
Long thủ Huyền Ưng thấy Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt chợt thay đổi, đang định ra tay. Kết quả là Diệp Phàm vung tay lên, thanh đoản kiếm màu đen lập tức đâm xuyên qua cổ, giết chết ông ta!
Long thủ Huyền Ưng, một trong tám long thủ của điện Long Vương này mở trừng mắt, trực tiếp ngã xuống trước mặt Diệp Phàm, chết không nhắm mắt!
Ông ta không ngờ bản thân lại bị vị thiếu chủ này giết trong một chiêu!
Ông ta đã đánh giá thấp Diệp Phàm!
"Chủ nhân!"
Người mặc đồ đen kia và những người khác thấy Long thủ Huyền Ưng bị giết, mặt ai nấy đều biến sắc.
"Tao phải giết mày!"
Người mặc đồ đen lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, vung một con dao sắc bén xông tới giết hắn.
Phụt!
Đường Sở Sở bước ra một bước, tung ra một chưởng đánh bay người mặc đồ đen này, làm đối phương ngã xuống đất hộc máu.
Các thuộc hạ của long thủ Huyền Ưng thì bị U Ảnh lần lượt giết chết.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm người mặc đồ đen kia: "Ông rất trung thành với chủ nhân của mình!"
Người mặc đồ đen nhìn Diệp Phàm đăm đăm, đứng dậy muốn chạy trốn.
Vèo!
Diệp Phàm vung tay lên, một cây kim bạc bắn ra, trực tiếp xuyên thủng đầu giết chết đối phương.
"Sở Sở, em ra tay quá nhẹ, rõ ràng là lúc nãy em thể một chưởng đánh chết hắn mà. Đối xử với kẻ địch quyết không được nương tay!"
Sau đó, Diệp Phàm nói với Đường Sở Sở.
"Anh Tiểu Phàm, em biết rồi!"
Đường Sở Sở gật đầu.
Tiếp đó, Diệp Phàm gọi liên tiếp hai cuộc điện thoại để sắp xếp mọi việc.
Hiện tại một vị long thủ đã chết, tất nhiên Diệp Phàm phải sắp xếp ổn thỏa trước, tránh cho đại hội Long Vương còn chưa bắt đầu mà thân phận của hắn đã bại lộ!
Thoáng cái màn đêm đã buông xuống.
Ở Đế Đô, trong gia tộc Âu Dương.
Âu Dương Khắc ngủ suốt một ngày một đêm vì hỏa công tâm rốt cuộc cũng tỉnh lại.
"Con tỉnh rồi!"
Một lão giả tóc trắng ngồi bên cạnh, nhìn Âu Dương Khắc.
"Cha, sao cha lại ở đây?"
Âu Dương Khắc nhìn lão giả, kinh ngạc hỏi.
Lão giả này chính là Âu Dương Thành, gia chủ tiền nhiệm của gia tộc Âu Dương, trước đây vẫn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức ở nơi khác.
"Gia tộc Âu Dương chúng ta sắp tuyệt hậu rồi, cha không về mà được chắc?"
Âu Dương Thành lạnh lùng quát.
"Xin lỗi cha, là do con vô dụng, không bảo vệ tốt Mục Nhi và Bất Phàm!"
Âu Dương Khắc lập tức đứng dậy, cúi đầu nói với Âu Dương Thành.
"Hai cháu trai dòng chính của gia tộc Âu Dương bị giết, đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất của gia tộc Âu Dương trong vòng trăm năm qua!"
Âu Dương Thành lạnh lùng nói.
"Thưa cha, bây giờ con sẽ liên lạc với sở giám sát và sở tuần tra, bảo bọn họ bắt tên đó ngay lập tức!"
Âu Dương Khắc nói, gương mặt tràn đầy sát ý.
"Vô dụng thôi, tối qua tổ Long, sở giám sát và sở tuần tra đã tới Thiên Hải đối phó với thằng nhãi kia. Kết quả là tất cả đều trắng tay trở về. Tên này không dễ đối phó như vậy đâu!"
Âu Dương Thành lạnh nhạt cất lời.
"Vậy thì con sẽ lập tức triệu tập tất cả mọi người trong gia tộc Âu Dương, bằng mọi giá phải giết bằng được tên đó. Con không tin không thể giết chết nó!"
Lúc này, hai mắt Âu Dương Khắc đỏ ngầu, đằng đằng sát khí quát.
Sắc mặt tối sầm lại, Âu Dương Thành nhìn Âu Dương Khắc: "Cha đã mất hai đứa cháu trai rồi, con còn muốn cả gia tộc Âu Dương tiêu đời theo sao?"
Âu Dương Khắc bị Âu Dương Thành khiển trách, sát ý dần giảm bớt: "Lẽ nào cứ bỏ qua mối thù của Mục Nhi và Bất Phàm như thế hả cha? Chúng nó là cháu trai của cha đấy!"
"Tất nhiên không thể bỏ qua như thế được. Cha đã liên lạc với người phụ trách của Đồ Long Sơn Trang, bọn họ sẽ cử Địa Sát ra tay, đích thân lấy mạng tên đó!"
Âu Dương Thành lạnh lùng nói.
"Đồ Long Sơn Trang?"
Âu Dương Khắc nghe thấy bốn chữ này thì giật mình ra mặt.
Ở Long Quốc chỉ có nhân tài có thân phận và địa vị tầm cỡ mới biết đến sự tồn tại của Đồ Long Sơn Trang.
Đồ Long Sơn Trang là tổ chức cực kỳ đáng sợ ở Long Quốc.
Tổ chức này tương tự tổ chức sát thủ thuộc thế giới ngầm, chỉ cần bạn ra giá đủ cao là có thể yêu cầu bọn họ làm bất cứ việc gì, giết bất cứ ai.
Trên có vương hầu tướng lĩnh, dưới có thế gia nhà giàu, chỉ cần dám ra giá thì Đồ Long Sơn Trang dám giết!
Mà một khi Đồ Long Sơn Trang nhận đơn, bất kể mục tiêu có thân phận lai lịch cỡ nào hay có thực lực mạnh bao nhiêu, kết cục chỉ có một con đường chết!
Kể từ khi thành lập đến nay, Đồ Long Sơn Trang chưa từng thất bại!
Đây cũng là chỗ đáng sợ của Đồ Long Sơn Trang!
Trong giới xã hội thượng lưu Long Quốc, khi các ông lớn quyền thế muốn giết kẻ địch nào đó mà bản thân không tiện ra mặt, thì bọn họ sẽ liên lạc thuê Đồ Long Sơn Trang ra tay!
Đương nhiên Đồ Long Sơn Trang đáng sợ như thế, bên trên cũng từng muốn diệt trừ.
Nhưng đừng nói chi đến diệt trừ, ngay cả sào huyệt của Đồ Long Sơn Trang ở đâu cũng không có ai biết, đến tổ chức đích tình của chính phủ cũng không điều tra được!
Người khác muốn liên lạc với Đồ Long Sơn Trang đặt đơn thì chỉ có thể thông qua một số đường dây đặc biệt.
"Nếu là Đồ Long Sơn Trang ra tay thì thằng nhãi kia chết chắc!"
Âu Dương Khắc kích động nói.
"Hơn nữa, cha còn liên lạc với sư phụ của Bất Phàm. Ông ấy cũng cực kỳ tức giận khi biết chuyện này, sẽ báo thù cho Bất Phàm!"
"Có hai sát chiêu lớn là sư phụ của Hữu Phàm và Đồ Long Sơn Trang, tên đó có giỏi đến mấy cũng phải chết!"
Âu Dương Thành lạnh lùng quát.
"Vẫn là cha lợi hại!"
Âu Dương Khắc tâng bốc.
"Được rồi, trước mắt việc con phải làm là nhân lúc mình chưa già lắm mà tìm đàn bà sinh một đứa con trai, đảm bảo huyết mạch của gia tộc Âu Dương chúng ta không đứt đoạn. Những chuyện khác cha sẽ xử lý!"
Âu Dương Thành lạnh lùng nói với Âu Dương Khắc, Âu Dương Khắc liền vội vàng gật đầu.
Căn cứ Chiến Bộ.
"Ngày mai cậu đích thân dẫn bốn tiểu đội Long Hồn thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu đến Tây Nam trước. Một khi chứng cứ xác thực thì hãy diệt sạch sâu mọt!"
Long Chiến Thiên ra lệnh cho Quân Đao.
"Rõ!"
Quân Đao gật đầu.
"Cẩn thận chút, hiện nay Tây Nam không yên ổn!"
"Tôi nghe nói tên nhóc kia muốn tham gia cuộc so tài Y đạo, mà cuộc thi này lại được tổ chức ở Tây Nam. Nếu gặp phải chuyện gì khẩn cấp, cậu có thể tìm cậu ta!"
Long Chiến Thiên nhắc nhở Quân Đao.
"Vâng!"
Quân Đao lập tức nói.
Trong Vũ Phiệt - một trong chín thế phiệt lớn của Long Quốc.
"Đoan Mộc Cẩn đi Tây Nam rồi à?"
Phiệt chủ Vũ Phiệt nghe thuộc hạ báo cáo, sắc mặt sa sầm, lạnh lùng hỏi.
"Vâng thưa phiệt chủ. Theo tin tình báo thì Đoan Mộc Cẩn đã bí mật đến Tây Nam. Về phần cô ta muốn làm gì, tạm thời vẫn chưa rõ."
Thuộc hạ báo cáo.
Lúc này, trong mắt phiệt chủ Vũ Phiệt lóe lên tia sáng, hắn ta lạnh lùng nói: "Thông báo cho đại hộ pháp dẫn người đến Tây Nam, theo dõi người phụ nữ này sát sao cho tôi! Tôi muốn biết mọi hành động của cô ta. Người phụ nữ này tâm tư thâm trầm, cô ta đi Tây Nam vào lúc này chắc chắn mục đích không đơn giản!"
"Vâng!"
Thuộc hạ đáp lời.
"Đoan Mộc Cẩn, tôi muốn xem cố có thể làm được trò trống gì!"
"Cô và ngọc Rồng, bản phiệt chủ nhất định phải có được!"
Phiệt chủ Vũ Phiệt nói với vẻ ngang ngược, bá đạo.
Chương 250: Vào Thiên Thục, cơ hội giết người tới!
Nước ngoài, bên trong tổ chức Thiên Võng.
“Chính là thằng ranh này ba lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch bắt Tô Nhược Tuyết của chúng ta?”
Người đàn ông cầm một tấm hình, vẻ mặt âm trầm nói. Người trong hình là Diệp Phàm.
“Đúng thế, chính hắn, hơn nữa căn cứ vào thông tin tình báo của Thiên Võng thì thằng nhãi này còn có quan hệ đặc biệt với điện Long Vương, tình huống cụ thể như thế nào thì vẫn còn đang điều tra thêm!”
Gã thuộc hạ mặc đồ đen quỳ chân xuống nói.
“Có quan hệ đặc biệt với điện Long Vương? Tên này cũng thú vị đấy, lập tức tập hợp người bắn hắn lại.”
“Còn nữa, lần này một trong tứ đại Long Quân sẽ tới Tây Nam, thông báo cho Tứ Thiên Vương, Ngũ Thiên Vương và Lục Thiên Vương, bảo ba người họ tới đó trước, nhân cơ hội bắt giữ vị Long Quân này, như vậy sẽ càng có lợi cho chúng ta khống chế điện Long Vương!”
Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh.
Tên thuộc hạ gật đầu ngay lập tức.
Bên trong thánh điện.
“Liên tiếp giết chết một Thánh sử và một Thánh kỵ sĩ trưởng của điện, người Long Quốc bắt buộc phải chết!”
“Thông báo cho Tô Sâm và hai Thánh kỵ sĩ trưởng, dẫn ba vạn thánh kỵ sĩ đi giết chết người này và thánh nữ Huyết Tộc, nếu hai bọn họ không chết thì ba vạn quân này cũng không cần trở về nữa!”
Một tiếng quát lạnh lẽo đầy oai phong truyền ra, uy áp bao phủ toàn bộ thánh điện!
…
Chiến bộ Lưu Ly Quốc, ông cụ nhà họ Kim đứng trước tấm bản đồ của Long Quốc, xung quanh có không ít các tướng lĩnh.
“Thưa ngài, ngài nghĩ chúng ta nên đối phó với Long Quốc như thế nào?”
Lúc này, một tướng lĩnh lên tiếng.
“Nếu muốn tóm gọn Long Quốc thì trước tiên phải ra tay với quận Thiên Thục, nơi này là khu vực quân sự quan trọng của Long Quốc, nếu chiếm được thì đồng nghĩa với việc khiến cho Long Quốc mất đi một cánh tay, tới lúc đó chúng ta lại tấn công toàn diện thì sẽ có thể một lần hành động đánh tan Long Quốc!”
Ông cụ nhà họ Kim chỉ vào một vị trí trên bản đồ.
“Chiếm lấy quận Thiên Tục? Chúng ta trực tiếp ra quân chiếm đóng nơi này sao?”
Một vị tướng lĩnh khác nói.
“Không, quận Thiên Thục là khu vực quan trọng của Long Quốc bởi vì ở đây có một căn cứ quân sự, nơi này có đủ các loại vũ khí vừa được nghiên cứu chế tạo, nếu phá hủy nó thì Long Quốc sẽ tổn hại nặng nề!”
Ông cụ Kim lạnh lùng đáp.
“Tôi hiểu rồi!”
Mọi người lần lượt gật đầu.
“Nhưng mà nơi này quan trọng như vậy, muốn phá hủy nó, nếu không phái đội quân lớn đi thì e là rất khó!”
Ngay sau đó, một người có ý kiến.
“Tôi đã liên hệ với chiến bộ của bảy nước còn lại, tám nước chúng ta đều sẽ phái ra đội ngũ tinh nhuệ nhất tiến vào đó, phá hủy Thiên Thục.”
“Hơn nữa, ở đó chúng ta còn có nội ứng, nhất định bảo đảm thành công!”
Ông cụ Kim hờ hững đáp, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo: “Đây là cơ hội tốt để chúng ta xóa đi nỗi ô nhục của liên quân năm nước khi xưa!”
Trong một tòa cung điện nào đó ở ngoại thành.
“Thông báo cho tứ đại chiến thần, để bọn họ lùng bắt Diệp Phàm, tôi cũng muốn xem thử thằng ranh đó giỏi tới đâu!”
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vô tình vang lên.
Trong nháy mắt, một ngày mới đã đến!
Biệt thự số 3 khu Tử Kinh.
Diệp Phàm ngồi trên sô pha nhìn Trần Tiểu Manh mang theo một rương hành lý đi ra, nói: “Em muốn làm gì?”
“Em muốn đi quận Thiên Thục với mọi người!”
Trần Tiểu Manh trực tiếp nói.
“Em đi Thiên Thục làm gì? Không đi học à?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nói.
“Trường bọn em được nghỉ, em có thể đi một tuần.”
“Vừa lúc nghe chị họ nói hai người muốn đi Thiên Thục, em cũng định đi chơi, nghe nói Thiên Thục có rất nhiều đồ ăn ngon, em muốn đi ăn một lần cho biết!”
Lúc này, Trần Tiểu Manh tràn đầy hăng hái.
“Em cũng muốn đi!”
A Cơ cũng bước tới nói với Diệp Phàm.
“Vậy được rồi!”
Diệp Phàm gật gật đầu, nếu hắn và Sở Sở, Trần Tiểu Manh đều đi, đương nhiên sẽ không để A Cơ ở nhà một mình.
Ngay sau đó, ba người thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.
Nhưng mà, bọn họ mới vừa ra khỏi biệt thự đã có mấy người mặc quần áo như thời cổ đại, búi tóc dài xuất hiện.
Thực lực của mỗi người đều không tầm thường, tất cả đều là cường giả Địa Cảnh!
“Cậu là Diệp Phàm?”
Ánh mắt của một vị cao thủ nhìn về phía Diệp Phàm.
“Mấy người là ai?”
Diệp Phàm lạnh giọng hỏi.
“Cái chết của môn chủ Bá Môn có liên quan tới cậu đúng không?”
Người kia quát lớn.
“Người của Bá Môn?”
“Chúng tôi là đệ tử Võ Minh!”
Diệp Phàm vừa hỏi, người đàn ông kia đã lớn tiếng nói.
“Võ Minh?”
Nghe lai lịch của bọn họ, Diệp Phàm hơi ngạc nhiên.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới, con trai môn chủ Bá Môn kia hình như là đệ tử của trưởng lão Võ Minh, xem ra mấy người này là do đứa con trai kia phái tới.
“Mấy người muốn làm gì? Giết tôi, báo thù cho môn chủ Bá Môn?”
Diệp Phàm hừ lạnh.
“Nếu như cậu cũng đã thừa nhận, vậy thì đừng trách chúng tôi!”
Vẻ mặt người kia trầm xuống.
Bọn họ muốn ra tay với Diệp Phàm.
Ầm!!!
Trên người Diệp Phàm phóng ra một cỗ khí tức lạnh như băng, tực tiếp trấn áp đối phương.
Mấy vị đệ tử Võ Minh cảm nhận được khí tức đáng sợ của Diệp Phàm, biểu cảm ai nấy đều thay đổi, lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Nể tình các người là đệ tử Võ Minh, hôm nay tôi không giết mấy người, quay về nói với con trai môn chủ Bá Môn, hắn ta muốn báo thù cho cha thì tự mình tới tìm tôi, đừng có trốn phía sau như con rùa rụt cổ!”
“Cút!!!”
Diệp Phàm lớn tiếng quát.
Đám đệ tử Võ Minh bị dọa chạy mất.
“Võ Minh ~”
Diệp Phàm tự lẩm bẩm.
Nhị sư phụ chính là minh chủ Võ Minh, cũng không biết bây giờ Võ Minh biến thành cái dạng gì rồi!
Ngay sau đó, ba người lên máy bay đi tới quận Thiên Thục.
Văn phòng làm việc của tập đoàn Đường thị, Sở Hà ngồi gọi điện thoại nói: “Bọn họ đi Tây Nam rồi, muốn bắt đầu hành động chưa?”
“Ra tay đi!”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia đáp.
“Đã rõ!”
Sở Hà gật gật đầu rồi cúp máy, khóe miệng anh ta nhếch lên: “Chủ tịch Đường, đợi khi trở về tôi sẽ cho cô một bất ngờ lớn, hy vọng là cô sẽ thích!”
Đế Đô!
Bên trong phủ, Hoàng Bộ Quyền đang cho cá vàng ăn, cấp dưới đột nhiên đi tới nói: “Lão gia, thám tử ở Thiên Hải truyền tin tới, Diệp Phàm và người phụ nữ của hắn đã tới quận Thiên Thục!”
“Đi Thiên Thục rồi?”
“Nhìn xem, ông trời cũng đang giúp chúng ta!”
Ánh mắt Hoàng Bộ Quyền bắt ra tia lạnh lẽo: “Lập tức liên lạc cho Lý Nguyên, nói với ông ta, bằng mọi giá phải khiến cho thằng ranh kia chết ở quận Thiên Thục, nếu như hắn ta không chết thì cái chức quận trưởng quận Thiên Thục cũng không cần phải làm nữa!”
“Vâng thưa lão gia!”
Tên thuộc hạ gật đầu nhận lệnh.
Tại nhà họ Công Tôn – một trong mười thế gia đứng đầu Đế Đô.
Gia chủ Công Tôn Hằng cũng nhận được tin Diệp Phàm tới quận Thiên Thục.
“Nơi đó không tệ, trời cao hoàng đế ở xa, địa điểm tốt để giết người!”
“Thông báo cho những thế lực Ám Võng, bảo bọn họ lập tức đi tới quận Thiên Thục, nhất định phải khiến cho tên kia không ra được khỏi đó!”
“Chỉ cần có người đem đầu của hắn đến tìm ta, ta sẽ trả thêm một tỷ!”
Công Tôn Hằng nói với vẻ mặt lạnh lẽo.
Nhà Thượng Quan – một trong mười thế gia.
Bên trong gian phòng.
Thị nữ tiểu Thanh lo lắng đứng trước mặt Thượng Quan Lưu Ly: “Cô chủ, chị thật sự muốn gả cho Mộ Dung Vân Thiên sao?”
“Nếu chị không gả thì ba chị sẽ không tha cho Diệp Phàm!
Thượng Quan Lưu Ly đáp.
“Nhưng vậy có đáng không?”
“Diệp Phàm cũng đâu có quan hệ gì với chúng ta, hà cớ gì phải liên lụy tới hạnh phúc cả đời mình vì anh ta!”
Tiểu Thanh không thể hiểu nổi.
“Anh ấy vì chị mới bị cuốn vào chuyện này, chị không thể cứ như vậy bỏ mặc được.”
“Huống chi cho dù không có chuyện này, ba chị cũng sẽ nghĩ hết cách để chị gả cho Mộ Dung Vân Thiên, nhà Thượng Quan và Mộ Dung bắt buộc phải liên hôn!”
Thượng Quan Lưu Ly trầm giọng nói.
Cô lại nói tiếp: “Được rồi, Tiểu Thanh em ra ngoài đi, đợi Mộ Dung Vân Thiên đi Tây Nam về, chị phải đi lấy chồng rồi, mấy ngày này em để chị một mình đi!”
“Được rồi!”
Tiểu Thanh bất lực gật đầu.
Cơ Như Yên đang nói chuyện với mẹ Trần Sư Sư.
Bỗng nhiên có một người vội vàng chạy tới: “Phó lâu chủ, đại tiểu thư, không xong, xảy ra chuyện lớn rồi!”